"Nói nhanh lên" Kim nói, giọng cậu ấy run rẩy, lúc này, tâm trí Kim muốn biết.

"Em nóng ruột quá, nằm xuống đi rồi nói chuyện" Kamol thúc giục, trước khi cúi xuống đầu giường. Kim chuyển sang ngồi cạnh. Kamol nhẹ nhàng ôm Kim và Kim tựa đầu vào bờ vai vững chãi của hắn. Chờ nghe câu chuyện của Kamol.

"Tôi sẽ kể cho em nghe một cách ngắn gọn. Em có biết tôi làm thế nào vào ngành này không? Khi tôi còn trẻ, tôi đã làm việc bất hợp pháp trong một thời gian dài. Cho đến một ngày có người đến gặp tôi. Anh ấy là một người Nga có thể nói tiếng Thái, dù sao thì anh ấy cũng nói được nhiều thứ tiếng" Kamol tiếp tục.

"Người đó hơn tôi 5 tuổi, tên là Ivan" Kamol nói và Kim đã nghe và nhớ lại câu chuyện của Kamol.

"Ivan là người đã đưa tôi đến với ngành công nghiệp này, là người đã dạy tôi, anh ấy luôn ủng hộ tôi. Anh ấy là một trong những người mà tôi rất kính trọng" Kamol tiếp tục.

"Có thể nói rằng người tên Ivan là ân nhân của anh không?" Kim hỏi.

"Đúng vậy. Ivan đã dẫn dắt tôi vào ngành này. Sau đó, anh ấy cho phép tôi xây dựng mạng lưới ở Thái Lan. Nói một cách đơn giản, Ivan muốn tôi cắt ngang các đường chính trị trong nước để kinh doanh dễ dàng hơn," Kamol trả lời và anh ta tiếp tục kể lại câu chuyện cho Kim nghe.

"Và anh đã làm" Kim nói, gật đầu ngay lập tức.

"Tôi đã tạo dựng tên tuổi cho mình khi kinh doanh mặt tối. Được Ivan dẫn đường, rồi mọi thứ ổn định. Tôi cũng kinh doanh khác của riêng tôi. Hiện tại, công việc kinh doanh mà tôi và Ivan cùng kinh doanh là buôn bán vũ khí và rửa tiền" Kamol nói một cách nghiêm túc. Kim bắt đầu cảm thấy áp lực vừa phải từ Kamol.

"Nó sẽ ảnh hưởng đến anh nếu anh rời khỏi ngành" Kim bước đến nhìn Kamol và hỏi nhỏ. Kamol nắm lấy tay Kim và siết nhẹ.

"Phải" Kamol trả lời, Kim ngay lập tức im lặng. Cậu ấy không tin rằng Kamol làm mọi thứ một mình. Hắn ta phải đối mặt với điều gì?

"Anh sắp có một vấn đề, phải không? Nếu anh rời bỏ việc này?" Kim hỏi, tiếp tục Kamol đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve má cậu.

"Từ những gì tôi đã nói với em, tôi không muốn em lo lắng. Tôi đã làm việc với Ivan trong một thời gian dài. Đủ lâu để hiểu những điều kỳ quặc của nhau, tôi nghĩ Ivan sẽ hiểu. Tôi định gặp và nói chuyện với anh ấy về điều này sau khi hoàn thành công việc lặt vặt của mình" Kamol nói một lần nữa. Kim sa sầm mặt.

"Có phải vì tôi mà anh chưa làm được không? Thật tệ. Nếu anh gặp khó khăn thì sao?" Kim hỏi, Kamol lắc đầu.

"Không khó đâu, chỉ cần mình tìm ra từ thích hợp là được. Chúng ta chưa bao giờ gặp khó khăn gì. Mặt khác, tôi là người gây ra cho em nhiều rắc rối nhất", Kamol tự nói với chính mình.

"Tôi sẽ phải đối mặt với những khó khăn đó. Nhưng tôi thấy xấu hổ hơn bởi một câu chuyện khác" Kamol bắt đầu lôi kéo Kim vào vấn đề mà Kamol muốn nói với cậu ấy nhất.

"Gì?" Kim cau mày hỏi khi nhìn thấy khuôn mặt căng thẳng của Kamol.

"Tôi không lo lắng về Ivan chút nào, Kim. Nhưng người tôi lo lắng là Daniel" Kamol nói, điều này khiến Kim càng thêm bối rối.

"Và Daniel là ai?" Kim hỏi, vẫn nhìn hắn. Bàn tay mạnh mẽ đã nắm lấy tay Kim trong suốt thời gian qua.

"Daniel là em trai của Ivan. Anh ta có lẽ là cùng một người mẫu với em" Kamol nói khi nhìn vào biểu hiện và tình trạng của Kim. Kim cảm thấy tim mình đập thình thịch như khi ở biệt thự bên biển.

"Daniel không dễ nói chuyện như Ivan. Hắn khá có quyền lực. Và làm thế nào… làm thế nào… tôi nên nói nó như thế nào?" Kamol thì thầm với giọng căng thẳng.

"Mối quan hệ của anh với người tên Daniel là gì?" Kim hỏi khẽ. Kim đã có một cảm giác kỳ lạ. Khi Kim hỏi, Kamol rất ngạc nhiên, hắn không ngờ Kim lại có cảm giác mạnh mẽ như vậy. Kamol nắm chặt lấy cả hai tay của Kim.

"Kim, tôi muốn em tin tưởng tôi, được không? Em muốn biết gì? Em có thể hỏi mọi thứ. Tôi sẽ không giấu em đâu" Kamol nói với Kim trước. Hắn không biết liệu Kim sẽ phản ứng gì không nếu cậu biết câu chuyện mà Kamol sẽ kể cho cậu nghe mọi chuyện. Nghe Kamol nói, Kim nghĩ trước đó rằng mối quan hệ giữa Kamol và Daniel thực sự rất sâu sắc.

"Nói cho tôi biết" Kim hỏi nhỏ.

"Kim, Daniel và tôi có điểm giống nhau, nên gọi nó là gì đây? Cả hai chúng tôi chỉ muốn vui vẻ cùng nhau. Nếu có cơ hội gặp nhau, chúng tôi sẽ cùng nhau vui vẻ, anh ta cũng có sở thích giống tôi, nhưng điều đó không có nghĩa là Daniel giống em. Không ai có thể so sánh được với em đâu"

"Kim" Kamol siết chặt tay Kim và hét lên bằng một giọng căng thẳng khi thấy Kim im lặng. Kim nhìn Kamol và hít thở sâu.

"Anh từng ngủ với anh ta phải không?" Kim run rẩy hỏi.

"Đúng, nhưng đó là trước khi tôi gặp em. Với em thì khác, tôi làm vậy không phải vì vui. Em có hiểu tôi không, Kim?" Kamol lại nói, hắn không muốn Kim cảm thấy tồi tệ, không muốn Kim hiểu lầm mình.

"Tôi hiểu ... nhưng điều tôi không hiểu là tại sao anh lại nói với tôi điều này? Tại sao anh lại nói với tôi hôm nay và bây giờ?" Kim hỏi với một sự nghi ngờ khác.


"Kim, Daniel biết rằng tôi sẽ rời ngành. Vào buổi chiều, vệ sĩ trong nhà gọi điện báo với Kom rằng Daniel đã bay từ Nga về và đang đợi tôi ở nhà. Tôi phải nói với em điều này đầu tiên. Tôi không muốn ai khác nghe thấy. Và tôi đã phải nói với em vì Daniel là một đứa trẻ hư hỏng. Daniel muốn biết chắc chắn lý do tại sao tôi rời ngành và tôi chắc chắn rằng anh ta sẽ tìm ra thông tin từ em. Tôi sẽ không bao giờ để Daniel chạm vào em. Và trước tiên tôi cần nói chuyện với em để em hiểu" Kamol nói với một giọng nghiêm túc. Khuôn mặt của Kim dịu đi một chút, cho đến khi Kamol ôm lấy Kim. Hắn không muốn Kim phải suy nghĩ nhiều. Hắn không muốn Kim bị xúc phạm. Hắn không muốn Kim suy nghĩ một mình. Hắn phải giải thích toàn bộ câu chuyện với Kim lúc này.

"Anh không nghĩ nhiều về anh ta phải không?" Kim hỏi lại.

Kim hỏi, Kamol im lặng một lúc rồi lắc đầu.

"Tôi thậm chí còn không nghĩ về điều đó" Kamol trả lời thẳng thừng.

"Nếu tôi không nhầm, Daniel đã không nghĩ đến tôi. Nhưng Daniel là một con chó bướng bỉnh. Ngay cả anh trai của Daniel, chính Ivan cũng biết điều đó. Daniel ghen tị", Kamol trả lời.

(Hổng biết tui dịch đúng không chịu Kamol matday vãi ra)

"Ah, chàng trai thân yêu của tôi" Kim lầm bầm trong hơi thở trước khi cúi đầu và ngồi xuống một lần nữa.

"Nếu anh thực sự khẳng định mình không nghĩ quá nhiều về Daniel. Tôi sẽ tin anh" Kim nói một cách nghiêm túc. Kamol nheo mắt nhìn Kim.

"Em không thất vọng về tôi. Hay em cảm thấy tồi tệ về nó?" Kamol ngạc nhiên hỏi. Kim thở dài.

"Tôi nên nói gì đây? Nếu anh hỏi tôi cảm thấy thế nào, tôi có thể nói với anh rằng tôi không tốt lắm về điều đó, nhưng tôi có thể làm gì? Tôi bước vào cuộc sống của anh sau anh ta. Không lạ nếu anh ta ghen tị" Kim nói.

"Không phải chuyện trước hay sau. Đó là về cảm giác của bạn, Kim" Kamol nói. Bây giờ là Kim đang nắm tay Kamol.

"Tôi hiểu, tôi biết cảm giác của anh. Tôi không muốn anh suy nghĩ nhiều, nhưng tôi không nghĩ về quá khứ của hai người. Anh có thể chấp nhận quá khứ của tôi và tôi thừa nhận tôi đã từng qua một người trước khi gặp anh, vậy tại sao tôi không thể chấp nhận quá khứ của anh? Tôi chỉ muốn chắc chắn rằng anh không có gì để làm với anh ta. Và với điều đó, tôi hài lòng" Kim nói khiến Kamol choáng váng. Hắn không nghĩ rằng Kim lại dễ dàng chấp nhận và hiểu chuyện như vậy.

(Ê Kim hiểu chuyện ghê luôn á.)

"Tôi đánh giá cao việc anh cho tôi biết chuyện của anh. Tôi không biết câu chuyện anh đang kể có phải là sự thật hay không, nhưng tôi tin nó và tin tưởng anh", Kim nói lại. Mặc dù trong lòng cậu cảm thấy khó chịu. Nhưng Kim tin vào tình cảm sâu sắc của chính mình. Kamol cười nhẹ.

"Tôi thực sự không chọn nhầm người," Kamol nói nhỏ.

"Vì vậy, anh nói rằng Khun Daniel đang ở nhà bây giờ, phải không?" Kim hỏi, Kamol gật đầu.

"Vậy thì chúng ta hãy quay trở lại chỗ của mình" Kim nói, khiến Kamol nhìn chằm chằm.

(Kim: Chính thất thì mãi là chính thất)

"Trở lại ngay bây giờ?" Kamol hỏi lại, và Kim gật đầu.

"Anh sẽ quay lại bây giờ hay khi nào? Daniel và tôi dù sao cũng phải gặp nhau, đúng không? Thời gian không tạo ra sự khác biệt. Ngoài ra, tôi cũng muốn gặp anh ta sớm" Kim nói, khiến Kamol nghĩ rằng Kim có quan điểm mạnh mẽ như vậy.

(Rén giùm Kamol)

"Em muốn quay trở lại tôi sẽ không phản đối. Nhưng tôi không khỏi lo lắng. Tôi biết Daniel sẽ tìm hiểu về em" Kamol nói một lần nữa.

(Thiệt ra là anh ta không được quyền phản đối)

"Nếu anh ta phát hiện ra tôi, tôi cũng không sợ, bởi vì tôi nghĩ anh nhất định sẽ không để anh ta làm gì tôi, phải không?" Kim hỏi, nhớ lại những gì Kamol đã nói trước đó. Kamol cười nhẹ, khá hài lòng khi thấy biểu cảm tự tin như vậy của Kim. Ban đầu Kamol rất lo lắng, hắn sợ rằng Kim sẽ nổi giận với mình và họ sẽ đánh nhau. Và tệ hơn là Kim không muốn quay lại với hắn ta một lần nữa.

(Kim: Dù bổn cung có thất sủng, chức vị vẫn cao hơn ngươi)

"Nếu em nhấn mạnh vào điều này, tôi có thể nói gì đây? Tôi đã nói với em rằng tôi chỉ ở trên giường." Kamol nói đùa khi hắn cảm thấy nhẹ nhõm.

"Lên giường với tôi thì mát mẻ chứ đừng ngủ với người khác" Kim nói một cách nghiêm túc khiến Kamol nhếch mép cười. Hắn tự mở điện thoại gọi những người ở nhà mình lái xe đón ở chung cư Kim ngay.






"Em có sao không?" Kamol hỏi khi họ ngồi trên xe, họ đã đến gần nhà, Kom là tài xế tự mình đến đón Kamol và Kim.

"Không có gì đâu" Kim nghiêm túc đáp.

(Kim: Tao đố bố con nào đụng được tới tao đó)

Kom, Daniel, anh ta ở đâu?" Kamol vừa lái xe vừa hỏi.

"Về đến nhà, anh ta la hét. Tôi nói là tối nay sếp sẽ không về. Anh ta đi lại khắp nơi nhưng khi tôi ra đón sếp, anh ta nói rằng anh ta sẽ đi ngủ" Kom cau mày đáp lại, Kamol khẽ cau mày.

"Anh ta ngủ ở phòng nào vậy?" Kamol trầm giọng hỏi.

"Tôi không biết, tôi nghĩ anh ta thích ngủ trong phòng ngủ dành cho khách" Kom trả lời.

(Phòng của Kamol và Kim hẻ)

"Hmm" Kamol trả lời trong cổ họng. Họ sớm về đến nhà. Cánh cửa lớn mở ra và Kom lái xe đến bãi đậu xe trước nhà. Kamol và Kim mở cửa và rời đi, Kom lái xe đến nhà để xe và đậu nó. Kamol nắm tay Kim và họ cùng nhau đi vào nhà. Bên trong ngôi nhà mọi thứ đều im lặng, không có ai ngồi đợi. Sau đó Kamol dẫn Kim vào phòng ngủ. Ngay khi vừa mở cửa, họ đã phải dừng lại.

(Tao biết ngay mà)

"Cậu về rồi, Kamol " Người thanh niên đang ngồi trên giường Kamol, chào hắn bằng tiếng Nga. Người thanh niên với mái tóc nâu nhạt mặc một chiếc quần dài đến đầu gối, một chiếc áo sơ mi trắng mà anh ta bảo là quần áo ngủ. Anh ta đang ngồi xếp bằng với ly rượu trên tay. Kim cũng quay lại nhìn, cậu thấy một người cao và mảnh khảnh như Kamol nhưng thân hình không vạm vỡ bằng. Gương mặt được Kim đánh giá là tốt vì có hàng lông mày đậm và chiếc mũi cao đặc trưng của người Nga, nhưng nhìn anh không đẹp trai. Kim tự nhận mình đẹp trai và ngọt ngào hơn vì khuôn mặt nhẵn nhụi, không có một sợi râu nào.

(Má. OK cục cưng là nhất luôn)

Nếu em ấy không quay lại, anh có gặp tôi ở đây không?" Kamol cũng trả lời bằng tiếng Nga, cho Kim biết rằng Kamol cũng nói được tiếng Nga.

"Miệng cậu vẫn như mọi khi. Và đó là ai?" Daniel nói với một nụ cười nhẹ, trước khi gật đầu với Kim. Ai nấy đứng đó ngơ ngác không hiểu hai người kia đang nói chuyện gì. Kamol quay lại nhìn Kim.

"Trước khi tôi trả lời, trả lời cho tôi biết anh đang làm cái quái gì trong phòng tôi?" Kamol trầm giọng hỏi Daniel đứng dậy và tiến lại gần họ.

"Xin chào Tên tôi là Daniel." Daniel nói rõ ràng bằng tiếng Thái. Anh không quan tâm đến việc trả lời câu hỏi của Kamol, anh nhìn Kim một cách tò mò.

"Xin chào, tôi tên là Kim" Kim cũng đáp lại lời chào. Daniel nhìn Kim và nhìn bàn tay của Kamol đang nắm lấy Kim.

"Anh chàng này là ai?" Daniel hỏi lại Kamol bằng tiếng Nga.

"Tôi nghĩ anh tốt hơn nên nói tiếng Thái. Vợ tôi cũng sẽ hiểu" Kamol nói thẳng khiến Daniel đứng hình. Mắt anh ta lập tức sáng lên.

"Vợ? Cậu nói người đàn ông này là vợ cậu?" Daniel hỏi ngay lập tức.

"Tôi đã bảo anh nói tiếng Thái. Bây giờ anh đang ở Thái Lan, Daniel. Đừng nói tiếng Nga" Kamol nói với giọng trầm. Daniel càu nhàu khi liếc nhìn Kim.

"Cậu là ai?" Daniel ngay lập tức ném một câu hỏi về phía Kim. Mặc dù Kamol đã nói cho anh ta biết điều gì đã xảy ra.

"Anh đã nghe Kamol nói lúc nãy, phải không?" Kim trả lời với giọng bình tĩnh. Daniel quay lại nhìn Kamol với đôi mắt xanh lục.

"Chuyện gì thế này? Cậu kết hôn khi nào?" Daniel lớn tiếng hỏi.

"Daniel, muộn rồi. Tôi nghĩ anh nên đi ngủ và nghỉ ngơi trước. Sáng mai chúng ta sẽ nói chuyện sau" Kamol trả lời, trước khi đưa Kim đứng giữa phòng.

MMM!

Daniel nắm lấy cánh tay Kamol.


"Nhưng tôi muốn nói chuyện bây giờ. Ngay bây giờ" Daniel lại nói.

"Tôi và vợ cần nghỉ ngơi. Và nếu anh vẫn không biết phải nói gì, tôi sẽ đuổi anh ra khỏi phòng. Với đôi tay trần của tôi" Kamol nói với giọng tức giận. Điều này khiến Daniel hơi đơ người khi nhìn Kamol với đôi mắt buồn, anh quay lại nhìn Kim với ánh mắt giận dữ.

"Vậy thì tôi sẽ ngủ trong phòng này" Daniel miễn cưỡng nói. Kim cũng có phần khó chịu vì sự ích kỷ của Daniel. Cơ thể Kim hiện đang mệt mỏi vì đi du lịch, Kim muốn được nghỉ ngơi sớm.

"Daniel!" Kamol hét lên, Kim nắm lấy cánh tay Kamol để giúp hắn bình tĩnh lại một chút.

"Anh có thể ngủ trong phòng này" Kim nói, Daniel lập tức quay lại nhìn Kim.

“Cả hai chúng ta sẽ đi chỗ khác ngủ,” Kim tiếp tục, khiến Kamol mỉm cười. Daniel nhìn Kim không bằng lòng.

(Kim: Next level)

"Cậu nghĩ mình là ai?" Daniel gay gắt nói với Kim.

(Kim: Ông nội thằng Kamol đó, được chưa?)

"Daniel, đừng nói nhiều quá. Ngủ đi. Nếu anh muốn biết thêm, chúng ta sẽ nói chuyện vào ngày mai," Kamol nói lại. Daniel chậm rãi gật đầu.

"Được rồi ... Tôi có thể ngủ trong phòng ngủ dành cho khách. Tôi không tin rằng anh chàng này sẽ không trốn vào ngày mai. Tôi cũng muốn nói chuyện với cậu ta." Daniel chặn lại, nghĩ rằng Kamol sẽ để Kim đi nơi khác trước vì hắn không muốn Daniel làm gì đó với Kim.

"Đừng lo. Chắc chắn anh sẽ gặp tôi vào ngày mai. Tôi sẽ không đi đâu, nhưng anh thích món Thái nào? Tôi sẽ làm cho anh ăn", Kim trả lời làm Daniel sững sờ, anh nghĩ Kim có thể hơi sợ anh, nhưng cậu ấy không hề.

(Kim belike)

"Huh!!" Daniel khó chịu khịt mũi trước khi rời khỏi phòng Kamol. Kim thở phào nhẹ nhõm. Kamol ngay lập tức đi theo anh ta và đóng cửa phòng.

"Em đã làm rất tốt. Tôi nghĩ em sẽ sợ Daniel" Kamol quay sang Kim.

"Nếu anh không nói với tôi những gì đang xảy ra sớm hơn, tôi đã sợ hãi. Nhưng vừa rồi, tôi cũng thầm sợ, vì anh ta lớn hơn tôi. Nhưng tôi chắc rằng nếu anh ta làm điều gì đó với tôi, anh sẽ ngăn cản anh ta, phải không?" Kim nói với nụ cười trên môi. Kamol siết chặt eo và ôm cậu.

"Em là vợ tôi" Kamol nói với một nụ cười, và Kim nhẹ nhàng vuốt ve chiếc áo sơ mi của Kamol trước ngực.

"Tôi đã nói với anh trước đây rằng tôi là một người hư hỏng và tôi cũng đánh giá cao những điều đúng đắn" Kim nói với một giọng nghiêm túc.

"Bình tĩnh đi Kim. Đối với em, tôi có thể ích kỉ hoặc tôi có thể không kiềm chế, tuỳ em muốn, chỉ cần nói với tôi. Tôi có em ở bên và tôi sẽ không rời xa em." Kamol nói với giọng nghiêm túc. Kim cười nhẹ.

"Ừ, tôi nghĩ bây giờ chúng ta nên đi tắm và ngủ. Tôi mệt quá" Kim nói. Trước khi Kamol đưa Kim vào phòng tắm để tắm, hắn không muốn đe dọa Kim thêm một lần nào nữa.

+++++++++++++++

"Ôi, em đi đâu vậy Kim?" Kamol hỏi khi hắn tỉnh dậy vào buổi sáng và thấy rằng Kim đã chuẩn bị ra khỏi giường.

"Tôi đi rửa mặt. Và sau đó tôi sẽ xuống giúp Dì trong bếp" Kim nói.

"Mời em vào tắm cùng nhau" Kamol trả lời.

"Anh định làm gì? Tôi đã kiệt sức vào tối hôm qua," Kim nói một cách không nghiêm túc.

"Tôi chỉ muốn đi tắm với em. Tôi sẽ không làm gì cả, lại gần hơn, tôi chỉ muốn một nụ hôn buổi sáng" Kamol nói.

"Tôi vẫn chưa đánh răng" Kim cười nói. Kamol nhìn Kim và gật đầu liên tục. Kim không thể không đi về phía giường. Môi cậu nhanh chóng hôn lên miệng Kamol, khiến Kamol khẽ mỉm cười.

"Ngủ tiếp đi. Tôi đi gọi anh sau. À, anh khóa phòng cho tôi. Vậy sẽ không có ai lẻn vào ngủ với anh." Kim nói một cách mỉa mai, khiến Kamol hơi nhướng mày trước khi cười.

"Này, tôi nhớ mùi của em. Tôi không ngủ ôm ai ngoài em đâu" Kamol đáp. Kim sau đó bước ra khỏi giường để rửa mặt và đánh răng lần nữa. Cậu ra khỏi phòng mà không quên đóng cửa lại.

"Cậu dậy sớm, Khun Kim," cấp dưới của Kamol nói, người bước lên cầu thang và chào cậu.

"Tôi đã quen với nó. Dì Nee vào bếp rồi à?" Kim hỏi.

"Dì ấy ở bên trong," thuộc hạ của Kamol đáp. Rồi Kim bước vào bếp.

"Tôi có thể giúp gì cho dì không?₫ Kim cười chào hỏi. Người dì quay lại nhìn Kim, trước khi đưa tay ra và nắm nhẹ lấy cánh tay Kim.

"Cậu đã gặp Daniel chưa?" Dì lo lắng hỏi.


"Ừ, tôi đã gặp anh ta tối qua" Kim trả lời.

"Dì đã rất lo lắng. Khun Daniel, khá là hư hỏng. Dì lo Kim không vừa lòng" Dì lại nói.

"Dì có thân với Khun Daniel không?" Kim tò mò hỏi.

"Chúng tôi không thân thiết lắm. Khun Daniel không bao giờ đến chơi hay nói chuyện với các dì. Nhưng không phải không Daniel là người xấu, cậu cũng là người tốt. Nhưng cứ tự tại một chút là được" người cô cười nói. Kim gật đầu xác nhận và bắt đầu giúp dì chuẩn bị bữa sáng một lúc, Kom bước vào bếp.

"Kom, cậu đã cho Clemo và Whipping Cream ăn chưa?" Kim hỏi ngay lập tức.

"Tôi sẽ đi ngay bây giờ," Kom trả lời.

"Tôi đi với cậu. Tôi đã quen với chúng, đừng lo lắng," Kim nói nhanh.

"Vâng," Kom trả lời, bởi vì Kamol đã nói rằng nếu Kim yêu cầu anh đưa cậu ra ngoài cho chúng ăn, anh có thể đưa cậu đi. Nhưng chỉ có Whipping Cream.





"Khun Kamol, tỉnh lại đi. Chúng ta đi ăn sáng" Kim, vừa trở về sau khi cho hổ Bengal ăn, đã đến đánh thức Kamol.

"Ồ, em làm gì vậy? Mùi thịt cá." Kamol mở mắt, tỉnh dậy và hỏi. Kim cúi xuống ngửi áo.

"Tôi đi cho Whipped Cream ăn. Hôm nay nó tiếp cận tôi mà không hề gọi cho anh. Và nó thậm chí còn liếm tay của tôi khi tôi đang cho nó bú" Kim hào hứng kể. Kamol cười nhẹ trước vẻ hài lòng trên khuôn mặt Kim.

"Tôi rất vui khi thấy em cười như vậy" Kamol nói trước khi ngồi dậy.

"Chúng ta sẽ đi tắm và xuống nhà ăn" Kamol nói, trước khi cả hai đi tắm và mặc quần áo. Sau đó họ đi xuống phòng ăn.





"Hôm nay, Kom và Baiboon xin phép được ăn trong bếp" Dì Nee nói khi Kamol và Kim bước vào phòng ăn.

"Ồ, tôi hiểu rồi" Kamol nói, vì hắn biết rằng Kom không muốn ngồi vào bàn ăn nếu Daniel ở nhà. Kom không muốn Daniel nói rằng Kamol đã đánh mất sự tôn trọng. Danil và Ivan quản lý nhân viên của họ như ông chủ và cấp dưới, họ không giống một gia đình như Kamol. Kamol đưa Kim và ngồi vào bàn ăn.

"Vậy là chúng ta không mong đợi Khun Daniel phải không?" Kim hỏi khi Kamol bắt đầu ăn sáng.

"Đừng đợi anh ta, với người đó, em không biết khi nào anh ta tỉnh lại. Anh đã lên máy bay và đến gặp chúng ta tối qua" Kamol nói một cách thờ ơ. Kim do dự một chút trước khi đồng ý ngồi xuống và ăn với Kamol. Dì đã chuẩn bị bữa sáng riêng cho Daniel.





"Cậu không đợi tôi sao, Kamol?" Tiếng hét của Daniel vang lên bên tai Kamol và Kim. Họ gần như đã ăn xong. Khi Kamol hơi ngước lên, hắn nhìn thấy Daniel đi lại trong bộ quần áo giống như đêm qua.

"Tôi không nghĩ là anh lại dậy sớm như vậy" Kamol trả lời, Daniel giận dữ nhìn Kamol. Và anh ta quay lại nhìn Kim với vẻ không hài lòng.

"Bảo người giúp việc của cậu cho tôi một ít đồ ăn" Daniel nói khi anh ngồi vào chiếc ghế đối diện với Kim.

"Tôi sẽ lo việc đó" Kim quay sang Kamol với một nụ cười, trước khi đứng dậy gặp người dì trong bếp và giúp người dì chuẩn bị bữa ăn cho Daniel.

"Tôi không sao. Anh muốn nói gì với tôi đêm qua?" Kim nói với Daniel với một nụ cười. Họ đưa cho Daniel bữa sáng kiểu Mỹ của anh ta và Kim quay trở lại chỗ ngồi ban đầu của mình.

____

Bé Kim cháy quá.

____

À mà tui đang có ý định dịch luôn truyện của Ruth, Lop với Kit. Nhưng vấn đề là tui không thể nhắn tin được với MirNoe_BL. Phải làm sao? Phải làm sao?

Lỡ lậu rồi, lậu luôn được hem?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương