Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng
-
Chương 73: Đau lòng...
Dạ Ngưng không biết mình trở về trường thế nào, bước qua cổng, vô số ánh mắt từ bốn phía phóng tới, kinh ngạc nhìn chằm chằm Dạ Ngưng nước mắt ràn rụa. Dạ Ngưng cũng chẳng bận tâm nhiều đến vậy, như cái xác không hồn đi về phía khu ký túc, đẩy cửa ra, cả người mềm nhũn không chút khí lực nào. Lão Đại vẫn chờ ở một bên thấy thế liền lo lắng lại gần.
“Lão Tứ…” Lão Đại vốn muốn hỏi Dạ Ngưng rốt cuộc cô Tiếu làm sao vậy, và còn nói gì với nàng nữa, nhưng mà nhìn thấy nước mắt đầy mặt kia của Dạ Ngưng, mọi lời muốn nói đều bị nuốt ngược vào bụng.
Dạ Ngưng ngẩng đầu nhìn lão Đại, cắn cắn môi, nghẹn ngào nói: “Vũ Hàm cô ấy không cần tao nữa.”
“Không thể thế được!” Lão Đại bật thốt, nhìn chằm chằm Dạ Ngưng lắc đầu. Không có khả năng, cô Tiếu sẽ buông bỏ Dạ Ngưng ư, đùa gì thế?
Dạ Ngưng không nói lời nào, ngửa đầu, cố gắng nén nước mắt, chậm rãi đi đến bên giường, vô lực ngồi xuống. Nàng cũng không tin là Vũ Hàm không cần nàng nữa, sao có thể có khả năng đó được, Vũ Hàm vẫn coi nàng là tất cả mà, nhưng…ánh mắt của cô, những lời tuyệt tình ấy…Tràn đầy tâm trí Dạ Ngưng đều là câu nói cuối cùng kia của Tiếu Vũ Hàm – không yêu, cho tới bây giờ cũng chưa từng yêu……
“……Là chính miệng cô ấy nói với mày?” Nhìn bộ dạng này của lão Tứ, trong lòng lão Đại có chút thấp thỏm, thật cẩn thận ướm lời.
Dạ Ngưng không trực tiếp trả lời mà cầm lấy ảnh của hai người ở bên giường ngắm nhìn. Căn bản không muốn khóc, nhưng cũng không biết vì sao lại không thể nào kìm nén được những giọt nước mắt yếu ớt kia. Nước mắt vẫn rơi xuống, từng giọt từng giọt ngưng tụ rơi xuống trên giường, Dạ Ngưng nắm chặt tấm ảnh, lắc đầu: “Tao cũng không tin, nhưng cô ấy nói không muốn yêu nữa, cô ấy bảo cô thấy phiền phức với sự ấu trĩ của tao, còn nói chưa từng yêu tao…Lão Đại, nếu là hai nguyên nhân trước đó, có lẽ tao sẽ tin tưởng, nhưng mà cho tới bây giờ cũng chưa từng yêu…sao có thể thế được……”
Lão Đại giơ tay lên lau đi nước mắt cho Dạ Ngưng, hơi nghiêng người, nhìn nàng: “Lão Tứ, trước hết mày đừng khóc nữa, sao mà tao cứ có cảm giác việc này có chỗ nào đó không bình thường ấy.”
Dạ Ngưng sụt sịt mũi, ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn lão Đại: “Mày cũng có cảm giác này? Lão Đại, tao đã sớm cảm thấy không bình thường, nhưng mà Vũ Hàm……”
Nhắc tới người này, thanh âm Dạ Ngưng lại trầm thấp hẳn xuống, trong mắt ảm đạm không ánh sáng: “Mặc kệ thế nào thì cô ấy cũng không thể nói chia tay chứ……”
Lão Đại lắc lắc đầu, mày nhăn lại: “Lão Tứ, cô Tiếu đối với mày như thế nào thì mày phải hiểu rõ hơn bất kì ai khác chứ, chuyện có thể buộc cô ấy phải chia tay với mày thì nhất định không phải là việc nhỏ.”
“Buộc cô ấy chia tay với tao……” Dạ Ngưng lặp lại lời lão Đại nói, nhìn chằm chằm mặt cô, một lát sau liền nhíu mày: “Chẳng lẽ là bởi vì tao?”
“Cái gì?” Nhất thời lão Đại không kịp phản ứng, khó hiểu nhìn Dạ Ngưng.
Dạ Ngưng nhìn cô, nói: “Trước kia khi Vũ Hàm ở bên tao, không chỉ một lần nói sợ tao rời xa cô ấy, không muốn tao rời xa cô ấy. Nhưng mà cô ấy lại nói chia tay với tao, nói thật, lúc cô ấy vừa mới nói ra tao thực sự rất đau lòng, nhưng mà ở trên đường trở về tao đã suy nghĩ rồi, lão Đại, có thể khiến cho cô ấy ngay cả lời chia tay cũng nói ra…tao nghĩ nguyên nhân chỉ có thể là vì tao.”
“Mày chính là nguyên nhân?” Lão Đại nhìn chằm chằm Dạ Ngưng: “Là sao, có người bắt mày để uy hiếp cô Tiếu?”
Dạ Ngưng bĩu môi, lắc đầu: “Không thể nào, gia thế của Vũ Hàm thế nào đâu phải mày không biết, nếu có người uy hiếp cô ấy thì những người nhà của cô đã sớm nhảy dựng lên rồi.”
“Đúng vậy…huống hồ chị Lâm kia cũng vừa trở lại.” Lão Đại gật đầu lặp lại. Trong lúc nhất thời, hai người lâm vào trầm mặc.
“Sẽ không…sẽ không phải là người nhà uy hiếp cô ấy đấy chứ?” Qua thật lâu, Dạ Ngưng ngập ngừng nói, ánh mắt nhìn về phía lão Đại.
Lão Đại nét mặt hơi lo lắng nhìn nàng, nói: “Không thể nào, hổ dữ còn không ăn thịt con, huống hồ cô Tiếu cũng không có ba mẹ, người thân hẳn là càng thêm coi cô ấy như bảo bối mà nâng niu trong lòng bàn tay. Lần trước anh trai kia của cô ấy, tuy rằng khí thế hơi cường ngạnh một chút, nhưng sau đó chẳng phải Vũ Hàm kiên trì không chịu thỏa hiệp đó sao? Trừ người này ra, còn có người thân nào đủ ‘ngưu’ để ép buộc cô ấy không?”
Dạ Ngưng buồn bực lắc đầu: “Vũ Hàm rất ít khi nói chuyện trong nhà cho tao biết.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Lão Đại có chút bất đắc dĩ nhìn Dạ Ngưng.
Dạ Ngưng bĩu môi, cắn cắn: “Không biết, dù sao thì tao cũng sẽ không buông tay, bất kể cô ấy nói chia tay cái gì, chính là không buông tay, tao sẽ không buông!”
Lão Đại thấy Dạ Ngưng như vậy liền hơi mỉm cười, đưa tay vỗ vỗ vai nàng: “Vậy mày còn khóc cái gì? Biết là tốt rồi, tao cũng không tán thành mày chia tay với cô Tiếu.”
“Hừ.” Dạ Ngưng trợn mắt liếc lão Đại, nói cái này cũng quá muộn đi.
“Tao cảm thấy, lão Tứ, lúc này mày không thể ép cô Tiếu được.” Lão Đại nhìn Dạ Ngưng, cẩn thận nói.
Dạ Ngưng gật đầu, thở dài: “Tao biết mà, giờ cô ấy quyết tâm không cần tao, tao đi làm phiền người ta, vậy không phải là tự đào hố chôn mình à.”
Lão Đại có chút kinh ngạc nhìn Dạ Ngưng, cô không ngờ Dạ Ngưng lại có thể nói ra những lời này.
“Sao thế?” Dạ Ngưng cảnh giác nhìn lão Đại.
Lão Đại cười cười, lắc đầu: “Sao đột nhiên mày lại như thể biến thành một người khắc vậy.”
Dạ Ngưng liếc lão Đại một cái, chậm rãi cúi đầu, nhìn ảnh chụp của mình và Tiếu Vũ Hàm, nhẹ nhàng nói: “Tao tin tưởng Vũ Hàm.”
Nghe Dạ Ngưng nói như vậy, lão Đại cũng yên tâm hơn, đi về phía bàn của mình, thu dọn sách vở: “Được rồi, nghĩ thông suốt rồi thì mau đi thôi, buổi chiều chính là tiết của Vũ Hàm.”
“Ừ…” Dạ Ngưng uể oải lên tiếng, từ trên giường ngồi dậy: “Tao đi rửa mặt, mắt sưng hết lên rồi.”
Chờ Dạ Ngưng chải chuốt sửa sang lại cho có chút giống người rồi, lúc này hai người mới đi ra ngoài. Lão Nhị, lão Tam giữa trưa đi ra ngoài ăn cơm, lão Đại lo lắng cho Dạ Ngưng nên ở ký túc xá chờ.
Lúc chạm trán, lão Nhị, lão Tam nhìn chằm chằm đôi mắt sưng húp của Dạ Ngưng mà che miệng: “Sao lại thế này, lão Tứ, không phải là bị phạt đấy chứ?”
Dạ Ngưng không yên lòng nhìn chằm chằm người đứng trên bục giảng, gật đầu: “Ừ.”
“A – như thế nào? Chuyện gì xảy ra?” Lão Nhị có chút lắp bắp, sao lại thế này? Không phải đã làm sáng tỏ sao, là cô Trịnh có ý gây sự, như thế nào lại rơi xuống đầu lão Tứ.
Dạ Ngưng nhìn Tiếu Vũ Hàm đứng trên bục giảng đang cúi đầu loay hoay với máy chiếu phim, trái tim ẩn ẩn nhói đau, mắt cô cũng sưng lên, mái tóc tán loạn, môi cũng không chút máu, mặt tái nhợt đến đáng sợ, dù có trang điểm cũng không che lấp được vẻ mỏi mệt toát ra trên người. Tựa hồ cảm giác được Dạ Ngưng đang nhìn chăm chú, Tiếu Vũ Hàm ngẩng đầu, nhìn về phía nàng.
Chỉ liếc mắt một cái, Tiếu Vũ Hàm liền cực nhanh quay đầu sang hướng khác, không hề nhìn Dạ Ngưng một lần.
Dạ Ngưng cắn môi, cúi đầu.
“Trời ạ, lão Tứ, mày làm tao tò mò chết được, có chuyện gì xảy ra?” Lão Tam ở một bên cũng sốt ruột, lão Đại thấy hai người như vậy liền nhíu mày: “Thôi đi, tâm tình lão Tứ không tốt, bớt nói vài câu đi.”
Lão Đại lên tiếng, người khác cũng không dám nói gì, lão Nhị, lão Tam buồn bực nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng lại chỉ cúi đầu, cắn môi, cố gắng nén nhịn nước mắt.
Vũ Hàm, cô thật sự không cần em nữa?
Tiết học coi như suôn sẻ, giai đoạn ôn tập cuối kỳ, chủ yếu là lặp lại một số trọng điểm trước kia, lại ghi thêm một số đề mục cần phải nắm giữ. Tinh thần trạng thái của Tiếu Vũ Hàm không được tốt, luôn ho khan, mọi người ở dưới coi như cũng có lương tâm, đều ngậm miệng cúi đầu gạch chân trọng điểm, không ai nói một câu.
Ghi chú xong một quyển sách, Tiếu Vũ Hàm để cho mọi người tự đọc, còn mình cầm chiếc chén bên cạnh uống một ngụm để cho dễ chịu hơn, lại ho khan không ngừng.
Dạ Ngưng nhìn cực kỳ đau lòng, nếu là bình thường, khẳng định nàng sẽ quấn lấy, mớm thuốc, mớm nước, nhưng mà lúc này…Nàng còn có tư cách sao?
Không mất nhiều thời gian đã kết thúc một tiết, Tiếu Vũ Hàm mang theo sách bước nhanh xuống bục giảng. Dạ Ngưng nhìn cô chằm chằm, nàng biết Tiếu Vũ Hàm đi nhanh như vậy chẳng qua là do sợ nàng chạy tới, cười tự giễu, Dạ Ngưng quay đầu nhìn lão Đại: “Lão Đại, tao đi đây, tiết tiếp theo nếu điểm danh –”
“Biết rồi.” Lão Đại quẳng cái liếc mắt xem thường, Dạ Ngưng cười cười, sách cũng không cầm, trực tiếp giao cho lão Đại, đẩy ghế ra, lén lút chuồn ra ngoài.
Tiếu Vũ Hàm có lẽ là quá khó chịu trong người, ngay cả văn phòng cũng không trở lại, trực tiếp ôm sách đi ra phía ngoài khu dạy học, Dạ Ngưng biết chắc là cô về nhà, liền khẽ khàng đi theo.
Dọc đường đi Tiếu Vũ Hàm ho không ngừng, cổ họng cứ như thể bị ho đến rách ra, cùng mùi máu tươi như rỉ sắt từ chỗ sưng đỏ kèm theo đau đớn lan rộng ra. Cõi lòng Tiếu Vũ Hàm, cũng theo đó mà dần lạnh xuống.
Nàng còn có thể lén nhìn mình? Vẫn không chịu buông tay sao?
Dạ Ngưng…em cần gì phải làm vậy? Chẳng lẽ nhất định phải khiến tôi nhẫn tâm làm tổn thương em……hãy đi đi…….
Tiếu Vũ Hàm tâm trí không yên nghĩ, đến chỗ đường cái, ngay cả đèn xanh đèn đỏ cũng không nhìn, trực tiếp đi qua.
“Vèo –”
“Tiếu Vũ Hàm!” Dạ Ngưng một phen tóm lấy Tiếu Vũ Hàm, hai mắt đỏ hồng nhìn cô, Tiếu Vũ Hàm ngẩn người, nhìn chiếc xe chạy vèo sát qua bên người, cúi đầu.
“Cô suy nghĩ cái gì? Rốt cuộc cô nghĩ cái gì vậy hả?!” Dạ Ngưng bùng nổ, từ khi quen biết đến lúc yêu nhau, nàng chưa từng quát lớn với Tiếu Vũ Hàm như vậy.
Tiếu Vũ Hàm cúi đầu trầm mặc, một lát sau ngẩng đầu, nhìn nàng: “Không cần em quan tâm, bỏ tay ra.”
Dạ Ngưng cắn môi nắm tay Tiếu Vũ Hàm không buông, oán hận nhìn cô. Nước mắt ánh lên trong đôi mắt, trái tim đập thình thịch, vừa rồi nếu nàng không kéo Vũ Hàm……
Tiếu Vũ Hàm nhìn nước mắt trong mắt Dạ Ngưng, lòng đầy đau xót, nhắm chặt mắt lại, nâng tay lên, dùng sức gạt tay Dạ Ngưng ra: “Chúng ta đã chia tay rồi.”
Thanh âm quyết tuyệt không một tia cảm tình, Tiếu Vũ Hàm dùng những lời tàn nhẫn tuyên cáo lên sự thật mà Dạ Ngưng vẫn không muốn chấp nhận.
Dạ Ngưng nhìn cô, nước mắt lại rơi xuống: “Vũ Hàm……”
Không hung dữ giống như vừa rồi, Dạ Ngưng yếu ớt gọi tên cô, chứa nỗi bất lực trước nay chưa từng có.
Tiếu Vũ Hàm nghiêng người, không nhìn nàng.
“Cô nhất định phải như vậy sao?” Dạ Ngưng đưa tay muốn nắm lấy tay cô, lại bị Tiếu Vũ Hàm cực nhanh hất ra. Dạ Ngưng lấy tay lau đi nước mắt trên mặt, cầu xin nhìn Tiếu Vũ Hàm: “Vũ Hàm, nhất định cô có nỗi khổ tâm đúng không? Không phải thật lòng muốn chia tay với em phải không? Là có người uy hiếp cô sao? Cô nói cho em biết, nói cho em biết đi……”
“Không ai uy hiếp tôi cả!” Tiếu Vũ Hàm cực nhanh phủ định lời Dạ Ngưng nói, ngửa đầu nhìn nàng, hô hấp dồn dập. Làm sao Dạ Ngưng lại biết được? Không được, nếu còn tiếp tục như vậy……
“Tôi chính là chán em, chán em đó được không?” Thanh âm kích động cùng không kiên nhẫn, Tiếu Vũ Hàm nhíu mày nhìn Dạ Ngưng.
Thân mình Dạ Ngưng khẽ run lên, lắc đầu: “Em không tin.”
“Em tin hay không thì tùy, tôi phải đi!” Tiếu Vũ Hàm nói xong, xoay người bước đi.
Dạ Ngưng nhìn bóng dáng của cô, nước mắt lại trào ra, lúc này đây, lòng của nàng, thực rất đau.
_Hết chương 73_
“Lão Tứ…” Lão Đại vốn muốn hỏi Dạ Ngưng rốt cuộc cô Tiếu làm sao vậy, và còn nói gì với nàng nữa, nhưng mà nhìn thấy nước mắt đầy mặt kia của Dạ Ngưng, mọi lời muốn nói đều bị nuốt ngược vào bụng.
Dạ Ngưng ngẩng đầu nhìn lão Đại, cắn cắn môi, nghẹn ngào nói: “Vũ Hàm cô ấy không cần tao nữa.”
“Không thể thế được!” Lão Đại bật thốt, nhìn chằm chằm Dạ Ngưng lắc đầu. Không có khả năng, cô Tiếu sẽ buông bỏ Dạ Ngưng ư, đùa gì thế?
Dạ Ngưng không nói lời nào, ngửa đầu, cố gắng nén nước mắt, chậm rãi đi đến bên giường, vô lực ngồi xuống. Nàng cũng không tin là Vũ Hàm không cần nàng nữa, sao có thể có khả năng đó được, Vũ Hàm vẫn coi nàng là tất cả mà, nhưng…ánh mắt của cô, những lời tuyệt tình ấy…Tràn đầy tâm trí Dạ Ngưng đều là câu nói cuối cùng kia của Tiếu Vũ Hàm – không yêu, cho tới bây giờ cũng chưa từng yêu……
“……Là chính miệng cô ấy nói với mày?” Nhìn bộ dạng này của lão Tứ, trong lòng lão Đại có chút thấp thỏm, thật cẩn thận ướm lời.
Dạ Ngưng không trực tiếp trả lời mà cầm lấy ảnh của hai người ở bên giường ngắm nhìn. Căn bản không muốn khóc, nhưng cũng không biết vì sao lại không thể nào kìm nén được những giọt nước mắt yếu ớt kia. Nước mắt vẫn rơi xuống, từng giọt từng giọt ngưng tụ rơi xuống trên giường, Dạ Ngưng nắm chặt tấm ảnh, lắc đầu: “Tao cũng không tin, nhưng cô ấy nói không muốn yêu nữa, cô ấy bảo cô thấy phiền phức với sự ấu trĩ của tao, còn nói chưa từng yêu tao…Lão Đại, nếu là hai nguyên nhân trước đó, có lẽ tao sẽ tin tưởng, nhưng mà cho tới bây giờ cũng chưa từng yêu…sao có thể thế được……”
Lão Đại giơ tay lên lau đi nước mắt cho Dạ Ngưng, hơi nghiêng người, nhìn nàng: “Lão Tứ, trước hết mày đừng khóc nữa, sao mà tao cứ có cảm giác việc này có chỗ nào đó không bình thường ấy.”
Dạ Ngưng sụt sịt mũi, ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn lão Đại: “Mày cũng có cảm giác này? Lão Đại, tao đã sớm cảm thấy không bình thường, nhưng mà Vũ Hàm……”
Nhắc tới người này, thanh âm Dạ Ngưng lại trầm thấp hẳn xuống, trong mắt ảm đạm không ánh sáng: “Mặc kệ thế nào thì cô ấy cũng không thể nói chia tay chứ……”
Lão Đại lắc lắc đầu, mày nhăn lại: “Lão Tứ, cô Tiếu đối với mày như thế nào thì mày phải hiểu rõ hơn bất kì ai khác chứ, chuyện có thể buộc cô ấy phải chia tay với mày thì nhất định không phải là việc nhỏ.”
“Buộc cô ấy chia tay với tao……” Dạ Ngưng lặp lại lời lão Đại nói, nhìn chằm chằm mặt cô, một lát sau liền nhíu mày: “Chẳng lẽ là bởi vì tao?”
“Cái gì?” Nhất thời lão Đại không kịp phản ứng, khó hiểu nhìn Dạ Ngưng.
Dạ Ngưng nhìn cô, nói: “Trước kia khi Vũ Hàm ở bên tao, không chỉ một lần nói sợ tao rời xa cô ấy, không muốn tao rời xa cô ấy. Nhưng mà cô ấy lại nói chia tay với tao, nói thật, lúc cô ấy vừa mới nói ra tao thực sự rất đau lòng, nhưng mà ở trên đường trở về tao đã suy nghĩ rồi, lão Đại, có thể khiến cho cô ấy ngay cả lời chia tay cũng nói ra…tao nghĩ nguyên nhân chỉ có thể là vì tao.”
“Mày chính là nguyên nhân?” Lão Đại nhìn chằm chằm Dạ Ngưng: “Là sao, có người bắt mày để uy hiếp cô Tiếu?”
Dạ Ngưng bĩu môi, lắc đầu: “Không thể nào, gia thế của Vũ Hàm thế nào đâu phải mày không biết, nếu có người uy hiếp cô ấy thì những người nhà của cô đã sớm nhảy dựng lên rồi.”
“Đúng vậy…huống hồ chị Lâm kia cũng vừa trở lại.” Lão Đại gật đầu lặp lại. Trong lúc nhất thời, hai người lâm vào trầm mặc.
“Sẽ không…sẽ không phải là người nhà uy hiếp cô ấy đấy chứ?” Qua thật lâu, Dạ Ngưng ngập ngừng nói, ánh mắt nhìn về phía lão Đại.
Lão Đại nét mặt hơi lo lắng nhìn nàng, nói: “Không thể nào, hổ dữ còn không ăn thịt con, huống hồ cô Tiếu cũng không có ba mẹ, người thân hẳn là càng thêm coi cô ấy như bảo bối mà nâng niu trong lòng bàn tay. Lần trước anh trai kia của cô ấy, tuy rằng khí thế hơi cường ngạnh một chút, nhưng sau đó chẳng phải Vũ Hàm kiên trì không chịu thỏa hiệp đó sao? Trừ người này ra, còn có người thân nào đủ ‘ngưu’ để ép buộc cô ấy không?”
Dạ Ngưng buồn bực lắc đầu: “Vũ Hàm rất ít khi nói chuyện trong nhà cho tao biết.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Lão Đại có chút bất đắc dĩ nhìn Dạ Ngưng.
Dạ Ngưng bĩu môi, cắn cắn: “Không biết, dù sao thì tao cũng sẽ không buông tay, bất kể cô ấy nói chia tay cái gì, chính là không buông tay, tao sẽ không buông!”
Lão Đại thấy Dạ Ngưng như vậy liền hơi mỉm cười, đưa tay vỗ vỗ vai nàng: “Vậy mày còn khóc cái gì? Biết là tốt rồi, tao cũng không tán thành mày chia tay với cô Tiếu.”
“Hừ.” Dạ Ngưng trợn mắt liếc lão Đại, nói cái này cũng quá muộn đi.
“Tao cảm thấy, lão Tứ, lúc này mày không thể ép cô Tiếu được.” Lão Đại nhìn Dạ Ngưng, cẩn thận nói.
Dạ Ngưng gật đầu, thở dài: “Tao biết mà, giờ cô ấy quyết tâm không cần tao, tao đi làm phiền người ta, vậy không phải là tự đào hố chôn mình à.”
Lão Đại có chút kinh ngạc nhìn Dạ Ngưng, cô không ngờ Dạ Ngưng lại có thể nói ra những lời này.
“Sao thế?” Dạ Ngưng cảnh giác nhìn lão Đại.
Lão Đại cười cười, lắc đầu: “Sao đột nhiên mày lại như thể biến thành một người khắc vậy.”
Dạ Ngưng liếc lão Đại một cái, chậm rãi cúi đầu, nhìn ảnh chụp của mình và Tiếu Vũ Hàm, nhẹ nhàng nói: “Tao tin tưởng Vũ Hàm.”
Nghe Dạ Ngưng nói như vậy, lão Đại cũng yên tâm hơn, đi về phía bàn của mình, thu dọn sách vở: “Được rồi, nghĩ thông suốt rồi thì mau đi thôi, buổi chiều chính là tiết của Vũ Hàm.”
“Ừ…” Dạ Ngưng uể oải lên tiếng, từ trên giường ngồi dậy: “Tao đi rửa mặt, mắt sưng hết lên rồi.”
Chờ Dạ Ngưng chải chuốt sửa sang lại cho có chút giống người rồi, lúc này hai người mới đi ra ngoài. Lão Nhị, lão Tam giữa trưa đi ra ngoài ăn cơm, lão Đại lo lắng cho Dạ Ngưng nên ở ký túc xá chờ.
Lúc chạm trán, lão Nhị, lão Tam nhìn chằm chằm đôi mắt sưng húp của Dạ Ngưng mà che miệng: “Sao lại thế này, lão Tứ, không phải là bị phạt đấy chứ?”
Dạ Ngưng không yên lòng nhìn chằm chằm người đứng trên bục giảng, gật đầu: “Ừ.”
“A – như thế nào? Chuyện gì xảy ra?” Lão Nhị có chút lắp bắp, sao lại thế này? Không phải đã làm sáng tỏ sao, là cô Trịnh có ý gây sự, như thế nào lại rơi xuống đầu lão Tứ.
Dạ Ngưng nhìn Tiếu Vũ Hàm đứng trên bục giảng đang cúi đầu loay hoay với máy chiếu phim, trái tim ẩn ẩn nhói đau, mắt cô cũng sưng lên, mái tóc tán loạn, môi cũng không chút máu, mặt tái nhợt đến đáng sợ, dù có trang điểm cũng không che lấp được vẻ mỏi mệt toát ra trên người. Tựa hồ cảm giác được Dạ Ngưng đang nhìn chăm chú, Tiếu Vũ Hàm ngẩng đầu, nhìn về phía nàng.
Chỉ liếc mắt một cái, Tiếu Vũ Hàm liền cực nhanh quay đầu sang hướng khác, không hề nhìn Dạ Ngưng một lần.
Dạ Ngưng cắn môi, cúi đầu.
“Trời ạ, lão Tứ, mày làm tao tò mò chết được, có chuyện gì xảy ra?” Lão Tam ở một bên cũng sốt ruột, lão Đại thấy hai người như vậy liền nhíu mày: “Thôi đi, tâm tình lão Tứ không tốt, bớt nói vài câu đi.”
Lão Đại lên tiếng, người khác cũng không dám nói gì, lão Nhị, lão Tam buồn bực nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng lại chỉ cúi đầu, cắn môi, cố gắng nén nhịn nước mắt.
Vũ Hàm, cô thật sự không cần em nữa?
Tiết học coi như suôn sẻ, giai đoạn ôn tập cuối kỳ, chủ yếu là lặp lại một số trọng điểm trước kia, lại ghi thêm một số đề mục cần phải nắm giữ. Tinh thần trạng thái của Tiếu Vũ Hàm không được tốt, luôn ho khan, mọi người ở dưới coi như cũng có lương tâm, đều ngậm miệng cúi đầu gạch chân trọng điểm, không ai nói một câu.
Ghi chú xong một quyển sách, Tiếu Vũ Hàm để cho mọi người tự đọc, còn mình cầm chiếc chén bên cạnh uống một ngụm để cho dễ chịu hơn, lại ho khan không ngừng.
Dạ Ngưng nhìn cực kỳ đau lòng, nếu là bình thường, khẳng định nàng sẽ quấn lấy, mớm thuốc, mớm nước, nhưng mà lúc này…Nàng còn có tư cách sao?
Không mất nhiều thời gian đã kết thúc một tiết, Tiếu Vũ Hàm mang theo sách bước nhanh xuống bục giảng. Dạ Ngưng nhìn cô chằm chằm, nàng biết Tiếu Vũ Hàm đi nhanh như vậy chẳng qua là do sợ nàng chạy tới, cười tự giễu, Dạ Ngưng quay đầu nhìn lão Đại: “Lão Đại, tao đi đây, tiết tiếp theo nếu điểm danh –”
“Biết rồi.” Lão Đại quẳng cái liếc mắt xem thường, Dạ Ngưng cười cười, sách cũng không cầm, trực tiếp giao cho lão Đại, đẩy ghế ra, lén lút chuồn ra ngoài.
Tiếu Vũ Hàm có lẽ là quá khó chịu trong người, ngay cả văn phòng cũng không trở lại, trực tiếp ôm sách đi ra phía ngoài khu dạy học, Dạ Ngưng biết chắc là cô về nhà, liền khẽ khàng đi theo.
Dọc đường đi Tiếu Vũ Hàm ho không ngừng, cổ họng cứ như thể bị ho đến rách ra, cùng mùi máu tươi như rỉ sắt từ chỗ sưng đỏ kèm theo đau đớn lan rộng ra. Cõi lòng Tiếu Vũ Hàm, cũng theo đó mà dần lạnh xuống.
Nàng còn có thể lén nhìn mình? Vẫn không chịu buông tay sao?
Dạ Ngưng…em cần gì phải làm vậy? Chẳng lẽ nhất định phải khiến tôi nhẫn tâm làm tổn thương em……hãy đi đi…….
Tiếu Vũ Hàm tâm trí không yên nghĩ, đến chỗ đường cái, ngay cả đèn xanh đèn đỏ cũng không nhìn, trực tiếp đi qua.
“Vèo –”
“Tiếu Vũ Hàm!” Dạ Ngưng một phen tóm lấy Tiếu Vũ Hàm, hai mắt đỏ hồng nhìn cô, Tiếu Vũ Hàm ngẩn người, nhìn chiếc xe chạy vèo sát qua bên người, cúi đầu.
“Cô suy nghĩ cái gì? Rốt cuộc cô nghĩ cái gì vậy hả?!” Dạ Ngưng bùng nổ, từ khi quen biết đến lúc yêu nhau, nàng chưa từng quát lớn với Tiếu Vũ Hàm như vậy.
Tiếu Vũ Hàm cúi đầu trầm mặc, một lát sau ngẩng đầu, nhìn nàng: “Không cần em quan tâm, bỏ tay ra.”
Dạ Ngưng cắn môi nắm tay Tiếu Vũ Hàm không buông, oán hận nhìn cô. Nước mắt ánh lên trong đôi mắt, trái tim đập thình thịch, vừa rồi nếu nàng không kéo Vũ Hàm……
Tiếu Vũ Hàm nhìn nước mắt trong mắt Dạ Ngưng, lòng đầy đau xót, nhắm chặt mắt lại, nâng tay lên, dùng sức gạt tay Dạ Ngưng ra: “Chúng ta đã chia tay rồi.”
Thanh âm quyết tuyệt không một tia cảm tình, Tiếu Vũ Hàm dùng những lời tàn nhẫn tuyên cáo lên sự thật mà Dạ Ngưng vẫn không muốn chấp nhận.
Dạ Ngưng nhìn cô, nước mắt lại rơi xuống: “Vũ Hàm……”
Không hung dữ giống như vừa rồi, Dạ Ngưng yếu ớt gọi tên cô, chứa nỗi bất lực trước nay chưa từng có.
Tiếu Vũ Hàm nghiêng người, không nhìn nàng.
“Cô nhất định phải như vậy sao?” Dạ Ngưng đưa tay muốn nắm lấy tay cô, lại bị Tiếu Vũ Hàm cực nhanh hất ra. Dạ Ngưng lấy tay lau đi nước mắt trên mặt, cầu xin nhìn Tiếu Vũ Hàm: “Vũ Hàm, nhất định cô có nỗi khổ tâm đúng không? Không phải thật lòng muốn chia tay với em phải không? Là có người uy hiếp cô sao? Cô nói cho em biết, nói cho em biết đi……”
“Không ai uy hiếp tôi cả!” Tiếu Vũ Hàm cực nhanh phủ định lời Dạ Ngưng nói, ngửa đầu nhìn nàng, hô hấp dồn dập. Làm sao Dạ Ngưng lại biết được? Không được, nếu còn tiếp tục như vậy……
“Tôi chính là chán em, chán em đó được không?” Thanh âm kích động cùng không kiên nhẫn, Tiếu Vũ Hàm nhíu mày nhìn Dạ Ngưng.
Thân mình Dạ Ngưng khẽ run lên, lắc đầu: “Em không tin.”
“Em tin hay không thì tùy, tôi phải đi!” Tiếu Vũ Hàm nói xong, xoay người bước đi.
Dạ Ngưng nhìn bóng dáng của cô, nước mắt lại trào ra, lúc này đây, lòng của nàng, thực rất đau.
_Hết chương 73_
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook