Thâu Trọn Gió Xuân
-
Chương 27: Có thù tất báo
Vết thương của A Tông bị đau nhức nên mãi đến canh ba thì mới thiêm thiếp ngủ.
Vân Phỉ sợ nó trở mình đè lên cánh tay bị thương nên cứ ngồi bên giường trông nó, Phục Linh và Tề Thị khuyên nàng đi ngủ nàng cũng chỉ lắc đầu: ”Hai người đi ngủ trước đi, đợi mai trời sáng hãy đến gọi ta.”
A Tông xảy ra chuyện như vậy, Vân Phỉ làm sao mà ngủ được. Nàng một thân một mình, không có ai để nương tựa, cho nên nhất định phải mau chóng nghĩ ra cách để đưa A Tông rời khỏi chốn kinh thành đầy hung hiểm này. A Tông đã liên tiếp hai lần xảy ra chuyện, nàng không thể trơ mắt nhìn đệ đệ của mình xảy ra chuyện lần thứ ba.
Màn đêm đen kìn kịt, tiếng mưa ngoài cửa sổ rơi tí tách, mãi đến khi hừng sáng thì mới chịu dừng lại. Mùa hè trời rất nhanh sáng, những tia nắng mai xuyên qua cửa sổ, chiếu sáng mọi vật trong phòng. A Tông ngủ mà cứ nhíu chặt mày, ngủ không được ngon lắm.
Tề Thị nhẹ nhàng bước vào, đến trước giường nhìn A Tông một chút rồi nhỏ tiếng gọi: “Tiểu thư, cô đi nghỉ đi, tôi và Phục Linh sẽ trông tiểu công tử.”
Vân Phỉ đứng dậy nói: “Có chuyện gì thì bảo Phục Linh sang gọi ta ngay. Đợi nó thức dậy thì cho nó uống thuốc liền đấy.”
“Được rồi, tôi sẽ để dành đồ ăn sáng cho tiểu thư, tiểu thư đi ngủ một giấc đi đã.”
Vân Phỉ trở về phòng mình, nằm trên giường ngủ thiếp đi, trong cơn mơ nàng nàng thấy mình trở về Kinh Châu, mẹ kéo tay nàng hỏi: “A Phỉ, sao Vân Tông không về?”
Nàng cả kinh, quay đầu lại nhìn thì phát hiện chỉ có một mình mình trở về, không thấy bóng dáng A Tông đâu cả. Nàng quýnh lên, từ trong mơ bừng tỉnh lại, lúc này mới phát hiện là Phục Linh đang lay nàng dậy.
“Tiểu thư, đại tướng quân tới rồi.”
Vân Phỉ lập tức ngồi dậy, sửa sang lại trang phục rồi bước vội ra khỏi phòng. Úy Đông Đình đã đến nhà sau. Mưa to suốt đêm, trong sân vườn đầy những vũng nước đọng làm giày Úy Đông Đình dính đầy bùn đất. Tuy thân hình y vẫn anh tuấn đĩnh đạc như trước nhưng trên mặt thì lại có vẻ mệt mỏi khó mà che giấu, mắt còn có cả tơ máu nữa. Trong cung xảy ra chuyện hành thích hoàng thượng động trời, chắc chắn là y không ngủ cả đêm, hơn nữa triều phục trên người cũng chưa thay, hẳn là từ trong cung đi thẳng đến đây.
Đi cùng y còn có tổng quản Ý Đức cung Ngụy Mẫn, sau lưng còn có mấy thái giám, tay bưng mấy cái hộp tinh xảo. Vân Phỉ thầm nghĩ xem ra là thái hậu phái người đến an ủi thương thế của A Tông.
Quả nhiên, Úy Đông Đình đi đến gần nàng, nhẹ nhàng nói: “Thái hậu lo cho thương thế của A Tông nên sai Ngụy Mẫn đưa vài thứ bổ dưỡng đến.”
“Tạ ân điển của thái hậu.” Không biết sao nhìn thấy y là Vân Phỉ lại thấy hơi tức giận. Nếu không do y, A Tông cũng sẽ không phải đến kinh thành làm con tin, và đương nhiên sẽ không phải liên tiếp gặp nguy hiểm như thế.
Úy Đông Đình biết nàng yêu thương đệ đệ, thấy nàng bĩu môi có vẻ không vui thì lòng y cũng mềm theo.
Có lẽ là nàng vừa ngủ dậy nên khuôn mặt vừa đỏ hồng, lại căng tròn mềm mại, thơm như là hương hoa. Mái tóc dài óng mượt được buộc lại qua loa rồi thả trước ngực, bên trên không có bất cứ trâm cài hay trang sức gì mà chỉ cùng một sợi dây bằng nhung màu hồng buộc lại trông có vẻ rất xinh xắn đáng yêu, khiến người ta thấy thích.
Sau cái đêm sinh nhật, thổ lộ và hôn nhau ở trên cây câu đá, đây là lần đầu tiên hai người gặp lại. Nhìn đôi môi đỏ hồng căng mọng của nàng, y không khỏi nhớ tới nụ hôn kia, lòng nhất thời thấy lâng lâng, không thể kiềm chế bản thân.
Đáng tiếc, lúc này Vân Phỉ chẳng có lòng dạ nào mà nghĩ đến chuyện yêu đương, gặp y nàng cũng không có biểu hiện thẹn thùng xấu hổ vì chuyện thân mật hôm đó mà hỏi ngay vào vấn đề: “Tối qua là ai ở sau lưng đẩy A Tông làm nó bị thương thế?”
Sáng sớm, trải qua một cơn mưa to, không khí trong lành mát mẻ nhưng trong lòng nàng như lại chất chứa một ngọn lửa, hừng hực thiêu đốt trong đôi mắt, giống như một con sói nhỏ đang muốn báo thù.
Úy Đông Đình hơi chần chừ, rồi nói: ”Là trạng nguyên Anh Thừa Cương.” Y vốn không muốn nói, nhưng nghĩ lại thì nàng lo cho A Tông như thế, cho dù y không nói thì nàng cũng sẽ đi nghe ngóng, chi bằng để y nói với nàng.
“Ta phải tìm hắn để tính sổ.” Vân Phỉ lập tức giận tái mặt. Người khác có thể làm tổn thương đến nàng, nhưng nàng tuyệt đối không tha thứ cho ai làm tổn thương đến mẹ và đệ đệ.
Úy Đông Đình nhẹ nhàng nói: “A Phỉ, hắn có công cứu giá, không thể lỗ mãng.”
Vân Phỉ ngẩn ra, trong lòng thất vọng không nói nên lời. Nếu trước đây trong lòng nàng từng có chút tình cảm mơ hồ với y thì lúc này, như có một cơn gió lạnh thổi qua, cuốn bay đi chút tình cảm ít ỏi kia.
Nàng đã nghĩ đến sớm muộn gì cũng có một ngày nàng y và sẽ đứng trên hai lập trường đối địch nhau, nhưng không ngờ ngày ấy lại đến sớm như vậy. Bây giờ, người hại A Tông suýt nữa mất mạng lại chính là ân nhân cứu mạng của hoàng thượng, mà Úy Đông Đình lại là cậu của hoàng thượng, cho dù A Tông có mất mạng đi nữa thì y cũng sẽ không chủ trì công bằng cho A Tông, lại càng không báo thù cho nó.
Làm sao nàng có thể gả cho một người đàn ông như vậy chứ? Vân Phỉ hít sâu một hơi, không khí lạnh ùa vào tim phổi, làm tỉnh táo đến mức không thể tỉnh táo hơn được.
Úy Đông Đình thấy nàng cúi đầu không nói, lòng cảm thấy rất bất lực. Thân phận của thích khách vẫn chưa điều tra ra được, trong cung có nội gián, giữa lúc bộn bề nhiều việc y vẫn cố đến đây thăm A Tông, vì sợ nàng sẽ có ác cảm với mình, nhưng cuối cùng vẫn không thể tránh được.
Y vào phòng, hỏi han A Tông vài câu rồi lại vội vội vàng vàng rời khỏi đó. Trước khi đi, không nén được lại nhìn sang Vân Phỉ, sắc mặt của nàng còn lạnh lùng hơn trước, lạnh nhạt chưa từng thấy từ trước đến nay, thờ ơ ngạo nghễ hơn cả lần đầu tiên gặp mặt. Chỉ trong thoáng chốc, dường như quan hệ của họ lại trở về mức xa lạ còn hơn cả người xa lạ. Y bất đắc dĩ thở dài, lần này không biết phải dỗ dành đến ngày tháng năm nào mới có thể trở lại như xưa, có lẽ ngay cả vàng cũng không giúp ích được gì.
Đúng như Úy Đông Đình đã nghĩ, chuyện có liên quan đến tính mạng của mẹ và đệ đệ của nàng thì vàng bạc cũng không còn công hiệu. Vân Phỉ nhìn những vật phẩm thái hậu ban thưởng cho, chỉ cười khinh thường: thảo nào ai ai cũng muốn làm hoàng đế, làm hoàng đế thì có thể danh chính ngôn thuận bắt người ta chết thay cho, hàng ngàn hàng vạn tính mệnh của người khác cũng không quý giá bằng tính mệnh của bọn họ. Chết vì hoàng đế là vinh dự vô hạn.
Nhưng nàng thì lại không nghĩ thế. Mạng sống của ai cũng là mạng sống, cũng chỉ có một cái. Dựa vào cái gì mà tính mạng của A Tông lại không đáng giá, có thể bị người ta coi như trái cầu đá qua làm lá chắn?
A Tông một mình lẻ loi ở kinh thành, bây giờ có người hiếp đáp cũng không có ai lấy lại công bằng cho. Người ta chỉ lấy làm may mắn khi tiểu hoàng đế bình an vô sự, ai lại quan tâm đến sự sống chết của A Tông. Nhưng điều làm cho lòng nàng thấy buồn bực là Úy Đông Đình lại có lập trường đối lập với nàng, vào thời khắc quan trọng nhất, y đã không ủng hộ nàng.
Nàng thở dài một hơi, đàn ông quả nhiên là không đáng tin cậy, mọi chuyện đều phải dựa vào chính mình.
Nàng không phải là con cừu non chỉ biết bấm bụng mặc cho người ta hiếp đáp, nàng là một cô gái có ân báo ân, có thủ trả thù.
Mấy ngày sau, buổi sáng, giờ thìn, bách quan tan triều, lũ lượt xuất cung, võ trạng nguyên Anh Thừa Cương hăm hở từ trong cung đi ra, bên cạnh là một đám kim ngô vệ.
“Anh lão đệ tuổi còn trẻ mà đã được thăng tới ngũ phẩm, đúng là tiền đồ vô hạn.”
“Đúng vậy, tam khôi của võ khoa chỉ có Anh đại nhân là được vào kim ngô vệ, điều này cho thấy hoàng thượng tín nhiệm Anh đại nhân biết bao.” Cấm vệ quân trong kinh thành chia làm hổ thần vệ và kim ngô vệ, kim ngô vệ gánh trọng trách bảo vệ hoàng cung, thường chỉ có con cháu quan lại trong triều mới được gia nhập. Anh Thừa Cương có công cứu giá, hoàng thượng đặc cách an bài hắn vào kim ngô vệ, phòng làm võ tướng ngũ phẩm, hắn rất được thừa tướng tán thưởng.
Đám người kia vây quanh hắn cùng xuống những bậc thang, giống như là những vì sao đang nâng vầng trăng, đi về phía phòng cấm vệ.
Vân Phỉ đứng trên cầu Ngọc Đới ở đối diện, từ xa quan sát người này. Trẻ tuổi đến không ngờ, thoạt nhìn chưa tới hai mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, diện mạo rất khôi ngô tuấn tú, đáng tiếc lại bụng dạ độc ác.
Người bình thường không được qua lại gần cửa cung, Vân Phỉ bảo Phục Linh và Tống Kinh Vũ đợi dưới cầu, một mình mình đi qua đó.
Đám người kia đang đi tới, vừa đi vừa tán dương tâng bốc nhau tưng bừng thì đột nhiên nghe có người nói: “Anh tướng quân đúng là nở mày nở mặt nha.”
Giọng nói trong veo như nước suối đầu nguồn, mềm mại như gió khẽ vờn qua nụ hoa, khiến người ta thấy rất thoải mái.
Mọi người ngước mắt nhìn thì thấy bên kia đầu cầu, nơi những cánh hoa rơi lả tả có một cô gái mặc áo trắng váy đỏ đang bước tới. Nàng có dung nhan long lanh trong sáng, đôi mày thanh thoát, mắt sáng như sao, hệt như một đóa hải đường vừa hé nở.
Đôi mày kiếm của Anh Thừa Cương khẽ chau lại, mắt lóe lên chút kinh ngạc khó có thể phát hiện ra.
“Anh tướng quân thi đậu trạng nguyên, lại có công cứu giá, đúng là song hỉ lâm môn, thật đáng mừng.” Vân Phỉ coi như không nhìn thấy những người khác, chỉ lẳng lặng mỉm cười nhìn Anh Thừa Cương, đôi mắt trong veo ấy tràn ngập ý cười, ngời sáng lấp lánh.
Những người khác không hề biết Vân Phỉ, nhưng thấy nàng hết sức xinh đẹp, rồi lại cười tươi như hoa và nói những lời chúc mừng may mắn thì cứ nghĩ nàng là người ngưỡng mộ của trạng nguyên Anh Thừa Cương trẻ tuổi tài cao kia, rồi không khỏi thầm thán phục sự can đảm của cô nương này, nàng đang định bày tỏ gì sao?
Nhưng điều kỳ lạ là Anh Thừa Cương không nói tiếng nào, không kích động cũng không ngượng ngùng, chỉ nhìn Vân Phỉ không chớp mắt, ánh mắt cũng tối sầm lại.
Mọi người cười thầm, Anh tướng quân còn trẻ, chưa từng gặp phải tình cảnh này nên chắc là rất căng thẳng.
Vân Phỉ bước tới trước, cười thật tươi: “Anh tướng quân thân là võ trạng nguyên, võ công cái thế, tại sao khi hoàng thượng gặp nguy hiểm lại không đứng ra cứu giá mà lại trốn ở phía sau, đẩy một đứa con nít tới trước làm lá chắn, suýt nữa hại nó mất mạng. Bây giờ đệ đệ của ta đang ở nhà dưỡng thương, đau đớn không nói nổi, Anh tướng quân chẳng dòm ngó tới, còn trở thành đại công thần trung quân hộ chủ, có công cứu giá, được hoàng thượng ban thưởng, đồng liêu tâng bốc. Mặt dày vô sỉ tới mức này, đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt.”
Lời lẽ của Vân Phỉ trần ngập sự trào phúng châm biếm, nhưng lại cười rất ngây thơ hồn nhiên, ngọt ngào đáng yêu. Nàng nói những lời này rất lưu loát như nước chảy mây bay, khiến người khác không cách nào chen vào được.
Anh Thừa Cương lập tức mặt đỏ tới tận mang tai, những người khác cũng giật mình, thầm nghĩ: thì ra cô gái này chính là tỷ tỷ của Vân Tông, con gái của châu mục Kinh Châu.
Lúc này, mọi người yên lặng như tờ, Vân Phỉ khẽ bĩu môi, giòn giã nói: “Anh đại nhân lấy tính mạng của một đứa trẻ ra để đổi lấy vinh hoa phú quý cho mình, không biết đêm về ngủ có yên giấc không vậy.”
Anh Thừa Cương thấy nhục nhã, hai tay nắm chặt nắm đấm, đáng tiếc cho dù có võ công cái thế thì cũng không thể ra tay với một cô nương yếu đuối được.
Tất cả mọi người đều cảm thấy xấu hổ. Mặc dù bảo vệ hoàng thượng là chuyện đương nhiên nhưng lại không tìm thấy kẽ hở nào để phản bác mỗi câu mỗi chữ của cô nương này. Hơn nữa nàng có xuất thân hiển hách, là con gái của Vân Định Quyền, không ai dám đắc tội nên chỉ biết im lặng mà nhìn, mặc cho Anh Thừa Cương bị nàng châm chọc mà không dám lên tiếng.
Đúng lúc này, Úy Đông Đình và Tiếu Hùng Phi đi đến.
Úy Đông Đình sớm đã lĩnh giáo khả năng ăn nói sắc sảo của nàng nhưng không ngờ nàng lại to gan đến thế, dám chạy tới trước cửa cung để sỉ nhục Anh Thừa Cương.
Y bước nhanh tới trước, mỉm cười hỏi: “Vân tiểu thư, thương thế của A Tông đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Lúc này Vân Phỉ đang tức tối, thấy y đến giải vây cho Anh Thừa Cương thì càng thêm giận ngút trời.
Nàng đảo mắt, lạnh nhạt liếc y một cái, thờ ơ nói: “A Tông cũng không phải đệ đệ của đại tướng quân, không cần ngài phải lo lắng.”
Nói xong, nàng liền quay người đi mất.
Mọi người nhìn theo bóng dáng xinh đẹp của nàng, không khỏi thầm tắc lưỡi. Vị Vân tiểu thư này đúng là không sợ trời không sợ đất. Trước giờ chưa có ai dám nói một chữ 'không' trước mặt đại tướng quân, thế mà nàng quẳng cho một câu rồi xoay người đi luôn.
Mọi người len lén nhìn sang đại tướng quân, rồi kinh ngạc phát hiện chẳng những y không hề tức giận mà trong ánh mắt nhìn theo Vân tiểu thư còn tràn ngập vẻ ôn hòa, dường như còn cất chứa một nụ cười bất đắc dĩ.
Tống Kinh Vũ và Phục Linh đợi cách đó không xa nên hai người đã chứng kiến rất rõ tình cảnh vừa rồi. Thấy Vân Phỉ bước tới, Phục Linh cười nói: “Tiểu thư mắng hay lắm, đúng là hả giận.”
Vân Phỉ trút giận thay cho A Tông nên tâm trạng rất vui vẻ, cười hì hì, phủi tay nói: “Chúng ta đến hiệu thuốc Hạnh Lâm một chuyến, ta có chuyện rất quan trọng phải tìm Chương Tùng Niên.”
Phục Linh hỏi: “Có liên quan đến tiểu công tử sao?”
Vân Phỉ gật đầu, lòng thầm nghĩ may mà mình vừa đến kinh thành là đã gặp được Chương Tùng Niên, bây giờ đúng lúc có dịp nhờ cậy hắn.
Chương Tùng Niên thấy Vân Phỉ thì tưởng là nàng đến mời hắn sang thay thuốc cho A Tông nên vội vàng đứng dậy tiếp đón: “Vân tiểu thư sai người đến là được rồi, cần gì phải đích thân đến.”
Vân Phỉ nhìn hắn: “Ta có chuyện muốn nhờ huynh giúp, có thể tìm một chỗ để nói chuyện không?”
Vân Phỉ sợ nó trở mình đè lên cánh tay bị thương nên cứ ngồi bên giường trông nó, Phục Linh và Tề Thị khuyên nàng đi ngủ nàng cũng chỉ lắc đầu: ”Hai người đi ngủ trước đi, đợi mai trời sáng hãy đến gọi ta.”
A Tông xảy ra chuyện như vậy, Vân Phỉ làm sao mà ngủ được. Nàng một thân một mình, không có ai để nương tựa, cho nên nhất định phải mau chóng nghĩ ra cách để đưa A Tông rời khỏi chốn kinh thành đầy hung hiểm này. A Tông đã liên tiếp hai lần xảy ra chuyện, nàng không thể trơ mắt nhìn đệ đệ của mình xảy ra chuyện lần thứ ba.
Màn đêm đen kìn kịt, tiếng mưa ngoài cửa sổ rơi tí tách, mãi đến khi hừng sáng thì mới chịu dừng lại. Mùa hè trời rất nhanh sáng, những tia nắng mai xuyên qua cửa sổ, chiếu sáng mọi vật trong phòng. A Tông ngủ mà cứ nhíu chặt mày, ngủ không được ngon lắm.
Tề Thị nhẹ nhàng bước vào, đến trước giường nhìn A Tông một chút rồi nhỏ tiếng gọi: “Tiểu thư, cô đi nghỉ đi, tôi và Phục Linh sẽ trông tiểu công tử.”
Vân Phỉ đứng dậy nói: “Có chuyện gì thì bảo Phục Linh sang gọi ta ngay. Đợi nó thức dậy thì cho nó uống thuốc liền đấy.”
“Được rồi, tôi sẽ để dành đồ ăn sáng cho tiểu thư, tiểu thư đi ngủ một giấc đi đã.”
Vân Phỉ trở về phòng mình, nằm trên giường ngủ thiếp đi, trong cơn mơ nàng nàng thấy mình trở về Kinh Châu, mẹ kéo tay nàng hỏi: “A Phỉ, sao Vân Tông không về?”
Nàng cả kinh, quay đầu lại nhìn thì phát hiện chỉ có một mình mình trở về, không thấy bóng dáng A Tông đâu cả. Nàng quýnh lên, từ trong mơ bừng tỉnh lại, lúc này mới phát hiện là Phục Linh đang lay nàng dậy.
“Tiểu thư, đại tướng quân tới rồi.”
Vân Phỉ lập tức ngồi dậy, sửa sang lại trang phục rồi bước vội ra khỏi phòng. Úy Đông Đình đã đến nhà sau. Mưa to suốt đêm, trong sân vườn đầy những vũng nước đọng làm giày Úy Đông Đình dính đầy bùn đất. Tuy thân hình y vẫn anh tuấn đĩnh đạc như trước nhưng trên mặt thì lại có vẻ mệt mỏi khó mà che giấu, mắt còn có cả tơ máu nữa. Trong cung xảy ra chuyện hành thích hoàng thượng động trời, chắc chắn là y không ngủ cả đêm, hơn nữa triều phục trên người cũng chưa thay, hẳn là từ trong cung đi thẳng đến đây.
Đi cùng y còn có tổng quản Ý Đức cung Ngụy Mẫn, sau lưng còn có mấy thái giám, tay bưng mấy cái hộp tinh xảo. Vân Phỉ thầm nghĩ xem ra là thái hậu phái người đến an ủi thương thế của A Tông.
Quả nhiên, Úy Đông Đình đi đến gần nàng, nhẹ nhàng nói: “Thái hậu lo cho thương thế của A Tông nên sai Ngụy Mẫn đưa vài thứ bổ dưỡng đến.”
“Tạ ân điển của thái hậu.” Không biết sao nhìn thấy y là Vân Phỉ lại thấy hơi tức giận. Nếu không do y, A Tông cũng sẽ không phải đến kinh thành làm con tin, và đương nhiên sẽ không phải liên tiếp gặp nguy hiểm như thế.
Úy Đông Đình biết nàng yêu thương đệ đệ, thấy nàng bĩu môi có vẻ không vui thì lòng y cũng mềm theo.
Có lẽ là nàng vừa ngủ dậy nên khuôn mặt vừa đỏ hồng, lại căng tròn mềm mại, thơm như là hương hoa. Mái tóc dài óng mượt được buộc lại qua loa rồi thả trước ngực, bên trên không có bất cứ trâm cài hay trang sức gì mà chỉ cùng một sợi dây bằng nhung màu hồng buộc lại trông có vẻ rất xinh xắn đáng yêu, khiến người ta thấy thích.
Sau cái đêm sinh nhật, thổ lộ và hôn nhau ở trên cây câu đá, đây là lần đầu tiên hai người gặp lại. Nhìn đôi môi đỏ hồng căng mọng của nàng, y không khỏi nhớ tới nụ hôn kia, lòng nhất thời thấy lâng lâng, không thể kiềm chế bản thân.
Đáng tiếc, lúc này Vân Phỉ chẳng có lòng dạ nào mà nghĩ đến chuyện yêu đương, gặp y nàng cũng không có biểu hiện thẹn thùng xấu hổ vì chuyện thân mật hôm đó mà hỏi ngay vào vấn đề: “Tối qua là ai ở sau lưng đẩy A Tông làm nó bị thương thế?”
Sáng sớm, trải qua một cơn mưa to, không khí trong lành mát mẻ nhưng trong lòng nàng như lại chất chứa một ngọn lửa, hừng hực thiêu đốt trong đôi mắt, giống như một con sói nhỏ đang muốn báo thù.
Úy Đông Đình hơi chần chừ, rồi nói: ”Là trạng nguyên Anh Thừa Cương.” Y vốn không muốn nói, nhưng nghĩ lại thì nàng lo cho A Tông như thế, cho dù y không nói thì nàng cũng sẽ đi nghe ngóng, chi bằng để y nói với nàng.
“Ta phải tìm hắn để tính sổ.” Vân Phỉ lập tức giận tái mặt. Người khác có thể làm tổn thương đến nàng, nhưng nàng tuyệt đối không tha thứ cho ai làm tổn thương đến mẹ và đệ đệ.
Úy Đông Đình nhẹ nhàng nói: “A Phỉ, hắn có công cứu giá, không thể lỗ mãng.”
Vân Phỉ ngẩn ra, trong lòng thất vọng không nói nên lời. Nếu trước đây trong lòng nàng từng có chút tình cảm mơ hồ với y thì lúc này, như có một cơn gió lạnh thổi qua, cuốn bay đi chút tình cảm ít ỏi kia.
Nàng đã nghĩ đến sớm muộn gì cũng có một ngày nàng y và sẽ đứng trên hai lập trường đối địch nhau, nhưng không ngờ ngày ấy lại đến sớm như vậy. Bây giờ, người hại A Tông suýt nữa mất mạng lại chính là ân nhân cứu mạng của hoàng thượng, mà Úy Đông Đình lại là cậu của hoàng thượng, cho dù A Tông có mất mạng đi nữa thì y cũng sẽ không chủ trì công bằng cho A Tông, lại càng không báo thù cho nó.
Làm sao nàng có thể gả cho một người đàn ông như vậy chứ? Vân Phỉ hít sâu một hơi, không khí lạnh ùa vào tim phổi, làm tỉnh táo đến mức không thể tỉnh táo hơn được.
Úy Đông Đình thấy nàng cúi đầu không nói, lòng cảm thấy rất bất lực. Thân phận của thích khách vẫn chưa điều tra ra được, trong cung có nội gián, giữa lúc bộn bề nhiều việc y vẫn cố đến đây thăm A Tông, vì sợ nàng sẽ có ác cảm với mình, nhưng cuối cùng vẫn không thể tránh được.
Y vào phòng, hỏi han A Tông vài câu rồi lại vội vội vàng vàng rời khỏi đó. Trước khi đi, không nén được lại nhìn sang Vân Phỉ, sắc mặt của nàng còn lạnh lùng hơn trước, lạnh nhạt chưa từng thấy từ trước đến nay, thờ ơ ngạo nghễ hơn cả lần đầu tiên gặp mặt. Chỉ trong thoáng chốc, dường như quan hệ của họ lại trở về mức xa lạ còn hơn cả người xa lạ. Y bất đắc dĩ thở dài, lần này không biết phải dỗ dành đến ngày tháng năm nào mới có thể trở lại như xưa, có lẽ ngay cả vàng cũng không giúp ích được gì.
Đúng như Úy Đông Đình đã nghĩ, chuyện có liên quan đến tính mạng của mẹ và đệ đệ của nàng thì vàng bạc cũng không còn công hiệu. Vân Phỉ nhìn những vật phẩm thái hậu ban thưởng cho, chỉ cười khinh thường: thảo nào ai ai cũng muốn làm hoàng đế, làm hoàng đế thì có thể danh chính ngôn thuận bắt người ta chết thay cho, hàng ngàn hàng vạn tính mệnh của người khác cũng không quý giá bằng tính mệnh của bọn họ. Chết vì hoàng đế là vinh dự vô hạn.
Nhưng nàng thì lại không nghĩ thế. Mạng sống của ai cũng là mạng sống, cũng chỉ có một cái. Dựa vào cái gì mà tính mạng của A Tông lại không đáng giá, có thể bị người ta coi như trái cầu đá qua làm lá chắn?
A Tông một mình lẻ loi ở kinh thành, bây giờ có người hiếp đáp cũng không có ai lấy lại công bằng cho. Người ta chỉ lấy làm may mắn khi tiểu hoàng đế bình an vô sự, ai lại quan tâm đến sự sống chết của A Tông. Nhưng điều làm cho lòng nàng thấy buồn bực là Úy Đông Đình lại có lập trường đối lập với nàng, vào thời khắc quan trọng nhất, y đã không ủng hộ nàng.
Nàng thở dài một hơi, đàn ông quả nhiên là không đáng tin cậy, mọi chuyện đều phải dựa vào chính mình.
Nàng không phải là con cừu non chỉ biết bấm bụng mặc cho người ta hiếp đáp, nàng là một cô gái có ân báo ân, có thủ trả thù.
Mấy ngày sau, buổi sáng, giờ thìn, bách quan tan triều, lũ lượt xuất cung, võ trạng nguyên Anh Thừa Cương hăm hở từ trong cung đi ra, bên cạnh là một đám kim ngô vệ.
“Anh lão đệ tuổi còn trẻ mà đã được thăng tới ngũ phẩm, đúng là tiền đồ vô hạn.”
“Đúng vậy, tam khôi của võ khoa chỉ có Anh đại nhân là được vào kim ngô vệ, điều này cho thấy hoàng thượng tín nhiệm Anh đại nhân biết bao.” Cấm vệ quân trong kinh thành chia làm hổ thần vệ và kim ngô vệ, kim ngô vệ gánh trọng trách bảo vệ hoàng cung, thường chỉ có con cháu quan lại trong triều mới được gia nhập. Anh Thừa Cương có công cứu giá, hoàng thượng đặc cách an bài hắn vào kim ngô vệ, phòng làm võ tướng ngũ phẩm, hắn rất được thừa tướng tán thưởng.
Đám người kia vây quanh hắn cùng xuống những bậc thang, giống như là những vì sao đang nâng vầng trăng, đi về phía phòng cấm vệ.
Vân Phỉ đứng trên cầu Ngọc Đới ở đối diện, từ xa quan sát người này. Trẻ tuổi đến không ngờ, thoạt nhìn chưa tới hai mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, diện mạo rất khôi ngô tuấn tú, đáng tiếc lại bụng dạ độc ác.
Người bình thường không được qua lại gần cửa cung, Vân Phỉ bảo Phục Linh và Tống Kinh Vũ đợi dưới cầu, một mình mình đi qua đó.
Đám người kia đang đi tới, vừa đi vừa tán dương tâng bốc nhau tưng bừng thì đột nhiên nghe có người nói: “Anh tướng quân đúng là nở mày nở mặt nha.”
Giọng nói trong veo như nước suối đầu nguồn, mềm mại như gió khẽ vờn qua nụ hoa, khiến người ta thấy rất thoải mái.
Mọi người ngước mắt nhìn thì thấy bên kia đầu cầu, nơi những cánh hoa rơi lả tả có một cô gái mặc áo trắng váy đỏ đang bước tới. Nàng có dung nhan long lanh trong sáng, đôi mày thanh thoát, mắt sáng như sao, hệt như một đóa hải đường vừa hé nở.
Đôi mày kiếm của Anh Thừa Cương khẽ chau lại, mắt lóe lên chút kinh ngạc khó có thể phát hiện ra.
“Anh tướng quân thi đậu trạng nguyên, lại có công cứu giá, đúng là song hỉ lâm môn, thật đáng mừng.” Vân Phỉ coi như không nhìn thấy những người khác, chỉ lẳng lặng mỉm cười nhìn Anh Thừa Cương, đôi mắt trong veo ấy tràn ngập ý cười, ngời sáng lấp lánh.
Những người khác không hề biết Vân Phỉ, nhưng thấy nàng hết sức xinh đẹp, rồi lại cười tươi như hoa và nói những lời chúc mừng may mắn thì cứ nghĩ nàng là người ngưỡng mộ của trạng nguyên Anh Thừa Cương trẻ tuổi tài cao kia, rồi không khỏi thầm thán phục sự can đảm của cô nương này, nàng đang định bày tỏ gì sao?
Nhưng điều kỳ lạ là Anh Thừa Cương không nói tiếng nào, không kích động cũng không ngượng ngùng, chỉ nhìn Vân Phỉ không chớp mắt, ánh mắt cũng tối sầm lại.
Mọi người cười thầm, Anh tướng quân còn trẻ, chưa từng gặp phải tình cảnh này nên chắc là rất căng thẳng.
Vân Phỉ bước tới trước, cười thật tươi: “Anh tướng quân thân là võ trạng nguyên, võ công cái thế, tại sao khi hoàng thượng gặp nguy hiểm lại không đứng ra cứu giá mà lại trốn ở phía sau, đẩy một đứa con nít tới trước làm lá chắn, suýt nữa hại nó mất mạng. Bây giờ đệ đệ của ta đang ở nhà dưỡng thương, đau đớn không nói nổi, Anh tướng quân chẳng dòm ngó tới, còn trở thành đại công thần trung quân hộ chủ, có công cứu giá, được hoàng thượng ban thưởng, đồng liêu tâng bốc. Mặt dày vô sỉ tới mức này, đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt.”
Lời lẽ của Vân Phỉ trần ngập sự trào phúng châm biếm, nhưng lại cười rất ngây thơ hồn nhiên, ngọt ngào đáng yêu. Nàng nói những lời này rất lưu loát như nước chảy mây bay, khiến người khác không cách nào chen vào được.
Anh Thừa Cương lập tức mặt đỏ tới tận mang tai, những người khác cũng giật mình, thầm nghĩ: thì ra cô gái này chính là tỷ tỷ của Vân Tông, con gái của châu mục Kinh Châu.
Lúc này, mọi người yên lặng như tờ, Vân Phỉ khẽ bĩu môi, giòn giã nói: “Anh đại nhân lấy tính mạng của một đứa trẻ ra để đổi lấy vinh hoa phú quý cho mình, không biết đêm về ngủ có yên giấc không vậy.”
Anh Thừa Cương thấy nhục nhã, hai tay nắm chặt nắm đấm, đáng tiếc cho dù có võ công cái thế thì cũng không thể ra tay với một cô nương yếu đuối được.
Tất cả mọi người đều cảm thấy xấu hổ. Mặc dù bảo vệ hoàng thượng là chuyện đương nhiên nhưng lại không tìm thấy kẽ hở nào để phản bác mỗi câu mỗi chữ của cô nương này. Hơn nữa nàng có xuất thân hiển hách, là con gái của Vân Định Quyền, không ai dám đắc tội nên chỉ biết im lặng mà nhìn, mặc cho Anh Thừa Cương bị nàng châm chọc mà không dám lên tiếng.
Đúng lúc này, Úy Đông Đình và Tiếu Hùng Phi đi đến.
Úy Đông Đình sớm đã lĩnh giáo khả năng ăn nói sắc sảo của nàng nhưng không ngờ nàng lại to gan đến thế, dám chạy tới trước cửa cung để sỉ nhục Anh Thừa Cương.
Y bước nhanh tới trước, mỉm cười hỏi: “Vân tiểu thư, thương thế của A Tông đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Lúc này Vân Phỉ đang tức tối, thấy y đến giải vây cho Anh Thừa Cương thì càng thêm giận ngút trời.
Nàng đảo mắt, lạnh nhạt liếc y một cái, thờ ơ nói: “A Tông cũng không phải đệ đệ của đại tướng quân, không cần ngài phải lo lắng.”
Nói xong, nàng liền quay người đi mất.
Mọi người nhìn theo bóng dáng xinh đẹp của nàng, không khỏi thầm tắc lưỡi. Vị Vân tiểu thư này đúng là không sợ trời không sợ đất. Trước giờ chưa có ai dám nói một chữ 'không' trước mặt đại tướng quân, thế mà nàng quẳng cho một câu rồi xoay người đi luôn.
Mọi người len lén nhìn sang đại tướng quân, rồi kinh ngạc phát hiện chẳng những y không hề tức giận mà trong ánh mắt nhìn theo Vân tiểu thư còn tràn ngập vẻ ôn hòa, dường như còn cất chứa một nụ cười bất đắc dĩ.
Tống Kinh Vũ và Phục Linh đợi cách đó không xa nên hai người đã chứng kiến rất rõ tình cảnh vừa rồi. Thấy Vân Phỉ bước tới, Phục Linh cười nói: “Tiểu thư mắng hay lắm, đúng là hả giận.”
Vân Phỉ trút giận thay cho A Tông nên tâm trạng rất vui vẻ, cười hì hì, phủi tay nói: “Chúng ta đến hiệu thuốc Hạnh Lâm một chuyến, ta có chuyện rất quan trọng phải tìm Chương Tùng Niên.”
Phục Linh hỏi: “Có liên quan đến tiểu công tử sao?”
Vân Phỉ gật đầu, lòng thầm nghĩ may mà mình vừa đến kinh thành là đã gặp được Chương Tùng Niên, bây giờ đúng lúc có dịp nhờ cậy hắn.
Chương Tùng Niên thấy Vân Phỉ thì tưởng là nàng đến mời hắn sang thay thuốc cho A Tông nên vội vàng đứng dậy tiếp đón: “Vân tiểu thư sai người đến là được rồi, cần gì phải đích thân đến.”
Vân Phỉ nhìn hắn: “Ta có chuyện muốn nhờ huynh giúp, có thể tìm một chỗ để nói chuyện không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook