Thật Ra Thì Em Không Dễ Thương
Chương 3: Có duyên sẽ gặp lại

Truyện chỉ được đăng tải tại diễn đàn l*ê q#úy đ=ô.n

Phòng thiết kế

"Chậc...... Mọi người khỏe, em là Mạch Manh Manh. Về sau chúng ta sẽ làm việc với nhau, mong các vị tiền bối chỉ dạy nhiều hơn." Mạch Manh Manh đi tới chỗ làm việc của mình, hướng về phía những người đang bận rộn chào hỏi.

"Mạch Manh Manh? Bán Manh?" Nói chuyện chính là một người phụ nữ khoảng ba mươi rất có khí thế của chị lớn.

Manh Manh đen mặt. Cô cũng biết, ở trong xã hội Internet thông dụng này, tên của cô quả thật thường bị nghi ngờ là Bán Manh.

"Chậc...... Nếu như vậy có thể khiến cho mọi người nhớ tới em thì không có vấn đề gì ~~"

"Rốt cuộc cũng có một em gái nhỏ đáng yêu tới rồi ~~ em gái nhỏ, anh gọi là Vương Hạo, nhớ chưa?" Một thanh niên tóc dài trẻ tuổi quay sang huýt sáo với Mạch Manh Manh, tự giới thiệu mình.

Tôi không còn nhỏ mà!!! Manh Manh thật sự bất lực đối với vẻ ngoài dù có ra vẻ chính chắn thế nào cũng không giống.

"Được rồi được rồi, đừng có trêu chọc cô gái nhỏ người ta nữa~~" Một cô gái tóc ngắn nói chuyện, "Chị tên là Cao Tuệ, lớn hớn em vài tuổi, chiếm chút tiện nghi rồi, em liền kêu chị là chị Cao đi."

"Chị Cao ~~" Manh Manh ngọt ngào kêu một tiếng, làm cho người được kêu tên mặt mày liền hớn hở.

"Em Cao, cuối cùng em cũng có thể nở mày nở mặt rồi." Người phụ nữ có khí thế của chị lớn cười nhạo Cao Tuệ, "Cuối cùng người nhỏ nhất trong phòng làm việc không còn là em nữa."

"Đúng vậy đó! Bị mọi người áp bức lâu như vậy, Tiểu Manh Manh em thật sự là cứu tinh của chị ~~"

Manh Manh loáng thoáng cảm thấy khóe miệng của mình giật giật.

"Em gái nhỏ thật đáng yêu nha ~~" Còn chưa kịp phản ứng, gương mặt đã bị một người phụ nữ trang điểm đậm nhéo lấy.

"Tổng giám khỏe."

"Tổng giám."

"Khỏe." Người phụ nữ trang điểm đậm đáp một tiếng, lại nhìn về phía Mạch Manh Manh, "Khuôn mặt nhỏ nhắn này, thật đáng yêu ~ cái miệng nhỏ nhắn này, thật quyến rũ ~ chiếc mũi nhỏ này, thật thẳng ~ lông mày nhỏ này, thật xinh đẹp ~~"

Manh Manh -_-|||, chị gái, chị có thể bỏ những từ "Nhỏ" này đi được không?

"Quên tự giới thiệu mình. Chị tên là Chu Dao, tổng giám thiết kế." Chu Dao cảm thấy đủ rồi mới buông tay của mình ra, bỏ qua cho Manh Manh.

"Tổng giám khỏe." Manh Manh ngoan ngoãn chào hỏi.

"Haiz, em gái nhỏ, chị cho phép em gọi chị là chị." Chu Dao thấy Manh Manh này là một nhóc con khéo léo liền không nhịn được muốn yêu thương.

"Chậc...... Chị......" Thật ra thì Manh Manh không thích trang điểm đậm, nói ra cũng rất khó hiểu, mặc dù Chu Dao trang điểm đến mức không nhìn ra trạng thái ban đầu, nhưng bằng trực giác Manh Manh biết, nhan sắc của Chu Dao nhất định rất đẹp. Bản thân cô cũng không ghét người phụ nữ trang điểm đậm này, ngược lại, còn có cảm giác thân thiết.

"Được rồi, từ nay về sau còn rất nhiều thời gian để hiểu rõ nhau, tới giờ làm việc rồi, mọi người về vị trí của mình nào. Manh Manh, em đến chỗ chị nào." Người phụ nữ có khí thế của chị lớn —— Dương Tĩnh, nhắc nhở mọi người.

"OK ~ " "Được rồi!"

"Manh Manh, em vừa tới, trong khoảng thời gian này em chịu vất vả làm chân chạy vặt trước, quen thuộc rồi về sau mới có thể thuận buồm xuôi gió."

"Được, chị Tĩnh."

Dương Tĩnh sững sờ, xoay lại thì nhìn thấy bảng tên mình trên bàn, cười cười, cô nhóc này, rất thông minh đó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương