Phải biết rằng Âu Dương Phong đã từng đại náo Trùng Dương cung đã là hơn mười mấy năm trước rồi, huống chi những đạo sĩ này?

Bất quá đạo sĩ râu dài tuy rằng không nhận thức được Cáp Mô Công, nhưng có thể rõ ràng cảm nhận được đối phương khí thế càng lúc càng thịnh, cái loại áp bách mạnh mẽ này thật là kinh khủng, vội vàng kêu lên:

-Đừng để cho lão có thời gian tiếp tục tập trung nội lực, mọi người cùng nhau tấn công lão.

Đám đạo nhân xôn xao chuyển trận, phía bên Trái Thiên Cương Bắc Đẩu trận, bốn mươi chín người phát lực công đến hướng bên trái Âu Dương Phong, bốn mươi chín người phát lực công hướng phía bên phải Âu Dương Phong, dựa vào chín mươi tám người hợp lực đánh bại đối phương.

Âu Dương Phong trong lòng cười lạnh, đặc điểm lớn nhất của Cáp Mô Công chính là lấy tịnh chế động, sức lực toàn thân súc tích lại chờ đợi, chỉ cần địch nhân một khi công kích đến, lập tức liền có kình đạo phản kích mãnh liệt vô cùng phóng ra, đám đạo sĩ không biết nặng nhẹ công tới, quả thực là hết muốn chết.

Âu Dương Phong hai chân đạp đất một cái, chỉ nghe “ ầm..” một tiếng nổ mạnh, kình lực song phương giao tiếp cùng một chỗ, những đạo sĩ trong trận người kiếm gãy cánh tay tổn thương, hoặc miệng phun máu tươi, tan tác rơi vỡ khắp nơi.

Đạo sĩ râu dài chủ trì trận pháp thì nhìn thấy cục diện nguy hiểm nhanh hơn, vội ngừng lại giữa chừng được tầm ba mươi người, tuy rằng miễn cưỡng không giống như đám đạo sĩ kia gãy xương thổ huyết, nhưng cũng chật vật loạng choạng không chịu nổi.

Lúc trước đạo sĩ râu dài tự cho là Trùng Dương cung dựa vào Bắc Đẩu Đại Trận đã là vô địch thiên hạ, thời điểm này mới biết được câu thiên ngoại hữu thiên, người giỏi còn có người giỏi hơn, đã biết rõ đối phương tuyệt không phải bằng vào trận thế mà địch nổi, vội chỉnh đốn trận thế, hướng về phía trên núi thối lui, muốn truyền tin cho các vị sư thúc sư bá hợp lại lực lượng toàn phái tới cứu những đạo sĩ bị thương …

Âu Dương Phong thân phận thành danh, nên cũng khinh thường đuổi theo bọn họ, đoàn người Tống Thanh Thư vừa vặn đi đến bên cạnh Tẩy Kiếm Trì, thì bắt gặp ba mươi mấy đạo sĩ đang hấp tấp bỏ chạy phóng qua bọn họ, Tống Thanh Thư nhíu mày.

Nếu để cho những người này chạy kịp trở về mật báo, đệ tử Trùng Dương cung rất nhiều, đến lúc đó bày ra mười mấy cái Bắc Đẩu Đại Trận như vậy, thì cũng rất là phiền toái rất, thấy phía trước mặt có nước, Tống Thanh Thư đưa tay nhấn về phía trước chấn động tạo thành màn nước, ống tay áo phất một cái tạo thành những giọt nước tựa như ám khí kích bắn đuổi theo phía sau lưng những đạo sĩ kia, từng tiếng gào thét vang lên, toàn bộ mấy tên đạo sĩ đều lăn ngã trên đất.

Tống Thanh Thư lực đạo nắm giữ vô cùng chuẩn xác, chỉ phong bế huyệt đạo những đạo sĩ kia, bọn chúng không đến mức bị trọng thương gì.

Cừu Thiên Nhẫn cùng Đại Khỉ Ti bình thản, dù sao họ đã biết đến võ công của Tống Thanh Thư như thế nào, chỉ có Bồ Sát A Lý Hổ ánh mắt không chớp, cho dù lúc trước nghe đến ca ca từng nhắc qua võ công của hắn.

Hôm nay nhìn thấy được Tống Thanh Thư chỉ là hời hợt liền chế trụ ba mươi mấy cao thủ Trùng Dương cung, nàng như thể nào mà không chấn động? Lúc trước nàng đã tự mình lĩnh giáo qua Thiên Cương Bắc Đẩu Trận có bao nhiêu lợi hại, bây giờ Tống Thanh Thư chỉ cần phất tay liền đánh bại gấp mấy lần địch nhân vừa rồi nàng đối mặt!

Tống Thanh Thư thật cũng không lưu ý công phu vừa rồi của mình đã tạo cho cô nương bên cạnh rung động đến chừng nào, hắn mỉm cười nói ra:

-Chúng ta đi thôi.

Đại Khỉ Ti mũi chân liền khẽ chạm một chút, sau mấy phóng lên xuống thì thân hình đã vọt đến tầm hơn mười trượng có hơn rồi.

Bồ Sát Thu Thảo lúc này mới phản ứng tới, gấp vội vàng đuổi theo, mặc dù giờ nàng đã biết hy vọng xa vời, bất quá tính tình của nàng trước giờ háo thắng nên không muốn nhận thua, hàm răng khẽ cắn, liền cố đuổi theo.

Chờ Tống Thanh Thư mấy người lên núi, phát hiện Đại Khỉ Ti vẻ mặt tươi cười, Bồ Sát Thu Thảo vẻ mặt uể oải, đương nhiên rõ ràng là ai thắng ai thua rồi.

-Ai thua thì nhận nợ đi chứ?

Đại Khỉ Ti đắc ý, cố ý kích nói.

-Hừ, bổn cô nương nói được làm được, đương nhiên sẽ không nuốt lời, chỉ là làm nha hoàn thôi mà….

Tống Thanh Thư cười nói:

-Tốt rồi…. tốt rồi, mọi người trên đường đi chẳng qua trêu đùa cho vui mà thôi, hà tất phải xem như là thật…

Đại Khỉ Ti còn chưa kịp nói, thì Bồ Sát Thu Thảo lại mở miệng :

-Không được, ta tuy là nữ nhân, nhưng biết đạo lý, thua chính là thua.

Tống Thanh Thư đau đầu:

-Um….vậy thì cứ như thế, sau khi làm xong nhiệm vụ, đến lúc trở lại Kinh Thành thì chuyện này liền giải trừ, như thế nào đây?

Bồ Sát Thu Thảo dù sao cũng là đại tiểu thư Bồ Sát thế gia, nếu nàng để cho việc mình làm nha hoàn truyền đến Kinh Thành, thì thể diện của Bồ Sát A Hổ Đặc chỉ sợ không dễ coi, hiện tại song phương đang trong thời kỳ quan hệ tuần trăng mật, không cần phải để cho này một chút ít sự tình này mà tạo ra vết rách.

Bồ Sát Thu Thảo chỉ là có chút mất hết mặt mũi bây giờ mà thôi, chứ nàng cũng không phải muốn cả đời làm nha hoàn cho Đại Khỉ Ti , giờ đã có bậc thang tạo lối thoát, nào có đạo lý cự tuyệt, nên cảm kích liếc nhìn Tống Thanh Thư, đột nhiên phát hiện hắn cũng không phải là đáng ghét như vậy.

-Được rồi, ta không có ý kiến.

Đại Khỉ Ti nở nụ cười hồ ly, dù sao kế hoạch của nàng cần ở bên ngoài triển khai mới tốt, nếu quay trở lại trong kinh thành thì cũng không có cách nào áp dụng.

Tống Thanh Thư gật đầu, vừa lúc trông thấy một tòa đại điện to lớn cách đó không xa, loáng thoáng nghe tiếng thổi khèn truyền đến, còn kèm theo chuông đồng boong boong, tiếng trống da thùng thùng, hiển nhiên bên trong đó đang cử hành long trọng nghi thức cái gì đó…

………………………………………………………………………………..

Lúc này lễ đại điển tiếp nhận chưởng giáo đã qua hơn nửa, Doãn Chí Bình tới trước điện Tam Thanh lễ bái Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thái Thượng Đạo Quân, Thái Thượng Lão Quân, lại đến hậu điện lễ bái di ảnh tổ sư sáng lập Vương Trùng Dương, tiếp theo đến điện Toàn Chân hướng đến bảy cái ghế dựa tượng trưng Toàn Chân Thất Tử lễ bái, sau đó quay trở lại chánh điện Tam Thanh.

Nhị đệ tử Lý Chí Thường của Khâu Xử Cơ lấy ra chưởng giáo chân nhân pháp chỉ tuyên đọc, truyền cho Doãn Chí Bình tiếp nhận chưởng giáo, Doãn Chí Bình hạ bái nghe lời giáo huấn, nghĩ đến mình đã từng đối với Tiểu Long Nữ nổi lên tâm tư làm loạn, lập tức có chút xấu hổ xuất hiện.

Doãn Chí Bình nghe giáo huấn đã xong, đứng dậy, hướng đến đám đạo sĩ nói khiêm tốn vài câu, đột nhiên nghe được từ ngoài cửa đại điện đ truyền tới một thanh âm vang dội:

-Đại Kim Quốc thánh chỉ hoàng thượng đến, sắc phong chưởng giáo Toàn Chân!

Đám đạo sĩ giật mình quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ngoài cửa đại điện đang đứng một người trẻ tuổi tuấn lãng, có hai nữ nhân xinh đẹp phân lập đứng hai bên, nhất là vị nữ nhân mặc tử sam, mắt sáng mày phượng, gương mặt trong suốt như ngọc, ánh mặt trời mơ hồ xuyên thấu qua y phục của nàng hiện lên đường cong thân thể cân xứng, mông ngọc dài rộng rất tròn, toàn thân tản ra khí tức mê người thành thục, quả thực là vũ mị mê người, phong tình vạn chủng không gì sánh được.

Doãn Chí Bình vốn là đã cho Tiểu Long Nữ là nữ nhân xinh đẹp nhất trên đời, không nghĩ tới nữ nhân này nếu cùng Tiểu Long Nữ so sánh thì rõ ràng nàng không chút nào hạ phong, hơn nữa dáng điệu cũng bất đồng khác với vẻ lành lạnh của Tiểu Long Nữ, nữ nhân này trên mặt kiều diễm cho nên càng thấy hơn qua vài ba phần.

Trong đại điện một ít đệ tử trẻ tuổi càng là không chịu nổi, khi nhìn thấy rõ Đại Khỉ Ti, tim đập rộn lên miệng đắng lưỡi khô, có người trong lòng thậm chí lần đầu tiên đối với lâu nay tín niệm một mực kiên trì tu đạo đã sinh ra dao động. nghĩ thầm nếu có thể âu yếm lên được trên giường với nàng, đừng nói cái gì là làm chưởng giáo, chính là đắc đạo phi thăng tựa hồ cũng không có lực hấp dẫn rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương