Thật Tốt Vì Có Anh Bên Đời
-
19: Quá Khứ Lãng Quên
Tịnh Nhiên lật tấm ảnh, nhận ra người trong hình, thần sắc cô dần chuyển sang trắng bệch, nén nỗi sợ trong lòng cầm cuốn sách lên lật mở từng trang, toàn bộ quá trình trưởng thành của một người bắt đầu từ năm tám tuổi cho đến khi người đó tổ chức hôn lễ thì kết thúc.
Tư liệu gần như không bỏ sót bất kì chi tiết nào về người trong bức ảnh.
Đọc xong Tịnh Nhiên nén nỗi sợ cả sự bàng hoàng quá đổi, để cuốn sách về vị trí cũ lẳng lặng về phòng, cô cần một chỗ yên tĩnh để tiêu hóa lại dữ liệu cô đã xem một cách chính xác.
Quả thật bây giờ cô muốn hỏi Mộ Dung Trạch, tại sao lại có tư liệu của cô, anh điều tra thân thế của cô từ lúc nào- à không, phải nói là thân xác thật của cô, suy nghĩ Sở Tịnh Nhiên vô cùng rối loạn vào thời điểm này.
- Chẳng lẽ anh nghi ngờ cô..
biết chuyện gì rồi sao, nhưng không có khả năng..
chuyện này quá mức quỷ dị..
Với lại cô và Dương Mộng Hàm không hề thân thiết, chỉ có cơ hội gặp thoáng qua vài lần trong những buổi tiệc giữa các đối tác của công ty, nhưng chưa từng chạm mặt.
Chẳng lẽ bản thân cô quên điều gì sao?
Vì đứng trên ban công thẩn thờ một lúc lâu, đúng lúc này tiếng xe công vụ riêng của anh từ ngoài cổng chạy vô gara.
Mộ Dung Trạch khi chạy xe vào đập vào mắt anh là bóng dáng lẻ loi, cô quạnh, ánh mắt xa xăm nhìn vào khoảng không vô định, đứng ngoài ban công, trái tim anh đột nhiên nhói một cái, xe chưa kịp dừng hẳn anh đã vội xuống xe đi thẳng vào trong nhà.
Khoảnh khắc anh nhìn thấy cô, cảm giác như cô đang thống khổ, bất lực, có muôn vàn sợ hãi chỉ chạm nhẹ thôi linh hồn của cô sẽ tan biến không thuộc về thế giới này.
Sở Tịnh Nhiên gác lại mọi bất an, suy nghĩ vẫn vơ trong lòng quay người chuẩn bị xuống lầu, thì
- Rầm..
cạch!
Âm thanh cửa phòng đột ngột bị lực mạnh mở toang, một thân ảnh như cuồng phong quét ngang, dáng người cao lớn, xông thẳng vào phòng.
- Mộ Dung Trạch, anh làm sao thế..
giật cả mình! Một ngày nào đó em sẽ bị anh dọa chết..
- Tôi mới hỏi em, em đứng sát ban công làm gì? Không biết nguy hiểm hả?
- Ban công? Nguy hiểm?
Tịnh Nhiên không hiểu anh muốn hỏi gì, nhưng như sực tỉnh ngờ ngợ đoán ra ý anh.
Chẳng lẽ anh sợ cô nghĩ quẩn.
Tịnh Nhiên phì cười chầm chậm bước tới, vòng hai tay ôm lấy hông Mộ Dung Trạch, tựa đầu vào ngực anh, mặc kệ Mộ Dung Trạch có đang phát hỏa vì nụ cười của cô, sau đó là sững sờ bất động trước hành động lớn mật này của cô.
- Thì ra anh đang lo cho em! Không phải như anh nghĩ, em chỉ suy nghĩ chút chuyện, anh đi tắm đi rồi em nói anh biết!
Cô nhẹ nhàng lên tiếng sau đó cô tự nhiên đi thẳng lại tủ đồ lấy quần áo cho anh rồi lôi anh vô phòng tắm, mặc kệ vẻ trầm ngâm, phủ tầng băng hỏa đan xen nay đã hòa tan phần nào.
Ngay khi anh vào phòng tắm, cô nghĩ đến tài liệu mà bản thân tình cờ phát hiện, dù lo lắng sợ hãi, bất an, nhưng cô cần bình tĩnh đối diện vấn đề, phải hiểu lý do, chứ suy nghĩ lung tung, thần hồn nát thần tính* cũng vô dụng.
(*) Ý câu này là tự suy nghĩ rồi tự dọa mình, chưa gì đã sợ.
- Cạch!
Mộ Dung Trạch bước ra nhìn Mộng Hàm giây lát rồi ngồi xuống giường chờ cô tự mở miệng
- Anh biết..
Sở Tịnh Nhiên sao?
Cô lẳng lặng quan sát sắc mặt anh, khuôn mặt nhàn nhạt đang chăm chú nghe cô nói bỗng giật mình, chân mày hơi nhíu lại, cô bèn nói típ:
- Thật ra hôm nay trong phòng buồn chán nên qua thư phòng anh tìm vài quyển sách đọc, em..
vô ý nhìn thấy tư liệu trong cuốn sách..
là về cô gái tên Sở Tịnh Nhiên.
Em xin lỗi, em..
- Em xin lỗi tôi gì chứ! Vậy là em đứng trên ban công cả buổi bần thần vì chuyện này? Tôi hiểu rồi, chúng ta xuống dùng bữa tối đi!
Nghe xong lời cô nói, Mộ Dung Trạch chợt nhớ lại hình ảnh hai đứa trẻ, rồi anh nhìn người phụ nữ trước mặt sau đó quay người ra khỏi phòng.
Sở Tịnh Nhiên nhìn anh, hình như trong thoáng chốc ánh mắt sâu thẳm ấy lại tĩnh lặng như nhớ lại chuyện gì đó.
Anh có thể chờ cô từ từ giải thích, thì chính cô cũng có thể đợi anh nói ra quá khứ của mình.
Nhận thấy không khí trên bàn ăn của hai người khá âm u, trầm lắng, những người giúp việc cũng làm việc cẩn trọng hơn.
Tất cả cũng dừng lại cho đến khi bữa ăn kết thúc.
Anh lên lầu trước rồi cô cũng nối bước đi lên sau
Những người dưới lầu bắt đầu nghị luận, tìm hiểu tin tức.
- Ê, thiếu gia và thiếu phu nhân lại cãi nhau thì phải.
Mới êm ấm ít hôm, tôi tưởng họ hòa nhau rồi chứ!
- Các cô cậu làm việc xong rồi? Nếu xong thì đi ngủ đi, ở đây bàn luận gì hả, muốn bị đuổi việc?
Quản gia Diệp xuất hiện từ phía sau, ngữ khí không vui lên tiếng phá vỡ nghị luận của những kẻ nhiều chuyện.
Đám người tản ra làm chuyện cần làm, ánh mắt bà nhìn lên lầu đầy lo lắng xen chút bận tâm.
Rồi cũng quay đi làm việc của mình.
Lúc này trên lầu hai người không hề biết chuyện của họ, làm tất cả mọi người trong biệt thự cuống cuồng lên.
Sở Tịnh Nhiên sau khi lên lầu thấy anh ngồi trên giường cầm máy tính soạn thảo gì đó, cô không quan tâm chỉ đi lấy đồ ngủ vào phòng tắm thay.
Khi trở ra thì Mộ Dung Trạch đã nằm xuống từ bao giờ cô tưởng anh ngủ rồi, nhíu mày đứng nhìn giây lát cô tắt đèn đi về phía đối diện cũng nằm xuống.
Tịnh Nhiên nằm nghiêng, đưa lưng về phía anh nhắm mắt định ngủ thì giọng nói trầm thấp vang ở phía sau, cô tưởng mình lầm nên quay qua nhìn hóa ra là thật, anh mở mắt ra từ lúc nào nhìn cô.
- Mộng Hàm! Thật ra chuyện buổi chiều cô gái tên Sở Tinh Nhiên, giữa tôi và cô ấy chỉ là chuyện lúc nhỏ.
Sắc mặt cô mơ hồ giây lát mới nhận ra anh muốn nói chuyện buổi chiều là chuyện gì.
Truyện Đô Thị
Sống dưới thân phận Dương Mộng Hàm một thời gian, đôi khi cô lại quên mất linh hồn mình vốn là Sở Tịnh Nhiên.
Chẳng lẽ bản thân cô quên đi chuyện gì, lúc nhỏ cô biết anh khi nào, chợt một tia sáng lóe lên, kí ức mơ hồ như đoạn băng ùa về trong não cô.
Anh trai đó vậy mà là anh.
- Tôi kể em nghe một chuyện! Nó xảy ra lúc tôi mười hai tuổi..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook