Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 60: Kết thúc

Cái gọi là kết hôn

Lúc đầu tôi chỉ định gặp ba mẹ tiểu quỷ để xác lập quan hệ chính thức, chưa từng nghĩ tới hai hôm sau nhị vị lão gia nhà hắn đã lập tức mang lễ vật sang đáp lễ. Tôi càng không nghĩ tới sau khi ba mẹ hai bên gặp nhau giống như uống nhầm thuốc kích thích, lại liên tục hẹn hò gặp gỡ, đến khi tôi phát hiện có gì đó không ổn thì đã không thể vãn hồi….

Tin tức chúng tôi kết hôn lấy vận tốc ánh sáng lan truyền khắp thiên hạ.

“Không có hoa tươi cũng không có nhẫn, em không muốn nhanh như vậy đã phải nhảy xuống hầm mộ đâu!” Tuy rằng tôi xác định sẽ gả cho hắn nhưng cũng không cần gấp gáp như vậy, tôi còn tính làm người độc thân vui vẻ thêm một năm rưỡi nữa. Mệt thật! hóa ra Trần Hi cũng bị coi là hàng tồn kho cần thanh lý gấp, làm cho ba mẹ Trần cũng khẩn cấp đến độ muốn tổ chức hôn lễ thật nhanh.

“Hóa ra em thích như vậy” Trần Hi bỗng nhiên ngộ đạo, nắm tay tôi đêm hôm chạy đi mua một bó hoa thật lớn, lại dắt đến cửa hàng trang sức mua một chiếc nhẫn kim cương. Chờ đến khi tôi bị kim cương làm cho lóa mắt không thể suy nghĩ được gì, lúc tỉnh lại đã thấy phụ mẫu hai nhà đã xuất hiện từ lúc nào đảm nhiệm vai trò người làm chứng

Trần Hi đeo nhẫn vào ngón áp út của tôi “Kim Sanh, chúng ta kết hôn nhé”

“……”

Hoa tươi, kim cương, lời ngon tiếng ngọt….quả nhiên là thứ độc dược phụ nữ khó kháng cự nhất

Thái hậu vui mừng vỗ vỗ vai Trần Hi “Xử lý rất nhanh gọn, mẹ thích!”

….

“Không ngờ tớ vừa chân trước kết hôn, cậu đã chân sau gửi thiệp cưới rồi” La Lỵ cảm thán

“Chồng cậu đâu?” Tôi thèm nhỏ rãi nhìn chằm chằm quả táo trong tay La Lỵ. Sáng sớm tinh mơ tôi đã bị thái hậu đá xuống giường đi hóa trang tạo hình, ngồi im như tượng ba tiếng đồng hồ mới được thả ra, vì bảo trì dung nhan hoàn mỹ mà thái hậu ra nghiêm lệnh cấm tôi ăn cơm. Hiện tại tôi đã đói đến hai mắt muốn hoa lên

“Anh ấy ở ngoài sảnh” La Lỵ nói xong, phát hiện tâm trí của tôi đang tập trung lên quả táo đỏ au trên tay mình, liền vội vàng mang quả táo ra thật xa “Cậu chịu khó nhịn một chút đi, không thôi lát nữa tìm không ra người trang điểm lại cho cậu đâu”

“Tớ sẽ thật cẩn thận, hơn nữa ăn táo chỉ động chạm đến miệng thôi, cùng lắm thì ăn xong tô lại chút son là được rồi”

“Không thương lượng” La Lỵ nói xong, thấy không yên tâm, liền đem quả táo quăng đến tay Mộc Mộc. Mộc Mộc tiếp nhận quả táo, hướng tôi bày ra nụ cười âm u quen thuộc. Tôi rùng mình một cái, phẫn nộ từ bỏ ý định.

“Đúng rồi, hai người đã làm chuyện đó chưa?” La Lỵ khẽ khàng hỏi nhỏ

“Sao tự nhiên lại hỏi chuyện đó?”

Mộc Mộc cắn quả táo, sâu sắc bình luận “Xử nữ, tuyệt đối là xử nữ”

“Xử nữ thì làm sao! Chưagặp qua xử nữ 26 tuổi sao!” Tôi thẹn quá hóa giận rống lên

Mộc Mộc nhún vai “Không có gì, chỉ là các cậu tuổi cao, hình thể lại kém sẽ làm đêm đầu tiên của cậu có chút vất vả”

Tôi run lên, không nhịn được quay sang hỏi La Lỵ “Lúc trước, lần đầu tiên của cậu…..đau không?”

Mặt La Lỵ lập tức trắng bệch “Tuy rằng lần đó tớ uống say nhưng cái cảm giác đau khiến tớ tỉnh cả rượu này thì tớ nhớ cả đời không quên”

Mặt tôi cũng trắng bệch theo, cuộc đời tôi sợ nhất là bị đau. Nghe thái hậu nói sau đêm đầu tiên thái hậu đã xách dao đuổi giết cha tôi suốt một tuần liền, ngay cả hung hãn như thái hậu mà còn nói như vậy, tôi đây……

Mộc Mộc sâu kín thở dài “Năm đó trạng thái cơ thể các cậu hoàn mỹ nhất thì các cậu không hành động luôn, đến bây giờ thì hối hận rồi chưa?”

Có mà tôi hối hận đã làm bạn bè với cậu đó !!!!

Tôi đá đôi giày thủy tinh sang một bên, giấu chân vào trong tà váy trắng mềm mại. Chiếc gương lớn trước mặt hiện lên một khuôn mặt tinh tế với đôi mắt tròn lấp lánh, hai gò má đầy đặn phơn phớt hồng, đôi môi màu anh đào căng mọng hấp dẫn. Mái tóc dài được bới lên kiểu cách với vài chiếc trâm cài tinh xảo. Quả nhiên phút giây đẹp nhất của người phụ nữ là khi trở thành tân nương. Tất nhiên điều kiện kèm theo là trên mặt chát một tấn phấn, cả người bị bó chặt như cái bánh trưng, lại thêm cái đầu nặng chịch trâm với tóc…

La Lỵ thấy tôi khoanh chân ngồi xếp bằng trên giường liền phật ý “Chậc! khó có được thời điểm mĩ lệ như vậy, Sanh Sanh, cậu không định cứ như vậy phá hỏng hình tượng chính mình đấy chứ”

“Dù sao cũng không có người ngoài, còn có tà váy che đi rồi mà” Tôi phẩy phẩy tay

Ngoài cửa chợt vang lên tiếng pháo nổ giòn giã, âm thanh huyên náo càng lúc càng gần. La Lỵ và Mộc Mộc lập tức đứng dậy bước ra ngoài giữ cửa “Chú rể tới rồi, Sanh Sanh, còn không mau lấy lại hình tượng!”

Tôi cuống cuồng nhảy ra khỏi giường, xỏ vội đôi giày vừa bị vứt lăn lóc một bên, duyên dáng chỉnh lại tư thế, trên mặt nặn ra nụ cười mỉm hoàn mỹ nhất có thể.

Âm thanh huyên náo đã tới sát cửa, La Lỵ và Mộc Mộc đứng bên ngoài ngăn cản tân lang thật vui vẻ, thủ đoạn lại không chút nương tay làm lòng tôi đau như cắt. Hai con bé này, tiền của hắn bây giờ chính là tiền của tôi, phải trơ mắt nhìn tiền của mình không ngừng bay đi, đau xót làm sao….

Cuối cùng, chú rể sau nửa tiếng đồng hồ đã có thể thuận lợi đi vào. Tôi lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực giữ vững trạng thái hoàn mỹ nhất.

Quen biết mười mấy năm qua, cuối cùng tôi đã có thể làm cho hắn kinh diễm một phen. Tôi nhìn Trần Hi ngọt ngào cười e lệ “Chú rể, sao lại đứng sững sờ ở kia không nói lời nào thế?”

Trần Hi đem tôi kéo vào trong lòng ôm chặt lấy, dạt dào hạnh phúc “….Em hôm nay đẹp quá!”

Tôi run run khóe miệng, muốn ngẩng lên nhìn hắn một chút nhưng hắn vẫn khóa chặt tôi trong ngực, không cho tôi nhìn thấy biểu tình lúc này…

“Nhâm Kim Sanh, anh đến đón em đây”



Động phòng, khụ, sau kết hôn tất nhiên là đến màn động phòng

Tôi hết sức trấn an bản thân, trong đầu cố gắng hồi tưởng lại mấy bộ AV với các loại tình tiết H nóng bỏng đã lén lút xem mấy ngày nay.

La Lỵ vỗ vỗ vai tôi dặn dò « Khuya rồi, chú rể chắc cũng sắp về phòng tân hôn rồi. Tớ với Mộc Mộc đi trước, cậu gắng bình tĩnh nhé”

“Tớ đương nhiên rất bình tĩnh”

Mộc Mộc tự tiếu phi tiếu giơ tay phải của mình lên “Thế ai đang bám chặt móng vuốt trên tay tớ đây?”

Cửa phòng lúc này bị mở ra, Trần Hi mang theo mùi rượu phảng phất đi đến

“Chú rể đến rồi, chúng tôi cáo từ nhé” La Lỵ quay đầu ném cho tôi cái nhìn bảo trọng rồi thản nhiên rời đi.

Đúng là cười người hôm trước hôm sau người cười. Không thể tưởng được mới hôm nào tôi còn ném cho La Lỵ ánh mắt này, nhanh như vậy đã bị con bé trả lại lên người tôi

Trần Hi không lập tức tiến đến mà chậm rãi cởi áo khoác ra rồi đi đến phòng tắm “Anh đi tắm trước”

Tôi vẫn nín thở, đợi hắn bước vào phòng tắm rồi mới thở phào, hoang mang vén lọn tóc.

Nếu không liền……đi ngủ trước luôn nhỉ!? Chẳng lẽ muốn tôi ngồi trên giường trông ngóng hắn tắm táp xong rồi trở về ăn thịt?

Mấy hôm trước tôi nằm xuống giường đều trằn trọc khó ngủ, còn bây giờ đã mệt mỏi cả một ngày dài, tôi vừa nằm xuống một lát đã tiến vào mộng đẹp….

Tiểu quỷ, hy vọng anh tắm xong đi ra nhìn thấy tân nương đã ngủ say như chết làm ơn cố gắng bình tĩnh…

Ài, nhưng hắn tuyệt đối không bình tĩnh!

Tôi mơ màng tỉnh lại, cảm giác như bị bóng đè, lưng bị ấn xuống nặng đến nỗi phải giãy giụa mở mắt….

“Anh…làm gì thế?”

Trần Hi khe khẽ thở gấp, nửa nằm nửa ngồi sát bên tôi. Vạt áo choàng tắm buông thõng lộ ra xương quai xanh khêu gợi cùng khuôn ngực rắn chắc tuyệt đẹp, đôi mắt đẹp ngày thường luôn trầm tĩnh nay lại ánh lên tia sáng nóng cháy gợi tình, mấy giọt nước từ mái tóc đen ướt át chảy dần xuống, ánh mắt tôi như bị thôi miên vô thức trôi theo mấy giọt nước dần xuống ngực, bụng,…

Trần Hi ngước mắt lên nhìn, bàn tay vẫn tiếp tục lột quần áo trên người tôi, thản nhiên trả lời “Anh cởi quần áo cho em”

Giọng nói khàn khàn tỏ rõ dục vọng khó nén, tôi hoảng hốt bừng tỉnh “Em..em mệt chết được”

Hắn đã cởi xong mảnh vải cuối cùng trên người tôi “Không sao, anh không thấy phiền”

“Em thấy buồn ngủ lắm…”

“Cũng không sao, em cứ tiếp tục ngủ, không cần làm gì cả” Hắn lưu loát cởi áo choàng trên người.

“Em…nhưng em đói bụng, em muốn ăn bữa đêm…” Tôi sợ tới mức ôm chặt chiếc chăn vào người

Trần Hi ra vẻ đáng tiếc “Anh so với em càng đói hơn, cho nên anh không thể thả cho em đi ăn được”

“Em….á!”

Hắn trực tiếp dùng miệng chặn miệng tôi, dễ dàng ném chiếc chăn sang một bên rồi “tạch” một tiếng, tắt đèn

Trong bóng đêm, tôi cảm giác toàn thân hắn nóng rực như lửa….

“Em sợ đau….”

“Không việc gì, sẽ không đau”

“Nhưng em đều nghe mọi người nói sẽ rất đau”

“Nhẹ nhàng một chút hẳn là sẽ không đau đâu”

….Nửa giờ sau

“Ngừng! Đau! Đau quá! Anh gạt người…..”

“…Thực xin lỗi….”

“Vậy thì ngừng đi”

“….Ngừng không được”

…Một giờ sau

“Kim Sanh, lại lần nữa nhé!”

“…..”

Hồi lâu sau

“Kim Sanh, …..”

“Cút đi, ác thú!!”

….

“Cậu chính vì điều đó nên mang bộ dạng này chạy về thành phố N à?” Ngư Ngư không buồn quay đầu lại, đôi tay vẫn không ngừng lướt trên bàn phím

“Chuyện đó…Tôi vốn cũng tính sau tuần trăng mật sẽ quay lại thành phố N xem tình hình tiệm cà phê” Tôi bày ra vẻ mặt vô tội, một tay chống má ngồi bên cạnh xem cô ấy viết văn

“Bạn học, cậu ngồi chình ình ở đây sẽ quấy nhiễu suy nghĩ của tôi đó”

Tôi tò mò hỏi “Truyện cậu viết đến đâu rồi, nội dung thế nào?”

Ngư Ngư nhấp một ngụm sữa “Sắp kết thúc rồi, là tiểu bạch văn bình thường thôi”

“Sắp kết thúc rồi sao” Tôi sờ sờ cằm “Ngư Ngư này, cậu có hứng thú viết truyện xuyên không không? Có thể giúp tôi viết một câu chuyện xưa không?”

Ngư Ngư dừng tay, quay đầu nhìn tôi một cái, lại uống một ngụm sữa bổ sung thể lực “Xuyên không, thể loại này mấy năm nay nhan nhản rồi, cậu có tư liệu sống gì không?”

“Có tư liệu rõ ràng, chỉ cần cậu giúp tớ sửa sang lại một chút là được”

Ngư Ngư nhón một cái bánh sữa kẹp lên miệng, chỉnh lại kính mắt

“Nói đi”

“Rất nhiều năm trước, có một cô gái béo xấu xí, nắm trong tay bức ảnh chụp một bé gái 13 tuổi xinh xắn, ngẩng đầu nhìn trời la hét…..”

Chuyện xưa trở lại lúc ban đầu.

HOÀN.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương