Lâm Yến tùy tiện sửa lại mái tóc bị gió thổi loạn, hỏi người đàn ông: “Chú và hắn có quen biết?”Người đàn ông trung niên đem chuyện đã xảy ra kể lại từ đầu đến cuối: “Tôi đi ngang qua nơi này, lỡ buông tay làm bóng bay hết lên, hơn trăm tệ đó, tôi buồn muốn chết, cậu thanh niên này đi ngang qua, nói muốn bỏ tiền mua, tôi vốn không muốn nhận, nhưng vừa vặn bóng bay lại kẹt lại trên cây, cậu ấy liền bảo muốn trèo lên lấy.”Lâm Yến: “Sau đó xuống không được?”Người đàn ông trung niên: “ Cậu ta nói với tôi phong cảnh trên cây đẹp, muốn chụp ảnh, bảo tôi cứ đi trước, ai biết cậu ta lại không xuống dưới được.


Có việc thì cậu cứ nói, nếu bạn của cậu không hỏi thì cậu định ngồi tới tối luôn sao?”Lâm Yến: “…” Thà chết vì sĩ diện cũng không thèm kêu cứu.

Lục Tẫn đúng là đủ điên.Lục Tẫn bị trực tiếp vạch trần ngay tại hiện trường cũng không thay đổi sắc mặt, ngược lại còn cười hì hì: “Đại ca, cảm ơn anh.”Người đàn ông xua tay: “Cảm ơn bạn của chú đi.”Nụ cười của Lục Tẫn vẫn không thay đổi: “Em đương nhiên sẽ hảo hảo cảm ơn cậu ấy nha.”Lâm Yến lạnh nhạt nói: “Quên đi, anh giúp tôi làm xong nhiệm vụ rồi đường ai nấy đi là được rồi.”Lục Tẫn: “Không được, tín vật tình yêu cũng trao rồi, cậu còn muốn vứt bỏ tôi hả?”Lâm Yến: “?”Lục Tẫn quơ quơ quả chuối trong tay: “ Lễ vật quý giá như vậy, nói sao ta, lúc tối trời giá rét, đây hẳn chính là bình minh trong đêm.

Bài này tên là nhỉ gì? Một ngọn đèn xanh?”Lâm Yến đang giúp đỡ người đàn ông dựng thang lên: “Anh còn tiếp tục nói thì tôi sẽ đem cây thang dỡ xuống.”【 Để tui phiên dịch lại cho mọi người nè nha: Lâm Yến: Câm miệng.


】【 Cười đau cả đầu, Lục Tẫn ăn phải cái gì mà lúc nào cũng hề như vậy thế? 】【 Cho nên vừa nãy cái video đẹp như vậy được quay nên là nhờ công ổng mắc cây hả=)) 】【 Tui có hơi hoài nghi, có phải là vốn dĩ ảnh muốn đến biệt thự tập trung với mọi người, nhưng không xuống được, còn đúng tình hợp lý nói với đạo diễn làm như vậy tương đối lãng mạn hay không…】【 CP này có hơi khó cắn đường nha? Lục Tẫn nói ảnh không buồn để ý đến chuyện tình yêu phải không.


】【 Lâm Yến: Đừng làm khổ lão tử】Từ trên cây xuống, Lục Tẫn hưởng thụ cảm giác chân đã chạm đất, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.Tay anh vẫn còn giữ chặt chùm bóng bay, anh chọn một cái nhét vào tay Lâm Yến: “Đáp lễ.”Lâm Yến không kịp suy nghĩ, theo bản năng cầm lấy sợi dây, ngẩng đầu nhìn thoáng qua.Một con thỏ màu hồng phấn mỉm cười với cậu.Lâm Yến: “……”Hôm nay cậu rất không muốn phải nhìn thêm con thỏ nào nữa.Lâm Yến hít sâu một hơi: “Tôi không……”Cậu còn chưa nói xong, đại ca bán bóng bay đã nhìn cậu cười: “ Có được bóng bay của tôi thì sẽ gặp may đấy!”Lâm Yến: “Vận may của anh vừa mới bay hết rồi đó.”Người đàn ông trung niên: “Nàyy.”Cuối cùng Lâm Yến vẫn không trả lại bóng bay.Là người thì ai cũng mang theo tâm lý muốn được gặp may, nghe được hai chữ “vận may” cũng sẽ tự dưng mà mong đợi vận khí tốt sẽ tới.Người đàn ông trung niên lái xe ba bánh rời đi.Trước khi đi, ông còn không quên quay đầu lại quảng cáo trước ống kính.Lâm Yến bước vào quán cà phê, hỏi nhân viên phụ trách cửa hàng: “Chúng tôi phải hoàn thành nhiệm vụ gì?”Nhân viên cửa hàng: “Chính là……”“Bùm.”Phía sau truyền đến một tiếng vang.Lâm Yến quay đầu nhìn lại, thấy Lục Tẫn đứng ở cửa, phía sau là chùm bóng bay lớn đang bị kẹt lại, vẻ mặt vô tội nói: “Không vào được.”Lâm Yến: “……”Em gái nhân viên mím môi, sợ mình cười ra tiếng.Trong lòng Lâm Yến sinh ra vài phần bất lực: “Xin hỏi nhiệm vụ là gì?”Nhân viên cửa hàng xoa xoa mặt, sửa sang lại biểu cảm một chút, mỉm cười nói với cậu: “Nhiệm vụ lần này rất đơn giản, chỉ cần hai người dùng tư thế uống rượu giao bôi uống xong một ly cà phê là có thể nhận được vật phẩm nhiệm vụ nha.”Lâm Yến nhắm mắt, kiên nhẫn nói: “Chương trình của các người là chương trình sinh tồn à?”Nhân viên cửa hàng chớp mắt: “ Là yêu đương nha, chỉ là uống cà phê thôi mà.”Lâm Yến: “Tôi cảm thấy đây là đang muốn khiêu chiến giới hạn.”Nhân viên cửa hàng cười khan một tiếng, nhanh chóng lấy ra hai ly cà phê đã được chuẩn bị từ trước: “Xin mời.”Lâm Yến cảm thấy quả bóng bay này một chút vận may cũng không đem tới nổi.Cậu muốn đem bóng bay đưa cho cô gái, nhưng Lục Tẫn ở sau nhìn thấy, vài ba giây là lại nhắc cái gì mà “Tín vật đính ước”, quá phiền, cậu đem dây cột luôn vào cổ tay, lấy hai ly cà phê đi ra ngoài.Lục Tẫn vẫn đang mang theo bóng bay của mình đứng trước cửa.Lâm Yến đứng yên ở trước mặt anh: “ Anh muốn cầm bằng tay nào?”Lục Tẫn nhét chuối vào túi áo sơmi, đưa tay phải ra nhận cà phê, thấy chết không sờn nói: “Đến đây đi.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương