Thất Phu Nhân
Chương 83: Đột ngột biến đổi

“Sư phụ, Linh nhi đã chuẩn bị xong cầm rồi”

“Sư mẫu, ta dọn ghế giúp người rồi”

Động tác của hai người có mục đích này đều nóng vội, chỉ sợ Lộ Tùy Tâm đổi ý. Chờ tất cả sắp xếp xong, hai người ngồi trở lại mặt ghế đá, cặp mắt mở to tràn ngập mong đợi chăm chăm nhìn nàng, trực chờ hai tay nàng đánh đàn.

Lộ Tùy Tâm nhìn hai đứa một cái, chậm rãi cười, vẻ tươi cười làm cho nàng thoạt nhìn rất mê người.

Nhiễm Lượng lắc đầu, hắn đang nghĩ cái gì vậy? Tại sao lại nghĩ về sư mẫu như vậy a? Còn lại Linh nhi si mê nhìn Lộ Tùy Tâm, cảm thấy sư phụ cười thật là đẹp, đặc biệt lúc sư phụ cười nhẹ nhàng như thế, nàng phảng phất như nhìn thấy hoa nở. Thảo nào mà sư thúc lại yêu sư phụ đến như thế.

Nhìn hai tỷ đệ bọn họ, rồi lại ngửi thấy hương hoa tràn ngập trong hoa viên lúc ban đêm, hưởng thụ làn gió mềm mại mang theo hương hoa lài, thanh đạm phiêu đãng, thấm vào ruột gan, thoải mái không còn nóng nực phiền muộn nữa, khiến người ta mát mẻ thư thích.

Hít sâu một hơi, Lộ Tùy Tâm lại muốn làm người ra thủ đoạn độc ác, đứng dậy, nâng làn váy.

“Sư phụ, người muốn đi đâu?” Người phục hồi lại tinh thần đầu tiên là Linh nhi, nhìn thấy động tác của Lộ Tùy Tâm, nàng đứng lên hỏi.

“Ta muốn đi hái hoa lài”

“Hoa lài là cái gì?” Linh nhi không hiểu hỏi lại.

Đúng rồi, nơi này không gọi là hoa lài, mà là bạch hương, lão công nàng nói vậy.

“Là bạch hương, nếu không ngươi đi hái cho ta một đoá”

“Ta đi, sư mẫu, ngươi chờ một chút a!” Nhiễm Lượng không đợi Linh nhi trả lời, trong phút chốc đã phi thân ra ngoài…

“Dạ, sư mẫu, sao người lại thích loại hoa bạch hương này a?”

Nhìn Nhiễm Lượng ngắt hoa, trên mặt Lộ Tùy Tâm cảm thấy hơi co quắp, nàng nhớ hình như mình có nói lấy một đoá thôi thì phải? vậy hắn…vì sao hắn lại ngắt cả cụm thế kia? Là nàng không nói rõ ràng hay là hắn không nghe rõ?

“Sao vậy…sư…mẫu…sao ngươi lại nhìn ta như vậy?” Nhiễm Lượng có chút xấu hổ giơ giơ hoa trong tay lên.

“Hừ, đưa ta đi” quả thật là thủ đoạn độc ác mà, không biết hoa lài này có biết khóc không.

“Sư phụ, người thích bạch hương này a?” Linh nhi tò mò hỏi.

Lộ Tùy Tâm nhìn hoa trong tay, rũ mắt xuống, nàng thích hoa lài sao? nàng không biết, nhưng ở hiện đại vẫn hay nhìn thấy, nên ở chỗ này thấy thứ trước kia đó, thì ra nàng vẫn hoài niệm.

“Ta đàn một khúc cho các ngươi nghe” ngẩng đầu nhìn hai người, trái tim bên trong nàng chợt rung lên, nàng đã không còn là Lộ Tùy Tâm trước kia.



Thanh âm thanh dương vang lên, đầu ngón tay Lộ Tùy Tâm kích thích lên dây đàn, tay múa trên đàn tranh, một khúc hoa tươi điều chi hoa lài bay ra từ tay nàng.

Khúc ‘hoa lài thơm’ này là khúc đầu tiên mà nàng đàn trôi chảy lúc học đành tranh năm lớp 9, nàng tham gia một cuộc thi, quan sát hoa lài một thời gian ngắn. Khi đó nàng chưa thích hoa lài, nhưng cũng tương đối quen thuộc. Giờ phút này nàng phảng phất như được quay lại thời học sinh ở hiện đại…

Cả hậu hoa viên rộng lớn chỉ có tiếng cầm thanh lệ, thanh nhã, cao vút, âm sắc mượt mà, giai điệu lưu loát của khúc tử từ tay nàng bước ra.

Nhiễm Lượng, Nhiễm Linh Nhi si mê nghe tiếng đàn của Lộ Tùy Tâm, thủ khúc này quá hay để cho bọn họ ngừng thở…

Giờ phút này đâu chỉ có tỷ đệ Nhiễm Linh Nhi là ngừng thở, ngay cả ba người Dương Á Sơ cũng si mê.

Si ngốc quên đi tất cả, tinh thần cũng đắm chìm ở trong khúc điệu duyên dáng uyển chuyển này rồi! Ba người họ đều có năng lực thưởng thức âm luật tuyệt hảo, thủ khúc này họ chưa từng nghe qua, trên đời sao lại có tiếng đàn xúc động tâm hồn đến thế.

Hoàng Thạch Ngạo xoay người, đưa lưng về phía Dương Á Sơ cùng Nam Cung Tuyệt. Buông mi mắt xuống, hắn sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào nhìn thấy tâm tư của hắn.

Không muốn bọn họ nhìn thấy bàn tay cầm ly rượu của hắn đang run rẩy.

Nam Cung Tuyệt không biết khi nào đã ngồi ngay ngắn lại, thân thể không nhúc nhích, toàn tâm thả lỏng lắng nghe…trên mặt phóng đãng không kiềm chế được xuất thần, không biết là do thủ khúc này, hay là người đàn ra chúng…

(chậc, thêm 2 anh, kho tàng mỹ nam của chị Tâm thiệt lớn a~)

Dương Á Sơ khép hờ mắt cẩn thận nghe một lần, cẩn thận nhớ kĩ tiết tấu phập phồng mà nàng đàn ra, từ từ mở mắt, lấy ngọc tiêu từ trong ngực kề lên khoé miệng hợp tấu. Âm điệu đồng dạng từ tiếng tiêu truyền ra. Giờ phút này hai người hoàn toàn miêu tả vẻ xinh đẹp của hoa lài cùng hương thơm mỹ lệ thấm vào tâm can… Mê loạn mọi người, thậm chí hoa chưa nở hết những đã nở ngay trong khúc điệu này rồi!

Lộ Tùy Tâm như nhìn thấy chính mình, một cô bé khổ học đàn tranh với dương cầm. Thời điểm lần đầu tiên nàng học đàn tranh thì mới có 5 tuổi, mặc dù cô giáo có giúp nàng đeo móng tay gỗ, nhưng vẫn bị dây đàn cứa bị thương, mẹ nhìn tay nàng cũng chưa từng lộ ra hơn phân nửa điểm đau thương, có lẽ khi đó nàng đã oán mẹ lạnh lùng…

Nghe được tiếng tiêu truyền tới, Lộ Tùy Tâm đang nhớ lại ngày trước liền phục hồi tinh thần. Dùng toàn tâm đánh đàn, để cho tiếng tiêu hoà vào…



“Tiếng đàn này thế gian không ai sánh bằng”

Thật lâu sau, Nam Cung Tuyệt phục hồi tinh thần lại cất tiếng đầu tiên, sau đó không bao giờ……lên tiếng nữa! Chỉ ngửa đầu uống cạn ly rượu trong tay…

Bên ngoài Hoàng Thạch Ngạo có vẻ bình tĩnh, cầm ly rượu giơ giơ lên trước mặt Dương Á Sơ, cũng ngửa đầu uống xong..

“Lần đầu tiên nhìn thấy nương tử, ta đã biết, nữ nhân này sẽ làm chủ cả cuộc đời ta” Dương Á Sơ như không nhìn thấy động tác của hai người, vẫn nhàn nhạt nói.

“Người người đều cho rằng nàng không xứng với ta, thật ra chỉ có mình ta là tự biết lòng mình ra sao thôi. Bởi vì nàng là trân bảo chói mắt trên đời này, tại chỗ nào cũng phát ra vầng sáng thu hút, làm cho người ta hoa tâm loạn mắt. Nhưng ta thật may mắn, vì có một thê tử như thế” Xoay người nhìn về phía hậu hoa viên, trong lòng Dương Á Sơ than nhẹ. Không nhìn thấy vẻ mặt cố gắng áp chế của hai người bọn họ.



“Sư phụ…” Linh nhi chỉ biết sợ hãi nhìn sư phụ nàng, mi mắt Nhiễm Lượng khẽ nhộn nhạo, nhìn người trước mắt như bức hoạ.

Dưới bóng chiều tà nàng nhìn giống như tiên tử, vẻ mặt chuyên tâm, khoé miệng cười nhạt, hai tay đặt trên dây cầm…tâm hung hăng của Nhiễm Lượng ngừng lại một chút, hình ảnh thanh đạm này sẽ vĩnh viễn không phai mờ trong tâm trí hắn.

“Hay” tiếng ủng hộ kích động từ phía trước truyền đến, làm thức tỉnh Nhiễm Lượng, quay đầu nhìn về người bên phía đó, là mẹ ruột của hắn, không biết đã vào trong đình từ lúc nào.

“Ta chưa bao giờ tin có người đàn ra lại làm si mê người khác, nhưng hôm nay nghe được, mới biết mình nhỏ bé nông cạn đến mức nào, sư đệ muội, ngươi khiến ta thấy thật xấu hổ” tài đánh đàn của Nhiễm nhị phu nhân có thể nói là cao siêu hơn người, là tài nữ nổi danh tây xa huyện, hôm nay nghe được tiếng đàn như thế, trong con ngươi nàng khó có thể không kích động, nghe được tiếng đàn này, cuộc đời coi như đã mãn nguyện!

Lộ Tùy Tâm đứng dậy hướng người khẽ phúc lễ, được nhị phu nhân vội đỡ lên.

“Khúc đàn này quả thật là hiếm thấy, nhân gian khó có vài lần được nghe, lời này cũng là đệ muội từng tán dương tài múa của Trữ phi, hôm nay ta mượn hoa hiến phật, nói lời này tới đệ muội” trên mặt Nhị phu nhân khó khăn vì không tìm được từ nào thích hợp để diễn tả.

“Sư tẩu khách khí” Lộ Tùy Tâm thành thật nói.

“Không…đệ muội….trên đời này bàn về tài đánh đàn, muội đã xưng đệ nhị thì không ai dám nhận là đệ nhất” Nhị phu nhân từng được xưng tụng là đệ nhất tài nữ, đàn hát tất nhiên là có phần hơn người. Địa vị cùng thân phận nàng hôm nay nói ra những lời này đều hoàn toàn thật tâm mà nói.

“Nương tử, có thể làm cho Nhị tẩu mở miệng khen ngợi thật đúng là không có mấy nga!” Dương Á Sơ cười khẽ một tiếng, phía sau còn có Nam Cung Tuyệt cùng Hoàng Thạch Ngạo.

“Sư đệ, khó trách đây lại là trân bảo của ngươi, đệ muội đâu chỉ là một khối trân bảo a” Nhiễm nhị phu nhân cười nói với Dương Á Sơ.

Dương Á Sơ tiến lên ôm nhẹ lấy eo Lộ Tùy Tâm, đưa tay đem một lọn tóc đẩy ra sau tai nàng, hơi phớt phớt mũi Lộ Tùy Tâm: “Nương tử, sao nàng lại khiến sư tẩu ta khen ngợi không dứt như vậy?”

“Lời của sư tẩu làm cho Tuỳ Tâm rất xấu hổ” Lộ Tùy Tâm khiêm tốn nói.

“Đệ muội có thể nhận ta làm đồ đệ không?” vẻ mặt thật tình của Nhị phu nhân làm cho Lộ Tùy Tâm ngạc nhiên.

“Sư tẩu…”

“Quyết định như vậy đi, ngày mai ta sẽ làm lễ bái sư, ta còn có việc nên đi trước chuẩn bị” có vẻ như sợ nghe thấy lời cự tuyệt, Nhiễm nhị phu nhân lôi Nhiễm Lượng vội vã đi ra khỏi đình.

“Nương…ngươi kéo ta đi đâu vậy a?” Nhiễm Lượng không muốn đi theo nhị phu nhân, chân đứng lại bất động.

“Cha ngươi nói ngươi đi tới chỗ ông ngoại một chuyến, nhanh lên một chút”

“Để hạ nhân đi là được rồi”

“Không được”

Nhìn bóng dáng hai mẹ con rời đi, Lộ Tùy Tâm có chút luống cuống nhìn về phía Dương Á Sơ, này…không phải chứ? Nhị phu nhân thật muốn bái nàng làm vi sư?

“Nương tử, chuyện ày cứ giao cho ta, ta đi từ chối sư tẩu. Dù sao hai ngày nữa chúng ta trở về kinh thành” ba người Dương Á Sơ đứng lại.

“Về kinh thành?” Lộ Tùy Tâm hỏi.

“Đúng vậy a, khí trời nóng nực mới bắt đầu, rồi hãy nói nơi đây so với kinh thành còn nóng hơn, nàng lại không thích thời tiết như vậy, cho nên chúng ta về kinh thành sớm một chút. Đợi đến khi hài tử ra đời rồi mới quyết định sau” cha nếu nghe được tin này chắc chắn sẽ là người vui mừng nhất.

Lộ Tùy Tâm suy nghĩ một chút, kinh thành…tuy nói nơi này rất nóng nhưng so với chốn kinh thành thị phi, nàng cũng không muốn trở về. Nhưng Tử Vân vẫn còn đang ở đó.

“Nương tử, không có chuyện gì, yên tâm đi” Dương Á Sơ biết nàng đang lo lắng cái gì, an ủi nàng.

“Á Sơ, sao không đưa phu nhân tới dược cốc thăm thú một chút? Kinh thành mặc dù mát mẻ hơn so với tây xa, nhưng khí trời trong dược cốc rất thích hợp để phu nhân dưỡng thai, sao không tới dược cốc mấy ngày?” Nam Cung Tuyệt đột nhiên nói.

Tròng mắt Hoàng Thạch Ngạo loé lên, tên Nam Cung Tuyệt này lại muốn mời bọn họ đi dược cốc…

“Dược cốc? bên trong rất nhiều thuốc sao?” là nơi đặc biệt chế dược sao? Lộ Tùy Tâm tò mò hỏi.

“Cũng có thể nói như vậy” Nam Cung Tuyệt giải thích lại.

“Nương tử muốn đi xem sao?” Dương Á Sơ nhẹ giọng hỏi.

“Ngươi không phải nói trở về kinh thành sao?” nàng cũng muốn gặp Tử Vân.

Dương Á Sơ suy nghĩ một chút, Nam Cung Tuyệt y thuật tuyệt đỉnh, dược liệu trên dược cốc cũng đầy đủ hết, nếu như ở đó dưỡng thai thì đúng là trăm lợi không bằng một hại.

Khó thấy Nam Cung Tuyệt thịnh tình như thế, cũng nên suy nghĩ lại a.

Có lẽ nhìn thấy ý nghĩ của Dương Á Sơ, Nam Cung Tuyệt lên tiếng lần nữa: “Thân thể phu nhân vẫn còn yếu, trong vòng trăm ngày phải cẩn thận chú ý, mà y thuật của ta Dương Á Sơ cũng đã hiểu rõ”

“Việc này…” Lộ Tùy Tâm cũng không phải là muốn trở về kinh thành, nếu ở đó không có Tử Vân, nàng căn bản là không muốn về.

“Được rồi, nương tử, chúng ta đi dược cốc thăm một thời gian cũng được a” Dương Á Sơ cẩn thận tự đánh giá, kinh thành quả thực rất phức tạp, ở bên ngoài dưỡng thai cũng tốt.

Trong lòng Nam Cung Tuyệt vui sướng nhưng trên mặt không có lộ ra.

“Nhưng còn Tử Vân?” nàng không yên lòng.

“Không sao, hai tháng nữa thôi, đầy một trăm ngày là chúng ta sẽ trở về, đến lúc đó có khi còn làm cho Tử Vân bất ngờ a?”

“Tử Vân là…?” Nam Cung Tuyệt tò mò hỏi.

“Là nha hoàn mà nương tử ta coi như muội muội ruột” Dương Á Sơ giải thích.

Nhìn trên mặt Lộ Tùy Tâm chần chờ, Hoàng Thạch Ngạo tỉnh táo nói: “Phu nhân quả thật cần mấy nha hoàn chăm sóc, nếu như không chê thì ta đưa vài người tới được không?”

“Ý tốt của Hoàng công tử ta xin dùng tâm để nhận” Lộ Tùy Tâm nhã nhặn từ chối.

“Ta…ta chăm sóc sư phụ, ta cũng muốn tới dược cốc” Linh nhi ở một bên vội vàng giơ tay.

Dương Á Sơ thầm mắng mình ngu dốt, bên cạnh nương tử hắn một nha đầu cũng không có, này…

“Sư đệ, Dương gia đưa tới văn kiện khẩn cấp, ngươi mau nhìn xem” Nhiễm trang chủ bước nhanh tới, phía sau còn có một người hầu.

“Đại ca của ta?” Dương Á Sơ cùng Lộ Tùy Tâm nhìn nhau, “Chuyện gì?” hắn nhìn ra đó là người hầu bên cạnh đại ca.

“Khởi bẩm nhị thiếu gia, đại thiếu gia nói đưa cho người cái này” người quỳ trên mặt đất trình lên một phong thư.

Dương Á Sơ vội vàng mở ra đọc, sau khi xem xong thì đưa cho Nam Cung Tuyệt. “Tuyệt, ngươi đọc đi, việc này…”

Nam Cung Tuyệt thấy vẻ mặt của Dương Á Sơ cũng là xảy ra chuyện gì khẩn cấp, sau khi đọc lướt qua, mày nhíu chặt lại trầm tư chốc lát: “Á Sơ, tình huống này không lạc quan, sao lại không cẩn thận như thế?”

“Sao vậy? tướng công?” Lộ Tùy Tâm cũng biết nhất định là có đại sự phát sinh.

“Đại tẩu không cẩn thận bị ngã, thai nhi trong bụng sắp không giữ được” sắc mặt Dương Á Sơ ngưng trọng, nếu hài tử của đại tẩu không giữ được, vậy cha và đại ca…

“Tuyệt, ngươi có cách gì hay không?” nếu không phải không còn cách nào khác, đại ca sẽ không phái người tới báo cho hắn, nói vậy cũng là muốn hắn mời Nam Cung Tuyệt ra mặt cứu đại tẩu. May mà Nam Cung Tuyệt đang ở đây.

Nam Cung Tuyệt không nói lời nào, vẻ mặt cũng ngưng trọng, thai nhi chưa tới sáu tháng, quả thật rất khó giữ, bất quá…

“Như vậy đi! Ta bây giờ sẽ lập tức đi kinh thành, hy vọng có thể tới kịp” bất kể như thế nào vẫn phải thử.

“Được, Tuyệt, đại ân này ta không biết dùng lời nào cảm tạ hết được”

“Sư huynh, giúp ta chuẩn bị một con ngựa tốt..”

“Sư đệ, ta lập tức đi dắt, cưỡi ngựa của ta đi” Nhiễm Thế Hùng gật đầu.

“Cảm tạ sư huynh, sáng sớm ngày mai ta cũng lập tức quay về kinh thành” Dương Á Sơ gật đầu với sư huynh, quay đầu nhìn một chút nương tử.

Lộ Tùy Tâm đưa tay an ủi: “Không cần lo lắng, Nam Cung công tử y thuật tinh thông, đại tẩu sẽ mấu tử bình an thôi” đưa tay vuốt ve cái bụng vẫn còn bằng phẳng.

Dương Á Sơ nhìn động tác của Lộ Tùy Tâm, trong lòng cũng cảm động lây, hắn nhất định phải bảo vệ nương tử thật tốt.

Nam Cung Tuyệt ôm quyền hướng Dương Á Sơ. “Ta đi đây”

“Khoan đã, Tuyệt, ta còn có một yêu cầu hơi quá đáng” Dương Á Sơ vội vàng lên tiếng.

“Á Sơ, ta với ngươi không cần khách sáo như thế, có cái gì ta có thể làm được cứ việc nói”

“Có thể đem hai vị cô nương tinh thông y thuật từ dược cốc tới chiếu cố nương tử ta không, ngày mai chúng ta sẽ về kinh thành, ngồi xe ngựa nhanh nhất cũng mất ba ngày, mà ta lại không muốn cho người khác biết nương tử ta mang thai”chốn kinh thành thị phi rất nguy hiểm. Hắn không muốn nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

“Được, không thành vấn đề, ta sẽ nhắn về phái hai người xuất cốc cùng đi với các ngươi, như vậy ta cũng thấy yên tâm” Nam Cung Tuyệt gật đầu với mọi người rồi vội vàng cất bước đi.

“Tướng công, Nam Cung công tử nhanh nhất lúc nào có thể về tới kinh thành?” cổ đại này chỉ có thể phi ngựa, sợ sẽ làm trễ thời gian mất.

“Phu nhân không cần lo lắng, Tuyệt hiện tại xuất phát, tới trưa mai là có thể đến” Hoàng Thạch Ngạo an ủi.

“Nương tử, không sao, Tuyệt đi hẳn sẽ không có chuyện gì” Dương Á Sơ không biết là đang an ủi Lộ Tùy Tâm hay là an ủi chính mình?

“Á Sơ, ngày mai xuất phát, như vậy ta cũng xin cáo từ, trên đường gặp bất cứ chuyện gì cũng có thể nói cho ta biết” Hoàng Thạch Ngạo đứng dậy ôm quyền nói.

“Thạch Ngạo, cám ơn, ngươi tặng cho nương tử ta Hoàng gia lệnh đã là ân tình lớn rồi…”

“Á Sơ, đó là điều đương nhiên, phu nhân, cáo từ” Hoàng Thạch Ngạo cắt đứt lời nói của Dương Á Sơ, hướng Lộ Tùy Tâm gật đầu.

“Được, Thạch Ngạo, sau này gặp lại” Dương Á Sơ cũng đứng dậy ôm quyền.

“Sư thúc, ngày mai ta cùng mọi người trở về” Linh nhi cũng đứng dậy nói.

“Không cần, Linh nhi, ngươi nha, sư huynh không muốn ngươi lại chạy nhảy bên ngoài, dọc đường đi lại xảy ra chuyện” Dương Á Sơ nhã nhặn từ chối Linh nhi.

“Sư thúc…” Linh nhi bất mãn kêu.

“Nương tử, nàng về phòng thu dọn đồ đạc đơn giản đi, ta đi chuẩn bị một chút, sáng mai chúng ta sẽ lên đường sớm” trong lòng Dương Á Sơ bây giờ như lửa đốt.

“Được, đi đi” Lộ Tùy Tâm gật đầu, nàng hoàn toàn có thể hiểu Dương Á Sơ gấp gáp thế nào, trong lòng cũng hy vọng Nam Cung Tuyệt tới kịp cứu đại tẩu.



“Sư đệ muội, ta còn nghĩ ngươi sẽ ở lâu hơn một chút, không nghĩ tới….Ai…..mong đại tẩu mẫu của sư đệ mẫu tử bình an a!” Nhị phu nhân cũng ngưng trọng nói.

“Đúng vậy a, sư đệ muội, ngươi vừa mang thai, trên đường phải nhất định cẩn thận. Ta thấy nên chuẩn bị mấy cái chăn đem theo, như vậy sẽ không quá xóc a” Đại phu nhân cũng nói.

“Nương, trời nóng thế, sư mẫu lại sợ nóng, trải nhiều chăn như vậy chẳng phải nóng chết hay sao” dâu cả Nhiễm gia phát biểu ý kiến.

“Đúng vậy a, tỷ tỷ nói rất đúng, khí trời nóng bức đã vội lên đường, không biết thân thể sư mẫu có chịu được không a?” tiểu thiếp Nhiễm Lực nói.



Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người trong sảnh cũng không nghĩ ra cách nào tốt hơn, vừa tránh được xe ngựa xóc lại không quá nóng, quả là vấn đề khó khăn a!

“Sư tẩu, yên tâm đi, Nam Cung công tử đã gần tới nơi, trên đường chúng ta sẽ không quá lo lắng nữa, ta sẽ chú ý thân thể mình, rồi hãy nói chẳng phải Nam Cung công tử sáng mai có đưa đến hai vị tinh thông y thuật cùng theo chúng ta sao?” Lộ Tùy Tâm chân thành nói, Vô vân sơn trang làm cho nàng cảm giác rất tốt, Nhiễm trang chủ mặc dù có hai vị phu nhân, nhưng hai vị này lại có thể bình an chung sống, cũng là một loại duyên phận. Gia hoà vạn sự hưng a!

“Đúng vậy, còn có hai đại phu, chúng ta cũng yên tâm một chút, đúng là sư đệ suy nghĩ chu toàn” Đại phu nhân đột nhiên hiểu ra.

“Ta đi chuẩn bị cho các ngươi chút gì ăn, còn có trà giải nhiệt nữa”

“Đa tạ sư tẩu”

“Đây là điều đương nhiên, đệ muội à, thật là đáng tiếc a, ta còn đang muốn chỉ giáo ngươi một chút” vẻ mặt Nhị phu nhân tiếc hận.

Lộ Tùy Tâm khẽ mỉm cười: “Sư tẩu, sau này có thời gian nhất định ta sẽ cùng sư tẩu đàm luận” sợ rằng sau chuyến đi này phải mất một hai năm mới có thể quay lại được.

“Đúng rồi, sư tẩu có thể đến kinh thành một thời gian a!” Lộ Tùy Tâm mời hỏi.



Thế sự vô thường, không ai biết sau từ biệt sẽ gặp lại là lúc nào…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương