Tại sao cậu không bao giờ nhặt được động vật nhỏ dễ thương như vậy chứ? Anh Lạc lạnh lùng như vậy, mấy con vật nhỏ lại có vẻ rất thích anh ấy, chẳng lẽ thế giới động vật cũng nhìn mặt nói chuyện sao?Mấy thanh niên bóc hạt dẻ cho hamster nhỏ ở bên cạnh ăn, nghĩ rằng dùng đồ ăn thì có thể dụ dỗ một chút, nhưng con hamster này cũng giống con thỏ lần trước có thể phân biệt người, chỉ ăn mỗi hạt dẻ của Lạc Dã lột, người khác cho nó còn không thèm nhìn.

“Tại sao động vật nhỏ anh Lạc nhặt được đều có cá tính vậy chứ?”Lạc Dã híp mắt cười nhạt.

Chủ yếu là do vợ của anh nể mặt.

Trời tối, mọi người tắt lửa, sau khi đảm bảo không có đốm lửa nào còn sót lại có thể gây cháy rồi từng người trở về lều của mình nghỉ ngơi.

Không cần người gác đêm, Lạc Dã từ trước đến nay ngủ không sâu có thể phát hiện nguy hiểm ngay lập tức.

Lạc Dã ôm hamster ăn no đến tròn vo trở về lều trại, mở chai nước ra dùng bàn chải nhỏ đánh răng rửa mặt cho cô, lại vô tình véo má làm cho cô nôn ra toàn bộ hạt dẻ cất giấu bên trong túi má.

Lúc ăn cô ấy ăn nhanh như vậy, hóa ra tất cả đều được giấu trong túi má, quả nhiên bản năng trời sinh của chuột hamster.

Trộm giấu đồ ăn bị phát hiện, Sơ Điều xấu hổ dùng móng vuốt che mặt lại, khi hóa thành động vật cô không thể khống chế phản ứng bản năng do gen thú gây nên.


Lạc Dã cười khẽ, bởi vì cô ấy quá đáng yêu.

Sau khi lau khô lông cho cô, anh dùng khăn sạch gấp thành hình vuông đặt cô ấy lên trên, xem như cái giường ngủ nho nhỏ cho cô ấy.

Vào lúc nửa đêm, hamster nhỏ biến trở lại thành hình dạng của một cô gái, tự nhiên lăn vào lòng ngực ấm áp của người đàn ông bên cạnh, mà khăn lông vốn dĩ đang lót dưới thân hamster lại biến mất không thấy đâu.

Một đêm trôi qua yên bình, sáng sớm hôm sau, mọi người lần lượt thức dậy nhóm lửa nấu nước làm bữa sáng.

Mà trong lều của Lạc Dã xảy ra chuyện kỳ lạ, bởi vì chỉ ở lại một đêm nên hầu hết những vật dụng đều để lại trên xe, trong lều cũng không có nhiều đồ, ba lô, túi ngủ của anh và Sơ Điều nhìn qua thấy nhưng tất cả đều đã biến mất.

Sơ Điều vẫn chưa thức dậy, Lạc Dã nhìn lều trại trống không lâm vào trầm tư.

Chẳng lẽ có người thần không biết quỷ không hay tiến vào lều trại của họ trộm đi hết tất cả đồ vật.

So với việc bị ăn trộm, việc ai đó khiến anh mất cảnh giác tiến vào trộm đi đồ đạc mới là điều đáng chú ý nhất.

Sống hai đời, anh chưa bao giờ gặp chuyện kỳ lạ như vậy, nhưng trên đời việc gì cũng có thể xảy ra, anh không tự phụ đến mức cảm thấy mình là người toàn năng, có khi xung quanh thật sự có những biến chủng mạnh đến mức anh không thể phát hiện ra.

Nếu thật sự xuất hiện biến chủng thì nơi này không thể ở lâu.

Lạc Dã nhẹ nhàng buông ra cô gái trong ngực chuẩn bị đứng dậy, nhưng vẫn đánh thức cô ấy.

Sơ Điều ngồi dậy, buồn ngủ dụi mắt, nhìn xung quanh thấy lều trại trống trơn, tưởng trong lúc mình ngủ quên mọi người đều đã thu dọn xong chuẩn bị xuất phát.

“Bây giờ đi luôn sao?” Cô hỏi Lạc Dã.

Lạc Dã xoa đầu cô: “Chưa đâu, em ngủ thêm tí đi.

”“À…” Sơ Điều lại nằm xuống, gần một tháng không có biến thành thú, cảm giác lần này so với mấy lần trước mệt hơn nhiều, cũng không biết lần này có được năng lực gì mới không.


Lạc Dã bước ra khỏi lều, không nói với người khác về việc đồ trong lều biến mất, mà chỉ âm thầm tuần tra xung quanh, cũng không tìm thấy dấu vết hoạt động của biến chủng.

Trừ khi loài biến chủng này là loài bay trên không, mới không để lại dấu vết gì trên mặt đất.

Tạm thời chưa phát hiện điều gì bất thường, nhưng vẫn không khiến Lạc Dã thả lỏng cảnh giác.

Ngay cả anh cũng không phát hiện ra, biến chủng này có lẽ có năng lực đặc biệt nào đó mà đến anh cũng không biết.

Nhưng nó không gây hại gì cho bọn họ, chỉ lấy balo và túi ngủ của bọn họ, quá là kỳ lạ.

Ở bên kia, mẹ Chu đã làm xong bữa sáng, Sơ Điều nằm xuống một lát đã bị đánh thức.

Lạc Dã cũng từ bên ngoài trở về, đun nước ấm rồi nhìn cô ấy đánh răng rửa mặt.

Sơ Điều nhắm mắt lại chậm rì rì đánh răng, nhân tiện cảm thụ dị năng của mình, phát hiện có sự khác biệt so với trước kia, cô cố gắng kích hoạt dị năng, đột nhiên một vật gì đó xuất hiện đáp xuống chân cô.

Lạc Dã cúi đầu nhìn, rất quen mắt.

Hóa ra đồ vật biến mất đều do cô “hamster lớn” này lén giấu đi.


Sơ Điều cũng phát hiện ra điều bất thường, cô cẩn thận cảm nhận một chút.

Phát hiện mình có thể nhìn thấy một “ không gian” khác đang tồn tại, mà căn phòng này giống với dị năng không gian, chính là căn phòng để hành lý của cô và A Dã.

Không gian này hình như có sự liên kết với cô, chỉ cần cô suy nghĩ, đồ vật bên trong căn phòng ngay lập tức biến mất rồi xuất hiện ngay bên cạnh cô.

Nhìn chiếc ba lô đột nhiên xuất hiện cạnh hai chân mình, Sơ Điều trầm ngâm một hồi.

Cô nhìn xuống tay mình rồi nghĩ ngợi, chỉ mới vừa nghĩ tới, chiếc cốc trên tay lập tức biến mất không còn một dấu vết, mà trong không gian kia lại xuất hiện một chiếc cốc vẫn còn dính bọt đánh răng.

Cô kinh ngạc nhìn về phía Lạc Dã cũng vừa nhìn thấy cảnh vừa rồi, không chắc canh hỏi một câu: “Đây là ảo giác?”Lạc Dã từ kinh ngạc vừa mới bình tĩnh trở lại, anh giơ tay xoa đầu cô, nói: “Không phải ảo giác đâu, hamster nhỏ.

”Có năng lực cất giữ đồ vật này, thì không chỉ còn là một chú hamster.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương