Mười giờ tối, Bạch Nhân lười biếng nằm trên sofa trong phòng làm việc của Trần Hoài Kiêu, chơi game xếp hình.

Trần Hoài Kiêu đứng bên giá sách cao sát trần, chọn một cuốn sách, ngồi vào bàn tập trung đọc.

Đây là khoảng thời gian yên tĩnh hiếm hoi của hai người, ai làm việc nấy, ở cạnh nhau nhưng không làm phiền người kia.

Trước đây, Bạch Nhân vừa về đến nhà là thích nhốt mình trong phòng, còn Trần Hoài Kiêu một mình ở trong phòng sách, nếu không có việc gì thì không tìm cô.

Hai người chỉ có lúc cần mới có thể đến phòng người kia.

Sau đó có một lần, Trần Hoài Kiêu lần đầu tiên đặt mua một cái ghế sofa lười rất thoải mái.

Sofa lười màu bã đậu hoàn toàn tương phản với tông màu lạnh trang nhã nghiêm túc của phòng sách.

Đường Tạp mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhiều lần liều chết kiến nghị, cái ghế sofa này có thể đặt trên sân thượng hoặc quầy cà phê, nhưng Trần Hoài Kiêu lại kiên quyết, nhất định phải đặt trong phòng sách.

Sau khi Bạch Nhân thử nằm một lần thì yêu thích cái ghế sofa lười này không thôi, rảnh rỗi là thích chạy tới phòng sách của Trần Hoài Kiêu.

Cô vẫn nhớ ngày đầu tiên đến ngôi nhà này, Đường Tạp có nói Trần Hoài Kiêu thích ở một mình trong phòng sách, không muốn bị ai quấy rầy.

Nhưng trên thực tế, cô nhận ra Trần Hoài Kiêu cũng không ghét cô ở lại trong phòng sách, chưa từng đuổi cô đi một lần nào.

Hai người dần ăn ý hơn, Bạch Nhân không làm ồn ảnh hưởng đến công việc đọc sách của Trần Hoài Kiêu, mà Trần Hoài Kiêu cũng ngầm đồng ý cho cô lười biếng nằm ỳ trên ghế sofa như mèo, chơi game hoặc xem phim.

Có lúc Bạch Nhân nghĩ, không cần phải tranh giành gì cả, cứ như thế này, ở bên cạnh anh ấy như một con mèo, hết ăn rồi ngủ, cũng có thể xem là một loại hạnh phúc.

Khi còn nhỏ, điều cô mong mỏi nhất chẳng phải là được che chở và có một cuộc sống ổn định hay sao?

Tuy nhiên cái suy nghĩ không có tiền đồ đó chỉ thoáng qua, rồi bị Bạch Nhân vứt ra khỏi đầu ngay tức khắc.

Bạch Nhân bây giờ đã không còn là Bạch Nhân năm mười tám tuổi đó nữa.

Ai cũng không đáng tin, cô chỉ có thể dựa vào bản thân mình mà thôi.

...

Bỗng nhiên, chuông điện thoại đột ngột vang lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng sách.

Trần Hoài Kiêu bị quấy rầy, khẽ cau mày nhìn cô.

Bạch Nhân vội rón rén đi ra sân thượng, nhận điện thoại của Tôn Lê Lê ——

"Đã tra được chưa?"

"Chuyện của ba cậu vẫn chưa có tin tức, nhưng mà giờ đang có một tin còn sốt dẻo hơn nữa nè. Bạch Nhân, cậu vịn tường đi, đứng vững nhen!"

"Vịn chắc rồi, nói đi."

"Lý Thuần Phong theo dõi Weibo của cậu!"

"What?"

"Lý Thuần Phong đó! Nhân vật tầm cỡ này theo dõi Weibo của cậu!"

Bạch Nhân vội mở Weibo, lướt xuống danh sách fan mới nhất siêu dài, cuối cùng cũng nhìn thấy một fan có tick V vàng: Lý Thuần Phong.

Cô sững sờ: "Chuyện này là sao?"

Tôn Lê Lê: "Mình cũng đang muốn hỏi cậu đây! Có phải cậu đã quen Lý Thuần Phong ở sân tennis không?"

Bạch Nhân lắc đầu, mù mịt nói: "Không phải, lúc trước mình tưởng ông cụ Lý Cảnh Tùng là Lý Thuần Phong rồi gây ra một trận hiểu lầm đó sao?"

"Vậy thì cậu còn biết ai nữa không?"

"Còn có cái đuôi đi theo ông cụ Lý, nhưng anh ta không phải là Lý Thuần Phong, đánh tennis dở ẹc, còn mắc hội chứng tuổi dậy thì rất nghiêm trọng"

"Vậy thì kỳ lạ thật, sao tự dưng Lý Thuần Phong lại theo dõi cậu chứ? Tài khoản của cậu ta tổng cộng chỉ theo dõi hai người, một là phòng làm việc của Lý Thuần Phong, cái còn lại là cậu đó. Tài khoản này là tài khoản Weibo cá nhân của cậu ta, bình thường không dùng để liên hệ công việc."

Bạch Nhân nhớ lại Lý Xuân Hoằng đã đồng ý sẽ giúp cô tìm Lý Thuần Phong.

"Cậu nhóc theo đuôi đó nói sẽ tiếp tục giúp mình tìm tiếp trong sân tennis. Chẳng lẽ anh ta tìm được rồi?"

Tôn Lê Lê suy nghĩ nói: "Xem ra có khả năng này, cậu có thể cho mình thông tin liên lạc của người làm đó không? Mình hỏi thử anh ta một chút, nếu có phổ nhạc thật thì đây là chuyện lớn, mình phải giúp cậu bàn chuyện hợp tác ca khúc mới, tận dụng thời cơ, bỏ lỡ là không còn cơ hội lần thứ hai đâu! Lần này nhất định phải nắm chặt thời gian, không thể cướp mất nữa."

“À...” Bạch Nhân ngập ngừng nói, “Mình với cái đuôi kia không có trao đổi phương thức liên lạc."

"Sao cậu không để lại một cái chứ!"

"Bởi vì không muốn thân thiết lắm."

Tôn Lê Lê thở dài nói: "Bỏ đi, không cần vòng vo như vậy. Nếu Lý Thần Phong đã theo dõi cậu thì cậu cứ giữ liên lạc với cậu ta, thăm dò thử, nếu có thể thì hẹn gặp mặt."

“Được.” Bạch Nhân vừa định cúp máy thì chợt nhớ tới điều gì đó, lại nói: “Đúng rồi, cậu phải tra giúp mình chuyện của Tô Diệp Thành đó.”

"Yên tâm, mình nhớ mà."

Bạch Nhân cúp điện thoại, bấm vào Weibo, phát hiện mình lại lên hot search, từ khóa là #Lý Thuần Phong theo dõi Bạch Nhân#.

Xem ra không chỉ có Tôn Lê Lê phát hiện, mỗi bài hát của Lý Thuần Phong đều hot trong giới âm nhạc Trung Quốc, số lượng fan cũng không ít.

Mà tài khoản Weibo của cậu ta chỉ theo dõi một người, bây giờ không hiểu sao lại nhiều thêm một, đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý——

"Cái gì! Lý Thuần Phong theo dõi Bạch Nhân?! Có phải là sắp hợp tác với nhau không?!"

"Trời ạ! Tài nguyên của Bạch Nhân tốt quá mức rồi đó!"

"Cái tài nguyên gì mà có thể khiến Lý Thuần Phong dùng Weibo cá nhân theo dõi cô ta vậy trời? Nhân vật tầm cỡ này xuất quỷ nhập thần, chưa từng có quan hệ riêng tư với bất kỳ một ngôi sao nào."

"Thật quá kỳ lạ."

"Bạch Nhân từ lúc ra mắt đến nay đúng là thuận buồm xuôi gió ghê, con gái cưng của trời là đây này."

“Mong chờ ca khúc mới ghê!!”



Bạch Nhân khó hiểu, thong thả đi đến bên cạnh Trần Hoài Kiêu, cánh tay mềm mại ôm lấy cổ anh từ phía sau, dịu dàng hỏi: "Anh trai, anh đã giúp em liên hệ với Lý Thuần Phong đúng không?"

Trần Hoài Kiêu cảm nhận được hơi thở ấm ẩm gần trong gang tấc của cô gái, không chút nghĩ ngợi nói: "Đúng vậy, là tôi. Đêm nay em muốn cảm ơn tôi thế nào đây?"

"..."

Anh thừa nhận dứt khoát như vậy, ngược lại làm Bạch Nhân không tin.

Chắc chắn không phải anh.

Nếu là anh thì Tôn Lê Lê làm người đại diện của truyền thông Xán Tinh sao lại không biết chuyện được.

“Trần Hoài Kiêu, không biết xấu hổ!” Cô chán nản buông anh ra.

Trần Hoài Kiêu dựa lưng vào ghế, đầu ngón tay nghịch chiếc bút sứ màu đen: "Giúp em thì là anh trai, còn không giúp thì là Trần Hoài Kiêu à?"

Bạch Nhân khẽ hừ một tiếng, lại nằm trên sofa lười, dùng tài khoản Weibo của mình theo dõi Lý Thuần Phong lại, đồng thời nơm nớp lo sợ gửi tin nhắn cho nhân vật tầm cỡ này: "Xin chào đàn anh."

Lý Thuần Phong trả lời gần như trong tích tắc: "Hi [mỉm cười]"

Trần Hoài Kiêu thấy cô tập trung vào cái điện thoại thì lặng lẽ đi tới bức "Lạc Thần đồ" trên bàn dài, chuẩn bị cuộn lại đem bức tranh này đi.

Ánh mắt Bạch Nhân nhạy bén quét tới: "Trần Hoài Kiêu, anh đang làm gì vậy hả?"

"Bức tranh này đáng giá cả gia tài. Tôi sẽ đặt nó trở lại tầng hầm, đảm bảo an toàn."

"Không cần, bức tranh này em sẽ dùng vào việc khác."

Trần Hoài Kiêu cau mày: "Em muốn dùng nó làm gì?"

"Tô Diệp Thành hình như đang hỏi xin ông cụ Lý Cảnh Tùng một bức tranh. Em nghĩ, có lẽ bức tranh này có thể giúp em một việc lớn đấy."

“Ngay cả một bức tranh em cũng muốn lợi dụng?” Khuôn mặt của Trần Hoài Kiêu thoáng trở nên lạnh lùng.

Bạch Nhân đoán được suy nghĩ của Trần Hoài Kiêu, có lẽ là cảm thấy cô hết thuốc chữa rồi.

Cô bước đến, đẩy Trần Hoài Kiêu ra, cuộn bức tranh lại rồi cầm trên tay: "Em là một tục nhân, hơn nữa, ông Lý cũng đã đồng ý, nếu em thiếu tiền tiêu thì có thể bán bức tranh này đi. Cho nên đây là được ông ấy đồng ý rồi, ông cụ sẽ không tức giận đâu."

Trần Hoài Kiêu kiên trì nói: "Nếu em cần tiền thì cứ rút tiền trong thẻ của tôi, bức tranh này có ý nghĩa quan trọng, không thể bán được."

"Vấn đề không phải là tiền. Cái gì nhà họ Tô đã nợ em, em phải lấy lại toàn bộ." Bạch Nhân nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh có thể giúp em báo thù không?"

Trần Hoài Kiêu đi tới, nắm lấy tay cô, khó khăn nhìn cô, trầm giọng nói: "Báo thù không phải việc gì khó, nhưng Bạch Nhân, em thật sự muốn để chuyện báo thù chiếm toàn bộ cuộc sống em hay sao? Tình cảm và tấm lòng của người khác đều có thể trở thành lợi thế để em báo thù đúng không?"

Bạch Nhân nhìn Lạc Thần say mê phóng khoáng trong bức tranh, rũ tầm mắt xuống, trong đôi mắt đen nhánh hiện lên chút giãy giụa. Một lúc lâu sau cô mới hạ giọng nói: "Anh trai, anh chưa từng trải qua những chuyện em đã phải chịu, anh chưa bao giờ phải chịu đói, chưa bao giờ phải ăn nhờ ở đậu rồi bị lưu manh ức hiếp quấy rối, cũng không tận mắt chứng kiến mẹ mình tự tử, cả bồn tắm toàn là máu loãng... Anh chưa từng trải qua thì dựa vào đâu mà khuyên em phải mềm lòng với tình cảm của người khác chứ?"

Bạch Nhân nói xong câu đấy thì giãy khỏi Trần Hoài Kiêu, ôm bức tranh được cuộn tròn đi ra ngoài phòng sách. Lúc ra đến cửa, cô dùng mu bàn tay xoa khóe mắt ươn ướt, dừng chân lại: "Tới tận lúc này em... chưa bao giờ là người người thuần khiết lương thiện."

Trần Hoài Kiêu xoay người nhìn ánh trăng sáng yên tĩnh ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại, chậm rãi lẩm bẩm mấy chữ: "Tôi biết."

...

Về đến phòng, Bạch Nhân cẩn thận cất cuộn giấy vào két sắt trong tủ quần áo của mình.

Đúng vậy, cô muốn lợi dụng tất cả mọi thứ.

Cô muốn lợi dụng "Lạc Thần đồ", lợi dụng cuộc hôn nhân của mình, ngay cả người anh cô đã từng rất thích cô cũng muốn lợi dụng...

Cô chỉ cần chiến thắng, khiến những kẻ đã bắt nạt mình phải trả giá thật đắt, cô muốn đứng trên đỉnh cao, đạt được thật nhiều hạnh phúc.

Để hoàn thành mục tiêu này, Bạch Nhân không tiếc bất cứ giá nào.

Cô không nghĩ tới nữa, buồn bực nằm trên giường, trùm đầu ngủ.

Trong đêm tối, cửa truyền đến một tiếng "cạch" giòn tan, cửa phòng bị mở ra.

Trần Hoài Kiêu thích bất chợt đến thăm cô vào những lúc cô đã ngủ say, nhưng lúc này đây, Bạch Nhân vẫn chưa ngủ.

Cô vểnh tai lên lắng nghe tiếng động, tưởng Trần Hoài Kiêu định trộm bức tranh.

Trần Hoài Kiêu đứng bên giường một hồi lâu.

Bóng đêm mông lung, cô không biết anh đang nhìn mình hay đang tìm bức tranh.

Bạch Nhân dứt khoát phá vỡ bầu không khí im ắng của màn đêm, nói: "Em giấu báu vật đi rồi, anh không tìm được đâu."

“Giấu rồi sao?” Trần Hoài Kiêu chui vào chăn, ôm lấy cô từ phía sau, giọng nói từ tính kề sát bên tai cô: “Sao tôi lại tìm được nhỉ?"

Trong lòng đang tức giận, Bạch Nhân liều mạng giãy giụa ra khỏi người anh, Trần Hoài Kiêu cắn lỗ tai cô, thấp giọng nói: "Đuôi Sam Nhỏ, tôi không muốn em phải thuần khiết lương thiện."

Cô cảm thấy sau tai tê rần, dừng giãy giụa.

"Tôi chỉ không muốn em hối hận thôi."

"Trần Hoài Kiêu..." Bạch Nhân mạnh miệng nói: "Em chưa bao giờ hối hận."

Năm đó yêu anh, cô không hối hận, bây giờ không yêu anh nữa, cô lại càng không hối hận.

Trần Hoài Kiêu cắn gáy cô, cảm xúc trong lòng dâng lên như sóng triều: "Không hối hận là tốt rồi."

Rõ ràng là người phụ nữ này đang ở ngay trong vòng tay của anh, chỉ cần anh muốn thì có thể đòi hỏi bất cứ điều gì từ cô, dốc sức đòi hỏi.

Nhưng Trần Hoài Kiêu vẫn cảm thấy lòng mình trống rỗng, rất trống rỗng, rất trống rỗng...

Thứ anh muốn... chưa bao giờ là chiếm được thân thể cô.

Nhưng Bạch Nhân lại chỉ cho anh cái này, chân thành cùng tình yêu, dù là một phần anh cũng đừng hòng nhúng chàm.

*

Sáng sớm, Bạch Nhân thức dậy.

Căn phòng tràn ngập ánh nắng, Trần Hoài Kiêu đã rời đi.

Bạch Nhân ngồi bên cửa sổ lồi, để ánh nắng ấm áp chiếu lên làn da trắng trẻo mịn màng của cô.

Trần Hoài Kiêu đêm qua quá dịu dàng, thực sự quá dịu dàng.

Bạch Nhân chẳng hiểu sao lại tới cao trào tận hai lần.

Cô dựa vào cửa sổ lồi, nhìn những tán lá xanh mướt bên ngoài đang rung rinh trong nắng, tựa đầu vào tường.

Nhớ lại rất lâu.

Cô chưa bao giờ biết Trần Hoài Kiêu cũng sẽ vòng vo như thế này, vô cùng dịu dàng lấy lòng cô.

Lần đầu tiên cô mơ hồ cảm nhận được... tình yêu ẩn giấu rất sâu ở trên người Trần Hoài Kiêu.

Anh yêu cô sao? Hay là đang nhớ nhung một ai khác qua cô?

Bạch Nhân thực sự không biết.

Nhưng không sao cả, cô không cần quan tâm nhiều như vậy.

Cô lười biếng lấy điện thoại ra, gửi cho Trần Hoài Kiêu một tin nhắn: "Anh trai."

Bề tôi dưới váy: "Tôi không phải anh trai của ai đó, tôi là Trần Hoài Kiêu."

Đuôi Sam Nhỏ: "Anh trai, anh trai, anh trai!"

Bề tôi dưới váy: "Gặp khách hàng, nhớ ăn sáng."

Đuôi Sam Nhỏ: "Chờ chút, đêm nay anh trai có về không?"

Bề tôi dưới váy: "Nghiện rồi?"

Đuôi Sam Nhỏ: "[che mặt]"

...

Cả buổi sáng Bạch Nhân không làm được gì, đầu óc chỉ toàn là chuyện tối hôm qua.

Cô ngồi trên thảm tập yoga, cố gắng rũ bỏ những hình ảnh đầy màu sắc trong đầu.

Không thể như vậy được, cô không thể bị nam hồ ly Trần Hoài Kiêu kia mê hoặc đến mất lý trí được.

Sau khi tập yoga xong, Bạch Nhân lấy khăn lau mồ hôi trên mặt, đồng thời nhận được cuộc gọi của Tôn Lê Lê ——

"Mình biết tại sao Tô Diệp Thành lại nhờ Lý Cảnh Tùng vẽ rồi. Nền tảng phim ảnh lớn nhất nước iku sắp gia nhập thị trường trong nước. Trong khoảng thời gian này, mấy ông trùm truyền thông trong nước đang tranh giành quyền đại lý độc quyền của iku, bao gồm Tô Diệp Thành, tập đoàn nhà họ Tần, thậm chí còn có truyền thông Xán Tinh của chúng ta. Đây là miếng thịt Đông Pha béo bở đấy, nếu có thể giành được quyền đại lý độc quyền này thì về cơ bản sẽ có được nền móng vững chắc trong lĩnh vực phim ảnh."

Bạch Nhân nghĩ ngợi, hỏi: "Chuyện này thì có liên quan gì đến bức vẽ của Lý Cảnh Tùng đâu? Tại sao Tô Diệp Thành lại muốn xin ông Lý một bức tranh?"

"Cậu không biết đó thôi, người quản lý quyền đại lý ở nước ngoài của iku hiện tại là ông Khố Văn. Ông ấy cực kỳ hứng thú với văn hóa truyền thống của Trung Quốc, đặc biệt là văn hóa cổ và tranh thủy mặc, có thể nói là si mê. Không chỉ một lần đăng những bức quốc họa cất giữ trong nhà lên khoảnh khắc. Có điều... qua cư dân mạng thần thông quảng đại giám định thì rất nhiều bức là giả, hahaha."

Bạch Nhân hiểu, Khố Văn thích thơ từ và quốc họa Trung Quốc, mà thư pháp của ông cụ Lý Cảnh Tùng, lại là bậc thầy trong lĩnh vực này.

Nếu có thể xin được một bức có bút tích thật tặng cho Khố Văn, chẳng phải là gãi đúng chỗ ngứa rồi hay sao?

Tô Diệp Thành đúng là có chủ ý này.

Bạch Nhân trở lại phòng sách, cẩn thận nhét "Lạc Thần đồ" trong ống cuộn, buổi chiều thì đi tới phòng làm việc của Trần Hoài Kiêu.

Các nhân viên của truyền thông Xán Tinh gần đây rất bận rộn, dạo này phải tích hợp dữ liệu, trình bày các tài nguyên vượt trội của mình đến nền tảng iku, thuyết phục bọn họ chọn truyền thông Xán Tinh, có được quyền đại lý độc quyền của iku trong nước.

Mà Trần Hoài Kiêu... ngày nào cũng họp liên tục, xem báo cáo của cấp dưới, soi mói khuyết điểm, không ngừng tối ưu hóa kế hoạch hợp tác với iku.

"Các nghệ sĩ của công ty chúng tôi có thể coi là những nghệ sĩ xuất sắc nhất trong toàn bộ giới giải trí. Sau đây là thông tin của họ. Nếu may mắn được hợp tác với iku, về mặt tuyên truyền tầm ảnh hưởng, tôi tin rằng chúng tôi chắc chắn sẽ đem lại kết quả tốt nhất."

Ở cuối chiếc bàn dài trong phòng họp, Trần Hoài Kiêu mặc một bộ vest đen lạnh lùng, ánh sáng và bóng tối của màn hình trình chiếu chiếu lên khuôn mặt anh, phác thảo đường nét khuôn mặt rõ ràng của anh, đôi mắt đen cực kỳ bình tĩnh nhìn powerpoint.

Chờ người giám sát báo cáo xong, đầu ngón tay Trần Hoài Kiêu gõ cây bút lên mặt bàn, mặt không chút thay đổi nói: "Cậu định dùng những slides powerpoint này để thuyết phục ai?"

"..."

"Ngay cả tôi cậu còn chưa thuyết phục được mà muốn thuyết phục Khố Văn?"

Nghe được lời nói không giận mà uy của Trần Hoài Kiêu, sắc mặt của mấy người bên dưới đều đanh lại.

Lại một phương án nữa bị bác bỏ.

"Trần tổng, hay là chúng ta cắt nối biên tập những điểm nổi bật trong các tác phẩm điện ảnh và truyền hình của nghệ sĩ thành video rồi cho bọn họ xem?"

“Anh có ý kiến, sao không trực tiếp làm?” Trần Hoài Kiêu lạnh lùng nói: “Cảm thấy tôi rất rảnh rỗi, có thể ở đây nghe mấy lời vô ích của các người đấy à?"

Người giám sát hốt hoảng: "Tôi... tôi sẽ làm ngay!"

Trần Hoài Kiêu xoa mi tâm, lơ đãng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bạch Nhân đang đứng bên ngoài cửa sổ sát trần.

Cô mặc một bộ sườn xám trắng như ánh trăng, dáng người uyển chuyển lả lướt, hoa văn bông hoa trắng chìm trên mặt gấm, giống như đóa mẫu đơn trắng anh đã đánh rơi trong giấc mơ, đưa anh trở lại con đường lát đá xanh ở trấn nhỏ Giang Nam mưa triền miên.

Cô còn ôm một chiếc túi ống cuộn trong tay, qua tấm kính trong suốt sát trần, cổ tay trắng nõn của cô vẫy vẫy với anh.

Mọi người bất ngờ phát hiện ra ánh mắt vốn nghiêm nghị sắc bén của Trần Hoài Kiêu bỗng trở nên dịu dàng.

Tuy nhiên, khi mọi người theo tầm mắt của anh nhìn sang cửa sổ sát trần thì ngoài hành lang chẳng có ai.

Mười lăm phút sau, Bạch Nhân ở trong phòng làm việc đợi Trần Hoài Kiêu đến.

Cô cầm một quả cam đã bóc được một nửa, thấy anh đến, cô đưa quả cam cho anh.

Trần Hoài Kiêu rất tự nhiên cắn quả cam, hỏi: "Giờ này đến đây là có việc gì sao?"

"Ừm."

Anh nhìn cần cổ trắng nõn bị sườn xám ôm chặt của người phụ nữ, cúi người kề sát tới nhẹ nhàng ngửi một cái: "Đừng nói em không chờ nổi đến tối nhé."

"Không phải vì cái này."

Bạch Nhân lấy túi ống cuộn đưa cho Trần Hoài Kiêu: "Nè, cho anh."

Trần Hoài Kiêu nhìn Bạch Nhân thật sâu, kinh ngạc: "Trước đó còn giấu giấu giếm giếm, sao giờ lại bằng lòng cho tôi rồi?"

Bạch Nhân kéo ống tay áo Trần Hoài Kiêu, con ngươi đen nhánh sáng lên, hưng phấn nói: "Nếu anh đem tặng cho Khố Văn là có thể thuận lợi giành được quyền hợp tác với nền tảng iku. Tô Diệp Thành cũng nghĩ ra ý tưởng này. Nhân lúc ông ta còn chưa xin được tranh của ngài Lý Cảnh Tùng, Trần Hoài Kiêu, anh phải nắm chặt thời gian vào!"

Nghe cô nói, vẻ mặt thoải mái ban đầu của Trần Hoài Kiêu dần trầm xuống.

"Cho nên không phải là tặng tôi mà là để tôi mượn hoa hiến phật... báo thù ba em?"

“Ông ta không phải là ba em.” Bạch Nhân nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông ta là tên đầu sỏ đã bức chết mẹ em. Lần này trở về, em không thể gϊếŧ được bọn họ, nhưng em muốn tất cả mong muốn, hy vọng tốt đẹp của bọn họ đều biến mất!"

Hình phạt thực sự đối với một người không phải là để người đó chết, chết thì quá dễ dàng rồi, cô muốn khiến bọn họ rơi vào tuyệt vọng, đi vào ngõ cụt.

Trần Hoài Kiêu nhìn Bạch Nhân... trái tim cô đã hoàn toàn bị ngọn lửa báo thù nuốt chửng.

Nếu một người sống vì kẻ thù đến suốt đời, không được hưởng thụ một nửa hạnh phúc ngoài kia thì cuộc đời còn ý nghĩa gì nữa.

Trần Hoài Kiêu không thể gật bừa, càng không muốn cô phải sống một cuộc sống như vậy.

Anh đẩy cuộn giấy ra, lạnh nhạt nói: "Không cần, truyền thông Xán Tinh cũng có thể giành được quyền đại lý độc quyền của iku bằng chính thực lực của mình."

“Trước tiên là Tô Diệp Thành đứng sau bày ra những thủ đoạn nhỏ này.” Bạch Nhân không hiểu nói: “Hiện tại vừa lúc chúng ta có bức tranh, có được tiên cơ, sao lại không cần?”

"Tôi không thể lợi dụng tấm lòng của người khác để đạt được mục đích thương nghiệp."

Những lời này chắc chắn đánh vào mặt Bạch Nhân.

"Trần Hoài Kiêu, anh là người làm ăn, không phải tất cả người làm ăn đều máu lạnh vô tình hay sao? Từ lúc nào mà ý thức đạo đức của anh lại mạnh như thế hả?"

Trần Hoài Kiêu nhìn cô thật sâu: "Cho dù tôi có máu lạnh và vô tình đến đâu thì tôi cũng không lợi dụng những người chân thành với mình."

Bạch Nhân cười lạnh: "Cuộc hôn nhân này, anh có dám nói là không hề có chút gì là lợi dụng em hay không?"

Trần Hoài Kiêu hỏi ngược lại, “Còn Đuôi Sam Nhỏ thì sao? Em có chút chân thành nào đối với tôi không?"

Ánh mắt hai người giao chiến trong chốc lát, cuối cùng tự đồng dời, cả hai đều thở dốc.

Bạch Nhân ôm cuộn giấy, xoay người rời khỏi phòng làm việc của anh: "Anh trai đã không muốn thì em sẽ tìm cách khác."

"Tùy em."

Trần Hoài Kiêu xoay người, dựa lưng vào bàn làm việc, cúi đầu châm một điếu thuốc.

...

Bạch Nhân bước ra khỏi truyền thông Xán Tinh, Đường Tạp đã lái xe đợi sẵn dưới lầu.

Chắc cũng chỉ có Bạch Nhân mới có thể ngang nhiên đậu xe ở cổng truyền thông Xán Tinh như vậy, những người khác đều lái xe thẳng vào gara dưới hầm, không rêu rao đỗ xe ở trước cổng.

Hiển nhiên, đây là do Trần Hoài Kiêu ngầm cho phép.

Bạch Nhân ngồi trên xe, nhìn cuộn giấy trong tay, im lặng suy nghĩ hồi lâu, sau đó gọi điện thoại cho Tô Diệp Thành.

"Bạch Nhân đấy à? Tìm ba có gì không?"

"Tôi có bức thư pháp của ngài Lý Cảnh Tùng, ba có muốn không?"

Vừa nghe lời này, giọng nói của Tô Diệp Thành lập tức thay đổi, sốt sắng hỏi: "Con mới nói cái gì, con có bức thư pháp của Lý Cảnh Tùng? Sao con có? Có thật không?"

"Là bút tích thật.” Bạch Nhân nhẹ giọng nói: “Nếu ba lo lắng vấn đề thật giả thì có thể đem nó đi giám định.”

Tô Diệp Thành lập tức nhớ tới Trần Hoài Kiêu cũng là đối thủ của mình, giọng điệu bình tĩnh lại: "Bạch Nhân, con không nên liên thủ với Trần Hoài Kiêu để lừa gạt ba."

"Trần Hoài Kiêu không biết chuyện này, là tôi trong lúc chơi quần vợt ở trung tâm Phong Nhạc, tình cờ gặp được ông cụ Lý, cùng luyện tập với ông ấy nửa tháng, sau đó ông ấy tặng tôi một bức đề phú "Lạc Thần đồ".

Vừa nghe nói tới trung tâm tennis Phong Nhạc, vẻ mặt của Tô Diệp Thành thoáng thay đổi, biết rõ những gì Bạch Nhân nói hơn phân nửa là sự thật.

"Thật tốt quá, đúng là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy (6)! Bạch Nhân con đúng là con gái ngoan của ba, giờ ba sẽ đến lấy "Lạc Thần đồ", con đang ở đâu?"

(6) 踏破铁鞋无觅处,得来全不费功夫 – Đạp phá thiết hài vô mịch xứ, Đắc lai toàn bất phí công phu – đi mòn cả giày sắt mà không tìm thấy, trong lúc vô ý không tốn sức lại tìm ra- cũng xuất phát từ bài tên Tuyệt Cú thời nam Tống.

"Không vội, ba, tôi còn chưa nói điều kiện của mình mà."

"Con có điều kiện gì thì cứ nói, chỉ cần ba làm được thì ba sẽ làm!"

"Tôi muốn hai mẹ con Trâu Hồng Chi và Tô An Ninh, cuốn gói cút khỏi nhà mẹ tôi."

"Cái này..."

Tô Diệp Thành nghe xong, trên trán toát đầy mồ hôi: "Con muốn bọn họ dọn đi, nhưng dọn đi đâu đây? Bọn họ đã ở trong căn nhà đó mười mấy năm rồi."

"Tôi mặc kệ, ba chắc chắn có chỗ để cho mẹ con bà ta ở, nhưng tuyệt đối không được ở nơi mà mẹ tôi đã từng ở."

Mặc dù Tô Diệp Thành cảm thấy khó xử, nhưng khi nghĩ đến quyền đại lý độc quyền của iku, ông ta đành cắn răng đồng ý: "Không thành vấn đề, ba sẽ bắt hai mẹ con bà ấy dọn ra ngoài. Bây giờ con có thể cho ba xem bức tranh đó được chưa?"

"Còn chưa hết." Bạch Nhân cười nhạt: "Lúc này mới bắt đầu thôi mà. Một căn nhà, đổi lấy bức thư pháp giá trị liên thành này, ba à, ba tính toán hay thật đấy."

"Con còn muốn gì nữa?"

Ánh mắt Bạch Nhân lạnh băng, gằn từng chữ nói: "Tôi muốn một nhà ba người bà ta đến trước mộ của mẹ tôi, dập đầu nhận lỗi."A

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương