Thầy À! Sao Lại Đòi Làm Chồng Em
-
98: Cá Nằm Trên Thớt
Tôi không biết mình đã làm gì sai, hay kiếp trước chắc ăn ở ác nhân thất đức lắm.
Nên kiếp này tôi mới gặp phải những chuyện kinh khủng khiếp như thế này.
Sinh ra trong sự ghẻ lạnh của mọi người, lớn lên từ những tiếng dè bỉu.
Rồi chưa tròn 20 tuổi đã phải trải qua những bước ngoặt, cũng như những sự ám hại đến kinh người.
Tôi không biết mình còn phải trả biết bao nhiêu nghiệp báo nữa, thì cuộc sống sau này mới được bình yên và hạnh phúc.
Xe của bọn bắt cóc đã dừng lại ở vị trí mà theo chúng thấy là rất lý tưởng.
Sau đó chúng lần lượt mở cửa xuống xe và tôi đoán nhóm này có tầm 3 tên đàn ông.
Vì tôi nghe và phân biệt được 3 giọng nói khác nhau trong các cuộc hội thoại ban nãy trên xe của chúng.
Một tên trong đám nắm lấy cổ chân rồi kéo tôi ra với bàn tay ráp nhám của mình.
Hắn không quên việc sờ soạng đùi tôi và lên tiếng với tôi bằng giọng rất bỡn cợt:
- Bé yêu! Đêm nay phục vụ bọn anh 1 chút trước khi chết nhé!
Nghe thấy thế, tôi cố dùng đôi chân đang bị trói buộc của mình co lên giãy nảy để phản kháng.
Nhưng đã bị hắn vác thốc lên vai 1 cách thô bạo lẫn mắng mỏ:
- Con hĩm, chống cự cũng vô ích thôi.
Ngoan ngoãn nằm im cho bố mày vác đi cho nhanh.
Không bố bắt mày đi bộ cả quãng lòi lìn ra bây giờ.
Nói rồi hắn bưng tôi đi theo đồng bọn trong những tiếng cười đùa ghê rợn.
Còn xe của bọn chúng đã dùng lá cây che chắn để nguỵ trang rồi.
Tôi chắc chắn mình đang được đưa vào rừng vì mùi của đất lẫn của cây cỏ vùng núi bao trùm xung quanh.
Đầu óc tôi cảm thấy vô cùng choáng váng vì bị dốc ngược xuống và lắc lư qua lại, do chúng đưa tôi đi bằng đường rừng gập ghềnh lên xuống um tùm cây cỏ.
Và hai bên má tôi cũng bị xước vài đường bởi những cành cây có gai chĩa ra cứa vào.
Nhưng chính cái lạnh giá đến thở ra khói của núi rừng lại khiến tôi cảm thấy tê tái hết mặt mày, nhờ thế mà tôi cũng chẳng cảm thấy đau rát lắm.
Mặc dù trên người có mặc đến mấy lớp áo len bông các kiểu, cũng không thể nào ủ ấm được thân xác cũng như nỗi sợ hãi tột đỉnh trong lòng tôi lúc này.
Tâm hồn tôi tối thui đến giông bão, giống hệt như đôi mắt hiện nay đang bị bịt kín chỉ thấy 1 màu tối tăm kinh khủng.
Nó cũng y chang cái quang cảnh đen kịt chứa đầy rẫy sự nguy hiểm đang bao quanh lấy khu rừng này.
Xung quanh, tiếng côn trùng và tiếng chim heo đã bị 1 nhóm người lấn át và dập tắt bằng tiếng những bước chân giẫm lên lá khô lẫn cây cỏ nghe xào xạc.
Mặc dù mấy tên bắt cóc dặn nhau hãy chuyện trò nhỏ tiếng để bớt âm vang đi xa.
Nhưng dẫu thế giọng nói của chúng hiện nay khiến tôi sợ hơn cả tiếng cọp gầm hay tiếng chó sói hú ở trong rừng lúc này.
Chúng thay nhau vác tôi đi và từng tên 1 không ngừng dùng bàn tay tội lỗi dơ bẩn của mình sàm sỡ mông tôi, không quên gieo vào tai tôi những câu từ thô bỉ.
Tôi cảm thấy buồn nôn vì cảm thấy kinh tởm quá! Lúc này, tôi thực sự mới thấm cái câu ngoài vòng tay anh là bão tố.
Àoooo, 1 tràng mưa đêm lạnh toát dội xuống nơi rừng thiêng nước độc này, càng làm cho tôi cảm thấy lạnh lẽo và tê tái hơn.
Ôi mẹ ơi! Mới nhớ tới câu hát ấy thôi mà trời gọi mưa thật luôn sao? Hic! Ở nhà mỗi lần chồng gọi đi tắm thì làm mình làm mẩy, đợi ổng vác lên vai y chang vầy rồi quay qua hỗn hào với ổng.
Giờ bị đám lưu manh bưng đi cách thô lỗ còn cho tắm mưa lại không dám hó hé gì, đã thế còn sợ muốn tụt hết hồn vía đúng là đáng đời con ốc tiêu tôi mà.
Tôi hứa nếu như có thể thoát khỏi tay bọn chúng và được an toàn trở về bên anh giáo, tôi sẽ yêu thương ổng nhiều hơn nữa, sẽ cố gắng chăm ngoan, sẽ nghe lời, sẽ không ương bướng với ổng nữa.
Nên xin ông trời hãy thương tình chỉ đường dẫn lối để thầy và các anh biết địa điểm mà đến giải cứu tôi về.
Vì tôi nghe nói chúng có cả thiết bị làm nhiễu sóng định vị, để đề phòng trên người tôi có gắn chip theo dõi.
Thế nên chiếc vòng thần kỳ thầy từng đeo vào cổ tay tôi trong ngày sinh nhật, coi như nó không có tác dụng cứu sống tôi trong hoàn cảnh này.
Phen này tôi tiêu chắc, chết chắc thật rồi! Để thầy tìm được tôi có lẽ là 1 phép màu hư vô mà thôi.
Bọn bắt cóc có vẻ rất am hiểu địa hình nơi đây, nên dù trời có tối đen như mực và địa hình của rừng núi rất dễ gây mất phương hướng.
Nhưng chỉ cần mấy chiếc đèn pin nhỏ để soi thấy đường đi, chúng đã đưa tôi đến chính xác căn nhà chòi được dựng tạm bợ ở 1 khoảng đất thưa thớt cây cỏ để nghỉ ngơi, sau 2 cây số đi bộ không ngừng nghỉ.
Mưa trên trời không lớn lắm nhưng vẫn rả rích vỗ lên các tán lá nghe từng tiếng lộp bộp.
Dưới đất cũng đã ngấm nước, nên bước chân của bọn lưu manh đã nghe nhóp nhép tiếng dính sình lầy.
Cả tóc tai lẫn quần áo của tôi đều ướt rũ rượi, nên tôi bắt đầu nhiễm lạnh vì thế mà cơ thể bắt đầu đổ run bần bật.
Lòng bàn tay lẫn bàn chân tê cứng và lạnh toát không còn 1 chút hơi ấm nào cả.
Tấm khăn đang nhét vào họng tuy đã làm mồm miệng tôi mỏi nhừ, nhưng nhờ nó mà 2 hàm răng của tôi không phải va đập lộp cộp vào nhau do buốt giá.
- Anh em mình nghỉ ngơi chốc lát, làm vài ly cho nóng người để có sức mà vào việc.
Mày tạm quẳng mẹ nó vào trong đi lát xử sau.
Toàn thân tôi tiếp đất 1 cách đầy hung hăng do bị ném xuống không thương tiếc.
Tôi đau đớn cựa quậy thân thể để tìm 1 tư thế cho bớt ê ẩm tay chân.
Đôi mắt tôi vẫn là 1 màu đen mịt mù, nên đến bây giờ tôi vẫn chưa được nhìn thấy hình dạng của những kẻ đang bắt giữ mình trông ra sao, huống hồ gì là cảnh vật xung quanh lúc này.
Giờ mà tôi có thể trốn thoát được chúng chắc cũng chẳng thể nào tìm được đường về khách sạn, bởi có biết vị trí của mình nằm ở đâu đâu.
Thế là tôi lại khóc, khóc vì lạnh, vì sợ hãi đến bấn loạn tột cùng.
Nước mắt nóng hổi trào ra cũng muốn bị làm cho đông đá.
Toàn thân bất lực nên cứ nằm 1 chỗ run lẩy bẩy chờ bị hành quyết như cá nằm trên thớt.
Bọn bắt cóc vẫn đang cười đùa với nhau vì bữa nay vô mánh có mồi ngon, rượu ngon và gái cũng ngon nữa.
Trong phút chốc, tôi ngửi thấy mùi khói của củi cháy và thoang thoảng mùi thịt nướng bay tới cánh mũi.
Điện thoại của 1 tên trong số bọn chúng vang lên và tôi nghe tên ấy bắt máy.
- Tôi nghe đây...Biết rồi, nói mãi, chỗ này bố đố đứa nào tìm được ra đấy....Yên tâm đi, bọn này đã nhận tiền bảo đảm làm ăn uy tín không để lại dấu vết gì đâu.
Khỏi cần đoán cũng biết đầu dây bên kia chính là kẻ đã thuê những tên này sát hại tôi.
Nhưng mà là ai? Rốt cuộc tôi đã gây thù chuốc oán gì với người đó, để họ nhẫn tâm thay Diêm Vương gạch tên tôi khỏi sổ sống còn thế này.
Chỉ là đang loay hoay suy nghĩ đồng thời nghe ngóng cuộc nói chuyện của bọn chúng.
Bỗng 1 tên trong số chúng hí hửng đề cập rằng:
- Uống có hớp rượu mà hứng hết cả người.
Tụi bay cứ ngồi lai rai, để tao ra nhai nó trước cho sảng khoái tinh thần cái đi.
Tao chịu hết nổi rồi!!!!
Nghe thấy thế, sóng lưng của tôi lại 1 phen như bị điện giật, nó rờn rợn chạy dọc từ thắt lưng lên tới sau gáy, khiến tóc mai của tôi trong phút chốc dựng ngược cả lên.
Vì thân thể này, cả đời tôi chỉ muốn cho 1 mình anh giáo chồng của tôi nhìn thấy lẫn chạm vào thôi.
Ấy thế mà giây phút này lại sắp sửa bị 1 gã dơ bẩn khác làm chuyện đồi bại.
Thà bọn chúng cứ vung vài dao giết chết tôi luôn đi, chứ xin đừng hãm hiếp và làm ô nhục tôi trước khi chết như thế này.
Tôi thà tan xương nát thịt chết không toàn thây, còn hơn là bị 1 lũ đàn ông tội lỗi hôi hám kia chạm vào mình.
Khi tên ấy toan đứng dậy vì xông xáo muốn đến hành xử tôi trước, 2 tên còn lại cũng buông ly rượu của mình xuống và đáp lại lời hắn:
- Chú mày làm vậy là bậy rồi.
Anh em mình lúc gian truân vào sinh ra tử sống chết có nhau, thì khi sung sướng cũng phải hưởng thụ cùng nhau chứ.
Ngưng nhậu 1 lát, 3 thằng mình hành nó 1 lượt cho vui rồi ra nhậu tiếp.
Con hĩm đó là nhà đại gia, trông da thịt sạch sẽ thơm ngon nức ruột thế kia cơ mà.
Chứ có giống mấy con gà đứng đường mình hay chơi đâu.
Bữa nay vô mánh mà mình chú mày hưởng đầu tiên là không coi anh em ra giống gì rồi.
Tôi chết lặng người tập 2, vì bọn lưu manh này chúng muốn hãm hiếp tập thể tôi luôn kìa.
Ông trời ơi! Con có tội tình gì sao ông nỡ tàn nhẫn đẩy con đến kết cục bi thảm như thế này chứ? Giá như không bị bịt khăn kín miệng, tôi thề tôi sẽ tự cắn lưỡi mình chết ngay tức khắc để bảo toàn tiết hạnh.
Tôi bắt đầu gào khóc ư ư dữ dội trong đau khổ vì chúng đã đến bên tôi rồi.
Trên người chúng hiện nay đã thoang thoảng mùi cồn pha lẫn mùi hôi của thuốc lá và của quần áo ẩm mốc do ướt mưa, càng khiến tôi cảm thấy ghê tởm chúng nhiều hơn.
- Em gái xinh đẹp à! Ráng tiếp nhận 3 đứa anh 1 lượt nhé! Khà khà...
- Em ngon quá bọn anh nhịn hết nổi rồi em ơi!!!
Tôi nghe thấy từng tiếng kéo khoá quần rồi từng tiếng lột quần lần lượt.
Theo phản xạ, chân tay tôi giãy đành đạch vì muốn chống cự lại số phận của mình trong vô vọng.
Một tên bắt cóc ngồi ở phía trên ghì chặt tay tôi lên đỉnh đầu ở dưới nền đất, để cho tên ngồi dưới cởi trói chân tôi ra.
Tên còn lại thì đang cố xé từng lớp áo khoác của tôi để phụ đồng bọn mình 1 tay lột trần truồng tôi cho nhanh chóng.
Hư...hư.., tôi gào khóc và dùng đôi chân còn tê cứng của mình mới được thả tự do cố đạp tới tấp vào tên bên dưới.
Phối hợp cùng với cơ thể nhỏ bé của mình dốc hết sức lực cuối cùng giãy giụa để chống lại chúng.
Và hình như tôi đã vô tình đạp trúng bộ phận hiểm của tên bên dưới rồi, nên mới nghe hắn la á lên 1 tiếng thì bốp.
Bờ má trái của tôi lãnh trọn vẹn 1 cú tát giáng trời đến choáng váng mặt mày, kèm theo tiếng chửi rủa sang sảng vọng từ dưới lên:
- Con đĩ chó, mày đạp bố mày à? Đĩ mẹ mày tao cho mày chết!!!
Dứt lời, 3 tên lưu manh bắt đầu hăng máu do bị tôi chọc cho tức giận.
Tên ở phía trên thì vừa giữ tay vừa nắm lấy tóc khiến tôi muốn tê dại hết cả da đầu.
Tên ở giữa đã xé rách được 4 lớp áo bên ngoài, và bàn tay hắn vô cùng nôn nóng khi chụp vội lấy 1 bên ngực của tôi còn cách qua lớp áo lót mà nắn lấy nắn để.
Tên ngồi dưới thì đang cố giữ chân tôi lại để lột được chiếc quần bò của tôi ra.
Tôi đau khổ muốn chấn động cả tinh thần trong tiếng khóc lóc bất lực đến điếng người, nhưng đã bị khăn che chặn họng lại.
Khi cảm giác cạp quần của mình bị lôi xuống tới hông rồi, thì BỤP, BỤP, BỤP..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook