Thất Thân Làm Thiếp
Chương 167: – tuyết dạ

Vãn Thanh cảm thấy có chút bực bội, nàng chưa bao giờ gặp chuyện như vậy. Đối với tình cổ, nàng cũng chưa hiểu một cách rõ ràng, nếu không phải trước kia đọc sách của Ngân Diện, có lẽ nàng còn không biết trên đời này có chuyện như vậy.

Tình huống này, so với việc giải độc thì nan giải hơn rất nhiều!

Xem ra, chỉ có cách tìm cơ hội nói chuyện riêng với Phượng Cô, xem tình cổ khiến hắn bị mất bao nhiêu trí nhớ.

Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng.

Trời tối rất nhanh, lúc này, đã là cuối thu, chỉ có điều trên núi tuyết không có bốn mùa, nếu còn ở trong thành, nhất định có thể thấy một trời lá rụng, vàng úa thê lương, tiêu điều mà tuyệt mỹ

Nhìn xuyên qua khe cửa, chỉ thấy Mộc Cáp Nhĩ đi ra ngoài, không chút suy nghĩ, Vãn Thanh nhẹ nhàng nhảy một cái, đi sau Mộc Cáp Nhĩ.

Chỗ cô ta đi, Vãn Thanh biết, là nhà của thôn trưởng Tuyết Thôn, cũng là nhà của phụ thân Mộc Cáp Nhĩ, khi mới tới Tuyết Thôn, nàng đã từng đến đây một lần.

Chỉ thấy Mộc Cáp Nhĩ đứng ở cửa rất lâu, dường như đang nghĩ điều gì đó, cuối cùng như đã hạ được quyết tâm, trực tiếp đẩy cửa.

Vãn Thanh không dám đi vào theo, vì vậy nhảy lên nóc nhà, may đang là đêm khuya, có thể che dấu bóng dáng của nàng, nếu không, với khinh công của nàng, rất dễ bị địch nhân phát hiện.

Vãn Thanh nhẹ nhàng gục xuống nóc nhà, nghe cuộc đối thoại bên trong:

"A cha….. "

"Đã trở về."

"Vâng."

"Ăn cơm đi."

"Vâng …. A cha... Con có việc muốn hỏi."

"Chuyện gì?"

"A cha từng nói qua, con gái có thể tự chọn nam tử mà con thích."

"Uhm, con tìm được rồi sao?"

"Đúng vậy."

"Là….. Phượng Cô kia?"

"Làm sao A cha biết?" Cuối cùng thì cuộc đối thoại cũng có độ lên xuống, độ bằng phẳng ban đầu của nó khiến Vãn Thanh nảy sinh hoài nghi, hai người này, đều có thể bình tĩnh như vậy sao?

"Tâm tư của con, làm sao A cha lại không biết! Chỉ có điều….. Phượng Cô kia, chỉ sợ không phải một người đơn giản, hơn nữa dường như hắn rất thích cô gái bên cạnh hắn."

Ông già nhẹ nhàng nói chầm chậm, đột nhiên lên giọng: "Con... Con dùng Lang Nha (nanh sói) rồi?"

"Đúng vậy, A cha."

"Xem ra con thật sự đã động tâm, đứng lên đi! Nếu đã như thế, vậy phải nhanh chóng thành thân, miễn cho đêm dài lắm mộng, đợi gạo nấu thành cơm rồi thì đâu khắc có đó."

"A cha không giận Cáp Nhĩ?"

"Nếu giận, thì lúc đầu đã không đưa Lang Nha cho con, chỉ không ngờ, rốt cục con cũng dùng đến nó thật."

"Cám ơn A cha."



Nghe cha con bọn họ nói chuyện, Vãn Thanh chỉ cảm thấy vã mồ hôi lạnh, không ngờ, thôn trưởng Tuyết Thôn, thoạt nhìn chính trực thiện lương, nhưng bụng dạ của ông ta so với cô con gái Mộc Cáp Nhĩ còn đen tối hơn, trên đời này lại có loại phụ thân, ủng hộ con gái làm ra chuyện như vậy.

Trong lòng nàng càng thêm phiền muộn.

Giải pháp duy nhất trong lúc này, chỉ có lập tức đưa Phượng Cô trở về Vân Quốc, sau đó tìm biện pháp giải tình cổ trên người hắn, nếu không làm thế, tình thế sẽ trở nên phức tạp vô cùng.

Hơn nữa, nàng tin tưởng, bọn họ sẽ không cho nàng ở lại nơi này lâu.

Vãn Thanh vội phi thân về nhà gỗ, tiến thẳng đến cửa phòng Phượng Cô, nàng trực tiếp đẩy cửa, chỉ thấy Phượng Cô đang cởi quần áo, chuẩn bị đi ngủ, nhìn thấy nàng đi vào, sắc mặt biến âm u, lạnh lùng nói: "Cô nương, hành vi của ngươi là sao vậy?"

"Có thể đi ra ngoài nói vài câu không?" thanh âm Vãn Thanh trong trẻo lạnh lùng, trong bóng đêm cho cảm giác băng giá.

Phượng Cô nhìn qua, vốn định nói không -, nhưng không biết vì sao, nhìn nữ tử đứng quay lưng vào vầng trăng, mặt mũi trong trẻo lạnh lùng, thanh khiết như trăng rằm, thanh tú lại cho hắn cảm giác quyến luyến, một chữ "Được" bò lên từ trái tim hắn rồi ra khỏi mồm.

Thật là chuyện vô cùng khó hiểu.

"Vậy thì đi." Vãn Thanh nói xong liền quay đầu, đi trước.

Phượng Cô khoác lại quần áo, đi sau nàng, không dừng lại.

Hai người càng lúc càng cách xa Tuyết Thôn, Vãn Thanh chỉ hi vọng, hắn sẽ không mở miệng hỏi gì, chỉ một mực đi về phía trước.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn mở miệng, cho dù lúc này hắn trúng tình cổ, cũng không có nghĩa điều đó sẽ ảnh hưởng đến trí lực của hắn: "Đủ xa rồi, cô nương có gì cần nói thì nói ở đây là được rồi."

Vãn Thanh quay đầu, nhìn hắn: "Phượng Cô, đối với chuyện giữa ta và người từ trước đến giờ, người thật sự không nhớ một chút nào?"

"Trước đến giờ chúng ta thật sự có chuyện gì sao?" Phượng Cô lạnh lùng cười một tiếng, nhìn cô gái trước mắt, có vài phần khinh thường.

Đáy mắt Vãn Thanh buồn bã, nhìn bộ dạng này của hắn, dường như nàng lại nhớ ra một nam nhân lãnh huyết vô tình, Phượng Cô, trừ người hắn thích, đối với người khác, vẫn một mực lãnh khốc.

"Chúng ta trước kia, từng có rất nhiều." Thanh âm ám ách, câu nói này, không chỉ đơn thuần nói chuyện trước kia, là để diễn tả sự chua xót khổ sở trong lòng nàng.

Không biết vì sao, nghe thanh âm ám ách đau lòng của nàng, không hiểu vì sao -, trong lòng Phượng Cô, chỉ cảm thấy như bị ai đó bóp chặt một cái, đau đớn vô cùng.

Hắn dùng đôi phượng nhãn nhìn chăm chú nữ tử đang đứng trong bóng tối ngược với ánh trăng, lẽ ra hắn không nhìn được nàng -, nhưng hết lần này tới lần khác, trong lòng hắn có cảm giác, hẳn là hắn biết nàng -, hơn nữa, dường như đúng như nàng nói -, giữa bọn họ, từng xảy ra rất nhiều chuyện Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Nhưng tại sao hắn không có nổi dù chỉ là nửa điểm ấn tượng?

Phượng Cô thầm suy nghĩ, chỉ có điều chuyện đó chỉ diễn ra trong giây lát, trong đầu của hắn, lại nổi lên gương mặt xinh đẹp của Mộc Cáp Nhĩ, đúng vậy, người hắn thích, là Mộc Cáp Nhĩ, quyết không thể nào là cô gái trước mắt.

"Lời nói vô căn cứ!" Phượng Cô vung ống tay áo, xoay người muốn trở về, nhưng thật ra lời Vãn Thanh nói đã ở lại trong lòng hắn.

Hắn cảm giác được, đối với Vãn Thanh, hắn có một tình cảm rất sâu sắc, chỉ có điều tình cảm đó như đang bị giam cầm.

"Bởi vì người trúng tình cổ, mới có thể như thế!" Thấy hắn xoay người muốn chạy, Vãn Thanh hô: "Phượng Cô, từ trước đến giờ người là người thông minh, có rất nhiều chuyện, ta không cần nhiều lời, người ngẫm lại tỉ mỉ sẽ hiểu ngay."

Tình cổ?

Trong lòng Phượng Cô chấn động, hắn biết có thứ cổ thuật như thế-, chỉ có điều không thể nào tin nổi, bản thân sẽ trúng cổ. Ánh mắt hắn biến lạnh, nếu thật sự như thế, hắn nhất định sẽ giết …. kẻ đã hạ cổ lên người hắn, bình sinh, hắn hận nhất là chuyện bị người khác khống chế!

"Ta sẽ tra rõ chuyện này -, bất luận kẻ nào, cũng đừng mơ tưởng gạt ta!" Phượng Cô lạnh lùng nói, nhếch môi tạo thành một nụ cười tà mị, nhưng không chút vui vẻ: "Giờ phút này, ta phải đi về."

Rõ ràng là nói với nàng, đừng vọng tưởng chuyện lừa gạt hắn.

Nam tử cuồng vọng này, xem ra, căn bản là hắn không hề thay đổi tính tình chút nào.

Chỉ có điều, làm sao nàng có thể để hắn trở về?

Nếu hắn còn trở về nhà gỗ, chuyện sẽ khó giải quyết hơn rất nhiều!

Mặc dù nàng nhìn ra được hắn đã có chút hoài nghi, nhưng nàng không thể đảm bảo cha con Mộc Cáp Nhĩ sẽ không dùng mưu kế bức hôn, thế nên, bọn họ phải rời khỏi đây.

"Người cho rằng ta lừa người?" Vãn Thanh dùng thái độ hòa hõan hỏi, có chút yêu kiều nỉ non, hơi hơi ủy khuất, trong bóng đêm, đúng là rất động lòng người.

Vãn Thanh chậm rãi đi tới trước mặt hắn, nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn. Kế sách duy nhất vào thời điểm này, chỉ có điểm huyệt hắn, mang hắn đi.

Trong lòng, âm thầm tư nhớ lại lúc Tà Phong điểm huỵêt nàng, mượn bóng đêm để đến bên hắn, chỉ đánh cuộc hắn hoàn toàn chưa hết tình cảm với nàng, dù sao tình cảm không phải thứ muốn là khống chế được.

Ai ngờ, tay nàng vừa dùng lực một chút, đã bị Phượng Cô đè xuống.

Sắc mặt Phượng Cô không thay đổi, chỉ nắm tay nàng, cười lạnh: "Muốn cùng ta chơi đùa sao? Hình như ngươi vẫn còn hơi non!"

Nói xong, môi hắn mang theo lạnh lẽo của bóng đêm, hôn lên môi nàng, như đang trừng phạt-, thô bạo không chút tình cảm, hung hăng chà đạp.

Rồi sau đó, chậm rãi dời đi, khẽ cười lạnh: "Mùi vị không tệ, đáng tiếc, ta không thích ngươi!"

Lạnh lùng phun ra câu đó xong, Phượng Cô hất tay nàng, xoay người muốn đi.

Vãn Thanh đứng ở trong gió đêm, cơn giận bùng nổ, …….Phượng Cô này!

Thầm vận nội công, phi thân đuổi theo, nếu mềm không được thì đành phải cứng –, dù có phải trói thì cũng phải trói hắn đi khỏi nơi thị phi này.

Vãn Thanh đưa tay, đánh thẳng vào lưng Phượng Cô, mặc dù Phượng Cô chỉ còn lại hai thành công lực, nhưng chiêu số rất giỏi, hơn nữa hắn trời sinh nhanh nhạy, tai vừa nghe thấy tiếng gió, tay đã đưa ra chặn chiêu của nàng.

Trong trận tuyết rơi buổi đêm, hai người giao chiến, đáng tiếc, mặc dù nội công Vãn Thanh đột phá, nhưng chiêu số không nhiều, lại không dám dùng toàn bộ nội lực, sợ làm bị thương hắn.

Trong hoàn cảnh trói chân trói tay…, Vãn Thanh trở nên vụng về vô cùng, rơi xuống thế hạ phong.

Sắc mặt Vãn Thanh trở nên khẩn cấp, một tay đánh xuống, một tay quét qua, Phượng Cô khom người ôm cả người nàng vào lòng.

Vãn Thanh giãy dụa muốn thoát, mới phát hiện, tay chân đều bị hắn kìm hãm, tức giận cắn chặt răng, lòng càng khẩn cấp.

"Không cần náo loạn nữa, nếu có gì, người khó coi là ngươi!" Phượng Cô lạnh lùng phun ra một câu, mắt không ngừng lóe hàn quang

"Tất cả những gì ta làm đều là vì muốn tốt cho người! Người tin cũng được, không tin cũng được! Điều ta có thể làm cũng chỉ có như thế, nếu tương lai người có tỉnh lại biết tất cả, ít nhất ta cũng đã cố gắng hết sức." Tay Vãn Thanh bị hắn nắm đến phát đau, mặt cũng trắng bệch hơn phân nửa, cắn răng nói từng chữ từng chữ một.

Nhìn dáng vẻ chịu đau của nàng, trong lòng hắn, dĩ nhiên nảy sinh cảm giác không nỡ buông tay, hắn có chút hoài nghi bản thân lúc này đang xảy ra chuyện gì, tại sao lại dễ dàng lặp đi lặp lại chuyện tha thứ cho nữ tử này, nếu là ngày thường, chỉ sợ nàng đã sớm không chết cũng mất nửa mạng.

"Có lẽ lời ngươi nói có lý, bất quá, mặc kệ như thế nào, ta phải biết rõ tình huống đã." Hắn nhẹ nhàng nói, rồi sau đó thả nàng.

"Thật sao?" Vãn Thanh hỏi, chỉ cần hắn có thể duy trì sự nghi ngờ, nàng tin tưởng, bất luận kẻ nào, cũng đừng mơ tưởng thoát được ánh mắt của hắn.

Dù sao, Phượng Cô cũng là người tài trí. Chỉ cần hắn có thể tin lời nàng dù chỉ một nửa, như vậy nhất định hắn sẽ đi thăm dò cho rõ ràng -, nhất định hắn sẽ không để bản thân rơi vào cảnh không hay biết gì.

Phượng Cô nghe được câu hỏi của nàng, đôi phượng nhãn hẹp dài nhíu lại, dường như có chút phẫn nộ, lời của hắn, từ khi nào lại có người dám chất vấn?

Vãn Thanh biết tính hắn, không nói gì nữa, chỉ nói: "Ta biết, từ trước đến giờ người luôn biết giữ chữ tín!" Trong lòng chỉ trầm tư, nếu hắn vẫn không thể nhớ lại, như vậy, chỉ có thể dùng độc, may là, đối với dược thảo gây hôn mê nàng biết khá nhiều. ( đêm mai, Ngân Diện lại lên sân khấu một cách long trọng ~~~~~lời tác giả)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương