Chu Kì Nghiêu bị bộ dáng giận mà không dám nói của Long Bạch Bạch làm vui vẻ, xem ra cũng không phải là thật sự ngu ngốc, ít nhất vẫn có thể nghe hiểu, chẳng qua đối với một số chuyện thì không hiểu như người bình thường, cần phải từ từ dạy. sợ là đầu óc so với  hắn lúc còn ngốc cũng không khác nhau mấy, không phải trời sinh, mà là sau này mới bị.

Chu Kì Nghiêu nhìn Long Bạch Bạch hơi hoảng hốt, năm đó người nọ nhìn thấy hắn ngu dại thì cảm thấy như thế nào? Có phải giống như mình giờ phút này cũng muốn giơ tay dạy từng bước cho một người ngốc nghếch đơn thuần để người ta có thể khôi phục như lúc ban đầu?

Chu Kì Nghiêu đột nhiên hiểu được mình vì sao lại có thể dễ dàng tha thứ cho ngốc tử bên cạnh này như vậy.

Ngoại trừ khuôn mặt này, hắn cũng muốn thử nghiệm cảm giác năm đó khi người nọ có phải giống như hắn bây giờ đang đối mặt với ngốc tử này, hắn muốn biết được…. lúc trước đối phương có tâm tình như thế nào, cho dù là chỉ có một chút, hay là vì cảm xúc khác.

Bởi vì không biết, bởi vì sẽ không còn được gặp lại, mới càng muốn biết.

Long Bạch Bạch không biết tâm tư của Chu Kì Nghiêu, chờ thức ăn lại được bưng lên lần nữa, hắn vừa ăn vừa len lén nhìn Chu Kì Nghiêu, lần này người tốt nói thiệt nhiều quy củ, nhưng không ngăn được tốc độ tay của hắn, lỗ tai nghe thì vẫn nghe nhưng tay thì vẫn vận động hết mình, cuối cùng ăn no, xoa xoa bụng mình ợ một cái, hạnh phúc ở trên ghế cọ tới cọ lui, bộ dạng ngây ngô cười khiến cho Chu Kì Nghiêu đau đầu.

Nhưng rốt cục thật sự là ăn tới đau bụng, phải khiến cho Tô Toàn đi mời ngự y tới nhìn một cái.

Kết quả sau khi ngự y xem xong, cẩn thận mở miệng, nói vòng vèo một vòng lớn, mới tổng kết một câu: không có chuyện gì, chỉ là thân thế có cấu tạo khác biệt, có thể ăn có thể uống, nếu còn lo lắng, uống chút nước trà tiêu thực là được.

Cốc ngự y muốn rơi lệ, nghe được hoàng thượng triệu kiến còn tưởng rằng mình gây ra lỗi gì, khiến hắn sợ tới mềm chân, kết quả tới nơi này, chỉ là kiểm tra cho Vân phi có phải là bị bội thực hay không?

Ngốc tử nào đó được ăn no, vui vẻ cười, khỏe mạnh khỏi phải nói.

Chu Kì Nghiêu nhìn thấy người cũng không có việc gì liền cũng không xen vào nữa, phất tay cho ngự y khai chút nước trà tiêu thực, rồi cho người rời khỏi.

Chờ quay đầu nhìn lại, phát hiện mới không bao lâu, ngốc tử kia lại đã ngủ, tư thế vẫn cuộn mình lại như vậy, chỉ là lần này chắc là mới vừa ăn no xong, vừa cười ngây ngô, vừa thì thào nói cái gì?

Khi Chu Kì Nghiêu ôm lấy người, nghe được đối phương đang ngủ mà vẫn nhớ tới đồ ăn.

Hạ mắt nhìn cơ thể Long Bạch Bạch không có mấy lượng thịt, nhớ tới những gì Tô Toàn nói về Vân gia, ánh mắt liền trầm xuống.

Chu Kì Nghiêu dùng qua tảo thiện liền trở về ngự thư phòng một lần nữa, bên người có Tô Toàn đi theo, người sau nhìn thấy hơi thở quanh thân hoàng đế lạnh lẽo, cẩn thận theo sát phía sau, nhìn thấy tân đế nhíu mày liền nghĩ lại mấy ngày nay như thế nào, không nhịn được nhìn Chu Kì Nghiêu.

Chu Kì Nghiêu cầm bút lông sói mặt không hề thay đổi phê tấu chương, đôi mắt hẹp dài nhìn thấy Tô Toàn nhìn qua liền mở miệng: “muốn nói cái gì nói đi.”

Tô Toàn biết rõ đạo lý gần vinh quang sẽ được vinh quang gần xấu xa thì sẽ xấu xa, nếu hắn đã theo tân đế, vậy nếu tân đế gặp chuyện không may, đại thái giám cận kề như hắn sợ là cũng không có gì tốt đẹp, hắn sắp xếp dưới đáy lòng một phen, mới mở miệng nói: “hoàng thượng, qua mấy ngày nữa chính là tế tự, đây là lần đầu tiên sau khi hoàng thượng đăng cơ phải rời cung, nô tài lo lắng Đổng tướng bên kia….” Sẽ xuống tay.

Lời cuối cùng Tô Toàn không giám nói.

Nửa năm trước bởi vì Đổng tưởng và thái hậu  giết chết con hắc mã của Chu Kì Nghiêu mà đánh mất ngôi vị hoàng đế này, nhưng hôm nay đã qua nửa năm, Đổng tướng và thái hậu nửa năm nay cũng vẫn luôn tìm cơ hội, hiện giờ cơ hội này không phải đã tới rồi sao?

Cho dù tân đế có lợi hại, có thể chấn được một ngàn nhưng tới là vạn người thì sao?

Trước khi tới hoàng lăng cúng tế trên đường sẽ xảy ra chuyện gì ai mà biết được, hắn lo lắng tân đế vừa đi….

Nhưng hoàng gia cúng tế lại không thể không đi, cho dù tân đế tìm lý do thì Đổng tướng cũng sẽ ép tân đế phải đi.

Động tác của Chu Kì Nghiêu chậm lại, nhưng cũng chỉ là dừng lại một chút rồi lại tiếp tục viết cái gì, hắn đương nhiên biết chuyện Tô Toàn lo lắng, sáng sớm hôm nay Đổng tướng đã ở trên điện nhắc tới chuyện này, kích động triều thần khiến cho hắn tự mình đi tế tự để cầu cho quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa.

Mục đích vì sao thì trong lòng mọi người đều biết rõ, nhưng nửa năm trước Đổng tướng tính kế không ít chuyện, không có nghĩa hắn nửa năm nay cũng không làm gì, huống chi, những người đó muốn giết hắn…. cũng không dễ dàng.

Thế nhưng Tô Toàn nhắc như vậy, khiến hắn nhớ ra một chuyện: “lần hiến tế này, mang ngốc tử kia theo.”

“A?” ban đầu Tô Toàn còn chờ tân đế nghĩ cách, kết quả sao tân đế đột nhiên lại nói tới Vân chủ tử? thế nhưng nghĩ lại cũng đúng, việc này của tân đế phải đi mất mấy ngày, nếu để Vân chủ tử lại, có thái hậu ở đây sợ là dữ nhiều lành ít, mang theo cũng tốt, nhưng….. nhưng hoàng thượng không hề lo lắng an toàn của mình sao?

Đương nhiên Chu Kì Nghiêu không lo lắng, Đổng tướng muốn mạng của hắn cũng không dễ dàng, nhưng hắn có thể dựa vào chuyện này để có được chứng cớ chống lại Đổng tướng.

Thế nhưng còn có một chuyện Chu Kì Nghiêu không xác định, chính là từ sau khi hắn khôi phục, không biết có phải là trong cơ thể có long châu nhưng hắn lại là người phàm nên không thể thích ứng được, mỗi tháng cứ vào đêm trăng tròn hắn sẽ mất đi toàn bộ ý thức, thế nhưng nửa năm nay hắn đã khống chế được sự khác thường của long châu, lần này hắn cũng sẽ không có vấn đề gì.

Sau khi Long Bạch Bạch tỉnh ngủ liền không tìm thấy Chu Kì Nghiêu, hắn ngồi trên nhuyễn tháp ôm lấy chăn gấm, nhìn tiểu thái giám hầu hạ một bên, người sau nhìn vào khuôn mặt của Long Bạch Bạch, cho dù là đã nhìn nhiều lần cũng nhịn không được mà tim đập nhanh, liền nhanh chóng cúi đầu, như là biết ý tứ của Long Bạch Bạch: “Vân chủ tử, hoàng thượng ở ngự thư phòng.”

“ngự thư phòng? Đó là nơi nào?” Long Bạch Bạch cảm thấy quen tai, lại không nhớ được, chỉ là sững sờ nhìn tiểu thái giám.

Tiểu thái giám dựa vào lời Tô Toàn trước khi đi dặn dò, mang Long Bạch Bạch đi ngự thư phòng.

Lúc trước Chu Kì Nghiêu có dặn, nên tới ngự thư phòng thị vệ cũng không ngăn cản, thế nhưng tiểu thái giám không thể đi vào, Long Bạch Bạch nhìn cửa điện, nhưng cũng không sợ hãi, trực tiếp đẩy cửa điện ra, hắn không trực tiếp đi vào, ngược lại là ngó đầu vào trước, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Chu Kì Nghiêu đang ngồi ở trước ngự án.

Ánh nắng chiếu vào trên người nam tử tuấn mĩ, lông mày nhíu lại tinh xảo như tranh, làm cho Long Bạch Bạch  nhịn không được nhìn tới ngây người, cho tới khi không cam lòng di dời tầm mắt.

Tô Toàn vừa nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu, cho nên một màn này hắn đều nhìn thấy, Long Bạch Bạch biểu hiện rất rõ ràng, cũng quá thẳng thắn, làm cho hắn không nhịn được nhớ tới lời nói lần đầu tiên Long Bạch Bạch gặp Chu Kì Nghiêu, còn khen bộ dạng hoàng thượng đẹp.

Lúc ấy hoàng thượng cũng không tức giận, hắn làm nô tài đương nhiên cũng không thể nói gì.

Tô Toàn rất có nhãn lực cho người lui xuống, Long Bạch Bạch lấy lại tinh thần, cũng từ từ đi qua, hắn cảm thấy bộ dạng người tốt đẹp, nhìn thấy Chu Kì Nghiêu đang viết cái gì, bước qua từng bước, đầu tiên là cách ngự án ba bốn bước, sau đó nghiêng đầu lên phía trước nhìn xem nhưng bởi vì quá xa mà không nhìn thấy được.

Long Bạch Bạch liền đánh bạo đi tới trước vài bước, cọ tới trước ngự án, nhưng nhìn thấy Chu Kì Nghiêu không phản ứng gì, lại được một tấc liền tiến một thước cọ tới trên người Chu Kì Nghiêu.

Long ỷ không nhỏ, hắn xê dịch tới bên người Chu Kì Nghiêu, thực tự giác ngồi lên, thế nhưng hắn ngồi nhưng không nhiều lời, ngoan ngoãn thò đầu vào xem, tò mò cũng không nói nhiều, nín thở, hai tay đặt lên đầu gối, một đôi con ngươi mở thật to che kín tò mò, nhưng cho dù ngạc nhiên cũng không nhiều lời.

Đây cũng là nguyên do mà Chu Kì Nghiêu cảm thấy để Long Bạch Bạch ở bên người cũng không sao, ngốc tử này tuy rằng hơi ngơ ngác, nhưng không biết có phải là do hắn thích bộ dạng của tên ngốc này, khi nói chuyện với đối phương hắn có thể nói thật lâu, khiến cho hắn cảm thấy đại điện trống vắng được xua tan đi, chờ khi hắn cần đối phương không cần nói chuyện, sẽ giống như hiện tại, ngoan ngoãn khiến cho Chu Kì Nghiêu cảm thấy mềm lòng.

Hắn xử lý xong một quyển, liền nghiêng đầu nhìn qua.

Long Bạch Bạch không nghĩ tới hắn đột nhiên nhìn qua, lập tức thu tầm mắt về, còn cường điệu một câu: “Ta không thấy nha.”

Chu Kì Nghiêu nhếch mày: trẫm tin ngươi mới lạ.

Long Bạch Bạch tự mình cười ngây ngô, cũng không rời khỏi long ỷ, liền cứ như vậy từ từ cọ tới bên người hắn, tò mò nhìn chằm chằm: “Đây là cái gì?”

Suy nghĩ trước đó của Chu Kì Nghiêu theo câu hỏi này của Long Bạch Bạch lại xuất hiện, nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc này, hắn giống như có thể nhớ tới năm đó sau khi hắn tỉnh lại hắn thường xuyên thấy đối phương hăng hái viết chữ vẽ tranh, hắn mới vừa khôi phục lại bình thường bởi vì bị những chuyện trong những năm đó kích thích mà ôm hận ý, đúng lúc hắn sắp chìm vào vực sâu thù hận thì được túm ra…..

Trong lòng Chu Kì Nghiêu khẽ động: “Ngươi muốn xem thử không?”

Long Bạch Bạch đang nhìn nghiêm túc, nghe vậy liền chỉ chỉ mình, hai mắt phát sáng: “Hả? ta có thể sờ sờ sao?”

Hắn nhìn Chu Kì Nghiêu đưa bút lông sói tới trước mặt có hơi sợ hãi, lúc trước hắn ở Vân gia cũng nhìn thấy người trong phủ ân nhân viết, hắn tò mò chạm vào thì bị người đó đánh một trận, xương cốt đau vài ngày, sau đó thấy cũng không dám chạm vào.

Chu Kì Nghiêu nhìn ra hắn muốn chạm mà không dám, nhịn không được hỏi nguyên do, liền nhìn thấy ngốc tử này chỉ chỉ nghiên mực: “Sẽ bị đập, đau lắm.”

Con ngươi Chu Kì Nghiêu co lại, đoán được chắc là do người Vân gia làm, liền hạ thấp thanh âm: “Sẽ không, có trẫm ở đây, sẽ không như vậy. nếu hôm nay ngươi học được tên của mình, qua mấy ngày nữa trẫm liền mang ngươi ra ngoài cung chơi?”

“Ngoài cung chơi?” đầu óc của Long Bạch Bạch đối với điều này chạy hơi chậm, ở trong mắt hắn thế gian không có gì tốt hơn ăn.

Chu Kì Nghiêu nhìn vào mắt hắn, liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của hắn, đau đầu không thôi, lừa gạt nói: “Có ăn ngon, không giống như trong cung, ăn rất ngon.”

“Thật sao? Ta muốn đi muốn đi!” ngốc tử Long Bạch Bạch lập tức bị lừa, ồn ào muốn học tên của mình, hắn khẳng định có thể học được.

Tô Toàn đứng ở ngoài ngự thư phòng nghe đối thoại ở trong phòng, khóe miệng co rút: hoàng thượng, đại trượng phu thế mà lại đi lừa gạt ngốc tử sao?

Long Bạch Bạch hứng thú bừng bừng, ban đầu Chu Kì Nghiêu nghĩ rằng ngốc tử này chỉ hai ba ngày là có thể học xong, kết quả….. hắn nghĩ nhiều rồi, cuối cùng Long Bạch Bạch cọ đầy mực  nước lên mặt nhưng không thể học xong tên mình, cuối cùng Chu Kì Nghiêu quyết định đứng dậy, giơ tay nắm lấy tay Long Bạch Bạch, nhưng khi viết, ma xui quỷ khiến lại viết ra tên của mình.

Chờ sau khi viết xong, Chu Kì Nghiêu ngây ngẩn cả người.

Long Bạch Bạch thì nghiêng đầu, trong đầu nghĩ tới những nét chữ mà Chu Kì Nghiêu vừa nắm tay mình viết, lại nghiêng đầu, liền bắt trước viết lại một lần. chờ nhìn viết giống như đúc với chữ của Chu Kì Nghiêu đã viết liền quay đầu tươi cười rạng rỡ: “Ngươi xem, tốt lắm….”

Trong nháy mắt Long Bạch Bạch quay đầu lại, Chu Kì Nghiêu mới lấy lại tinh thần, vừa vặn nhìn thấy nụ cười gần trong gang tấc này, trong đầu đột nhiên nhớ tới năm đó thiếu niên cố ý viết sai tên hắn, khi quay đầu lại nhìn hắn, còn cố ý cười: “ngươi xem, Chu Kì Dao, ngươi sao lại có một cái tên nữ tính như vậy chứ?”

Lúc ấy hắn ngẩng đầu nhìn qua, vừa vặn nhìn thấy nụ cười kia, giống như nụ cười của tên ngốc này, làm cho Chu Kì Nghiêu nháy mắt giật mình tại chỗ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương