Thay Gả, Trốn Phi
-
Quyển 1 - Chương 56: Sinh ly tử biệt
Trời chiều, đem ánh chiều tà ung dung rơi xuống trên mặt dòng sông, gió mát kẹp lấy hương hoa nhàn nhạt, nhẹ nhàng phất qua, màu vàng của ánh nắng lăng tăng trên dòng sông, tầng tầng lớn lớp, đẩy ra đẩy vào, chậm rãi đi đến bên bờ hồ.
Dưới màn trời xanh thẳm, tà dương đỏ như máu, ánh nắng chiều như lua, mọi âm thanh đều tĩnh lặng, một mảnh thật an bình.
Cách một bờ sông nhìn lại, bên bờ kia, một ngôi nhà dưới chân núi, khói bếp lượn lờ mềm rủ bay xuống bay lên, trên thôn, còn có tiếng kêu của bò, gà, và tiếng chim hát, mọi thứ đều mang theo một loại cảm giác tuyệt mỹ khó tả.
Sở Lăng Yên phi thân đáp xuống, đem nữ tử trong ngực khẽ nhẹ đặt ở bên bờ, “Nhiên nhi, chúng ta đến rồi.”
Bộ Phi Ngữ suy yếu mở mắt ra, dư âm của mặt trời lặn, nhẹ nhàng quét qua một luồng hơi ấm nhàn nhạt lên khuôn mặt tái nhợt của nàng, nàng lẳng lặng ngắm nhìn về phía xa xa, trên mặt liền hiện lên nét cười đẹp nhất chưa từng có, “Thật đẹp.”
Sở Lăng Yên đau lòng nhìn người nữ tử trong ngực mình, môi mõng khẽ nhúc nhích, “Có thể nói cho ta biết, tên của nàng không?”
Nàng cười nhạt một tiếng, “Bộ...Phi...Ngữ.”
”Phi Ngữ...” Hắn mở miệng lầm bầm, cơ hồ ngữ điệu mang theo vẻ run run, “Nàng có yêu ta?”
Kỳ thật, hắn vẫn luôn muốn nghe chính miệng nàng nói, bởi vì, từ trước đến giờ, trong lòng hắn vẫn không xác định được lòng nàng, nàng vẫn luôn kháng cự hắn, xa cách hắn, lạnh nhạt, khiến hắn cảm thấy nàng như một cơn gió, vĩnh viễn, muốn bắt cũng không được.
Nàng ngước mắt nhìn hắn, cho dù nàng biết, toàn bộ Bộ Vân Trang đã bị phụ hoàng hắn tiêu diệt, nhưng nàng vẫn chưa từng hận hắn, chỉ là đau lòng và buồn cười cho vận mệnh của nàng và hắn mà thôi, từ thời điểm hắn xuất hiện trong thiên lao, từ khắc đó, nàng biết rất rõ, cả cuộc đời nàng, sẽ không còn chỗ cho người khác nữa rồi.
Trong mắt nàng lộ ra ánh sáng nhu hòa, từ tận đáy lòng quẹt ra một nụ cười vô cùng dịu dàng, nàng đưa tay xoa lên khuôn mặt tuấn mỹ kia, từng câu từng chữ nói với hắn, lời mà nàng muốn nói đã lâu, “Ta có yêu chàng, vẫn luôn yêu chàng.”
Một khắc kia, thời gian như chợt dừng lại, tâm hồn thiện lương của hắn như bị ai đó đụng trúng, hắn cảm thấy rất nhẹ rất nhẹ, tiếng lòng chợt run lên một loại cảm giác rung động ngọt ngào, hắn dùng tất cả sức lực ôm chặt nàng vào trong ngực, nghẹn ngào hô lên tên nàng, một lần lại một lần, dường như khóc không thành tiếng, “Phi Ngữ...Phi Ngữ...Phi Ngữ...”
Nam tử trước mắt, âm thanh nỉ non, giọng nói cực kì bi thương làm tim nàng nhói lên từng trận đau đớn, nhiều tiếng kêu gọi, khiến nàng tan dạ nát lòng, nước mắt từ sớm không một tiếng động lặng lẽ rơi đầy hai má, nàng muốn cùng hắn ở cạnh nhau nhiều thêm nữa, nhưng nàng không còn thời gian nữa rồi, nàng cảm nhận rất rõ từng hô hấp của mình ngày một khó khăn, nàng tinh tường biết được, ngưng tức đan đã phát huy tác dụng, bất luận nàng muốn như thế nào cũng không kịp nữa, nàng phải rời đi thôi.
”Lăng Yên, sau khi ta chết đi, hãy để ta vĩnh viễn ở lại đây, có được không?” Nàng nhẹ nói, giọng nói càng lúc càng suy yếu, tầm mắt dần dần tan rã, hình ảnh nam tử tuấn mỹ ở trong mắt nàng, từng phần từng phần nhạt dần, cuối cùng chỉ còn lại một mảnh đen tối vô ngần, rốt cục, cánh tay không một tiếng động liền rủ xuống.
”Ta đồng ý.” Hắn bi thống nhận lời, có thể không còn ai đáp lại lời hắn, bốn phía yên tĩnh đến mức dường như cả không khí cũng đều ngưng trệ, thời gian như chợt trở nên dài đăng đẳng, trong lòng tuyệt vọng như nước thủy triều, đem hắn từng tầng bao phủ.
Rốc cục, hắn nhìn đến vị nữ tử trong ngực đã không còn hơi thở, một đôi mắt thâm thúy không thể nào diễn tả nỗi vẻ đau đớn đến triệt tâm kia, hắn không thể ngăn chặn được dòng nước mắt đang mãnh liệt lặng lẽ tuôn trào ra bên ngoài, những giọt lệ men theo gò má tuấn mỹ không ngừng chảy xuống, nhỏ xuống lên trên dung nhan thanh lệ của vi nữ tử đang nằm yên trong ngực kia.
Hắn nhắm mắt lại, cúi người hôn lên đôi môi nàng thật sâu, phảng phất như muốn đem nàng mãi mãi vĩnh viễn khắc sâu ở trong lòng hắn.
Màn đêm lặng lẽ phủ xuống, bầu trời đầy sao, ánh trăng dịu dàng phủ thêm lớp màn sa bạc, nước sông lẳng lặng, nức nở trôi theo hướng chân trời. Trong bóng đêm mênh mông, có một tấm gỗ trúc đang nhẹ nhàng phiêu đãng trên mặt sông, xung quanh giàn hoa Tử Đằng rậm rạp có một cô gái áo tím, dung nhan thanh lệ như đóa hoa thủy tiên xinh đẹp, ánh trắng sáng chiếu rọi lên dòng sông, huy sái lên người cô gái áo tím đang lặng lẽ nằm đó, nàng như là tiên tử ngủ say, chỉ lẳng lặng nằm giữa núi sông, biển trời này mà thôi.
Xa xa cách bờ sông, Hàn Nhược Thủy đang đứng chắp tay, một bộ trường sam màu đen, ngọc đái đai lưng, gió sông nâng cánh tay áo của hắn tung bay, hắn ngưng mắt nhìn đến tấm trúc đang nổi bồng bềnh xa xa kia, mũi chân nhẹ nhún, phi thân nhảy lên, đem cô gái áo tím trước mặt, cúi người dịu dàng ôm lấy nàng, hướng về phía xa mà bay đi, dưới màn đêm đen nhánh, chỉ còn một bóng màu đen bao phủ.
Ánh trăng cuối tháng, chiếu xuống mặt hồ lặng, ánh sáng chói lọi dao động rơi đầy sông.
Dưới màn trời xanh thẳm, tà dương đỏ như máu, ánh nắng chiều như lua, mọi âm thanh đều tĩnh lặng, một mảnh thật an bình.
Cách một bờ sông nhìn lại, bên bờ kia, một ngôi nhà dưới chân núi, khói bếp lượn lờ mềm rủ bay xuống bay lên, trên thôn, còn có tiếng kêu của bò, gà, và tiếng chim hát, mọi thứ đều mang theo một loại cảm giác tuyệt mỹ khó tả.
Sở Lăng Yên phi thân đáp xuống, đem nữ tử trong ngực khẽ nhẹ đặt ở bên bờ, “Nhiên nhi, chúng ta đến rồi.”
Bộ Phi Ngữ suy yếu mở mắt ra, dư âm của mặt trời lặn, nhẹ nhàng quét qua một luồng hơi ấm nhàn nhạt lên khuôn mặt tái nhợt của nàng, nàng lẳng lặng ngắm nhìn về phía xa xa, trên mặt liền hiện lên nét cười đẹp nhất chưa từng có, “Thật đẹp.”
Sở Lăng Yên đau lòng nhìn người nữ tử trong ngực mình, môi mõng khẽ nhúc nhích, “Có thể nói cho ta biết, tên của nàng không?”
Nàng cười nhạt một tiếng, “Bộ...Phi...Ngữ.”
”Phi Ngữ...” Hắn mở miệng lầm bầm, cơ hồ ngữ điệu mang theo vẻ run run, “Nàng có yêu ta?”
Kỳ thật, hắn vẫn luôn muốn nghe chính miệng nàng nói, bởi vì, từ trước đến giờ, trong lòng hắn vẫn không xác định được lòng nàng, nàng vẫn luôn kháng cự hắn, xa cách hắn, lạnh nhạt, khiến hắn cảm thấy nàng như một cơn gió, vĩnh viễn, muốn bắt cũng không được.
Nàng ngước mắt nhìn hắn, cho dù nàng biết, toàn bộ Bộ Vân Trang đã bị phụ hoàng hắn tiêu diệt, nhưng nàng vẫn chưa từng hận hắn, chỉ là đau lòng và buồn cười cho vận mệnh của nàng và hắn mà thôi, từ thời điểm hắn xuất hiện trong thiên lao, từ khắc đó, nàng biết rất rõ, cả cuộc đời nàng, sẽ không còn chỗ cho người khác nữa rồi.
Trong mắt nàng lộ ra ánh sáng nhu hòa, từ tận đáy lòng quẹt ra một nụ cười vô cùng dịu dàng, nàng đưa tay xoa lên khuôn mặt tuấn mỹ kia, từng câu từng chữ nói với hắn, lời mà nàng muốn nói đã lâu, “Ta có yêu chàng, vẫn luôn yêu chàng.”
Một khắc kia, thời gian như chợt dừng lại, tâm hồn thiện lương của hắn như bị ai đó đụng trúng, hắn cảm thấy rất nhẹ rất nhẹ, tiếng lòng chợt run lên một loại cảm giác rung động ngọt ngào, hắn dùng tất cả sức lực ôm chặt nàng vào trong ngực, nghẹn ngào hô lên tên nàng, một lần lại một lần, dường như khóc không thành tiếng, “Phi Ngữ...Phi Ngữ...Phi Ngữ...”
Nam tử trước mắt, âm thanh nỉ non, giọng nói cực kì bi thương làm tim nàng nhói lên từng trận đau đớn, nhiều tiếng kêu gọi, khiến nàng tan dạ nát lòng, nước mắt từ sớm không một tiếng động lặng lẽ rơi đầy hai má, nàng muốn cùng hắn ở cạnh nhau nhiều thêm nữa, nhưng nàng không còn thời gian nữa rồi, nàng cảm nhận rất rõ từng hô hấp của mình ngày một khó khăn, nàng tinh tường biết được, ngưng tức đan đã phát huy tác dụng, bất luận nàng muốn như thế nào cũng không kịp nữa, nàng phải rời đi thôi.
”Lăng Yên, sau khi ta chết đi, hãy để ta vĩnh viễn ở lại đây, có được không?” Nàng nhẹ nói, giọng nói càng lúc càng suy yếu, tầm mắt dần dần tan rã, hình ảnh nam tử tuấn mỹ ở trong mắt nàng, từng phần từng phần nhạt dần, cuối cùng chỉ còn lại một mảnh đen tối vô ngần, rốt cục, cánh tay không một tiếng động liền rủ xuống.
”Ta đồng ý.” Hắn bi thống nhận lời, có thể không còn ai đáp lại lời hắn, bốn phía yên tĩnh đến mức dường như cả không khí cũng đều ngưng trệ, thời gian như chợt trở nên dài đăng đẳng, trong lòng tuyệt vọng như nước thủy triều, đem hắn từng tầng bao phủ.
Rốc cục, hắn nhìn đến vị nữ tử trong ngực đã không còn hơi thở, một đôi mắt thâm thúy không thể nào diễn tả nỗi vẻ đau đớn đến triệt tâm kia, hắn không thể ngăn chặn được dòng nước mắt đang mãnh liệt lặng lẽ tuôn trào ra bên ngoài, những giọt lệ men theo gò má tuấn mỹ không ngừng chảy xuống, nhỏ xuống lên trên dung nhan thanh lệ của vi nữ tử đang nằm yên trong ngực kia.
Hắn nhắm mắt lại, cúi người hôn lên đôi môi nàng thật sâu, phảng phất như muốn đem nàng mãi mãi vĩnh viễn khắc sâu ở trong lòng hắn.
Màn đêm lặng lẽ phủ xuống, bầu trời đầy sao, ánh trăng dịu dàng phủ thêm lớp màn sa bạc, nước sông lẳng lặng, nức nở trôi theo hướng chân trời. Trong bóng đêm mênh mông, có một tấm gỗ trúc đang nhẹ nhàng phiêu đãng trên mặt sông, xung quanh giàn hoa Tử Đằng rậm rạp có một cô gái áo tím, dung nhan thanh lệ như đóa hoa thủy tiên xinh đẹp, ánh trắng sáng chiếu rọi lên dòng sông, huy sái lên người cô gái áo tím đang lặng lẽ nằm đó, nàng như là tiên tử ngủ say, chỉ lẳng lặng nằm giữa núi sông, biển trời này mà thôi.
Xa xa cách bờ sông, Hàn Nhược Thủy đang đứng chắp tay, một bộ trường sam màu đen, ngọc đái đai lưng, gió sông nâng cánh tay áo của hắn tung bay, hắn ngưng mắt nhìn đến tấm trúc đang nổi bồng bềnh xa xa kia, mũi chân nhẹ nhún, phi thân nhảy lên, đem cô gái áo tím trước mặt, cúi người dịu dàng ôm lấy nàng, hướng về phía xa mà bay đi, dưới màn đêm đen nhánh, chỉ còn một bóng màu đen bao phủ.
Ánh trăng cuối tháng, chiếu xuống mặt hồ lặng, ánh sáng chói lọi dao động rơi đầy sông.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook