*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ khi mới quen đã kết thù kết oán

Thiên  Nhãn cùng Tinh Quân xa xa.

Hắn ngồi trên Thiên Phong sơn nhìn đã ngàn năm, trăm ngàn năm qua, nhân thế thay đổi, thương hải tang điền [1], toàn bộ đều không thoát khỏi đôi mắt hắn. Hắn cũng không biết bản thân đã ngồi nhìn bao lâu, nhưng chắc đã lâu lắm, đương nhiên, cũng sẽ cảm thấy chán nản.

Đến khi khép lại hai mắt, nhất thụy bách niên[2], đến lúc tỉnh lại, nhìn xuống mảnh đất bằng dưới núi, lại gặp cuộc chiến giữa đám thần nhân.

Hắn có chút giật mình, tận đến khi một nam tử oai hùng phi phàm đứng trên chiến xa thiên hỏa dừng trước mặt hắn, tự xưng là Hiên Viên hoàng đế. Hắn cũng không nghĩ gì, cứ thế thuận lợi gia  nhập.

Vùng đất bằng phẳng dưới chân Thiên Phong sơn, không biết từ khi nào, đã được đặt tên gọi là Trục Lộc.

Hai mắt hắn, từ khi sinh ra, đã có thể nhìn xa ngàn dặm, mặc dù pháp lực yếu ớt, nếu so với đám Thương Hiệt, Phong Hậu, Thần Hoàng, Lực Mục ngang hàng trong quân căn bản không thể bằng, thế nhưng cố tình lại rất được Hiên Viên Đế Quân coi trọng.

Chấn động bên tai là âm hưởng tiếng trống làm bằng da Quỳ[3], mắt thấy hai bên thần nhân đang nỗ lựa thi triển pháp lực bản thân, đánh thành một đoàn, đáng tiếc pháp lực của hắn còn không bằng một thiên tốt, chỉ có thể đứng trong hậu quân, từ xa nhìn tới. Đám Xi Vưu thú [4] đối địch diện mục dữ tợn miệng phun mây đen, dù có là thần nhân một khi đã xông vào trong mù mịt đó cũng khó xác định phương hướng, với khả năng của đôi mắt hắn, vốn dĩ cũng có thể đối phó, nhưng mà lúc này hắn lại ở rất xa ngoài trận, hoàn toàn không giúp được gì.

Ngay trong thời khắc nguy cấp, chợt thấy chòm sao Thất Huyền trên trời lóe sáng rực rỡ, chùm sáng rơi xuống, hiện hình thành một người thanh niên. Trên người hắn có nghìn vạn tinh mang bao phủ, tay chỉ về hướng bắc, chỉ dẫn tiên quân tránh khỏi mê đạo [5]. Sau đó, đương nhiên là Hiên Viên quân đại thắng.

Hắn đối với chiến thắng lần cũng không có nhiều ấn tượng, chỉ mơ hồ nhớ rõ, chính là tinh mang xuất hiện trong hắc ám kia, cùng với nụ cười tràn đầy ngạo khí trên khuôn mặt người thanh niên ấy.

Lại qua mấy lần đại chiến nữa, đám ô hợp Xi Vưu thú cuối cùng bại trận, cục diện cuối cùng ra sao, hắn cũng không có ý muốn biết, dù sao lúc đó, hắn đã sớm từ biệt Hiên Viên Đế Quân, trở về Thiên Phong rồi.

Liền như trước kia, hắn lại ngủ mấy trăm năm.

Đến lúc lại mở mắt ra, không khỏi nhíu mày, một đám thần nhân, lại đang có chiến tranh.

Mà người đầu tiên hắn nhìn thấy, lại là một phàm nhân tên Trụ. Hắn được mời, liền gia nhập dưới trướng người kia.

Hắn gặp được một dị nhân giống hắn, có thể nghe thanh âm ngoài ngàn dặm, tự cho mình là “Thuận Phong Nhĩ”, vì tên này nghe rất thuận tai, cho nên Trụ liền gọi hắn là “Thiên Lý Nhãn”. Một lần mở mắt nhìn ngàn dậm, nguyên lai cũng không sai.

Tham gia trận chiến lần này đều là một số thần nhân còn trẻ, pháp lực lại cao cường, so sánh với trận chiến dưới thời Hiên Viên lại càng phức tạp hơn, binh pháp, chiến lược, pháp bảo liên tục xuất ra không ngừng, hắn cho dù muốn nhìn hết thảy cũng là không kịp.

Nhưng thiên mệnh đã định sẵn, Trụ là bị đánh bại.

Một quyển Phong Thần Bảng, đem hắn – một dị nhân vốn đứng ngoài tam giới phong lên thiên đình, đứng hàng tiên ban.

Thiên đình không thể so với thế gian tiêu dao, phải thực thi chức trách, phải thừa bẩm.

Thế là, hắn lại ở trên thiên giai ngồi mấy ngàn năm.

Hắn chẳng qua chỉ là một gã dị tiên, không có pháp lực vô lượng, chỉ có dị năng mắt nhìn được ngàn dặm, lại đứng hàng tiên ban, chúng tiên trên trời lòng tự tôn vốn rất cao, luôn khinh thường cùng hắn – loại binh tướng hạ đẳng này – làm bạn, nhưng dù sao vẫn phải e ngại đôi mắt nhìn ngàn dặm của hắn, e sợ một ngày mình mắc sai lầm hắn sẽ ở bên tai Thiên Đế thổi gió, vì vậy, hắn vẫn luôn một mình lẳng lặng ngồi trên thiên giai, giống như ngàn vạn năm trước, đem hết chúng sinh phàm nhân xem vào trong mắt.

Không biết là năm nào tháng nào ngày nào, hạ giới vốn yên bình lại xuất hiện một mạt ánh sáng rực rỡ, vốn muốn mượn dịp Thiên Đế đang phiền muộn việc yêu long dưới hạ giới tác loạn mà không rảnh triệu hắn vào điện, đang cảm thấy hơi muốn ngủ, thế nhưng hào quang kia lại quen thuộc đến mức khiến hắn không nhịn được mà mở ra pháp nhãn, nhìn xuống ngàn dặm bên dưới.

Nhìn đến bên bờ Vị Thủy, quang mang tụ lại, hiện ra một người thanh niên.

Hắn nhìn qua có vẻ nhỏ tuổi yếu ớt, nhưng chính là một thân hà quang còn chưa kịp thu lại, đây không phải là ánh sáng mà phàm nhân có thể có, chỉ có ngôi sao trên trời, mới có thể sáng đến như vậy.

Hắn nhớ rõ người thanh niên này ngày đó đứng trước xa giá của Hiên Viên dẫn đường, lên thiên đình rồi cùng ngẫu nhiên gặp qua mấy lần, lại nghe Thuận Phong Nhĩ nói, hắn tên là Khai Dương, chính là Vũ Khúc Tinh Quân trên trời.

Khó trách, hắn có thể cười đến kiêu ngạo như vậy.

Nhưng mà, người kia vì sao lại hạ giới? Hắn biết Tham Lang Tinh Quân chịu thiên mệnh hạ giới bắt yêu long phản nghịch, nhưng từ Vị Thủy tới hang ổ của yêu long ở nam man xa đến mười vạn tám nghìn dặm, nếu nói đến giúp đỡ, lại cảm thấy không giống.

Hắn nhìn thanh niên giấu đi quang hoa, hóa thành bộ dáng của phàm nhân, chui vào thị trấn, vui vẻ tới mức đông chui tây lủi.

Không khỏi nhíu mày, Vũ Khúc Tinh Quân, chắc không phải...... thừa dịp Tham Lang Tinh Quân không ở, lén đến thế gian du ngoạn đi?

Thiên giai trong sáng như gương, phản chiếu khuôn mặt của vị  Thiên Lý Nhãn thần tướng, không biết có phải ngàn năm qua chưa từng cười qua hay không, độ cong nơi khóe miệng khi nhếch lên thế này, vô luận có nhìn như thế nào, đều thấy thật...... tảm nhân(cái này ta tìm k được nghĩa:(().

※※※※※※※※※※

Thù này hắn nhớ kỹ!!

Thanh niên một quyền nện xuống thạch bàn bên dưới, từng kinh qua trui rèn tại thiên vực thế nhưng loại đá thanh hoa tối cứng rắn này cũng không chịu nổi một kích của hắn, nháy mắt vỡ thành mấy khối rầm rầm rơi xuống đất.

Thanh niên có chút ngạc nhiên, hắn hiển nhiên không ngờ cơn giận dữ của mình lại để lại hậu quả, chiếc bàn hắn từng thích nhất giờ biến thành mấy khối rơi rụng, đám đào tiên được tẩm trong nước Thiên Hà ngàn năm khi được bày trên chiếc bàn đó từng đáng yêu làm sao.

Khuôn mặt anh khí càng thêm lệ khí, quyết đem mối thù hủy bàn yêu này trực tiếp tính lên đầu cái tên tiểu nhân lắm miệng nhiều chuyện kia.

Ngày thường trên trời phải an phận thủ thường, khó có được một lần tên Thiên Xu tối nghiêm khắc kia bị Thiên Đế sai hạ phàm, hắn liền nhân cơ hội chạy đến bờ Vị Thủy, chẳng qua là muốn tự mình thể nghiệm cảnh sắc Ngũ Lăng Hoa nở rộ khắp Tần Xuyên cùng Vạn Hộ Lâu gần Vị Thủy một lần mà thôi. Chỉ ngồi trên trời nhìn xuống, mơ hồ một đoàn, làm sao khoái hoạt bằng đích thân xuống thế gian, tự mình thể nghiệm?

Trên khóe miệng còn lưu lại hương vị của món hương tô, yết hầu vẫn còn vương vấn dư vị  miên ngọt thuần hậu của rượu trắng, còn chưa kịp thử nghiệm thêm một hồi, thiên binh thiên tướng đã tóm hắn trở về.

Trên Thiên Điện, vẻ mặt Đế Quân nén giận mà cười, mà cái tên Thiên Lý Nhãn đứng bên cạnh, người vừa cao vừa gầy, sắc mặt giống như cương thi tái nhợt bợt bạt, hắn không cần đoán cũng biết, chắc chắn là bị tên tiểu thân này chọc gậy sau lưng.

Chỉ hung hăng liếc hắn trừng một cái, liền bị Thiên Đế hạ lệnh cấm túc ba trăm năm.

Ba trăm năm?! Hắn cũng không giống Thiên Tuyền Tinh Quân, có thể mấy ngàn mấy vạn năm chỉ ở trong điện uống nước chè xanh nguội lạnh, lại một ván cờ mà hạ mãi vẫn chưa kết. Nếu ba trăm năm không được ra khỏi điện phủ, hắn chỉ sợ sẽ buồn chết mất.

Cố tình, lại là lệnh của Đế Quân, ngỗ nghịch không được.

Ba trăm năm này, hắn chịu đủ rồi.

Nhớ tới cái tên tiểu nhân một tia biểu tình cũng không có kia, cư nhiên dám hoàn toàn coi hắn như không hề tồn tại, cơn tức của thanh niên như càng trướng lớn, tinh mang trên người hóa thành liệt diễm hừng hực.

Chỉ nghe hắn tiếng gầm rống nghiến răng: “Thiên Lý Nhãn!! Ngươi nhớ kỹ cho ta!!!”

※※※※※※※※※※

Trên thiên giai, lỗ tai có thể nghe ngàn dặm của Thuận Phong Nhĩ mập mạp thấp bé bỗng nhiên giật giật, cúi đầu nói với Thiên Lý Nhãn đang ngồi ngẩn người: “Thiên Lý Nhãn lão huynh, ngươi gần đây có đắc tội với vị thần tiên nào không?”

Thần tướng cao gầy mặt không chút thay đổi nhìn hắn một cái, mạc nhiên [7] lắc đầu.

Thuận Phong Nhĩ nghi hoặc đào đào lỗ tai, lẩm bẩm một mình: “Chẳng lẽ là ta nghe lầm rồi?...... Kỳ quái......”

Đôi mắt nhìn xa vạn dặm lướt qua một tia dị sắc, đôi môi rõ ràng xuất hiện một độ cong quỷ dị không thể nhìn rõ, da mặt vốn xám trắng cũng lộ ra chút vui mừng không thể tưởng tượng được.

“Có lẽ không phải nghe lầm đâu.”

Thuận Phong Nhĩ có điểm mao cốt ủng tiên[8], thân thể béo lùn chắc nịch cũng run lên, nhịn không được nói: “Thiên Lý Nhãn lão huynh, ngươi vẫn là không cười thì tốt hơn......”

=====

Chú thích

[1] Thương hải tang điền: chỉ những sự thay đổi lớn lao như ruộng dâu biến thành biển xanh.

[2] Nhất thụy bách niên: Một lần ngủ đã là trăm năm.

[3] Qùy: Theo truyền thuyết là một loài quái, thường được khắc trong gỗ đá, giống như rồng có một chân.

    

đây là Quỳ văn 

[4] Xi Vưu thú: Hình cổ xưa và đồ họa hiện đại

   

[5] Mê đạo: con đường sai trái

[6] Thiên giai: bậc thềm thiên đình

[7] Mạc nhiên: đạm mạc thản nhiên – lặng lẽ thản nhiên 

[8] Mao cốt ủng tiên: nổi da gà.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương