Ánh mắt Cố Trường Phong thoáng qua vẻ không vui, hắn tiến tới, nắm lấy cổ tay ta, kéo ta ra sau lưng hắn.
"Tại sao không phải là Thẩm đại tiểu thư đến tiễn Tạ Tướng quân?"
Cố Trường Phong liếc nhìn Tạ Tử Từ, rồi nhanh chóng quay lại nhìn ta, ánh mắt tràn đầy tình cảm.
"Tịch nhi, ta nhớ nàng đến phát đ.i.ê.n."
Ta giật mình, vội vàng rút tay khỏi hắn.
"Chắc hẳn Cố thế tử cũng đã nghe nói, bát tự của chúng ta không hợp, hôn sự này hãy để nó kết thúc ở đây."
Ta chỉnh lại vạt áo, ngước nhìn Tạ Tử Từ rồi nói: "Ngoài này gió lớn, Tạ Tướng quân hãy sớm về nghỉ ngơi, mọi chuyện sẽ không thay đổi."
"Chúng ta có cần phải xem bát tự không?"
Ta cười đáp: "Không cần, bát tự của chúng ta chắc chắn là rất hợp."
Tạ Tử Từ xoay người rời đi, còn Cố Trường Phong bất ngờ kéo mạnh tay ta.
"Tại sao?”
"Nàng cùng ta sinh con đẻ cái, cuộc sống hòa hợp, không tốt sao?”
"Hơn nữa, kể từ khi cưới nàng, năm nào cũng có con chào đời, làm gì có chuyện bát tự không hợp?"
"!!!"

Cả người ta cứng đờ, một cảm giác sợ hãi khó tả dâng lên trong lòng.
"Cố Thế Tử."
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, ta vội trốn sau lưng đường tỷ.
"Thẩm đại tiểu thư, khỏe không?"
Hắn đáp lễ qua loa.
Thẩm Hinh khẽ cười: "Cố Thế Tử có điều chưa biết, muội muội của ta đã đem lòng ái mộ Tạ Tướng quân, vừa rồi còn chủ động đề nghị muốn gả cho ngài ấy.

Thế nhưng tổ mẫu nói thánh chỉ đã ban, Thẩm gia không thể hủy hôn, vì vậy ta sẽ thay muội muội gả cho ngài."
Ta kinh ngạc nhìn Thẩm Hinh, nàng thật quá táo bạo.
Nhưng mà, táo bạo thì tốt, tốt lắm.
"Không được, người ta muốn cưới là Tịch nhi, ta không cưới ngươi."
Nước mắt lập tức trào lên trong mắt Thẩm Hinh.
Ta vội vỗ nhẹ vào lưng nàng, khẽ thì thầm bên tai:
"Tỷ tỷ, Cố Thế Tử bây giờ chỉ là chưa hiểu ra thôi.

Tỷ hãy thường xuyên lui tới Hầu phủ nhiều hơn.

Nếu phu nhân Hầu phủ để mắt đến tỷ, hắn tất nhiên sẽ phải nghe lời."
Cố Trường Phong vốn rất nghe lời mẫu thân hắn.
Kiếp trước, khi ta trong phòng sinh đang hấp hối, hắn cũng từng d.a.o động, nhưng cuối cùng vẫn không chống lại được hai giọt nước mắt của mẫu thân hắn.
Thẩm Hinh quả nhiên nghe theo lời ta, gửi thiệp bày tỏ muốn gặp phu nhân Hầu phủ.
Phu nhân Hầu phủ chẳng mấy chốc đã mời hai chúng ta cùng tham dự buổi yến tiệc tại phủ.
Ta đoán bà ta muốn nhân dịp này so sánh ta và Thẩm Hinh.
Ngày hôm ấy, ta khoác lên mình bộ xiêm y lụa là, trâm cài ngọc ngà, nụ cười trên môi đậm nét đoan trang nhưng không kém phần kiêu ngạo, nhìn qua đã biết ta không phải là kẻ dễ bắt nạt.
Đường tỷ thì theo lời khuyên của bá mẫu, trang điểm thanh nhã, từng cử chỉ đều vô cùng cẩn trọng.

Ánh mắt phu nhân Hầu phủ lướt qua ta với vẻ chán ghét, nhưng khi dừng lại trên người Thẩm Hinh, ánh mắt bà ta sáng lên, không nén nổi mà gật đầu.
"Đứa trẻ này quả thật có tướng phúc hậu."
Ánh mắt bà dừng lại ở phần hông của Thẩm Hinh, khẽ lẩm bẩm.
Bá mẫu lập tức lên tiếng:
"Dĩ nhiên rồi, thầy tướng còn nói rằng con bé có mệnh sinh nhiều con cái nữa cơ."
"Ồ?"
Phu nhân Hầu phủ cười, vẫy tay gọi Thẩm Hinh lại, chiếc vòng ngọc gia truyền của nhà họ Cố liền đặt lên cổ tay nàng.
Mọi chuyện đã được định đoạt, ta và Thẩm Hinh cùng đợi ngày xuất giá.
Cố Trường Phong đến tìm ta vài lần, nhưng ta đều từ chối không gặp.
Ngày hôm nay, tại buổi yến tiệc thưởng hoa do phủ Trưởng Công chúa tổ chức, ta vẫn không thể tránh khỏi chạm mặt hắn.
"Tịch nhi, lẽ nào chúng ta thật sự không duyên không phận sao?"
Ta không hiểu tại sao ánh mắt hắn lại chứa đựng bao nhiêu tình cảm như vậy.
"Uống xong chén rượu này, chúng ta từ đây ân đoạn nghĩa tuyệt, được không?"
Trong đôi mắt hắn lấp lánh nỗi đau.
"Được!" Ta uống cạn chén rượu.
Vừa đặt chén xuống, ta đã cảm thấy đầu óc choáng váng, toàn thân bỗng nóng bừng.
"Cố Trường Phong, tại sao ngươi cứ phải bám lấy ta?"
"Kiếp trước là lỗi của ta, ta không nên để nàng sinh tiểu thất.


Kiếp này, chúng ta chỉ sinh sáu đứa thôi, được không?"
"Tịch nhi, nàng khó chịu sao? Để ta giúp nàng."
Đôi môi hắn thoảng mùi rượu, lướt qua tai ta.
Ta dồn hết sức, đ.ấ.m hắn một cú.
"Còn rất nhiều người có thể sinh con cho ngươi, vì sao ngươi cứ đeo bám ta không buông?"
Ngón tay ta bấu chặt vào lòng bàn tay.
Hắn nắm lấy cổ tay ta, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn ta chằm chằm, trong mắt ẩn hiện sự đau đớn.
"Bọn họ không phải là nàng, không hiền thục, không hiểu chuyện bằng nàng.”
"Bọn họ cũng chẳng thể sinh ra một đứa như Tử Ngôn.

Nàng có biết không? Con trai đầu lòng của chúng ta, mười tám tuổi đỗ Trạng nguyên, nắm giữ quyền cao chức trọng, làm rạng danh gia tộc.”
"Nàng có thể không gả cho ta, nhưng nàng nhất định phải sinh cho ta Tử Ngôn! Nó là niềm tự hào của Hầu phủ, tin ta đi, được không?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương