Thâu Hương Cao Thủ (Quyển 2) (cải biên)
-
Chương 11
Ca Bích theo trong dư vận khoái lạc giờ đã hoàn toàn phục hồi, Tống Thanh Thư nghĩ đến vẫn cho chưa có thỏa mãn đủ cho nàng, liền lại nhẹ nhàng chuyển thân qua người nàng nâng cái mông nàng lên, thậm chí không cần dùng tay cầm lấy cây côn ŧɦịŧ, không cần dẫn đạo thì cây côn ŧɦịŧ đã ngược dòng chậm rãi dò xét hướng đến cửa miệng cái âm động còn ửng đỏ ướŧ áŧ của Ca Bích; nàng khó có thể cự tuyệt dục tính trong cơ thể khát vọng mãnh liệt, cặp đùi liền mở rộng ra, để cái cửa miệng âm động hưởng thụ lấy qui đầu côn ŧɦịŧ đang cọ sát lấy.
Hai mép âm hộ của nàng tươi mới xinh đẹp, khẽ trương khẽ hợp vẫn là còn sung huyết như trước, bên trên bao trùm lấy một tầng trơn bóng âm dịch, lập tức toàn bộ bên trong tẩm cung chỉ còn lại có tiếng hô hấp thô trọng nam nhân hòa cùng tiếng rêи ɾỉ vui sướng của các nữ nhân, còn có tiếng thân thể va chạm phát ra ra âm thanh, hết thảy rất là dâʍ uế và ấm áp.
Tống Thanh Thư cũng đã quên mình rốt cuộc đỉnh động bao nhiêu lần, cũng đã quên dưới thân các mỹ nhân kia nghênh đón bao nhiêu lần cao phong, trong lúc Ca Bích rêи ɾỉ thời điểm, Tống Thanh Thư đầu đầy mồ hôi tiếp tục tại trong thân thể của nàng hung hăng ra vào lấy, Ca Bích thân thể nhuyễn giống như không có xương cốt đồng dạng, một đợt sóng tiếp nối một đợt sóng cao trào qua đi, nhưng vẫn là cắn răng lại để cho tình lang của mình lang tận tình hưởng dụng.
Nhìn xem Ca Bích vẫn còn thẹn thùng mà quay đầu đi chỗ khác rêи ɾỉ,
- Ân......... a...... tràn đầy đấy... um…thúc thúc cứ… làm chết ta đi..
Bên trong trầm mê tình ái, hai người kìm lòng không được đều phát ra tiếng thỏa mãn rêи ɾỉ, Tống Thanh Thư thoáng điều chỉnh lại tư thế hai tay ôm lấy đôi đùi ngọc nàng, dồn dập đẩy nhanh cây côn ŧɦịŧ bên trong âm động nàng, Ca Bích trên mặt lộ ra một bức xuân tình nhộn nhạo, thần thái mị nhãn hàm xuân xinh đẹp, quả nhiên là phong tình vạn chủng, sóng vỗ mê người..
-Ah... thúc thúc….ta muốn... đã bay ——
Lúc này Ca Bích cuồng dã tả hữu vặn vẹo, hai tay nàng càng là dùng sức bắt lấy bả vai Tống Thanh Thư, cái mông tròn lớn liều mạng hẩy lên, thân thể uốn lượn thành hình nửa vòng tròn, sâu trong hoa tâm đã tuôn ra đại lượng âm tinh, trùng kích lấy qυყ đầυ cực đại của hắn, một hồi cảm giác tê dại theo dưới lưng Tống Thanh Thư bắt đầu lan tràn đến toàn thân hắn, hợp dòng tụ tập đến qui đầu trướng phồng lên, cuối cùng như mưa to trút nước, cùng một chỗ hoàn lẫn với âm tinh phun tại sâu trong hoa tâm Ca Bích..
-A... úc... nóng quá….á….sướng đến …chết mất thúc thúc…
Ca Bích bị Tống Thanh Thư mưa móc kích xạ, thêm lần nữa đẩy đến hướng khoái hoạt đỉnh phong, có chút thất hồn lạc phách mà rêи ɾỉ thét chói tai vang, sau đó vô lực mà ghé vào trên ngực hắn…
Một đêm này, quả nhiên là phong lưu khoái hoạt!
Sáng ngày hôm sau trong lúc dùng ăn sáng, Tống Thanh Thư chợt mở miệng nói ra:
-Sắp tới ta sẽ bắt đầu xây dựng hoàng lăng, đến lúc đó sẽ đem hoàng huynh của hai người chôn cất ở bên trong, để cho hắn nhập thổ vi an cùng với bài vị, để cho hắn trọn đời hưởng thụ hương khói.
Đại đa số hoàng đế khi còn sống cũng làm sẵn hoàng lăng cho mình, bởi vậy hắn nếu đưa ra ý muốn làm lăng mộ thì cũng không có ai phản đối, về phần cái gì mãi mãi hưởng thụ hương khói, hắn đương nhiên biết rõ không có vương triều nào là vĩnh viễn, nói như vậy chẳng qua là vì an ủi hai tỷ muội Ca Bích mà thôi.
Tống Thanh Thư vì chuyển di sự chú ý các nàng, tiếp tục nói ra:
-Hoàn Nhan Lượng trước sau hại chết Đường huynh và Hoàn Nhan Đản, đều là người thân của hai người, lúc trước ta đã đáp ứng, sẽ giúp giúp đỡ các người báo thù, hiện tại ta đã làm được, Hoàn Nhan Lượng hiện nay đã bị giam giữ tại trong mật thất Hoán Y viện, các người muốn báo cừu làm sao thì cứ làm, muốn tra tấn hắn như thế nào liền như thế đó mà tra tấn, bất quá chỉ có điều, lưu lại tính mạng của hắn, dù sao hắn phạm vào tội lớn mưu nghịch, chuyện quan trọng cuối cùng là đưa ra triều đình phán quyết đấy.
-Yên tâm đi, hiện tại nếu làm cho hắn chết thì quả thực là tiện nghi cho hắn, nào có chuyện tốt như vậy.
Hoàn Nhan Bình oán hận nói, có thể nói với đất nước nào cũng vậy, đối với tôi mưu nghịch thì chuyện xử phạt có thể nói là cực kỳ nghiêm khắc tàn nhẫn, nàng đương nhiên muốn toàn bộ quá trình này Hoàn Nhan Lượng phải thụ thật đầy đủ mấy lần.
……………………………………………………………………………….
Sau khi ba nàng lần lượt rời đi, cũng không lâu lắm, Bồ Sát A Lý Hổ cùng Hoàn Nhan Trọng Tiết hai mẫu tử cũng tiếp nhận chiếu tiến cung.
-Công tử đúng là giữ đúng lời nói a....
Bên trong tẩm cung điện Nhân Chính, nhìn qua Tống Thanh Thư mặc long bào, Bồ Sát A Lý Hổ kinh ngạc khϊếp sợ, thần sắc của nàng trở nên cực kỳ phức tạp.
Tống Thanh Thư mỉm cười, hắn sở dĩ không có gạt nàng, là vì trong thời gian Hoàn Nhan Trọng Tiết bảo hộ Ca Bích, nhiều hoặc ít cũng nhìn thấy và biết được một số chuyện không nên thấy, mẫu tử nàng thông minh như vậy, sớm muộn gì cũng đoán ra được, đã là như vậy, còn chi bằng sớm ngả bài, giải quyết hết cho xong cái tai hoạ ngầm này.
Trãi qua trận chính biến vừa rồi, thế lực mạch của Thái Tổ đã bị nhận lấy suy yếu thật lớn, so ra mà nói mạch của Thái Tông thì bị tổn thất thấp nhất; trong ba đại gia tộc thì chỉ có Đồ Đan gia tộc xem như là đã định xong, chỉ còn thừa lại Bồ Sát gia tộc và Đường Quát gia tộc, Đường Quát gia tộc đương nhiên không cần phải nói tới, như vậy Bồ Sát gia tộc và mạch Thái tông kế tiếp là đối tượng mà hắn sẽ lôi kéo, trong đó mẫu tử Trọng Tiết chính là trung gian tốt nhất.
Bồ Sát A Lý Hổ xuất thân từ Bồ Sát gia tộc, Hoàn Nhan Trọng Tiết lại là dòng chính Thái Tông, thân phận mẫu tử các nàng đều có ưu thế, hiện tại vấn đề lớn nhất là làm như thế nào để bảo đảm mẫu tử nàng trung thành với hắn.
Vì muốn bảo đảm mẫu tử Hoàn Nhan Trọng Tiết một long theo mình, nếu chỉ dựa vào Tam Thi Não Thần Đan khống chế thì không đáng tin cậy, Tống Thanh Thư không muốn lưu lại bên người một tai họa ngầm, có quỷ mới biết lúc nào cắn trả hắn một cái.
Cho nên phương pháp tốt nhất để xử lý chính là đem các nàng biến thành lợi ích cộng đồng của mình, thế nhưng Tống Thanh Thư nghĩ tới nghĩ lui, tạm thời vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp nào tốt nhất..
Nởi vì cái gọi là ân uy tịnh thi, lúc trước hắn đã dùng uy áp với mẫu tử các nàng quá nhiều rồi, hôm nay chỉ còn cách sử dụng thủ đoạn thi ân.
-Lúc trước tại hạ đã đáp ứng phu nhân, giúp đỡ trả thù Hoàn Nhan Lượng, ngày hôm nay tại hạ đã làm được, Hoàn Nhan Lượng lần này không những chỉ có thân bại danh liệt, hơn nữa người trong gia tộc cũng bị liến đới vạn kiếp bất phục.
Tống Thanh Thư cũng phải cảm thán Hoàn Nhan Lượng thật ra đúng là phúc tinh của mình, đã tiễn đưa thê tử xinh đẹp cho mình, lại là trợ giúp hắn để lấy hảo cảm với những nữ nhân bị Hoàn Nhan Lượng bức hϊếp, cho nên hắn có điểm không nỡ bỏ để cho Hoàn Nhan Lượng phải chết.
-Đa tạ công tử, công tử chính là ân công của chúng ta mẹ con, xin nhận mẫu tử chúng ta cúi đầu bái tạ.
Bồ Sát A Lý Hổ liền lôi kéo nhi nữ của mình bái xuống.
Tống Thanh Thư vội đến đỡ các nàng:
-Phu nhân nói quá lời, lần này tại hạ lật đổ được Hoàn Nhan Lượng thật ra không đơn thuần là vì chuyện báo thù giùm cho phu nhân, bên trong cũng có ích lợi của tại hạ, thật sự không đảm đương nổi phần cảm kích này của p[hu nhân.
Hắn biết rõ đây là một nữ nhân cơ trí có bề ngoài xinh đẹp vũ mị che dấu tâm cơ của mình, tại trước mặt nàng nếu sử dụng tâm cơ quá mức với nàng thì sẽ tạo ra hiệu quả ngược lại, còn không bằng cứ trực tiếp thừa nhận, để còn có thể lưu lại một ấn tượng tốt...
Bởi vì Bồ Sát A Lý Hổ cúi người khá thấp, cho nên lúc hắn dùng tay nâng đỡ lấy nàng thì một bên bầu vú sung mãn của nàng khẽ chạm trên mu bàn tay của hắn, liềm làm nàng có chút mất tự nhiên, sắc mặt trở nên ửng hồng:
-Công tử hà tất khiêm tốn, bất kể nói thế nào, thì sự thật cũng là công tử thay chúng ta báo thù, phần ân tình này chúng ta sẽ không bao giờ quên.
Tống Thanh Thư vừa rồi không có chú ý, đến khi thấy nàng mất tự nhiên phản ứng, thì mới ý thức tới có chút không ổn, đồng thời trong lòng của hắn cũng có chút khác thường, bàn tay của nàng rõ ràng so với một tiểu cô nương còn trơn mềm hơn, nhất là cái bầu vú kia, dù khẽ chạm thì cũng đã biết là cỡ nào co dãn a…
Bồ Sát A Lý Hổ những năm qua đã sớm luyện được một bộ hoả nhãn kim tinh, biến hóa của Tống Thanh Thư không có giấu giếm được qua ánh mắt của nàng, cho nên sắc mặt của nàng mới ửng đỏ lên..
Tống Thanh Thư hắng giọng, để tránh lúng túng, gấp gáp nói:
-Hiện nay Hoàn Nhan Lượng bị giam tại trong hoàng cung, chắc hẳn phu nhân rất có hứng thú gặp mặt hắn một lần đấy.
-Đây là đương nhiên, lão hỗn đản này làm hại phụ thân cùng gia gia ta bị oan gϊếŧ, hắn lại cưỡng bức mẫu thân của ta, khoản sổ sách này ta phải hảo hảo cùng hắn tính toán.
Hoàn Nhan Trọng Tiết nghiến răng nói.
Tống Thanh Thư nghe vậy đáp:
-Yên tâm đi, gia gia của cô nương cùng phụ thân năm xưa là bị Hoàn Nhan Tông Kiền vu hãm tội mưu phản, hôm nay Hoàn Nhan Lượng phạm vào tội lớn mưu nghịch, những kẻ cùng hắn có liên quan đều sẽ bị thẩm tra, Hoàn Nhan Tông Kiền cũng sẽ không có ngoại lệ, bản án của phụ thân cô nương, tại hạ cũng sẽ truyền xuống ý chỉ, để cho người sửa lại giải tội vụ án xử sai này…
-Thật sự sao?
Hoàn Nhan Trọng Tiết đoạn vẻ mặt kinh hỉ nhìn qua hắn.
-Đương nhiên là thật sự, tại hạ lừa gạt cô nương để làm gì?
Hắn và nàng mới gặp nhau mấy lần, lúc nàng xuất hiện đều là hình tượng nữ sát thủ lạnh lùng, làm cho hắn tựa như đã quên đối phương vẫn còn là một cô nương.
-Cảm tạ công tử..
Hoàn Nhan Trọng Tiết biểu lộ chân thành,
-Trong khoảng thời gian vừa qua, ta còn thường xuyên sau lưng chửi mắng công tử, xin lỗi a.
Tống Thanh Thư một mặt xẹm đen lại:
-Vậy cô nương mắng chửi tại hạ cái gì?
Hoàn Nhan Trọng Tiết sắc mặt trở nên ửng hồng, có chút ấp úng:
-Cũng không có cái gì, chỉ là tùy tiện phàn nàn mấy câu...
Chú ý tới ánh mắt Tống Thanh Thư hồ nghi, nàng liền dứt khoát nói:
-Hừ, công tử âm độc dùng dược vật khống chế mẫu tử chúng ta, thì làm sao mà không chửi mắng vài câu chứ..
-Hì…tại hạ lại không ngại…
Tống Thanh Thư nhún vai, hắn cũng không muốn cùng với một cô nương giải thích tất cả mọi chuyện, hơn nữa trong thiên hạ người mắng hắn cũng rất nhiều đi, thì so với một cô nương thì đâu là cái gì.
Bồ Sát A Lý Hổ lo lắng nữ nhi mình tâm thẳng nhanh miệng, nói ra cái gì nhỡ đắc tội với Tống Thanh Thư thì phiền phức, vội ngắt lời nói:
-Ân công, ta có một yêu cầu quá đáng, không biết ân công có thể đáp ứng hay không?
Tống Thanh Thư mỉm cười:
-Phu nhân mời nói, chỉ cần là tại hạ có thể làm được, nhất định nghĩa bất dung từ.
Hắn lúc này đang nghĩ biện pháp đem mẫu tử nàng kéo lên cùng một chiến thuyền, tự nhiên sẽ không bỏ qua loại cơ hội tốt thi ân bán nhân tình này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook