Thất Ngũ Chiết
C13: Chương 12




"Đới Manh?"

"Ân."

Đới Manh bước vào trong nhà, đem giày đặt lên kệ, xoay người đi vào trong phòng bếp, rót cho mình một cốc nước đá lạnh.

Hứa Giai Kỳ gỡ tai nghe xuống, chậm rãi đứng dậy đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh lấy một cốc nước cam và một dĩa trái cây đưa cho Đới Manh.

"Chị ăn đi, hôm nay về trễ nhỉ?"

"Ân, hôm nay chị có một cuộc phẫu thuật tương đối phức tạp, cũng may là phẫu thuật thành công."

Đới Manh ném trái nho vào miệng, vừa nhai vừa nói: "Em chưa ngủ nữa à?"

"Ừ, em không ngủ được."

"Sao thế?"

Đới Manh uống nhanh một ngụm nước cam rồi xoay người Hứa Giai Kỳ lại, đặt tay lên trán nàng kiếm tra nhiệt độ, cảm thấy không có sốt.

"Em có lạm dụng thuốc ngủ không đấy?"

"Ừm, một chút."

"Chị đã bảo em ngưng dùng thuốc ngủ đi mà." Đới Manh không vui nói: "Em đừng quên bệnh trầm cảm của em vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, bây giờ còn lạm dụng thuốc ngủ, cơ thể sẽ không chịu nổi đâu."

"Nhưng em không thể ngủ nếu không dùng đến chúng."

Đới Manh khẽ thở dài, dìu Hứa Giai Kỳ ngồi xuống ghế, giúp nàng xoa hai huyệt đạo ở thái dương.

Hứa Giai Kỳ cảm thấy thập phần thoải mái, nhắm mắt lại, yên tĩnh nghỉ ngơi.

"Em đang chịu áp lực sao?"

"Không, em đang thấy bất an."

"Sao thế?"

"Hiên nhi đang ngày càng lớn lên, con bé hỏi em, ba con bé là ai... và em... em không thể trả lời con bé."

Đới Manh thu tay lại, chuyển sang nắm lấy đôi bàn tay gầy guộc của Hứa Gai Kỳ, giọng nói nàng nhẹ bẫng, dịu dàng.


"vậy để chị thay vị trí ba của Hiên nhi đi."

Hứa Giai Kỳ vội rút tay lại, chuyển sang chủ đề khác: "Tối rồi chị cũng nên nghỉ ngơi đi, em về phòng Hiên nhi đây."

"Tiểu Kỳ!"

Tốc độ cước bộ của Hứa Giai Kỳ giảm dần, nàng khẽ thở dài, nói: "Em không còn nghĩ gì khác ngoài công chúa nhỏ của mình, chị đừng khiến em khó xử."

Ánh mắt Đới Manh chuyển sang ảm đạm: "Em còn nghĩ đến Ngô Triết Hàm ?"

Hứa Giai Kỳ mím môi cười, không trả lời, cũng không nhìn thấy một tia hỷ nộ nào trong đôi mắt nàng. Đôi mắt của Hứa Giai Kỳ rất đẹp, nhưng nàng lại đi hiến giác mạc của mình, vì vậy, ánh mắt vô hồn đến mức cõi lòng của Đới Manh cũng lạnh lẽo mấy phần.

"Em về phòng đây." Hứa Giai Kỳ đi đến cửa, chợt nói: "Tiền nhà tháng này em để ở trên bàn, chị đừng quên lấy nhé."

"Nói xong, Hứa Giai Kỳ liền xoay người rời đi, bóng lưng thon dài đổ xuống mặt đất, càng trở nên cô độc tang thương.

Lúc về phòng, Hứa Giai Kỳ đấy cửa ra thì nghe thấy tiếng bước chân nho nhỏ vang lên, sau đó thì bịch một tiếng, một khối thân thể nặng ngã lên giường.

Hai chân mày Hứa Giai Kỳ nhíu chặt lại với nhau, lạnh giọng: "Hiên nhi, con chưa đi ngủ mà làm gì vậy?"

Tử Hiên thò đầu ra khỏi chăn, thấy Hứa Giai Kỳ giận liền cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Hiên nhi muốn vẽ mẹ."

Hứa Giai Kỳ thở dài, xoay người đóng cửa phòng lại, sau đó đi đến bên giường, ôm công chúa của nàng vào lòng.

"Hiên nhi ngoan, đừng sợ, con muốn vẽ có thể vẽ vào buổi sáng, nhưng trời tối rồi, con phải nghỉ ngơi để mai còn đi học nữa."

"Vâng, Hiên nhi sẽ nghe lời mẹ."

Hứa Giai Kỳ hài lòng mỉm cười, xoay người nằm xuống ôm Tử Hiên vào trong lòng, dịu dàng vuốt ve cái cằm bé xíu của tiểu công chúa.

Tử Hiên đá con gấu bông sang một bên, ôm chặt lấy eo của mẹ, cọ đầu vào lòng mẹ mình, ngáp dài một tiếng.

"Mẹ ơi, mẹ hát Du nhi nghe đi."

"Hiên nhi muốn nghe bài nào?"

"Bài nào cũng được ạ."

"Hảo, để mẹ xem."

Hứa Giai Kỳ chỉnh lại góc chăn cho Tử Hiên, khe khẽ cất giọng: "Phong thị xuyên sơn quá thủy phất diện nhi lai, hoa thị linh lạc thành nê thường khai bất bại. Tuyết thị thật xuất tiêu dung diêm thượng lạc bạch, nguyệt thị chỉ xích thiên nhai thiên thu vạn tái. Cao sơn chi điên viễn cực giai du, lai giả phiếm phiếm vô nhi vãng. Nhật dạ dĩ kế thất tạp phi cứu, nhược tức nhược ly ngược ngã ngược cuồng.*"

Chẳng bảo lâu, Tử Hiên trong lòng Hứa Giai Kỳ cũng ngủ mất. Nàng vươn tay ôm chặt lấy hình hài nhỏ bé vòa trong lòng, an ổn nhắm mắt lại, Tử Hiên như là thần dược, chỉ cần ở bên bé, nàng có thể ngủ một giấc thật ngon.


=======================

"Mẹ à, Hiên nhi được bảy bài kiêm tra 100 điểm rồi đấy."

Hứa Giai Kỳ đang đan khăn len mùa đông cho Tử Hiên, nghe bé tíu tít kể về điểm 100 của mình, nàng không nhịn được mỉm cười.

"Công chúa nhỏ của mẹ thật giỏi, vậy con nói xem con muốn quá gì khi đủ mười bài kiểm tra 100 điểm đây?"

"Hiên nhi muốn đi công viên với mẹ!"

Hứa Giai Kỳ kinh ngạc: "Con không thích ăn kem sao?"

"Hiên nhi thích ăn kem, nhưng lại thích đi chơi với mẹ hơn."

"Nếu vậy, mẹ sẽ dẫn Hiện nhi đi công viên, rồi cho con ăn kem có được không nào?"

Hai mắt Tử Hiên mở to, phấn khích ôm lấy eo của Hứ Giai Kỳ, hô to: "Mẹ là tuyệt vời nhất, moa~"

Hôn một cái rõ kêu lên mặt Hứa Giai Kỳ, Tư Hiên khúc khích cười to, ghì lấy cổ nàng không chịu buông ra.

Hứa Giai Kỳ nghe thấy tiếng cười lanh lảnh của Tủ Hiên bên tai kiềm không được vui vẻ, ôm lấy bé con vào lòng mình, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của bé.

...

Tiếng bàn tán xì xào càng lúc càng lớn, sau đó thì lan sang nhưng người ở xung quanh. Tử Hiên nhăn mặt, bé ôm cái balo con mèo vào lòng, cuộn thành một đoàn giống như con sâu nằm ở trên bàn.

"Cậu xem, Tử Hiên là con hoang đó, cậu ấy không có ba!"

"Mẹ mình nói Tử Hiên không có ba thì mẹ cậu ấy chính là nữ nhân lẳng lơ đó!"

"Nữ nhân lẳng lơ?"

"Mẹ mình nói nữ nhân lẳng lơ là nữ nhân không biết liêm sỉ, dụ dỗ chồng người khác!"

"Oa, thì ra mẹ của Tử Hiên dụ dỗ chồng người khác."

Tử Hiên mím chặt môi, bé có thể nhẫn nhịn khi bọn nhóc đó nói bé là con hoang, nhưng bé không chấp nhận chúng nói mẹ bé như thế.

Đẩy bàn qua một bên, Tử Hiên vung tay tát đứa nhỏ đang nói xấu mẹ mình một cái, hai mắt đỏ bừng đầy giận dữ.

"Con hoang! Cậu dám đánh mình?"

"Tôi đánh cậu đấy thì sao?"


Tử Hiên gào lên: "Mẹ tôi không phải nữ nhân lẳng lơ, mẹ tôi là người tốt nhất trên đời này, chỉ có ba là xấu xa không cần mẹ con tôi thôi!"

"Nếu ba cậu không nhận cậu thì mẹ cậu đích thị là hồ ly tinh cướp chồng người khác rồi!"

"Cậu câm miệng cho tôi! Cậu không có quyền mắng mẹ tôi!"

"Cái đồ con hoang này, tôi đánh chết cậu!"

Nói xong, đứa nhỏ đó nhào đến túm lấy tóc của Tử Hiên, tay cào vào mặt bé một đường thật dài.

Tử Hiên đau nhưng không dám khóc, há miệng cắn vào tay tên nhóc đang đánh mình, khiến nó đau đớn thả tóc bé ra.

"A, Tử Hiên là chó đấy, cậu ta cắn mình!"

"Cậu mới là chó!"

Tử Hiên tức giận dùng tay cào mặt của đứa trẻ mới vừa mắng bé, tay quơ quào loạn xạ cả lên, muốn cào nát cái mặt xấu xa cùng cái miệng nói xấu mẹ con bé.

Vừa vặn lúc đó giáo viên đi vào, vội vàng tách Tử Hiên và đứa nhỏ ra, quát lên: "Hai đứa ngưng ngay, lên phòng với tôi!"

...

Nghe cuộc gọi từ giáo viên chủ nhiệm của Tử Hiên, Hứa Giai Kỳ vội vàng đến trường, không cẩn thận đụng trúng vài người, đều vội vàng xin lỗi rồi chạy đi tiếp.

Nữ giáo viên khác chờ ở ngoài trường, thấy Hứa Giai Kỳ đến liền dìu nàng đến phòng kỷ luật của trường.

Học sinh tiểu học thường không có vi phạm kỷ luật, nhưng lần này lại là trường hợp nghiêm trọng, hai đứa trẻ còn nhỏ như vậy đã có hành vi bao lực, sau này lớn lên sẽ rất khó giáo dục.

Thấy Hứa Giai Kỳ bước vào, Tử Hiên liền khóc to: "Mẹ!"

"Hiên nhi!"

Hứa Giai Kỳ nương theo tiếng nói mà mò mẫm tiến đến chỗ của Tử Hiên, ôm chặt lấy bé, vội vàng đưa tay sờ sờ nắn nắn gương mặt béo.

"Hiên nhi, con có sao không? Sao lại đánh nhau với bạn chứ?"

"Là bạn mắng con, còn đánh con nữa!"

Đứa trẻ ương ngạnh ngẩng đầu nói: "Tôi không có mắng cậu, tôi chỉ nói sự thật thôi!"

Hứa Giai Kỳ chau mày: "Chuyện gì thế Hiên nhi?"

"Là cậu ta nói Hiên nhi là con hoang, còn nói xấu mẹ nữa!" Tử Hiên vừa nói vừa khóc thật to: "Mẹ của Hiên nhi là tốt nhất, cậu ta không được phép nói xấu mẹ của Hiên nhi!"

Nghe tiếng khóc của Tử Hiên, tâm can của Hứa Giai Kỳ như thắt lại, nàng vội vỗ về: "Đừng khóc Hiên nhi, mẹ ở đây, không có gì đâu."

Vừa vặn lúc đó mẹ của đứa nhóc đó cũng đến, thấy Hứa Giai Kỳ liền đẩy mạnh nàng xuống, hống to.

"Cái con đàn bà vô liên sỉ này, mày dạy con thế nào mà để nó đánh con tao thế!?"


Thấy Hứa Giai Kỳ bị đẩy ngã, Tử Hiên liền nhảy xuống ghế đánh thùm thụp vào cái chân đầy thịt của bà ta.

"Ai cho bà đánh mẹ tôi!? Mau xin lỗi mẹ tôi!"

"Cái đồ con hoang này, tránh xa tao ra!"

Bà ta chưa ngoa quát lên, hất mạnh Tử Hiên ra, khiến bé ngã ngồi xuống đất.

Hứa Giai Kỳ vội vàng đỡ lấy Tử Hiên, lo lắng hỏi: "Hiên nhi con có sao không?"

"Mẹ ơi Hiên nhi đau..."

Nghe tiếng nói non nớt của Tử Hiên, nước mắt Hứa Giai Kỳ cũng muốn ứa ra, nàng ôm lấy bé vào trong lòng, gắt gao siết chặt vòng tay mình. Tất cả đều là do nàng, vì nàng mà Tử Hiên mới bị bạn bè rẻ khinh, vì nàng mà con bé mới phải chịu bị người khác sỉ nhục. Nàng không đủ khả năng cho con bé một gia đình hoàn hảo, không đủ khả năng giữ chặt trái tim của mẹ con bé, nàng là một người mẹ vô dụng.

Mụ đàn bà đó vẫn chưa chịu dừng lại, chua ngoa quát lên: "Thứ đàn bà vô liêm sỉ, sinh con hoang còn không biết dạy dỗ, đúng là vô giao dục mà!"

"Thưa chị, dường như chị đã quá lời rồi."

Cô giáo trẻ bên cạnh mở lời: "Tử Hiên tuy không có một gia đình hoàn chỉnh, nhưng không đồng nghĩa mẹ cô bé là người xấu, những lời chị vừa nói có thể bị quy thành tội xúc phạm danh dự và nhân phẩm của người khác, sẽ bị kiện ra tòa đấy."

Sắc mặt người đàn bà có chút tái nhợt, hừ lạnh một cái, chĩa tay về phái Hứa Giai Kỳ: "Con đàn bà vô liên sỉ này, mày nhớ đấy, nếu đứa con hoang của mày còn đánh con tao thì tao sẽ không tha cho mẹ con mày đâu!"

Nói xong bà ta đỏng đảnh cười khinh, nắm lấy tay con trai của mình rời khỏi phòng.

Hứa Giai Kỳ mím chặt môi, ôm ghì lấy Tử Hiên, giọng nàng nghẹn ngào đầy chua xót: "Hiên nhi... mẹ xin lỗi..."

Tử Hiên vội đưa tay che mắt Hứa Giai Kỳ lại, ngăn nước mắt của mẹ tràn ra, mếu máo nói: "Mẹ đừng khóc, mẹ trong mắt Hiên nhi là tuyệt vời nhất, bà ta đang ganh tỵ với mẹ thôi!"

Tiếng trẻ con non nớt đánh vào cõi lòng của Hứa Giai Kỳ, nàng đau đến không thở nổi, càng ghì chặt vòng tay hơn.

Hiên nhi, mẹ xin lỗi, mẹ không thể cho con một gia đình hoàn chỉnh như bao người khác, mẹ rất xin lỗi con...

===================

Lời dịch: Bài hát phía trên là <<Phong Hoa Tuyết Nguyệt>> của Tử Đường Túc và Lâm Tà Dương

Phong là xuyên núi vượt sông lướt nhẹ qua mặt

Hoa là rụng xuống bùn nhơ lại chẳng nhơ bẩn

Tuyết là ánh trắng tan trên mái hiên khi mặt trời mọc

Nguyệt là thiên thu vạn cổ, gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt

Núi cao vời vợi, gót hài nơi đâu xa tới du ngoạn

Ngời tới bước đi chẳng chút trở ngại

Ngày nối đêm, lẫn lộn chẳng thể phân biệt

Lúc gần lúc xa, khi tỉnh khi điên

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương