Ngoài cửa sổ, mặc tiếng chim khách líu ríu vui tươi, Lí Lạc Hành không hề muốn tỉnh dậy. Sau sự việc tối hôm qua, hắn bất tỉnh, thành tâm nghĩ chỉ cần ngủ một giấc, tựu mở mắt ra mọi chuyện sẽ bình thường trở lại!

Còn không kịp chiêm bao, giọng nói thanh thúy êm ái đầy hứng khởi của Long Ngự Thiên đã vang lên: “Phu ~~~~~ quân ~~~~~~ mau dậy a!”

Lý Lạc Hành thiếu chút nữa đem cơm nước tối qua phun hết cả ra, nghiêng người nhìn Long Ngự Thiên tao nhã chải đầu, không khỏi cảm khái, tiểu tử này nhập vai nữ tử thật đạt, thậm chí còn diễm lệ hơn nữ nhân thập phần a! Trách không được dọc đường đi không ai phát hiện tân nương giả mạo!

Nghĩ vậy, Lý Lạc Hành bật hỏi: “Ngươi… được gả về đây, vậy Lưu tiểu thư thật bây giờ ra sao?”

Long Ngự Thiên vừa nhanh nhẹn giúp Lý lạc Hành thay y phục vừa hoan khoái đáp trả:“Nàng a! Vốn không ưng chịu hôn sự này nên đã sớm bay đi tìm hạnh phúc đích thực rồi a!”

Lý Lạc Hành trong lòng càng bất an: “Vậy ngươi… định ăn nói thế nào với hai nhà Lưu Lý…”

Long Ngự Thiên phong thái ung dung, thong thả vấn tóc cho Lý Lạc Hành, nhất nhất vững vàng khẩu khí: “Ai thèm giấu diếm a! Cứ theo tình hình thực tế mà nói! Ta muốn nhìn xem bọn họ làm gì chúng ta?!” Lý Lạc Hành một trận mắt hoa, suýt ngã vật xuống, may mà Long Ngự Thiên đỡ lấy hắn, nội lực từ lòng bàn tay chậm rãi xuất ra, lúc này mới chống được hắn! “Rõ là… thần trí đang mơ mơ màng màng bỗng dưng cường gân hoạt huyết, về già tuyệt không nên như vậy! Lần sau phải kiếm cái gì đó bổ bổ cho ngươi…”

Đôi mày thanh tú của Lý Lạc Hành chau lại, đây là đạo lý gì? Trên đời có y thư nào ghi như vậy sao? Nhưng cũng chẳng muốn bắt bẻ hắn, giải quyết chính sự quan trọng hơn a!“Ai~ nếu điện hạ đã coi trọng tiểu sinh bất tài này, thiết nghĩ chúng ta nên thưa chuyện để song thân được tường a!”

Long Ngự Thiên đang khều khều miếng mứt hoa quả, chuẩn bị đưa vào miệng, nghe vậy ngúc ngắc đầu: “Khỏi! Không cần! Ta đã nói xong. Ai kêu ngươi  đứng dậy không nổi làm chi?!”

Lý Lạc Hành lập tức chết đứng tại chỗ, cả người chao đảo, lại vật ra nằm liệt giường.

Trong phòng, Lý phu nhân đang hảo hảo an ủi Lý lão gia thống khổ khôn xiết: “Lão gia, ông đừng đau lòng nữa. May mà chúng ta tiên kiến trước, nhi tử có thể sinh thêm; tốt nhất nên thuận theo ý Vương gia!”

Lý Các Lão thảm thiết rên: “Ai~ đành thế thôi! Thật vượt ngoài hi vọng của ta…”

Nhi tử đáng thương bị bán đi như thế. Đúng là của hiếm đi với của quý a, con cái vốn là tiêu hao phẩm, đâu phải muốn sinh bao nhiêu cũng được, có tiền cũng không thể mua được a

~~~~~~~~~~

“Hắn rốt cuộc đi đâu rồi?”

Lần trước Lý Lạc Hành tức giận đến mức ngất xỉu, nằm liệt giường ba ngày. Khi tỉnh lại, Long Ngự Thiên không biết đi đâu mất, nhiều ngày trôi qua vẫn biệt tăm tin tức. Lúc này, Lý Lạc Hành vốn bình tĩnh lòng lo lắng bất an như ngồi trên đống lửa, nhưng vô luận hắn hỏi thế nào, trong phủ trên dưới không ai trả lời hắn.

Ngay khi Lý Lạc Hành buông bữa trưa, do lo quá nuốt không vô, một con khoái mã đột nhiên xông vào giữa vườn!! Mọi người chưa hết giật mình thì người trên ngựa vội nhảy xuống, quỳ trước mặt Lý lạc Hành, hoảng trương báo cáo: “Báo cáo… Báo cáo… … Ân… Cái này… Úc! Phò mã gia!! Vương gia vì Phò mã gia đi thu thập dược liệu trân quý, một mình vào nơi rừng thiêng nước độc, bị, bị sơn tặc bắt cóc!!!”

Lý Lạc Hành nghe được máu dồn lên não, một bước xông ra ngoài! Hạ nhân chưa từng thấy hắn khỏe mạnh như vậy lại càng hoảng sợ, đuổi theo khuyên nhủ: “Phò mã gia, ngài không nên quá lao tâm, thiên hạ có mấy người ngang tài ngang sức với Vương gia!”

Lý Lạc Hành leo lên ngựa, giương roi trả lời: “Ai lo lắng cho hắn? Kẻ ta lo chính là đám sơn tặc đáng thương kia”. Nói xong, cưỡi ngựa rời đi!!

Kỳ thực Lý Lạc Hành thể chất vốn không suy yếu gì, chẳng qua vì quá tức giận nên mới thường xuyên khí huyết công tâm…

Sơn trại.

Như “ai kia” sở liệu, đám thổ phỉ béo mập đáng thương bị trói vào cột mà lẽ ra tại vị trí đó phải là Long Ngự Thiên, roi của bọn chúng cũng tự nhiên nằm trong tay “người nọ”.

Long Ngự Thiên mắt hạnh nuốt giận, mày liễu nhướn cao, khuôn mặt tuyệt mỹửng hồng, đẹp đến mức khiến cho binh lính hô hấp bị ngưng trệ trong chốc lát.

Ngược lại, bọn đạo tặc tội nghiệp lại sợ đến mặt mày xanh mét, hai chân run rẩy, đôi mắt đỏ ngầu đợi sát tinh tra hỏi.

Long Ngự Thiên hít vào một hơi, quát lên: “Hanh hanh, đúng là cẩu nhãn!! Các ngươi quả thật có mắt như mù! Ngay cả ta mà các ngươi cũng dám tấn công?! Dĩ nhiên công phu của các ngươi chẳng là gì đối với ta!”

“Đại hiệp tha mạng!!!” Đám đạo tặc vừa thầm than ngày hôm nay sao quá đen đủi vừa khấu đầu lia lịa cầu xin tha thứ.

Long Ngự Thiên lạnh lùng truy vấn: “Nói! Các ngươi muốn cướp tiền phỏng?”

“Không dám, không dám!!” Đám đạo tặc nguầy nguậy lắc đầu phủ nhận.

Long Ngự Thiên sắc mặt càng trầm: “Không dám? Há chẳng phải các ngươi cho rằng ta không có tiền?!!!!”

“Không dám, không dám!!!” Đám đạo tặc lắc đầu càng nhanh.

Long Ngự Thiên sắc mặt có chút khá hơn: “… Vậy các ngươi muốn… cướp sắc?!”

“Không, không, lại càng không dám!!!!” Đám đạo tặc đáng thương lắc đầu thừa sống thiếu chết.

Long Ngự Thiên bất ngờ bạo phát mãnh liệt như giông bão: “Cái gì!!! Các ngươi dám nói ta dung mạo xấu xí!!! Giỏi, đúng là gan to bằng trời! Ngày hôm nay ta nhất định phải cho các ngươi sống không bằng chết!!!!”, nói xong giơ roi…

Đúng lúc này, Lý Lạc Hành hối hả chạy tới, chưa kịp hỏi han gì, vội kêu to: “Không được làm càn!!!”

Long Ngự Thiên nũng nịu chạy đến bên hắn, có chút hờn giận: “Phu quân, ta là bị bọn hắn khi dễ a!”

Lý Lạc Hành không đáp trả, nhưng nhìn bọn đạo tặc tội nghiệp kia không đành lòng.

“Ta… không muốn tay ngươi ô uế…” Tình thế cấp bách Lý Lạc Hành buột miệng nói, khiến hai phe lại càng hoảng sợ!

Long Ngự Thiên lập tức bỏ trường tiên(1) xuống, nhào vào lòng hắn!

“Ta biết! Ngươi trong lòng chắc chắn rất nhớ ta!!”

Lý Lạc Hành vốn định phản bác, nhưng chẳng hiểu vì sao, nhìn khuôn mặt tươi cười ửng hồng của Long Ngự Thiên, hắn đột nhiên không muốn nói gì cả.

Tất cả thuận theo nương tử của hắn thôi…

Bất chợt, Long Ngự Thiên nhớ ra: “Đúng rồi! Kỳ thực ta điều không phải bị bắt! Ta phát hiện trong trại của bọn chúng cất dấu nhân sâm ngàn năm(2)! Vì thế ta mới giả làm tù binh, tranh thủ cơ hội đột nhập vào! Ngươi xem!”

Lý Lạc Hành không mảy may để nhân sâm ngàn năm quý hiếm vào mắt, mà nhìn chằm chằm vào gương mặt tươi cười ngây thơ vô tội của Long Ngự Thiên hồi lâu, cố gắng thốt lên một câu: “Nguyên lai, cường đạo chính là ngươi!”

Một trận hối hận ập đến khiến hắn choáng váng, hiển nhiên, Lý Lạc Hành ngã xuống trong lòng Long Ngự Thiên mà không hay biết!!!!

~Hạ hồi phân giải~

—————

(1): roi dài (cảm thấy dịch toạc ra nghe không hay nhắm)

(2): nguyên lai là chu tham vương, chu: gốc, tham: nhân sâm, vương:… ->nhâm sâm đại vương.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương