Thật Ra Em Là Ai? Công Chúa Hay Thường Dân
-
Chương 21: Biến mất
Sáng sớm 5h30 nó đã dậy, vào WC chỉn chu nó bước ra với bộ đồ thể thao. Nhẹ nhàng mở cổng nó ra công viên chạy bộ. Vừa chạy vừa nghe nhạc, mắt nó vô thức nhìn hàng cây ven đường, dưới sâu đôi mắt đó là một nỗi buồn chất chứa. "Á" đang chạy thì đột nhiên nó va vào một "vật thể lạ". Mà vật thể lạ đó không ai khác chính là hắn. Nó đứng dậy xuýt xoa cái mông rồi đứng lên. Hắn hơi ngạc nhiên khi thấy nó, nhếch mép hắn đưa tay ra đỡ nó:
- Cảm ơn-Nó lạnh lùng
- Không có gì!
Nó đang định chạy tiếp thì hắn nắm tay lại:
- Chạy cùng đi!
- Ừ
Thế là hai anh chị nhà ta hì hục chạy 3 vòng công viên (-_- quả là sức của trâu bò). Ngồi xuống ghế đá nghỉ ngơi nó với hắn uống nước. Đang định nói với hắn chuyện gì đó nhưng nó đột nhiên dừng lại nhìn hắn chằm chằm. Hắn thấy vậy thì lòng xướng rên lên rồi. Uống xong hắn giả vờ nói:
- Nhìn đủ chưa?
- Anh hẳn có sở thích lạ nha!
- Hở? Sở thích gì cơ?
- Từ đầu đến cuối anh vác con sâu đi chạy bộ mà! Không phải sở thích của anh hở?
- Sâu á? Sâu nào?-Hắn tái xanh mặt mày
- Trên vai anh kia kìa!
Nó chỉ chỉ một vật rất ư là dễ thương! Màu xanh lá, béo ú đang bò bò trên vai của hắn. Hắn nhảy dựng ngược lên phủi phủi vai:
- Hết chưa?
- Rồi!
Nghe thấy xong hắn thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống. Nó nhíu mày nhìn hắn:
- Tôi thấy nó dễ thương mà! Sao anh không nuôi nó lớn nhỉ?
- Dễ thương cái con khỉ! Tôi chúa ghét mấy con sâu!
- Xùy
Nó chỉ xùy một cái phồng má quay đi. Hắn nhìn nó mà không khỏi trễ một nhịp: "Chồi ôi! Sao mà dễ thương thế nhờ?":
- Hoy hoy! Cô đi ăn sáng với tôi không?
- Không tuôi phải về nhà đánh thức mấy con heo kia dậy đã!
- Con heo?
- Không có gì đâu! Thôi tôi đi đây!
Nói xong nó còn nở nụ cười tươi như hoa làm hắn hơi hơi đỏ mặt. (Sắp có bão với giông rồi! Chụy Băng nghìn năm của chúng ta đã nở một nụ cười với thằng con trai!). Nó chạy về nhà xong cũng là 6h rồi. Lấy một tờ giấy ghi nhớ hí hoáy viết cái gì đó rồi gián lên tủ lạnh. Nó ra gala lấy con moto phóng cái vèo đi. Lúc này Huyền mới bắt đầu dậy: "Tiếng gì thế nhỉ? Chậc thôi kệ vậy!". Nghĩ xong nhỏ ngáp dài ngáp ngắn bò xuống giường đi vào WC. Xong xuôi nhỏ cầm cái loa rồi chạy sang phòng Nhi mở cửa cái "Rầm":
- Tao ày 5" để chuẩn bị!
Chỉ cần nghe vậy Nhi đã bật dậy như cái lo xò, giở chăn ra rồi đi vào WC. Nhỏ thì đi xuống phòng bếp chuẩn bị thức ăn sáng đúng lúc dọn bát đĩa thì Nhi đi xuống:
- Con Băng đâu?
- Không biết! Đáng lẽ giờ này nó về rồi chứ nhỉ?
- Ờ
Nhi thờ ơ đi đến cái tủ lạnh để lấy bình nước thì đập vào mắt nhỏ là một tờ giấy ghi chú màu vàng chói lói. Giật nhanh tờ giấy:
- "Tao đi có việc"
Vọn vẹn bốn chữ, Nhi đọc xong không khỏi thở dài:
- Con Băng lại biệt tăm mất tích rồi!
- WTF? Lạy con nhỏ này luôn!
- Hoy kệ nó đi! Nó mà đi thì giời tìm!
- Ờ (Bạn bè các chụy thật biết quan tâm nhau:v)
Ăn xong xuôi nhỏ với Nhi liền đi bộ đến trường học. Quăng cái cặp sách lên bàn tụi nhỏ không khỏi thở dài:
- Ủa Băng đâu?-Trang cau mày hỏi
- Mất tích rồi!-Nhi thờ dài thườn thượt
- Hả sao lại mất tích? Bắt cóc? Tống tiền? Hay giết người?-Trang ôm mặt há hốc mồm
- Bắt cóc cái đầu mi! Nó tự bỏ đi đấy!
- Đi bụi hả trời?
- Kệ nó đi!
Sau khi nghe xong đoạn hội thoại trên hắn không khỏi ngạc nhiên:
- Chẳng phải sáng nay cô ta còn đi bộ ở công viên sao?
- Ai biêt! Nhỏ đó đi ma không biết quỷ không hay đâu!
- Thế cô ta đi bao lâu?
- Ờ thì...........ít là 1 năm nhiều là 3 năm
- Cái gì cơ?
- Mà sao anh ngạc nhiên quá vậy? Liên quan tới anh hả?
Khóe môi hắn giật giật nhìn Nhi xong chả nói năng gì bỏ ra ngoài.
- Cảm ơn-Nó lạnh lùng
- Không có gì!
Nó đang định chạy tiếp thì hắn nắm tay lại:
- Chạy cùng đi!
- Ừ
Thế là hai anh chị nhà ta hì hục chạy 3 vòng công viên (-_- quả là sức của trâu bò). Ngồi xuống ghế đá nghỉ ngơi nó với hắn uống nước. Đang định nói với hắn chuyện gì đó nhưng nó đột nhiên dừng lại nhìn hắn chằm chằm. Hắn thấy vậy thì lòng xướng rên lên rồi. Uống xong hắn giả vờ nói:
- Nhìn đủ chưa?
- Anh hẳn có sở thích lạ nha!
- Hở? Sở thích gì cơ?
- Từ đầu đến cuối anh vác con sâu đi chạy bộ mà! Không phải sở thích của anh hở?
- Sâu á? Sâu nào?-Hắn tái xanh mặt mày
- Trên vai anh kia kìa!
Nó chỉ chỉ một vật rất ư là dễ thương! Màu xanh lá, béo ú đang bò bò trên vai của hắn. Hắn nhảy dựng ngược lên phủi phủi vai:
- Hết chưa?
- Rồi!
Nghe thấy xong hắn thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống. Nó nhíu mày nhìn hắn:
- Tôi thấy nó dễ thương mà! Sao anh không nuôi nó lớn nhỉ?
- Dễ thương cái con khỉ! Tôi chúa ghét mấy con sâu!
- Xùy
Nó chỉ xùy một cái phồng má quay đi. Hắn nhìn nó mà không khỏi trễ một nhịp: "Chồi ôi! Sao mà dễ thương thế nhờ?":
- Hoy hoy! Cô đi ăn sáng với tôi không?
- Không tuôi phải về nhà đánh thức mấy con heo kia dậy đã!
- Con heo?
- Không có gì đâu! Thôi tôi đi đây!
Nói xong nó còn nở nụ cười tươi như hoa làm hắn hơi hơi đỏ mặt. (Sắp có bão với giông rồi! Chụy Băng nghìn năm của chúng ta đã nở một nụ cười với thằng con trai!). Nó chạy về nhà xong cũng là 6h rồi. Lấy một tờ giấy ghi nhớ hí hoáy viết cái gì đó rồi gián lên tủ lạnh. Nó ra gala lấy con moto phóng cái vèo đi. Lúc này Huyền mới bắt đầu dậy: "Tiếng gì thế nhỉ? Chậc thôi kệ vậy!". Nghĩ xong nhỏ ngáp dài ngáp ngắn bò xuống giường đi vào WC. Xong xuôi nhỏ cầm cái loa rồi chạy sang phòng Nhi mở cửa cái "Rầm":
- Tao ày 5" để chuẩn bị!
Chỉ cần nghe vậy Nhi đã bật dậy như cái lo xò, giở chăn ra rồi đi vào WC. Nhỏ thì đi xuống phòng bếp chuẩn bị thức ăn sáng đúng lúc dọn bát đĩa thì Nhi đi xuống:
- Con Băng đâu?
- Không biết! Đáng lẽ giờ này nó về rồi chứ nhỉ?
- Ờ
Nhi thờ ơ đi đến cái tủ lạnh để lấy bình nước thì đập vào mắt nhỏ là một tờ giấy ghi chú màu vàng chói lói. Giật nhanh tờ giấy:
- "Tao đi có việc"
Vọn vẹn bốn chữ, Nhi đọc xong không khỏi thở dài:
- Con Băng lại biệt tăm mất tích rồi!
- WTF? Lạy con nhỏ này luôn!
- Hoy kệ nó đi! Nó mà đi thì giời tìm!
- Ờ (Bạn bè các chụy thật biết quan tâm nhau:v)
Ăn xong xuôi nhỏ với Nhi liền đi bộ đến trường học. Quăng cái cặp sách lên bàn tụi nhỏ không khỏi thở dài:
- Ủa Băng đâu?-Trang cau mày hỏi
- Mất tích rồi!-Nhi thờ dài thườn thượt
- Hả sao lại mất tích? Bắt cóc? Tống tiền? Hay giết người?-Trang ôm mặt há hốc mồm
- Bắt cóc cái đầu mi! Nó tự bỏ đi đấy!
- Đi bụi hả trời?
- Kệ nó đi!
Sau khi nghe xong đoạn hội thoại trên hắn không khỏi ngạc nhiên:
- Chẳng phải sáng nay cô ta còn đi bộ ở công viên sao?
- Ai biêt! Nhỏ đó đi ma không biết quỷ không hay đâu!
- Thế cô ta đi bao lâu?
- Ờ thì...........ít là 1 năm nhiều là 3 năm
- Cái gì cơ?
- Mà sao anh ngạc nhiên quá vậy? Liên quan tới anh hả?
Khóe môi hắn giật giật nhìn Nhi xong chả nói năng gì bỏ ra ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook