Đại náo phủ trạch tao ngôn phúng

Lộ ngộ Diêu Quang tặng mặc thảo

(Đại náo phủ trạch bị chậm biếm

Giữa đường gặp Diêu Quang tặng cỏ đen)

Vũ Khúc Tinh Quân chán nản bước khỏi Thiên Điện.

Lần này dù chưa bị Đế Quân nghiêm trị, nhưng tai hại nhất là đã bị ép hứa, nếu còn muốn hạ giới, chỉ sợ càng khó thực hiện. Mới vừa rồi ở trên điện không nhìn thấy Thiên Lý Nhãn kia, bất quá chẳng nghĩ cũng biết, trừ bỏ tên tiểu nhân kia, chúng tiên trên trời ai dám chọc gậy sau lưng hắn?! Nhất thời lửa giận bốc lên, quay đầu hướng phủ trạch của Thiên Lý Nhãn chạy đi.

Nhà cửa bị thiên mã tàn sát bừa bãi một phen lại qua hoang phế lâu ngày, lúc này cây cối mọc so với người còn cao hơn. Ngay tại cửa, quả nhiên gặp nam nhân cao cao vóc dáng gầy như cành khô đang ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận dọn dẹp cây cỏ.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, Thiên Lý Nhãn quay đầu, bắt gặp Vũ Khúc Tinh Quân đang đùng đùng nổi giận, khuôn mặt anh tuấn vẫn trước sau như một, đen tựa Táo quân.

Thiên Lý Nhãn đứng thẳng người, nhìn vị Tinh Quân trước mặt như sắp bốc hỏa kia, vẫn nhất phái lạnh lùng nói: “Xin hỏi Tinh Quân đến chỗ của mạt tướng là có gì chuyện quan trọng sao?”

Vị Tinh Quân trẻ tuổi không thèm tốn hơi thừa lời, câu chữ như từ kẽ răng nghiến ra: “Ta rốt cuộc làm sao đắc tội ngươi?! Thiên hạ to lớn, thiên vực rộng rãi, chẳng lẽ không còn ai khác hay sao?! Cố tình phải chỉnh chết ta mới được?”

Thiên Lý Nhãn chỉ là sửng sốt, không nói.

Đúng vậy, trên trời dưới đất nơi nào chẳng rộng lớn, mỗi ngày những việc nhìn thấy đều là đếm không xuể, thế nhưng cố tình ánh mắt lại luôn đuổi theo hào quang của vì sao xa xôi mà cao ngạo kia, nhất cử nhất động, đều không muốn bỏ qua.

Như thế, có phải đã quá mức quái dị rồi không?

Thấy hắn lặng yên không nói, Vũ Khúc Tinh Quân lập tức nhận định đối phương sợ tội nên không dám phản bác, nhớ tới vừa rồi suýt nữa bị Thượng Đế hạ phán làm súc sinh, suýt nữa thì bị biến thành một đầu trư tai to mặt lớn, hỗn ăn lừa uống chỉ đợi làm thịt, hắn lại giận để đâu cũng không hết.

“Ầm vang!!” Một tiếng nổ đem Thiên Lý Nhãn giật mình đánh tỉnh, nâng mắt liền thấy, vị Tinh Quân đang phẫn nộ đã đứng giữa một đống tro bụi, cả bức tường trong viện chịu không nổi một quyền của hắn, ầm ầm sập xuống.

Thiên Lý Nhãn có chút mạc danh kỳ diệu (kỳ quái), không thể phủ nhận trước đây vì mình bóc trần việc Vũ Khúc Tinh Quân trốn xuống trần gian, quả thật đã khiến vị Tinh Quân trẻ tuổi này ăn đủ đau khổ, cho nên dù nhiều lần bị hắn hướng mình quấy rầy bản thân cũng chỉ xem như vô sự, nhưng bốn trăm năm phạt tội đã qua, hiện giờ hắn đã khôi phục một thân tự do, lại còn tìm mình phiền toái, cũng không khỏi quá mức rồi đi!

Mặc dù pháp lực có thể không mạnh, nhưng không có nghĩa tính tình của hắn cũng là yếu đuối.

Con ngươi lợi hại như điện hiện lên một tia giận dữ, nhìn tường viện vô tội trên mặt đất bị đánh thành từng mảnh nhỏ, không biết phải mất bao nhiêu công phu mới có thể phục hồi, Thiên Nhãn thần tướng khuôn mặt đông lạnh, ngữ khí trở nên cứng rắn: “Tinh Quân quấy rối nơi ở của mạt tướng, lại đánh sập tường viện là vì sao?”

“Biết rõ còn hỏi!!”Vũ Khúc Tinh Quân lửa giận nóng ruột, liều chết trừng khuôn mặt cương thi của người kia, quát, “Ngươi trước mặt Đế Quân hạch tội ta, đánh đổ tường này của ngươi còn tính là nhẹ! Nếu còn dám nói hươu nói vượn, ta liền đem cả nơi này của ngươi thiêu trụi!”

“Mạt tướng là thuận theo sự thật bẩm báo, bất quá chỉ là tận trung với chức trách của mình. Trái lại Tinh Quân một mình hạ phàm, phạm vào giới luật của thiên đình, hiện giờ lại làm như bản thân làm chuyện đúng lý hợp tình.”

“Ngươi ──”

“Còn nữa, nhẹ thì đánh đổ tường, nặng thì đốt trạch phủ, đường đường là một Tinh Quân thiên đình so với bọn du côn lưu manh luôn hoành hành ngang ngược nơi hạ giới, có gì khác nhau?”

Thiên Lý Nhãn nói chuyện bình thản, nghe thì giống như đang kể chuyện, nhưng trong ngữ điệu mỗi câu chữ đều hàm chứa ý vị nói móc, nói đến Tinh Quân cả người khó chịu, nhưng cố tình lại cực hợp tình hợp lý, không thể nào cãi lại, nhất thời khiến Vũ Khúc Tinh Quân lời mắng đã lên đến miệng chỉ đành tức giận nuốt lại xuống hầu.

“Tường viện bị sập, làm phiền Tinh Quân tu bổ lại thích đáng.”

“Vô nghĩa!!”Vũ Khúc Tinh Quân không thể ngờ gia khỏa lúc nào cũng vô thanh vô tức cư nhiên lại là một khối xương cứng, không kiêu ngạo không siểm nịnh, mồm mép lại còn thật sự lợi hại. Trơ mắt thấy mình chiếm không được lợi thế, giận dữ, phẩy tay áo bỏ đi.

Nhìn thân ảnh người kia đáp mây mạnh mẽ rời đi, Thiên Lý Nhãn không khỏi cười khổ.

Chẳng lẽ hắn có khả năng cường ngạnh giữ Vũ Khúc Tinh Quân ở lại, bắt hắn tu bổ tường viện cho mình sao?

Nam nhân cao gầy bất đắc dĩ lại ngồi xổm xuống, trong đống tro bụi đang chậm rãi lắng lại, lục tìm những mảnh tường vẫn còn nguyên vẹn.

※※※※※※※※※※

Cái tên Thiên Lý Nhãn đáng giận!!

Vũ Khúc Tinh Quân đằng vân giá vũ bay thẳng trở về phủ đệ của mình.

Hắn từ trước đến nay tiêu dao tự tại, cho dù có ở thiên giới, quy điều có hơi nhiều một chút, cũng không vây được hắn, lui tới thế gian là chuyện bình thường dễ dàng, thế nhưng giờ mạc danh kỳ diệu lại có thêm một đôi thiên lý nhãn lúc nào cũng nhìn chằm chằm mình, giống như con diều đang ngao du chân trời, đột nhiên phát hiện trên chân không biết lúc nào bị buộc một sợi dây xiềng xích, tùy thời liền bị túm trở về.

Đồ tiểu nhân lắm miệng! Hôm nay cũng không biết có bao nhiêu tiên gia trốn xuống nhân gian, ở nhân thế lưu lại đủ loại giai thoại, cố tình gia khỏa kia coi như không biết không thấy, chi chăm chăm kể tội hắn.

Vừa nghĩ đến cái mặt vô sắc xám trắng hoàn toàn không có biểu tình rồi đến miệng lúc nào cũng chỉ biết nói bậy đâm người sau lưng kia, hắn chỉ muốn động thủ đấm tên đó một quyền cho thống khoái, khiến tên kia không thể tác quái được nữa.

Thế nhưng người nọ pháp lực mặc dù kém, dù sao cũng là tâm phúc bên người Đế Quân, nhất cử nhất động trong thiên địa Thiên Đế chỉ cần đóng hai mắt mà nghe Thiên Lý Nhãn kia bẩm báo là đủ rồi.

Đồ cáo mượn oai hùm.

Vũ Khúc Tinh Quân trong lòng thầm mắng một câu, nếu không phải có Đế Quân đứng sau bảo hộ, tiểu nhân kia sớm không biết đã bị đánh bay đến đâu rồi.

Lúc hắn còn đang nghiến răng nghiến lợi, bỗng nhiên nghe được thanh âm như chuông bạc từ phía sau vang lên: “Khai Dương, ngươi vội vội vàng vàng đi đâu đấy?”

Rõ ràng giọng nói nhu hòa như mộc xuân phong, rơi vào trong tai Vũ Khúc Tinh Quân, lại giống như quỷ quái tê minh (kêu gào thê lương), hắn muốn bước nhanh hơn nữa, thế nhưng lần này Tinh Quân dù có muốn chạy, cũng chạy không được, đành phải quay đầu.

Chỉ thấy trên một cây thiên quế, một vị thần nhân toàn thân tuyết bào đang ngồi. Hắn tóc dài quá eo, giống như thác nước chảy xuôi trên lưng, y phục vô phùng (không hề có một đường may) trên người như tuyết sa khoác lên thân hình mảnh khảnh thon dài của hắn, lại nhìn dung mạo kia, môi như hoa anh, mắt mang phi mị (mê hoặc như muốn bay lên), mũi hơi cong tinh xảo, làn da còn hơn cả ngưng chi (dầu mỡ đông. Hình dung da thịt trắng trẻo mịn màng). Thiên nhân tuyệt mĩ như vậy, thật khó có bút mực nào có thể hình dung. Một đôi bàn chân trắng noãn như tuyết trên cành cây quế nhẹ nhàng đong đưa, áng mây mờ mịt theo gió bay bay, tiên nhân trong tưởng tượng của người phàm chắc đều xuất hiện như vậy đi.

Đáng tiếc, đến khi rơi vào trong mắt Vũ Khúc Tinh Quân, lại chỉ thấy sau gáy lạnh một đường.

Thật vất vả mới nặn ra được một nụ cười tươi: “Diêu Quang, đã lâu không gặp.”

Thần nhân kia đúng là Phá Quân Tinh Quân ── Diêu Quang, hắn ngồi trên một cành thiên nguyệt quế phi thường to lớn rắn chắc, hướng Vũ Khúc Tinh Quân duỗi tay.

Thấy thế, thanh niên tuấn tú anh khí Tinh Quân đành phải bước lại, tiếp lấy người từ trên nhánh cây nhảy xuống. Rõ ràng nhìn thân thể nhẹ nhàng tựa mây, nhưng rơi xuống tay rồi lại nặng tựa Thái Sơn, hại hắn suýt nữa ngã lăn ra.

May mà hắn đã sớm có phòng bị, sống lưng gắng gượng một trận, an toàn đứng vững.

Vũ Khúc Tinh Quân có thể nâng ngàn quân ( 30 cân gọi là 1 quân, tóm lại là Dương Nhi nhà ta nâng được 3 vạn cân=))), một Thái Sơn nho nhỏ cũng không làm khó được hắn.

Kẻ hại người khác giật mình lại như không hề phát hiện, trên mặt ý cười dạt dào, tùy thân rơi xuống đất, tinh tế nhìn sắc mặt tiu ngỉu của hắn, hỏi: “Là ai không dài mắt như vậy, dám đắc tội Khai Dương ngươi?”

Khai Dương ── Vũ Khúc Tinh Quân vừa nghe hắn nói như thế, lập tức lại nhớ tới khuôn mặt tên tiểu nhân Thiên Lý Nhãn kia, không khỏi thốt nhiên cả giận nói: “Ai?! Còn không phải cái tên lắm mồm Thiên Lý Nhãn kia sao!!”

“Thiên Nhãn thần tướng?” Diêu Quang hơi hơi nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, “Kỳ thật hắn cũng thú vị mà, bất quá đôi mắt có hơi sáng quá, khiến người ta cảm thấy phiền phức.”

“Nói trúng rồi!!” Bỗng nhiên cảm thấy như tìm được người có cùng chung một mối thù, Khai Dương kéo Diêu Quang lại, một trận phun nước miếng, đem vài lần Thiên Lý Nhãn ở trước mặt Thượng Đế cáo trạng hắn, hại hắn bị cấm túc bị bắt đi chăn ngựa đến bốn trăm năm, còn có suýt nữa bị đá xuống nhân gian làm súc sinh, nhất nhất ác sự đều nói ra, cuối cùng, còn lớn tiếng mắng: “Cư nhiên còn muốn ta thay hắn tu bổ lại tường viện?! Ta phi!!”

Diêu Quang nghe thấy hì hì cười: “Không thể ngờ được một gã tiên nhân nho nhỏ như thế, cư nhiên lại có thể khiến ngươi ăn nhiều đau khổ nha, ha hả......”

“Hừ.”

Khai Dương trừng mắt liếc hắn một cái.

Diêu Quang vừa chơi đùa ngón tay tuyết trắng của mình, mềm nhẹ nói: “Nếu ngươi thật sự tức giận, phế đi đôi mắt kia không phải được rồi sao? Hắn bất quá cũng chỉ có chút năng lực này, nếu không còn nữa, để xem có còn dám kiêu ngạo nữa không?”

Lời nói tàn nhẫn lại từ đôi môi xinh đẹp kia thoát ra, Khai Dương không khỏi có điểm mao cốt tủng nhiên, hắn làm sao lại quên mất, cự nhiên kéo tên sát tinh này ngồi xuống nói này nói nọ, chắc bản thân thật sự bị tên Thiên Lý Nhãn kia chọc tức đến điên rồi.

Nhưng bị Diêu Quang nói một hồi, thật cũng hơi tỉnh táo lại, Khai Dương lắc đầu, nói: “Thôi, nói rồi coi như xong, hắn bất quá cũng là tận tâm với chức trách, ta cũng không thèm cùng hắn so đo.”

Diêu Quang cười đến diễm lệ, đưa tay sờ sờ tóc mai khô mát của Khai Dương: “Khai Dương, ngươi thật sự là tốt bụng......”

Khai Dương ho khan hai tiếng có điểm xấu hổ.

“Thế nhưng lần sau ngươi muốn xuống nhân gian cũng không tiện nữa......” Diêu Quang nghĩ nghĩ, liền từ trong ống tay áo lấy ra một cây cỏ màu đen, nhét vào tay Khai Dương, “Như vậy đi, nếu ngươi muốn đi thế gian, trước tiên đem thứ này cho Thiên Nhãn thần tướng ăn, hết thảy đều sẽ thuận lợi.”

“Đây là cái gì?” Khai Dương mở tay ra một chút, thấy thứ cây đó màu tối như mực, thật sự chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Diêu Quang cười nói: “Vật này có thể khiến hắn vài ngày cũng không nhìn thấy bất cứ thứ gì!”

Khai Dương nhíu mày: “Diêu Quang, ngươi từ đâu lấy được thứ đồ hại người này, nếu để Thiên Xu biết, chắc chắn sẽ nổi giận.”

Đôi mắt như ngọc lưu ly đột nhiên cứng lại, toát ra sát khí khiến người ta sợ hãi, khuôn mặt vốn đang diễm lệ đột nhiên biến thành Tu La: “Ngươi dám nói cho Thiên Xu?”

Chọc vào sát tinh này rồi!

Khai Dương nhất thời thối lui ba thước, lắc đầu đầu xua tay: “Sẽ không! Chắc chắn không dám!”

Miệng lại cười như hoa nở, sắc mặt biến hóa nhanh như trở bàn tay, Diêu Quang đã biến trở về thành tiên nhân tuyệt diễm thoát tục trước đó.

“Yên tâm, vật này cũng không hại đến tính mạng, cũng không tổn hại tu vi, mất vài ngày công phu liền có thể khôi phục như ban đầu, ngươi cứ yên tâm dùng đi, tốt lắm!”

Khai Dương trong miệng nói thầm: “Gia khỏa kia cũng không phải đứa ngốc, làm thế nào cho hắn ăn vật này được a?”

Diêu Quang nở nụ cười: “Chỉ cần ngươi làm bộ như không nhớ chuyện trước đây, cùng hắn kết thân, đến lúc đó đem thứ này hạ vào nước trà, thứ này vô sắc vô vị, dễ dàng có thể lừa hắn uống rồi.”

“Lôi kéo kết thân?”

Khai Dương nhớ tới khuôn mặt mà mọi biểu tình gần như tuyệt tích kia, này...... cũng quá khó khăn đi?

※※※※※※※※※※

Ngày hôm sau, Thiên Lý Nhãn vừa đẩy cửa phòng định đến Thiên Điện hoàn thành chức trách, lại không khỏi sững sờ tại chỗ.

Tường viện vốn bị sập một mảng lớn giờ đã được tu sửa đứng ngay ngắn trước cửa viện, nơi bị thiên lý mã phá đến loạn thất bát tao cũng đã được thu thập, ngay cả cỏ dại cũng đã được nhổ sạch sẽ.

Này chắc chắn là tác phẩm của một vị tiên gia nào đấy, chỉ trong một đêm lại có thể đem nơi loạn như hoang trạch này biến về nguyên trạng kỳ thật cũng có chút cố sức.

Đang còn cảm thấy kỳ lạ, liền bắt gặp từ sau tường viện có bóng dáng một người bước ra.

Thanh niên hôm trước thẹn quá thành giận phẩy tay áo bỏ đi, lúc này lại mang vẻ mặt xấu hổ đứng cách đó không xa.

Hắn dường như có chuyện muốn nói, lại như đang do dự tìm từ.

Hồi lâu, thật vất vả mới nói được một câu: “Cái kia...... Tường viện ta đã sửa hảo rồi.”

Là hắn làm?

Thiên Lý Nhãn lại càng kỳ quái, căn cứ cá tính dữ dằn của Vũ Khúc Tinh Quân, chẳng phải nên đến đốt trạch viện của hắn chứ không phải đi tu sửa tường bao hay sao?

Đối phương không nói gì, Khai Dương liền cảm thấy có chút chân tay luống cuống. Dù sao hắn trăm ngàn năm qua cũng chưa từng đi lấy lòng người khác, bây giờ lại cố ý cùng tiểu nhân này thân thiện hữu hảo, nhất thời vẫn chưa nghĩa ra được biện pháp nào hay.

Trạch viện nho nhỏ này so với tinh điện của hắn đơn giản hơn rất nhiều, chỉ hơi thi pháp một chút liền có thể trở về nguyên trạng, cũng bởi vì hắn trước đây đại náo mới biến thành một mảnh hỗn độn, nói vậy đối phương chắc sẽ không thừa nhận phần ân tình này.

Quả nhiên, liền thấy nam nhân cao gầy kia bước ra khỏi phòng, thế nhưng trên khuôn mặt tái nhợt ấy, Khai Dương vẫn thủy chung nhìn không ra tình tự gì của hắn.

Lúc nghiêng người định đi, chợt nghe thấy thanh âm trầm thấp lạnh nhạt của người nọ: “Làm phiền Tinh Quân lo lắng.”

Khai Dương sửng sốt, vốn tưởng rằng Thiên Lý Nhãn chắc chắn sẽ mượn cơ hội này lên mặt một phen, lại không ngờ đối phương thật sự hướng hắn nói lời cảm tạ, nhất thời không kịp phản ứng, bản năng đáp lại một câu: “A! Không cần khách khí!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương