Thâu Hương Cao Thủ (Quyển 2) (cải biên)
-
Chương 27
Trong ánh mắt phẫn nộ của Đại Khỉ Ti, Tống Thanh Thư chậm rãi nói:
-Có lẽ phu nhân đang hận tại hạ, bất quá chúng ta ở chung trong thời gian lâu, tại hạ tin rằng phu nhân cuối cùng cũng sẽ tiếp nhận tại hạ….
-Hừ…ngươi đang có một đại mộng!
Đại Khỉ Ti cả giận nói.
-Tại hạ tin tưởng vào sự hấp dẫn của mình,
Tống Thanh Thư nói dứt khoát,
-Tại hạ tuổi trẻ lại anh tuấn, dưới trướng có hơn mười vạn tinh binh, khống chế mấy đại quốc, võ công thuộc hạng nhất nhì thiên hạ, đối với nữ nhân lại biết ôn nhu săn sóc... Phóng nhãn nhìn khắp thiên hạ, loại nam nhân như vậy tìm ở đâu ra chứ? Chậc… chậc, ngay cả chính mình nói ra xong thì tự mình cũng phải động tâm…
Đại Khỉ Ti tức đến không thở nổi, cười gằn:
-Thật sự ta chưa thấy qua nam nhân nào vô liêm sỉ như ngươi vậy, đã là như thế, thì ngươi tự chính mình tự gả lấy đi.
Tống Thanh Thư thở dài:
-Đáng tiếc tại hạ không phải là nữ nhân, bằng không quả thực tại hạ sẽ tự gả cho mình.
Đại Khỉ Ti nhìn qua thái độ của hắn khiến cho nàng chịu thua rồi, nên cũng không biết nên nói cái gì với hắn đây.
-Phu nhân cần gì phải phản ứng tại hạ như vậy chứ, trượng phu của phu nhân đã mất cách đây vài chục năm rồi, trong khi phu nhân vẫn còn phong nhã tràn đầy sức sống, chẳng lẽ quả thật phu nhân cứ muốn phòng không cô độc sống suốt quãng đời còn lại sao này?
Tống Thanh Thư lẳng lặng nhìn qua ánh mắt của nàng.
Đại Khỉ Ti nội tâm run rẩy, đúng vậy… chẳng lẽ thật sự mình sẽ cô độc sống hết quãng đời còn lại như thế này? Những năm qua, nàng có biết bao lần nửa đêm bừng tỉnh thức giấc, trong đêm dài vắng lặng nhìn qua cái giường băng lãnh rồi nhìn ra ngoài cửa sổ ánh trăng yên tĩnh, trái tim lạnh buốt còn hơn băng côn...
Năm xưa nàng rõ ràng là một cô nương nắng xuân dào dạt, mỗi ngày sống vô ưu vô lo, mỗi sáng khóe miệng đều nở ra nụ cười thản nhiên, làm mê đảo không biết bao nhiêu nam nhân tài tuấn, về sau thì gặp được Hàn Thiên Diệp, thời gian đó cuộc sống đúng là rất vui vẻ, thế nhưng thời gian trôi qua cũng không lâu lắm, thì Hàn Thiên Diệp đã bị chết mất, nàng không bao giờ có được niềm vui sướng hân hoan của một cô nương như trước kia nữa, mà lại trở thành Kim Hoa bà bà ngoan độc bất thường trong mắt người giang hồ.
Đại Khỉ Ti bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, bản thân mình làm sao vậy, rõ ràng bị hắn chỉ dùng dăm ba câu nói liền bị rối loạn tâm trí, nghĩ tới đây, sắc mặt của nàng liền cứng lại:
-Ta cho dù là sống cô độc suốt quãng đời còn lại thì cùng ngươi có quan hệ gì chứ?
-Đương nhiên là có quan hệ,
Tống Thanh Thư cười nhạt,
-Tại hạ thuyết giáo nhiều như vậy là muốn cho phu nhân biết, hôm nay bất luận như thế nào, tại cũng phải chiếm được thân thể của phu nhân, trong lòng phu nhân có thể tràn ngập oán hận mà dốc sức liều mạng phản kháng, hoặc cũng có thể học bắt chước người, cứ nhắm mắt lại hưởng thụ, dù sao cuối cùng thì phu nhân cũng phải tiếp nhận chuyện như thế này, cho nên tại hạ sẽ sớm giao hoan cùng phu nhân, để tránh cho phu nhân bị kéo dài đoạn thời gian dài thống khổ và oán hận….
-Ngươi cứ xác định cuối cùng ta chắc chắn sẽ tiếp nhận ngươi sao?
Đại Khỉ Ti cười lạnh .
Tống Thanh Thư khẽ cười:
-Không thử qua thì làm sao biết đây?
Nói xong hắn liền đưa tay tới.
Đại Khỉ Ti thần tình biến đổi, vội vận khởi khinh công hướng phía ngoài chạy đi, khinh công của nàng vốn là rất tốt, hơn nữa dưới tình thế cấp bách càng là phát huy, hầu như trong chớp mắt đã phóng đến bên ngoài trước cửa lều trướng.
Bất quá nàng còn chưa kịp thở phào, thì thấy đầu mình va vào trên một lồng ngực rắn chắc, nguyên lai Tống Thanh Thư đã bay nhanh hơn chờ nàng ở ngoài.
Bởi vì thế phóng đi quá mạnh, Đại Khỉ Ti va chạm vào có chút hoa mắt, toàn bộ người không tự chủ được, từ trên không hướng phía dưới rơi xuống, mắt thấy sắp chạm xuống mặt đất, thì cánh tay của Tống Thanh Thư giãn ra, ôm chặt lấy bờ eo của nàng siết chặt nâng bay lên.
-Buông tay!
Đại Khỉ Ti phục hồi tinh thần lại, đỏ mặt trừng mắt nàng, nguyên lai lúc này hai người tư thế cực kỳ mập mờ, hạ thể của nàng bên dưới dính sát với hạ bộ của hắn, nàng có thể cảm giác được từ bên dưới hạ bộ của đối phương truyền đến nhiệt lực trên khắp gò mu của mình, điều này làm cho nàng luôn cho rằng giữ thân trong sạch làm sao có thể chịu được chứ?
-Phu nhân muốn thả ra sao?
Tống Thanh Thư có chút nghiền ngẫm mỉm cười hỏi.
-Mau buông tay!
Đại Khỉ Ti lần nữa cố la lên.
-Vậy được rồi.
Tống Thanh Thư nói xong liền thả tay ra rụt trở về, kết quả lập tức liền nghe được âm thanh thét lên.
Thì ra vừa rồi thân người Đại Khỉ Ti cùng hắn vẫn còn ơ lững trên không, nếu nếu không có Tống Thanh Thư giữ chặt nàng lại, thì nàng đã bị ngã sấp rơi xuống trên mặt đất rồi, lúc này Tống Thanh Thư buông tay ra, nàng đương nhiên lập tức mất đi trọng tâm.
Nhưng khi nàng vẫn còn chưa có chạm đất, theo bản năng nàng vội hoa tay loạn lên nắm bắt, ý đồ bám víu vào bất cứ thứ gì để cân bằng thân thể của mình.
Cuối cùng trong lúc nàng bối rối thì cũng nắm bắt được cánh tay ấm áp rắn chắc, đôi đại thủ vô cùng trầm ổn, rất nhanh thân thể nàng được kéo giữ ngừng lại …
Đại Khỉ Ti cái này mới nhìn rõ mình đang bám chặt cánh tay của Tống Thanh Thư tay, sắc mặt xem nàng liền đỏ lên, bởi vì vừa trãi qua kinh hãi, tim đập loạn thêm, thoáng qua nàng dường như nhớ tới lần đầu tiên cái cảm giác mới gặp gỡ Hàn Thiên Diệp, lúc thân thể nàng lần đầu tiên đụng chạm vào Hàn Thiên Diệp, thời điểm này nhìn lại vẻ mặt Tống Thanh Thư, nàng thấy tựa hồ không có đáng ghét như lúc vừa rồi vậy.
Còn Tống Thanh Thư âm thầm cảm thán, kỹ năng làm cho đối phương từ trên cao rơi xuống bị hoảng sợ để tìm vật bám víu vào quả nhiên là ngưu bức! Ngay cả Tử Sam Long Vương là loại nữ nhân bên người có rất nhiều nam nhân theo đuổi mà cũng bị chóng mặt thay đổi cảm tính đấy…
Hắn đương nhiên sẽ không buông tha cho cơ hội tốt như vậy, liền thò tay đem Đại Khỉ Ti kéo lên sát bên mình, đầu hướng nàng đến bờ môi hồng nhuận phơn phớt của nàng nhích tới gần.
Đại Khỉ Ti lông mi rung rung vài cái, không biết vì sao, trong thoáng qua này, đại não nàng dường như trống không, ý muốn cự tuyệt hắn cũng không còn có, mặt cho hai bên miệng môi càng đến gần nhau, về sau nàng thậm chí còn muốn nhắm hai mắt lại.
Nhưng khi nàng sắp nhắm mắt lại, đột nhiên nhìn thấy từ bên ngoài lều trướng một bóng đen hướng đến phía sau lưng Tống Thanh Thư đánh tới, nàng lập tức tỉnh táo lại, trong chớp nhoáng này nàng không kịp có ý gì khác, chỉ là trong vô thức đem đem Tống Thanh Thư đẩy ra một bên:
-Ngươi cẩn thận!
Tống Thanh Thư cũng đã phát giác được sau lưng mình có người, chỉ là không nghĩ tới Đại Khỉ Ti sẽ ra tay cứu hắn, nên có chút không kịp phản ứng, không phải là nàng đang hận hắn không thể chết ngay sao?
Bóng đen kia tung ra một kích đánh vào khoảng không, tức giận trừng mắt nhìn Đại Khỉ Ti, lập tức cũng bị nét mặt tuyệt thế của đối phương làm cho như bị nhϊếp hồn ngẩn ngơ, Đại Khỉ Ti vốn là mỹ nhân hại nước hại dân, nhất là đôi má hiện tại đang ửng hồng hiện lên như hoa đào, hai mắt long lanh bộ dạng ẩn tình, đem mị lực của mình bày ra đến cực hạn.
Tống Thanh Thư theo bên cạnh nhìn lại, bóng đen kia toàn thân quần áo đen, dáng người cao cao thanh mảnh, đường cong có lồi có lõm, rất dễ dàng đoán được là nữ nhân, trên tay nàng nắm lấy cây thương tựa hồ có chút quen mắt.
-Lê Hoa thương?
Tống Thanh Thư giật mình.
Bóng đen dù sao cũng là nữ nhân, bất ngờ bị kinh diễm trôi qua thì rất nhanh hồi phục, lúc này mới nhớ tới nhiệm vụ, vội vàng giơ thương hướng Tống Thanh Thư đâm tới, nào ngờ lúc ngẩng đầu nhìn thấy hình dạng hắn, liền lên tiếng kinh hô:
-Tại sao lại là ngươi?
-Đã lâu không gặp, Tứ Nương Tử.
Tống Thanh Thư cười khổ, bởi vì lúc trong trướng khi trêu ghẹo Đại Khỉ Ti, hắn không thay đổi dùng mặt nạ Đường Quát Biện, mà là lộ ra dung mạo thật của mình, nếu như hắn đụng phải thích khách, cùng lắm thì tiện tay diệt khẩu là xong, còn lúc này đối phương lại là Dương Diệu Chân, thì làm sao mà hạ thủ...
-Có thích khách!
Thời điểm này phía ngoài thị vệ cũng phát hiện ra động tĩnh, lập tức kêu lớn lên….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook