Thất Hữu Bất Trực
-
Chương 82
Lý Lập Bang đêm đó liền ở lại khách sạn, hơn nữa còn say khướt mà đem Thái Dương làm thành gấu ôm, gắt gao ôm không chịu buông tay, đầu gối lên vai Thái Dương, đem người lôi lên ngủ chung một giường.
Cố Văn Vũ chính là đặt một gian phòng tiêu chuẩn, gồm hai chiếc giường. Cứ như vậy, Thái Dương cùng Lý Lập Bang ngủ trên một chiếc, hắn đành phải ngủ tại chiếc khác. Thái Dương từ sớm đến tối lăn lộn hết một ngày, đã muốn mệt không chịu nổi, cùng Lý Lập Bang hai người mặt đối mặt ôm nhau ngã xuống liền ngủ. Mà Cố Văn Vũ lại ở trên một chiếc giường khác lăn qua lộn lại không thể ngủ nổi, liều mạng khắc chế kích thích muốn lôi con đại cẩu thương tâm từ bên người Thái Dương quăng ra khỏi phòng.
Mấy ngày kế tiếp, Thái Dương cùng Cố Văn Vũ vẫn giúp Lý Lập Bang chuẩn bị hậu sự cho phụ thân, Trương Gia sau khi nhận được tin tức cũng rất nhanh chạy tới hỗ trợ. Bởi vì vừa vặn trúng vào dịp tết, các ngành nghỉ ngơi, thương gia ngừng kinh doanh, rất nhiều sự vụ xử lý đều phi thường phiền toái, mãi đến khi đem tro cốt ôm Lý an táng trong nghĩa trang địa phương, bọn họ mới rốt cục thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trong thời gian này, trạng thái của Lý Lập Bang vẫn không tốt, luôn trầm mặc ít lời, hoàn toàn không giống con người đĩnh đạc trước kia. Kỳ nghỉ trôi qua, mọi người đều phải đi làm, bốn người ngồi máy bay trở về đế đô. Lý Lập Bang sau khi tới Bắc Kinh liền tới Thiên Độ đệ đơn xin từ chức, lời tiên đoán Trương Gia lúc trước nói hắn trong vòng một năm sẽ rời khỏi Thiên Độ đã thành sự thực, chính là chẳng ngờ lại là bằng phương thức này.
Lý Lập Bang chỉ tính toán lưu lại Bắc Kinh hai ngày, đem công việc bàn giao lại một chút, rồi quay về nhà trọ thu dọn đồ đạc của mình, sau đó liền dự định về nhà kinh doanh xưởng di động phụ thân lưu lại, không bao giờ trở lại đây nữa.
Ngày thu dọn hành lý, Thái Dương trong lúc vô tình phát hiện ra một vật trong ngăn kéo căn phòng ban đầu của mình, đúng là chiếc đồng hồ phụ thân Lý Lập Bang lúc trước gặp mặt đã đưa cho Thái Dương. Thái Dương nhìn chiếc đồng hồ, không khỏi cảm thán bạch vân thương cẩu, thế sự vô thường. Cậu cầm đồng hồ lên lầu đi tìm Lý Lập Bang, nhìn đến hắn đang ngồi trên giường ngẩn ngơ, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Thu dọn xong xuôi chưa?” Thái Dương đi đến hỏi.
Lý Lập Bang lấy lại tinh thần, gật gật đầu.
“Này, có cái này nữa.” Thái Dương đem đồng hồ đưa cho Lý Lập Bang. Lý Lập Bang nghi hoặc, Thái Dương giải thích nói: “Thời điểm bác tới chỗ này tìm cậu, tớ với bác nói chuyện rất hợp, bác liền đem đồng hồ cho tớ.”
Lý Lập Bang cầm đồng hồ nhìn nhìn, lại trả lại cho Thái Dương, nói: “Nếu đã cho cậu, thì cậu cứ cầm đi.”
“Tớ không phải là đang tặng lại cho cậu sao.” Thái Dương kéo tay Lý Lập Bang đem đồ đưa lại cho hắn, “Cậu so với tớ lại càng cần hơn, lưu lại làm kỷ niệm đi.”
Lý Lập Bang lần này không có chối từ, yên lặng tiếp nhận đồng hồ đeo lên tay, khi ngẩng đầu mắt lại có chút đỏ lên, hắn nhìn Thái Dương, đột nhiên hỏi: “Tiểu Thái, chi bằng cậu cùng tớ quay về đi, tớ vẫn luôn coi cậu là anh em thân thiết, những thứ của tớ đều có nửa phần cho cậu. Theo tớ về dựng xưởng di động được không? Chúng ta cùng nhau làm ra thương hiệu.”
Lúc trước Lý Lập Bang thường xuyên đề cập muốn cùng Thái Dương về nhà mở xưởng di động, bất quá đó đều là lời nói đùa, không có nghiêm túc như bây giờ. Thái Dương bị cặp mắt lấp lánh hữu thần kia của Lý Lập Bang nhìn đến không biết nên trả lời như thế nào, chính là qua quýt cười nói: “Bỏ đi nha, tớ cũng không có thiên bẩm về phương diện đó, cậu vời tớ đến không sợ tớ đem tổn thất đến gia sản nhà cậu à?”
“Tớ là nói thật.” Lý Lập Bang cũng không chịu buông tha như vậy, tiếp tục lôi kéo Thái Dương nghiêm túc nói: “Tớ suy nghĩ kỹ càng rồi, xưởng di động muốn chuyển mình, phải có kỹ thuật duy trì của bản thân. Cậu sau này sẽ làm tổng giám kỹ thuật, trông coi đội nghiên phát trung tâm, mấy chuyện quản lý cậu không cần quan tâm, chúng ta đến lúc đó có thể thuê người quản lý chuyên nghiệp......”
Thái Dương thấy Lý Lập Bang càng nói càng nghiêm túc, vội vàng cắt ngang: “Đừng đừng đừng, Lập Bang cậu đừng nói, tớ thật sự không đi được!”
Thần sắc Lý Lập Bang ảm đạm, nhất thời nhụt chí, một chút ánh sáng mới nãy trong mắt cũng tắt ngóm, cuối cùng rầu rĩ nói: “Sao cậu có thể cùng Cố Văn Vũ làm, mà lại không thể theo tớ làm? Tớ vẫn luôn không rõ, cậu là từ khi nào lại gần gũi với Cố Văn Vũ đến vậy. Thời gian quen tớ không phải là lâu hơn hắn sao? Sao mà cậu ngược lại thân thiết với hắn hơn chứ?”
Thái Dương bị Lý Lập Bang hỏi đến chột dạ, đang muốn nói gì đó, Lý Lập Bang lại đột nhiên thở dài đứng lên, nói: “Ai, bỏ đi, cái xưởng kia vào trong tay tớ cũng không chưa chắc có thể cầm cự được lâu, lôi cậu qua nói không chừng ngược lại là liên lụy cậu. Không nói đến nữa.”
“Đừng nản lòng mà!” Thái Dương nặng nề mà vỗ vỗ vai Lý Lập Bang, “Chúng tớ đều thực coi trọng cậu nha, phú nhị đại!”
Khóe miệng Lý Lập Bang co rút, vẻ mặt rốt cục không còn thê lương như vậy nữa, kéo rương hành lý, xuống lầu, xuất môn. Vốn Thái Dương muốn đưa hắn đi sân bay, hắn lại nói phiền toái, tự mình thuê xe là được rồi.
Khi hai người ở cổng tiểu khu ly biệt đều nước mắt lưng tròng, kỳ thật cẩn thận tính toán, bọn họ từ năm nhất đại học quen biết đến nay vẫn luôn dính cứng với nhau, thời gian chân chính tách ra rất ngắn. Hiện tại tới thời khắc phân ly, từ nay về sau trời nam đất bắc, mỗi người đều có quỹ tích sinh hoạt khác nhau, không biết khi nào mới gặp lại.
Xe taxi đã gọi trước đang chờ bên đường đối diện, Lý Lập Bang cùng Thái Dương vẫy tay từ biệt, đi hai bước, lại quay đầu trân trân nhìn cậu nửa ngày, nói: “Tiểu Thái, nói coi sao cậu lại dễ thương thế chứ! Lại đây để cho anh ôm một cái! Rồi cho anh hôn thêm cái đi! Về sau có muốn hôn cũng không hôn được đâu!”
“Cút đi!” Thái Dương cười mắng, bất quá vẫn là đi lại cùng Lý Lập Bang ôm một cái đúng theo tiêu chuẩn, “Trở về hảo hảo làm ăn nha! Đến khi phát đạt phải nhớ mời tớ ăn no đó!”
“Ừ, nhất định mà! Không cần chờ phát đạt, hiện tại cũng có thể mời!” Lý Lập Bang dùng sức vò đầu Thái Dương, “Rảnh rỗi thì qua thăm tớ nha!”
“Đi a!”
“Phải bảo trì liên lạc đó!”
“Đương nhiên! Quen biết đại gia cơ mà, tớ có ngốc đâu.”
“Cố Văn Vũ nếu dám bóc lột, thì cứ từ chức đến tìm anh đây nha, biết chưa?”
“Được rồi mau cút đi, còn lằng nhằng hơn cả mẹ tớ nữa.”
Lý Lập Bang rốt cục buông Thái Dương, khịt mũi, tiến vào xe taxi. Thái Dương đứng tại chỗ nhìn hắn xa dần, rẽ qua góc đường, biến mất không thấy...... di động trong túi đột nhiên rung hai cái, cậu lấy ra liền thấy, là tin nhắn của Lý Lập Bang:
Lão tài xế taxi cư nhiên vừa mới nhỏ giọng mắng tao là gay! Đ.m, ông đây mẹ nó XX hắn!
Thái Dương phì một tiếng, cười ha ha, một chút vẻ u sầu vì ly biệt nhất thời tan thành mây khói.
Qua cửa ải cuối năm, mọi người lại bắt đầu công việc lu bù, bất quá trong phòng làm việc của Cố Văn Vũ lại mây đen một mảnh, tình hình chẳng hề lạc quan. Phần mềm ngữ âm bọn họ khai phá vẫn không có tìm được đối tác hợp tác thích hợp, không phải bởi vì đồ của bọn họ không tốt, mà là cơ hồ tất cả những hãng di động có hứng thú với phần mềm này đều đưa ra yêu cầu muốn mua đứt bản quyền, mà không muốn cùng công ty Cố Văn Vũ hợp tác.
Kỳ thật kết quả này cũng không khó đoán trước, trước nay người phát triển phần mềm di động đều nguyện ý cùng muốn cùng hợp tác với những hãng di động thương hiệu lớn một chút, như vậy mới có lợi để nâng cao sự nổi tiếng của phần mềm, mở rộng phạm vi ứng dụng. Song trong khi hợp tác hãng di động không thể nghi ngờ là bên cường thế, các yêu cầu đưa ra thường thường phi thường không công bằng, đại đa số những người phát triển phần mềm di động dưới tình huống này chỉ có thể là bên bị động tiếp nhận.
Nhưng nhóm IT trong văn phòng của Cố Văn Vũ đã rót vào phần mềm này quá nhiều tinh lực, vô luận như thế nào cũng luyến tiếc cứ như vậy đem nó bán cho người khác. Hơn nữa chỉ nhìn một cách đơn thuần vào tiền đồ phát triển chương trình này, tính ra rất có khả năng mang lại hiệu quả và lợi ích cho thị trường tương lai, khoản thù lao nhỏ bé những hãng di động thanh toán vô pháp so bì được, bởi vậy bọn họ lâm vào hoàn cảnh khó cả đôi đường.
“Chi bằng dứt khoát đem bản quyền chương trình chuyển nhượng cho bọn họ, dù sao chúng ta lần này bán cũng chỉ là một bộ phận chuyên sử dụng cho đối tượng tình nhân trong cả tổng thể chương trình, kỹ thuật trung tâm còn nằm trong tay chúng ta, trước tiên giải quyết vấn đề tài chính thiếu hụt khẩn cấp đã.” Trên hội nghị công ty, Trương Húc đề nghị.
Gã béo lại lập tức phản bác: “Không biết động não à! Mày cho rằng bộ pháp vụ của công ty lớn đều là ăn không ngồi rồi phỏng? Vấn đề quyền sở hữu chương trình phần mềm như thế này vốn cũng rất phức tạp. Tính tương tự, tính sáng tạo độc đáo, tính mới mẻ, một đống lớn điều kiện đánh giá, nói không chừng lại bị bên kia đặt bẫy, cuối cùng người tổn thất không phải là chính chúng ta hay sao?”
“Tôi thật ra không hiểu, kỳ thật đem chương trình đi bán có gì là không tốt a?” Hứa Nhất Bình xen mồm hỏi, “Dù sao cuối cùng người kí tên khai phá cũng là chúng ta, nổi tiếng hay thành công lại là vấn đề khác để suy xét mà!”
“Ngu thế!” Ngô Bội Bội dùng đầu bút máy chọc chọc đầu Hứa Nhất Bình, “Trong ngành chẳng phải sớm đã có tiền lệ hay sao? Biết siri không? Mọi người khi nhắc tới nó đều chẳng phải là thích chết được sao? Có ai biết tên công ty khai phá chương trình đó không? Lại thêm bởi vì đã bán đứt cho Apple, chương trình này chỉ có thể sử dụng trên di động của Apple. Còn nhớ trước kia tôi còn ở chỗ khác nhìn thấy chương trình này vận hành, dùng kết hợp với phần mềm khác, có rất nhiều điểm thuận tiện không tưởng được, hiện tại hay rồi, cái gì cũng không có. Hừ, còn danh tiếng, tôi thấy có khác gì may áo cho cho người khác mặc đâu!”
Cấp tha nhân tố giá y: Kiểu như là làm không công cho người khác.
Hứa Nhất Bình bị quở trách đến không hé răng, không khí hội nghị lại trở nên trầm trọng. Tài vụ chủ quản lúc này mang bảng báo cáo tài chính quý mới đưa Cố Văn Vũ xem, Cố Văn Vũ cau mày, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng đưa ra một quyết định: Dự án phần mềm phân tích ngữ nghĩa tạm thời bỏ qua một bên, trước mắt làm mấy hạng mục nhỏ qua ngày, những thứ khác để sau nói đến.
Có thể thấy được, sau khi tuyên bố quyết định này, nhóm IT đều có chút thất vọng, nhưng chỉ có Thái Dương biết, Cố Văn Vũ tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng bản thân nhất định sẽ càng thêm liều mạng đi tìm cơ hội có thể hợp tác. Chuyện này mang hàm ý là vô số xã giao, say rượu, là vô số băng ghế lạnh, chè bế môn.
冷板凳
闭门羹
(băng ghế lạnh, chè bế môn): mang nghĩa bị lạnh nhạt, bị từ chối.
Quả nhiên, buổi tối ngày hội nghị, Cố Văn Vũ liền hẹn nhân viên phụ trách RD một công ty internet ăn cơm. Bởi vì tửu lượng của Thái Dương không tốt, bình thường những trường hợp này Cố Văn Vũ cũng không cho Thái Dương đi, chính là đến lúc mới gọi điện cho Thái Dương đến đón hắn.
Đêm khuya mười hai giờ, Thái Dương quá muộn không nhận được điện thoại của Cố Văn Vũ, không khỏi có chút lo lắng, bất quá hắn trước đó có nói địa điểm bọn họ dùng cơm, liền trực tiếp lái xe đến khách sạn. Đến đại sảnh hỏi khách mời trong gian phòng một vị tiên sinh họ Cố thuê đã đi hay chưa, ngoài sảnh sau khi đi kiểm tra nói vẫn chưa, Thái Dương liền thoáng buông tâm, lại quay về xe ngồi chờ.
Chỉ chốc lát sau di động vang lên, Thái Dương tưởng là Cố Văn Vũ, lấy ra nhìn mới phát hiện là Lý Lập Bang. Thực rõ ràng Lý Lập Bang bên kia cũng đang uống rượu, hơn nữa lại còn uống có điểm nhiều, song thần trí ngược lại còn thanh tỉnh, chính là tinh thần đặc biệt phấn khích.
“Thái Thái! Một tháng không có nghe thấy giọng nói tràn ngập từ tính của tao, có nhớ tao không hả?”
“Không.” Thái Dương mặt không chút thay đổi đáp lại một chữ, cảm thấy được da gà rớt đầy đất.
Lý Lập Bang coi như không nghe thấy, tiếp tục hân hoan nhảy nhót nói: “Biết không! Tao hôm nay đi dạo một vòng bộ phận RD trong xưởng di động của chúng tao......”
Kế tiếp, Lý Lập Bang liền bắt đầu thao thao bất tuyệt giảng giải hắn là như thế nào dùng thân thủ biên soạn phần mềm chuyển đổi ngôn ngữ chinh phục đám cấp dưới kiêu ngạo mắt cao hơn đỉnh bộ phận RD này, cũng nhờ vậy mà đạt được tín nhiệm cùng sùng bái của nhóm công nhân, tạo dựng uy tín của lão Đại. Thái Dương ban đầu không tập trung nghe, bất quá sau đó Lý Lập Bang lại cùng cậu thảo luận một ít vấn đề kỹ thuật chương trình, cậu mới chậm rãi tập trung lực chú ý, cùng Lý Lập Bang nói một hồi liền quên thời gian.
Mãi đến khi cậu trong lúc lơ đãng thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ở dưới cột đèn cách đó không xa phát hiện một bóng người quen thuộc, mới vội vàng chấm dứt trò chuyện cùng Lý Lập Bang, cầm chai nước khoáng trên xe xông ra ngoài.
Một giờ rưỡi sáng, trên đường phố vắng tanh. Người đang tựa vào cột điện nôn đến hôn thiên ám địa kia không phải ai khác, đúng là Cố Văn Vũ. Thái Dương vội chạy tới đỡ lấy hắn, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, nhìn bộ dáng Cố Văn Vũ ngay cả dịch mật cũng sắp nôn ra, đau lòng vô cùng, chỉ có thể không ngừng nhỏ giọng nói “Không sao chứ không sao chứ”.
Chờ Cố Văn Vũ cuối cùng nôn xong, chậm rãi đứng thẳng dậy, Thái Dương đưa nước khoáng cho hắn súc miệng. Cố Văn Vũ lại chẳng thèm nhìn cậu cầm nước ngửa đầu trực tiếp uống mấy ngụm lớn, làm cho quần áo cũng ẩm ướt, dưới nhiệt độ âm mười mấy của ban đêm rất nhanh kết thành nước đá.
Tửu lượng của Cố Văn Vũ vẫn luôn rất tốt, lại rất ít uống rượu, nhưng Thái Dương nhìn ra được hắn hôm nay uống cực nhiều, ánh mắt cũng không còn trấn tĩnh, cũng không biết những người đó cho hắn uống thứ rượu gì, dù sao khẳng định cũng không phải là một loại, vì thế nhịn không được dưới đáy lòng mắng cả họ cả hàng đám người kia, dám khi dễ vợ cậu.
Thái Dương đang chuẩn bị đỡ Cố Văn Vũ lên xe, chẳng ngờ Cố Văn Vũ lại đột nhiên nắm chặt tay cậu, một tay đem cậu kéo ấn lên cột đèn. Sau lưng Thái Dương bị đụng đến sinh đau, kêu lên một tiếng đau đớn, cả giận nói: “Này Cố Văn Vũ! Cậu mẹ nó say rượu làm càn gì đấy?!”
Cố Văn Vũ cúi đầu nhìn cậu, môi ép tới cực gần, hô hấp có chút nặng nề.
Ánh đèn đường ảm đạm chụp lên bóng dáng hai người, kéo thành bóng dài trên mặt đất, hòa lẫn với nhau thành một thể. Thái Dương nhíu mày, muốn tránh khỏi Cố Văn Vũ, lại bị hắn quấn chặt không buông, trong lúc thở gấp, phun ra từng đám sương mù màu trắng, mơ hồ mắt nhau.
“Mới nãy gọi điện thoại cho ai vậy?” Cố Văn Vũ nhìn Thái Dương, đột nhiên hỏi, ngữ khí lạnh lùng.
Cố Văn Vũ chính là đặt một gian phòng tiêu chuẩn, gồm hai chiếc giường. Cứ như vậy, Thái Dương cùng Lý Lập Bang ngủ trên một chiếc, hắn đành phải ngủ tại chiếc khác. Thái Dương từ sớm đến tối lăn lộn hết một ngày, đã muốn mệt không chịu nổi, cùng Lý Lập Bang hai người mặt đối mặt ôm nhau ngã xuống liền ngủ. Mà Cố Văn Vũ lại ở trên một chiếc giường khác lăn qua lộn lại không thể ngủ nổi, liều mạng khắc chế kích thích muốn lôi con đại cẩu thương tâm từ bên người Thái Dương quăng ra khỏi phòng.
Mấy ngày kế tiếp, Thái Dương cùng Cố Văn Vũ vẫn giúp Lý Lập Bang chuẩn bị hậu sự cho phụ thân, Trương Gia sau khi nhận được tin tức cũng rất nhanh chạy tới hỗ trợ. Bởi vì vừa vặn trúng vào dịp tết, các ngành nghỉ ngơi, thương gia ngừng kinh doanh, rất nhiều sự vụ xử lý đều phi thường phiền toái, mãi đến khi đem tro cốt ôm Lý an táng trong nghĩa trang địa phương, bọn họ mới rốt cục thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trong thời gian này, trạng thái của Lý Lập Bang vẫn không tốt, luôn trầm mặc ít lời, hoàn toàn không giống con người đĩnh đạc trước kia. Kỳ nghỉ trôi qua, mọi người đều phải đi làm, bốn người ngồi máy bay trở về đế đô. Lý Lập Bang sau khi tới Bắc Kinh liền tới Thiên Độ đệ đơn xin từ chức, lời tiên đoán Trương Gia lúc trước nói hắn trong vòng một năm sẽ rời khỏi Thiên Độ đã thành sự thực, chính là chẳng ngờ lại là bằng phương thức này.
Lý Lập Bang chỉ tính toán lưu lại Bắc Kinh hai ngày, đem công việc bàn giao lại một chút, rồi quay về nhà trọ thu dọn đồ đạc của mình, sau đó liền dự định về nhà kinh doanh xưởng di động phụ thân lưu lại, không bao giờ trở lại đây nữa.
Ngày thu dọn hành lý, Thái Dương trong lúc vô tình phát hiện ra một vật trong ngăn kéo căn phòng ban đầu của mình, đúng là chiếc đồng hồ phụ thân Lý Lập Bang lúc trước gặp mặt đã đưa cho Thái Dương. Thái Dương nhìn chiếc đồng hồ, không khỏi cảm thán bạch vân thương cẩu, thế sự vô thường. Cậu cầm đồng hồ lên lầu đi tìm Lý Lập Bang, nhìn đến hắn đang ngồi trên giường ngẩn ngơ, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Thu dọn xong xuôi chưa?” Thái Dương đi đến hỏi.
Lý Lập Bang lấy lại tinh thần, gật gật đầu.
“Này, có cái này nữa.” Thái Dương đem đồng hồ đưa cho Lý Lập Bang. Lý Lập Bang nghi hoặc, Thái Dương giải thích nói: “Thời điểm bác tới chỗ này tìm cậu, tớ với bác nói chuyện rất hợp, bác liền đem đồng hồ cho tớ.”
Lý Lập Bang cầm đồng hồ nhìn nhìn, lại trả lại cho Thái Dương, nói: “Nếu đã cho cậu, thì cậu cứ cầm đi.”
“Tớ không phải là đang tặng lại cho cậu sao.” Thái Dương kéo tay Lý Lập Bang đem đồ đưa lại cho hắn, “Cậu so với tớ lại càng cần hơn, lưu lại làm kỷ niệm đi.”
Lý Lập Bang lần này không có chối từ, yên lặng tiếp nhận đồng hồ đeo lên tay, khi ngẩng đầu mắt lại có chút đỏ lên, hắn nhìn Thái Dương, đột nhiên hỏi: “Tiểu Thái, chi bằng cậu cùng tớ quay về đi, tớ vẫn luôn coi cậu là anh em thân thiết, những thứ của tớ đều có nửa phần cho cậu. Theo tớ về dựng xưởng di động được không? Chúng ta cùng nhau làm ra thương hiệu.”
Lúc trước Lý Lập Bang thường xuyên đề cập muốn cùng Thái Dương về nhà mở xưởng di động, bất quá đó đều là lời nói đùa, không có nghiêm túc như bây giờ. Thái Dương bị cặp mắt lấp lánh hữu thần kia của Lý Lập Bang nhìn đến không biết nên trả lời như thế nào, chính là qua quýt cười nói: “Bỏ đi nha, tớ cũng không có thiên bẩm về phương diện đó, cậu vời tớ đến không sợ tớ đem tổn thất đến gia sản nhà cậu à?”
“Tớ là nói thật.” Lý Lập Bang cũng không chịu buông tha như vậy, tiếp tục lôi kéo Thái Dương nghiêm túc nói: “Tớ suy nghĩ kỹ càng rồi, xưởng di động muốn chuyển mình, phải có kỹ thuật duy trì của bản thân. Cậu sau này sẽ làm tổng giám kỹ thuật, trông coi đội nghiên phát trung tâm, mấy chuyện quản lý cậu không cần quan tâm, chúng ta đến lúc đó có thể thuê người quản lý chuyên nghiệp......”
Thái Dương thấy Lý Lập Bang càng nói càng nghiêm túc, vội vàng cắt ngang: “Đừng đừng đừng, Lập Bang cậu đừng nói, tớ thật sự không đi được!”
Thần sắc Lý Lập Bang ảm đạm, nhất thời nhụt chí, một chút ánh sáng mới nãy trong mắt cũng tắt ngóm, cuối cùng rầu rĩ nói: “Sao cậu có thể cùng Cố Văn Vũ làm, mà lại không thể theo tớ làm? Tớ vẫn luôn không rõ, cậu là từ khi nào lại gần gũi với Cố Văn Vũ đến vậy. Thời gian quen tớ không phải là lâu hơn hắn sao? Sao mà cậu ngược lại thân thiết với hắn hơn chứ?”
Thái Dương bị Lý Lập Bang hỏi đến chột dạ, đang muốn nói gì đó, Lý Lập Bang lại đột nhiên thở dài đứng lên, nói: “Ai, bỏ đi, cái xưởng kia vào trong tay tớ cũng không chưa chắc có thể cầm cự được lâu, lôi cậu qua nói không chừng ngược lại là liên lụy cậu. Không nói đến nữa.”
“Đừng nản lòng mà!” Thái Dương nặng nề mà vỗ vỗ vai Lý Lập Bang, “Chúng tớ đều thực coi trọng cậu nha, phú nhị đại!”
Khóe miệng Lý Lập Bang co rút, vẻ mặt rốt cục không còn thê lương như vậy nữa, kéo rương hành lý, xuống lầu, xuất môn. Vốn Thái Dương muốn đưa hắn đi sân bay, hắn lại nói phiền toái, tự mình thuê xe là được rồi.
Khi hai người ở cổng tiểu khu ly biệt đều nước mắt lưng tròng, kỳ thật cẩn thận tính toán, bọn họ từ năm nhất đại học quen biết đến nay vẫn luôn dính cứng với nhau, thời gian chân chính tách ra rất ngắn. Hiện tại tới thời khắc phân ly, từ nay về sau trời nam đất bắc, mỗi người đều có quỹ tích sinh hoạt khác nhau, không biết khi nào mới gặp lại.
Xe taxi đã gọi trước đang chờ bên đường đối diện, Lý Lập Bang cùng Thái Dương vẫy tay từ biệt, đi hai bước, lại quay đầu trân trân nhìn cậu nửa ngày, nói: “Tiểu Thái, nói coi sao cậu lại dễ thương thế chứ! Lại đây để cho anh ôm một cái! Rồi cho anh hôn thêm cái đi! Về sau có muốn hôn cũng không hôn được đâu!”
“Cút đi!” Thái Dương cười mắng, bất quá vẫn là đi lại cùng Lý Lập Bang ôm một cái đúng theo tiêu chuẩn, “Trở về hảo hảo làm ăn nha! Đến khi phát đạt phải nhớ mời tớ ăn no đó!”
“Ừ, nhất định mà! Không cần chờ phát đạt, hiện tại cũng có thể mời!” Lý Lập Bang dùng sức vò đầu Thái Dương, “Rảnh rỗi thì qua thăm tớ nha!”
“Đi a!”
“Phải bảo trì liên lạc đó!”
“Đương nhiên! Quen biết đại gia cơ mà, tớ có ngốc đâu.”
“Cố Văn Vũ nếu dám bóc lột, thì cứ từ chức đến tìm anh đây nha, biết chưa?”
“Được rồi mau cút đi, còn lằng nhằng hơn cả mẹ tớ nữa.”
Lý Lập Bang rốt cục buông Thái Dương, khịt mũi, tiến vào xe taxi. Thái Dương đứng tại chỗ nhìn hắn xa dần, rẽ qua góc đường, biến mất không thấy...... di động trong túi đột nhiên rung hai cái, cậu lấy ra liền thấy, là tin nhắn của Lý Lập Bang:
Lão tài xế taxi cư nhiên vừa mới nhỏ giọng mắng tao là gay! Đ.m, ông đây mẹ nó XX hắn!
Thái Dương phì một tiếng, cười ha ha, một chút vẻ u sầu vì ly biệt nhất thời tan thành mây khói.
Qua cửa ải cuối năm, mọi người lại bắt đầu công việc lu bù, bất quá trong phòng làm việc của Cố Văn Vũ lại mây đen một mảnh, tình hình chẳng hề lạc quan. Phần mềm ngữ âm bọn họ khai phá vẫn không có tìm được đối tác hợp tác thích hợp, không phải bởi vì đồ của bọn họ không tốt, mà là cơ hồ tất cả những hãng di động có hứng thú với phần mềm này đều đưa ra yêu cầu muốn mua đứt bản quyền, mà không muốn cùng công ty Cố Văn Vũ hợp tác.
Kỳ thật kết quả này cũng không khó đoán trước, trước nay người phát triển phần mềm di động đều nguyện ý cùng muốn cùng hợp tác với những hãng di động thương hiệu lớn một chút, như vậy mới có lợi để nâng cao sự nổi tiếng của phần mềm, mở rộng phạm vi ứng dụng. Song trong khi hợp tác hãng di động không thể nghi ngờ là bên cường thế, các yêu cầu đưa ra thường thường phi thường không công bằng, đại đa số những người phát triển phần mềm di động dưới tình huống này chỉ có thể là bên bị động tiếp nhận.
Nhưng nhóm IT trong văn phòng của Cố Văn Vũ đã rót vào phần mềm này quá nhiều tinh lực, vô luận như thế nào cũng luyến tiếc cứ như vậy đem nó bán cho người khác. Hơn nữa chỉ nhìn một cách đơn thuần vào tiền đồ phát triển chương trình này, tính ra rất có khả năng mang lại hiệu quả và lợi ích cho thị trường tương lai, khoản thù lao nhỏ bé những hãng di động thanh toán vô pháp so bì được, bởi vậy bọn họ lâm vào hoàn cảnh khó cả đôi đường.
“Chi bằng dứt khoát đem bản quyền chương trình chuyển nhượng cho bọn họ, dù sao chúng ta lần này bán cũng chỉ là một bộ phận chuyên sử dụng cho đối tượng tình nhân trong cả tổng thể chương trình, kỹ thuật trung tâm còn nằm trong tay chúng ta, trước tiên giải quyết vấn đề tài chính thiếu hụt khẩn cấp đã.” Trên hội nghị công ty, Trương Húc đề nghị.
Gã béo lại lập tức phản bác: “Không biết động não à! Mày cho rằng bộ pháp vụ của công ty lớn đều là ăn không ngồi rồi phỏng? Vấn đề quyền sở hữu chương trình phần mềm như thế này vốn cũng rất phức tạp. Tính tương tự, tính sáng tạo độc đáo, tính mới mẻ, một đống lớn điều kiện đánh giá, nói không chừng lại bị bên kia đặt bẫy, cuối cùng người tổn thất không phải là chính chúng ta hay sao?”
“Tôi thật ra không hiểu, kỳ thật đem chương trình đi bán có gì là không tốt a?” Hứa Nhất Bình xen mồm hỏi, “Dù sao cuối cùng người kí tên khai phá cũng là chúng ta, nổi tiếng hay thành công lại là vấn đề khác để suy xét mà!”
“Ngu thế!” Ngô Bội Bội dùng đầu bút máy chọc chọc đầu Hứa Nhất Bình, “Trong ngành chẳng phải sớm đã có tiền lệ hay sao? Biết siri không? Mọi người khi nhắc tới nó đều chẳng phải là thích chết được sao? Có ai biết tên công ty khai phá chương trình đó không? Lại thêm bởi vì đã bán đứt cho Apple, chương trình này chỉ có thể sử dụng trên di động của Apple. Còn nhớ trước kia tôi còn ở chỗ khác nhìn thấy chương trình này vận hành, dùng kết hợp với phần mềm khác, có rất nhiều điểm thuận tiện không tưởng được, hiện tại hay rồi, cái gì cũng không có. Hừ, còn danh tiếng, tôi thấy có khác gì may áo cho cho người khác mặc đâu!”
Cấp tha nhân tố giá y: Kiểu như là làm không công cho người khác.
Hứa Nhất Bình bị quở trách đến không hé răng, không khí hội nghị lại trở nên trầm trọng. Tài vụ chủ quản lúc này mang bảng báo cáo tài chính quý mới đưa Cố Văn Vũ xem, Cố Văn Vũ cau mày, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng đưa ra một quyết định: Dự án phần mềm phân tích ngữ nghĩa tạm thời bỏ qua một bên, trước mắt làm mấy hạng mục nhỏ qua ngày, những thứ khác để sau nói đến.
Có thể thấy được, sau khi tuyên bố quyết định này, nhóm IT đều có chút thất vọng, nhưng chỉ có Thái Dương biết, Cố Văn Vũ tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng bản thân nhất định sẽ càng thêm liều mạng đi tìm cơ hội có thể hợp tác. Chuyện này mang hàm ý là vô số xã giao, say rượu, là vô số băng ghế lạnh, chè bế môn.
冷板凳
闭门羹
(băng ghế lạnh, chè bế môn): mang nghĩa bị lạnh nhạt, bị từ chối.
Quả nhiên, buổi tối ngày hội nghị, Cố Văn Vũ liền hẹn nhân viên phụ trách RD một công ty internet ăn cơm. Bởi vì tửu lượng của Thái Dương không tốt, bình thường những trường hợp này Cố Văn Vũ cũng không cho Thái Dương đi, chính là đến lúc mới gọi điện cho Thái Dương đến đón hắn.
Đêm khuya mười hai giờ, Thái Dương quá muộn không nhận được điện thoại của Cố Văn Vũ, không khỏi có chút lo lắng, bất quá hắn trước đó có nói địa điểm bọn họ dùng cơm, liền trực tiếp lái xe đến khách sạn. Đến đại sảnh hỏi khách mời trong gian phòng một vị tiên sinh họ Cố thuê đã đi hay chưa, ngoài sảnh sau khi đi kiểm tra nói vẫn chưa, Thái Dương liền thoáng buông tâm, lại quay về xe ngồi chờ.
Chỉ chốc lát sau di động vang lên, Thái Dương tưởng là Cố Văn Vũ, lấy ra nhìn mới phát hiện là Lý Lập Bang. Thực rõ ràng Lý Lập Bang bên kia cũng đang uống rượu, hơn nữa lại còn uống có điểm nhiều, song thần trí ngược lại còn thanh tỉnh, chính là tinh thần đặc biệt phấn khích.
“Thái Thái! Một tháng không có nghe thấy giọng nói tràn ngập từ tính của tao, có nhớ tao không hả?”
“Không.” Thái Dương mặt không chút thay đổi đáp lại một chữ, cảm thấy được da gà rớt đầy đất.
Lý Lập Bang coi như không nghe thấy, tiếp tục hân hoan nhảy nhót nói: “Biết không! Tao hôm nay đi dạo một vòng bộ phận RD trong xưởng di động của chúng tao......”
Kế tiếp, Lý Lập Bang liền bắt đầu thao thao bất tuyệt giảng giải hắn là như thế nào dùng thân thủ biên soạn phần mềm chuyển đổi ngôn ngữ chinh phục đám cấp dưới kiêu ngạo mắt cao hơn đỉnh bộ phận RD này, cũng nhờ vậy mà đạt được tín nhiệm cùng sùng bái của nhóm công nhân, tạo dựng uy tín của lão Đại. Thái Dương ban đầu không tập trung nghe, bất quá sau đó Lý Lập Bang lại cùng cậu thảo luận một ít vấn đề kỹ thuật chương trình, cậu mới chậm rãi tập trung lực chú ý, cùng Lý Lập Bang nói một hồi liền quên thời gian.
Mãi đến khi cậu trong lúc lơ đãng thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ở dưới cột đèn cách đó không xa phát hiện một bóng người quen thuộc, mới vội vàng chấm dứt trò chuyện cùng Lý Lập Bang, cầm chai nước khoáng trên xe xông ra ngoài.
Một giờ rưỡi sáng, trên đường phố vắng tanh. Người đang tựa vào cột điện nôn đến hôn thiên ám địa kia không phải ai khác, đúng là Cố Văn Vũ. Thái Dương vội chạy tới đỡ lấy hắn, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, nhìn bộ dáng Cố Văn Vũ ngay cả dịch mật cũng sắp nôn ra, đau lòng vô cùng, chỉ có thể không ngừng nhỏ giọng nói “Không sao chứ không sao chứ”.
Chờ Cố Văn Vũ cuối cùng nôn xong, chậm rãi đứng thẳng dậy, Thái Dương đưa nước khoáng cho hắn súc miệng. Cố Văn Vũ lại chẳng thèm nhìn cậu cầm nước ngửa đầu trực tiếp uống mấy ngụm lớn, làm cho quần áo cũng ẩm ướt, dưới nhiệt độ âm mười mấy của ban đêm rất nhanh kết thành nước đá.
Tửu lượng của Cố Văn Vũ vẫn luôn rất tốt, lại rất ít uống rượu, nhưng Thái Dương nhìn ra được hắn hôm nay uống cực nhiều, ánh mắt cũng không còn trấn tĩnh, cũng không biết những người đó cho hắn uống thứ rượu gì, dù sao khẳng định cũng không phải là một loại, vì thế nhịn không được dưới đáy lòng mắng cả họ cả hàng đám người kia, dám khi dễ vợ cậu.
Thái Dương đang chuẩn bị đỡ Cố Văn Vũ lên xe, chẳng ngờ Cố Văn Vũ lại đột nhiên nắm chặt tay cậu, một tay đem cậu kéo ấn lên cột đèn. Sau lưng Thái Dương bị đụng đến sinh đau, kêu lên một tiếng đau đớn, cả giận nói: “Này Cố Văn Vũ! Cậu mẹ nó say rượu làm càn gì đấy?!”
Cố Văn Vũ cúi đầu nhìn cậu, môi ép tới cực gần, hô hấp có chút nặng nề.
Ánh đèn đường ảm đạm chụp lên bóng dáng hai người, kéo thành bóng dài trên mặt đất, hòa lẫn với nhau thành một thể. Thái Dương nhíu mày, muốn tránh khỏi Cố Văn Vũ, lại bị hắn quấn chặt không buông, trong lúc thở gấp, phun ra từng đám sương mù màu trắng, mơ hồ mắt nhau.
“Mới nãy gọi điện thoại cho ai vậy?” Cố Văn Vũ nhìn Thái Dương, đột nhiên hỏi, ngữ khí lạnh lùng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook