Thay Chị Lấy Chồng
Chương 48: Nghiến răng nói “đê tiện”

Mặc dù tôi đã quyết định phải cố gắng hết sức để dự án này hoàn thành thuận lợi.

Nhưng ngoài miệng vẫn đồng ý Lương Khanh Vũ, tôi sẽ sắp xếp được thời gian, nghỉ ngơi thật tốt.

Sáng ngày hôm sau, 5 giờ tôi thức dậy, 6 giờ kém đã vội vàng đến chỗ làm.

Trước khi công nhân đến, thì tôi kiểm tra toàn bộ nguyên liệu một lượt, rồi lại kiểm tra trong ngoài chỗ thi công một lần mới yên tâm.

Toàn bộ dự án là hai tháng rưỡi.

Hai tháng rưỡi ấy tôi không hề nghỉ ngơi.

Mùa hè, công ty không có điều hòa, không có quạt, tôi ngày ngày tiêu hao năng lượng, mấy lần thì suýt chút nữa bị cảm nắng, vì vậy thuốc lưu thông khí huyết trở thành vật bất ly thân trong túi của tôi.

Cuối cùng cũng đến ngày bàn giao.

Ngày hôm đó, Lý Hào Kiệt, Tống Duyên Minh, An Kiều, tôi, Lương Khanh Vũ và người của phòng công trình đều có mặt.

Tiến hành nghiệm thu toàn bộ công trình.

Cuối cùng tất cả đều đạt chuẩn.

Trái tim tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay lúc chuẩn bị đi thì Tống Duyên Minh kéo An Kiều lại nói: “Lần này, mọi người đều vất vả vì việc công ty tôi rồi, cùng nhau ăn bữa cơm nhé.” Chị ta nói xong thì nhìn sang Lương Khanh Vũ và tôi: “Tổng giám đốc Lương và Duyên Khanh, hai người cùng đi nhé, tôi và Lý Hào Kiệt đã đặt chỗ rồi.”

“Tôi không đi đâu, chúc mọi người chơi vui vẻ.”

Lần đầu tiên tôi từ chối.

Đây là cái hố Tống Duyên Minh đã đào cho tôi, nếu tôi và Lương Khanh Vũ cùng đi thì chắc chắn sẽ chướng mắt Lý Hào Kiệt.

Dự án này không dễ dàng gì mới có thể kết thúc, không thể gây thêm phiền toái gì nữa.

Tôi nói xong thì quay lưng định đi.

Tống Duyên Minh chạy đến kéo tôi lại, nhiệt tình nói: “Đừng mà, Duyên Khanh à, công trình này là cô tốn nhiều tâm huyết nhất, tôi nghe nói, ngoài ngủ ra thì mọi thời gian khác hầu như đều ở đây, cô không thể không đi được.”

“Tống Duyên Minh, tôi dốc hết tâm hết sức, không phải là vì chị, mà là vì thiết kế Vũ Phong, huống hồ chị với chồng tôi lại thân thiết như thế này, không cảm thấy không hợp sao?”

Tôi hiểu rằng lời hay ý đẹp chỉ khiến Tống Duyên Minh tiếp tục được đà lấn tới thôi.

Chi bằng vạch trần bộ mặt luôn.

Dù gì sau dự án này, có thể cũng không hợp tác nữa đâu.

Thân phận của Tống Duyên Minh vốn dĩ đã khó xử rồi, sau khi bị tôi vạch trần thì càng trở nên xấu hổ hơn, giải thích: “Duyên Khanh à, tôi không có ý đó…”

“Không phải thì đừng kéo tôi đi.”

“Đi đi.” Lý Hào Kiệt nhìn về phía tôi, trên gương mặt anh tuấn có vô vàn biểu cảm, cuối cùng lại nói thêm một câu: “Sau đó tôi đưa cô về.”

Ban đầu tôi nhất quyết không đi.

Nhưng điều khiến tôi không ngờ đến là Lý Hào Kiệt lại mở miệng, hơn nữa ở một góc độ nào đó cũng là đang giải vòng vây cho Tống Duyên Minh.

Lương Khanh Vũ đừng ở bên cạnh tôi, nói bằng giọng dịu dàng: “Đi đi, có anh ở đây, sao lại để em về nhà một mình?”

Lời của anh ấy chính là đang đối đầu với Lý Hào Kiệt.

Tôi nhìn thấy sắc mặt của Lý Hào Kiệt có hơi lạnh lùng, sợ rằng anh ta lại làm ra việc gì không tốt với Vũ Phong, nên vội vàng nhìn Lương Khanh Vũ và nói: “Chồng em ở đây rồi, không cần phiền đến anh.”

Nói xong, tôi đương nhiên là bước đến bên cạnh Lý Hào Kiệt, kéo tay anh ta: “Chồng à, đi thôi.”

An Kiều đứng bên cạnh, nhìn thấy thái độ của tôi, tôi có thể cảm nhận sự tức giận vô cùng lớn.

Tôi tưởng rằng Lý Hào Kiệt sẽ hất tay tôi ra, gương mặt sẽ tỏ ra chán ghét hoặc là xem thường mà nói gì đấy.

Nhưng anh ta không làm gì hết, mà còn rất tự nhiên đi cùng tôi về phía xe.

Mãi đến lúc lên xe, hắn mới rụt tay lại, khẽ nghiến răng nói ra một tiếng: “Đê tiện.”

Tôi không ngạc nhiên, cũng không nói gì.

Địa điểm ăn uống là ở một nhà hàng hải sản, mặc dù tôi nhận được sự khinh bỉ của An Kiều và Tống Duyên Minh, sự chán ghét của Lý Hào Kiệt, cả buổi tối, tôi đều dính lấy Lý Hào Kiệt, giống như là đang tuyên bố chủ quyền.

Đến khi bữa ăn sắp kết thúc, tôi lấy cớ đi thúc giục phục vụ thêm nước để rời khỏi ghế.

Vừa bước ra thì Tống Duyên Minh cũng đi ra theo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương