Thất Phu Nhân
-
Chương 49: Khí hòa bình tâm nói chuyện
Khi ánh mắt hắn hiện lên vẻ soi mói, Lộ Tùy Tâm mới chầm chậm kể lại chuyện đã xảy ra ở Du Nhiên cư…
“Bổn vương có nên nói ngươi thật to gan lớn mật không? Ngươi tự cho là mình thông minh sao?” nữ nhân này còn…còn thật là thông minh đáng chết.
Đúng là chọc vào phiền toái! Một lần chọc đến hai nam nhân không thể đụng vào! Thật là muốn bóp chết nàng!
“Uông Tùy Tâm, Bổn vương thực quá xem thường ngươi rồi”. Và cũng cả hối hận nữa, ngươi bây giờ đúng thật đặc biệt, thông minh sẵn có, đầu tiên là một mình xuất phủ, trêu chọc hai nam nhân, sau đó lại nghênh ngang trở về tự mình cơ trí thoát khỏi địch ý của đám nữ nhân hậu viện, chỉ mấy câu nói đã đâm thẳng vào tâm tư của hắn, cố ý chọc giận hắn…đây tất cả đều là mục đích của nàng!Nàng…đúng là có chút thủ đoạn! ngay cả hắn cũng bị nàng lợi dụng.
Chẳng qua là…mục đích cuối cùng của nàng là gì? Nàng nên biết đã vào vương phủ thì đến chết vẫn là nữ nhân của Vũ Mặc Nhiên, cho dù bị hưu, bị vứt bỏ cũng vĩnh viễn không thể ra khỏi vương phủ nửa bước, nàng thông minh như vậy sao không đến hấp dẫn sự chú ý của hắn, mà lại nhất mực chọn con đường tránh xa hắn, một chiêu này có thể nói là rất lợi hại, nếu nàng có mục đích thì thừa khả năng hấp dẫn toàn bộ tâm tư của hắn, này…nữ nhân này là thiên tài! Lấy lui làm tiến đều bị nàng dùng hết.
“dừng lại, dừng ngay cái ý nghĩ ngu xuẩn tự cho mình là đúng của ngươi đi” nhìn thần sắc trên mặt hắn, hơn nữa còn cực kì bí hiểm làm cho Lộ Tùy Tâm không nhịn được ra mặt cắt đứt cái suy nghĩ ấy của hắn! Đồ nam nhân tự cao tự đại làm cho nàng thực sự rất tức giận!
“Nga! Làm sao? Bổn vương đang suy nghĩ cái gì làm sao ngươi biết được? hay là Bổn vương đã đoán đúng cho nên mới thẹn quá hóa giận rồi?”Con ngươi bình thản như nước của Vũ Mặc Nhiên không khỏi giật mình, rồi trên mặt tách ra như nụ cười mùa xuân. Lời nói ra cũng mang theo chút châm chọc.
Nam nhân này điên rồi! Lộ Tùy Tâm thầm nghĩ! Nàng cũng thật là ngu ngốc, cho là cùng hắn nói chuyện thật tình một chút là có thể làm hắn nghe lời! Nói chuyện với người như đàn gảy tai trâu thaatk ngu xuẩn nhất trên đời, thế mà nàng lại đang làm như thế.
“Mục đích của ta là..” nhìn thẳng vào Vũ Mặc Nhiên nở nụ cười chói mắt, nhả ta từng câu từng chữ: “Rời đi cái chỗ ngồi vây khốn này”
“Một ngày nào đó ta cũng sẽ rời đi, là người tất sẽ có biện pháp, kỳ tích cũng có thể xuất hiện. Ta phấn đấu cả đời, ta không tin sau này lại phải làm một trong vô số bạch cốt trong vương phủ của ngươi”
Nhìn nữ nhân trước mắt, nụ cười của Vũ Mặc Nhiên dần dần biến mất, mục đích của nữ nhân này quả nhiên là như thế! Hay cho một Uông Tùy Tâm!
“Bổn vương có nên nói ngươi thật to gan lớn mật không? Ngươi tự cho là mình thông minh sao?” nữ nhân này còn…còn thật là thông minh đáng chết.
Đúng là chọc vào phiền toái! Một lần chọc đến hai nam nhân không thể đụng vào! Thật là muốn bóp chết nàng!
“Uông Tùy Tâm, Bổn vương thực quá xem thường ngươi rồi”. Và cũng cả hối hận nữa, ngươi bây giờ đúng thật đặc biệt, thông minh sẵn có, đầu tiên là một mình xuất phủ, trêu chọc hai nam nhân, sau đó lại nghênh ngang trở về tự mình cơ trí thoát khỏi địch ý của đám nữ nhân hậu viện, chỉ mấy câu nói đã đâm thẳng vào tâm tư của hắn, cố ý chọc giận hắn…đây tất cả đều là mục đích của nàng!Nàng…đúng là có chút thủ đoạn! ngay cả hắn cũng bị nàng lợi dụng.
Chẳng qua là…mục đích cuối cùng của nàng là gì? Nàng nên biết đã vào vương phủ thì đến chết vẫn là nữ nhân của Vũ Mặc Nhiên, cho dù bị hưu, bị vứt bỏ cũng vĩnh viễn không thể ra khỏi vương phủ nửa bước, nàng thông minh như vậy sao không đến hấp dẫn sự chú ý của hắn, mà lại nhất mực chọn con đường tránh xa hắn, một chiêu này có thể nói là rất lợi hại, nếu nàng có mục đích thì thừa khả năng hấp dẫn toàn bộ tâm tư của hắn, này…nữ nhân này là thiên tài! Lấy lui làm tiến đều bị nàng dùng hết.
“dừng lại, dừng ngay cái ý nghĩ ngu xuẩn tự cho mình là đúng của ngươi đi” nhìn thần sắc trên mặt hắn, hơn nữa còn cực kì bí hiểm làm cho Lộ Tùy Tâm không nhịn được ra mặt cắt đứt cái suy nghĩ ấy của hắn! Đồ nam nhân tự cao tự đại làm cho nàng thực sự rất tức giận!
“Nga! Làm sao? Bổn vương đang suy nghĩ cái gì làm sao ngươi biết được? hay là Bổn vương đã đoán đúng cho nên mới thẹn quá hóa giận rồi?”Con ngươi bình thản như nước của Vũ Mặc Nhiên không khỏi giật mình, rồi trên mặt tách ra như nụ cười mùa xuân. Lời nói ra cũng mang theo chút châm chọc.
Nam nhân này điên rồi! Lộ Tùy Tâm thầm nghĩ! Nàng cũng thật là ngu ngốc, cho là cùng hắn nói chuyện thật tình một chút là có thể làm hắn nghe lời! Nói chuyện với người như đàn gảy tai trâu thaatk ngu xuẩn nhất trên đời, thế mà nàng lại đang làm như thế.
“Mục đích của ta là..” nhìn thẳng vào Vũ Mặc Nhiên nở nụ cười chói mắt, nhả ta từng câu từng chữ: “Rời đi cái chỗ ngồi vây khốn này”
“Một ngày nào đó ta cũng sẽ rời đi, là người tất sẽ có biện pháp, kỳ tích cũng có thể xuất hiện. Ta phấn đấu cả đời, ta không tin sau này lại phải làm một trong vô số bạch cốt trong vương phủ của ngươi”
Nhìn nữ nhân trước mắt, nụ cười của Vũ Mặc Nhiên dần dần biến mất, mục đích của nữ nhân này quả nhiên là như thế! Hay cho một Uông Tùy Tâm!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook