Bạch Nhân nhìn thấy khí lạnh trong mắt Trần Hoài Kiêu, mọi tức giận và khó chịu nhiều ngày qua ngay lập tức tan biến đi không ít.

Mặc dù Trần Hoài Kiêu không làm gì nhưng có những lời này của anh, Bạch Nhân an tâm tức thì.

Người đàn ông trước mặt này cho cô cảm giác an toàn cô đã khao khát bao năm qua.

“Thật ra chuyện này qua rất lâu rồi, người đó cũng không biết đã đi đâu.” Bạch Nhân cố gắng dùng tâm trạng thoải mái nói: “Hơn nữa cũng chỉ có một lần đó thôi, sau đó em về nhà bà ngoại nên không thấy người kia nữa."

Trần Hoài Kiêu im lặng lắng nghe, dùng vẻ mặt bình tĩnh che giấu tâm trạng sắp bùng nổ.

Anh biết Bạch Nhân là một bé gái mồ côi không nơi nương tựa, trong trí nhớ của anh, cô vừa gầy vừa nhỏ, như một con chim sẻ nhỏ không được ăn no.

Cho dù là Trần Hoài Kiêu quen lạnh nhạt, lúc ấy nhìn thấy cô cũng phải sinh lòng thương tiếc.

Tên khốn kiếp nào... lại bắt nạt cô như vậy.

Đầu ngón tay Trần Hoài Kiêu không ngừng vuốt ve mái tóc rũ xuống của cô, khàn giọng lặp lại: "Lúc đó, em nên nói cho tôi biết."

"Trần Hoài Kiêu, đừng nói về chuyện này nữa, chuyện đã qua rồi."

Trần Hoài Kiêu không thể bỏ qua chuyện này, nhưng anh nhìn ra được Bạch Nhân không muốn nhắc tới quá nhiều cho nên không hỏi nữa.

Buổi tối, Bạch Nhân bảo Trần Hoài Kiêu tắm trong phòng tắm của mình, gột rửa hết mệt mỏi đi đường.

Bạch Nhân không vui vẻ lắm, hầu như im lặng.

Bạch Nhân đổi cách tìm chủ đề tán gẫu nói đùa, kể cho anh nghe những chuyện thú vị đã xảy ra trong lúc quay show.

Trần Hoài Kiêu chỉ trả lời cho có lệ, không cười lấy một cái.

Bạch Nhân thấy người đàn ông này lạnh như khối băng, cũng không trò chuyện nổi nữa.

Cô liếc mắt, im lặng.

Trong bóng đêm, hai người nằm tựa lưng vào nhau.

Trần Hoài Kiêu đắn đo một chút sau đó chủ động ôm cô từ phía sau.

Bạch Nhân muốn xoay người lại đón ý nói hùa nhưng Trần Hoài Kiêu cản lại, từ phía sau ôm chặt lấy cô...

“Đêm nay không làm.” Trần Hoài Kiêu hôn một cái lên vai cô, dịu dàng nói nhỏ vào tai Bạch Nhân: “Ngủ đi.”

...

Ngày hôm sau Bạch Nhân tỉnh lại, ánh nắng xuyên qua tấm màn lụa nơi cửa sổ chiếu lên khuôn mặt ngái ngủ của cô. Cô vô thức duỗi tay sờ sờ chỗ bên cạnh.

Trống rỗng không có gì.

Bạch Nhân ngồi dậy, trong phòng không có bất kỳ dấu vết nào liên quan đến Trần Hoài Kiêu, điều này khiến cô cảm thấy đêm qua người đó bỗng đến thăm chỉ là một giấc mơ.

Sẽ không phải là mơ thật đó chứ?

Bạch Nhân đánh răng rửa mặt xong đi xuống lầu, Đường Húc và Dương Chiêu Lâm đang ăn sáng, cô vui vẻ chào bọn họ: "Chào buổi sáng! Đợi lát nữa chúng ta cùng đi hái trà nha!"

Dương Chiêu Lâm nhận ra tâm trạng Bạch Nhân rõ ràng đã khá hơn nhiều: "Ôi chao? Gặp chuyện tốt gì rồi, vui vẻ thế."

“Có sao?” Bạch Nhân cầm một tách cà phê ngồi trên ghế tre: “Tôi vẫn luôn như vậy mà.”

"Không phải đâu. Hai hôm trước mặt mày hậm hực, cứ như ai nợ chị tám triệu ấy. Hôm nay thức dậy, từ mắt đến mặt mày đều lộ ra ý cười. Đêm qua mơ gì đẹp đúng không?"

Bạch Nhân nhấp một ngụm cà phê thơm nồng nói: "Tôi có chút lạ giường. Nửa tháng qua ngủ không ngon, đêm qua là ngủ say nhất."

Dương Chiêu Lâm thở dài: "Quả nhiên, giấc ngủ rất quan trọng."

"Ừm."

Người ngủ chung cũng rất quan trọng.

Buổi chiều, dưới sự sắp xếp của tổ chương trình, mấy khách mời đã đi hái lá trà trên núi trà đạo Khâu Lăng.

Bạch Nhân không yên lòng, rất muốn hỏi thử tổ đạo diễn, Trần Hoài Kiêu có phải cũng tới trấn nhỏ hay không, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy không nên hỏi trực tiếp như thế, vô duyên vô cớ khiến người khác nghi ngờ.

Bỏ đi, kệ nó.

...

Sau khi Bạch Nhân đón bà ngoại đến Bắc Thành an dưỡng, cậu Triệu Tu Văn đã kéo cả nhà, hợp tình hợp lẽ dọn vào nhà cũ bà ngoại để lại.

Nhưng vì đánh bạc thua hết tài sản nên căn nhà cũ cũng bị ông ta mang đi thế chấp, hiện giờ chỉ là ở tạm.

Mợ Lữ Lan ngày nào cũng phàn nàn Triệu Tu Văn: "Nếu không kiếm được tiền, gia đình chúng ta sẽ phải ngủ ở đầu đường xó chợ đó."

Triệu Tu Văn ngồi xổm trong sân hút một điếu thuốc, trong lòng buồn bực không thôi: "Chứ tôi còn cách nào khác nữa đâu."

Lữ Lan buộc tạp dề hoa ngang hông, hằn học bước ra, chỉa cái muôi vào ông ta mắng: "Cháu gái ông vẫn còn ở trấn trên đó sao ông không đi tìm nó đi! Bây giờ nó đã là ngôi sao lớn rồi, được lên tivi, tùy tiện lấy ra một chút cũng đủ để nhà chúng ta sống suиɠ sướиɠ mấy ngày!”

"Chẳng lẽ tôi chưa đi tìm à, sau đấy người ta đuổi tôi ra ngoài! Con nhỏ đó tính nết rất xấu, điểm này chưa từng thay đổi!"

"Dù nó có xấu tính như thế nào thì nó cũng là cháu gái ông, ông là cậu ruột của nó, ông dùng hết sức bình sinh của ông đánh nó một cái là được!"

"Nó lớn thế rồi, lẽ nào còn đánh nó?"

“Tại sao không, không nghe lời thì bị đánh thôi.” Lữ Lan hậm hực nói: “Mặc kệ bây giờ nó là ngôi sao lớn gì thì nó cũng là cháu gái của ông, cho nên phải nghe lời.”

Vừa dứt lời liền thấy mấy người đàn ông lạ mặt xông vào cổng viện, người đàn ông mặc áo sơ mi hoa ở giữa cầm đầu chính là chủ nợ cho Triệu Tu Văn thế chấp tài sản - Chu Cường.

“Anh Cường, sao anh lại tới đây?” Sắc mặt Triệu Tu Văn bỗng thay đổi, đi tới cúi đầu khom lưng nói: “Chúng tôi đã gom gần đủ tiền rồi, anh có thể cho tôi thêm chút thời gian được không?”

Đương nhiên, sắc mặt Chu Cường cũng không tốt, lười biếng nói: "Căn nhà này tao đã bán cho ông chủ khác rồi, cho tụi mày nửa tiếng, thu dọn đồ đạc rồi cút ngay đi."

"Cái gì, anh bán nhà cũ của tôi rồi! Sao anh có thể như vậy chứ! Không giữ chữ tín quá rồi!"

Chu Cường vốn xuất thân từ lưu manh địa phương, thấy ông ta dám lớn tiếng với mình như vậy, lập tức bước tới cho ông ta một bạt tai: “Cái gì mà nhà cũ của mày, bây giờ cái nhà này là của tao, hợp lý hợp pháp, tao muốn bán cho ai là quyền tự do của tao, cút đi mau, lập tức cút ra ngoài cho tao."

"Anh Cường, anh muốn cả nhà chúng tôi phải ngủ ngoài đường sao."

"Cái này tao không kiểm soát được. Thiếu nợ trả tiền là chuyện đương nhiên, nếu mày không thu dọn cút đi thì tao sẽ bảo đàn em của tao thu dọn giúp mày, lỡ có làm hư cái gì tụi mày đừng trách tao không nhắc nhở trước."

Triệu Tu Văn sợ đến mức tức tốc bảo Lữ Lan về nhà thu dọn đồ đạc.

"Anh Cường, ai đã mua nhà cũ của chúng tôi vậy? Căn nhà này là do tổ tiên chúng tôi truyền lại..."

Chu Cường hất đầu sang một bên, ý bảo ngoài cửa.

Triệu Tu Văn nhìn theo tầm mắt của anh ta, thấy một chiếc xe màu đen đậu ngoài cửa.

Cửa kính xe từ từ hạ xuống, lộ ra sườn mặt lạnh lùng của người đàn ông trong xe.

Triệu Tu Văn đi ra ngoài, cách cửa kính xe hỏi: "Anh... anh là ai, sao lại mua nhà cũ của chúng tôi?"

Đầu ngón tay kẹp điếu thuốc của Trần Hoài Kiêu gác lên cửa sổ, phẩy tàn thuốc, không nhìn ông ta, thản nhiên nói: "Tôi là chồng của Bạch Nhân."

"Ai da, thật đúng là lũ lụt cuốn trôi miếu Long vương (1), cháu rể..."

(1) Lũ lụt trôi long vương miếu: là một câu nói bỏ lửng, trích từ câu: “Đại thủy trùng liễu Long Vương miếu, tự gia nhân đả tự gia nhân”: tạm dịch: lũ lụt lên trôi miếu Long Vương, người nhà mình đánh người nhà mình. So sánh cho tình cảnh người cùng một nhà, không quen biết nhau mà xảy ra hiểu lầm.

Ông ta chưa kịp nói xong thì Chu Cường đã đi tới, đạp Triệu Tu Văn một cước khiến ông ta lảo đảo lùi về sau mấy bước rồi ngã xuống đất: "Trần tổng là người mày nhận họ hàng lung tung được sao? Nói chuyện cẩn thận cho tao..."

Triệu Tu Văn không dám làm vậy nữa, chỉ có thể cầu xin Trần Hoài Kiêu cho thư thả thêm mấy ngày.

Trần Hoài Kiêu không chút cảm xúc, đầu ngón tay búng nắp bật lửa: "Ông vẫn còn hai mươi phút để rời khỏi cái trấn này."

“Có nghe thấy không?” Chu Cường siết cổ áo ông ta, hung dữ nói: “Sau này đừng để tao thấy mày ở trong trấn, nếu không thì mày không sống yên đâu!”

Triệu Tu Văn vội bảo vợ thu dọn đồ đạc, cái gì nên lấy thì lấy đi hết, căn nhà thì để lại cho Chu Cường.

Sau khi bọn họ túi lớn túi nhỏ dọn ra khỏi nhà cũ, Trần Hoài Kiêu xuống xe, đi tới trước mặt Triệu Tu Văn.

"Đúng rồi, còn một điều nữa."

Triệu Tu Văn ngượng ngùng nhìn anh: "Anh... anh còn có chuyện gì nữa sao?"

"Người đàn ông nhiều năm trước đã ức hiếp Bạch Nhân, tôi muốn biết tên của ông ta."

Triệu Tu Văn sửng sốt, không ngờ chuyện đã qua biết bao nhiêu năm rồi mà người đàn ông này lại còn muốn lôi lại.

"Đã qua nhiều năm như vậy! Tôi... tôi quên lâu rồi!"

"Phải không?"

Khóe miệng Trần Hoài Kiêu nở một nụ cười lạnh lùng: "Nếu đã quên, vậy thì nửa đời sau ông sẽ chịu thay cho ông ta."

Mặc dù đang cười, nhưng giọng nói của anh lại lạnh như băng đầy uy hiếp.

Triệu Tu Văn sớm đã sợ đến vỡ mật: "Tôi... tôi nói, ông ta tên là Đổng Thành, giờ đang làm chủ thầu nhỏ ở Nam Thành, sống không tệ lắm, kiếm được tiền, mua được mấy căn nhà, năm nào cũng lái Mercedes Benz về quê.

Nửa tiếng sau, Triệu Tu Văn dẫn cả nhà rời khỏi nhà cũ.

Chu Cường đứng ở cửa, dè dặt hỏi: "Trần tổng, anh còn gì dặn dò nữa không?"

"Gọi vài người đến dọn sạch nhà đi."

Chu Cường liên tục đồng ý, tìm một vài phụ nữ làm việc trong thị trấn, cẩn thận lau chùi tòa nhà hai tầng này từ trong ra ngoài.

Trần Hoài Kiêu đứng bên hành lang trong sân, ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời hình tứ giác nhỏ.

Trước đây, cô gái đó thích tập múa ở đây.

Ánh nắng chiếu xuống, chiếu lên thân thể đơn bạc như đôi cánh của cô, chiếc áo trắng ướt đẫm mồ hôi đang dính chặt vào da thịt.

Mỗi một hành động đều in sâu vào trí nhớ của Trần Hoài Kiêu.

Những năm tháng vật lộn trong kén phải đè nén và tuyệt vọng đến cỡ nào.

Trần Hoài Kiêu lấy điện thoại di động ra, cúi đầu gọi cho Thẩm Bân——

"Giúp tôi tra một người, tên là Đổng Thành, làm công việc xây dựng bất động sản ở Nam Thành."

“Vâng.” Thẩm Bân cung kính đáp: “Sau khi tra được, tôi có cần làm gì không ạ?"

“Dùng mọi cách hợp pháp, tôi muốn ông ta...” Trần Hoài Kiêu siết chặt tay, cố gắng hết sức kiềm chế sự run rẩy: “Hối hận vì đã sinh ra trên đời này.”

...

Buổi tối, Bạch Nhân bị Trần Hoài Kiêu gọi về nhà cũ.

Sau khi cô đón bà ngoại đến Bắc Thành thì nhà cũ đã bị cả nhà cậu chiếm đoạt.

Sau đó, nghe nói căn nhà đã bị ông ta mang đi thế chấp trả nợ, Bạch Nhân không dám nói cho bà ngoại biết tin này, sợ bệnh tình của bà nặng thêm.

Nhưng khi cô đạp ánh trăng đi đến tòa nhà tường trắng ngói đen theo kiến trúc Huệ Châu, lại không nhìn thấy bóng dáng người nhà cậu.

Chỉ có một chiếc xe máy đậu dưới gốc cây, như cô mong chờ mỗi cuối tuần.

Bạch Nhân đi tới trước xe máy, đầu ngón tay mảnh khảnh vuốt nhẹ lên tay lái đen cứng, hai mắt ngấn nước.

Cứ như cô đang nhìn thấy chính mình thuở thiếu thời.

Cô khi đó yêu xiết bao mọi thứ liên quan đến người đàn ông kia.

Chiếc xe máy của anh, mũ bảo hiểm trên xe máy đen trơn trên xe phơi nắng ngoài sân.

Cho dù không nhìn thấy anh, nhưng chỉ cần nhìn thấy những thứ này, tim cô sẽ đập nhanh hơn.

Đây là nơi Bạch Nhân lớn lên, từng ngọn cây ngọn cỏ ở đây đều đang nhắc nhở cô—

Những năm đó, cô thích Trần Hoài Kiêu đến chừng nào.

Bạch Nhân do dự, không dám vào cửa.

Trần Hoài Kiêu ngồi trên bậc thềm trước ngôi nhà bên cạnh, hai chân mở rộng, trên người mặc một chiếc áo len phối với quần jeans xám, không có vẻ nghiêm túc thường ngày, lại tăng thêm một chút cảm giác trẻ trung.

Bên tai anh còn đeo chiếc bông tai đá vỏ chai năm đó cô tặng cho anh, nó tỏa sáng lạnh lùng dưới ánh trăng.

"Sao anh lại đeo cái này, bông tai cũ quá rồi."

"Tôi là người hoài cổ."

Bạch Nhân bước tới chỗ của Trần Hoài Kiêu, ngồi cạnh anh trên cầu thang, tháo bông tai giúp anh: "Nếu anh đeo cái bông tai này vào công ty, người khác sẽ nói Trần tổng không nghiêm túc đó."

Trần Hoài Kiêu nghiêng đầu, sau đó đẩy tay cô ra: "Ông thích."

Bạch Nhân cười cười, vươn tay vỗ vỗ đầu anh.

Lần này, anh lại không né tránh, để mặc cô vỗ đầu mình.

Bạch Nhân bỗng cảm thấy người đàn ông này có chút thay đổi.

Không còn mọc gai khắp người, đối chọi gay gắt với cô nữa, mà hình như... anh đã trở nên dịu dàng hơn?

"Nhà lấy lại được rồi đó, giờ nó là của em."

"Nói chính xác hơn thì nó là tài sản chung của vợ chồng."

Anh khẽ xùy một tiếng: "Không muốn vào xem sao?"

Bạch Nhân nhìn vầng trăng khuyết bên cạnh mái hiên, vươn vai: "Không muốn."

Trần Hoài Kiêu cau mày: "Tại sao?"

"Em không muốn đi vào, nhìn thấy những thứ quen thuộc, khung cảnh quen thuộc, Trần Hoài Kiêu, chuyện đã qua không thể truy cứu lại nữa."

Từ đôi mắt của cô, Trần Hoài Kiêu nhìn ra được người phụ nữ này sẽ không lưu luyến chuyện cũ, cô ấy chỉ một lòng nhìn về phía trước.

Trong mắt cô không có tình xưa, chỉ có tương lai.

“Câu chuyện đã qua không thể truy cứu hay thật.” Trần Hoài Kiêu cong môi cười nhạt: “Suýt nữa thì tôi đã quên mất, thứ mà em muốn từ bỏ nhất chính là quá khứ.”

Mệt anh còn cố chấp mua lại tòa nhà này cho cô.

Quá ngu xuẩn!

...

Trần Hoài Kiêu đứng dậy, ngồi lên xe máy, nổ máy, xe máy vang lên tiếng nẹt bô, phóng ra ngoài.

Bạch Nhân nhanh chóng đuổi theo: "Trần Hoài Kiêu! Nửa đêm anh gọi em đến, anh... ít nhất cũng phải đưa em về chứ!"

Trần Hoài Kiêu không quay đầu lại, vội vã rời đi, nhanh chóng biến mất ở cuối con phố dài.

Bạch Nhân không nói nên lời, chỉ có thể giẫm trên giày cao gót, đi trên con đường đá gập ghềnh.

Cổ trấn lúc nửa đêm, vì không phải mùa du lịch cao điểm nên phố xá vắng vẻ, quạnh hiu.

Bạch Nhân đi ra khỏi con phố dài, đến góc đường, cô nhìn thấy người đàn ông quay đầu xe lại, cởi mũ bảo hiểm, vẻ mặt không cam lòng nhìn cô.

Bạch Nhân bĩu môi, bất mãn nói: "Anh còn quay lại làm gì?"

"Sợ em bị người ta trói bán vào núi làm vợ người ta."

"Làm vợ ai cũng không làm vợ anh, đồ đàn ông thối."

Trần Hoài Kiêu quay sang, liếc nhìn cô: "Em chắc chứ?"

"Rất chắc chắn."

“Vậy tôi đi đây.” Trần Hoài Kiêu lại đội mũ bảo hiểm lên.

Thấy anh thực sự muốn rời đi, Bạch Nhân đá hòn đá dưới chân, hét lên: "Trần Hoài Kiêu! Anh chó thật đấy."

Trần Hoài Kiêu cũng chỉ muốn trêu chọc cô một chút, anh xuống xe, đội mũ bảo hiểm đàng hoàng lên cho cô rồi kéo cô lên xe: "Được rồi, tôi ngàn dặm xa xôi đến phương nam không phải là để cãi nhau với vợ."

Bạch Nhân đạp chiếc xe máy yêu quý của anh một cái.

"Cũng gần vậy đó."

Cô lại đá thêm một cái.

"Bạch Nhân!"

"Anh đau lòng à?"

"Tôi đau lòng cho chân của em."

Trần Hoài Kiêu bế thẳng cô lên xe máy.

"Anh chạy chậm thôi."

Trần Hoài Kiêu đạp động cơ, Bạch Nhân ôm chặt eo anh.

Cách lớp vải mỏng, nhiệt độ như thiêu đốt của cơ thể anh truyền đến cô.

Hồi đó, cũng chỉ ở trên xe anh như thế này, cô mới dám ngang nhiên ôm anh.

Trần Hoài Kiêu tăng tốc, cũng có thể cảm nhận được cô gái nhỏ càng ôm mình chặt hơn.

"Trần Hoài Kiêu, trước đây anh có từng chở người nào khác nữa không?"

"Không."

"Em không tin."

"Tin hay không thì tùy em."

Bạch Nhân thoáng buông lỏng tay: "Còn Tần Dao thì sao?"

"Cũng không."

"Ồ, liên quan gì đến em."

Trần Hoài Kiêu quay lại: "Vậy em hỏi làm gì?"

Bạch Nhân nhún vai: "Không làm gì cả, đợi cô ta quay về thì em để lại cái danh bà Trần này cho cô ta là được."

"Em muốn cho cô ta?"

"Hợp ý anh lắm, đúng không?"

Trần Hoài Kiêu lại tăng tốc, gió cắt ngang mặt, Bạch Nhân chỉ có thể ôm chặt lấy anh, hoảng sợ hét lên: "Trần Hoài Kiêu, chạy chậm lại..."

Mười lăm phút sau, Trần Hoài Kiêu chạy xe trở lại cổng nhà cũ.

Bạch Nhân chưa kịp phản ứng thì Trần Hoài Kiêu đã bế cô ra xuống xe, cũng không có ý định thả cô xuống, sau khi vào nhà, anh đi thẳng đến phòng cô đã từng ở.

Căn phòng đã được trang trí lại theo thói quen sinh hoạt trước đây của cô, ga giường, vỏ chăn đều mới tinh.

Sau khi Trần Hoài Kiêu vào phòng thì ném thẳng cô lên giường, xé áo, đè lên hôn cô.

Bạch Nhân dùng sức cắn môi anh, giễu cợt nói: "Nghĩ đến mối tình đầu lập tức không nhịn được nữa đúng không?"

"Tôi biết rất rõ bây giờ tôi đang muốn ai." Sắc mặt Trần Hoài Kiêu trở nên lạnh lùng, càng thêm hung hăng xâm chiếm: "Bạch Nhân, đời này... tôi chỉ muốn em thôi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương