Hai người đã có giao hảo lâu nay rồi, nên cách nói chuyện trêu đùa này Âu Dương Phong không chú ý đến, lão liếc mắt lườm Tống Thanh Thư:

-Hừ.. so với những loại thủ đoạn như thế này, lão phu quả thực không đáng xách dép cho tiểu tử ngươi.

Được lão xưng tụng vậy, Tống Thanh Thư có chút xấu hổ ngượng ngùng, bất quá trong lòng hắn cũng cho là không đúng lắm, luận về thủ đoạn cao minh, hắn e là trên Âu Dương Phong một bực, bất quá luận về ngoan độc, thì thật sự so ra còn kém đối phương.

Âu Dương Phong một lát sau đó, nhíu mày:

-Có ngươi tương trợ, muốn để cho Hoàng Dung hồng hạnh xuất tường, thì ta đã nắm chắc, thế nhưng còn tên tiểu tử ngốc Quách Tĩnh kia làm người chính trực, muốn hắn làm chuyện có lỗi với Hoàng Dung, chỉ sợ là khó như lên trời.

-Thật sao?

Tống Thanh Thư không phản bác, nhưng trong đầu lại hiện ra lần trước tại trong tửu điếm thấy được tình hình Triệu Mẫn cùng với Hoa Tranh, phải biết rằng nếu nói đúng ra thì Hoa Tranh mới là chính là vị hôn thê của Quách Tĩnh a, kết quả cuối cùng hai người bị chia cắt bởi vì quốc cừu gia hận, lại có thêm Hoàng Dung chen chân, nên mới không đi đến cùng nhau.

Hoa Tranh vốn là nữ nhân thảo nguyên có tính cách cởi mở, thế nhưng lần trước lúc Tống Thanh Thư nhìn thấy nàng, với vẻ mặt sầu khổ nhu nhược thì lại chẳng khác gì nữ nhân tiểu thư khuê các Giang Nam.

Âu Dương Phong thấy Tống Thanh Thư như vậy, liền mở miệng nói tiếp:

-Chuyện này không gấp được, chúng ta từ từ suy nghĩ biện pháp, xe đến trước núi ắt có đường, vậy thì giờ nói đến chuyện thích khách ngày hôm qua đi.

Nghe lão nhắc đến Dương Diệu Chân, Tống Thanh Thư cũng phục hồi tinh thần lại, tập trung nghe.

Nguyên lai ngày hôm qua Dương Diệu Chân đã dẫn dắt được Cừu Thiên Nhẫn đến vòng mai phục của quân mình, nếu không có Âu Dương Phong kịp thời chạy đến, thì Cừu Thiên Nhẫn chỉ sợ cũng bị gãy đổ tại nơi đó rồi, bởi vì có lời dặn của Tống Thanh Thư, nên Âu Dương Phong không có làm khó Dương Diệu Chân, còn nàng cũng kiêng kị đến hai cấp cao thủ tông sư, sau khi song phương thăm dò lẫn nhau, thì phần ai nấy đi..

-Hừ… thích khách kia rõ ràng là một nữ nhân,

Âu Dương Phong thần tình lại cổ quái rồi,

-Không phải là vì nhìn thấy ngươi đang thân mật hoan ái cùng Tử Sam Long Vương nên nổi lên ghen tuông?

Tống Thanh Thư mặt đen lại:

- Trí tưởng tượng của Âu Dương tiên sinh thật đúng là phong phú, trước kia như thế nào tại hạ lại không biết tiên sinh cũng để ý đến mấy chuyện như loại này chứ?

-Hắc hắc, nếu như không phải là tình nhân cũ của ngươi, vì sao ngươi lại nhắc nhở chúng ta hạ thủ lưu tình, mà không muốn bắt nàng?

Âu Dương Phong trên mặt biểu lộ là hiểu hết chuyện.

Tống Thanh Thư nghẹn lời, biết rõ loại sự tình này khó thanh minh, nên đánh trống lãng sang chuyện khác, sau đó lấy cớ quay trở về trướng vải tìm Đại Khỉ Ti.

Đại Khỉ Ti đang ngồi ở trên giường có vẻ kho chịu vì bị trêu ghẹo vừa rồi, nhìn thấy hắn tiến vào, liền đem thân thể chuyển hướng nghiêng về phía khác.

Tống Thanh Thư lập tức mỉm cười, đi qua hỏi:

-Như thế nào, tức giận sao?

-Ngươi đã biết rõ mà còn trêu ta.

Đại Khỉ Ti cắn môi,

-Tối hôm qua trêu đùa ta suốt đêm còn không tính, hôm nay lại kéo lão độc vật cười nhạo ta!

Tống Thanh Thư ngồi vào bên cạnh nàng:

-Làm gì mà dám cười nhạo phu nhân chứ, chẳng qua là Âu Dương Phong cùng đệ có quan hệ khá tốt, lão mới xem phu nhân trở thành người một nhà nên mới nói đùa với phu nhân như vậy, không nghe thấy lão gọi là đệ muội để cho thân mật sao? Nếu lão trẻ lại hơn mười tuổi, nói không chừng đệ còn phải ghen tức đây này…

Đại Khỉ Ti tức giận lườm hắn:

- Âu Dương Phong niên kỷ đã bao nhiêu rồi, đừng nói là trẻ lại mười tuổi, cho dù là trẻ lại hơn hai mươi tuổi, ngươi cũng không cần phải ghen.

Tống Thanh Thư nhìn qua nàng:

-Tại sao vậy chứ?

-Bởi vì...

Đại Khỉ Ti gương mặt đỏ lên,

-Ngươi tự mình biết.

-Đệ thật không biết, hay là phu nhân giải thích cho đệ nghe đi?

Tống Thanh Thư nụ cười trên mặt càng đậm.

-Hạ lưu!

Đại Khỉ Ti nhịn đưa tay giữ lấy cằm của nàng, cảm thán:

-Phu nhân lúc cười rộ lên thật là đẹp, lúc trước lúc nào cũng nghiêm mặt cho nên có chút lãng phí sắc đẹp hại nước hại dân này…

-Ta lúc trước không nghiêm mặt, vậy cười cho ai nhìn xem?

Đại Khỉ Ti thở dài, có chút ngơ ngẩn..

Tống Thanh Thư thần sắc động,

-Phu nhân nói vậy chắc là về sau ý là có thể mỉm cười để cho đệ nhìn xem phải không?

Đại Khỉ Ti sắc mặt càng them đỏ, vội nói:

-Ta không phải là ý tứ này...

Tống Thanh Thư cắt đứt lời nàng, ôn nhu nở nụ cười:

-Thôi được rồi, không cần giải thích, đệ biết rõ phu nhân không phải ý tứ này, bất quá đây là ý nguyện của đệ, muốn về sau phu nhân chỉ cười để cho đệ nhìn ngắm mà thôi…

Đại Khỉ Ti nghe được hắn nói mà hoa mắt chóng mặt, thật lâu sau đó mới nói:

-Ngươi là người thực biết dỗ làm cho nữ nhân vui vẻ, nếu như năm xưa ta cùng lúc nhận thức ngươi cùng Hàn Thiên Diệp, nói không chừng ta sẽ bị ngươi lừa gạt mà thuận theo người trước…

-Đừng có nói câu lừa gạt như vậy chứ, mà phải gọi là sự chân ái…

Tống Thanh Thư cười hà hà nói ra.

-Hừ, người nào cùng ngươi chân ái…

Đại Khỉ Ti cũng không biết mình làm sao vậy, vì sao mình niên kỷ so với hắn tên tiểu nam nhân trước mặt này thì lớn hơn nhiều, mà bản thân lúc này giống như là một tiểu cô nương…

-Bây giờ tuy rằng chưa phải, nhưng đệ tin tưởng cuối cùng thì phu nhân đối với đệ cũng sẽ có chân ái…

Tống Thanh Thư nở nụ cười.

-Hừ… ngươi đúng là xuân thu đại mộng...

Đại Khỉ Ti liền đem cái gối đầu giường ném tới trên đầu của hắn.

-Hảo hảo…dám can đảm mưu sát trượng phu hả? Có phải hay không ở bên ngoài đang nuôi tiểu bạch kiểm? Nhanh thành thật khai báo!

Tống Thanh Thư làm ra bộ dạng hung hăng, vừa cù lét nàng ngứa nhột.

Đại Khỉ Ti giật mình kinh hô, muốn tránh né, thế nhưng Tống Thanh Thư làm gì mà để cho nàng tránh được? Rất nhanh đã bị hắn dùng tay cù lét cười run rẩy hết cả người, toàn thân mềm ra, nằm ngã xuống trên giường.

Tống Thanh Thư thừa cơ nằm lên người nàng đè lên, tại bên tai nàng tà ma cười nói:

-Nói mau, tên tiểu bạch kiểm là ai, có phải là tên họ Hàn mà lần trước chúng ta nhìn thấy?

Đại Khỉ Ti vừa tức giận lại là buồn cười, buộc mình thốt ra..

-Tên họ Hàn mà ngươi nhắc đến thì mới chính là trượng phu của ta, lại còn nói là tiểu bạch kiểm gì gì đó, thì đó chính là ngươi chứ ai đây?

-Um..cũng đúng, thật giống đệ mới chính tên tiểu bạch kiểm kia…

Tống Thanh Thư có chút thực tế lại thẳng vào nhìn qua nàng nói.

Đại Khỉ Ti sắc mặt ửng đỏ, bộ ngực sung mãn phập phồng, hơi thở có chút tán loạn phun đến trên mặt hắn, làm cho Tống Thanh Thư tâm cũng ngứa lên lại tiếp tục bắt đầu thèm khát thân thể nàng, cảm nhận được thân thể nàng mềm mại đầy xúc cảm, Tống Thanh Thư liền hôn lên, hắn suồng sã xoa nắn lấy cái bộ ngực sữa mỹ phụ, hai tay để trên hai bầu vú tràn đầy co dãn làm cho hắn yêu thích không buông tay, tham lam mà hưởng thụ lấy cái loại cảm giác thỏa mãn chính chủ...

....................................................................................................................

Một lúc sau thì y phục hai người tung bay tán loạn, hắn tham tiến đến dưới giữa hai chân Đại Khỉ Ti, nhẹ nhàng đặt bàn tay lên cái đâm hộ đã có chút ướŧ áŧ, ngón tay của hắn nhẹ nhàng vuốt ve trên gò mu nàng cao thấp chạy.

-Um..... không muốn…

Trong thân thể lại quay lại cái cảm giác giống như bị xâm lấn làm cho Đại Khỉ Ti bỗng nhiên há hốc miệng ra, phát ra một tiếng thở nhẹ, Tthân thể của nàng đã lay động rồi!

-Hắc hắc…. phu nhân rất mẫn cảm ah! Hãy xem, đều là ướŧ áŧ rồi…

Tống Thanh Thư ma trảo tại nơi mật huyệt nàng lên xuống vuốt ve trong chốc lát, lại có chút dùng sức kìm, đem huyệŧ sung mọng của nàng đang nhô đầu lên đè xuống.

-Ân......um…

Đại Khỉ Ti cũng nhịn không được nữa, trong cái miệng nhỏ nhắn lúc cao lúc thấp tiếng rêи ɾỉ, đứt quãng theo mũi của nàng truyền tới, Tống Thanh Thư dùng một ngón tay rất nhanh mà tại trong đường hành lang âm động Đại Khỉ đút vào….

Lúc này Đại Khỉ Ti nhắm hai mắt lại, trên mặt nàng đỏ ửng đã triệt để bán rẻ bản thân nàng, hai ngón tay Tống Thanh Thư chui vào hết trong âm động nàng, ngón tay bàn tay còn lại tìm đến đầu núʍ ѵú, dùng sức vân vê thỉnh thoảng đè ép, để cho đầu núʍ ѵú biến hóa lấy các loại hình dạng!

-Um….hít hà…

Trong cái miệng nhỏ nhắn của nàng không ngừng thở ra khí tức nóng rực, Đại Khỉ Ti trên mặt biểu khoái hoạt, thẳng đến khi nàng cảm nhận được cửa miệng âm động của mình đụng phải một cái đồ vật nóng rực cứng rắn hơn nữa cực lớn, thì thân thể của nàng bỗng nhiên kéo căng …

Vừa lúc đó, bên ngoài truyền đến thanh âm thân binh:

-Khởi bẩm nguyên soái, hiện tại toàn quân đã chuẩn bị xong, mời nguyên soái lên xe ngựa trước.

Tống Thanh Thư oán thầm, chẳng qua bây giờ ban ngày ban mặt, hắn da mặt cũng không có dày đến mức để cho ba nghìn quân phải chờ đợi hắn tại trong trướng vải làm chuyện hoang đường.

Đại Khỉ Ti cũng đỏ mặt ngồi dậy, vừa mặc vào vừa sửa sang lại y phục lộn xộn u oán nhìn Tống Thanh Thư, nàng nghĩ thầm mình tạo nên oan nghiệt gì mà đời này lại gãy đổ trong tay hắn?

Nhất là khi nghĩ đến đối hắn so với nữ nhi của mình cũng không lớn hơn mấy tuổi, Đại Khỉ Ti liền đau đầu, đến lúc đó Tiểu Chiêu nhìn thấy hắn, thì sẽ xưng hô hắn là ca ca hay là thúc thúc đây? Bản thân mình nên giải thích như thế nào với nữ nhi về sự quan hệ giữa hai người?

………………………………………………………………………………..

Toàn quân rốt cuộc xuất phát, trong lữ trình Tống Thanh Thư nếu buổi tối không ôm Đại Khỉ Ti tại trong lều vải qua đêm, thì là ban ngày đem Đại Khỉ Ti đè ra giao cấu bên trong xe ngựa.

Bởi vì Tống Thanh Thư nghiêm cấm bất luận kẻ nào tới gần, đám binh lính của hắn cũng không biết bọn họ cứ ở bên trong xe ngựa làm những chuyện gì, chỉ biết là nguyên soái có một nữ nhân bên người xinh đẹp như thiên tiên, thậm chí có người còn suy đoán nữ nhân xinh đẹp như vậy có phải hay không chính là Hồ Ly Tinh chuyển thế…..

………………………………………………………………………………

-Phu nhân…đệ muốn tiến vào bên trong…

Tống Thanh Thư hai tay nắm bắt lấy hai bầu vú của nàng xoa nắn lấy, đầu hai ngón tay càng nắm lấy hai đầu núʍ ѵú miết lấy, miệng âm động giữa hai chân Đại Khỉ Ti đang bị qυყ đầυ tạo ra một vòng tròn mở ra nho nhỏ…

-Um…

Cũng không biết đã suиɠ sướиɠ thoải mái từ lúc nào, lúc này Đại Khỉ Ti lúc này đã không tự chủ được dao động nâng cao cái mông của mình, tận lực tách ra hai chân để đón lấy cây côn ŧɦịŧ của hắn chọc vào .

Tống Thanh Thư hai tay nắm bắt đôi chân nàng, kích thước lưng áo về đẩy về phía trước chậm rãi động, qυყ đầυ dữ tợn đã gạt mở hai mép âm hộ nàng ra, một đoạn rồi lại một đoạn, côn ŧɦịŧ chậm rãi biến mất tại dưới hạ thể của nàng..

Tống Thanh Thư giống như là tuyên ngôn chủ quyền, côn ŧɦịŧ hướng phía trong hung hăng mà cắm xuống, qυყ đầυ cực đại thoáng cái sâu trong đội đến hoa tâm của Đại Khỉ Ti.

-Á…

Đại Khỉ Ti thân thể kịch liệt run rẩy, mái tóc nàng tả hữu lắc lư, Tống Thanh Thư một bên đút vào, hai tay tại trước ngực Đại Khỉ Ti, xoa nắn lấy cặp vú đầy đặn kia. Mỗi lần côn ŧɦịŧ Tống Thanh Thư tại chính trong âm động nàng đút sâu vào một lần, Đại Khỉ Ti cảm giác được côn ŧɦịŧ to dài kia đem thành thịt non mềm mại đẩy ra, rồi đính trụ tại trên hoa tâm của mình

-Um..um…a….a…

Trong cái miệng nhỏ nhắn không ngừng rêи ɾỉ lấy, nàng một bên không ngừng vặn vẹo bờ mông nghênh hợp với côn ŧɦịŧ Tống Thanh Thư đút vào!

………………………………………………………………………………………..

Đại Khỉ Ti bỗng nhiên rùng mình vặn vẹo, Đại Khỉ Ti lúc này giống như là một dâʍ phụ khát tình, hai chân kẹp cứng trên eo của hắn, không để cho cây côn ŧɦịŧ cứng rắn kia ly khai khỏi thân thể của mình!

-Ân... um...... nhấn vào... dùng sức... …

Dịch nhờn theo cây côn ŧɦịŧ Tống Thanh Thư chảy ra, bên dưới tấm thảm lót sàn xe trống trải bị nhiểu dính thành đốm nhỏ cùng với tiếng rêи ɾỉ của tuyệt sắc mỹ phụ thật dài, theo sự va chạm kịch liệt mà hô lên thành tiếng, bụng dưới của nàng kịch liệt co rút lại, sâu trong âm động đột nhiên phun ra đại lượng âm tinh, nàng đã cao triều!

Tống Thanh Thư hung hăng tiếp tục nhún cắm vào côn ŧɦịŧ phảng phất giống như mưa to gió lớn, lực côn ŧɦịŧ không ngừng đút vào trùng kích lại làm cho Đại Khỉ Ti cảm nhận được từng đợt tê dại!

Tại thời khắc này, Đại Khỉ Ti chỉ cảm thấy trong đầu của mình trống trơn từng đợt mê muội, thật giống như chính mình đang bay tới lơ lững trên không trung chẳng có nơi bám víu, móng tay của nàng bấm sâu vào tại trên lưng Tống Thanh Thư, để lại từng làn rướm máu!

Tống Thanh Thư đút vào càng mạnh mẽ, qυყ đầυ cũng càng nặng đụng chạm lấy hoa tâm, tốc độ rút ra đút vào thoáng một phát nhanh hơn thoáng một phát nặng nề hơn, hắn dũng mãnh giống như là trâu điên, dùng sức đút vào!

Lúc này chiếc xe ngựa vào đường mòn xấu không ngừng xóc nảy lắc lư, lại làm cho thân thể thành thục của nàng từng trận trận tê dại kɦoáı ƈảʍ, nàng phát ra đứt quãng thở gấp, rêи ɾỉ, trong miệng thì thào nói không đầu không đuôi:

-Thật lớn... ừ.. ngươi... làm chết ta đi... um... tốt đầy, tốt trướng... um…

Theo thân thể kịch liệt run run, Đại Khỉ Ti cả người đều mềm yếu rồi thở phì phò, theo cuối cùng một tiếng thập phần rêи ɾỉ cao vút, thân thể nàng kịch liệt giãy dụa, sâu trong hoa tâm lại them lần nữa phun trào ra âm tinh nồng đậm!

Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy qυყ đầυ của mình bị làn nham thạch nóng chảy bỏng đến có chút tô tô tê tê! Cuối cùng hắn cũng đem toàn bộ dương tinh nóng rực bắn vào chỗ sâu nhất hoa tâm của Đại Khỉ Ti !

…………………………………………………………………………………….

Âu Dương Phong công lực thâm hậu, ngẫu nhiên loáng thoáng nghe được tiếng thở dốc mềm mại làm cho lão cũng phải mặt đỏ tới mang tai, âm thầm cảm thán: "Thật sự là trường giang sóng sau đè sóng trước, tiểu tử này đã làm cho Đại Khỉ Ti quên mất Hàn Thiên Diệp, thay nhanh còn hơn thay sóng."

Cừu Thiên Nhẫn thì âm thầm tặc lưỡi: “ Tiểu tử này thật sự có bổn sự ngập trời, rõ ràng làm cho Tử Sam Long Vương ngày xưa tâm cao khí ngạo, cam tâm tình nguyện trở thành cái miệng giếng để cho hắn phát tiết lấp vào…”

Cừu Thiên Nhẫn xuất thân từ hắc bang giang hồ, bởi vậy chút ít suy nghĩ khó tránh khỏi thô tục.

Trên đường Tống Thanh Thư hưởng hết nhân gian diễm phúc, vài ngày sau đó, cuối cùng thì đại quân cũng đã tới Trùng Dương cung ở vùng Chung Nam sơn.

Tống Thanh Thư bước ra khỏi xe ngựa đi xuống, cùng theo hắn còn có Đại Khỉ Ti, nàng lộ diệ, chung quanh lập tức truyền đến tiếng hít vào khí lạnh, Đại Khỉ Ti vốn là mỹ nhân hại nước hại dân, hơn nữa trong khoảng thời gian này được Tống Thanh Thư ngày đêm cày cấy thoải mái suиɠ sướиɠ, cho nên càng tán phát tràn ra xinh đẹp kinh người.

Nhìn xem đôi mắt hạnh má đào, tuyệt sắc giai nhân mặt mày ẩn tình, liền ngay cả Bồ Sát Thu Thảo luôn nhìn Tống Thanh Thư không thuận mắt cũng phải thừa nhận, nếu nàng thân là nam nhân, bên người có một nữ nhân khuynh quốc khuynh thành như vậy, chỉ sợ cũng phải mỗi ngày ôm lấy nàng mà tầm hoan tác nhạc đấy.

Đám đông cực kỳ hâm mộ cùng ánh mắt ghen tỵ thu hết vào mắt, Tống Thanh Thư biểu hiện bất động thanh sắc, nhưng là ở sâu trong bụng nở hoa, khó trách từ xưa đến nay những đại anh hùng hào kiệt đều ưa thích tìm đến mỹ nữ, không chỉ là bản thân thụ hưởng được thoải mái suиɠ sướиɠ, mà còn có thể hưởng thụ được người chung quanh sùng bái hâm mộ...

Tống Thanh Thư hắng nhẹ, đem những ý niệm hỗn loạn trong đầu trục xuất ra khỏi, dù sao hắn hiện tại thân là nguyên soái, vì vậy liền thần tình nghiêm nghị hướng phía trên núi nhìn tới, bắt đầu suy nghĩ về hành động kế tiếp.

Tống Thanh Thư đột nhiên ánh mắt ngưng tụ, nhìn thấy dưới chân núi, phía dưới cây tùng có khối bia đá, cỏ rậm che phủ, lộ ra lờ mờ hai chữ "Trường Xuân".

Hắn đến vạch nhẹ qua cỏ nhìn xem, trên tấm bia khắc bài thơ:

"Thiên thương thương hề lâm hạ thượng,

hồ vi bất cứu vạn linh khổ?

Vạn linh nhật dạ tương lăng trì,

ẩm khí thôn thanh tử vô ngữ.

Ngưỡng thiên đại khiếu đại bất ứng,

nhất vật tế tỏa tại lao hình.

An đắc đại thiên phục hỗn đồn,

miễn giáo tạo vật sinh tinh linh."

Trời xanh hỡi mau nhìn cõi thế,

cớ sao không cứu tế muôn người?

Ngày đêm máu chảy đầu rơi,

nín hơi nuốt tiếng chết đời vô danh.

Ngửa mặt khóc trời xanh chẳng biết,

tạo nhân gian kể xiết công lao.

Bình yên bỗng dậy ba đào,

nhìn dân chém gϊếŧ làm sao cho đành?

“ Nguyên lai đây là bài thơ Trường Xuân của Khâu Xử Cơ…”

Tống Thanh Thư trầm mặc không nói, trong lịch sử Toàn Chân giáo từ rất sớm đã phái Khâu Xử Cơ đi thông đồng với Thiết Mộc Chân rồi, cũng bởi vì có cái tầng quan hệ này, vì vậy Tống Thanh Thư đối với Toàn Chân giáo không có gì hảo cảm, nhất là đối với Khâu Xử Cơ, đã vậy lúc trước song phương tại trên đại hội Kim Xà còn kết thù.

Bất quá khi Tống Thanh Thư chứng kiến bài thơ này, cũng phải thừa nhận Khâu Xử Cơ mặc dù có vấn đề như vậy, nhưng ít ra trong tâm vẫn là trách trời thương dân, năm xưa lão đi gặp Thiết Mộc Chân mặc dù là vì Toàn Chân giáo, nhưng rất lớn có khả năng làm cho vô số dân chúng được thoát khỏi nỗi khổ sự tàn sát hàng loạt của quân Mông cổ, phần này cũng coi như là công đức vô lượng rồi, bởi vậy cách hành xử của Khâu Xử Cơ lại phù hợp với tâm ý của Tống Thanh Thư.

Nhờ hành vi năm xưa, nên nay Trùng Dương cung được miễn được tai họa một trận binh tai!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương