Thay Chị Lấy Chồng
-
Chương 468: Vậy trước hết em hãy mang thai đứa con của tôi
Tôi mạnh mẽ siết chặt hộp thuốc trong tay, nhìn Lý Trọng Mạnh: “Em không thể nào gả cho anh trước khi anh ấy quay về, nhưng em muốn Thiểm Thiểm vẫn sống, nếu như Thiểm Thiểm không may gặp chuyện gì thì em cũng không sống nổi."
"Vậy à!" Lý Trọng Mạnh ngẩng đầu nhìn tôi: “Không kết hôn cũng được, vậy trước hết em hãy mang thai đứa con của anh."Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
"..."
"Như vậy, mặc kệ Tiểu Kiệt quay về khi nào cũng không sao cả." Anh ta nhìn ta, trên mặt hiện ra vẻ hơi chắc chắn: “Dù sao em là một người mẹ yêu thương con của mình như vậy thì tôi nghĩ mặc kệ cha đứa trẻ là ai, em cũng sẽ yêu nó như nhau."
Lý Trọng Mạnh thật sự là một người đàn ông âm u đáng sợ.
Anh ta dùng loại lời nói dịu dàng này để mạnh mẽ nắm chặt điểm trí mạng của tôi.
Đúng, anh ta nói không sai.
Tôi nghĩ sẽ không có người mẹ nào có thể làm hại đứa con của mình...
Thấy tôi không nói lời nào, Lý Trọng Mạnh phất phất tay về phía tôi: “Anh cho em hai tuần để suy nghĩ, suy nghĩ kỹ thì tới tìm anh."
Tôi cầm thuốc rời đi không chút do dự.
Đi vào trên xe, tôi mở hộp thuốc ra, bên trong là ba viên thuốc.
Uống như thế nào?
Khi tôi chuẩn bị gọi điện cho Lý Trọng Mạnh để hỏi rõ, điện thoại di động vang lên trước.
Lý Trọng Mạnh gọi điện thoại cho tôi trước, tôi nhận điện thoại, người đàn ông nói: “Thuốc này mỗi lần uống một viên, mỗi viên phải cách nhau 24 giờ, không thể uống nhiều, cũng không thể uống ít."
"Được."
Tôi gật đầu.
Tôi vốn tưởng là anh ta gọi cho tôi chỉ để dặn dò thuốc này uống như thế nào.
Kết quả, tôi mới vừa nói xong thì người đàn ông nói tiếp: “Thuốc này được chế tạo riêng dựa vào cân nặng của Thiểm Thiểm, cho nên thằng bé phải uống tất cả số thuốc đó, nếu như em muốn đem một viên đi nghiên cứu thì anh cũng không phản đối, nhưng nếu Thiểm Thiểm có chuyện không may thì đừng tới tìm anh nữa."
Nghe thấy người đàn ông nói như vậy, tôi toát cả mồ hôi.
Thật ra tôi vẫn chưa nghĩ tới việc lấy thuốc đi tìm người nghiên cứu thì anh ta đã nghĩ tới trước.
Tay tôi siết chặt điện thoại, còn chưa mở miệng thì người đàn ông bên kia đã cúp máy.
Lúc về đến nhà, Mưu Đạo Sinh và Mưu Lan Tích ngồi ở tầng trệt, lên lầu, Khương Thanh và Ngô Tiến An đều đứng trước cửa phòng Thiểm Thiểm.
Nhìn thấy tôi, trước hết Khương Thanh đè giọng nói: "Thằng bé ngủ rồi."
Tôi đi tới, lấy ra thuốc trong tay nói: "Cái này do Lý Trọng Mạnh cho, nói là uống vào thì có thể đảm bảo được hai tuần lễ."
Khương Thanh nghe tôi nói như vậy, tức giận nghiến răng: "Đảm bảo hai tuần lễ là ý gì? Sau hai tuần thì sao?"
"Sau hai tuần..." Tôi cúi đầu xuống, hơi chột dạ nói: "Sau hai tuần lại tìm anh ta."
Ngô Tiến An ở bên cạnh hơi cười lạnh: "Sau hai tuần lại tìm anh ta? Người khác thì tôi không biết nhưng con người Lý Trọng Mạnh này nổi tiếng xấu xa, sao có chuyện dễ dàng như vậy!"
Cậu ta nói vậy, Khương Thanh cũng tỉnh táo: "Đúng vậy, có phải anh ta có điều kiện gì hay không?"
Tôi cũng không có lòng dạ nào trả lời những vấn đề này, cầm thuốc đẩy cửa đi vào: "Trước hết đút thuốc cho Thiểm Thiểm đã."
Tôi muốn đi vào, Khương Thanh kéo cánh tay tôi một cái, bình tĩnh nhìn tôi hỏi: "Em chắc chắn thuốc này không có vấn đề gì sao?"
Tôi cũng từng nghĩ tới vấn đền này.
Nhưng mặc kệ nghĩ như thế nào, Lý Trọng Mạnh cũng không thể cố hết sức làm loại chuyện không được cám ơn thế này: "Em chắc chắn."
Tôi kiên định nói.
Nghe tôi nói như vậy, Khương Thanh cũng không ngăn cản nữa.
Tôi đánh thức Thiểm Thiểm, đút thằng bé uống thuốc, sau đó ghi nhớ thời gian.
Thiểm Thiểm uống thuốc xong vẫn tiếp tục ngủ.
Mấy ngày nay sốt cao đã làm thằng bé yếu ớt hết mức.
Tôi vừa ra ngoài, Khương Thanh lập tức kéo tôi hỏi: "Lý Trọng Mạnh có nói điều kiện gì phải không?"
Ngô Tiến An ở bên cạnh cũng nhìn chằm chằm vào tôi: "Anh ta nói gì, nói cho bọn chị biết đi, bọn chị biết để còn nghĩ cách cho em."
Tôi nhìn hai viên thuốc còn dư lại trong tay, thở dài: "Anh ta để tôi gả cho anh ta."
"... Chị cũng biết anh ta chưa từ bỏ ý định!" Khương Thanh hung hăng giậm chân một cái: "Em nghĩ đầu óc anh ta có bệnh phải không, ưa chuộng cướp đồ với người khác như vậy à?"
Tôi cúi đầu, suy nghĩ những gì Lý Trọng Mạnh nói lúc trước.
Anh ta gặp tôi trước à?
Hoặc là nói, trước đây tôi đã gặp anh ta chưa?
Tôi không hề có chút ấn tượng nào.
Nhưng mà rõ ràng những lời anh ta nói hôm nay chính là có ý này.
Trong lòng tôi đều lộn xộn.
Ở bên cạnh, Ngô Tiến An đột nhiên vỗ đùi, giật lấy thuốc từ trong tay tôi, lúc đầu tôi sợ hết hồn, anh ta giơ thuốc nói: "Chúng ta cầm cái này đi nghiên cứu xem thành phần như thế nào sau đó chế tạo ra giống vậy không phải xong rồi sao?"
"Đúng!" Khương Thanh vừa nghe xong cũng vui vẻ: "Chỉ cần như vậy, sao tôi không nghĩ ra nhỉ!"
Tôi nhìn hai người, thở dài: "Lý Trọng Mạnh nói, mấy viên thuốc này được chế tạo riêng dựa theo cân nặng của Thiểm Thiểm, nếu uống ít một chút cũng sẽ không có tác dụng."
Một câu nói của tôi như tạt nước lạnh vào hai người.
Lòng nhiệt tình của hai người bị tưới tắt trong nháy mắt.
Tôi cầm lấy thuốc từ tay Ngô Tiến An: "Hơn nữa thuốc này chỉ có thể tạm thời làm dịu bệnh tình của Thiểm Thiểm, không thể trị tận gốc, anh ta vẫn chưa cho tôi thuốc trị tận gốc."
Con người Lý Trọng Mạnh này thật sự có thể nói là nhìn xa trông rộng, hình như ý tưởng nào của chúng ta thì anh ta cũng đều biết được.
Sau đó, ép tôi đến đường cùng, chỉ có thể đi tìm anh ta.
Khương Thanh cũng nhìn chằm chằm vào thuốc trong tay tôi: "Em nghĩ, có khi nào Lý Trọng Mạnh cố ý lừa gạt em không, dù chúng ta lấy thuốc đi nghiên cứu thì có thể làm gì? uống ít một chút xíu cũng không sao chứ."
"..."
"Dù sao vẫn tốt hơn so với kiểu bị anh ta gây khó dễ?"
Nghe lời nói của Khương Thanh, trong lòng tôi cũng dâng lên một chút hy vọng.
Tôi cảm thấy chị ấy nói đúng.
Thành phần cả viên thuốc chắc phải giống nhau, nếu như chỉ lấy một chút xíu để nghiên cứu thì chắc là không có vấn đề gì.
Nhưng tìm ai nghiên cứu chứ?
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía hai người: "Lúc trước Lý Hào Kiệt giới thiệu cho tôi một bác sĩ tên là Karon, nhưng gần đây cô ta không ở trong nước, về mặt này, tôi thực sự không biết nên tin tưởng ai."
Mặt Khương Thanh cũng đầy vẻ mù mịt.
Hai người chúng tôi đều nhìn về phía Ngô Tiến An, hai tay Ngô Tiến An lồng vào nhau, trên mặt lập tức hiện lên vẻ đắc ý: "Nếu là con nuôi của tôi thì tất nhiên tôi phải dùng hết sức giải quyết, tôi có người bạn tốt nghiệp tiến sĩ ngành dược, bây giờ có công ty y dược riêng, chúng ta đi tìm cậu ta."
"Có tin tưởng được không? Không phải là người của Lý Trọng Mạnh chứ?" Tôi hỏi.
Bây giờ tôi đều sợ hãi.
Nếu như lĩnh vực khác thì ngược lại, tôi sẽ không lo lắng, nhưng lĩnh vực y dược thì mặc kệ là ai tôi cũng sẽ nghi ngờ hắn có quan hệ dây mơ rễ má với Lý Trọng Mạnh.
Ngô Tiến An lắc đầu: "Tất nhiên không phải, người bạn này của tôi mới khinh thường làm bạn với kẻ ti tiện bỉ ổi như Lý Trọng Mạnh."
Tôi cũng không thể tin tưởng hết vào lời Ngô Tiến An, nhưng bây giờ chúng tôi không có bạn làm ở ngành này, chỉ có thể dựa vào anh ta.
Tôi đi xuống tìm Liễu Học Quân và dì Trần, dặn dò họ chắc chắn phải luôn chú ý đến Thiểm Thiểm.
Sau đó mới theo Ngô Tiến An đi tìm bạn anh ta.
Khi ở trên xe, trước hết Ngô Tiến An gọi điện thoại xác nhận người kia đang ở phòng làm việc thì chúng tôi mới qua.
Lái xe mất gần hai tiếng, lúc đầu chạy trên con đường vắng ở ngoại thành, sau đó rốt cuộc quẹo vào trong một khu nhà, xe đỗ trong sân trước của một tòa nhà 8-9 tầng.
Xuống xe, tôi nhìn chung quanh một chút, hơi nghi ngờ hỏi: "Ở đây à?"
"Vậy à!" Lý Trọng Mạnh ngẩng đầu nhìn tôi: “Không kết hôn cũng được, vậy trước hết em hãy mang thai đứa con của anh."Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
"..."
"Như vậy, mặc kệ Tiểu Kiệt quay về khi nào cũng không sao cả." Anh ta nhìn ta, trên mặt hiện ra vẻ hơi chắc chắn: “Dù sao em là một người mẹ yêu thương con của mình như vậy thì tôi nghĩ mặc kệ cha đứa trẻ là ai, em cũng sẽ yêu nó như nhau."
Lý Trọng Mạnh thật sự là một người đàn ông âm u đáng sợ.
Anh ta dùng loại lời nói dịu dàng này để mạnh mẽ nắm chặt điểm trí mạng của tôi.
Đúng, anh ta nói không sai.
Tôi nghĩ sẽ không có người mẹ nào có thể làm hại đứa con của mình...
Thấy tôi không nói lời nào, Lý Trọng Mạnh phất phất tay về phía tôi: “Anh cho em hai tuần để suy nghĩ, suy nghĩ kỹ thì tới tìm anh."
Tôi cầm thuốc rời đi không chút do dự.
Đi vào trên xe, tôi mở hộp thuốc ra, bên trong là ba viên thuốc.
Uống như thế nào?
Khi tôi chuẩn bị gọi điện cho Lý Trọng Mạnh để hỏi rõ, điện thoại di động vang lên trước.
Lý Trọng Mạnh gọi điện thoại cho tôi trước, tôi nhận điện thoại, người đàn ông nói: “Thuốc này mỗi lần uống một viên, mỗi viên phải cách nhau 24 giờ, không thể uống nhiều, cũng không thể uống ít."
"Được."
Tôi gật đầu.
Tôi vốn tưởng là anh ta gọi cho tôi chỉ để dặn dò thuốc này uống như thế nào.
Kết quả, tôi mới vừa nói xong thì người đàn ông nói tiếp: “Thuốc này được chế tạo riêng dựa vào cân nặng của Thiểm Thiểm, cho nên thằng bé phải uống tất cả số thuốc đó, nếu như em muốn đem một viên đi nghiên cứu thì anh cũng không phản đối, nhưng nếu Thiểm Thiểm có chuyện không may thì đừng tới tìm anh nữa."
Nghe thấy người đàn ông nói như vậy, tôi toát cả mồ hôi.
Thật ra tôi vẫn chưa nghĩ tới việc lấy thuốc đi tìm người nghiên cứu thì anh ta đã nghĩ tới trước.
Tay tôi siết chặt điện thoại, còn chưa mở miệng thì người đàn ông bên kia đã cúp máy.
Lúc về đến nhà, Mưu Đạo Sinh và Mưu Lan Tích ngồi ở tầng trệt, lên lầu, Khương Thanh và Ngô Tiến An đều đứng trước cửa phòng Thiểm Thiểm.
Nhìn thấy tôi, trước hết Khương Thanh đè giọng nói: "Thằng bé ngủ rồi."
Tôi đi tới, lấy ra thuốc trong tay nói: "Cái này do Lý Trọng Mạnh cho, nói là uống vào thì có thể đảm bảo được hai tuần lễ."
Khương Thanh nghe tôi nói như vậy, tức giận nghiến răng: "Đảm bảo hai tuần lễ là ý gì? Sau hai tuần thì sao?"
"Sau hai tuần..." Tôi cúi đầu xuống, hơi chột dạ nói: "Sau hai tuần lại tìm anh ta."
Ngô Tiến An ở bên cạnh hơi cười lạnh: "Sau hai tuần lại tìm anh ta? Người khác thì tôi không biết nhưng con người Lý Trọng Mạnh này nổi tiếng xấu xa, sao có chuyện dễ dàng như vậy!"
Cậu ta nói vậy, Khương Thanh cũng tỉnh táo: "Đúng vậy, có phải anh ta có điều kiện gì hay không?"
Tôi cũng không có lòng dạ nào trả lời những vấn đề này, cầm thuốc đẩy cửa đi vào: "Trước hết đút thuốc cho Thiểm Thiểm đã."
Tôi muốn đi vào, Khương Thanh kéo cánh tay tôi một cái, bình tĩnh nhìn tôi hỏi: "Em chắc chắn thuốc này không có vấn đề gì sao?"
Tôi cũng từng nghĩ tới vấn đền này.
Nhưng mặc kệ nghĩ như thế nào, Lý Trọng Mạnh cũng không thể cố hết sức làm loại chuyện không được cám ơn thế này: "Em chắc chắn."
Tôi kiên định nói.
Nghe tôi nói như vậy, Khương Thanh cũng không ngăn cản nữa.
Tôi đánh thức Thiểm Thiểm, đút thằng bé uống thuốc, sau đó ghi nhớ thời gian.
Thiểm Thiểm uống thuốc xong vẫn tiếp tục ngủ.
Mấy ngày nay sốt cao đã làm thằng bé yếu ớt hết mức.
Tôi vừa ra ngoài, Khương Thanh lập tức kéo tôi hỏi: "Lý Trọng Mạnh có nói điều kiện gì phải không?"
Ngô Tiến An ở bên cạnh cũng nhìn chằm chằm vào tôi: "Anh ta nói gì, nói cho bọn chị biết đi, bọn chị biết để còn nghĩ cách cho em."
Tôi nhìn hai viên thuốc còn dư lại trong tay, thở dài: "Anh ta để tôi gả cho anh ta."
"... Chị cũng biết anh ta chưa từ bỏ ý định!" Khương Thanh hung hăng giậm chân một cái: "Em nghĩ đầu óc anh ta có bệnh phải không, ưa chuộng cướp đồ với người khác như vậy à?"
Tôi cúi đầu, suy nghĩ những gì Lý Trọng Mạnh nói lúc trước.
Anh ta gặp tôi trước à?
Hoặc là nói, trước đây tôi đã gặp anh ta chưa?
Tôi không hề có chút ấn tượng nào.
Nhưng mà rõ ràng những lời anh ta nói hôm nay chính là có ý này.
Trong lòng tôi đều lộn xộn.
Ở bên cạnh, Ngô Tiến An đột nhiên vỗ đùi, giật lấy thuốc từ trong tay tôi, lúc đầu tôi sợ hết hồn, anh ta giơ thuốc nói: "Chúng ta cầm cái này đi nghiên cứu xem thành phần như thế nào sau đó chế tạo ra giống vậy không phải xong rồi sao?"
"Đúng!" Khương Thanh vừa nghe xong cũng vui vẻ: "Chỉ cần như vậy, sao tôi không nghĩ ra nhỉ!"
Tôi nhìn hai người, thở dài: "Lý Trọng Mạnh nói, mấy viên thuốc này được chế tạo riêng dựa theo cân nặng của Thiểm Thiểm, nếu uống ít một chút cũng sẽ không có tác dụng."
Một câu nói của tôi như tạt nước lạnh vào hai người.
Lòng nhiệt tình của hai người bị tưới tắt trong nháy mắt.
Tôi cầm lấy thuốc từ tay Ngô Tiến An: "Hơn nữa thuốc này chỉ có thể tạm thời làm dịu bệnh tình của Thiểm Thiểm, không thể trị tận gốc, anh ta vẫn chưa cho tôi thuốc trị tận gốc."
Con người Lý Trọng Mạnh này thật sự có thể nói là nhìn xa trông rộng, hình như ý tưởng nào của chúng ta thì anh ta cũng đều biết được.
Sau đó, ép tôi đến đường cùng, chỉ có thể đi tìm anh ta.
Khương Thanh cũng nhìn chằm chằm vào thuốc trong tay tôi: "Em nghĩ, có khi nào Lý Trọng Mạnh cố ý lừa gạt em không, dù chúng ta lấy thuốc đi nghiên cứu thì có thể làm gì? uống ít một chút xíu cũng không sao chứ."
"..."
"Dù sao vẫn tốt hơn so với kiểu bị anh ta gây khó dễ?"
Nghe lời nói của Khương Thanh, trong lòng tôi cũng dâng lên một chút hy vọng.
Tôi cảm thấy chị ấy nói đúng.
Thành phần cả viên thuốc chắc phải giống nhau, nếu như chỉ lấy một chút xíu để nghiên cứu thì chắc là không có vấn đề gì.
Nhưng tìm ai nghiên cứu chứ?
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía hai người: "Lúc trước Lý Hào Kiệt giới thiệu cho tôi một bác sĩ tên là Karon, nhưng gần đây cô ta không ở trong nước, về mặt này, tôi thực sự không biết nên tin tưởng ai."
Mặt Khương Thanh cũng đầy vẻ mù mịt.
Hai người chúng tôi đều nhìn về phía Ngô Tiến An, hai tay Ngô Tiến An lồng vào nhau, trên mặt lập tức hiện lên vẻ đắc ý: "Nếu là con nuôi của tôi thì tất nhiên tôi phải dùng hết sức giải quyết, tôi có người bạn tốt nghiệp tiến sĩ ngành dược, bây giờ có công ty y dược riêng, chúng ta đi tìm cậu ta."
"Có tin tưởng được không? Không phải là người của Lý Trọng Mạnh chứ?" Tôi hỏi.
Bây giờ tôi đều sợ hãi.
Nếu như lĩnh vực khác thì ngược lại, tôi sẽ không lo lắng, nhưng lĩnh vực y dược thì mặc kệ là ai tôi cũng sẽ nghi ngờ hắn có quan hệ dây mơ rễ má với Lý Trọng Mạnh.
Ngô Tiến An lắc đầu: "Tất nhiên không phải, người bạn này của tôi mới khinh thường làm bạn với kẻ ti tiện bỉ ổi như Lý Trọng Mạnh."
Tôi cũng không thể tin tưởng hết vào lời Ngô Tiến An, nhưng bây giờ chúng tôi không có bạn làm ở ngành này, chỉ có thể dựa vào anh ta.
Tôi đi xuống tìm Liễu Học Quân và dì Trần, dặn dò họ chắc chắn phải luôn chú ý đến Thiểm Thiểm.
Sau đó mới theo Ngô Tiến An đi tìm bạn anh ta.
Khi ở trên xe, trước hết Ngô Tiến An gọi điện thoại xác nhận người kia đang ở phòng làm việc thì chúng tôi mới qua.
Lái xe mất gần hai tiếng, lúc đầu chạy trên con đường vắng ở ngoại thành, sau đó rốt cuộc quẹo vào trong một khu nhà, xe đỗ trong sân trước của một tòa nhà 8-9 tầng.
Xuống xe, tôi nhìn chung quanh một chút, hơi nghi ngờ hỏi: "Ở đây à?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook