Thất Phu Nhân
-
Chương 56: Tham gia yến hội
Vũ Mặc Nhiên ánh mắt ảm nhiên nhìn nàng rời đi, hắn nhớ đã từng nói với nàng hắn rất vui khi được nhìn thấy nàng! Lại càng muốn nói cho nàng biết, nàng không cần phải lo lắng, chi cần nàng không muốn thì không có ai bắt ép nàng phải gả cho Ngân thái tử!
Có lẽ trong lòng hắn chưa từng như vậy, chưa từng hiểu rõ tâm tư của chính mình! Hắn chỉ có thể tự nói cho mình nghe mà không cách nào nói ra khỏi miệng cho nàng biết!
Trong lòng cười khổ, có lẽ vĩnh viễn hắn cũng không thể thổ lộ lòng mình ra với nàng! Bởi vì hắn chính là Lãnh tình vương vô tâm vô tình của Thiên vũ hoàng triều!
“Rút lui”
“Vương gia, ngài không phải nói để ty chức ở cửa bảo vệ an toàn cho Uông tiểu thư hay sao?” một gã thị vệ tiến lên không giải thích được nói.
“Rút lui” nàng thật ra không tin tưởng ai chẳng qua là không hiểu được thế nào là yêu!
“Dạ”
Dương Á Sơ nhìn sâu vào Vũ Mặc Nhiên: “Cám ơn”
“Nói cho nàng biết, không cần lo lắng”
“Ngươi…sao không tự mình đi nói với nàng?” Dương Á Sơ cũng khẽ cười khổ, sao hắn lại không biết tâm tư của Vũ Mặc Nhiên? Bọn họ coi như cũng có giao tình nhiều năm! Chẳng qua vì có nàng mà thêm ngăn cách.
“Nàng bây giờ sẽ muốn nhìn thấy ta sao?”
“…”
“Ngày mai Bổn vương sẽ tới đón hai người”
“Không tiễn”
Xoay người đi ra lưu khách lâu, ra đến cửa dừng lại mấy bước, sau đó mới dứt khoát đi ra ngoài.
Không sai, ánh mắt lạnh lẽo của Vũ Mặc Nhiên có tia lưu luyến, Dương Á Sơ nhìn bóng lưng rời đi, vẻ mặt lộ ra thần sắc phức tạp.
“Chủ tử…”
Dương An tiến lên làm cho chủ tử giật mình. Trong lòng thầm nghĩ có nên đem chuyện Hoàng thượng muốn chủ tử tiến cung nói cho lão gia biết hay không.
“Dương chưởng quỹ, trước đừng mua xe ngựa cho Uông cô nương” ngày mai nàng muốn rời đi cũng không được.
“Dạ”
Xoay người lên lầu, Dương Á Sơ nhẹ gõ cửa.
“Mời vào” thanh âm nhẹ nhàng truyền đến từ bên trong.
Đẩy cửa ra, trên mặt tuyệt sắc của Dương Á Sơ có chút trầm tư: “Tùy Tâm chuẩn bị đến đâu rồi?”
Lộ Tùy Tâm nhìn qua khuôn mặt trầm tư của người mới vào, hắn vội chuyển tầm mắt đi chỗ khác, cũng không nói lời nào! Ở trong thời cổ đại này nữ nhân là bị phụ thuộc vào người khác! Mà nàng không muốn đi phụ thuộc nên mới kiên trì như vậy! Nhưng nàng cũng sợ hãi, sợ hãi một ngày không thể không cúi đầu trước thực tế! Cho nên hắn vừa rồi có thể nói là tức giận, bởi vì nàng không thích cảm giác không khống chế được như thế này.
“Á Sơ, ngươi có phải cho là giấc mộng của ta rất nực cười? Ít nhất so với thực tế, ta cũng không có tư cách được khát vọng tự do kia” nhưng nàng là Lộ Tùy Tâm! Không thuộc về nơi này, không có tư tưởng thời đại này! Nàng thật sự không thể bám vào một nam nhân mà sống cả đời như vậy được, sống như vậy nàng không cách nào tiếp nhận!
Nhìn thần sắc nàng lộ ra mê mang, Dương Á Sơ đột nhiên hạ đau nhói trong lòng xuống, một mình nàng cũng dám theo đuổi khát vọng tự do! Dũng khí đó đã thuyết phục hắn! Nhưng nhìn thấy nàng bất đắc dĩ như vậy hắn cũng cảm thấy đau lòng! Hắn muốn trở thành người che mưa chắn gió cho nàng, chỉ cầu mong nàng thật lòng cười một tiếng!
“Vừa rồi Lộ vương gia có một câu muốn chuyển tới, nói nàng không cần phải lo lắng chuyện Ngân thái tử”
“…”
Lộ Tùy Tâm than nhỏ! Quả thật Vũ Mặc Nhiên không biết cách thổ lộ tình cảm thực của hắn! Nhưng nàng không phải đứa ngốc, nàng có thể cảm giác ra trong lòng hắn cũng vì nàng mà phức tạp.
Còn có Dương Á Sơ, hắn không biết đối với nàng như thế nào mới đúng, nàng không muốn làm tổn thương hắn nhưng nàng thật sự đã vô tâm với tình! Ít nhất bây giờ nàng chưa từng nghĩ quá đến vấn đề này!
Thật ra nàng cùng Vũ Mặc Nhiên đều là một loại người, cũng không hiểu tình là cái gì!
Bởi vì không hiểu nên mới làm tổn thương người khác!
“Tùy Tâm, ta đã suy nghĩ rất nhiều rồi, ta muốn theo nàng đi ra ngoài”
Dương Á Sơ thành thực nói, hắn không muốn nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của nàng.
Lộ Tùy Tâm nhìn thẳng vào Dương Á Sơ! Hắn nói cái gì?
“Câu nói* Lưỡng cước đạp biến trần thế lộ, dĩ thiên vi cái địa vi lư* đối với một cô gái như nàng có phải quá khó khăn nặng nề hay không?”
Không nhìn tới ánh mắt kinh ngạc của nàng, Dương Á Sơ tiếp tục nói: “Á Sơ biết trong lòng Tùy Tâm thấy khó xử cùng bất đắc dĩ! Nhưng Á Sơ chỉ cần Tùy Tâm là chính mình là tốt rồi, nàng kháng cự tình cảm chỉ vì trong lòng nàng không tin vào nó. Nếu đã như vậy, ai sẽ có thể ảnh hưởng tới lòng của Tùy Tâm? Bất kể là Lộ vương, Hoàng thượng, Ngân thái tử…có thể cả Á Sơ, những người này tâm tư Tùy Tâm có thể bỏ qua cũng không sao”
Lộ Tùy Tâm lẳng lặng nhìn Dương Á Sơ trong con ngươi ban đầu là kinh ngạc từ từ thoải mái! Thì ra là như vậy! kẻ trong cuộc thì u mê! Nàng vẫn vì tâm tư của bọn họ mà cảm thấy khó xử, nhưng đã quên mất những thứ này chưa phải là chuyện có thể làm cho nàng khó xử. Tâm tư bọn họ có thế nào, tâm nàng không động thì bọn họ cũng không thể làm được gì, nàng vẫn là chính mình! Là Lộ Tùy Tâm muốn bình thường tự do! Thế nhân nhìn nàng thế nào, nàng cũng không cần quan tâm.
Xem ra là nàng tự mình chui vào vòng luẩn quẩn, để cho tâm không được tự do.
Thoải mái cười một tiếng: “Á Sơ, cám ơn” cám ơn người đã đánh thức ta khỏi giấc mộng.
Nhìn đôi mắt không còn chút khốn hoặc, khóe miệng lúm đồng tiền của Dương Á Sơ lộ ra! Nàng là thông minh như thế, thiện lương như thế, thật ra nàng chính là không muốn làm tổn thương những nam nhân yêu mình mà lâm vào tình thế khốn hoặc.
Tùy Tâm, Dương Á Sơ ta có may mắn được ở bên nàng suốt đời hay không?
…
“Vương gia, Hiên vương phủ đưa tới thư hàm” Quản gia Đang vương phủ cầm một phong thư hàm đưa đến thư phòng hướng Đang vương đang luyện chữ nói.
“Thư hàm?” Vũ Mặc Đang đang suy tư, ngẩng đầu lên trả lời quản gia: “Lấy tới đây”
Nhận lấy thư mở ra, phía trên là vài câu nói: “Vốn là chung dòng máu việc gì phải làm hại lẫn nhau? Đạo lý môi hở răng lạnh huynh đã từng nghĩ tới hay không! Nghĩ tới chân tình xin Nhị hoàng huynh nương tay, cầu xin Hoàng thượng mở một đường sống”
“Vương gia…”
“Ngươi đi xuống trước đi”
“Dạ”
Vũ Mặc Đang ngồi ở trên ghế, đôi mắt cũng lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa.
Ngự thư phòng hoàng cung.
“Hoàng thượng, các vị Vương gia đều đã ở bên ngoài xin cầu kiến, người xem…” tiểu Thân tử tiến lên xin chỉ thị Hoàng thượng đang ngồi phê duyệt tấu chương.
“Truyền”
Cũng không ngẩng đầu lên, Vũ Mặc Phong tiếp tục lấy tấu chương ra xem.
“Thần tham kiến Hoàng thượng” từ sau khi hạ triều, Đang vương, Lộ vương cùng Hiên vương vẫn chờ ở ngoài cửa ngự thư phòng bây giờ mới được tiến vào.
“Bình thân” buông tấu chương trong tay xuống, Vũ Mặc Phong nhẹ giơ mắt lên.
“Trẫm hôm nay là mời mấy vị vương gia tới đây là muốn nghe một chút cách nhìn của mỗi người, Thanh vương một mình cùng Ngân Thái tử quan hệ ra vào, mà là có ý đồ bất chính! Thái tử Thập Ngân quốc đưa phong thư mà Thanh Vương viết cho hắn, trẫm đã thẩm tra đối chiếu, đúng là bút tích của Thanh vương”
Nhìn thần sắc của mấy vị tại đây, tròng mắt đen Vũ Mặc Phong lóe lên, khóe miệng khẽ nhếch, dựa lưng vào thành ghế.
“Hiên vương, ngươi nói Trẫm nên xử trí Thanh vương như thế nào?”
Thân thể Vũ Mặc Hiên khẽ nhích, cúi đầu tiến lên một bước khom lưng trả lời: “Hồi Hoàng thượng, thần… thần hiểu rõ Thanh vương chỉ là nhất thời hồ đồ nên mới làm ra chuyện tình khác người như thế! Xin Hoàng thượng khai ân”
“Đang vương, ngươi muốn nói gì?”
“Hồi Hoàng thượng, thần đồng ý với ý kiến của Hiên vương” Vũ Mặc Đang chậm chạp tiến lên trả lời.
“Lộ vương?”
Vũ Mặc Nhiên nhìn qua chỗ hai người. “Hoàng thượng…thần cũng cho là Đang vương cùng Hiên vương nói có lý”
Con ngươi cơ trí lóe lên một đạo tinh quang. Khóe miệng Vũ Mặc Phong nhẹ giơ lên, ba người này lần này thật đúng là đồng tâm.
Chủ ý này là do Hiên vương nghĩ ra?
“Tối nay mở tiệc chiêu đãi Ngân thái tử, cho nên chuyện của Thanh vương đợi khi nào Thái tử rời đi trẫm sẽ tự có định đoạt”
“Nhưng những ngày này Thanh vương tốt nhất nên trong phủ mà thanh tĩnh một chút. Không được xuất phủ”
“Tạ Hoàng thượng” Vũ Mặc Hiên ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, cũng không hiểu ý Hoàng thượng bây giờ là gì?
“Đang vương, Lộ vương lui xuống trước đi”
Hai người bị điểm tên nhìn nhau một cái, khom lưng lui ra bên ngoài.
“Nói đi, Hiên hoàng đệ, ngươi đã dùng cách gì mà làm cho hai hoàng huynh của ngươi đồng ý với chủ ý đó vậy” hai hoàng huynh lúc nào cũng bo bo giữ mình lại thay đổi thái độ như vậy.
“Việc này…” Vũ Mặc Hiên chần chờ.
“Hoàng thượng, vốn là chung dòng máu việc gì phải làm hại lẫn nhau?” Vũ Mặc Hiên nhìn thật sâu vào thần sắc không rõ của Vũ Mặc Phong, quỳ xuống!
Tròng mắt chợt lóe “Vốn chung dòng máu việc gì phải làm hại lẫn nhau?” vũ mặc phong nhẹ nhàng lặp lại.
“Tứ hoàng huynh, Hiên đệ biết Đại hoàng huynh đã gây ra tôi lớn nhưng Hiên đệ cầu xin hoàng huynh hãy mở ra một con đường sống. Thần đề lấy đầu mình ra đảm bảo sau này Đại hoàng huynh tuyệt đối sẽ không hành động thiếu suy nghĩ nữa”
Vũ Mặc Phong khẽ mỉm cười: “Trẫm cũng không có nói là muốn giết Thanh vương” chỉ là muốn nhìn xem thái độ của ba người bọn họ mà thôi.
Muốn xử trí Thanh vương, hắn có thể tùy ý vun vào một tội danh, nhưng là…trong ánh mắt lộ ra chút không rõ. Hắn đã từng đáp ứng với phụ hoàng, nếu không thời điểm phải vạn bất đắc dĩ thì sẽ không bao giờ giết Thanh vương! Ha ha! Phụ hoàng, xem ra người thật hiểu rõ những đứa con của mình.
Chẳng qua là người vì bảo vệ Đại hoàng huynh hay là sợ Hiên đệ quá thương tâm? Việc này chỉ sợ cũng chỉ có trong lòng người biết mà thôi.
Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha! Nghĩ như vậy, ánh mắt xẹt qua bén nhọn!
Muốn xử trí hắn chờ Ngân Lưu Nhân rời đi cũng chưa muộn! Đang muốn xem kịch vui trước mắt! Ngân Lưu Nhân, Trẫm cũng không muốn như ý ngươi!
“Hiên vương, đứng dậy đi” thanh âm nhàn nhạt vang lên trên đầu Vũ Mặc Hiên.
“Hoàng thượng…”
“Chuyện của Thanh vương, đợi Ngân thái tử về nước sẽ bàn sau”
“Dạ, thần tuân chỉ”
“Tiểu Thân tử, yến hội ngươi chuẩn bị tới đâu rồi?”
“Hồi Hoàng thượng, đều đã ổn thỏa rồi”
“Tốt, ngươi đi kiểm tra lại một lần đi”
“Nô tài tuân chỉ”
Trời chiều ngả về phía tây, rặng mây đỏ tựa như gấm, bên trong hoàng cung của Thiên vũ hoàng triều lúc này náo nhiệt phi phàm, chỗ nào cũng giăng đèn kết hoa, người đến người đi như thủy triều để cho hoàng cung vốn trang trọng nghiêm túc có thêm sức sống.
Kim Loan bảo điện, giờ phút này không còn vẻ trang trọng như ngày thường, các vị quan lại mang theo gia quyến đến đây nên không khí càng thêm náo nhiệt, biến nơi bảo điện trang ngiêm yên lặng thành nơi để các nữ nhân ganh đua sắc đẹp.Chỉ cần là nữ nhi chưa có chồng của các quan đại thần đều ra ngoài sảnh. Tâm tư mọi người đều đồng loạt nghĩ rằng tối nay chắc chắn sẽ xuất hiện những nam nhân địa vị không tầm thường! Tùy ý được chọn cũng tốt, mà dĩ nhiên tốt nhất là được Hoàng thượng nhìn trúng đưa vào hậu cung a, cơ hội thăng chức vị là vô cùng lớn. nếu không được một Vương gia cũng tốt a~!
Trung hoa cung
Lệ phi ngồi ngay ngắn tại nhuyễn tháp, để cho các cung nữ chuẩn bị trang phục tỉ mỉ cho nàng, hôm nay nàng nhất định phải vượt qua Trữ phi. Nghĩ như vậy, ngón tay bám bám chặt vào khăn lụa trong tay, hoàng thượng lại để cho Trữ phi lần này tổ chức yến tiệc thiết đãi Ngân thái tử, đây chẳng phải là có ý muốn cho Trữ phi lên nắm quyền hậu cung?
Từ sau khi thái hậu đi, nữ nhân trong hậu cung này đều âm thầm tranh đấu sau lưng nhưng cũng không thể dò ra tâm tư của Hoàng thượng! Bất quá lần này mở tiệc thiết đãi Thái tử Thập Ngân quốc,là cơ hội hiếm có! Nhưng…không nghĩ rằng lại bị Trữ phi kia giành mất.
Trên da đầu cảm thấy xót, cung nữ nhìn tóc trên tay bị dọa quỳ phịch một tiếng xuống đất.
“Nương nương tha mạng”
“Đưa xuống đánh thật nặng cho ta”
Khuôn mặt kiều mỵ động lòng người của hoa phi giờ phút này có hơi vặn vẹo nhìn qua rất dọa người.
Tiếng quát tháo đến cung nữ thê thảm kia làm cho những cung nữ đang ở đó thân thể cũng khẽ run lên
“Các ngươi đừng có làm cho Bổn cung tức giận, nhanh nhanh lên một chút cho ta” nghĩ đến vẻ mặt đắc ý của Trữ phi, nàng trong lòng hận đến nghiễn răng nghiến lợi.
“Dạ…nương nương..” cũng nữ kế tiếp ngay lập tức tiến lên phía trước.
Trữ quang vinh điện, thanh tú lịch sự tao nhã, mỹ lệ nhẹ nhàng, bóng dáng xinh đẹp tuyệt trần duyên dáng yêu kiều, dung nhan động lòng người tâm động không dứt, so với Hoa phi kiều mỵ đoan trang, Trữ phi lại có vẻ đẹp thanh nhã ngại ngùng.
“Nương nương, đã đến giờ…”
Khuôn mặt mỹ lệ lộ ra thất vọng, Hoàng thượng cũng không đến đây đi cùng nàng. Nghĩ lại, hay là bây giờ Hoàng thượng đang thiết đãi Ngân thái tử? trên mặt khẽ cười, trong lòng hoàng thượng vẫn có nàng.Lần này Hoàng thượng giao cho nàng tổ chức yến hội, việc này…có phải ý nghĩa là trong lòng Hoàng thượng rất coi trọng nàng?
Nghĩ như vậy, trong lòng như được rót mật, khuôn mặt cũng vì thế mà kiều mỵ như hoa.
Trên điện Kim Loan, văn võ bá quan cùng gia quyến tụ tập chung một chỗ, bàn chuyện phiếm với nhau. Mà những nam thanh khuê tú cũng lần lượt ngồi thành đôi với nhau,lời nói nũng nịu nhỏ nhẹ nói chuyện, thật là một phen náo nhiệt!
Tham gia yến hội lần này không chỉ có danh môn quý tốc của Thiên Vũ mà còn có thể nhìn thấy tận mắt phong thái của Thái tử Thập Ngân quốc! nói không chừng còn có thể được Hoàng thượng nhìn trúng, nghe nói Hoàng thượng trẻ tuổi tuấn mỹ vô cùng! Các vị tiểu thư danh giá đáy mắt cũng khởi động như mạch nước ngầm.
“Hoàng thượng giá lâm, Thái tử Thập Ngân quốc tới”
Thanh âm bén nhọn của thái giám làm thức tỉnh mọi người đang đắm chìm vào suy nghĩ, vội vàng quỳ xuống.
Vũ Mặc Phong nhìn chung quanh toàn điện, sau đó hướng người bên cạnh nói: “Ngân thái tử, mời ngồi”
Mà Ngân thái tử nhìn thấy phía sau của hắn là 2 tên thị vệ thân cận, còn có cả Đang vương, Hiên vương.
“Thiên Vũ hoàng, mời” Ngân Lưu Nhân ôn hòa trả lời.
Đi lên chỗ ngồi thượng vị, Vũ Mặc Phong để hai tay lên long ỷ, hai bên đặt hai cái ghế, chắc là chỗ ngồi của nương nương.
“Các khanh bình thân”
“Tạ Hoàng thượng”
Các vị tiểu thư đứng ở đằng xa đều len lén nhìn vị nam tử ngồi trên cao kia nhất thời bắt gặp đôi mắt đẹp tuyệt vời, bàn tay phải vuốt vuốt ngực mới khống chế được khiếp sợ mãnh liệt ở trong lòng! Hoàng thượng tuấn mỹ đến như vậy sao? trong lòng mỗi người đều có tâm tư riêng.
“Hoa phi nương nương tới, Trữ phi nương nương tới”thanh âm thái giám làm tất cả mọi người cùng hướng tới hai giai nhân đang nhẹ nhàng đi tới.
Bên trái là Hoa phi một thân y phục đỏ rực, thiên sinh lệ chất có nụ cười hoàn mỹ,khí chất kiều mỵ động lòng người làm cho trước mắt mọi người đều sáng ngời.
Mà bên phải là y phục hồng nhạt mà nhẹ nhàng, là Trữ phi làm rung động lòng người!
“Thiếp tham kiến Hoàng thượng”
“Ân, ái phi ngồi đi” thanh âm nhàn nhạt cũng không vì mỹ nhân mà thay đổi.
Nhìn hai vị giai nhân kiều mỵ bên cạnh Hoàng thượng, bên dưới không ít người cảm thấy đố kị! hai vị Hoa phi, Trữ phi này tuy có vẻ đẹp thùy mỵ nhưng các nàng cũng đâu có kém a, vì sao người ngồi trên đó không phải là các nàng?
“Hậu cung của Thiên Vũ hoàng nói vậy có vô số mỹ nhân, như hai vị nương nương thùy mỵ đây đã nổi bật toàn điện rồi” Ngân Lưu Nhân ôn hòa cười nói với hai vị nương nương.
“Dung nhan kém cỏi có thể để vào mắt Thái tử là đã may mắn lắm với tỷ muội chúng ra rồi” Trữ phi nghe vậy liếc măt nhìn Hoa phi một cái rồi trả lời.
“Hoàng thượng, hôm nay các vị thiên kim tiểu thư khuê nữ cũng vì Hoàng thượng mà chuẩn bị một tiết mục” một gã đại thần tiến lên nói.
“Nga, trẫm cũng rất mong chờ” Vũ Mặc Phong khóe miệng hơi cười lộ ra, càng làm cho các nàng ở đây tim đập mạnh.
“Ha ha, mỹ nữ Thiên Vũ, xam ra quả đúng là thế a? Lưu Nhân không biết có được mang mỹ nhân về hay không?” ánh mắt tà mỵ của Ngân Lưu Nhân chợt lóe, lát sau ôn hòa nói.
“Thái tử, bọn họ có thể lọt vào mắt thái tử hay không đó là phúc phận, các cô gái ở Thiên vũ từ trước đến giờ vẫn rất đặc biệt, mà Thái tử có thể làm trái tim của các nàng hay không là việc của thái tử”
“Ha ha, được, Thiên Vũ hoàng hảo nhân hảo ngữ, ta xin kính người một ly”
Vũ Mặc Phong đưa kim tôn lên ngang người.
Bên cạnh hắn Hoa phi cùng Trữ phi đôi mắt đẹp đều híp lại! Nơi này sao xuất hiện nữ nhân nhiều như vậy?
Những giai nhân ngoài cửa khi nghe lời của Thái tử Thập Ngân quốc cũng âm thầm sôi sục đánh giá lời đồn gần đây về Ngân thái tử này, đến khi gặp mặt vị thái tử này mới rõ ràng sửng sốt! Thật đúng là nam tử ưu nhã tuyệt luân! Quá hoàn mỹ làm cho các nàng cũng có vài phần hy vọng.
Trong lòng thầm nghĩ, thì ra trên đời lại có nhiều tuyệt thế nam tử như vậy a~
“Lộ vương gia, Dương công tử đến” thanh âm thái giám truyền vào trong điện, con ngươi của Vũ Mặc Phong hiện lên tia mừng như điên!
Ngân Lưu Nhân đang nâng ly rượu trong tay cũng ngưng lại, đều không hẹn mà cùng đem tầm mắt hướng tới bên ngoài đại điện.
Dưới ánh nến sáng ngời, đèn đuốc sáng rực mà người bước vào như mang một vòng minh nguyệt hấp dẫn toàn bộ ánh mắt mọi người.
Một thân cẩm y,dung nhan tuấn lãng sắc lạnh như khắc, vóc người cao lớn thon dài hơi ngang tàng, nhưng trong đáy mắt lại có hàn băng lãnh khốc làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào. Đó chính là Lộ vương Vũ Mặc Nhiên trứ danh vô tình!
Mà một nam nhân khác làm cho người ta ngừng cả việc hít thở lại, trên đời lại có một mỹ nam tử như vậy sao? một thân nguyệt y phục màu trắng để cho hắn phảng phất một khí chất tiêu diêu như tiên, khuôn mặt tinh xảo như một cô gái cười tựa như tiếu phi tiếu, mày kiếm khẽ nhếch làm tăng thêm phần anh khí làm cho người ta cũng không còn ngộ nhận đây là một cô gái, lúm đồng tiền nơi khóe miệng như ẩn như hiện! Vẻ đẹp của hắn thậm chí còn hơn hẳn so với nữ tử ngồi đây.
Hai người cất bước đi vào điện nhưng lại cố ý đi chậm lại! Phía sau hai người như ẩn như hiện một màu lam thanh nhã.
Trong mắt mọi người cũng nổi lên tò mò, có thể làm cho hai vị nam nhân như thế này đi chậm lại chờ thì sẽ là người tao nhã đến mức nào?
Mà vài vị đại thần ở đây cũng hiểu rõ, nhất định là vị danh chấn lòng vua dân Uông Tùy Tâm cô nương!
Cảm nhận được một nhiều ánh mắt đang quăng trên người mình, Uông Chấn hơi ngẩng đầu lên, tiếp nhận ánh mắt lấy lòng từ các nơi đưa đến hắn! trong lòng nghĩ tới phải làm thế nào để tiến gần lại nữ nhi của hắn! Con ngươi từ trước đến giờ đều đa mưu túc trí lộ ra suy nghĩ sâu xa. Có nữ nhi này trong tay tuyệt đối là một con cờ hữu dụng nhất, không nghĩ đến nữ nhi này lại có chỗ dùng một chút.
“Thần tham kiến Hoàng thượng” “Dương Á Sơ tham kiến Hoàng thượng”
Theo hai người khom lưng hành lễ, người phái sau rốt cuộc cũng nhìn rõ hình dáng.
Các vị nữ tử vốn cho là mình tuyệt sắc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, người này mặc dù cũng có chút thùy mị nhưng so với những người ngồi đây vẫn còn kém xa!
“Bình thân, ngồi đi” ánh mắt Vũ Mặc Phong lướt qua một tia vui mừng mà không người nào nhìn thấy được. Cho dù đứng ở một nơi mỹ nhân như vân, nàng vẫn có lực hấp dẫn trí mạng.
Lộ Tùy Tâm khẽ rũ xuống lông mi thật dài, không để ý tới có bao nhiêu ánh mắt đang bắn về phía nàng. Trong lòng thì đã ở đâu thì yên ở đấy!
“Thứ dân Uông Tùy Tâm tham kiến Hoàng thượng”
“Bình thân”, Tùy Tâm, thì ra Trẫm muốn nhìn thấy ngươi như vậy.
“Uông cô nương nếu không chê có thể tới ngồi bên cạnh Vũ Mặc Hiên” Vũ Mặc Hiên nhìn cô gái đứng an tĩnh ở giữa đại điện, trong mắt lộ ra sắc thái kì dị. Vẻ đẹp của nàng những người này không thể nhìn thấy!
Mà Vũ Mặc Hiên vừa dứt lời, làm cho ánh mắt nghi hoặc của mọi người đổ dồn vào nơi đó
Ai cũng biết Hiên vương gia luôn luôn lạnh nhạt khó có người nào đến gần được, mặc dù không lãnh tình bằng Lộ vương gia nhưng cho tới giờ cũng chưa có cô gái nào lọt được vào mắt Hiên vương cả.
“Ha ha, Tùy Tâm cô nương, chúng ta lại gặp mặt” Ngân Lưu Nhân nở nụ cười, trong chỗ sâu nhất nơi đáy mắt hiện lên một tia hứng thú.
Lộ Tùy Tâm khẽ nhăn trán lại, nhìn thẳng vào Ngân Lưu Nhân đang mỉm cười, khuôn mặt vẫn bình thản như cũ: “Thái tử phong thái vẫn như cũ”
“Hiên vương, Tùy Tâm cùng Á Sơ đến đây nên ngồi cùng nhau cũng là lẽ thường, Tùy Tâm, ngồi đi”
“Ân” Lộ Tùy Tâm khẽ gật đầu.
Mà câu trả lời của nàng cũng làm cho mấy ánh mắt liền lóe lên!
“Tấu nhạc” Vũ Mặc Phong ra lệnh.
Tiến vào đại điện là một tốp hồng y nữ tử nhảy múa, bên cạnh là nhạc sĩ cũng đang trình diễn nhạc cụ trong tay, nhất thời trong điện vang lên tiếng nhạc nhẹ nhàng theo nhịp! Một mảnh ca múa mê say!
“Ngân thái tử, trẫm kính ngươi một ly” nói xong hơi ngửa đầu uống cạn ly rượu trong tay.
“Thiên Vũ hoàng khách khí” khẽ mỉm cười, uống xong rượu liền đưa chén hướng xuống.
“Tốt, các vị ái khanh cũng nâng ly lên, trẫm kính các vị ái khanh” Vũ Mặc Phong nhìn về phía mọi người trong điện, ánh mắt dừng ở một nơi vài giây rồi lại dời đi phương khác.
“Tạ Hoàng thượng” trong điện mọi người cũng đáp lại.
“Thiên vũ hoàng, nghe đồn hai vị phi tử của ngài đa tài đa nghệ, không biết tại hạ có diễm phúc được thưởng thức?”
Hướng về phía Vũ Mặc Phong trên thượng vị, Ngân Lưu Nhân nhẹ cười nói.
“Được, ái phi, Ngân thái tử đã muốn thử tài nghệ của các nàng, ái phi nghĩ thế nào”Vũ Mặc Phong vẫn như trước khẽ hỏi hai giai nhân bên cạnh.
“Hoàng thượng, Ngân thái tử bang kinh thế tài, tài hoa trên đời mọi người đều biết, nếu Thái tử đã yêu cầu, thiếp cũng xin múa một khúc làm vừa lòng Thái tử! mong Thiên vũ cùng Thập Ngân quốc mãi mãi hữu hòa thân thiết”
Trên mặt Trữ phi lộ ra rõ ràng cười một tiếng, hai bên má ửng hồng, thật là vẻ đẹp e ấp động lòng người.
“Tốt, làm phiền ái phi” mãi mãi hữu hòa? Trong con ngươi lóe lên tia giễu cợt.
Thân hình mềm dẻo uyển chuyển đang nhảy múa, những điệu vũ làm lay động y phục trên người, tư thế xoay người trên cao làm cho người ta hoa hết cả mắt, làm được cai này phải thật sự có tài mới dám biểu diễn. Khó trách lại chấp nhận nhanh như vậy!
Múa xong, chậm rãi ngừng thân, mỹ nhân khẽ thở hướng Vũ Mặc Phong cười một tiếng: “Thiếp đã bêu xấu rồi”
“Được rồi, ái phi nghỉ ngơi một chút đi” Vũ Mặc Phong không biết mình đã nhìn thấy những thứ như vậy biết bao nhiêu lần rồi, trên khuôn mặt tuấn mỹ cũng không có gì biến hóa.
Trữ phi nhìn Hoàng thượng, khẽ cúi đầu, che dấu mất mát trong ánh mắt, Hoàng thượng cũng không vì điệu múa của nàng mà động lòng! Là nàng nhảy không đẹp sao? không thể lọt vào mắt Hoàng thượng?
“Thiên vũ hoàng thật có phúc khí lớn a! Thật khiến Ngân Lưu Nhân ngưỡng mộ khôn cùng” Ngân Lưu Nhân vỗ nhẹ tay, rồi sau đó một tràng vỗ tay cùng vang lên.
Lộ Tùy Tâm khóe miệng hơi giơ lên, Vũ Mặc Phong này đúng là có diễm phúc, hậu cung của hắn đúng là một hang ổ toàn mỹ nhân!
Nhìn nàng khẽ cười, tròng mắt Vũ Mặc Phong bỗng lóe lên, khóe miệng cũng nhẹ cười: “Uông cô nương hình như có chút xem thường?”
Trong tích tắc, Lộ Tùy Tâm lại một lần nữa trở thành tiêu điểm của mọi người.
Ánh mắt hiện lên tia sáng, tên Vũ Mặc Phong này tuyệt đối là cố tình.
“Điệu múa của nương nương quả thật như chim bay lượn trên trời, nhân gian khó có được vài lần chiêm ngưỡng, Tùy Tâm cũng cảm thấy rung động trong lòng” dù nói khách khí nàng cũng sẽ nói.
“Hay cho câu như chim bay lượn trên trời, nhân gian khó được vài lần chiêm ngưỡng” Vũ Mặc Hiên đứng lên khẽ cười nói.
“Uông cô nương xuất khẩu thành thơ, Vũ Mặc Hiên thật thấy hổ thẹn với mình”
Ngân Lưu Nhân đưa ly rượu lên môi liền dừng lại, ánh mắt rũ xuống hiện lên một đạo tinh quang!
Trữ phi nghe thế trên mặt lộ vẻ cười, hướng cô gái kia nhìn mấy lần.
Những cô gái khác mặc dù đều biết điệu múa của Trữ phi không tệ, nhưng lại lộ ra ánh mắt xem thường. Các nàng cũng không hề kém.
Chẳng qua cô gái dung nhan thường thường này thật đúng là có chút nịnh bợ! Nghĩ đến thế liền quăng ánh mắt khinh thị vào người đang ngồi đó.
Trữ phi liếc mắt nhìn qua toàn điện, khóe miệng nhẹ nở nụ cười: “Không biết cô nương là thiên kim nhà nào a?”
Mà lời nói vừa ra đã khiến cho toàn điện im lặng, người biết thì muốn xem nàng trả lời như thế nào, người không biết thì lộ vẻ tò mò.
Lộ Tùy Tâm đang định trả lời thì Uông Chấn đã nhanh chân bước lên: “Bẩm nương nương, đây là tiểu nữ của ty chức Uông Tùy Tâm”
Mà hắn vừa nói xong cũng làm cho sắc mặt mọi người không rõ.
Hàn quang trong ánh mắt Vũ Mặc Nhiên bắn thẳng về phía Uông Chấn.
Trữ phi mắt đẹp kinh ngạc nhưng ngay sau đó khôi phục lại bình thường! Nàng ta chính là Uông Tùy Tâm truyền thuyết mà mọi người bàn tán sôi nổi đó sao?
“Thì ra là như vậy a, Uông đại nhân, Uông tiểu thư rất có duyên với bổn cung, Hoàng thượng, thiếp kính Uông tiểu thư một chén có được hay không?” thẹn thùng chuyển hướng tới nam nhân ngồi trên cao, lời nói của Trữ phi ôn nhu mà nhỏ nhẹ.
Trong mắt Vũ Mặc Phong hiện lên tia bí hiểm! Nhìn thoáng qua mọi người trong đại điện rồi cúi xuống nhìn Trữ phi.
Khóe miệng khẽ mỉm cười: “Được”
“Tạ Hoàng thượng”
Trữ phi dời tầm mắt xuống mọi người: “Bổn cung kính cô nương một chén! Cảm tạ cô nương đã tán dương!”
“Xin lỗi, nương nương, Uông Tùy Tâm không biết uống rượu, xin lấy trà thay rượu đáp lễ nương nương”
Lộ Tùy Tâm không để ý đến người khác đang ngạc nhiên, nâng chung trà lên phía Trữ phi ở trước, một ngụm uống hết. Trong lòng nghĩ tới, xem ra thứ xã giao này thật đúng không phù hợp với nàng, yến hội này quả thật nhàm chán vô vị! nếu như có thể nàng tình nguyện đi ngủ một giấc chứ cũng không ngồi yên ở đây, nhìn một đám nữ nhân tranh thủ tình cảm,còn nam nhân thì bắt đầu khởi động như mạch nước ngầm.
Hoa phi trong mắt có một tia vui vẻ, Trữ phi, cũng có lúc phải kinh ngạc! Chuyển hướng tới Vũ Mặc Phong khẽ mỉm cười:
“Hôm nay ở đây giai lệ như vân, Hoàng thượng, thiếp có chủ ý, không biết có nên nói hay không?” nhìn thoáng qua Trữ phi, Hoa phi có thâm ý khác nói.
“Ái phi cứ nói”
“Tạ Hoàng thượng, thiếp nghĩ, hôm nay có rất nhiều giai nhân, mà Uông tiểu thư xuất khẩu thành câu, sao không để các vị tiểu thư ở đây so tài thơ phú,đối đáp văn chương? Nếu trả lời sai sẽ phạt ba ly rượu”. Nàng từ trước tới giờ thi từ tinh thông, tin rằng trận này sẽ không ai lấy được danh tiếng của nàng! Nàng đây nổi danh tài nữ, ngay cả Lý Tịch từng mệnh danh là tài nữ kinh thành cũng không phải đối thủ của nàng. Những người này…hôm nay nàng phải làm cho mấy nữ nhân vọng tưởng chim sẻ hóa thành phượng hoàng này mở mang tầm mắt ra một chút, xem xem mình nặng được mấy lượng còn dám đi so đo!
Có lẽ trong lòng hắn chưa từng như vậy, chưa từng hiểu rõ tâm tư của chính mình! Hắn chỉ có thể tự nói cho mình nghe mà không cách nào nói ra khỏi miệng cho nàng biết!
Trong lòng cười khổ, có lẽ vĩnh viễn hắn cũng không thể thổ lộ lòng mình ra với nàng! Bởi vì hắn chính là Lãnh tình vương vô tâm vô tình của Thiên vũ hoàng triều!
“Rút lui”
“Vương gia, ngài không phải nói để ty chức ở cửa bảo vệ an toàn cho Uông tiểu thư hay sao?” một gã thị vệ tiến lên không giải thích được nói.
“Rút lui” nàng thật ra không tin tưởng ai chẳng qua là không hiểu được thế nào là yêu!
“Dạ”
Dương Á Sơ nhìn sâu vào Vũ Mặc Nhiên: “Cám ơn”
“Nói cho nàng biết, không cần lo lắng”
“Ngươi…sao không tự mình đi nói với nàng?” Dương Á Sơ cũng khẽ cười khổ, sao hắn lại không biết tâm tư của Vũ Mặc Nhiên? Bọn họ coi như cũng có giao tình nhiều năm! Chẳng qua vì có nàng mà thêm ngăn cách.
“Nàng bây giờ sẽ muốn nhìn thấy ta sao?”
“…”
“Ngày mai Bổn vương sẽ tới đón hai người”
“Không tiễn”
Xoay người đi ra lưu khách lâu, ra đến cửa dừng lại mấy bước, sau đó mới dứt khoát đi ra ngoài.
Không sai, ánh mắt lạnh lẽo của Vũ Mặc Nhiên có tia lưu luyến, Dương Á Sơ nhìn bóng lưng rời đi, vẻ mặt lộ ra thần sắc phức tạp.
“Chủ tử…”
Dương An tiến lên làm cho chủ tử giật mình. Trong lòng thầm nghĩ có nên đem chuyện Hoàng thượng muốn chủ tử tiến cung nói cho lão gia biết hay không.
“Dương chưởng quỹ, trước đừng mua xe ngựa cho Uông cô nương” ngày mai nàng muốn rời đi cũng không được.
“Dạ”
Xoay người lên lầu, Dương Á Sơ nhẹ gõ cửa.
“Mời vào” thanh âm nhẹ nhàng truyền đến từ bên trong.
Đẩy cửa ra, trên mặt tuyệt sắc của Dương Á Sơ có chút trầm tư: “Tùy Tâm chuẩn bị đến đâu rồi?”
Lộ Tùy Tâm nhìn qua khuôn mặt trầm tư của người mới vào, hắn vội chuyển tầm mắt đi chỗ khác, cũng không nói lời nào! Ở trong thời cổ đại này nữ nhân là bị phụ thuộc vào người khác! Mà nàng không muốn đi phụ thuộc nên mới kiên trì như vậy! Nhưng nàng cũng sợ hãi, sợ hãi một ngày không thể không cúi đầu trước thực tế! Cho nên hắn vừa rồi có thể nói là tức giận, bởi vì nàng không thích cảm giác không khống chế được như thế này.
“Á Sơ, ngươi có phải cho là giấc mộng của ta rất nực cười? Ít nhất so với thực tế, ta cũng không có tư cách được khát vọng tự do kia” nhưng nàng là Lộ Tùy Tâm! Không thuộc về nơi này, không có tư tưởng thời đại này! Nàng thật sự không thể bám vào một nam nhân mà sống cả đời như vậy được, sống như vậy nàng không cách nào tiếp nhận!
Nhìn thần sắc nàng lộ ra mê mang, Dương Á Sơ đột nhiên hạ đau nhói trong lòng xuống, một mình nàng cũng dám theo đuổi khát vọng tự do! Dũng khí đó đã thuyết phục hắn! Nhưng nhìn thấy nàng bất đắc dĩ như vậy hắn cũng cảm thấy đau lòng! Hắn muốn trở thành người che mưa chắn gió cho nàng, chỉ cầu mong nàng thật lòng cười một tiếng!
“Vừa rồi Lộ vương gia có một câu muốn chuyển tới, nói nàng không cần phải lo lắng chuyện Ngân thái tử”
“…”
Lộ Tùy Tâm than nhỏ! Quả thật Vũ Mặc Nhiên không biết cách thổ lộ tình cảm thực của hắn! Nhưng nàng không phải đứa ngốc, nàng có thể cảm giác ra trong lòng hắn cũng vì nàng mà phức tạp.
Còn có Dương Á Sơ, hắn không biết đối với nàng như thế nào mới đúng, nàng không muốn làm tổn thương hắn nhưng nàng thật sự đã vô tâm với tình! Ít nhất bây giờ nàng chưa từng nghĩ quá đến vấn đề này!
Thật ra nàng cùng Vũ Mặc Nhiên đều là một loại người, cũng không hiểu tình là cái gì!
Bởi vì không hiểu nên mới làm tổn thương người khác!
“Tùy Tâm, ta đã suy nghĩ rất nhiều rồi, ta muốn theo nàng đi ra ngoài”
Dương Á Sơ thành thực nói, hắn không muốn nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của nàng.
Lộ Tùy Tâm nhìn thẳng vào Dương Á Sơ! Hắn nói cái gì?
“Câu nói* Lưỡng cước đạp biến trần thế lộ, dĩ thiên vi cái địa vi lư* đối với một cô gái như nàng có phải quá khó khăn nặng nề hay không?”
Không nhìn tới ánh mắt kinh ngạc của nàng, Dương Á Sơ tiếp tục nói: “Á Sơ biết trong lòng Tùy Tâm thấy khó xử cùng bất đắc dĩ! Nhưng Á Sơ chỉ cần Tùy Tâm là chính mình là tốt rồi, nàng kháng cự tình cảm chỉ vì trong lòng nàng không tin vào nó. Nếu đã như vậy, ai sẽ có thể ảnh hưởng tới lòng của Tùy Tâm? Bất kể là Lộ vương, Hoàng thượng, Ngân thái tử…có thể cả Á Sơ, những người này tâm tư Tùy Tâm có thể bỏ qua cũng không sao”
Lộ Tùy Tâm lẳng lặng nhìn Dương Á Sơ trong con ngươi ban đầu là kinh ngạc từ từ thoải mái! Thì ra là như vậy! kẻ trong cuộc thì u mê! Nàng vẫn vì tâm tư của bọn họ mà cảm thấy khó xử, nhưng đã quên mất những thứ này chưa phải là chuyện có thể làm cho nàng khó xử. Tâm tư bọn họ có thế nào, tâm nàng không động thì bọn họ cũng không thể làm được gì, nàng vẫn là chính mình! Là Lộ Tùy Tâm muốn bình thường tự do! Thế nhân nhìn nàng thế nào, nàng cũng không cần quan tâm.
Xem ra là nàng tự mình chui vào vòng luẩn quẩn, để cho tâm không được tự do.
Thoải mái cười một tiếng: “Á Sơ, cám ơn” cám ơn người đã đánh thức ta khỏi giấc mộng.
Nhìn đôi mắt không còn chút khốn hoặc, khóe miệng lúm đồng tiền của Dương Á Sơ lộ ra! Nàng là thông minh như thế, thiện lương như thế, thật ra nàng chính là không muốn làm tổn thương những nam nhân yêu mình mà lâm vào tình thế khốn hoặc.
Tùy Tâm, Dương Á Sơ ta có may mắn được ở bên nàng suốt đời hay không?
…
“Vương gia, Hiên vương phủ đưa tới thư hàm” Quản gia Đang vương phủ cầm một phong thư hàm đưa đến thư phòng hướng Đang vương đang luyện chữ nói.
“Thư hàm?” Vũ Mặc Đang đang suy tư, ngẩng đầu lên trả lời quản gia: “Lấy tới đây”
Nhận lấy thư mở ra, phía trên là vài câu nói: “Vốn là chung dòng máu việc gì phải làm hại lẫn nhau? Đạo lý môi hở răng lạnh huynh đã từng nghĩ tới hay không! Nghĩ tới chân tình xin Nhị hoàng huynh nương tay, cầu xin Hoàng thượng mở một đường sống”
“Vương gia…”
“Ngươi đi xuống trước đi”
“Dạ”
Vũ Mặc Đang ngồi ở trên ghế, đôi mắt cũng lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa.
Ngự thư phòng hoàng cung.
“Hoàng thượng, các vị Vương gia đều đã ở bên ngoài xin cầu kiến, người xem…” tiểu Thân tử tiến lên xin chỉ thị Hoàng thượng đang ngồi phê duyệt tấu chương.
“Truyền”
Cũng không ngẩng đầu lên, Vũ Mặc Phong tiếp tục lấy tấu chương ra xem.
“Thần tham kiến Hoàng thượng” từ sau khi hạ triều, Đang vương, Lộ vương cùng Hiên vương vẫn chờ ở ngoài cửa ngự thư phòng bây giờ mới được tiến vào.
“Bình thân” buông tấu chương trong tay xuống, Vũ Mặc Phong nhẹ giơ mắt lên.
“Trẫm hôm nay là mời mấy vị vương gia tới đây là muốn nghe một chút cách nhìn của mỗi người, Thanh vương một mình cùng Ngân Thái tử quan hệ ra vào, mà là có ý đồ bất chính! Thái tử Thập Ngân quốc đưa phong thư mà Thanh Vương viết cho hắn, trẫm đã thẩm tra đối chiếu, đúng là bút tích của Thanh vương”
Nhìn thần sắc của mấy vị tại đây, tròng mắt đen Vũ Mặc Phong lóe lên, khóe miệng khẽ nhếch, dựa lưng vào thành ghế.
“Hiên vương, ngươi nói Trẫm nên xử trí Thanh vương như thế nào?”
Thân thể Vũ Mặc Hiên khẽ nhích, cúi đầu tiến lên một bước khom lưng trả lời: “Hồi Hoàng thượng, thần… thần hiểu rõ Thanh vương chỉ là nhất thời hồ đồ nên mới làm ra chuyện tình khác người như thế! Xin Hoàng thượng khai ân”
“Đang vương, ngươi muốn nói gì?”
“Hồi Hoàng thượng, thần đồng ý với ý kiến của Hiên vương” Vũ Mặc Đang chậm chạp tiến lên trả lời.
“Lộ vương?”
Vũ Mặc Nhiên nhìn qua chỗ hai người. “Hoàng thượng…thần cũng cho là Đang vương cùng Hiên vương nói có lý”
Con ngươi cơ trí lóe lên một đạo tinh quang. Khóe miệng Vũ Mặc Phong nhẹ giơ lên, ba người này lần này thật đúng là đồng tâm.
Chủ ý này là do Hiên vương nghĩ ra?
“Tối nay mở tiệc chiêu đãi Ngân thái tử, cho nên chuyện của Thanh vương đợi khi nào Thái tử rời đi trẫm sẽ tự có định đoạt”
“Nhưng những ngày này Thanh vương tốt nhất nên trong phủ mà thanh tĩnh một chút. Không được xuất phủ”
“Tạ Hoàng thượng” Vũ Mặc Hiên ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, cũng không hiểu ý Hoàng thượng bây giờ là gì?
“Đang vương, Lộ vương lui xuống trước đi”
Hai người bị điểm tên nhìn nhau một cái, khom lưng lui ra bên ngoài.
“Nói đi, Hiên hoàng đệ, ngươi đã dùng cách gì mà làm cho hai hoàng huynh của ngươi đồng ý với chủ ý đó vậy” hai hoàng huynh lúc nào cũng bo bo giữ mình lại thay đổi thái độ như vậy.
“Việc này…” Vũ Mặc Hiên chần chờ.
“Hoàng thượng, vốn là chung dòng máu việc gì phải làm hại lẫn nhau?” Vũ Mặc Hiên nhìn thật sâu vào thần sắc không rõ của Vũ Mặc Phong, quỳ xuống!
Tròng mắt chợt lóe “Vốn chung dòng máu việc gì phải làm hại lẫn nhau?” vũ mặc phong nhẹ nhàng lặp lại.
“Tứ hoàng huynh, Hiên đệ biết Đại hoàng huynh đã gây ra tôi lớn nhưng Hiên đệ cầu xin hoàng huynh hãy mở ra một con đường sống. Thần đề lấy đầu mình ra đảm bảo sau này Đại hoàng huynh tuyệt đối sẽ không hành động thiếu suy nghĩ nữa”
Vũ Mặc Phong khẽ mỉm cười: “Trẫm cũng không có nói là muốn giết Thanh vương” chỉ là muốn nhìn xem thái độ của ba người bọn họ mà thôi.
Muốn xử trí Thanh vương, hắn có thể tùy ý vun vào một tội danh, nhưng là…trong ánh mắt lộ ra chút không rõ. Hắn đã từng đáp ứng với phụ hoàng, nếu không thời điểm phải vạn bất đắc dĩ thì sẽ không bao giờ giết Thanh vương! Ha ha! Phụ hoàng, xem ra người thật hiểu rõ những đứa con của mình.
Chẳng qua là người vì bảo vệ Đại hoàng huynh hay là sợ Hiên đệ quá thương tâm? Việc này chỉ sợ cũng chỉ có trong lòng người biết mà thôi.
Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha! Nghĩ như vậy, ánh mắt xẹt qua bén nhọn!
Muốn xử trí hắn chờ Ngân Lưu Nhân rời đi cũng chưa muộn! Đang muốn xem kịch vui trước mắt! Ngân Lưu Nhân, Trẫm cũng không muốn như ý ngươi!
“Hiên vương, đứng dậy đi” thanh âm nhàn nhạt vang lên trên đầu Vũ Mặc Hiên.
“Hoàng thượng…”
“Chuyện của Thanh vương, đợi Ngân thái tử về nước sẽ bàn sau”
“Dạ, thần tuân chỉ”
“Tiểu Thân tử, yến hội ngươi chuẩn bị tới đâu rồi?”
“Hồi Hoàng thượng, đều đã ổn thỏa rồi”
“Tốt, ngươi đi kiểm tra lại một lần đi”
“Nô tài tuân chỉ”
Trời chiều ngả về phía tây, rặng mây đỏ tựa như gấm, bên trong hoàng cung của Thiên vũ hoàng triều lúc này náo nhiệt phi phàm, chỗ nào cũng giăng đèn kết hoa, người đến người đi như thủy triều để cho hoàng cung vốn trang trọng nghiêm túc có thêm sức sống.
Kim Loan bảo điện, giờ phút này không còn vẻ trang trọng như ngày thường, các vị quan lại mang theo gia quyến đến đây nên không khí càng thêm náo nhiệt, biến nơi bảo điện trang ngiêm yên lặng thành nơi để các nữ nhân ganh đua sắc đẹp.Chỉ cần là nữ nhi chưa có chồng của các quan đại thần đều ra ngoài sảnh. Tâm tư mọi người đều đồng loạt nghĩ rằng tối nay chắc chắn sẽ xuất hiện những nam nhân địa vị không tầm thường! Tùy ý được chọn cũng tốt, mà dĩ nhiên tốt nhất là được Hoàng thượng nhìn trúng đưa vào hậu cung a, cơ hội thăng chức vị là vô cùng lớn. nếu không được một Vương gia cũng tốt a~!
Trung hoa cung
Lệ phi ngồi ngay ngắn tại nhuyễn tháp, để cho các cung nữ chuẩn bị trang phục tỉ mỉ cho nàng, hôm nay nàng nhất định phải vượt qua Trữ phi. Nghĩ như vậy, ngón tay bám bám chặt vào khăn lụa trong tay, hoàng thượng lại để cho Trữ phi lần này tổ chức yến tiệc thiết đãi Ngân thái tử, đây chẳng phải là có ý muốn cho Trữ phi lên nắm quyền hậu cung?
Từ sau khi thái hậu đi, nữ nhân trong hậu cung này đều âm thầm tranh đấu sau lưng nhưng cũng không thể dò ra tâm tư của Hoàng thượng! Bất quá lần này mở tiệc thiết đãi Thái tử Thập Ngân quốc,là cơ hội hiếm có! Nhưng…không nghĩ rằng lại bị Trữ phi kia giành mất.
Trên da đầu cảm thấy xót, cung nữ nhìn tóc trên tay bị dọa quỳ phịch một tiếng xuống đất.
“Nương nương tha mạng”
“Đưa xuống đánh thật nặng cho ta”
Khuôn mặt kiều mỵ động lòng người của hoa phi giờ phút này có hơi vặn vẹo nhìn qua rất dọa người.
Tiếng quát tháo đến cung nữ thê thảm kia làm cho những cung nữ đang ở đó thân thể cũng khẽ run lên
“Các ngươi đừng có làm cho Bổn cung tức giận, nhanh nhanh lên một chút cho ta” nghĩ đến vẻ mặt đắc ý của Trữ phi, nàng trong lòng hận đến nghiễn răng nghiến lợi.
“Dạ…nương nương..” cũng nữ kế tiếp ngay lập tức tiến lên phía trước.
Trữ quang vinh điện, thanh tú lịch sự tao nhã, mỹ lệ nhẹ nhàng, bóng dáng xinh đẹp tuyệt trần duyên dáng yêu kiều, dung nhan động lòng người tâm động không dứt, so với Hoa phi kiều mỵ đoan trang, Trữ phi lại có vẻ đẹp thanh nhã ngại ngùng.
“Nương nương, đã đến giờ…”
Khuôn mặt mỹ lệ lộ ra thất vọng, Hoàng thượng cũng không đến đây đi cùng nàng. Nghĩ lại, hay là bây giờ Hoàng thượng đang thiết đãi Ngân thái tử? trên mặt khẽ cười, trong lòng hoàng thượng vẫn có nàng.Lần này Hoàng thượng giao cho nàng tổ chức yến hội, việc này…có phải ý nghĩa là trong lòng Hoàng thượng rất coi trọng nàng?
Nghĩ như vậy, trong lòng như được rót mật, khuôn mặt cũng vì thế mà kiều mỵ như hoa.
Trên điện Kim Loan, văn võ bá quan cùng gia quyến tụ tập chung một chỗ, bàn chuyện phiếm với nhau. Mà những nam thanh khuê tú cũng lần lượt ngồi thành đôi với nhau,lời nói nũng nịu nhỏ nhẹ nói chuyện, thật là một phen náo nhiệt!
Tham gia yến hội lần này không chỉ có danh môn quý tốc của Thiên Vũ mà còn có thể nhìn thấy tận mắt phong thái của Thái tử Thập Ngân quốc! nói không chừng còn có thể được Hoàng thượng nhìn trúng, nghe nói Hoàng thượng trẻ tuổi tuấn mỹ vô cùng! Các vị tiểu thư danh giá đáy mắt cũng khởi động như mạch nước ngầm.
“Hoàng thượng giá lâm, Thái tử Thập Ngân quốc tới”
Thanh âm bén nhọn của thái giám làm thức tỉnh mọi người đang đắm chìm vào suy nghĩ, vội vàng quỳ xuống.
Vũ Mặc Phong nhìn chung quanh toàn điện, sau đó hướng người bên cạnh nói: “Ngân thái tử, mời ngồi”
Mà Ngân thái tử nhìn thấy phía sau của hắn là 2 tên thị vệ thân cận, còn có cả Đang vương, Hiên vương.
“Thiên Vũ hoàng, mời” Ngân Lưu Nhân ôn hòa trả lời.
Đi lên chỗ ngồi thượng vị, Vũ Mặc Phong để hai tay lên long ỷ, hai bên đặt hai cái ghế, chắc là chỗ ngồi của nương nương.
“Các khanh bình thân”
“Tạ Hoàng thượng”
Các vị tiểu thư đứng ở đằng xa đều len lén nhìn vị nam tử ngồi trên cao kia nhất thời bắt gặp đôi mắt đẹp tuyệt vời, bàn tay phải vuốt vuốt ngực mới khống chế được khiếp sợ mãnh liệt ở trong lòng! Hoàng thượng tuấn mỹ đến như vậy sao? trong lòng mỗi người đều có tâm tư riêng.
“Hoa phi nương nương tới, Trữ phi nương nương tới”thanh âm thái giám làm tất cả mọi người cùng hướng tới hai giai nhân đang nhẹ nhàng đi tới.
Bên trái là Hoa phi một thân y phục đỏ rực, thiên sinh lệ chất có nụ cười hoàn mỹ,khí chất kiều mỵ động lòng người làm cho trước mắt mọi người đều sáng ngời.
Mà bên phải là y phục hồng nhạt mà nhẹ nhàng, là Trữ phi làm rung động lòng người!
“Thiếp tham kiến Hoàng thượng”
“Ân, ái phi ngồi đi” thanh âm nhàn nhạt cũng không vì mỹ nhân mà thay đổi.
Nhìn hai vị giai nhân kiều mỵ bên cạnh Hoàng thượng, bên dưới không ít người cảm thấy đố kị! hai vị Hoa phi, Trữ phi này tuy có vẻ đẹp thùy mỵ nhưng các nàng cũng đâu có kém a, vì sao người ngồi trên đó không phải là các nàng?
“Hậu cung của Thiên Vũ hoàng nói vậy có vô số mỹ nhân, như hai vị nương nương thùy mỵ đây đã nổi bật toàn điện rồi” Ngân Lưu Nhân ôn hòa cười nói với hai vị nương nương.
“Dung nhan kém cỏi có thể để vào mắt Thái tử là đã may mắn lắm với tỷ muội chúng ra rồi” Trữ phi nghe vậy liếc măt nhìn Hoa phi một cái rồi trả lời.
“Hoàng thượng, hôm nay các vị thiên kim tiểu thư khuê nữ cũng vì Hoàng thượng mà chuẩn bị một tiết mục” một gã đại thần tiến lên nói.
“Nga, trẫm cũng rất mong chờ” Vũ Mặc Phong khóe miệng hơi cười lộ ra, càng làm cho các nàng ở đây tim đập mạnh.
“Ha ha, mỹ nữ Thiên Vũ, xam ra quả đúng là thế a? Lưu Nhân không biết có được mang mỹ nhân về hay không?” ánh mắt tà mỵ của Ngân Lưu Nhân chợt lóe, lát sau ôn hòa nói.
“Thái tử, bọn họ có thể lọt vào mắt thái tử hay không đó là phúc phận, các cô gái ở Thiên vũ từ trước đến giờ vẫn rất đặc biệt, mà Thái tử có thể làm trái tim của các nàng hay không là việc của thái tử”
“Ha ha, được, Thiên Vũ hoàng hảo nhân hảo ngữ, ta xin kính người một ly”
Vũ Mặc Phong đưa kim tôn lên ngang người.
Bên cạnh hắn Hoa phi cùng Trữ phi đôi mắt đẹp đều híp lại! Nơi này sao xuất hiện nữ nhân nhiều như vậy?
Những giai nhân ngoài cửa khi nghe lời của Thái tử Thập Ngân quốc cũng âm thầm sôi sục đánh giá lời đồn gần đây về Ngân thái tử này, đến khi gặp mặt vị thái tử này mới rõ ràng sửng sốt! Thật đúng là nam tử ưu nhã tuyệt luân! Quá hoàn mỹ làm cho các nàng cũng có vài phần hy vọng.
Trong lòng thầm nghĩ, thì ra trên đời lại có nhiều tuyệt thế nam tử như vậy a~
“Lộ vương gia, Dương công tử đến” thanh âm thái giám truyền vào trong điện, con ngươi của Vũ Mặc Phong hiện lên tia mừng như điên!
Ngân Lưu Nhân đang nâng ly rượu trong tay cũng ngưng lại, đều không hẹn mà cùng đem tầm mắt hướng tới bên ngoài đại điện.
Dưới ánh nến sáng ngời, đèn đuốc sáng rực mà người bước vào như mang một vòng minh nguyệt hấp dẫn toàn bộ ánh mắt mọi người.
Một thân cẩm y,dung nhan tuấn lãng sắc lạnh như khắc, vóc người cao lớn thon dài hơi ngang tàng, nhưng trong đáy mắt lại có hàn băng lãnh khốc làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào. Đó chính là Lộ vương Vũ Mặc Nhiên trứ danh vô tình!
Mà một nam nhân khác làm cho người ta ngừng cả việc hít thở lại, trên đời lại có một mỹ nam tử như vậy sao? một thân nguyệt y phục màu trắng để cho hắn phảng phất một khí chất tiêu diêu như tiên, khuôn mặt tinh xảo như một cô gái cười tựa như tiếu phi tiếu, mày kiếm khẽ nhếch làm tăng thêm phần anh khí làm cho người ta cũng không còn ngộ nhận đây là một cô gái, lúm đồng tiền nơi khóe miệng như ẩn như hiện! Vẻ đẹp của hắn thậm chí còn hơn hẳn so với nữ tử ngồi đây.
Hai người cất bước đi vào điện nhưng lại cố ý đi chậm lại! Phía sau hai người như ẩn như hiện một màu lam thanh nhã.
Trong mắt mọi người cũng nổi lên tò mò, có thể làm cho hai vị nam nhân như thế này đi chậm lại chờ thì sẽ là người tao nhã đến mức nào?
Mà vài vị đại thần ở đây cũng hiểu rõ, nhất định là vị danh chấn lòng vua dân Uông Tùy Tâm cô nương!
Cảm nhận được một nhiều ánh mắt đang quăng trên người mình, Uông Chấn hơi ngẩng đầu lên, tiếp nhận ánh mắt lấy lòng từ các nơi đưa đến hắn! trong lòng nghĩ tới phải làm thế nào để tiến gần lại nữ nhi của hắn! Con ngươi từ trước đến giờ đều đa mưu túc trí lộ ra suy nghĩ sâu xa. Có nữ nhi này trong tay tuyệt đối là một con cờ hữu dụng nhất, không nghĩ đến nữ nhi này lại có chỗ dùng một chút.
“Thần tham kiến Hoàng thượng” “Dương Á Sơ tham kiến Hoàng thượng”
Theo hai người khom lưng hành lễ, người phái sau rốt cuộc cũng nhìn rõ hình dáng.
Các vị nữ tử vốn cho là mình tuyệt sắc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, người này mặc dù cũng có chút thùy mị nhưng so với những người ngồi đây vẫn còn kém xa!
“Bình thân, ngồi đi” ánh mắt Vũ Mặc Phong lướt qua một tia vui mừng mà không người nào nhìn thấy được. Cho dù đứng ở một nơi mỹ nhân như vân, nàng vẫn có lực hấp dẫn trí mạng.
Lộ Tùy Tâm khẽ rũ xuống lông mi thật dài, không để ý tới có bao nhiêu ánh mắt đang bắn về phía nàng. Trong lòng thì đã ở đâu thì yên ở đấy!
“Thứ dân Uông Tùy Tâm tham kiến Hoàng thượng”
“Bình thân”, Tùy Tâm, thì ra Trẫm muốn nhìn thấy ngươi như vậy.
“Uông cô nương nếu không chê có thể tới ngồi bên cạnh Vũ Mặc Hiên” Vũ Mặc Hiên nhìn cô gái đứng an tĩnh ở giữa đại điện, trong mắt lộ ra sắc thái kì dị. Vẻ đẹp của nàng những người này không thể nhìn thấy!
Mà Vũ Mặc Hiên vừa dứt lời, làm cho ánh mắt nghi hoặc của mọi người đổ dồn vào nơi đó
Ai cũng biết Hiên vương gia luôn luôn lạnh nhạt khó có người nào đến gần được, mặc dù không lãnh tình bằng Lộ vương gia nhưng cho tới giờ cũng chưa có cô gái nào lọt được vào mắt Hiên vương cả.
“Ha ha, Tùy Tâm cô nương, chúng ta lại gặp mặt” Ngân Lưu Nhân nở nụ cười, trong chỗ sâu nhất nơi đáy mắt hiện lên một tia hứng thú.
Lộ Tùy Tâm khẽ nhăn trán lại, nhìn thẳng vào Ngân Lưu Nhân đang mỉm cười, khuôn mặt vẫn bình thản như cũ: “Thái tử phong thái vẫn như cũ”
“Hiên vương, Tùy Tâm cùng Á Sơ đến đây nên ngồi cùng nhau cũng là lẽ thường, Tùy Tâm, ngồi đi”
“Ân” Lộ Tùy Tâm khẽ gật đầu.
Mà câu trả lời của nàng cũng làm cho mấy ánh mắt liền lóe lên!
“Tấu nhạc” Vũ Mặc Phong ra lệnh.
Tiến vào đại điện là một tốp hồng y nữ tử nhảy múa, bên cạnh là nhạc sĩ cũng đang trình diễn nhạc cụ trong tay, nhất thời trong điện vang lên tiếng nhạc nhẹ nhàng theo nhịp! Một mảnh ca múa mê say!
“Ngân thái tử, trẫm kính ngươi một ly” nói xong hơi ngửa đầu uống cạn ly rượu trong tay.
“Thiên Vũ hoàng khách khí” khẽ mỉm cười, uống xong rượu liền đưa chén hướng xuống.
“Tốt, các vị ái khanh cũng nâng ly lên, trẫm kính các vị ái khanh” Vũ Mặc Phong nhìn về phía mọi người trong điện, ánh mắt dừng ở một nơi vài giây rồi lại dời đi phương khác.
“Tạ Hoàng thượng” trong điện mọi người cũng đáp lại.
“Thiên vũ hoàng, nghe đồn hai vị phi tử của ngài đa tài đa nghệ, không biết tại hạ có diễm phúc được thưởng thức?”
Hướng về phía Vũ Mặc Phong trên thượng vị, Ngân Lưu Nhân nhẹ cười nói.
“Được, ái phi, Ngân thái tử đã muốn thử tài nghệ của các nàng, ái phi nghĩ thế nào”Vũ Mặc Phong vẫn như trước khẽ hỏi hai giai nhân bên cạnh.
“Hoàng thượng, Ngân thái tử bang kinh thế tài, tài hoa trên đời mọi người đều biết, nếu Thái tử đã yêu cầu, thiếp cũng xin múa một khúc làm vừa lòng Thái tử! mong Thiên vũ cùng Thập Ngân quốc mãi mãi hữu hòa thân thiết”
Trên mặt Trữ phi lộ ra rõ ràng cười một tiếng, hai bên má ửng hồng, thật là vẻ đẹp e ấp động lòng người.
“Tốt, làm phiền ái phi” mãi mãi hữu hòa? Trong con ngươi lóe lên tia giễu cợt.
Thân hình mềm dẻo uyển chuyển đang nhảy múa, những điệu vũ làm lay động y phục trên người, tư thế xoay người trên cao làm cho người ta hoa hết cả mắt, làm được cai này phải thật sự có tài mới dám biểu diễn. Khó trách lại chấp nhận nhanh như vậy!
Múa xong, chậm rãi ngừng thân, mỹ nhân khẽ thở hướng Vũ Mặc Phong cười một tiếng: “Thiếp đã bêu xấu rồi”
“Được rồi, ái phi nghỉ ngơi một chút đi” Vũ Mặc Phong không biết mình đã nhìn thấy những thứ như vậy biết bao nhiêu lần rồi, trên khuôn mặt tuấn mỹ cũng không có gì biến hóa.
Trữ phi nhìn Hoàng thượng, khẽ cúi đầu, che dấu mất mát trong ánh mắt, Hoàng thượng cũng không vì điệu múa của nàng mà động lòng! Là nàng nhảy không đẹp sao? không thể lọt vào mắt Hoàng thượng?
“Thiên vũ hoàng thật có phúc khí lớn a! Thật khiến Ngân Lưu Nhân ngưỡng mộ khôn cùng” Ngân Lưu Nhân vỗ nhẹ tay, rồi sau đó một tràng vỗ tay cùng vang lên.
Lộ Tùy Tâm khóe miệng hơi giơ lên, Vũ Mặc Phong này đúng là có diễm phúc, hậu cung của hắn đúng là một hang ổ toàn mỹ nhân!
Nhìn nàng khẽ cười, tròng mắt Vũ Mặc Phong bỗng lóe lên, khóe miệng cũng nhẹ cười: “Uông cô nương hình như có chút xem thường?”
Trong tích tắc, Lộ Tùy Tâm lại một lần nữa trở thành tiêu điểm của mọi người.
Ánh mắt hiện lên tia sáng, tên Vũ Mặc Phong này tuyệt đối là cố tình.
“Điệu múa của nương nương quả thật như chim bay lượn trên trời, nhân gian khó có được vài lần chiêm ngưỡng, Tùy Tâm cũng cảm thấy rung động trong lòng” dù nói khách khí nàng cũng sẽ nói.
“Hay cho câu như chim bay lượn trên trời, nhân gian khó được vài lần chiêm ngưỡng” Vũ Mặc Hiên đứng lên khẽ cười nói.
“Uông cô nương xuất khẩu thành thơ, Vũ Mặc Hiên thật thấy hổ thẹn với mình”
Ngân Lưu Nhân đưa ly rượu lên môi liền dừng lại, ánh mắt rũ xuống hiện lên một đạo tinh quang!
Trữ phi nghe thế trên mặt lộ vẻ cười, hướng cô gái kia nhìn mấy lần.
Những cô gái khác mặc dù đều biết điệu múa của Trữ phi không tệ, nhưng lại lộ ra ánh mắt xem thường. Các nàng cũng không hề kém.
Chẳng qua cô gái dung nhan thường thường này thật đúng là có chút nịnh bợ! Nghĩ đến thế liền quăng ánh mắt khinh thị vào người đang ngồi đó.
Trữ phi liếc mắt nhìn qua toàn điện, khóe miệng nhẹ nở nụ cười: “Không biết cô nương là thiên kim nhà nào a?”
Mà lời nói vừa ra đã khiến cho toàn điện im lặng, người biết thì muốn xem nàng trả lời như thế nào, người không biết thì lộ vẻ tò mò.
Lộ Tùy Tâm đang định trả lời thì Uông Chấn đã nhanh chân bước lên: “Bẩm nương nương, đây là tiểu nữ của ty chức Uông Tùy Tâm”
Mà hắn vừa nói xong cũng làm cho sắc mặt mọi người không rõ.
Hàn quang trong ánh mắt Vũ Mặc Nhiên bắn thẳng về phía Uông Chấn.
Trữ phi mắt đẹp kinh ngạc nhưng ngay sau đó khôi phục lại bình thường! Nàng ta chính là Uông Tùy Tâm truyền thuyết mà mọi người bàn tán sôi nổi đó sao?
“Thì ra là như vậy a, Uông đại nhân, Uông tiểu thư rất có duyên với bổn cung, Hoàng thượng, thiếp kính Uông tiểu thư một chén có được hay không?” thẹn thùng chuyển hướng tới nam nhân ngồi trên cao, lời nói của Trữ phi ôn nhu mà nhỏ nhẹ.
Trong mắt Vũ Mặc Phong hiện lên tia bí hiểm! Nhìn thoáng qua mọi người trong đại điện rồi cúi xuống nhìn Trữ phi.
Khóe miệng khẽ mỉm cười: “Được”
“Tạ Hoàng thượng”
Trữ phi dời tầm mắt xuống mọi người: “Bổn cung kính cô nương một chén! Cảm tạ cô nương đã tán dương!”
“Xin lỗi, nương nương, Uông Tùy Tâm không biết uống rượu, xin lấy trà thay rượu đáp lễ nương nương”
Lộ Tùy Tâm không để ý đến người khác đang ngạc nhiên, nâng chung trà lên phía Trữ phi ở trước, một ngụm uống hết. Trong lòng nghĩ tới, xem ra thứ xã giao này thật đúng không phù hợp với nàng, yến hội này quả thật nhàm chán vô vị! nếu như có thể nàng tình nguyện đi ngủ một giấc chứ cũng không ngồi yên ở đây, nhìn một đám nữ nhân tranh thủ tình cảm,còn nam nhân thì bắt đầu khởi động như mạch nước ngầm.
Hoa phi trong mắt có một tia vui vẻ, Trữ phi, cũng có lúc phải kinh ngạc! Chuyển hướng tới Vũ Mặc Phong khẽ mỉm cười:
“Hôm nay ở đây giai lệ như vân, Hoàng thượng, thiếp có chủ ý, không biết có nên nói hay không?” nhìn thoáng qua Trữ phi, Hoa phi có thâm ý khác nói.
“Ái phi cứ nói”
“Tạ Hoàng thượng, thiếp nghĩ, hôm nay có rất nhiều giai nhân, mà Uông tiểu thư xuất khẩu thành câu, sao không để các vị tiểu thư ở đây so tài thơ phú,đối đáp văn chương? Nếu trả lời sai sẽ phạt ba ly rượu”. Nàng từ trước tới giờ thi từ tinh thông, tin rằng trận này sẽ không ai lấy được danh tiếng của nàng! Nàng đây nổi danh tài nữ, ngay cả Lý Tịch từng mệnh danh là tài nữ kinh thành cũng không phải đối thủ của nàng. Những người này…hôm nay nàng phải làm cho mấy nữ nhân vọng tưởng chim sẻ hóa thành phượng hoàng này mở mang tầm mắt ra một chút, xem xem mình nặng được mấy lượng còn dám đi so đo!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook