Ban đêm, Thất Nương để Song My ở lại ngủ cùng nàng.

Hai người nằm xuống, Song My nghiêng mặt sang hỏi:

“Tiểu thư, rốt cuộc người đồng ý hay là không đồng ý vậy?”

Thất Nương cũng quay sang:

“Ta đang nghĩ xem em có thể nhịn được bao lâu mới hỏi, thấy chưa, nhịn không được rồi.”

Song My làm nũng: “Đúng thế a, nhưng tiểu thư đừng giận, Giang Kiếm ca ca và Lâm Nhị thúc mang chuyện của người ra đánh đố mọi người, trong phủ có rất nhiều người cá cược đó.”

“Bọn họ…” Thất Nương bật cười lắc đầu, “vậy họ cá những gì?”

“Giang Kiếm ca ca cược tiểu thư không đồng ý hôn sự với Thiếu tướng quân, nhưng Lâm Nhị thúc lại cá ngược lại, hai bên tỉ lệ là một ba.”

Thất Nương có chút đăm chiêu:

“Có vẻ như số người cược ta đồng ý chiếm đa số a!”

“Vậy ý của tiểu thư là gì ạ?”

Thất Nương trong mắt ánh lên suy nghĩ phức tạp, thật lâu cũng không nói gì. Song My đợi một lúc, nhịn không được lại mở miệng hỏi tiếp, Thất Nương cầm hai tay nàng nói:

“Song My, em có sợ hãi không? Bên mình không còn người thân, không biết tương lai sau này sẽ ra sao? Cảm giác muốn khóc cũng không dám khóc…..”

Song My không rõ tại sao tiểu thư bỗng nhiên lại hỏi như vậy, nhưng nàng vẫn gật đầu đáp:

“Trước kia thì có, muốn cha, muốn mẹ, còn muốn Đại ca, Nhị ca…”

Thất Nương cười thê lương:

“… Song My, ta cũng sợ hãi.”

Người khác đều nghĩ nàng là Nhị tiểu thư Lưu phủ, chẳng phải buồn bực hay lo nghĩ điều gì, nhưng nàng hiểu rõ chính mình…. Bịa đặt thân phận, không dám trước bất kỳ ai lộ ra lai lịch thật sự của mình, khắp nơi đều là lo lắng.. Tại một thế giới khác, nàng cảm thấy chính mình giống như một người bị vứt bỏ lại một nơi xa lạ, trong tay không có phương tiện gì, bên người cũng là người lạ, sợ hãi và mờ mịt khiến cho nàng thường bừng tỉnh giấc giữa đêm.

Thì ra không có người nhà bên cạnh, lòng nàng lại hư vô đến vậy.

Thật buồn cười, trước kia nàng học các thủ đoạn chỉ để ứng phó người nhà, hiện tại lại dùng để sinh tồn.

“Tiểu thư sợ hãi sao?” Song My không hiểu lắm.

Thất Nương không đáp lại, ánh mắt âm u: tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng ta đã đi vào thế giới này, cũng chỉ có thể thuận theo quy tắc nơi đây mà sống sót.

Tại nơi này, nữ tử trên đời hạnh phúc phụ thuộc vào dây tơ hồng…. Toàn bộ đều phải trông vào người phu quân, vinh nhục họa phúc thậm chí ngay cả sinh tử đều nằm trong tay một người là hắn, tại đây trên đời phận nữ nhi hèn mọn như thế nào, nếu làm không tốt thậm chí còn không bằng con kiến, nhìn Ngũ Nương cùng các tỷ muội của nàng thì biết.

“Mấy ngày nay tiếp xúc nhiều với tên râu rậm, ít nhất ta cũng hiểu ra vài điều”, nàng thu lại ánh mắt xa xăm, dừng trên mặt Song My, “thứ nhất, hắn là nam nhân có làm có chịu.” Hắn lần trước… chuyện đến Lưu phủ cầu hôn có thể nhìn ra, “thứ hai, hắn sẽ không dùng vũ lực với nữ nhân”, ở chợ tuy đánh nhau trong đám đông lộn xộn nhưng hắn vẫn cẩn thận tránh khỏi Phạm đại tẩu, chỉ chống trả lại mấy người khác.

Thất Nương chậm rãi ngồi dậy:

“Ta và râu rậm ước định, ta và hắn, trong vòng một năm xem hai người trong lòng có ai không đã, trước cầm tín vật hắn đưa, ngọc bội này trông cũng tốt, em cầm lấy, tương lai không chừng sẽ thành vật cứu mạng.”

Song My cả kinh nói:

“Tiểu thư đây là tín vật, sao có thể cho em? Chẳng lẽ người không muốn gả cho Thiếu tướng quân? Người không phải nói hắn tốt lắm sao?”

Thất Nương phất tay mỉm cười nói:

“Cũng không phải không muốn, mà là không thể. Ta hỏi em, trên đời này nữ nhân coi trọng nhất là cái gì?”

Song My đáp: “Đương nhiên là phu quân tốt.” Tuy nói nàng đi theo Thất Nương một thời gian, tư tưởng cũng cởi mở hơn so với các nữ nhân khác, nhưng vẫn không đi quá xa cách suy nghĩ tiêu chuẩn của thế nhân.

Thất Nương lắc đầu:

“Trên đời này, cái quý trọng nhất của nữ tử chính là trinh tiết…. râu rậm mặc dù con người rất tốt, nhưng em đoán xem, nếu hắn biết ta không còn thân xử nữ, hắn có thể đối với ta ra sao?”

Song My kinh hãi không hiểu, nhìn chằm chằm Thất Nương, nói không lên lời.

Thất Nương khe khẽ thở dài:

“Vì ngoài ý muốn, cách đây mấy năm ta đã không còn là xử nữ, ta không cố ý lừa gạt các ngươi, nhưng lời thế này, không biết phải mở miệng thế nào mà thôi.”

Song My cho đến giờ hỗn loạn đến không hiểu gì nữa, trong lòng nàng chỉ nghĩ đến một việc: “Tiểu thư, vậy làm sao bây giờ? Người về sau nên làm sao bây giờ?” Nàng bỗng nhiên nhận ra tính nghiêm trọng của việc này: “Người tương lai dù sao cũng phải gả chồng, vạn nhất bị người phát hiện…”, thực không dám tưởng tượng hơn nữa… lập tức nước mắt rớt xuống như mưa.

Thất Nương thở dài: “Em thích khóc như vậy, bảo ta làm sao mà yên tâm đi được đây?”

“Tiểu thư phải rời khỏi Lưu gia?” Song My nắm chặt tay Thất Nương, khẩn trương hỏi.

“So với tương lai để mọi người cùng chịu vũ nhục, không bằng ta rời đi còn có một đường sống, chỉ là không nỡ rời bỏ em thôi.”

Đây là nói thật, Thất Nương nguyên chỉ nghĩ muốn bồi dưỡng một nha đầu trung thành, nhưng nàng dạy Song My đọc sách biết chữ, ngày đêm làm bạn, đã sớm không chỉ là chủ tớ với nhau, đương nhiên cũng muốn tính toán cho nàng.

“Ta nghĩ, ta sớm hay muộn cũng phải rời đi, chỉ lo lắng cho tương lai của em…”

“Tiểu thư….”

“Em hãy nghe ta nói hết. Văn Ngọc Hổ con người không xấu, nếu về sau em gặp phiền toái gì, hãy cầm tín vật này đi nhờ hắn hỗ trợ, có lẽ có tác dụng.”

Tiểu thư không tính toán cho mình mà lại suy nghĩ cho nàng như vậy, Song My sớm đã khóc không thành tiếng, Thất Nương khuyên một hồi lâu mới ngừng lại, nàng nhìn Thất Nương nói:

“Tiểu thư đối với Song My thật tốt, tỷ tỷ ruột cũng chỉ đến vậy mà thôi, tương lai tiểu thư đi đâu Song My cũng nhất định phải theo cùng, miếng ngọc này, vẫn là tiểu thư giữ đi.”

Nàng ánh mắt kiên quyết, Thất Nương nhíu mày nói:

“Ta tương lai lang bạt kỳ hồ, chính mình cũng lo chưa xong, làm sao mang theo em đi được?”

“Tiểu thư đời này đừng nghĩ bỏ rơi được Song My, tiểu thư đi đên đâu em cũng theo đó, tuyệt đối không để tiểu thư chịu khổ sở vất vả. Tiểu thư nếu không tin, Song My sẽ thề, nếu không làm được sẽ bị Thiên Lôi đánh chết.” Song My thề nói.

“Em nha..!” Thất Nương không ngăn được, chỉ đành thở dài.

“Quên đi, chuyện tương lai nói sau, giờ muộn rồi, chúng ta ngủ đi.” Thất Nương dỗ Song My nằm xuống, “em nói sau này chúng ta đi ra ngoài làm gì tốt đây?… Ngày mai em lấy mười hai lượng bạc đi tìm Lưu bá đặt cược, hai bên không cược bên nào, chỉ cược… ta không nhận lời, cũng không từ chối, ta phải ăn cả hai bên, xem bọn họ về sau còn ai dám lấy ta ra cá cược…” Hai người thấp giọng thì thầm, dần dần chìm sâu vào giấc ngủ…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương