Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?
-
Chương 57
Chu Kì Nghiêu đi theo đoàn người của công chúa Tây Hải thuận lợi đi vào hải vực của Tây Hải, khi Chu Kì Nghiêu tới gần công chúa Tây Hải nàng muốn cảm nhận một chút, nhưng nàng chỉ cảm nhận được yêu khí trên người đối phương rất yếu, nhưng không có cách nào phân biệt ra là yêu gì, mà khi nàng thử dò xét một lần, yêu khí kia hoàn toàn biến mất.
Điều này càng làm cho công chúa Tây Hải cảm thấy tu vi của đối phương tuyệt đối là trên nàng, nhất là chờ đoàn người bước vào Tây Hải, lính tôm tướng cua đi phía trước mở đường, mở ra một con đường nước ở Tây Hải, khi hai bên mở ra tạo thành hai bức tường nước, ở giữa là một con đường, mà đoàn người theo con đường này đi xuống long cung dưới đáy biển.
Vừa đi qua thì bức tường nước ở phía sau liền đóng lại, thân thể Chu Kì Nghiêu cho dù ở dưới đáy biển cũng không có vấn đề gì, điều này làm cho đám người công chúa Tây Hải không hoài nghi hắn không phải yêu.
Long châu trong cơ thể Chu Kì Nghiêu tuy rằng không còn sức mạnh, nhưng bản thân long châu có khả năng tránh nước, cho nên Chu Kì Nghiêu cũng sẽ không sợ nước, cũng có thể sinh sống ở dưới đáy biển. chờ công chúa Tây Hải mang Chu Kì Nghiêu vào long cung Tây Hải, nàng cho cá thị bên người mang người tới một cung điện, sau đó đi tìm huynh trưởng của nàng giúp nàng giấu giếm.
Công chúa Bắc Hải thật sự đang kén phò mã, không chỉ có như thế Bắc Hải long vương còn ỷ vào thân phận của mình mà mời phụ vương nàng qua, sau đó lại gửi một lá thư mời cho huynh trưởng của nàng, ý tứ rất rõ ràng, chỉ là muốn huynh trưởng nàng cũng qua, không chắc chỉ là nhìn một cái.
Thế nhưng huynh trưởng nàng mới không thèm để ý tới công chúa Bắc Hải, bởi vì dáng vẻ xấu xí mà bị từ hôn, thế nhưng còn dám có suy nghĩ tới huynh trưởng của nàng sao?
Nhưng mà vẫn phải qua, cho nên nàng phải nói trước với huynh trưởng mình, tránh cho bị tiết lộ, tìm một lý do từ chối đem người giữ lại long cung, sớm muộn gì cũng là người của nàng.
Công chúa Tây Hải đi qua thì thái tử Tây Hải đang cùng cá thị đùa giỡn, nghe được tiếng động từ bên ngoài màn nước, liền ngăn cản đám người công chúa Tây Hải, không lâu sau mới vẫy lui mọi người, lúc này mới lười biếng mặc quần áo đi ra, vén lên bức rèm trân châu, lộ ra khuôn mặt âm nhu mang theo nụ cười, “Lúc này sao lại tới đây?”
Công chúa Tây Hải chờ hơi không kiên nhẫn, nhưng nàng có việc cầu người, chỉ có thể đè nén không vui trong lòng, nâng mắt cả mặt liền mang tươi cười: “Hoàng huynh, ta mang về một vị khách quý từ bên ngoài, chỉ là ta không nhìn ra thân phận của hắn, nhưng ta thấy phong thái của hắn giống với ngươi, sợ là…. Thân phận sẽ không thấp.”
Thái tử Tây Hải nhíu mày: “Cái gì? ngươi tùy tiện mang yêu trở về? nhị muội, ngươi thật quá liều lĩnh? Lúc trước bởi vì Vân nhị kia mà ầm ĩ với phụ vương, thiếu chút nữa xảy ra sự cố, lần này ngươi còn dám mang người về? ngươi chẳng lẽ không biết đoạn thời gian này phụ vương bắt ta ở chỗ này chính là muốn dùng hơi thở của Vân đại dẫn đến…..”
Thái tử Tây Hải khó thở gầm nhẹ ra tiếng, chỉ là nói tới một nửa, liền đem thanh âm ép xuống, nhíu mày quát lớn: “Đem yêu không biết từ đâu tới đuổi đi đi!”
“Hoàng huynh!” công chúa Tây Hải không vừa lòng, nàng cũng không phải sống uổng phí nhiều năm như vậy, còn không phân biệt được ai là quý nhân hay sao? Hơn nữa, cho dù không phải, dựa vào khuôn mặt kia cũng đủ rồi.
Nàng cắn cắn môi: “Hoàng huynh ngươi có giúp hay không? Ta xem trọng khuôn mặt của hắn, hơn nữa, vài vị điện hạ trước kia của Đông Hải ngoại trừ Vân đại hiện giờ bị chúng ta giam giữ dưới long cung, căn bản không còn ai sống, có cái gì mà cần phải dụ dỗ? năm đó Vân nhị cũng đã chết không còn xương rồi, về phần Vân tam năm đó cũng chưa tới hai trăm tuổi, dựa vào tu vi kia càng không thể sống được.”
“Nhưng Vân đại vẫn còn sống, phụ vương lo lắng…. ngươi đừng quấy rối, nếu để xảy ra chuyện, xem phụ vương có tha cho ngươi hay không?” thái tử Tây Hải phất tay, hiển nhiên là không hề lung lay.
Công chúa Tây Hải khẽ cắn môi: “ta cảm thấy hắn là từ bên kia tới.”
“Cái gì?” thái tử Tây Hải không hiểu nhìn qua, cái gì mà bên kia tới?
Công chúa Tây Hải đi tới gần, nhỏ giọng nói: “Nghe nói người được chọn làm yêu vương kế nhiệm đã chọn được rồi, là đại điện hạ chưa bao giờ lộ mặt qua, nghe nói diện mạo của đại điện hạ tuấn mỹ vô song, lại còn thích mặc đồ đen, khó có người có được diện mạo tốt như vậy, ngươi cảm thấy nếu có được diện mạo như vậy thì trình độ phải như thế nào?”
Thái tử Tây Hải liếc mắt nhìn nàng một cái, khuôn mặt cứng lại: “ngươi….. ngươi đừng bị nam sắc che mờ mắt, sao có thể là vị kia được?”
Công chúa cười cười: “Hoàng huynh ngươi đi theo ta thì sẽ biết, diện mạo kia của hắn…. so với ba vị tiền Đông Hải còn tốt hơn nhiều.”
“Thật sao?” hắn đã thấy qua diện mạo của tiền đại điện hạ và nhị điện hạ của Đông Hải, diện mạo kia ở trong tứ hải bọn hắn đã là thứ nhất, nghe ý tứ của nhị muội còn tốt hơn cả hai vị kia…. Hay là thật?
Dã tâm của phụ vương quá lớn, hiện giờ tuy rằng diệt trừ được tiền Đông Hải, vị kết vị mới đã bị bọn họ mua chuộc, nhưng vẫn chưa đủ, nếu có thể bắt tay với vị kia…..
Hắn nhìn mắt công chúa Tây Hải, “Khoan kết luận như vậy, ta đi nhìn xem trước đã.”
Sau khi Chu Kì Nghiêu ngồi xuống ở đại điện, bốn phía không hề có ai ngoại trừ những người hầu, hắn nhàn hạ ngồi ở chỗ đó trên mặt không hề sợ hãi, chỉ là ánh mắt quét qua những kỳ trân dị bảo dưới đáy biển này, giống như thông qua những thứ này có thể nhìn thấy bộ dáng tiểu ngân long khi còn là một ấu long gây sự khắp nơi ở long cung, ánh mắt hắn nhịn không được nhu hòa hơn, khóe miệng cũng mang theo ý cười, chỉ là nghĩ tới chuyện tiểu hỗn đản kia làm sau này, môi mỏng liền mím lại, uể oải cúi đầu suy nghĩ.
nhưng không bao lâu, hắn liền cảm giác được một cỗ yêu khí mạnh mẽ tràn vào, hắn không thay đổi sắc mặt nhìn qua, liền nhìn thấy vị công chúa kia đã trở lại, phía sau còn mang theo một vị nam tử có dáng vẻ không tồi nhưng ánh mắt khiến cho hắn cực kỳ chán ghét.
Người sau vừa tiến vào ánh mắt liền nhìn vào người hắn, nhìn quanh một vòng cuối cùng nhìn vào mặt hắn, Chu Kì Nghiêu rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của nam tử này sáng rực lên, mặt hắn không hề thay đổi nhìn qua, đáy mắt không có cảm xúc gì?
Chỉ là ngay sau đó, hắn liền cảm nhận được một hơi thở thăm dò đang tới chỗ hắn, Chu Kì Nghiêu cũng không ngăn cản, thậm chí cũng không ra tay, chỉ là lạnh nhạt nhìn nam tử kia, người kia chờ hơi thở này tới gần, cũng tự mình thu về trước, lập tức tươi cười với Chu Kì Nghiêu, thái độ cũng lập tức thay đổi: “Khách quý tới nhưng ta lại chậm trễ.”
Chu Kì Nghiêu ngồi ở chỗ kia không chút sứt mẻ: “Vị này chính là?” hắn nhìn thấy người này đi theo phía sau công chúa Tây Hải.
Công chúa Tây Hải vừa nhìn thấy dáng vẻ này của huynh trưởng liền biết nàng đã đoán đúng, huynh trưởng cũng không thử ra cái gì.
Nàng lập tức nói: “Đây là huynh trưởng của ta, cũng là thái tử Tây Hải.”
“không biết công chúa còn có hoàng huynh khác?” Chu Kì Nghiêu không chút để ý mở miệng, ngược lại thái độ này càng làm cho hai người càng thêm tin tưởng, không hề sợ hãi khi đối mặt với thái tử Tây Hải thậm chí vẻ mặt cũng rất thản nhiên, còn không biết hoàng tộc Tây Hải có những người nào, hai vị chủ tử Tây Hải nhìn nhau, sợ là thật sự là vị yêu trong cung kia.
Tứ hải bọn họ ở bờ biển bên này đều là hoàng tộc, nhưng đối với yêu cung bên kia hoàn toàn không là gì.
Thái tử Tây Hải đột nhiên càng nhiệt tình hơn: “Công tử nói đùa, Tây Hải này không có hoàng tử khác, chỉ có một mình ta, nhưng thật ra ta có hai vị hoàng muội, đại hoàng muội sớm đã thành thân, cũng không ở Tây Hải, nhưng nhị muội này của ta…. Thật là một người si tình. Vốn có một vị hôn phu thanh mai trúc mã, chỉ tiếc vị hôn phu kia mạng mỏng, nhị muội này của ta còn chưa kịp gả qua liền….. nhị muội của ta si tình, vài năm nay vẫn không chịu kén phò mã, thật sự làm cho người ta buồn lo.”
Thái từ này cố ý dò xét một phen, sợ là cố ý muốn làm phò mã nên tới đây lừa bọn họ.
Chỉ là lời này của hắn Chu Kì Nghiêu không hề nghe lọt, hắn cau mày, lúc trước sở dĩ tới đây bởi vì nghĩ nơi này có thể là long cung của Vân Bạch Liệt, nhưng người này vừa tiến vào cũng không phải đại cữu tử của hắn, điện hạ cũng chỉ có một mình hắn, vậy ngốc tử kia tuyệt đối không ở trong này, Chu Kì Nghiêu đã muốn rời đi.
Nghe được thái tử nói như vậy, hắn tùy ý trả lời vài câu, cũng không có hứng thú gì, liền trực tiếp chuyển đề tài, “Nghe nói mấy ngày nữa điện hạ muốn đi Bắc Hải?”
“Đúng vậy, nhưng sợ là cần thêm một ít thời gian nữa.” thái tử Tây Hải nhìn thấy Chu Kì Nghiêu không hề có hứng thú với hai chữ phò mã, liền hoàn toàn tin tưởng.
Kết quả, hắn vừa nói xong, Chu Kì Nghiêu liền tìm được lý do: “Vậy thực không khéo, ta vội đi Bắc Hải, nếu còn cần mấy ngày, vậy ta không làm phiền, đi trước vậy.”
Dứt lời trực tiếp chắp tay, vẻ mặt thản nhiên, thậm chí cũng không hề liếc mắt tới nhị công chúa, muốn rời đi.
Nhị công chúa nóng nảy: “Hoàng huynh!”
Thái tử Tây Hải cũng sốt ruột, chẳng lẽ bọn họ thử khiến cho khách quý nhìn ra? nên không vui sao?
Thái tử Tây Hải vội vàng đi lên, “Công tử khoan đã, nếu đã tới đây, hãy ở lại một đêm rồi hãy đi.”
Chu Kì Nghiêu đã biết được ở Tây Hải không có người hắn cần tìm, vậy chỉ còn lại ba bờ biển kia, hắn vội vã tìm người, đương nhiên là không có suy nghĩ nghỉ ngơi, liền tùy ý vẫy tay, chỉ là vừa mới vòng qua một nơi, đột nhiên lỗ tai hình như nghe thấy thanh âm gì.
Không biết có phải hắn đứng gần cái gì hay không, hắn hình như nghe được tiếng rồng gầm, mà tiếng rồng gầm kia…. Hơi quen tai, như là đã nghe được ở Lệ Sơn, đáy lòng hắn có một dự cảm khiến hắn phải ở lại, hắn sao lại cảm thấy tiếng rồng gầm này rất giống với tiếng của đại cữu ca?
Bước chân của Chu Kì Nghiêu ngừng lại, nhị công chúa nhanh chóng chạy lên: “Công tử ngươi vẫn nên ở lại đi? Tây Hải chúng ta vẫn luôn nhiệt tình hiếu khách, nếu để cho phụ vương ta biết khách qua đường không được tiếp đón chu đáo nhất định sẽ tức giận, đúng không?”
Nàng ngửa đầu, cố ý để lộ ra vẻ đáng thương để mê hoặc Chu Kì Nghiêu, nếu không nghe thấy tiếng rồng gầm, Chu Kì Nghiêu đương nhiên sẽ không ở lại, nhưng vừa rồi thái tử này nói Tây Hải không có hoàng tộc khác, đại cữu ca nhà hắn…. đúng rồi đại cữu ca tương lại sao lại ở trong này?
Chu Kì Nghiêu im lặng nhìn công chúa Tây Hải, đột nhiên liền sửa lại ý định, giọng cũng chậm lại: “nếu công chúa đã nói như vậy, vậy…. làm phiền rồi.”
Mà bên kia, Vân Bạch Liệt và Chu Viêm dựa theo hơi thở của đại ca để lại đi tìm, rốt cục tời gần Đông Hải, nhưng không có tới gần.
Không biết vì sao, càng tới gần Đông Hải, Vân Bạch Liệt cảm giác hai quả trứng trong bụng càng lộn xộn hơn, khiến hắn càng hoang mang hơn, luôn luôn có dự cảm xấu.
Chu Viêm tìm lâu như vậy vốn đã nóng ruột tới mức muốn lập tức nhảy vào Đông Hải, hắn nhìn chằm chằm bờ biển Đông Hải, “Tam điện hạ, chủ tử khẳng định ở trong này. Hiện giờ Đông Hải đã đổi long vương mới, cũng là người của cẩu tặc long kia, sợ là chủ tử bị nhốt ở nơi này. Ngươi ở chỗ này chờ thuộc hạ, một mình thuộc hạ đi dò xét, nếu thuộc hạ không trở về, ngươi liền nhanh chóng chạy đi, tìm một chỗ trốn cho kỹ, chờ con rồng yêu kia ra thì báo thù cho thuộc hạ và chủ tử!”
Chu Viêm kiên quyết đứng lên, cúi đầu với Vân Bạch Liệt, muốn xoay người xông vào Đông Hải.
Mà theo động tác này của Chu Viêm, hai quả trứng trong bụng Vân Bạch Liệt càng lộn xộn hơn khiến hắn không chịu đựng được, hắn lập tức nắm lấy tay Chu Viêm: “Không đúng…. Người đừng đi!”
Điều này càng làm cho công chúa Tây Hải cảm thấy tu vi của đối phương tuyệt đối là trên nàng, nhất là chờ đoàn người bước vào Tây Hải, lính tôm tướng cua đi phía trước mở đường, mở ra một con đường nước ở Tây Hải, khi hai bên mở ra tạo thành hai bức tường nước, ở giữa là một con đường, mà đoàn người theo con đường này đi xuống long cung dưới đáy biển.
Vừa đi qua thì bức tường nước ở phía sau liền đóng lại, thân thể Chu Kì Nghiêu cho dù ở dưới đáy biển cũng không có vấn đề gì, điều này làm cho đám người công chúa Tây Hải không hoài nghi hắn không phải yêu.
Long châu trong cơ thể Chu Kì Nghiêu tuy rằng không còn sức mạnh, nhưng bản thân long châu có khả năng tránh nước, cho nên Chu Kì Nghiêu cũng sẽ không sợ nước, cũng có thể sinh sống ở dưới đáy biển. chờ công chúa Tây Hải mang Chu Kì Nghiêu vào long cung Tây Hải, nàng cho cá thị bên người mang người tới một cung điện, sau đó đi tìm huynh trưởng của nàng giúp nàng giấu giếm.
Công chúa Bắc Hải thật sự đang kén phò mã, không chỉ có như thế Bắc Hải long vương còn ỷ vào thân phận của mình mà mời phụ vương nàng qua, sau đó lại gửi một lá thư mời cho huynh trưởng của nàng, ý tứ rất rõ ràng, chỉ là muốn huynh trưởng nàng cũng qua, không chắc chỉ là nhìn một cái.
Thế nhưng huynh trưởng nàng mới không thèm để ý tới công chúa Bắc Hải, bởi vì dáng vẻ xấu xí mà bị từ hôn, thế nhưng còn dám có suy nghĩ tới huynh trưởng của nàng sao?
Nhưng mà vẫn phải qua, cho nên nàng phải nói trước với huynh trưởng mình, tránh cho bị tiết lộ, tìm một lý do từ chối đem người giữ lại long cung, sớm muộn gì cũng là người của nàng.
Công chúa Tây Hải đi qua thì thái tử Tây Hải đang cùng cá thị đùa giỡn, nghe được tiếng động từ bên ngoài màn nước, liền ngăn cản đám người công chúa Tây Hải, không lâu sau mới vẫy lui mọi người, lúc này mới lười biếng mặc quần áo đi ra, vén lên bức rèm trân châu, lộ ra khuôn mặt âm nhu mang theo nụ cười, “Lúc này sao lại tới đây?”
Công chúa Tây Hải chờ hơi không kiên nhẫn, nhưng nàng có việc cầu người, chỉ có thể đè nén không vui trong lòng, nâng mắt cả mặt liền mang tươi cười: “Hoàng huynh, ta mang về một vị khách quý từ bên ngoài, chỉ là ta không nhìn ra thân phận của hắn, nhưng ta thấy phong thái của hắn giống với ngươi, sợ là…. Thân phận sẽ không thấp.”
Thái tử Tây Hải nhíu mày: “Cái gì? ngươi tùy tiện mang yêu trở về? nhị muội, ngươi thật quá liều lĩnh? Lúc trước bởi vì Vân nhị kia mà ầm ĩ với phụ vương, thiếu chút nữa xảy ra sự cố, lần này ngươi còn dám mang người về? ngươi chẳng lẽ không biết đoạn thời gian này phụ vương bắt ta ở chỗ này chính là muốn dùng hơi thở của Vân đại dẫn đến…..”
Thái tử Tây Hải khó thở gầm nhẹ ra tiếng, chỉ là nói tới một nửa, liền đem thanh âm ép xuống, nhíu mày quát lớn: “Đem yêu không biết từ đâu tới đuổi đi đi!”
“Hoàng huynh!” công chúa Tây Hải không vừa lòng, nàng cũng không phải sống uổng phí nhiều năm như vậy, còn không phân biệt được ai là quý nhân hay sao? Hơn nữa, cho dù không phải, dựa vào khuôn mặt kia cũng đủ rồi.
Nàng cắn cắn môi: “Hoàng huynh ngươi có giúp hay không? Ta xem trọng khuôn mặt của hắn, hơn nữa, vài vị điện hạ trước kia của Đông Hải ngoại trừ Vân đại hiện giờ bị chúng ta giam giữ dưới long cung, căn bản không còn ai sống, có cái gì mà cần phải dụ dỗ? năm đó Vân nhị cũng đã chết không còn xương rồi, về phần Vân tam năm đó cũng chưa tới hai trăm tuổi, dựa vào tu vi kia càng không thể sống được.”
“Nhưng Vân đại vẫn còn sống, phụ vương lo lắng…. ngươi đừng quấy rối, nếu để xảy ra chuyện, xem phụ vương có tha cho ngươi hay không?” thái tử Tây Hải phất tay, hiển nhiên là không hề lung lay.
Công chúa Tây Hải khẽ cắn môi: “ta cảm thấy hắn là từ bên kia tới.”
“Cái gì?” thái tử Tây Hải không hiểu nhìn qua, cái gì mà bên kia tới?
Công chúa Tây Hải đi tới gần, nhỏ giọng nói: “Nghe nói người được chọn làm yêu vương kế nhiệm đã chọn được rồi, là đại điện hạ chưa bao giờ lộ mặt qua, nghe nói diện mạo của đại điện hạ tuấn mỹ vô song, lại còn thích mặc đồ đen, khó có người có được diện mạo tốt như vậy, ngươi cảm thấy nếu có được diện mạo như vậy thì trình độ phải như thế nào?”
Thái tử Tây Hải liếc mắt nhìn nàng một cái, khuôn mặt cứng lại: “ngươi….. ngươi đừng bị nam sắc che mờ mắt, sao có thể là vị kia được?”
Công chúa cười cười: “Hoàng huynh ngươi đi theo ta thì sẽ biết, diện mạo kia của hắn…. so với ba vị tiền Đông Hải còn tốt hơn nhiều.”
“Thật sao?” hắn đã thấy qua diện mạo của tiền đại điện hạ và nhị điện hạ của Đông Hải, diện mạo kia ở trong tứ hải bọn hắn đã là thứ nhất, nghe ý tứ của nhị muội còn tốt hơn cả hai vị kia…. Hay là thật?
Dã tâm của phụ vương quá lớn, hiện giờ tuy rằng diệt trừ được tiền Đông Hải, vị kết vị mới đã bị bọn họ mua chuộc, nhưng vẫn chưa đủ, nếu có thể bắt tay với vị kia…..
Hắn nhìn mắt công chúa Tây Hải, “Khoan kết luận như vậy, ta đi nhìn xem trước đã.”
Sau khi Chu Kì Nghiêu ngồi xuống ở đại điện, bốn phía không hề có ai ngoại trừ những người hầu, hắn nhàn hạ ngồi ở chỗ đó trên mặt không hề sợ hãi, chỉ là ánh mắt quét qua những kỳ trân dị bảo dưới đáy biển này, giống như thông qua những thứ này có thể nhìn thấy bộ dáng tiểu ngân long khi còn là một ấu long gây sự khắp nơi ở long cung, ánh mắt hắn nhịn không được nhu hòa hơn, khóe miệng cũng mang theo ý cười, chỉ là nghĩ tới chuyện tiểu hỗn đản kia làm sau này, môi mỏng liền mím lại, uể oải cúi đầu suy nghĩ.
nhưng không bao lâu, hắn liền cảm giác được một cỗ yêu khí mạnh mẽ tràn vào, hắn không thay đổi sắc mặt nhìn qua, liền nhìn thấy vị công chúa kia đã trở lại, phía sau còn mang theo một vị nam tử có dáng vẻ không tồi nhưng ánh mắt khiến cho hắn cực kỳ chán ghét.
Người sau vừa tiến vào ánh mắt liền nhìn vào người hắn, nhìn quanh một vòng cuối cùng nhìn vào mặt hắn, Chu Kì Nghiêu rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của nam tử này sáng rực lên, mặt hắn không hề thay đổi nhìn qua, đáy mắt không có cảm xúc gì?
Chỉ là ngay sau đó, hắn liền cảm nhận được một hơi thở thăm dò đang tới chỗ hắn, Chu Kì Nghiêu cũng không ngăn cản, thậm chí cũng không ra tay, chỉ là lạnh nhạt nhìn nam tử kia, người kia chờ hơi thở này tới gần, cũng tự mình thu về trước, lập tức tươi cười với Chu Kì Nghiêu, thái độ cũng lập tức thay đổi: “Khách quý tới nhưng ta lại chậm trễ.”
Chu Kì Nghiêu ngồi ở chỗ kia không chút sứt mẻ: “Vị này chính là?” hắn nhìn thấy người này đi theo phía sau công chúa Tây Hải.
Công chúa Tây Hải vừa nhìn thấy dáng vẻ này của huynh trưởng liền biết nàng đã đoán đúng, huynh trưởng cũng không thử ra cái gì.
Nàng lập tức nói: “Đây là huynh trưởng của ta, cũng là thái tử Tây Hải.”
“không biết công chúa còn có hoàng huynh khác?” Chu Kì Nghiêu không chút để ý mở miệng, ngược lại thái độ này càng làm cho hai người càng thêm tin tưởng, không hề sợ hãi khi đối mặt với thái tử Tây Hải thậm chí vẻ mặt cũng rất thản nhiên, còn không biết hoàng tộc Tây Hải có những người nào, hai vị chủ tử Tây Hải nhìn nhau, sợ là thật sự là vị yêu trong cung kia.
Tứ hải bọn họ ở bờ biển bên này đều là hoàng tộc, nhưng đối với yêu cung bên kia hoàn toàn không là gì.
Thái tử Tây Hải đột nhiên càng nhiệt tình hơn: “Công tử nói đùa, Tây Hải này không có hoàng tử khác, chỉ có một mình ta, nhưng thật ra ta có hai vị hoàng muội, đại hoàng muội sớm đã thành thân, cũng không ở Tây Hải, nhưng nhị muội này của ta…. Thật là một người si tình. Vốn có một vị hôn phu thanh mai trúc mã, chỉ tiếc vị hôn phu kia mạng mỏng, nhị muội này của ta còn chưa kịp gả qua liền….. nhị muội của ta si tình, vài năm nay vẫn không chịu kén phò mã, thật sự làm cho người ta buồn lo.”
Thái từ này cố ý dò xét một phen, sợ là cố ý muốn làm phò mã nên tới đây lừa bọn họ.
Chỉ là lời này của hắn Chu Kì Nghiêu không hề nghe lọt, hắn cau mày, lúc trước sở dĩ tới đây bởi vì nghĩ nơi này có thể là long cung của Vân Bạch Liệt, nhưng người này vừa tiến vào cũng không phải đại cữu tử của hắn, điện hạ cũng chỉ có một mình hắn, vậy ngốc tử kia tuyệt đối không ở trong này, Chu Kì Nghiêu đã muốn rời đi.
Nghe được thái tử nói như vậy, hắn tùy ý trả lời vài câu, cũng không có hứng thú gì, liền trực tiếp chuyển đề tài, “Nghe nói mấy ngày nữa điện hạ muốn đi Bắc Hải?”
“Đúng vậy, nhưng sợ là cần thêm một ít thời gian nữa.” thái tử Tây Hải nhìn thấy Chu Kì Nghiêu không hề có hứng thú với hai chữ phò mã, liền hoàn toàn tin tưởng.
Kết quả, hắn vừa nói xong, Chu Kì Nghiêu liền tìm được lý do: “Vậy thực không khéo, ta vội đi Bắc Hải, nếu còn cần mấy ngày, vậy ta không làm phiền, đi trước vậy.”
Dứt lời trực tiếp chắp tay, vẻ mặt thản nhiên, thậm chí cũng không hề liếc mắt tới nhị công chúa, muốn rời đi.
Nhị công chúa nóng nảy: “Hoàng huynh!”
Thái tử Tây Hải cũng sốt ruột, chẳng lẽ bọn họ thử khiến cho khách quý nhìn ra? nên không vui sao?
Thái tử Tây Hải vội vàng đi lên, “Công tử khoan đã, nếu đã tới đây, hãy ở lại một đêm rồi hãy đi.”
Chu Kì Nghiêu đã biết được ở Tây Hải không có người hắn cần tìm, vậy chỉ còn lại ba bờ biển kia, hắn vội vã tìm người, đương nhiên là không có suy nghĩ nghỉ ngơi, liền tùy ý vẫy tay, chỉ là vừa mới vòng qua một nơi, đột nhiên lỗ tai hình như nghe thấy thanh âm gì.
Không biết có phải hắn đứng gần cái gì hay không, hắn hình như nghe được tiếng rồng gầm, mà tiếng rồng gầm kia…. Hơi quen tai, như là đã nghe được ở Lệ Sơn, đáy lòng hắn có một dự cảm khiến hắn phải ở lại, hắn sao lại cảm thấy tiếng rồng gầm này rất giống với tiếng của đại cữu ca?
Bước chân của Chu Kì Nghiêu ngừng lại, nhị công chúa nhanh chóng chạy lên: “Công tử ngươi vẫn nên ở lại đi? Tây Hải chúng ta vẫn luôn nhiệt tình hiếu khách, nếu để cho phụ vương ta biết khách qua đường không được tiếp đón chu đáo nhất định sẽ tức giận, đúng không?”
Nàng ngửa đầu, cố ý để lộ ra vẻ đáng thương để mê hoặc Chu Kì Nghiêu, nếu không nghe thấy tiếng rồng gầm, Chu Kì Nghiêu đương nhiên sẽ không ở lại, nhưng vừa rồi thái tử này nói Tây Hải không có hoàng tộc khác, đại cữu ca nhà hắn…. đúng rồi đại cữu ca tương lại sao lại ở trong này?
Chu Kì Nghiêu im lặng nhìn công chúa Tây Hải, đột nhiên liền sửa lại ý định, giọng cũng chậm lại: “nếu công chúa đã nói như vậy, vậy…. làm phiền rồi.”
Mà bên kia, Vân Bạch Liệt và Chu Viêm dựa theo hơi thở của đại ca để lại đi tìm, rốt cục tời gần Đông Hải, nhưng không có tới gần.
Không biết vì sao, càng tới gần Đông Hải, Vân Bạch Liệt cảm giác hai quả trứng trong bụng càng lộn xộn hơn, khiến hắn càng hoang mang hơn, luôn luôn có dự cảm xấu.
Chu Viêm tìm lâu như vậy vốn đã nóng ruột tới mức muốn lập tức nhảy vào Đông Hải, hắn nhìn chằm chằm bờ biển Đông Hải, “Tam điện hạ, chủ tử khẳng định ở trong này. Hiện giờ Đông Hải đã đổi long vương mới, cũng là người của cẩu tặc long kia, sợ là chủ tử bị nhốt ở nơi này. Ngươi ở chỗ này chờ thuộc hạ, một mình thuộc hạ đi dò xét, nếu thuộc hạ không trở về, ngươi liền nhanh chóng chạy đi, tìm một chỗ trốn cho kỹ, chờ con rồng yêu kia ra thì báo thù cho thuộc hạ và chủ tử!”
Chu Viêm kiên quyết đứng lên, cúi đầu với Vân Bạch Liệt, muốn xoay người xông vào Đông Hải.
Mà theo động tác này của Chu Viêm, hai quả trứng trong bụng Vân Bạch Liệt càng lộn xộn hơn khiến hắn không chịu đựng được, hắn lập tức nắm lấy tay Chu Viêm: “Không đúng…. Người đừng đi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook