Thâu Hương Cao Thủ (Quyển 2) (cải biên)
-
Chương 14
Đến buổi tối, Tống Thanh Thư ôm Đồ Đan Tĩnh bị che kín hai mắt đi vào mật thất Hoán Y viện..
-Sao ngươi lại bịt kín đôi mắt ta?
Tống Thanh Thư ung dung đáp lời nàng.
-Đệ biết trong lòng vương phi đang khó chịu khi biết thân phận thật sự của đệ, chi bằng đừng nhìn thấy gì cả để dễ dàng hơn tìm kiếm sự an tĩnh trong tâm..
Nghe hắn nói, nàng im lặng không trả lời, cũng không phản ứng gì
Trong gian phòng này bố trí cũng không phức tạp, trung gian là tấm đệm lớn, chỉ là chung quanh thì thắp sáng bằng những ngọn nến, toàn bộ không gian không lớn, mé ngoài thì vừa vặn có một nữ nhân đang đứng, tại trong hoàn cảnh đen chung quanh tối đen chỉ có một chùm sáng theo từ bên trong khe cánh cửa bắn ra, Bồ Sát A Lý Hổ cũng đã thay đối ý nghĩ của mình, dứt khoát không để cho Hoàng Nhan Trọng Tiết đến nhìn xem cảnh tượng trả thù này…
Hoàng Nhan Lượng thì huyệt đạo bị khống chế nằm im một chỗ ở nơi góc tường bên trong phòng, tại nơi vị trí của hắn thì nhìn thấy rất rõ ràng từ nơi trung tâm tấm đệm, trán của hắn bắt đầu chảy xuống mồ hôi, hắn không biết mình bị đưa đến nơi này để làm cái gì, chỉ là quá mệt mỏi nên có chút buồn ngủ rồi, đang trong lúc Hoàng Nhan Lượng thật sự nhịn không được nữa, thì nghe đến cách một tiếng, cánh cửa phát ra tiếng động, trong tiếng bước chân, Hoàng Nhan Lượng phát hiện giống như không phải là một người, nhưng rồi kế tiếp phát sinh, liền hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của hắn, một đại mỹ nhân xiêm y màu tím tao nhã xuất hiện ở trong tầm mắt Hoàng Nhan Lượng, nàng vũ mị trên đầu búi tóc, bên dưới thân eo là cao cao nổi lên cái mông đầy đặn, cái dáng người này hắn đã từng mơn trớn lên vô số lần, chính là Đồ Đan Tĩnh thê tử của hắn, một nam nhân vòng tay trên bờ eo mềm mại của Đồ Đan Tĩnh, hắn đầu gác ở trên bờ vai nàng, miệng chôn lên ở gáy cổ của nàng, tuy từ vị trí này Hoàng Nhan Lượng nhìn thấy không rõ lắm, nhưng là có thể tinh tường nghe được tiếng chậc chậc nụ hôn trên cổ Đồ Đan Tĩnh phát ra âm thanh.
Hoàng Nhan Lượng trong đầu trống rỗng, lúc thời khắc mới bắt đầu thậm chí còn cho là mình xuất hiện ảo giác, nhưng rồi hắn lập tức phục hồi tinh thần lại, thống khổ ý thức được, theo thê tử Đồ Đan Tĩnh vặn vẹo thân thể, bộ dạng nàng không có chút nào phản kháng,
"Tống Thiên Thư! Lại là hắn!"
Hoàng Nhan Lượng sắc mặt trong nháy mắt đỏ lên, trước ngực giống bị thạch chuỳ cự đại đánh trúng rồi, cái loại cảm giác trầm trọng này tựa như muốn xé rách thân thể của hắn, hết thảy tại các nội tạng bên trong đều bị một bàn tay vô hình bóp mạnh kẹp chặt lại….
Môi của Đồ Đan Tĩnh đầy đặn hồng nhuận, tràn đầy hấp dẫn, hắn cúi đầu đem môi dán tại nàng trên miệng nàng, nàng vẫn đóng chặt lại đôi môi, hắn đem môi của mình đặt ở trên môi đỏ của nàng, cố gắng dùng đầu lưỡi cạy mở miệng, từng chút mộti đem đầu lưỡi với vào trong miệng của nàng, rốt cục, đầu lưỡi của hắn đã chạm đến đầu lưỡi hương nhuyễn ấm áp kia, trong nháy mắt đó khi hai đầu lưỡi đụng vào, hắn cảm giác được thân thể của nàng theo một chút run rẩy.
Tống Thanh Thư bàn tay cách xiêm y của nàng xoa nắn trên bầu vú cao ngất kiều nộn, đầṳ ѵú nàng vậy mà đã hưng phấn cứng rắn lên, lúc này đầu lưỡi của hắn cùng với cái lưỡi thơm tho của nàng đã quấn lại với nhau, thân thể mẫn cảm của nàng rung động, Đồ Đan Tĩnh hô hấp càng ngày càng nặng, càng lúc càng dồn dập, hai chân của nàng qua lại cọ động, nàng không phản kháng nên Tống Thanh Thư chẳng cần phí công cởi bỏ xiêm y của nàng, giật ra cái yếm của nàng, một đôi nhũ phong tuyết trắng no đủ, mềm mại kiều đỉnh run rẩy lộ ra, hai đầu núʍ ѵú tiên diễm ướ, đỏ bừng ngọc nhuận cao cao vểnh lên đứng lấy, đầṳ ѵú của nàng dưới sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ những đầu ngón tay của hắn trở nên càng thêm săn cứng.
Tống Thanh Thư đột nhiên cúi đầu một ngụm cắn nhay đầṳ ѵú nàng, làm nàng giật mình, nhịn không được " A…" kêu lên.
Yên lặng trong đêm, âm thanh thở gấp của nàng có vẻ càng thêm rõ ràng, chẳng những Đồ Đan Tĩnh giật mình, mà một bên trong góc tường Hoàng Nhan Lượng cũng trở mình nhúc nhích, hắn uất hận muốn lao ra, gϊếŧ chết Tống Thanh Thư, nhưng hắn biết rõ, chỉ là xúc động dưới cơn thịnh nộ của mình, hắn cũng biết mình lúc này chỉ là một con kiến vô lực, Tống Thanh Thư bất cứ lúc nào cũng dễ dàng bóp chết mình …
Đồ Đan Tĩnh bị Tống Thanh Thư sờ loạn, một cỗ xuân ý cũng chầm chậm bay lên, động tác của hắn càng lúc càng thô lỗ, bàn tay nặng trịch tại trên bầu vú nàng nắm trong tay, xoa nắn, nhồi nhào lấy, hai má của nàng lập tức như hỏa thiêu, bởi vì sau khi biết được sự thật, nàng đã từng là khinh bỉ hành vi của mình đã góp sức giúp cho Tống Thanh Thư mà làm hại trượng phu Hoàng Nhan Lượng của mình, còn chính mình bây giờ, đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ tùy ý để cho hắn vuốt ve từng bộ vị của mình, trong khi trượng phu thì đang bị giam cầm trong ngục thất không biết sống chết ra sao, vậy mà bây giờ thậm chí mình lại đang dần có cảm giác khoái hoạt…
Tống Thanh Thư tựa như thấu lấy suy nghĩ của nàng, thầm nói:
-Vương phi…cứ thả lỏng tâm tình, cứ xem như tối hôm nay đệ tạ lỗi vương phi cùng với đền bù tổn thất a…
Lúc này thì Đồ Đan Tĩnh vô pháp cự tuyệt, càng thêm không muốn cự tuyệt, còn Tống Thanh Thư đã quyết ý muốn tại trước mắt Hoàng Nhan Lượng tận tình chà đạp đóa hoa tươi đẹp đẽ này, hắn muốn để cho Bồ Sát A Lý Hổ thống khoái tỉ mỉ nhất thanh nhị sở hắn tại bên cạnh Hoàng Nhan Lượng hưởng thụ lấy thê tử của Hoàng Nhan Lượng, đến nỗi sau này Bồ Sát A Lý Hổ có thể nhớ rõ từng hành động chi tiết dâʍ nhục trên thân thể của Đồ Đan Tĩnh để mà thỏa mãn sự trả thù này của nàng …
Đồ Đan Tĩnh không có lên tiếng, nghĩ tới mấy lần trước cây côn ŧɦịŧ của Tống Thanh Thư ướt sũng âm dịch của mình tại chính trong thân thể của mình ra ra vào vào, mà mình trần trụi tại dưới háng hắn vặn vẹo, những ký ức này làm nàng cảm thấy cực độ khuất nhục cùng chán ghét, phảng phất là lái đi không được cơn ác mộng!
"Ta như thế nào biến thành như vậy?"
Đồ Đan Tĩnh trong nội tâm giống bị đè lên một khối chì, ép tới nàng thở không ra hơi, lần này nàng cùng Tống Thanh Thư phát sinh quan hệ là xuất phát từ bất đắc dĩ, là bị hắn uy hϊếp, ám chỉ giữ lấy thân thể của mình, thật ra thì hắn không có quá ép buộc mình, thậm chí rất ít nói chuyện, nhưng mà mình lúc này lại tựa như cam tâm tình nguyện lại để cho hắn khiêu khích trêu chọc mang đến kɦoáı ƈảʍ mãnh liệt như vậy, làm cho mình vô pháp cự tuyệt thân thể của hắn, quên hết thảy, quên cả trượng phu Hoàng Nhan Lượng, quên thời gian, triệt để hòa tan tại trong ngực của hắn. triệt để mê say sự cường tráng cứng rắn của hắn.
Đồ Đan Tĩnh đã hoàn toàn bị hắn khống chế, ăn trong tủy mới biết vị, du͙ƈ vọиɠ trong người nàng giờ như thủy triều quay cuồng, một lớp sóng tiếp theo một lớp sóng đánh tới, thân thể của nàng phảng phất cũng đã không hề thuộc về mình rồi, mà là đang bao phủ tại trong hải dương dục tính, Đồ Đan Tĩnh triệt để đầu hàng, triệt triệt để để lâm vào cái này đại nam hài vuốt ve trong, nàng khát vọng lại đến một lần hoàn toàn phóng túng, hoàn toàn đắm chìm tại du͙ƈ vọиɠ thuỷ triều trong.
Đúng vậy… phóng túng, triệt triệt để phóng túng một lần cuối đêm nay, cái gì day dứt, cái gì hối hận, toàn bộ không hề để tâm, cái gì cũng không thèm nghĩ nữa, cái gì cũng không cần quản tới, hỏa diễm tại tứ chi bách hài điên cuồng lẻn vào, thân thể Đồ Đan Tĩnh vặn vẹo cũng đã minh xác sự khao khát của nàng, Tống Thanh Thư cũng không chờ đợi, hắn cởi cởi ra y phục của mình, sức lực thân thể nam tính loã lồ hiện ra, bên dưới bụng, côn ŧɦịŧ của hắn kiêu ngạo thẳng tắp đứng thẳng, Đồ Đan Tĩnh hiển nhiên cũng đã hãm sâu trong vũng bùn dục tính, hai gò má nàng đỏ đến cơ hồ có thể chảy ra huyết, Tống Thanh Thư đem lồng ngực trần trụi mình dán tại nàng lưng nàng, thân thể nàng chấn động, hắn tiếp tục đem cây côn ŧɦịŧ cứng rắn thô to dính sát trên cái mông to tròn Đồ Đan Tĩnh.
-A….
Đồ Đan Tĩnh kinh hô ngắn ngủi, thân thể ôn nhuận mềm mại bỗng dưng căng cứng.
Trong tiếng hô ngắn ngủi này của thê tử mình, lại như bàn tay bóp chặt trái tim của Hoàng Nhan Lượng, hắn như đang rơi té xuống địa vực, hắn đã từng tốn hao mấy mươi năm tâm huyết dựng lên quyền lực chỉ qua một đêm đã hoàn toàn sụp đổ, thậm chí ngay bây giờ các bộ vị của thê tử mình, vốn chỉ là dành cho trượng phu độc chiếm, cũng đã lọt vào tay nam nhân khác trước mắt mình, hắn thật sự không biết mình có thể làm gì chỉ ngoài sự tuyệt vọng, cố gắng muốn tỉnh táo nhưng cả thân người lại không ngừng run rẩy, hai tay nắm thật chặt, những đầu móng tay cắm sâu vào da thịt ứa máu mà hắn cũng không hề hay biết…
Tuy rằng trong gian phòng lúc này oi bức, nhưng Hoàng Nhan Lượng cảm thấy toàn thân mình lạnh như băng, như đặt thân mình tại trong trong kẽ nứt núi tuyết, trên người mỗi một giọt mồ hôi đều lăn xuống giống như băng châu, làm cho toàn thân hắn run lên từng cơn không khống chế được.
Tống Thanh Thư uốn người, đem Đồ Đan Tĩnh xoay người bế ngang lên, đôi chân nàng nàng cuộn cong lại, cái mông lớn tròn trì xuống hình thành một loại đường cong cực kỳ mê người..
Lúc đem Đồ Đan Tĩnh nhẹ nhàng buông nằm trên tấm đệm, Tống Thanh Thư thực cảm thấy huyết mạch sôi sục khi nhìn thấy Đồ Đan Tĩnh làn da trắng nõn, chỉ có phía bên dưới hạ thể nàng tại nơi khu vực thần bí một thảm cỏ đen nhánh, đôi bầu vú ngạo nghễ ưỡn lên duyên dáng vú, quầng vú màu hồng nhạt giống như một vòng màu nước, làm nổi bật lên hai đầu núʍ ѵú nhô lên sáng loáng dị thường, đầu núʍ ѵú cũng không có một nếp uốn tì vết, làm cho người không khỏi thán phục,
Đối mặt với một thân thể nữ nhân như vậy, hắn như thế nào lại ngăn chặn được du͙ƈ vọиɠ của mình, mị thái tìиɦ ɖu͙ƈ dày vò hiển hiện trên thân Đồ Đan Tĩnh lại làm cho du͙ƈ vọиɠ hắn tăng vọt, thật sâu hít ngửi lấy, hưởng thụ lấy từ trong cơ thể mỹ lệ tự Đồ Đan Tĩnh phát ra mùi hương, đôi đầu núm đỏ tươi nhỏ nhắn xinh xắn hướng trên nhếch lên, đó chính là một trong những bầu vú có đường cong xinh đẹp mê người nhất..
Hắn nhẹ nhàng kẹp lấy đầṳ ѵú Đồ Đan Tĩnh ở giữa hai ngón tay, còn toàn bộ bàn tay bao quanh bầu vú nàng xoa nắn, toàn thân nàng đều tản mát ra sự hấp dẫn hoàn toàn không thể nào khống chế được, Tống Thanh Thư trong nội tâm thầm thở dài một tiếng, loại động tác mê người này của nàng, đại để không phải một cô nương chưa trãi qua nhân sự mà có được, cho nên có câu nói một nữ nhân thành thục mê người mới thật sự làm cho nam nhân phát điên!
Cũng đang bởi vì là dạng này, cho nên hắn mới nhẫn nại đem Đồ Đan Tĩnh từng bước một dẫn hướng vào bẫy rập nɦu͙ƈ ɖu͙ƈ, từ đó mới đạt tới mục đích hoàn toàn chinh phục nàng.
Hai tay của hắn tại trên hai bầu vú Đồ Đan Tĩnh di động dùng sức mà vê xoa làm cho hai bầu vú thịt tuyết trắng mềm mại biến hóa ra các loại hình dạng đầṳ ѵú đỏ hồng sưng vểnh l đứng lấy, tiến thêm một bước xâm phạm hắn đưa đầu vào thật sâu khe ngực, rồi dần dần hướng đỉnh núi, mút hôn trên quầng vú ửng hồng sau, hay dùng đầu lưỡi quay chung quanh lấy đầṳ ѵú đỏ thẫm Đồ Đan Tĩnh liếʍ ɭáρ, đầu lưỡi cuồng loạn liếm lấy..
-Um..a…
Tê dại ngọt ngào làm cho Đồ Đan Tĩnh rêи ɾỉ ra, nhưng nàng vẫn cắn môi ức chế thanh âm, tựa như là không dám đối mặt với giác quan thân thể gây ra phản ứng, Đồ Đan Tĩnh đôi mắt vẫn là bị lớp vải đen che kín lại, đem mặt hướng qua một bên, mà Tống Thanh Thư lúc này lại đem quầng vú cùng đầṳ ѵú tinh xảo ngậm vào trong miệng, bắt đầu thật sâu mút vào.
-A……
Bộ vị mẫn cảm bị mãnh liệt khiêu khích như vậy, kíƈɦ ŧɦíƈɦ kɦoáı ƈảʍ tê dại trong nháy mắt đem toàn thân Đồ Đan Tĩnh bao phủ, hai tay nàng nắm lấy tóc hắn, nương theo lấy một chút run rẩy, đối với Đồ Đan Tĩnh mà nói, mãnh liệt thế công này làm cho nàng manh động bản năng dục tính lần nữa tăng vọt, thân thể của nàng đã vặn vẹo, cái loại vặn vẹo này hoàn toàn là tự nhiên đấy, không có bất kỳ nào làm ra vẻ, tất cả đều là chân thật….
Bất chợt hắn nâng lên thân ngồi dậy, dẫn dắt bàn tay nàng duỗi xuống cầm lấy côn ŧɦịŧ của hắn, Đồ Đan Tĩnh hô hấp càng ngày càng dồn dập, trong nội tâm chỗ sâu nhất du͙ƈ vọиɠ trần trụi loã lồ phát ra, bởi vì đôi mắt bị che kín không thấy, nên sự cảm nhận rất rõ ràng khí tức của cái giống đực cực nóng trong long bàn tay nàng, thật thô, thật lớn! Đồ Đan Tĩnh lặng lẽ nuốt xuống một ngụm nướt bọt…
Cũng vì Đồ Đan Tĩnh không nhìn thấy, nên hắn phải chỉnh lấy tư thế nàng quì nằm bên dưới giữa hai chân hắn, hai tay nắm lấy bờ vai trơn trượt của nàng dịu dàng dùng sức tạo áp lực đè thấp nữa thân trên nàng thấp xuống, nàng kinh hoảng biết rõ ý tứ của hắn….
Tống Thanh Thư ngẩng đầu, nói:
-Vương phi..hãy hôn vật đó đi….
Giọng nói trần thấp tựa như khẩn cầu, lại phảng phất như là mệnh lệnh.
Hắn chứng kiến khuôn mặt mỹ lệ Đồ Đan Tĩnh đỏ thẫm, bộ dáng vừa mê mang lại ngượng ngùng, do dự một chút Đồ Đan Tĩnh quỳ gối hạ đầu thấp xuống giữa hai chân hắn, bàn tay ngọc nhẹ nhàng cầm lấy côn ŧɦịŧ, cứng quá, thật nóng, cực thô…. Đồ Đan Tĩnh yên lặng thở hào hển, bàn tay nhỏ bé khuấy động, bao qui đầu tuột xuống, qυყ đầυ dữ tợn đứng thẳng, sáng lóng lánh sền sệt bài tiết chất dịch, Đồ Đan Tĩnh rõ ràng cảm giác được du͙ƈ vọиɠ như sóng lớn đánh sâu vào, nàng hít một hơi thật sâu, cúi đầu xuống, chậm rãi đưa miệng tới gần cây côn ŧɦịŧ thô to của hắn, tim phịch phịch nhảy loạn, nàng khẽ mở môi anh đào, đụng chạm lấy cái qui đầu dâng trào chi vật kia, sau đó, đôi môi mở ra ôn nhu ngậm lấy qυყ đầυ nóng cực đại, như là nuốt vào một quả trứng gà vậy.
Tống Thanh Thư rêи ɾỉ nói:
-Vương phi… thật là thoải mái a..
Đồ Đan Tĩnh cũng "Um.." một tiếng,
Đồ Đan Tĩnh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quỳ gối dưới chân nam nhân, đưa côn ŧɦịŧ của hắn ngậm vào trong miệng, tựa như quỳ gối thần phục, cảm giác cây côn ŧɦịŧ thật là tốt hảo, cho nên phải bị khuất nhục! Như vậy cảm thấy thẹn! Như vậy bất lực bị chinh phục! Như vậy thật là kíƈɦ ŧɦíƈɦ!
-Hảo..
Tiếng gầm theo cổ họng tràn ra, Tống Thanh Thư trên mặt xuất hiện đắc ý, Đồ Đan Tĩnh ôn nhu cứ như thế ngậm vào, làm cho thân thể Tống Thanh Thư cũngmột thoáng run rẩy, lửa nóng kíƈɦ ŧɦíƈɦ như một cỗ dòng điện truyền vào đại não, truyền khắp toàn thân hắn.
Tiếng Tống Thanh Thư kêu lên cùng lúc Hoàng Nhan Lượng cũng phát ra một tiếng.
-Ọc..
Một ngụm máu tươi phún ra, toàn thân run rẩy vô pháp khống chế, nếu như nói trước đây tất cả chỉ là làm cho hắn đau, làm cho hắn đau nhức, làm cho hắn tan nát cõi lòng, còn bây giờ sự thực hiện tại lại làm cho hắn có cảm giác như mình toàn bộ trong thế gian này đều đã hỏng mất, Tống Thanh Thư chẳng những điếm ô thê tử của mình, mà còn không kiêng nể gì cả chà đạp lấy tôn nghiêm nam tính của mình, hơn nữa thê tử Đồ Đan Tĩnh rõ ràng là cũng thích thú phối hợp với hắn, Hoàng Nhan Lượng cảm thấy mình trước mắt mình một mảnh hắc ám..
Chỉ là Đồ Đan Tĩnh thật không ngờ, tất cả mọi hành động cử chỉ của mình đều đang nằm trong tầm mắt của trượng phu mình từ hướng đối diện, Hoàng Nhan Lượng lúc này thật sự là muốn mình bây giờ lập tức chết đi..
Hoàng Nhan Lượng giờ mới hiểu được nổi hận dưới đáy lòng khi nhìn thấy thê tử của mình bị nam nhân khác chà đạp hưởng thụ, chỉ biết giương mắt nhìn mà lại bất lực, thật sự khuất nhục, giờ này khắc này thân là trượng phu khuất nhục nhìn thấy thê tử của mình phối hợp cùng với đối phương còn đau đớn hơn gấp trăm lần cái chết
Lại làm cho Hoàng Nhan Lượng cảm giác bị sỉ nhục bắt đầu càng thêm tăng thêm, Tống Thanh Thư lại có chút điều chỉnh tư thế dạng chân, xoay hướng để cho tư thế quì của Đồ Đan Tĩnh, với cái mông vễnh lên của nàng quay lại trực diện trước mặt hắn, tư thế như vậy thì thấy toàn bộ khuôn mặt Đồ Đan Tĩnh chôn vùi ở giữa háng của Tống Thanh Thư, thậm chí hắn còn nhìn thấy rõ ràng dòng suối nhỏ của cái âm hộ nàng đều không che đậy hiện ra ở trước mắt Hoàng Nhan Lượng.
Hoàng Nhan Lượng đang thấy tận mắt côn ŧɦịŧ của Tống Thanh Thư đang đút vào tại trong miệng nàng, mã nhãn tiết ra chất lỏng thì chắc hẳn đã bị nàng liếm lấy sạch sẽ; mà giây khắc này, Hoàng Nhan Lượng lại phát hiện Tống Thanh Thư mỉm cười với hắn, cái loại nụ cười tràn đầy sự cười nhạo khinh bỉ, đó là kiểu dạng một loại người thắng đối tù nhân...
"Ân... Thật thoải mái, lại liếm liếm.
Đôi môi anh đào Đồ Đan Tĩnh ôn nhu kiều diễm chậm rãi đem cây côn ŧɦịŧ nuốt vào trong miệng, còn Tống Thanh Thư thì giữ lấy đầu Đồ Đan Tĩnh chậm rãi đè xuống, cứ như vậy Tống Thanh Thư càng không ngừng cứ kéo đầu nàng lên rồi đưa đầu nàng thấp xuống, Đồ Đan Tĩnh hai tay vịn tại trên đùi của hắn, cố gắng hé miệng, phối hợp với động tác của hắn kéo ra đưa vào, nàng cảm thụ được côn ŧɦịŧ tại trong miệng mình luật động, động tác của Đồ Đan mới mẻ ngập ngừng so với những nữ nhân thành thạo bú ʍúŧ côn ŧɦịŧ đã cùng Tống Thanh Thư trải qua rõ ràng bất đồng, điều này làm cho Tống Thanh Thư cảm thụ một loại cực kỳ kíƈɦ ŧɦíƈɦ khác. Tống Thanh Thư trong lòng dục hỏa hào quang bắn ra bốn phía, côn ŧɦịŧ tại trong miệng Đồ Đan Tĩnh càng lúc càng bị ngậm sâu vào, không ngừng kíƈɦ ŧɦíƈɦ khiến nó từng đợt mãnh liệt, Tống Thanh Thư càng thêm lớn tiếng thở dốc lên.
Đồ Đan Tĩnh cơ hồ là dùng hết sức để bên trong khoang miệng mình dung nạp lấy cây côn ŧɦịŧ xâm nhập, cây côn ŧɦịŧ thô dài của hắn thật sâu trơn trượt cũng đã tiếp cận sự chịu đựng cực hạn của nàng, nàng cảm nhận côn ŧɦịŧ cứng rắn đã thẳng đội lên cổ họng của mình, nàng đột nhiên buồn nôn, nhưng Tống Thanh Thư dùng sức đè lại đầu Đồ Đan Tĩnh tiếp tục chọc côn ŧɦịŧ vào!
-Ục..ục…
Đồ Đan Tĩnh khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đỏ lên như máu bị sặc, giãy dụa đẩy cây côn ŧɦịŧ của ra hắn ra khỏi miệng, bàn tay của nàng liên hồi vỗ lên trước ngực. …
Tống Thanh Thư hưng phấn dào dạt nâng đầu nàng lên, đem thân thể Đồ Đan Tĩnh kéo lên để nàng nằm úp trên người của hắn dịu dàng ôm ở trong ngực, nhìn xem bọn họ đang cùng ẩm ướt hôn nhau thân mật, làm cho Hoàng Nhan Liệt có cảm giác như mình trái ngược chỉ là một ngoại nhân, đang nhìn lén phu phụ người khác khuê phòng chi nhạc vậy.
Loại tư vị dị thường này khiến cho hắn cảm thấy trong nội tâm có một loại cảm giác cô đơn không nên lời. Thê tử của mình bị lân đầu tiên bị nam nhân khác chiếm đoạt là do chủ ý của mình, rồi đến bây giờ hết lần này tới lần khác thì hắn lại không thể ngăn cản lại được, đầu óc hắn càng hỗn loạn, thì máu tươi bên khóe miệng lại càng rỉ ra…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook