Đôi môi ấm áp mềm mại, thoảng hương rượu trái cây thơm ngát đầy mê hoặc, Lưu Thành Hề mơ mơ màng màng không nhịn được vươn đầu lưỡi liếm…

Bên tai truyền đến thanh âm càng ngày càng rõ ràng, là tiếng Thiên Nhai đứng đợi hắn ngoài cửa viện cùng hai nha đầu nói chuyện: “….Chúng ta làm chút canh giã rượu, Đại thiếu gia có cần uống một chút hay không?”

“Thiếu gia của ta có danh hiệu ngàn chén không say, không cần uống thứ này.”

“Nhị tiểu thư thì không chịu được rồi, mới hai chén rượu trái cây đã say… A, Nhị tiểu thư sao có thể ngủ luôn ở đây được?” Chạy vào đầu tiên là Song My, “Đại thiếu gia, làm sao để mặc tiểu thư ngủ chỗ này, cảm lạnh làm sao bây giờ? Tiểu thư đừng ngủ nữa, cẩn thận cảm lạnh…..”

Lưu Thành Hề mặt đỏ tía tai đứng bên cạnh: “Ta gọi rồi, nhưng nàng có lẽ say quá, gọi thế nào cũng không tỉnh.”

Hồng Miên và Thiên Nhai cũng lần lượt bước vào, Hồng Miên kinh ngạc: “Đại thiếu gia sao mặt lại đỏ như vậy? Thiên Nhai còn nói người là ngàn chén không say đâu, ta coi chỉ sợ cũng là khoa trương, vẫn là uống chút canh giã rượu đi.”

Lưu Thành Hề ngữ khí có chút dồn dập: “Không cần, Thất Nương giờ đang mệt, ta trở về, ngày mai lại đến tìm nàng.”

Song My gọi mà mà Thất Nương không tỉnh, tay bèn lay thật mạnh, Lưu Thành Hề liếc thấy mí mắt nàng khẽ động, cuống quýt nói: “Ta cũng mệt, Thiên Nhai chúng ta đi.” Nói xong bước vội, hai má hắn giờ đang nóng phát sốt, không thể để Thất Nương nhìn thấy bộ dáng này được.

Đi ra ngoài cửa viện còn nghe thấy thanh âm của Song My: “Tiểu thư cuối cùng cũng tỉnh, uống chút canh giã rượu rồi ngủ tiếp….”

Lưu Thành Hề bước nhanh ra khỏi Tây Tử lâu, tim còn đập loạn xạ, cước bộ chậm dần lại.

Thiên Nhai đi theo phía sau hắn lúc này trong ngực hơi thở cũng dồn dập: nguy hiểm thật! Nếu không phải hắn đúng lúc chạy nhanh ra sân, vừa vặn gặp hai nha đầu kia, chỉ sợ việc đã bại lộ.

Ai, sớm biết như thế, cho dù trời lạnh hơn nữa hắn cũng không nghĩ muốn vào nhà cho ấm…. Bất quá Đại thiếu gia từ bao giờ thích Nhị tiểu thư? Đại thiếu gia về sau phải làm sao? Dù sao Nhị tiểu thư cũng là muội muội, bất quá nói lại thì thiếu gia với Nhị tiểu thư cũng không phải là huynh muội ruột thịt…. Đang nghĩ ngợi, chân vẫn bước đi theo quán tính, bất chợt lưu Thành Hề phía trước ngừng lại khiến hắn thiếu chút nữa thì đâm sầm vào thiếu gia, hắn thắc mắc kêu: “Đại thiếu gia?”

Lưu Thành Hề nói giọng kiên quyết: “Thiên Nhai, chúng ta đến phòng của cha.”

Kết quả Lưu Trường Khanh cũng không có trong phòng ngủ, Lưu Thành Hề nghĩ lại, nói: “Chúng ta đến thư phòng.”

Thư phòng vẫn sáng đèn, nhưng kỳ quái là không có Thuận Phong đứng canh giữ bên ngoài.

Bước đến cửa, Lưu Thành Hề còn đang do dự xem nên nói với cha thế nào, chợt nghe bên trong vang lên tiếng cha thở dài: “….Ta làm như vậy, có phải bất công với Thành Hề không?” Hắn nghe thấy tên mình cảm thấy tò mò, nhìn Thiên Nhai làm động tác giữ yên lặng rồi ghé sát đầu vào cửa nghiêng tai nghe lén.

Sau đó, nghe thấy thanh âm của Mai quản sự đáp lại: “A Quang tin tưởng, lão gia làm gì cũng đều là muốn tốt cho thiếu gia, bất quá nhất định phải bắt thiếu gia đi sao? Không có biện pháp nào khác sao?”

“Ta là người từng trải, ta sợ nếu hiện tại không đem hai người tách ra, ngày sau hắn cùng Thất Nương cảm tình sâu đậm, chỉ sợ tương lai tổn thương còn nặng nề hơn nữa.” Lưu Thành Hề nghe được lời này, thân hình cứng đờ.

“Nhị tiểu thư nhân phẩm xuất chúng, cùng Đại thiếu gia không có quan hệ huyết thống, chẳng lẽ không thể…?”

“Mai quản sự, ngươi đã quên hiện giờ tộc trưởng Lưu thị là ai sao? Là Tam thúc công! Ông ta coi trọng nhất là luân lý, Thất Nương đã là nghĩa nữ của ta, trong mắt ông ta chính là muội muội của Thành Hề, đừng cho là ông ta lâu nay không quản đến chúng ta, với chuyện như thế này trong mắt ông ta chính là đồi phong bại tục, sẽ bỏ qua chúng ta tha cho Thành Hề sao?”

Mai quản sự nghẹn lời, hắn có thể tưởng tượng ra lão thái gia Lưu gia lòng đầy căm phẫn hô lớn: “Trời ạ! Đây là chuyện đồi phong bại tục a! Thiên lý khó dung a!”

“Lúc trước ta thực không nên nhận Thất Nương làm nghĩa nữ, nếu không cũng không phải khó xử như thế…” Hai người nói chuyện đứt quãng, Lưu Thành Hề đứng bên ngoài, hai bàn tay càng lúc càng nắm chặt lại, run run, Thiên Nhai trong lòng lo sợ kéo ống tay Lưu Thành Hề, chỉ ra xa, trong màn đêm dường như có người đang đi tới…

Lưu Thành Hề trở lại phòng mình, đứng sững ra một lúc lâu, bỗng nhiên nổi điên hất hết mọi thứ trên bàn, trên ngăn tủ… Âm thanh đổ vỡ vang lên loảng xoảng, Thiên Nhai hoảng sợ gấp gáp, ngăn lại không được, lại sợ trong phòng âm thanh lớn như vậy sẽ khiến người ta chú ý, thấp giọng khuyên: “Đại thiếu gia, Đại thiếu gia, đừng như vậy, cẩn thận có người nghe…” Trong phòng cũng chỉ còn những mảnh vỡ đổ nát hỗn độn, không vật nào còn nguyên trên chỗ cũ.

Lưu Thành Hề thở dồn dập, suy sụp ngã xuống ghế dựa, bên tai trái chiếc bông tai vàng lóe lên, sau đó bình thường trở lại.

Thanh âm quả nhiên đã kinh động tôi tớ, bên ngoài cửa vang lên những tiếng bước chân hỗn độn, có người lên tiếng hỏi: “Đại thiếu gia có chuyện gì vậy?”

Thiên Nhai nhìn Lưu Thành Hề ngồi yên, cuống quít đáp: “Không có gì, Đại thiếu gia uống rượu hơi say, đụng phải mấy thứ đồ đạc thôi, các ngươi cứ đi ngủ, ta sẽ dọn dẹp.”

Tiếng bước chân dần dần tản đi hết, Thiên Nhai không nói gì bắt đầu thu dọn lại, Lưu Thành Hề lãnh đạm nói: “Đi ra ngoài!”

Thiên Nhai ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, Lưu Thành Hề quát: “Không nghe thấy sao? Cút ra ngoài cho ta!”

Thiên Nhai bất đắc dĩ, đành rời khỏi phòng, nhưng cũng không dám đi xa khỏi cửa, hắn uể oải nghĩ, giao thừa của mình năm nay có lẽ phải đón ở ngoài cửa này rồi…

Lưu Thành Hề dần bình tĩnh lại, chưa bao giờ có cảm giác vô lực khiến tâm hắn trống trải như vậy.

Hắn từ nhỏ đã được Lưu Trường Khanh chọn là người kế nghiệp chuyên tâm bồi dưỡng, tuy rằng quản giáo nghiêm khắc nhưng các mặt khác cơ hồ hắn đều là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.

Bộ dạng xuất chúng, gia thế tốt, từ trước đến nay đều là người ngoài đối với hắn nịnh hót lấy lòng, chỉ có Thất Nương đối với hắn không giả bộ, khi hắn giận dữ nàng cũng không cố lấy lòng, luôn khiến cho hắn phải chiều nàng, nghĩ biện pháp làm cho nàng vui vẻ cao hứng, một người như vậy khiến cho hắn động tâm,

Chính là hiện giờ hắn mới biết được, nữ nhân hắn yêu quý, lại có thể bởi vì quang vinh của gia tộc mà vô duyên, có phải quá cười nhạo với hắn không?

Canh ba đã qua, hắn vẫn không nhúc nhích nhìn những mảnh bình hoa vỡ nát trên mặt đất, nghĩ đến lời của Thất Nương nói với Song My: trên đời này chỉ có kẻ mạnh mới có thể sống tự do tự tại, một quốc gia như vậy, một người cũng như vậy, quốc gia lớn mạnh mới có thể bảo vệ dân chúng, một người có sức mạnh mới có thể bảo vệ người mình yêu quý, chỉ có thành kẻ mạnh mới không cần xem sắc mặt của người khác.

Hắn thì sao?

Không, hắn không muốn trở thành một bình hoa vỡ, hắn muốn chính mình cường đại. Có thể hiện giờ hắn không có năng lực, nhưng về sau ai có thể nói trước được? Một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì bốn năm, một ngày nào đó hắn sẽ khiến Lưu thị tất cả đều phải nhìn sắc mặt hắn, ai cũng không thể xen vào chuyện của hắn, nữ nhân của hắn không ai có thể cướp đi.

Khóe miệng hơi gợn lên, khuôn mặt tuấn tú trong ánh đèn lúc mờ lúc tỏ lộ ra một tia ngoan lệ… Hắn biết Thiên Nhai vẫn canh giữ ngoài cửa, mở miệng nói: “Thiên Nhai, tiến vào.”

Thiên Nhai vẫn nơm nớp lo sợ đẩy cửa vào: “Thiếu gia, chuyện gì vậy?”

“Đem nơi này dọn sạch sẽ, còn có… Thay ta chuẩn bị hành lý ngày mai đi kinh thành…”

Xong chap này thấy tội cho Thành Hề quá, mà thấy Lưu Trường Khanh sao mà vô dụng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương