Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng
Chương 57: Giặt ga trải giường...

Oái……

Nhìn móng vuốt mình đang đặt trên ngực Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng đỏ mặt, cúi đầu, sợ hãi nhìn cô, vẻ sợ hãi trên khuôn mặt kia không cần nói cũng biết, nhưng mà bàn tay xấu xa lại vẫn cố tình đặt trên bộ ngực căng tròn như cũ không chịu rời đi. Mặt Tiếu Vũ Hàm đỏ lên căm tức trừng Dạ Ngưng, ba giây sau, tóm lấy tay Dạ Ngưng, đè lại cánh tay nàng, cắn một cái thật mạnh lên vai.

Đau quá a……

Nước mắt Dạ Ngưng nhanh chóng ứa ra, rưng rưng lệ nhìn Tiếu Vũ Hàm.

“Chết tiệt!” Nhìn dấu răng rõ ràng nổi bật trên đầu vai tuyết trắng, Tiếu Vũ Hàm giận dữ rủa thầm, vẻ mặt vẫn còn chưa hết giận.

Dạ Ngưng nhìn dấu răng sưng tím, phải hít một hơi khí lạnh. Không đùa chứ?

“Sao hả? Em có ý kiến?” Tiếu Vũ Hàm trừng mắt với Dạ Ngưng.

Dạ Ngưng vội vàng lắc đầu: “Em đâu dám!”

“Hừ.” Tiếu Vũ Hàm hừ một tiếng, Dạ Ngưng ủy khuất nhìn bả vai mình, thầm thở dài, có thấy không, thấy không, Vũ Hàm chính là cái loại khi không theo đuổi được thì coi như hoa mà nâng niu, đến khi đoạt được vào tay rồi thì lại coi như quả sầu riêng mà nhìn, ôi.

Lắc lắc cánh tay, Dạ Ngưng nhỏ giọng hỏi: “Vậy thì, tiếp tục nói…Em hát thế nào lại hấp dẫn cô?”

Tiếu Vũ Hàm nhìn nàng, nhớ tới bộ dáng Dạ Ngưng lúc ấy, cười cười: “Cũng không coi như hấp dẫn, chỉ là tiếng ca ấy tiến vào lòng tôi, huống chi lúc ấy em đang ở thời kỳ trưởng thành, rất thích giả bộ lạnh lùng, dáng vẻ cầm mic nhắm mắt lại cất tiếng hát làm cho tôi có một ý tưởng.”

Dạ Ngưng trừng mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm, ý tưởng? Ý tưởng gì chứ?

Nâng tay lên, nhéo nhéo hai má đầy thịt của Dạ Ngưng, Tiếu Vũ Hàm cười thành tiếng: “Lúc ấy tôi đã nghĩ, nếu nhóc con này dùng cái kiểu lạnh lùng thế để hát nhạc thiếu nhi thì sẽ ra cái dạng gì nhỉ.”

……

Ông trời, ông dùng sét đánh chết tôi luôn đi!

Dạ Ngưng đen mặt nhìn Tiếu Vũ Hàm, hết sức bất đắc dĩ, nàng hiểu rồi, Vũ Hàm nói dông dài nãy giờ chính là ám chỉ muốn nàng hát nhạc thiếu nhi phải không? Giờ ngủ không được là vì mất ngủ? Hay là phản ứng sau khi vận động hưng phấn? Trời…Vũ Hàm đây là kiểu thể lực gì vậy…Thế này mà nếu về sau đến phiên nàng ở dưới thì sau đó…không thể bị chơi đùa đến chết được a…

Tiếu Vũ Hàm mới mặc kệ trong đầu người nào đó suy nghĩ cái gì, giảo hoạt nhìn nàng, hai con ngươi nhẹ nhàng chớp chớp, vẻ mặt khát vọng.

Dạ Ngưng nhìn Tiếu Vũ Hàm, gắt gao mím môi: “Không hát, đánh chết em cũng không hát!” Nàng mới không đi làm cái chuyện mất mặt như vậy! Chờ đến về sau khi hai người già rồi nhớ lại lần đầu tiên, nàng dĩ nhiên sau khi xong việc lại hát một khúc hát ru cho Vũ Hàm, thật quá là mất mặt bà nó luôn ý chứ! Không thể!

“Dạ Ngưng……” Tiếu Vũ Hàm cũng không nhiều lời, nhìn chằm chằm Dạ Ngưng, đôi môi đỏ mọng hơi mím lại, một bộ đáng thương.

Oái…

Trước kia đều là Dạ Ngưng dùng chiêu này đối phó với Tiếu Vũ Hàm, hôm nay đổi lại thành cô dùng khiến Dạ Ngưng thật đúng là chịu không nổi, nhìn bộ dáng cô chớp mắt nhíu mày, Dạ Ngưng thở dài: “Được rồi, em hát.”

Nụ cười thắng lợi lập tức nở trên mặt Tiếu Vũ Hàm, vẻ ủy khuất vừa rồi đảo qua nháy mắt liền biến mất, mặt biến sắc so với thời tiết còn mau hơn. Cô nghiêng người, tìm một vị trí thoải mái, nằm ở chỗ nách Dạ Ngưng, chớp mắt nhìn nàng.

Nữ nhân chết tiệt này!

Dạ Ngưng nhìn cô thầm mắng, trước không nói tới hôm nay nàng bị cháy hỏng đầu hay sao lại trèo tường tới đây độc chiếm Vũ Hàm đã là chuyện không bình thường rồi, mà giờ ngay cả Vũ Hàm cũng bắt đầu trở nên bất bình thường, sau khi “xong việc” lại mất ngủ đòi nghe nhạc thiếu nhi để ru ngủ…thực mệt cô nghĩ ra được.

“Hát đi!” Tiếu Vũ Hàm không vui làu bàu, Dạ Ngưng nhìn cô thở dài, dùng cánh tay ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng đung đưa.

“Ngủ đi ngủ đi bảo bối yêu quí của mẹ, hai tay mẹ nhẹ nhàng đong đưa con, nôi đong đưa cho con mau mau ngủ yên……”

Vừa nghe xong một câu, Tiếu Vũ Hàm liền không muốn nghe nữa, không kiên nhẫn phất phất tay: “Nghe chẳng hay gì cả, đổi cách hát khác đi.”

“……” Dạ Ngưng nhìn Tiếu Vũ Hàm, hít sâu một hơi, ta nhịn!

Trước kia Dạ Ngưng đã tự luyện qua Bbox, vì để dỗ Tiếu Vũ Hàm vui vẻ, lần này cũng bất chấp giá nào, một bài hát ru liền bị nàng hát sinh động như thật, nước miếng văng lên cả mặt Tiếu Vũ Hàm, cuối cùng trong tiếng cười của Tiếu Vũ Hàm, hai người nặng nề ngủ thiếp đi, trong nháy mắt khi nhắm mắt lại, điều duy nhất Dạ Ngưng nghĩ đến là hai cơ thể trần trụi chui trong chăn ca hát, Vũ Hàm, cô Tiếu của em, cô cũng thật BT* nha!

(*biến thái)

***

Sáng sớm hôm sau, Dạ Ngưng bị tiếng hét có độ cao chót vót như thể luyện giọng của Mạch Mạt đánh thức, phản ứng đầu tiên khi nhỏm dậy chính là sờ sờ bên cạnh: “Vũ Hàm?”

“Vũ Hàm cái đầu!” Một tiếng rít lớn vang lên, thiếu chút nữa Dạ Ngưng ngã nhào từ trên giường xuống, nhìn khuôn mặt phóng đại của Mạch Mạt ở trước mặt, liền lập tức tóm lấy chăn, che khuất bộ ngực.

“Cô làm cái gì thế?” Dạ Ngưng hoảng sợ nhìn Mạch Mạt, vừa sáng sớm liền thấy Mạch Mạt, khiến cho nàng có một loại ảo giác là tối hôm qua đã ngủ cùng Mạch Mạt.

Cô giáo Mạch vẻ mặt chán ghét nhìn Dạ Ngưng: “Về chỗ đó thì đã lường trước được rồi, không cần che.”

“Tránh ra đi!” Dạ Ngưng xấu hổ, mặt mũi đỏ bừng nhìn cô.

Mạch Mạt nhướn mày nhìn chằm chằm nàng từ trên xuống dưới mấy lần, hừ một tiếng: “Dạ Ngưng, lá gan của em cũng lớn quá nhỉ, đêm không về ký túc, trực tiếp tới nhà tôi ‘ăn’Vũ Hàm, phát sốt mà khẩu vị còn lớn như vậy, em cũng thật lợi hại đó!”

Mặt Dạ Ngưng đỏ bừng đến phát tím, không thể tin nổi nhìn Mạch Mạt: “Cô cô cô! Nhìn trộm!”

“Thôi đi, tôi sợ mắt bị kim đâm mất, không phải chứ tôi nói này Dạ Ngưng, em nói xem em đã mặc kệ bản thân mình phát sốt cảm mạo liền ‘ăn’ Vũ Hàm rồi thì thôi đi, đã thế dĩ nhiên nửa đêm lại còn hát một bài hát ru quỷ khóc thần gào cho tôi nghe nữa, em muốn đòi mạng người khác hả?!” Mạch Mạt phẫn hận nhìn Dạ Ngưng, nhớ tới chuyện phát sinh tối hôm qua sau khi mình và Linh Đang bị đánh thức, liền hơi hơi đỏ mặt.

Dạ Ngưng kéo chăn, nhìn Mạch Mạt, môi mấp máy vừa định nói gì đó thì Tiếu Vũ Hàm cùng Linh Đang đi đến.

“Tấm gương, được lắm, thần tượng a!” Linh Đang vẻ mặt hưng phấn tiến vào, Tiếu Vũ Hàm ở bên cạnh nghe thế liền đỏ mặt, cắn cắn môi, ngẩng đầu giận dữ nhìn Dạ Ngưng. Đều là tại em, không có việc gì cũng không tự quản được chính mình, giờ thì để cho người ta đến xem trò vui hả?

Dạ Ngưng ôm chăn khóc không ra nước mắt nhìn mấy người: “Em nói này các tỷ tỷ, mọi người có thể ra ngoài trước không, để cho em mặc quần áo đã?”

“Ai da, đừng xấu hổ, để chị đây nhìn xem em có dáng người thế nào.” Linh Đang cợt nhả xán lại, đưa tay muốn kéo chăn Dạ Ngưng, lại bị Tiếu Vũ Hàm kéo lại.

Linh Đang quay đầu, không có ý tốt cười cười với Tiếu Vũ Hàm: “Nói sao nhỉ, thanh âm rất có cảm xúc, động lòng người, tôi nghe được mà nhiệt huyết sôi trào!”

Một câu, mặt Dạ Ngưng hồng lên không chịu nổi, cắn môi mạnh mẽ cúi đầu, Tiếu Vũ Hàm quét mắt liếc nàng một cái, quay đầu, thản nhiên nhìn Linh Đang: “Vậy cậu không làm chuyện nhiệt huyết sôi trào nào sao?”

“……”

“Vũ Hàm!” Linh Đang đỏ mặt, Mạch Mạt ở một bên cũng nhịn không được, đỏ mặt nhìn cô.

Lần này, Dạ Ngưng ở trên giường lập tức tinh thần liền tỉnh táo, mắt trợn to, cười tủm tỉm nhìn Linh Đang: “Chị Linh Đang thực có diễm phúc nha, nếu là cô Mạch ý à, cái khác không nói, chứ cổ họng thế này thì xem chừng nếu kêu thì chắc có thể kêu đến vỡ nóc nhà mất, thế mà đến cuối cùng lại vẫn không hét đến khiến chị xuất huyết não nhỉ.”

“……”

Tiếu Vũ Hàm bật cười khẽ thành tiếng, nhìn Dạ Ngưng lắc lắc đầu, mặt Mạch Mạt đỏ đến tím lại, xoay người, cắn răng nhìn nàng: “Em! Mau đứng lên!”

“Để làm gì chứ? Đừng có nói chuyện lớn tiếng vậy với em, giờ em đã là hoa có chủ rồi, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ chứ?!” Dạ Ngưng gân cổ, đắc ý nhìn hai người.

Mạch Mạt không nói gì nhìn Dạ Ngưng, đây là tưởng Vũ Hàm là Đường Tăng, Dạ Ngưng ăn xong thành tiên nên chán sống, dám lằng nhằng kêu gào với mình?

Mạch Mạt cũng không thèm nói nữa, tao nhã kéo tay áo, ngẩng đầu, quyến rũ cười với Dạ Ngưng: “Như vậy sao, từ nhỏ đến lớn tôi và Vũ Hàm cũng không phân biệt người này người kia, nếu em đã nói như vậy thì tôi sẽ không khách khí.”

Nói xong, Mạch Mạt liền xông lên bắt đầu kéo chăn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng đỏ mặt kéo chặt tấm chăn, điên cuồng hét lên: “A a a a – cô Mạch, em sai rồi –”

“……” Linh Đang đứng một bên bất đắc dĩ nhìn hai người, Tiếu Vũ Hàm lại không chớp mắt nhìn Dạ Ngưng, trên mặt tràn đầy nét tươi cười sủng nịnh.

Quay đầu, Linh Đang nhìn Tiếu Vũ Hàm đang cười khẽ mà thở dài: “Vũ Hàm.”

“Ừ?” Tiếu Vũ Hàm nghiêng đầu nhìn cô.

“Trả giá nhiều như vậy, không sợ có một ngày mất cả vốn lẫn lãi sao?” Căn bản cũng không muốn nói những lời mất hứng, nhưng mà Linh Đang cứ luôn cảm giác đoạn tình cảm này của hai người có tiền đồ rất khó lường trước được, haiz, thật ra thì cũng không phải là hai người này như thế nào, mà chỉ là dù sao cũng là hai người con gái, muốn tiếp tục……

Tiếu Vũ Hàm nhìn Linh Đang, biết cô suy nghĩ gì, liền cười cười với cô: “Linh Đang, đã xác định rồi thì chẳng cần nghĩ nhiều như vậy.”

“Nhưng mà hai người là con gái đó, cậu không sợ sao?” Lời này của Linh Đang không chỉ nhằm vào Dạ Ngưng cùng Tiếu Vũ Hàm, kỳ thật cũng là nói ra nỗi băn khoăn trong lòng mình. Trạng thái hiện giờ của cô và Mạch Mạt, vừa có thể nói là ở bên nhau lại cũng không thể nói là hoàn toàn ở bên nhau, nếu nói không ở bên nhau, thế nhưng lại mập mờ không khác gì tình nhân cả, sở dĩ chậm chạp không chịu bỏ đi đường ranh giới ấy, chính là bởi vì hai người đều có nhiều nỗi băn khoăn lắm……

Nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Linh Đang, Tiếu Vũ Hàm cười khẽ nhìn cô: “Cậu có dũng khí thì cô ấy mới có thể không sợ.”

Linh Đang hơi ngẩn ra, có chút mờ mịt nhìn Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm cười cười nhìn cô.

“Hai người đang nói gì thế?!” Dạ Ngưng bị Mạch Mạt tóm từ trên giường xuống liền cuốn mình trong áo ngủ chạy vội tới, chui đầu chen vào giữa hai người, cười tủm tỉm nhìn Tiếu Vũ Hàm.

Tiếu Vũ Hàm khoanh tay lui về phía sau một bước, nhìn Dạ Ngưng, trong mắt lộ ra một tia khác lạ, không nói gì.

“A! Lưu manh?!” Dạ Ngưng ôm ngực, xấu hổ nhìn Tiếu Vũ Hàm.

“Giả vờ giả vịt cái gì? Không phải tối qua đều đã nhìn thấy hết rồi sao? Dạ Ngưng, em lại đây giặt ga trải giường cho tôi!” Mạch Mạt ở một bên hét lên, Dạ Ngưng bĩu môi, đáng thương hề hề nhìn Tiếu Vũ Hàm.

“Đi đi, mau lên.” Tiếu Vũ Hàm trợn mắt liếc nàng một cái, người này thật là, lười đến thế là cùng.

“Cô…….chỗ đó – còn đau –” Dạ Ngưng muốn nói lại thôi nhìn Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm nhíu nhíu mày, tưởng nàng lại muốn đùa giỡn cái gì giở trò để không phải làm việc, nhưng mà liếc mắt nhìn lại một cái liền thấy Dạ Ngưng vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm chỗ giữa hai chân mình, vẻ mặt còn thật sự tự nhiên, một chút che dấu cũng không có. Mạch Mạt ở bên vừa kéo tấm ga trải giường vừa nhìn Tiếu Vũ Hàm cười xấu xa.

Mặt Tiếu Vũ Hàm lập tức liền đỏ bừng, cô dùng sức hít một hơi, cắn răng nhìn nàng: “Dạ Ngưng!!!”

_Hết chương 57_

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương