Thất Sơn Truyện
-
Chương 50: Phần 25: Hảo hữu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Gia Thái Bảo
-
Trên tòa tháp nhảy xuống không hề thấy được gì bên dưới, chỉ nghe tiếng sóng đánh ầm ầm và âm thanh của bọn bạch tuộc hổ đang quần thảo bên dưới, tôi cứ niệm Phật liên hồi, chỉ sợ chưa kịp rơi xuống nước đã đập đầu vào đá chết thảm, vậy thì mặt mũi nào xuống cửu tuyền khoe mình là lục lâm đây? Có vẻ như trời đất còn thương, tòa tháp nhìn vậy không cao lắm, tôi chưa kịp niệm xong bài chú đại bi thì đã rớt tõm xuống nước, biển trong động lạnh như băng, vừa chìm xuống đã chạm vào làn da trơn nhẫy của đám quái vật tám chân, chứ chìm sâu hơn e là thủng tai do áp suất, không thì cũng khó thở mà chết! Ngoi lên thở gấp vài hơi, thấy mọi người đều an toàn, đang loay hoay chưa biết như thế nào thì từ phía sau vang tới âm thanh đập nước tung tóe, tựa hồ đám bạch tuộc đang hết sức hoảng hốt, bơi loạn xạ. Anh Hùng nói: “Có thể chúng cảm nhận được long mạch thay đổi, hoặc có thể… do gặp quái thú khác!”
May mắn thay trong lúc nguy cấp này, mắt tôi nhòe đi, nhờ vậy mà có thể thấy được phía xa xa có một vách núi, dường như bọn bạch tuộc cũng đang tránh thứ gì đó săn đuổi, đang lao về bên đấy. Tôi nhanh miệng thuật lại tình hình, mọi người đều đồng ý là chỉ còn cách quá giang thử bọn bạch tuộc. Còn chưa kịp nghĩ cách làm sao thì từ đâu sấn tới một con, nó lướt ngầm gần mặt nước, anh Hùng kêu lên ra dấu cho Tú Linh, cô lấy đà từ tay Sinh, đạp lên vai anh Hùng rồi nhảy lên cao, đồng thời phóng hơn chục cây kim vào mặt nước đen ngòm, con bạch tuộc nhờ thế khựng lại, dường như nó bị tê liệt. Bọn tôi buộc dây vào xúc tu, tay nắm chặt các giác bám, xong rồi Tú Linh gỡ kim ra, con bạch tuộc lồng lên lao thẳng như tên bắn về phía vách đá, giống như đang sợ thứ rượt đuổi đằng sau vô cùng.
Con bạch tuột phi như bay trong nước, tốc độ rất nhanh, loáng cái đã đến sát bờ, vách đá dần hiện ra mờ ảo, sừng sững dựng đứng, con bạch tuộc đột ngột lặn xuống, có vẻ như hang ổ của bọn nó nằm sau lớp đá này. Cả đám vội buông dây, bơi sống chết về phía vách núi, biển chỗ này có bãi đá, có cái ngầm, có cái nhô cao hơn nước biển, nhọn hoắc, chúng tôi liền leo lên một tảng đá như thế đứng nghỉ mệt. Vừa mới thở hắt ra vài cái lấy hơi thì cảnh tượng vùng biển phía xa hiện lên rõ mồn một, cũng nhờ ánh đỏ vẫn còn lay lắt từ tòa tháp, bất chợt nó sáng lên cực độ rồi vụt tắt, đổ sụp một lâu đài cát. Mặt biển dậy sóng do những con bạch tuột quằn quại, chúng bị tấn công bởi thứ gì đó trông như một con rồng biển, to dài, mình đầy gai nhọn, những con bạch tuộc hổ xấu số bị cắn xé hết sức dễ dàng, lúc nãy bọn tôi chậm chân e là giờ cũng nằm trong bụng sinh vật kỳ dị kia rồi cũng nên.
Đứng gần biển lúc này không phải là lựa chọn an toàn, cả đám lập tức men theo bãi đá, đi đến chỗ vách núi, leo trèo không biết mệt Mãi đến hơn nửa tiếng mới băng qua được địa hình lởm chởm chỉ chừng hơn hai trăm mét, tuy nhiên ở đây tạm gọi là tránh được lũ quái vật biển đó, ai cũng ngồi phịch xuống, mệt không nói thành tiếng. Chốc sau, anh Hùng và Sinh mới đứng dậy đi xem xét xung quanh, thấy vách núi này cũng có một loài thực vật thân gỗ sinh trưởng, tuy không lớn nhưng cũng có thể đem nhóm lửa sưởi ấm, ai cũng ướt nhem nên mất ít thời gian, đốm lửa mới cháy được, có còn hơn không nên mọi người đều tranh thủ sưởi ấm.
Lúc ổn định tinh thần lại, anh Hùng mới quay sang hỏi Sinh: “Chuyện thằng Tùng với Thùy, sao mày biết tụi nó là Na Long Hội?”
Sinh bèn đem chuyện rớt xuống vực kể lại. Kỳ thực thành chủ được xây như nhà sàn trên biển Oan Hồn, có một số cột đá khổng lồ tuy nhiên cũng có một số trái núi nhỏ, cheo leo dựng đứng, được sạc bằng đỉnh, làm thành cây cột tự nhiên. Sinh và Tùng rớt xuống một chỗ như vậy, lúc rơi xuống nằm lăn ra, choáng gần bất tỉnh. Tùng cũng nằm gần đấy, túi đeo bên mình rơi ra. Tùng lay Sinh dậy, nhờ nhặt túi lên hộ, lúc Sinh đưa túi thì Tùng với tay, nhờ vậy Sinh mới nhìn kỹ bàn tay Tùng có xăm kinh văn, tựa hồ như là Chú gì đó của lục lâm liền nghi ngờ, ướm hỏi, Tùng dĩ nhiên ấp úng, bịa đủ thứ lý do. Đột nhiên Tùng la toáng than đau, nhờ Sinh lại xem giùm vết thương, trong chốc lát liền lấy dao ra sấn tới ngay yết hầu. Sinh lăn lộn giang hồ cũng không ít, dĩ nhiên cảnh giác có thừa, liền tránh sang, lấy chân đá vào chỗ vết thương khiến Tùng dù có cứng gan đến đâu cũng không tránh khỏi khóc thét. Tùng tuy ngã, nhưng thân thế không rõ lai lịch, Sinh nghĩ cũng thuộc hàng cao thủ gì đó, lập tức chưa sấn tới vội. Quả nhiên vừa thủ thế thì thấy phi tiêu lao đến đanh gọn, Sinh giả vờ trúng đòn hiểm nằm lăn ra đất kêu rên không thôi.
Tùng đứng cà nhắc, vừa than đau vừa nói giọng tự đắc, trong đấy kể ra việc hắn và Thùy là cặp song sát của Na Long Hội, được Đầu Lĩnh cử đi lấy viên ngọc rết về để làm đại sự. Lúc vào hang thì phát hiện nhóm của Hùng, cả hai bàn tính không thể đấu trực tiếp, cũng không thể cứ lén lút bám theo, nếu nhận là lục lâm thì dễ gì Hùng tin tưởng như thế cho nên bịa ra thân thế giả hòng qua mắt cả nhóm, quả nhiên thành công vì sự phân vai khéo léo. Kể đến đó Tùng liền dùng dao định kết liễu Sinh, ai ngờ nãy giờ cậu ta chỉ giả đò bị trọng thương, nhất thời không phản ứng kịp liền bị Sinh vung một dao đứt cổ. Sau đó cậu ta leo lên theo đường vách núi, nhưng nền điện bị sập, buộc lòng phải leo lên từ mặt hông để rồi phóng vào cửa sổ như mọi người đã biết. Kể đến đó, SInh cũng hỏi chuyện bọn tôi về những gì xảy ra lúc nó vắng mặt, nghe xong, Sinh vỗ tay tức tối, hận không có mặt ở đó để hợp sức đập Từ Khoái cho hả hê.
Chuyện cần kể cũng đã kể, lúc này cả nhóm đột nhiên im lặng, ai cũng đang nghĩ tới sự kiện để ả La Tiên cướp viên ngọc, tâm trạng chùng xuống cực độ. Đột nhiên từ xa xa vang lên tiếng đá sỏi kêu lạo xạo, tựa như có thứ gì đó lao đến như vũ bão, làm mọi người tạm quên sự chán nản, đưa mắt ngóng về phía đó. Chợt sau lưng cũng vang lên âm thanh tương tự, trước sau giáp công, dưới biển thì không thể đến gần, anh Hùng lập tức bảo nhóm lên thật nhiều đuốc, dù thứ gì đang bò đến thì ở nơi này tuyệt nhiên chẳng phải điều tốt đẹp. Quái thú dưới này có lẽ đang bị ảnh hưởng bởi Cửu Long Đỉnh bị thay đổi, hành động hết sức khó hiểu, anh đoán âm thanh đó là do lũ sâu đóm. Bọn tôi chia đuốc cho nhau rồi leo lên vách núi chứ biết còn đi đâu.
Vách đá không trơn lắm, nhìn chung có thể leo lên được, còn đến được đâu thì chưa biết, anh Hùng dẫn đoàn, Sinh chốt đoàn, mọi người ra sức đu bám, chạy càng xa càng tốt. Anh Hùng có hai cây đuốc, một cây anh buộc dây rồi ném lên phía trước để dò đường, cây còn lại giữ trong tay. Vách núi càng lên cao càng thoải nên dễ leo hơn, lên cao so với mặt biển chừng hai mươi mét, anh Hùng phát hiện ra có rất nhiều hang, mỗi hang to cỡ một con heo con. Lúc này khắp nơi văng lên những tiếng kêu chít chít sởn gai ốc, trong hang lấp ló những cái đầu xù xì đầy lông mắt đỏ thau láu nhòm vào cả bọn, hễ cứ huơ đuốc về phía nó thì nó lại rụt vào. Sinh nói chắc là hang chuột… tôi hình dung chuột to cỡ con heo, cắn một cái chắc lìa nguyên cánh tay.
Anh Hùng thận trọng lựa đường đi, né tránh các hang chuột, cơ bản bọn này sợ ánh đuốc, nên khi nào lửa còn cháy ít ra còn đỡ sợ. Cứ tưởng leo lên bình thản như vậy, ai ngờ lát sau, từ đâu trên cao phả đến trận gió khiến lửa đuốc cứ lúc sáng lúc tối, bọn tôi đảo mắt nhìn lên thì ra là bọn sâu mặt người, chúng thấy ánh lửa nên lao đến. Vách núi nhìn lên chỉ thấy một màu tối đen, không biết còn bao xa nữa, trong khi nguy hiểm đã giăng tứ bề, thật là buồn ngủ còn gặp chiếu manh, phen này chắc phải mua vé vào Quỷ Môn Quan thật rồi. Mọi người chắc ai cũng gần như tuyệt vọng, nhưng không ai nói với ai, cứ dùng hết sức mà leo lên, biết đâu còn tia hy vọng le lói nào trên đấy. Lúc này bọn bướm đã kéo đến rất đông, quần thảo trên đầu, gió thổi tới tấp, đuốc trên tay tôi phụt tắt, chúng bắt đầu lao xuống tấn công!
Tránh né bọn bướm cũng đơn giản, nhưng đuốc cứ dần tắt, bọn chuột cũng đang thò ra hang nhiều hơn, sơ sẩy bị ăn thịt như chơi. Bỗng đâu phía trên chúng tôi, từ trong vách núi phát ra tiếng ầm ầm, tựa như ai đó đang dùng quả nặng để phá nhà cao tầng vậy. Cả nhóm lại than trời kêu khổ, phen này tới con gì nữa đây. Nhưng không phải vậy, vách núi bị thứ gì đó húc vỡ ra một lỗ hổng to tướng, ánh sáng tự nhiên soi rọi vào hang động khiến lũ bướm kêu ré lên, vừa lúc này một cái đầu rắn khổng lồ từ trong lỗ hổng lao ra cắn một lúc chết hết năm sáu con bướm khiến bọn còn lại chạy tứ tán. Cái đầu rắn ấy quay sang nhìn chòng chọc vào bọn tôi như kiểu dò xét, anh Hùng ra dấu bảo cả bọn bình tĩnh, chớ nên mạnh động. Con quái vật ấy, theo lời anh Hùng, còn to hơn cả con trăn anh gặp trong rừng tràm Trà Sư, vảy nó đen tuyền như thép, trên đầu có bảy cục u như nắm tay, đôi mắt rực lên màu vàng. Nó thè lưỡi, kêu lên những tiếng khè khè rồi bò lại gần, nó hạ thấp đầu xuống như bảo chúng tôi leo lên lưng nó vậy. Rõ ràng lỗ hổng nó vừa bò vào là lối trở lên mặt đất, nhưng bảo leo lên lưng nó thì… thật đáng ngờ. Anh Hùng tiến đến chậm chậm, chạm thử vào nó rồi quay sang nói: “Bồ câu của cao nhân nào vậy?”
“Bồ câu”? Thứ quái dị đó khiến người ta nhìn thôi đã cóng hết cả mình, lục lâm quả là thế giới không đùa giỡn được. Lũ chuột lúc này đều im bặt, chẳng dám kêu lên nửa tiếng, trốn sâu trong hang. Anh Hùng leo thử lên lưng, cảm thấy con rắn khổng lồ này đúng là bồ câu của thả diều thật, liền bảo chúng tôi nhanh chóng leo lên theo. Tất cả nằm rạp xuống, vòng tay ôm chặt lấy thân nó nhưng chỉ chưa đến nửa vòng. “Bồ câu” khi thấy khách đã ổn định, liền chậm chậm rút đầu trở ra khỏi hang, từ lòng núi bên trong ra đến cửa hang bên ngoài ước tính hơn ba mươi mét, vừa ra khỏi hang thì nghe thấy âm thanh rất lớn, như kiểu có ai đó vần tảng đá khổng lồ bịt kín miệng hang lại.
Ánh mặt trời chiếu sáng đột ngột làm cả bọn phải lấy tay che lại, tôi thì nhắm tít cả mắt, mấy ngày trời ở dưới Bát Quái Động không biết vitamin D là gì mà. Không biết con vật giống rắn vừa rồi là loài gì hoặc của ai, nhưng nó vừa cứu chúng tôi thoát chết trong gang tấc, giờ tôi vẫn còn bàng hoàng nhưng cũng phấn chấn phần nào: tôi vừa đi xong một chuyến và vẫn còn toàn mạng gặp lại ông mặt trời, ôi tôi nhớ ông quá. Trời đã ngả về chiều, chỗ con rắn đưa chúng tôi đến trông giống một bãi đá, phía dưới là bờ biển có hình bán nguyệt với hàng trăm, hàng ngàn du khách đang đi tắm biển chiều, những chiếc dù đã được gập lại, hàng ghế sơn màu trắng, xanh, vàng, đỏ đủ cả, những đợt sóng biển vỗ rì rào kèm theo hương thơm mặn mà của đại dương xanh thẳm và những ngọn sóng bạc đầu. Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn sang anh Hùng thấy anh đang đỡ Tú Linh dậy, thằng Sinh thì cố lục lạo balo của mọi người, cuối cùng cũng moi được một chai rượu đục ngầu, nó nốc một hơi cạn sạch rồi “Khà” một tiếng rõ to. Giờ nhìn kỹ mới biết, quần áo của chúng tôi cũng chẳng khác gì quần áo của thằng Sinh là mấy, lấm lem bùn đất, loang lổ những vết rách, khuôn mặt thì vài chỗ đen xì như kiểu vừa chơi đánh bài trét lọ nồi xong. Nãy giờ chưa quen với ánh sáng nên chỉ nhìn được phía xa xa, tôi không ngờ rằng trước mắt chúng tôi có hai người, một nam một nữ đang đứng quan sát cả bọn, hình như anh Hùng cũng giật mình.
Người thanh niên nhìn cũng trạc tuổi anh Hùng nhưng cao và ốm hơn, khuôn mặt anh ta khá thon thả, anh ta đeo mắt kính gọng đen, ăn mặc khá chỉnh chủ với áo trắng, quần tây, giày và nịt da, cùm tay đeo đồng hồ bóng loáng, một tay cho vào túi, tay còn lại anh nắm chặt cái vạt áo vest mà anh đang vắt trên vai. Tôi nghĩ bụng đây có lẽ là người thả diều đã phái con rắn xuống cứu chúng tôi. Đó là suy nghĩ đầu tiên vụt lên trong đầu tôi bởi vì một lý do đơn giản thôi: ánh mắt anh ta mang một sức mạnh ý chí khổng lồ, điểm chung của tất cả lục lâm mà tôi từng gặp qua. Kể cả… Thùy. Nhắc Thùy mới nhớ, người đứng cạnh bên anh chàng mặc vest kia sao có khuôn mặt giống Thùy đến thế? Hay tôi bị sự phản bội của Thùy tác động quá mạnh tới nổi sinh ra ảo giác rồi? Tôi định đưa tay lên dụi mắt thì đã nghe tiếng chửi lanh lảnh của thằng Sinh: “A! Con mẹ mày, con khốn La Tanh La Tiên gì gì đó! Còn dám kêu đồng bọn quay lại? Anh Hùng, lên đòi lại ngọc rết với em!”
Vừa dứt lời thì thằng Sinh lao lên không chút do dự, nó phóng tới người thanh niên mặc vest với sát khí ngất trời, tôi thấy vậy cũng lao lên vì chắc mẩm rằng tôi không nhìn lầm, người trước mặt tôi chính xác là Thùy, ngoại trừ việc cô ta có đeo cặp kính cận hình tròn thì không nhầm lẫn vào đâu được. Hai chúng tôi tiếp cận người thanh niên trong tích tắc, anh ta không có phản ứng gì trên khuôn mặt cả, chỉ thấy chân anh ta hơi nhít, bất chợt mặt đất chao đảo, tôi cảm giác như mình đang đứng trên một tấm nệm bông nhão nhẹt chứ không phải đất đá cứng cáp như lúc nãy nữa. Khi nhìn xuống, tôi hốt hoảng nhận ra mặt đất là hàng trăm con rắn, chúng không tấn công mà chỉ cúi đầu di chuyển đột ngột làm tôi và thằng Sinh té ngã lăn quay. Vừa định ngồi phắt dậy thì tôi thấy anh thanh niên kia cười nhẹ, anh đặt tay lên cặp kính, chỉnh lại tròng kính rồi chậm rãi tiến về phía anh Hùng, người nãy giờ vẫn chưa động thủ. Khi anh ta đi ngang qua chỗ tôi, tôi định đưa tay lên bắt Ấn nhưng không hiểu sao cơ thể lại nặng trịch, như trên vai còn cục tạ trăm ký đè lên vậy, gồng hết sức lực cũng không đứng dậy được, tôi nhìn thằng Sinh, quay qua chỗ Tú Linh, cả hai đều rơi vào tình cảnh tương tự, chuyện quái gì đang xảy ra vậy, áp lực này quá dữ dội!
Tôi quay sang chỗ anh Hùng, chỉ còn mình anh là đang đứng vững, cặp mặt anh sáng lên hai vòng tròn lửa xèn xẹt, nhìn chầm chầm vào người thanh niên đang tiến về phía mình, chẳng lẽ anh định gọi thần Shiva, nhưng đợi mãi cũng không thấy thần đâu. Người thanh niên kia ghé ngang chỗ tôi, tôi thấy anh đưa tay vuốt vuốt khoảng không trên đầu mình như vuốt lông mèo rồi tặc lưỡi: “Đồ ngon vậy mà để hư hết một hai phần rồi, uổng quá!”
Giọng nói anh thanh niên không trầm như giọng anh Hùng, nó đớt đớt và hơi khó nghe. Anh ta dừng lại, đứng đối diện với anh Hùng, khẽ ngoắc đầu sang một bên rồi lên tiếng: “Quách Vệ Hùng, nghe anh em lục lâm đồn về anh đã lâu, nay mới có dịp gặp, đúng là một tài năng. Anh không phải người của Tứ Trấn nhưng năng lực thì hơn hẳn cả đống người bọn họ.”
Anh Hùng đanh mắt, mặc dù đã rất mệt nhưng hào khí anh tỏa ra không thua kém gì người thanh niên kia cả, anh nói: “Sao anh lại cứu chúng tôi?”
Người thanh niên cười ha hả: “Chà, chuyện nên làm thì làm thôi. Sẵn tiện, anh đang giữ một món đồ của tôi, nhưng tôi nghĩ anh sẽ cần nó cho chuyến đi sắp tới nên anh cứ lấy mà xài, sau này xong chuyện tôi sẽ tới đòi!”
Anh Hùng cũng cười, như nhận ra sự kiện gì đó: “Thì ra là Võ gia. Người con thứ mấy nhỉ?”
Anh thanh niên kia ngoắc tay ra hiệu, “Thùy” liền hấp tấp chạy lại, trong lúc chạy còn hậu đậu như thế nào đó mà đánh rơi quyển sổ trước mặt tôi, khi cô cúi xuống nhặt thì linh cảm mới mách bảo với tôi rằng: có thể đây không phải là Thùy, khí chất này hoàn toàn khác. Anh thanh niên đưa mắt nhìn chúng tôi một lượt rồi mới bảo với anh Hùng: “Anh nói đúng, tôi là Võ gia, tên Vân Hạo. Hùng Bonsai”, anh huýt sáo, lập tức đám rắn xung quanh chúng tôi chui tọt vào những bụi cây gần đó, “hẹn ngày gặp lại!”
Vài giờ sau, chúng tôi cũng tìm đường tới được một nhà khách trên mỏm đá cạnh biển, thì ra chúng tôi đang ở Mũi Nai, Hà Tiên. Thằng Sinh được cắt cử đi kiếm cồn, nó vát về hàng loạt thứ rượu không có nhãn, bên trong ngâm con gì thì tôi hoàn toàn mù tịt, và tất nhiên là mười mấy chai Gò Đen, lúc nó đi vào thì gặp anh Hùng với Tú Linh đang loay hoay nấu đồ ăn, anh nhìn nó với ánh mắt dò xét thì nó chỉ biết nhún vai rồi cầm một chai lên tu. Màn đêm cũng buông xuống từ lâu rồi, giờ đã gần mười một giờ, nãy giờ chúng tôi thay phiên nhau tắm rửa, phân chia công việc cho một buổi nhậu lấy lại năng lượng. Chúng tôi ngồi quay quần trước hàng ba của nhà khách, tắt hết đèn bên trong để ngắm nhìn cảnh biển. Thú thực tôi đang rất ăn năn, chỉ muốn trút hết trong lòng, nãy giờ lo chuẩn bị này kia nên chưa dám nói, giờ rảnh rồi bèn lên tiếng, giọng lí nhí: “Anh Hùng… Nếu lúc đó em cẩn thận hơn, không để con La Tiên kề dao vô cổ, chắc thằng Sinh đã xử đẹp nó rồi… Viên Ngô Công Kim Thân cũng không bị…”
Tú Linh ngồi kéo thuốc, chẳng thèm nhìn tôi mà nghe tôi nói, thằng Sinh thì chỉ lo nốc rượu, anh Hùng vỗ vai tôi bảo: “Nếu mày muốn nhận lỗi thì mày trách cả đoàn trước đi, ví dụ như anh với Tú Linh không đề phòng con nhỏ đó mà để nó gài bẫy trong phòng nè, hoặc thằng Sinh tới tiếp ứng trễ quá nè. Mày nói làm như là hay lắm, muốn cao thượng không?”
Tôi ấp úng: “Sao anh nói vậy được, em thấy…”
Tú Linh quát tôi: “Thôi đi nhóc. Lỗi phải gì xin hoài. Im lặng cho anh Hùng suy nghĩ đi!”
Câu nói của Tú Linh làm tôi sực nhớ, tôi đã quá tập trung vào viên ngọc mà quên đi chuyện anh Thông, giờ để ý mới thấy ai cũng đang xuống tinh thần dữ dội, anh Thông là bạn nối khố của Tú Linh, là người đã không biết bao nhiêu lần cứu mạng Thạch Sinh, ngọc rết đã cầm trong tay mà không lấy về được để cứu anh ấy, thời gian không biết là còn bao nhiêu nhưng đã gấp lắm rồi. Tôi thấy Tú Linh và Sinh ai nấy cũng hút thuốc, uống rượu nhưng đều gục mặt, cảm giác được lỗi lầm tôi gây ra là không nhỏ nhưng nhận hết trọng trách về bản thân mình khác nào trách họ vô dụng không cứu được tôi mới gây ra chuyện ngọc rết bị hẫng tay trên. Thấy vậy, tôi cũng gục mặt, bất giác thấy ly rượu và điếu thuốc cũng lao vào như bọn họ.
Chúng tôi ngồi im lặng khoảng nửa giờ đồng hồ, ly vẫn cụng, thuốc vẫn châm. Chợt giữa không gian tĩnh mịch đó, anh Hùng lên tiếng: “Nãy anh nhờ mày hỏi mấy người thả diều, mày có làm không Sinh?”
Sinh bảo: “Đợi anh hỏi nãy giờ. Em có gặp một chú, ổng ngồi trên vách đá chỗ bờ biển ấy. Ổng nói Cửu Long Đỉnh đảo chiều làm anh Thông tiến hóa, chú Chín phải đem ổng về Núi Két nhốt trong lồng sắt.”
Anh Hùng thở dài: “Vậy cũng yên tâm phần nào, có chú Chín bọc hậu cho mình không thôi bí đường thiệt luôn.”
Tú Linh hỏi: “Giờ sao nữa anh?”
“Em không về trường đá gà à?”
“Anh bớt bớt đi. Anh nghĩ em là loại người vậy hả?”
Anh Hùng cười, nói: “Bước tiếp theo như thế nào chắc phải hỏi chú Chín thôi. Giờ mọi người dọn dẹp rồi đi ngủ, mai lên đường về Núi Két gặp ổng mà thỉnh giáo. Chín giờ sáng nghe.”
Tôi nghe anh Hùng nói thì làm theo vậy thôi chứ làm sao mà ngủ được, chỉ vắt tay lên trán để cho màn đêm chầm chậm trôi đi, tâm tư tôi thả theo hơi men. Tôi tự nhủ không thể nào để cảm giác tiêu cực này lấn chiếm mình được, lúc nãy nói chuyện, mọi người mặc dù tuyệt vọng nhưng chưa ai chịu bỏ cuộc, tôi tin rằng ngày mai chú Chín sẽ mách kế cho chúng tôi tiếp tục. Ông ta là một lục lâm lão làng, lần trước anh Hùng có nói ổng chỉ cần bấm tay là biết việc thành hay bại, có lẽ lần này ổng cũng đã lường trước mà bắt đầu nghĩ cách, khi chúng tôi về tới sẽ lập tức lên đường. Nghĩ tới đó thì thấy phấn chấn phần nào, tâm trí tôi cũng dần chìm vào giấc ngủ.
Một cú tát trời giáng vực tôi dậy, bực mình hết sức à nghe, đã hẹn chín giờ đi, tôi có đặt báo thức tám giờ rưỡi rồi, có cần phải dùng vũ lực để đánh thức nhau như vầy hoài không? Tôi dụi mắt xong mới tá hỏa nhận ra trời vẫn còn tối đen, định quay sang chửi thì đã thấy Tú Linh đưa ngón trỏ lên miệng tôi, kiểu như cô biết tính tôi vậy, vẻ mặt cô ta khá hình sự nên tôi mới hỏi là có chuyện gì. Tú Linh bảo: “Nhóc ngu cũng ngu vừa thôi, chừa cho thiên hạ với. Không có Núi Két Núi Kiết gì đâu, giờ mà còn quay về bàn cách này kia nữa thì thằng Thông chết chắc, Cửu Long Đỉnh đảo chiều rồi, thời gian giờ chắc chỉ còn vài ngày!”
Tôi lắp bắp: “Chẳng lẽ…”, chỉ nghe tiếng Tú Linh giục đi nhanh theo cô, đồ đạc cô chuẩn bị xong hết rồi. Khi chạy ra tới sườn núi phía dưới tôi mới tá hỏa phát hiện ra hai chiếc xe của tôi và Tú Linh đã đậu ở dưới tự bao giờ, ngồi trên chiếc 67 của tôi là anh Hùng và Sinh. Sau này nghe kể lại mới biết, đêm đó anh Hùng lặng lẽ xách balo định bụng bỏ đi một mình, không để ai vướng vào nguy hiểm nữa hết. Hai chiếc xe này là anh nói thằng Sinh lúc chiều nhờ thả diều đem tới, nhưng vừa ra đến nơi định nổ máy thì đã thấy Sinh chuẩn bị đồ sẵn, ngồi đợi nãy giờ, nó ngậm thuốc, vắt balo lên vai, nhếch mép cười rồi leo lên yên sau, khỏi cần anh Hùng nói gì cả. Anh Hùng cũng chỉ cười lại, lúc đang nổ máy chuẩn bị chuồn thì bị tôi và Tú Linh phát hiện. Tôi nhìn sang Tú Linh, rồi cả hai cùng nhìn về phía anh Hùng và Sinh, họ thì đơ ra cũng không nói được gì. Linh tính mách bảo cho tôi biết rằng giờ phút này chúng tôi chẳng cần phải nói với nhau câu gì cả. Tú Linh tiến đến chiếc Honda Win của mình, đá chân chống rồi nhìn tôi, vỗ vỗ vào yên sau.
Hai chiếc xe máy nổ rền vang như muốn xé toạc ánh sáng vàng cam của buổi bình minh chuẩn bị ló dạng. Tôi quay sang hỏi anh Hùng: “Giờ mình đi đâu anh?”
Anh chỉ điếu thuốc về phía tôi rồi bảo: “Đi tới nơi có Con Đường của lục lâm.”
Hết thiên 2.
-
Ảnh mình họa, chỗ này chính là... à mà thôi.
Lâm Gia Thái Bảo
-
Trên tòa tháp nhảy xuống không hề thấy được gì bên dưới, chỉ nghe tiếng sóng đánh ầm ầm và âm thanh của bọn bạch tuộc hổ đang quần thảo bên dưới, tôi cứ niệm Phật liên hồi, chỉ sợ chưa kịp rơi xuống nước đã đập đầu vào đá chết thảm, vậy thì mặt mũi nào xuống cửu tuyền khoe mình là lục lâm đây? Có vẻ như trời đất còn thương, tòa tháp nhìn vậy không cao lắm, tôi chưa kịp niệm xong bài chú đại bi thì đã rớt tõm xuống nước, biển trong động lạnh như băng, vừa chìm xuống đã chạm vào làn da trơn nhẫy của đám quái vật tám chân, chứ chìm sâu hơn e là thủng tai do áp suất, không thì cũng khó thở mà chết! Ngoi lên thở gấp vài hơi, thấy mọi người đều an toàn, đang loay hoay chưa biết như thế nào thì từ phía sau vang tới âm thanh đập nước tung tóe, tựa hồ đám bạch tuộc đang hết sức hoảng hốt, bơi loạn xạ. Anh Hùng nói: “Có thể chúng cảm nhận được long mạch thay đổi, hoặc có thể… do gặp quái thú khác!”
May mắn thay trong lúc nguy cấp này, mắt tôi nhòe đi, nhờ vậy mà có thể thấy được phía xa xa có một vách núi, dường như bọn bạch tuộc cũng đang tránh thứ gì đó săn đuổi, đang lao về bên đấy. Tôi nhanh miệng thuật lại tình hình, mọi người đều đồng ý là chỉ còn cách quá giang thử bọn bạch tuộc. Còn chưa kịp nghĩ cách làm sao thì từ đâu sấn tới một con, nó lướt ngầm gần mặt nước, anh Hùng kêu lên ra dấu cho Tú Linh, cô lấy đà từ tay Sinh, đạp lên vai anh Hùng rồi nhảy lên cao, đồng thời phóng hơn chục cây kim vào mặt nước đen ngòm, con bạch tuộc nhờ thế khựng lại, dường như nó bị tê liệt. Bọn tôi buộc dây vào xúc tu, tay nắm chặt các giác bám, xong rồi Tú Linh gỡ kim ra, con bạch tuộc lồng lên lao thẳng như tên bắn về phía vách đá, giống như đang sợ thứ rượt đuổi đằng sau vô cùng.
Con bạch tuột phi như bay trong nước, tốc độ rất nhanh, loáng cái đã đến sát bờ, vách đá dần hiện ra mờ ảo, sừng sững dựng đứng, con bạch tuộc đột ngột lặn xuống, có vẻ như hang ổ của bọn nó nằm sau lớp đá này. Cả đám vội buông dây, bơi sống chết về phía vách núi, biển chỗ này có bãi đá, có cái ngầm, có cái nhô cao hơn nước biển, nhọn hoắc, chúng tôi liền leo lên một tảng đá như thế đứng nghỉ mệt. Vừa mới thở hắt ra vài cái lấy hơi thì cảnh tượng vùng biển phía xa hiện lên rõ mồn một, cũng nhờ ánh đỏ vẫn còn lay lắt từ tòa tháp, bất chợt nó sáng lên cực độ rồi vụt tắt, đổ sụp một lâu đài cát. Mặt biển dậy sóng do những con bạch tuột quằn quại, chúng bị tấn công bởi thứ gì đó trông như một con rồng biển, to dài, mình đầy gai nhọn, những con bạch tuộc hổ xấu số bị cắn xé hết sức dễ dàng, lúc nãy bọn tôi chậm chân e là giờ cũng nằm trong bụng sinh vật kỳ dị kia rồi cũng nên.
Đứng gần biển lúc này không phải là lựa chọn an toàn, cả đám lập tức men theo bãi đá, đi đến chỗ vách núi, leo trèo không biết mệt Mãi đến hơn nửa tiếng mới băng qua được địa hình lởm chởm chỉ chừng hơn hai trăm mét, tuy nhiên ở đây tạm gọi là tránh được lũ quái vật biển đó, ai cũng ngồi phịch xuống, mệt không nói thành tiếng. Chốc sau, anh Hùng và Sinh mới đứng dậy đi xem xét xung quanh, thấy vách núi này cũng có một loài thực vật thân gỗ sinh trưởng, tuy không lớn nhưng cũng có thể đem nhóm lửa sưởi ấm, ai cũng ướt nhem nên mất ít thời gian, đốm lửa mới cháy được, có còn hơn không nên mọi người đều tranh thủ sưởi ấm.
Lúc ổn định tinh thần lại, anh Hùng mới quay sang hỏi Sinh: “Chuyện thằng Tùng với Thùy, sao mày biết tụi nó là Na Long Hội?”
Sinh bèn đem chuyện rớt xuống vực kể lại. Kỳ thực thành chủ được xây như nhà sàn trên biển Oan Hồn, có một số cột đá khổng lồ tuy nhiên cũng có một số trái núi nhỏ, cheo leo dựng đứng, được sạc bằng đỉnh, làm thành cây cột tự nhiên. Sinh và Tùng rớt xuống một chỗ như vậy, lúc rơi xuống nằm lăn ra, choáng gần bất tỉnh. Tùng cũng nằm gần đấy, túi đeo bên mình rơi ra. Tùng lay Sinh dậy, nhờ nhặt túi lên hộ, lúc Sinh đưa túi thì Tùng với tay, nhờ vậy Sinh mới nhìn kỹ bàn tay Tùng có xăm kinh văn, tựa hồ như là Chú gì đó của lục lâm liền nghi ngờ, ướm hỏi, Tùng dĩ nhiên ấp úng, bịa đủ thứ lý do. Đột nhiên Tùng la toáng than đau, nhờ Sinh lại xem giùm vết thương, trong chốc lát liền lấy dao ra sấn tới ngay yết hầu. Sinh lăn lộn giang hồ cũng không ít, dĩ nhiên cảnh giác có thừa, liền tránh sang, lấy chân đá vào chỗ vết thương khiến Tùng dù có cứng gan đến đâu cũng không tránh khỏi khóc thét. Tùng tuy ngã, nhưng thân thế không rõ lai lịch, Sinh nghĩ cũng thuộc hàng cao thủ gì đó, lập tức chưa sấn tới vội. Quả nhiên vừa thủ thế thì thấy phi tiêu lao đến đanh gọn, Sinh giả vờ trúng đòn hiểm nằm lăn ra đất kêu rên không thôi.
Tùng đứng cà nhắc, vừa than đau vừa nói giọng tự đắc, trong đấy kể ra việc hắn và Thùy là cặp song sát của Na Long Hội, được Đầu Lĩnh cử đi lấy viên ngọc rết về để làm đại sự. Lúc vào hang thì phát hiện nhóm của Hùng, cả hai bàn tính không thể đấu trực tiếp, cũng không thể cứ lén lút bám theo, nếu nhận là lục lâm thì dễ gì Hùng tin tưởng như thế cho nên bịa ra thân thế giả hòng qua mắt cả nhóm, quả nhiên thành công vì sự phân vai khéo léo. Kể đến đó Tùng liền dùng dao định kết liễu Sinh, ai ngờ nãy giờ cậu ta chỉ giả đò bị trọng thương, nhất thời không phản ứng kịp liền bị Sinh vung một dao đứt cổ. Sau đó cậu ta leo lên theo đường vách núi, nhưng nền điện bị sập, buộc lòng phải leo lên từ mặt hông để rồi phóng vào cửa sổ như mọi người đã biết. Kể đến đó, SInh cũng hỏi chuyện bọn tôi về những gì xảy ra lúc nó vắng mặt, nghe xong, Sinh vỗ tay tức tối, hận không có mặt ở đó để hợp sức đập Từ Khoái cho hả hê.
Chuyện cần kể cũng đã kể, lúc này cả nhóm đột nhiên im lặng, ai cũng đang nghĩ tới sự kiện để ả La Tiên cướp viên ngọc, tâm trạng chùng xuống cực độ. Đột nhiên từ xa xa vang lên tiếng đá sỏi kêu lạo xạo, tựa như có thứ gì đó lao đến như vũ bão, làm mọi người tạm quên sự chán nản, đưa mắt ngóng về phía đó. Chợt sau lưng cũng vang lên âm thanh tương tự, trước sau giáp công, dưới biển thì không thể đến gần, anh Hùng lập tức bảo nhóm lên thật nhiều đuốc, dù thứ gì đang bò đến thì ở nơi này tuyệt nhiên chẳng phải điều tốt đẹp. Quái thú dưới này có lẽ đang bị ảnh hưởng bởi Cửu Long Đỉnh bị thay đổi, hành động hết sức khó hiểu, anh đoán âm thanh đó là do lũ sâu đóm. Bọn tôi chia đuốc cho nhau rồi leo lên vách núi chứ biết còn đi đâu.
Vách đá không trơn lắm, nhìn chung có thể leo lên được, còn đến được đâu thì chưa biết, anh Hùng dẫn đoàn, Sinh chốt đoàn, mọi người ra sức đu bám, chạy càng xa càng tốt. Anh Hùng có hai cây đuốc, một cây anh buộc dây rồi ném lên phía trước để dò đường, cây còn lại giữ trong tay. Vách núi càng lên cao càng thoải nên dễ leo hơn, lên cao so với mặt biển chừng hai mươi mét, anh Hùng phát hiện ra có rất nhiều hang, mỗi hang to cỡ một con heo con. Lúc này khắp nơi văng lên những tiếng kêu chít chít sởn gai ốc, trong hang lấp ló những cái đầu xù xì đầy lông mắt đỏ thau láu nhòm vào cả bọn, hễ cứ huơ đuốc về phía nó thì nó lại rụt vào. Sinh nói chắc là hang chuột… tôi hình dung chuột to cỡ con heo, cắn một cái chắc lìa nguyên cánh tay.
Anh Hùng thận trọng lựa đường đi, né tránh các hang chuột, cơ bản bọn này sợ ánh đuốc, nên khi nào lửa còn cháy ít ra còn đỡ sợ. Cứ tưởng leo lên bình thản như vậy, ai ngờ lát sau, từ đâu trên cao phả đến trận gió khiến lửa đuốc cứ lúc sáng lúc tối, bọn tôi đảo mắt nhìn lên thì ra là bọn sâu mặt người, chúng thấy ánh lửa nên lao đến. Vách núi nhìn lên chỉ thấy một màu tối đen, không biết còn bao xa nữa, trong khi nguy hiểm đã giăng tứ bề, thật là buồn ngủ còn gặp chiếu manh, phen này chắc phải mua vé vào Quỷ Môn Quan thật rồi. Mọi người chắc ai cũng gần như tuyệt vọng, nhưng không ai nói với ai, cứ dùng hết sức mà leo lên, biết đâu còn tia hy vọng le lói nào trên đấy. Lúc này bọn bướm đã kéo đến rất đông, quần thảo trên đầu, gió thổi tới tấp, đuốc trên tay tôi phụt tắt, chúng bắt đầu lao xuống tấn công!
Tránh né bọn bướm cũng đơn giản, nhưng đuốc cứ dần tắt, bọn chuột cũng đang thò ra hang nhiều hơn, sơ sẩy bị ăn thịt như chơi. Bỗng đâu phía trên chúng tôi, từ trong vách núi phát ra tiếng ầm ầm, tựa như ai đó đang dùng quả nặng để phá nhà cao tầng vậy. Cả nhóm lại than trời kêu khổ, phen này tới con gì nữa đây. Nhưng không phải vậy, vách núi bị thứ gì đó húc vỡ ra một lỗ hổng to tướng, ánh sáng tự nhiên soi rọi vào hang động khiến lũ bướm kêu ré lên, vừa lúc này một cái đầu rắn khổng lồ từ trong lỗ hổng lao ra cắn một lúc chết hết năm sáu con bướm khiến bọn còn lại chạy tứ tán. Cái đầu rắn ấy quay sang nhìn chòng chọc vào bọn tôi như kiểu dò xét, anh Hùng ra dấu bảo cả bọn bình tĩnh, chớ nên mạnh động. Con quái vật ấy, theo lời anh Hùng, còn to hơn cả con trăn anh gặp trong rừng tràm Trà Sư, vảy nó đen tuyền như thép, trên đầu có bảy cục u như nắm tay, đôi mắt rực lên màu vàng. Nó thè lưỡi, kêu lên những tiếng khè khè rồi bò lại gần, nó hạ thấp đầu xuống như bảo chúng tôi leo lên lưng nó vậy. Rõ ràng lỗ hổng nó vừa bò vào là lối trở lên mặt đất, nhưng bảo leo lên lưng nó thì… thật đáng ngờ. Anh Hùng tiến đến chậm chậm, chạm thử vào nó rồi quay sang nói: “Bồ câu của cao nhân nào vậy?”
“Bồ câu”? Thứ quái dị đó khiến người ta nhìn thôi đã cóng hết cả mình, lục lâm quả là thế giới không đùa giỡn được. Lũ chuột lúc này đều im bặt, chẳng dám kêu lên nửa tiếng, trốn sâu trong hang. Anh Hùng leo thử lên lưng, cảm thấy con rắn khổng lồ này đúng là bồ câu của thả diều thật, liền bảo chúng tôi nhanh chóng leo lên theo. Tất cả nằm rạp xuống, vòng tay ôm chặt lấy thân nó nhưng chỉ chưa đến nửa vòng. “Bồ câu” khi thấy khách đã ổn định, liền chậm chậm rút đầu trở ra khỏi hang, từ lòng núi bên trong ra đến cửa hang bên ngoài ước tính hơn ba mươi mét, vừa ra khỏi hang thì nghe thấy âm thanh rất lớn, như kiểu có ai đó vần tảng đá khổng lồ bịt kín miệng hang lại.
Ánh mặt trời chiếu sáng đột ngột làm cả bọn phải lấy tay che lại, tôi thì nhắm tít cả mắt, mấy ngày trời ở dưới Bát Quái Động không biết vitamin D là gì mà. Không biết con vật giống rắn vừa rồi là loài gì hoặc của ai, nhưng nó vừa cứu chúng tôi thoát chết trong gang tấc, giờ tôi vẫn còn bàng hoàng nhưng cũng phấn chấn phần nào: tôi vừa đi xong một chuyến và vẫn còn toàn mạng gặp lại ông mặt trời, ôi tôi nhớ ông quá. Trời đã ngả về chiều, chỗ con rắn đưa chúng tôi đến trông giống một bãi đá, phía dưới là bờ biển có hình bán nguyệt với hàng trăm, hàng ngàn du khách đang đi tắm biển chiều, những chiếc dù đã được gập lại, hàng ghế sơn màu trắng, xanh, vàng, đỏ đủ cả, những đợt sóng biển vỗ rì rào kèm theo hương thơm mặn mà của đại dương xanh thẳm và những ngọn sóng bạc đầu. Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn sang anh Hùng thấy anh đang đỡ Tú Linh dậy, thằng Sinh thì cố lục lạo balo của mọi người, cuối cùng cũng moi được một chai rượu đục ngầu, nó nốc một hơi cạn sạch rồi “Khà” một tiếng rõ to. Giờ nhìn kỹ mới biết, quần áo của chúng tôi cũng chẳng khác gì quần áo của thằng Sinh là mấy, lấm lem bùn đất, loang lổ những vết rách, khuôn mặt thì vài chỗ đen xì như kiểu vừa chơi đánh bài trét lọ nồi xong. Nãy giờ chưa quen với ánh sáng nên chỉ nhìn được phía xa xa, tôi không ngờ rằng trước mắt chúng tôi có hai người, một nam một nữ đang đứng quan sát cả bọn, hình như anh Hùng cũng giật mình.
Người thanh niên nhìn cũng trạc tuổi anh Hùng nhưng cao và ốm hơn, khuôn mặt anh ta khá thon thả, anh ta đeo mắt kính gọng đen, ăn mặc khá chỉnh chủ với áo trắng, quần tây, giày và nịt da, cùm tay đeo đồng hồ bóng loáng, một tay cho vào túi, tay còn lại anh nắm chặt cái vạt áo vest mà anh đang vắt trên vai. Tôi nghĩ bụng đây có lẽ là người thả diều đã phái con rắn xuống cứu chúng tôi. Đó là suy nghĩ đầu tiên vụt lên trong đầu tôi bởi vì một lý do đơn giản thôi: ánh mắt anh ta mang một sức mạnh ý chí khổng lồ, điểm chung của tất cả lục lâm mà tôi từng gặp qua. Kể cả… Thùy. Nhắc Thùy mới nhớ, người đứng cạnh bên anh chàng mặc vest kia sao có khuôn mặt giống Thùy đến thế? Hay tôi bị sự phản bội của Thùy tác động quá mạnh tới nổi sinh ra ảo giác rồi? Tôi định đưa tay lên dụi mắt thì đã nghe tiếng chửi lanh lảnh của thằng Sinh: “A! Con mẹ mày, con khốn La Tanh La Tiên gì gì đó! Còn dám kêu đồng bọn quay lại? Anh Hùng, lên đòi lại ngọc rết với em!”
Vừa dứt lời thì thằng Sinh lao lên không chút do dự, nó phóng tới người thanh niên mặc vest với sát khí ngất trời, tôi thấy vậy cũng lao lên vì chắc mẩm rằng tôi không nhìn lầm, người trước mặt tôi chính xác là Thùy, ngoại trừ việc cô ta có đeo cặp kính cận hình tròn thì không nhầm lẫn vào đâu được. Hai chúng tôi tiếp cận người thanh niên trong tích tắc, anh ta không có phản ứng gì trên khuôn mặt cả, chỉ thấy chân anh ta hơi nhít, bất chợt mặt đất chao đảo, tôi cảm giác như mình đang đứng trên một tấm nệm bông nhão nhẹt chứ không phải đất đá cứng cáp như lúc nãy nữa. Khi nhìn xuống, tôi hốt hoảng nhận ra mặt đất là hàng trăm con rắn, chúng không tấn công mà chỉ cúi đầu di chuyển đột ngột làm tôi và thằng Sinh té ngã lăn quay. Vừa định ngồi phắt dậy thì tôi thấy anh thanh niên kia cười nhẹ, anh đặt tay lên cặp kính, chỉnh lại tròng kính rồi chậm rãi tiến về phía anh Hùng, người nãy giờ vẫn chưa động thủ. Khi anh ta đi ngang qua chỗ tôi, tôi định đưa tay lên bắt Ấn nhưng không hiểu sao cơ thể lại nặng trịch, như trên vai còn cục tạ trăm ký đè lên vậy, gồng hết sức lực cũng không đứng dậy được, tôi nhìn thằng Sinh, quay qua chỗ Tú Linh, cả hai đều rơi vào tình cảnh tương tự, chuyện quái gì đang xảy ra vậy, áp lực này quá dữ dội!
Tôi quay sang chỗ anh Hùng, chỉ còn mình anh là đang đứng vững, cặp mặt anh sáng lên hai vòng tròn lửa xèn xẹt, nhìn chầm chầm vào người thanh niên đang tiến về phía mình, chẳng lẽ anh định gọi thần Shiva, nhưng đợi mãi cũng không thấy thần đâu. Người thanh niên kia ghé ngang chỗ tôi, tôi thấy anh đưa tay vuốt vuốt khoảng không trên đầu mình như vuốt lông mèo rồi tặc lưỡi: “Đồ ngon vậy mà để hư hết một hai phần rồi, uổng quá!”
Giọng nói anh thanh niên không trầm như giọng anh Hùng, nó đớt đớt và hơi khó nghe. Anh ta dừng lại, đứng đối diện với anh Hùng, khẽ ngoắc đầu sang một bên rồi lên tiếng: “Quách Vệ Hùng, nghe anh em lục lâm đồn về anh đã lâu, nay mới có dịp gặp, đúng là một tài năng. Anh không phải người của Tứ Trấn nhưng năng lực thì hơn hẳn cả đống người bọn họ.”
Anh Hùng đanh mắt, mặc dù đã rất mệt nhưng hào khí anh tỏa ra không thua kém gì người thanh niên kia cả, anh nói: “Sao anh lại cứu chúng tôi?”
Người thanh niên cười ha hả: “Chà, chuyện nên làm thì làm thôi. Sẵn tiện, anh đang giữ một món đồ của tôi, nhưng tôi nghĩ anh sẽ cần nó cho chuyến đi sắp tới nên anh cứ lấy mà xài, sau này xong chuyện tôi sẽ tới đòi!”
Anh Hùng cũng cười, như nhận ra sự kiện gì đó: “Thì ra là Võ gia. Người con thứ mấy nhỉ?”
Anh thanh niên kia ngoắc tay ra hiệu, “Thùy” liền hấp tấp chạy lại, trong lúc chạy còn hậu đậu như thế nào đó mà đánh rơi quyển sổ trước mặt tôi, khi cô cúi xuống nhặt thì linh cảm mới mách bảo với tôi rằng: có thể đây không phải là Thùy, khí chất này hoàn toàn khác. Anh thanh niên đưa mắt nhìn chúng tôi một lượt rồi mới bảo với anh Hùng: “Anh nói đúng, tôi là Võ gia, tên Vân Hạo. Hùng Bonsai”, anh huýt sáo, lập tức đám rắn xung quanh chúng tôi chui tọt vào những bụi cây gần đó, “hẹn ngày gặp lại!”
Vài giờ sau, chúng tôi cũng tìm đường tới được một nhà khách trên mỏm đá cạnh biển, thì ra chúng tôi đang ở Mũi Nai, Hà Tiên. Thằng Sinh được cắt cử đi kiếm cồn, nó vát về hàng loạt thứ rượu không có nhãn, bên trong ngâm con gì thì tôi hoàn toàn mù tịt, và tất nhiên là mười mấy chai Gò Đen, lúc nó đi vào thì gặp anh Hùng với Tú Linh đang loay hoay nấu đồ ăn, anh nhìn nó với ánh mắt dò xét thì nó chỉ biết nhún vai rồi cầm một chai lên tu. Màn đêm cũng buông xuống từ lâu rồi, giờ đã gần mười một giờ, nãy giờ chúng tôi thay phiên nhau tắm rửa, phân chia công việc cho một buổi nhậu lấy lại năng lượng. Chúng tôi ngồi quay quần trước hàng ba của nhà khách, tắt hết đèn bên trong để ngắm nhìn cảnh biển. Thú thực tôi đang rất ăn năn, chỉ muốn trút hết trong lòng, nãy giờ lo chuẩn bị này kia nên chưa dám nói, giờ rảnh rồi bèn lên tiếng, giọng lí nhí: “Anh Hùng… Nếu lúc đó em cẩn thận hơn, không để con La Tiên kề dao vô cổ, chắc thằng Sinh đã xử đẹp nó rồi… Viên Ngô Công Kim Thân cũng không bị…”
Tú Linh ngồi kéo thuốc, chẳng thèm nhìn tôi mà nghe tôi nói, thằng Sinh thì chỉ lo nốc rượu, anh Hùng vỗ vai tôi bảo: “Nếu mày muốn nhận lỗi thì mày trách cả đoàn trước đi, ví dụ như anh với Tú Linh không đề phòng con nhỏ đó mà để nó gài bẫy trong phòng nè, hoặc thằng Sinh tới tiếp ứng trễ quá nè. Mày nói làm như là hay lắm, muốn cao thượng không?”
Tôi ấp úng: “Sao anh nói vậy được, em thấy…”
Tú Linh quát tôi: “Thôi đi nhóc. Lỗi phải gì xin hoài. Im lặng cho anh Hùng suy nghĩ đi!”
Câu nói của Tú Linh làm tôi sực nhớ, tôi đã quá tập trung vào viên ngọc mà quên đi chuyện anh Thông, giờ để ý mới thấy ai cũng đang xuống tinh thần dữ dội, anh Thông là bạn nối khố của Tú Linh, là người đã không biết bao nhiêu lần cứu mạng Thạch Sinh, ngọc rết đã cầm trong tay mà không lấy về được để cứu anh ấy, thời gian không biết là còn bao nhiêu nhưng đã gấp lắm rồi. Tôi thấy Tú Linh và Sinh ai nấy cũng hút thuốc, uống rượu nhưng đều gục mặt, cảm giác được lỗi lầm tôi gây ra là không nhỏ nhưng nhận hết trọng trách về bản thân mình khác nào trách họ vô dụng không cứu được tôi mới gây ra chuyện ngọc rết bị hẫng tay trên. Thấy vậy, tôi cũng gục mặt, bất giác thấy ly rượu và điếu thuốc cũng lao vào như bọn họ.
Chúng tôi ngồi im lặng khoảng nửa giờ đồng hồ, ly vẫn cụng, thuốc vẫn châm. Chợt giữa không gian tĩnh mịch đó, anh Hùng lên tiếng: “Nãy anh nhờ mày hỏi mấy người thả diều, mày có làm không Sinh?”
Sinh bảo: “Đợi anh hỏi nãy giờ. Em có gặp một chú, ổng ngồi trên vách đá chỗ bờ biển ấy. Ổng nói Cửu Long Đỉnh đảo chiều làm anh Thông tiến hóa, chú Chín phải đem ổng về Núi Két nhốt trong lồng sắt.”
Anh Hùng thở dài: “Vậy cũng yên tâm phần nào, có chú Chín bọc hậu cho mình không thôi bí đường thiệt luôn.”
Tú Linh hỏi: “Giờ sao nữa anh?”
“Em không về trường đá gà à?”
“Anh bớt bớt đi. Anh nghĩ em là loại người vậy hả?”
Anh Hùng cười, nói: “Bước tiếp theo như thế nào chắc phải hỏi chú Chín thôi. Giờ mọi người dọn dẹp rồi đi ngủ, mai lên đường về Núi Két gặp ổng mà thỉnh giáo. Chín giờ sáng nghe.”
Tôi nghe anh Hùng nói thì làm theo vậy thôi chứ làm sao mà ngủ được, chỉ vắt tay lên trán để cho màn đêm chầm chậm trôi đi, tâm tư tôi thả theo hơi men. Tôi tự nhủ không thể nào để cảm giác tiêu cực này lấn chiếm mình được, lúc nãy nói chuyện, mọi người mặc dù tuyệt vọng nhưng chưa ai chịu bỏ cuộc, tôi tin rằng ngày mai chú Chín sẽ mách kế cho chúng tôi tiếp tục. Ông ta là một lục lâm lão làng, lần trước anh Hùng có nói ổng chỉ cần bấm tay là biết việc thành hay bại, có lẽ lần này ổng cũng đã lường trước mà bắt đầu nghĩ cách, khi chúng tôi về tới sẽ lập tức lên đường. Nghĩ tới đó thì thấy phấn chấn phần nào, tâm trí tôi cũng dần chìm vào giấc ngủ.
Một cú tát trời giáng vực tôi dậy, bực mình hết sức à nghe, đã hẹn chín giờ đi, tôi có đặt báo thức tám giờ rưỡi rồi, có cần phải dùng vũ lực để đánh thức nhau như vầy hoài không? Tôi dụi mắt xong mới tá hỏa nhận ra trời vẫn còn tối đen, định quay sang chửi thì đã thấy Tú Linh đưa ngón trỏ lên miệng tôi, kiểu như cô biết tính tôi vậy, vẻ mặt cô ta khá hình sự nên tôi mới hỏi là có chuyện gì. Tú Linh bảo: “Nhóc ngu cũng ngu vừa thôi, chừa cho thiên hạ với. Không có Núi Két Núi Kiết gì đâu, giờ mà còn quay về bàn cách này kia nữa thì thằng Thông chết chắc, Cửu Long Đỉnh đảo chiều rồi, thời gian giờ chắc chỉ còn vài ngày!”
Tôi lắp bắp: “Chẳng lẽ…”, chỉ nghe tiếng Tú Linh giục đi nhanh theo cô, đồ đạc cô chuẩn bị xong hết rồi. Khi chạy ra tới sườn núi phía dưới tôi mới tá hỏa phát hiện ra hai chiếc xe của tôi và Tú Linh đã đậu ở dưới tự bao giờ, ngồi trên chiếc 67 của tôi là anh Hùng và Sinh. Sau này nghe kể lại mới biết, đêm đó anh Hùng lặng lẽ xách balo định bụng bỏ đi một mình, không để ai vướng vào nguy hiểm nữa hết. Hai chiếc xe này là anh nói thằng Sinh lúc chiều nhờ thả diều đem tới, nhưng vừa ra đến nơi định nổ máy thì đã thấy Sinh chuẩn bị đồ sẵn, ngồi đợi nãy giờ, nó ngậm thuốc, vắt balo lên vai, nhếch mép cười rồi leo lên yên sau, khỏi cần anh Hùng nói gì cả. Anh Hùng cũng chỉ cười lại, lúc đang nổ máy chuẩn bị chuồn thì bị tôi và Tú Linh phát hiện. Tôi nhìn sang Tú Linh, rồi cả hai cùng nhìn về phía anh Hùng và Sinh, họ thì đơ ra cũng không nói được gì. Linh tính mách bảo cho tôi biết rằng giờ phút này chúng tôi chẳng cần phải nói với nhau câu gì cả. Tú Linh tiến đến chiếc Honda Win của mình, đá chân chống rồi nhìn tôi, vỗ vỗ vào yên sau.
Hai chiếc xe máy nổ rền vang như muốn xé toạc ánh sáng vàng cam của buổi bình minh chuẩn bị ló dạng. Tôi quay sang hỏi anh Hùng: “Giờ mình đi đâu anh?”
Anh chỉ điếu thuốc về phía tôi rồi bảo: “Đi tới nơi có Con Đường của lục lâm.”
Hết thiên 2.
-
Ảnh mình họa, chỗ này chính là... à mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook