Một nụ hôn nóng bỏng.
Giản Chiêu hơi nhích người qua, muốn tránh đi nhưng cả người đều bị ép dính sát vào Mặc Đình Xuyên.

Gã tóm lấy cổ tay y, siết chặt không cho dãy dụa, chân trái chống lên chen vào giữa hai chân y.

Môi Giản Chiêu mềm mại, bị gã ngậm lấy, vừa cắn vừa liếm.

Y sợ hãi ngậm chặt miệng, giãy giụa muốn thoát ra nhưng thân hình gầy gò đành bất lực, lại bị gã vươn lưỡi vào trong khoang miệng, liếm từng nơi mềm mại.

Bàn tay gã vén áo y, sờ vào làn da bên trong, vuốt ve từng thớ thịt trắng mịn.

Giản Chiêu bị hôn đến không thở được, phải nghiêng đầu thở dốc, mặt đỏ phừng phừng, môi hồng ướt át.

Mặc Đình Xuyên vừa kìm hai tay Giản Chiêu vừa cúi đầu gặm cắn, để lại dấu răng trên cổ.


Hơi thở xâm lược của gã bao quanh lấy y, làm Giản Chiêu thấy khó thở.
"Đừng...đừng như vậy, cậu dừng lại cho tôi..."
Giản Chiêu nghiêm giọng nói, nhưng sức lực không đủ, rơi vào tai Mặc Đình Xuyên giống như đang yếu ớt vang xin.

Gã cắn cắn vành tai mẫn cảm của y, khàn khàn đáp lại:
"Thầy đã khơi gợi thú tính trong người tôi rồi, không thể kìm được."
"Tôi là thầy giáo của cậu, làm vậy cậu không thấy tội lỗi sao hội phó? Đừng quên chính cậu đã nói lời đe dọa như thế với Ôn Dĩ Hoài, bây giờ lại tự mình vả mặt, không thấy đau à? " Giản Chiêu mắng.
"Lúc đó do tôi ghen ghét." Mặc Đình Xuyên trả lời "Bây giờ tôi đã hiểu cảm giác của cậu ta, làm điều này với thầy thật thích, không thể kiềm chế được.

Cơ mà thầy ơi, tên đó còn có thể nhịn, có thể làm ngụy quân tử ra vẻ tôn trọng thầy, nhưng tôi không đủ nghị lực đâu..."
Chợt có tiếng động phía bên phòng ngủ.

Đèn được bật lên, rọi sáng cả căn phòng.
Giản Chiêu sợ hết hồn, tay chân gần như rụng rời, đứng không vững phải để Mặc Đình Xuyên đỡ lấy.

Hai người đồng loạt quay sang, thấy tất cả mọi người đều đã thức dậy, đứng hàng loạt ở đó, nhìn chằm chằm hai người.
Khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng lại.
Triệu Thiên Kiệt đầy giận dữ, Ôn Dĩ Hoài cười gượng, Hoắc Dạ Nam cười như không cười, Phó Quân Thanh lạnh lẽo nhìn, Sikeil còn kinh hãi hơn, chỉ về phía hai người, hô to:
"Ô hai người lén lút hôn trong khi chúng tôi đang ngủ à?"
Câu nói này của cậu ta làm không khí trở nên nghiêm trọng, tràn ngập sát khí.
Giản Chiêu muốn quỳ lạy Sikeil câm miệng giùm.

Y quắn quéo hết cả lên, trái tim như vọt ra khỏi lồng ngực.

Cuối cùng y không chịu nổi nữa, ngồi thụp xuống, dùng hai tay che kín mặt, xấu hổ quá trời, muốn lập tức ngất xỉu tại chỗ.
"Thôi nào."
Ôn Dĩ Hoài vỗ về y, giọng dịu dàng:
"Không sao đâu, thầy bỏ tay ra đi, đừng ngại."

Giản Chiêu ngồi trên ghế sofa, úp mặt vào hai lòng bàn tay, dỗ thế nào cũng không chịu bỏ ra, hai má đỏ ửng.

Triệu Thiên Kiệt ngồi bên cạnh, dùng sức gỡ tay y ra, cáu kỉnh nói:
"Thầy còn che che làm cái gì, tôi còn chưa nổi giận đã bị thầy chọc cười rồi.

Bỏ ra để tôi nhìn xem."
Giản Chiêu nhất quyết không chịu, hoảng loạn nói nhỏ:
"Buồn cười chỗ nào chứ.

Đừng có nhìn tôi, tôi...tôi ngại."
Phó Quân Thanh đứng đằng sau vỗ lưng y để dần bình tĩnh lại.

Triệu Thiên Kiệt nghiến răng nói:
"Không nghĩ đến cái tên họ Mặc này lại là tình địch đấy, cmn, thấy gã không đoái hoài vui vẻ gì khi bốc trúng lá thăm tưởng loại được một tên, hóa ra là ông đây xem thường gã rồi!"
Ôn Dĩ Hoài đáp:
"Đã chen được vô ở chung này thì tên nào cũng là tình địch."
Hoắc Dạ Nam lười biếng ngồi một bên, hỏi Mặc Đình Xuyên:
"Nào, thích bị đâm chết hay ăn kẹo đồng? Cho lựa chọn đấy."
Mặc Đình Xuyên đẩy gọng kính, lấy lại dáng vẻ cao ngạo ngồi đối diện hắn, khinh bỉ nói:
"Anh chỉ có tí chỗ đứng trên đám xã hội đen thì sao đấu lại với cả gia tộc lớn mà đòi giết tôi chứ.


Chưa biết chừng đã bị tôi đè bẹp trước."
Hoắc Dạ Nam thật sự đứng lên rút dao ra.

Giản Chiêu giật mình, vội vã tiến đến ngăn hắn lại, lắp bắp mắng:
"Cậu...cậu định làm cái gì? Này, bỏ dao xuống, chỉ là việc nhỏ thôi mà, đừng có manh động."
Hoắc Dạ Nam dựa vào người y, tay trái ôm eo tay phải vân vê chuôi dao, bảo:
"Anh đang bảo vệ cho thằng nhãi này sao? Anh động lòng với nó à?"
"Không phải vấn đề đó." Giản Chiêu mệt mỏi bóp trán, gạt tay hắn ra, giành lấy con dao đặt lại lên bàn "Cậu phải học cách kiềm chế đi, nếu nổi xung lên gây ra chuyện không thể cứu vãn thì sao? Cậu có biết hậu quả của nó không hả? Huống hồ Mặc Đình Xuyên còn là học sinh, mà cậu dám đe dọa nó thế à?"
Hoắc Dạ Nam cau mày, hỏi:
"Giản Chiêu, tôi quan sát mấy ngày thấy ở đây kẻ nào cũng có ý đồ với anh hết.

Tôi nhịn không được nên hỏi luôn, anh dứt khoát chọn một người đi, anh thích ai nhất?"
Sao tự dưng lại hỏi vấn đề này!? Chưa đủ sóng gió hả?
Hắn vừa hỏi xong, mọi tầm mắt đều hướng về phía Giản Chiêu, nhìn y với tình cảm mãnh liệt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương