Thất Hữu Bất Trực
-
Chương 66
Thái Dương chính thức gia nhập văn phòng của Cố Văn Vũ không bao lâu, liền bắt đầu tham gia khai phá phần mềm phân tích ngữ âm được chú trọng nhất hiện giờ trong công ty.
Trên thực tế, chương trình phần mềm này so với tưởng tượng của cậu còn phức tạp hơn rất nhiều. Dù rằng toàn bộ chương trình đã thực hiện vận hành thành công, bất quá bởi vì số liệu cần xử lý quá mức khổng lồ, thời gian sử dụng để phân tích quá dài. Hơn nữa trước đó còn phải tiến hành thu thập lưu trữ ngữ âm của đối tượng được sử dụng, bởi vậy việc sử dụng trở nên thập phần phiền toái, căn bản không đủ tính phổ cập cho thị trường.
Bọn họ nghiên cứu chế tạo phần mềm là muốn bán ra ngoài chứ không phải để làm phát minh, nếu không đủ tính thực dụng cùng tính thông dụng tối thiểu, vậy thì việc bọn họ đầu tư tinh lực cùng tiền tài nhiều như vậy để khai phá ra căn bản chẳng có ý nghĩa gì.
Mà giới hạn tài chính càng lúc càng eo hẹp, nếu phần mềm này vô pháp có được tiến triển mang tính đột phá nào, bọn họ cũng chỉ có thể lựa chọn từ bỏ.
Ý tưởng tốt đến như vậy, vấn đề kỹ thuật nan giải nhất cũng đã giải quyết được căn bản, lại bởi vì một chút nhân tố hạn chế mà liền đứng trước nguy cơ mắc cạn. Chưa nói đến những đồng chí IT khác vì nó mà nỗ lực hết bao nhiêu tâm huyết, cho dù Thái Dương là người mới mới vừa tiếp nhận được nửa tháng, cũng rất không đành lòng.
Thái Dương từ sau khi tiếp xúc hạng mục này, cơ hồ toàn bộ tinh lực đều tập trung tại đây, ngay cả ăn cơm uống nước đi ngủ đều suy nghĩ biện pháp giải quyết, cho nên không có thời gian online lượn lờ, không lên QQ, không lên blog, thậm chí ngay cả di động thường xuyên hết pin tự động tắt máy cũng đều không chú ý, đối với lễ Giáng Sinh kề cận lại không có lòng dạ nào lưu ý.
Vậy nên, thời điểm Cố Văn Vũ đột nhiên đề xuất muốn hẹn cậu đi xem film, Thái Dương quả thực sửng sốt vài giây không biết phản ứng thế nào. Ngơ ngác đứng trong pantry, nhìn hai tấm vé xem film trong tay, bưng một tách cafe còn chưa kịp pha có điểm không biết làm sao.
Ngô Bội Bội là nữ sinh duy nhất trong văn phòng, tốt nghiệp chuyên ngành máy tính của ngôi trường danh tiếng đế đô. Không thể không nói, có người xuất thân giỏi giang như thế lại bỏ qua lời offer của đại công ty mà cam tâm ẩn cư nơi văn phòng làm việc nhỏ bé này, hơn nữa còn có thể sinh tồn tại nơi chốn tràn đầy sinh vật khác giới này, cô nàng này quả là một đóa kỳ hoa, mà lại còn là một đóa hoa cực anh dũng.
Ngô Bội Bội đi đến bên Thái Dương lấy nước ấm, liếc mắt một cái nhìn vé xem film trong tay cậu, sau đó thừa dịp không phòng vệ bất chợt vỗ vào bờ vai cậu, bí bí mật mật nói: “Nha, bị bắt tận tay rồi nha! Sao thế, đây là định làm hồng hạnh ngoài tường sau lưng lão Đại nhà bọn chị hở? Là cô bé xinh đẹp hay anh zai lắm tiền nào cho vậy?”
Thái Dương bị dọa sợ, vội vàng biện giải: “Đây...... Là Cố Văn Vũ đưa đó.”
Nói xong câu này Thái Dương liền có điểm hối hận, quả nhiên, kế sau đó cậu liền nhìn thấy nụ cười chế nhạo trong mắt Ngô Bội Bội, vì thế mặt thoát đỏ bừng.
Ngô Bội Bội tâm tình cực tốt, tâm trạng bực dọc vì điều chỉnh chương trình mới nãy lập tức được chữa khỏi, một bên ấn nước ấm một bên nghiêng đầu tiếp tục mang bộ dáng già dặn quan sát cậu.
“Lần đầu tiên hẹn hò hử?”
Thái Dương mơ hồ gật đầu, đem vé xem film cất vào túi áo, cúi đầu quấy cafe.
Ngô Bội Bội thỏa mãn gật đầu, dùng một loại ánh mắt “Chúc mừng đồng chí ” nhìn cậu, cuối cùng còn đầy mặt yêu thương vỗ vỗ bờ vai cậu, ý vị thâm trường nói một câu: “Merry Christmas bảo bối, còn nữa, coi như là tỷ tỷ có thiện ý nhắc nhở, phải coi chừng thân thể nga.”
Coi chừng thân thể?
Thái Dương mặt nhăn nhíu mày, đến lúc hiểu được những lời này có thể bao hàm những ý tứ gì, thiếu chút nữa xấu hổ cùng giận dữ muốn chết, mà quay đầu lại, Ngô Bội Bội sớm đã nhanh như chớp chạy mất.
Thời gian cả ngày tiếp đó, Thái Dương cũng không có cách nào chuyên tâm công tác, cứ luôn cảm thấy đám IT xung quanh đang dùng từng cặp mắt sáng lấp lánh dõi theo cậu. Nhưng thực sự nhìn lại, phát hiện kỳ thật căn bản không một ai biểu hiện ra điều gì khác thường, tất cả mọi người đều thực chuyên chú công tác, hết thảy chính là cậu bị tâm lý quấy phá. Lại trộm liếc Cố Văn Vũ bên kia, phát hiện người ta lại càng cần làm gì thì làm việc đó, biểu tình bình tĩnh, ánh mắt trầm ổn, ngay cả ánh mắt cũng không chớp nhiều hơn so với bình thường.
Cứ như vậy dằn vặt đến thời gian tan tầm, nhóm đồng sự trong phòng làm việc một người tiếp một người thu dọn đồ đac rời khỏi, ngay cả những kẻ bình thường thích lại ở văn phòng tăng ca cũng đều thực ăn ý lựa chọn rời đi.
Rất nhanh, trong văn phòng trở nên vắng ngắt, cuối cùng chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Đại bộ phận đèn trong phòng làm việc đều đã tắt tại thời điểm nhóm đồng sự rời khỏi, chỉ để lại mấy chiếc, chiếu ánh mờ mịt. Văn phòng chất đầy máy tình cùng các loại thiết bị điện tử, bình thường nhìn qua buồn tẻ đơn điệu, trong ánh sáng lay động, cư nhiên cũng sinh ra vài phần tình cảm đặc biệt.
Thái Dương ngồi ở ghế mình, ngơ ngẩn trân trân nhìn một hàng mã hóa trên màn hình máy tính, song kết quả cái gì cũng nhìn không ra, chính là vô thức lấy tay lăn thanh cuốn chuột, có chút không yên lòng.
“Suy nghĩ gì thế?”
Bên người đột nhiên vang lên một thanh âm, Cố Văn Vũ không biết khi nào thì đã đi tới, tựa vào bên bàn làm việc của Thái Dương nhìn cậu.
Thái Dương hoảng sợ, không cẩn thận đụng đổ tách cafe một bên, một chút cafe còn chưa uống hết bên trong liền vung ra đầy bàn. Cậu vội vàng dùng giấy ăn lau loạn một hồi, biến thành đầy tay đều là cafe.
Thái Dương có chút quẫn bách ngẩng đầu cười cười với Cố Văn Vũ, nói: “Tớ đi rửa tay, cậu chờ một chút a.” Nói xong bỏ chạy đến toilet.
Cậu mở vòi nước cúi đầu rửa tay, cũng không có chú ý tới động tĩnh bốn phía, mãi đến khi bị người nhẹ nhàng từ phía sau ôm lấy.
Thân thể Thái Dương bỗng chốc cứng đờ, ngẩng đầu nhìn gương mặt mình trong gương, còn có người con trai đứng phía sau cậu. Cằm người kia để ở đầu vai cậu, cánh tay ôm vòng lấy toàn thân cậu, khóa vào trong ngực.
“Em gần đây gầy quá.” Cố Văn Vũ nhìn Thái Dương trong gương, nhíu nhíu mày.
“Cậu không phải cũng thế à?” Thái Dương đem vòi nước đóng lại, hơi hơi nghiêng mặt cười liếc mắt nhìn hắn, tay còn chưa khô sờ sờ trên gương mặt Cố Văn Vũ.
“Thực xin lỗi.” Cố Văn Vũ nói.
“Hử? Xin lỗi tớ để làm gì vậy?” Thái Dương kinh ngạc nhướn mi.
“Khiến cho em mệt như vậy.”
“Ý nha? Đau lòng hả?” Thái Dương nhịn không được trêu ghẹo.
“Ừ.” Cố Văn Vũ vẫn thần tình nghiêm túc, còn rất nghiêm túc gật đầu, sau đó càng xiết chặt tay ôm cậu.
Như vậy ngược lại làm cho Thái Dương không biết nói gì cho phải, chỉ cảm thấy tim đập đặc biệt mau. Cậu thực thích Cố Văn Vũ ôm mình, khiến cho người ta có một loại cảm giác thực ấm áp kiên định, thật giống như ở thời khắc nhắc nhở cậu, bất luận phát sinh điều gì, trên thế giới này sẽ luôn có một người như vậy, nguyện ý ở chung một chỗ cùng cậu, cùng nhau đối diện.
“Hứ, đau lòng mà chỉ nói miệng suông thế thôi mà được á, cậu xem phải bồi thường tớ thế nào đi chứ?” Thái Dương nhìn mắt Cố Văn Vũ cười.
“Em muốn gì?” Cố Văn Vũ hỏi.
“Đoán thử coi?” Thái Dương trả lời.
Cố Văn Vũ trầm mặc một chút, lấy di động nhấn vài cái.
“Ấy, lại nữa à?” Thái Dương vội vàng đẩy di động của Cố Văn Vũ ra, “Tớ hiện tại nhìn thấy cái phần mềm này liền nhức đầu, thật đúng là không tin nổi nó có thể phân tích ra hiện giờ tớ đang nghĩ cái gì.”
Cố Văn Vũ không nói lời nào, chính là hai mắt nhìn màn hình, sau đó liền quăng di động sang bên cạnh, trực tiếp cúi đầu, hôn lên môi Thái Dương.
Trong lòng Thái Dương nhất thời hiện lên một chuỗi dấu chấm than! Tâm nói không phải chứ, thế...... thế mà lại có thể...... phân tích ra sao?!
Sau khi trận ôm hôn kéo dài kết thúc, Thái Dương thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn Cố Văn Vũ, có điểm ngượng ngùng, cậu đem ánh mắt dời đi, dừng ở di động trên bồn rửa tay, trực tiếp lấy qua.
Cậu cũng không tin chuyện tà môn như vậy, chẳng lẽ...... Thật sự chỉ bằng mấy câu cậu vừa nói liền phân tích ra ư? Nếu chương trình thật sự có thể nghịch thiên như vậy, vậy mấy người bọn họ còn có gì mà sầu muộn nữa chứ?
Nhưng mà, sau khi trượt mở màn hình, Thái Dương không biết nên mừng hay là nên lo.
Bởi vì trên màn hình thượng biểu thị vẫn là đang phân tích số liệu, căn bản không có những câu Thái Dương e ngại như là “Hôn em đi”, “Em muốn hôn anh” hay “Cố Văn Vũ môi của kưng thật là gợi cảm nha”.
Nhưng Cố Văn Vũ như thế nào lại biết cậu mới nãy muốn hôn hắn chứ?
Đây là một vấn đề hết sức huyền bí.
Thái Dương nhất thời không nghĩ ra, lại không thể hỏi ra, cứ như vậy không khỏi có vẻ trông ngốc nghếch.
Cậu cứ như vậy rơi vào một vòng tư duy lẩn quẩn, vắt hết óc suy xét Cố Văn Vũ vì sao biết cậu muốn hôn hắn, nhưng lại chưa từng nghĩ qua, bọn họ vốn là tình nhân, một nụ hôn căn bản chỉ là biểu đạt lưỡng tình tương duyệt.
Cố Văn Vũ hôn cậu, đương nhiên là vì người ta muốn làm như vậy, còn cần lý do gì nữa?
Nhưng Thái Dương chính là người như vậy, một khi tiến vào hình thái tư duy nào đó, chín con trâu kéo cũng không quay về được, cứ thế chết dí một chỗ.
Hai người rời khỏi phòng làm việc, trước chuẩn bị đến khu bách hóa phụ cận tìm một khách sạn dùng cơm chiều, sau đó sẽ đi xem film.
Nơi đó cách cũng không xa, bọn họ dọc theo phố xá yên lặng đi tới, chung quanh đèn đuốc huy hoàng, các cửa hàng đều dựng bảng mở các hoạt động mừng Giáng Sinh, các ông già mũ đỏ béo tốt khắp nơi đều thấy. Ngày lễ phương Tây này, tại mảnh đất phương Đông, cũng được tổ chức đến ra trò.
Cố Văn Vũ thấy Thái Dương vẫn cúi đầu mân mê di động của hắn, cũng chẳng buồn nói chuyện với mình, khó tránh khỏi trong lòng sa sút, liền câu được câu chăng nói chuyện cùng Thái Dương, ý đồ dẫn lại sự chú ý của cậu.
Mà tên cứng đầu Thái Dương lại hoàn toàn không có chú ý tới cảm xúc của người con trai bên cạnh, đương nhiên, cảm xúc của Cố Văn Vũ cũng không phải dễ dàng để cho người ta nhìn ra như vậy.
Cuối cùng Thái Dương thật sự tuyệt vọng đối với câu “Analyze data” giống như đang đông cứng lại trên màn hình di động, dứt khoát không quan tâm đến nó nữa, chính là thở dài một hơi nói: “Ai, phần mềm này vận hành càng ngày càng chậm, hơn nữa bên trong mới chỉ chủ yếu là ghi âm lại giọng nói của hai chúng ta, thật không dám tưởng tượng một khi mở rộng phạm vi tiếp nhận ngữ âm sẽ là có hậu quả gì.”
“Ừm, hơn nữa trước mắt cũng chỉ có phân tích ngữ âm đối với hai người chúng ta là tương đối chuẩn xác.” Cố Văn Vũ nói, thật cao hứng Thái Dương rốt cục chịu để ý đến hắn.
“Đương nhiên rồi, cậu lúc trước cơ hồ là dùng di động ghi lại toàn bộ những cuộc nói chuyện mỗi ngày của chúng ta, số liệu thu thập đến hoàn chỉnh như vậy, còn có thể không chính xác nữa được không?” Thái Dương hoàn toàn không có chú ý đến cảm xúc biến chuyển của đồng chí IT bị mình lạnh nhạt, vô tâm vô phế tiếp lời nói.”Phần mềm này cứ như là đặc biệt thiết kế vì hai ta vậy!”
Cố Văn Vũ kéo tay Thái Dương nhét vào túi áo mình, nhẹ nhàng cong khóe miệng nới: “Kỳ thật như vậy cũng rất tốt.”
“Tính ra, chúng ta đây cũng quá xa xỉ rồi.” Thái Dương cười nói, sau đó lại hết nhìn đông tới nhìn tây một phen, hỏi Cố Văn Vũ: “Như thế nào lại chọn hôm nay vậy? Lễ Giáng Sinh không phải ngày mai sao?”
“Ừ, hôm nay là sinh nhật tôi.” Cố Văn Vũ nhẹ nhàng bâng quơ trả lời, sau đó liền dẫn Thái Dương đi vào một khu Plaza.
Trên thực tế, chương trình phần mềm này so với tưởng tượng của cậu còn phức tạp hơn rất nhiều. Dù rằng toàn bộ chương trình đã thực hiện vận hành thành công, bất quá bởi vì số liệu cần xử lý quá mức khổng lồ, thời gian sử dụng để phân tích quá dài. Hơn nữa trước đó còn phải tiến hành thu thập lưu trữ ngữ âm của đối tượng được sử dụng, bởi vậy việc sử dụng trở nên thập phần phiền toái, căn bản không đủ tính phổ cập cho thị trường.
Bọn họ nghiên cứu chế tạo phần mềm là muốn bán ra ngoài chứ không phải để làm phát minh, nếu không đủ tính thực dụng cùng tính thông dụng tối thiểu, vậy thì việc bọn họ đầu tư tinh lực cùng tiền tài nhiều như vậy để khai phá ra căn bản chẳng có ý nghĩa gì.
Mà giới hạn tài chính càng lúc càng eo hẹp, nếu phần mềm này vô pháp có được tiến triển mang tính đột phá nào, bọn họ cũng chỉ có thể lựa chọn từ bỏ.
Ý tưởng tốt đến như vậy, vấn đề kỹ thuật nan giải nhất cũng đã giải quyết được căn bản, lại bởi vì một chút nhân tố hạn chế mà liền đứng trước nguy cơ mắc cạn. Chưa nói đến những đồng chí IT khác vì nó mà nỗ lực hết bao nhiêu tâm huyết, cho dù Thái Dương là người mới mới vừa tiếp nhận được nửa tháng, cũng rất không đành lòng.
Thái Dương từ sau khi tiếp xúc hạng mục này, cơ hồ toàn bộ tinh lực đều tập trung tại đây, ngay cả ăn cơm uống nước đi ngủ đều suy nghĩ biện pháp giải quyết, cho nên không có thời gian online lượn lờ, không lên QQ, không lên blog, thậm chí ngay cả di động thường xuyên hết pin tự động tắt máy cũng đều không chú ý, đối với lễ Giáng Sinh kề cận lại không có lòng dạ nào lưu ý.
Vậy nên, thời điểm Cố Văn Vũ đột nhiên đề xuất muốn hẹn cậu đi xem film, Thái Dương quả thực sửng sốt vài giây không biết phản ứng thế nào. Ngơ ngác đứng trong pantry, nhìn hai tấm vé xem film trong tay, bưng một tách cafe còn chưa kịp pha có điểm không biết làm sao.
Ngô Bội Bội là nữ sinh duy nhất trong văn phòng, tốt nghiệp chuyên ngành máy tính của ngôi trường danh tiếng đế đô. Không thể không nói, có người xuất thân giỏi giang như thế lại bỏ qua lời offer của đại công ty mà cam tâm ẩn cư nơi văn phòng làm việc nhỏ bé này, hơn nữa còn có thể sinh tồn tại nơi chốn tràn đầy sinh vật khác giới này, cô nàng này quả là một đóa kỳ hoa, mà lại còn là một đóa hoa cực anh dũng.
Ngô Bội Bội đi đến bên Thái Dương lấy nước ấm, liếc mắt một cái nhìn vé xem film trong tay cậu, sau đó thừa dịp không phòng vệ bất chợt vỗ vào bờ vai cậu, bí bí mật mật nói: “Nha, bị bắt tận tay rồi nha! Sao thế, đây là định làm hồng hạnh ngoài tường sau lưng lão Đại nhà bọn chị hở? Là cô bé xinh đẹp hay anh zai lắm tiền nào cho vậy?”
Thái Dương bị dọa sợ, vội vàng biện giải: “Đây...... Là Cố Văn Vũ đưa đó.”
Nói xong câu này Thái Dương liền có điểm hối hận, quả nhiên, kế sau đó cậu liền nhìn thấy nụ cười chế nhạo trong mắt Ngô Bội Bội, vì thế mặt thoát đỏ bừng.
Ngô Bội Bội tâm tình cực tốt, tâm trạng bực dọc vì điều chỉnh chương trình mới nãy lập tức được chữa khỏi, một bên ấn nước ấm một bên nghiêng đầu tiếp tục mang bộ dáng già dặn quan sát cậu.
“Lần đầu tiên hẹn hò hử?”
Thái Dương mơ hồ gật đầu, đem vé xem film cất vào túi áo, cúi đầu quấy cafe.
Ngô Bội Bội thỏa mãn gật đầu, dùng một loại ánh mắt “Chúc mừng đồng chí ” nhìn cậu, cuối cùng còn đầy mặt yêu thương vỗ vỗ bờ vai cậu, ý vị thâm trường nói một câu: “Merry Christmas bảo bối, còn nữa, coi như là tỷ tỷ có thiện ý nhắc nhở, phải coi chừng thân thể nga.”
Coi chừng thân thể?
Thái Dương mặt nhăn nhíu mày, đến lúc hiểu được những lời này có thể bao hàm những ý tứ gì, thiếu chút nữa xấu hổ cùng giận dữ muốn chết, mà quay đầu lại, Ngô Bội Bội sớm đã nhanh như chớp chạy mất.
Thời gian cả ngày tiếp đó, Thái Dương cũng không có cách nào chuyên tâm công tác, cứ luôn cảm thấy đám IT xung quanh đang dùng từng cặp mắt sáng lấp lánh dõi theo cậu. Nhưng thực sự nhìn lại, phát hiện kỳ thật căn bản không một ai biểu hiện ra điều gì khác thường, tất cả mọi người đều thực chuyên chú công tác, hết thảy chính là cậu bị tâm lý quấy phá. Lại trộm liếc Cố Văn Vũ bên kia, phát hiện người ta lại càng cần làm gì thì làm việc đó, biểu tình bình tĩnh, ánh mắt trầm ổn, ngay cả ánh mắt cũng không chớp nhiều hơn so với bình thường.
Cứ như vậy dằn vặt đến thời gian tan tầm, nhóm đồng sự trong phòng làm việc một người tiếp một người thu dọn đồ đac rời khỏi, ngay cả những kẻ bình thường thích lại ở văn phòng tăng ca cũng đều thực ăn ý lựa chọn rời đi.
Rất nhanh, trong văn phòng trở nên vắng ngắt, cuối cùng chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Đại bộ phận đèn trong phòng làm việc đều đã tắt tại thời điểm nhóm đồng sự rời khỏi, chỉ để lại mấy chiếc, chiếu ánh mờ mịt. Văn phòng chất đầy máy tình cùng các loại thiết bị điện tử, bình thường nhìn qua buồn tẻ đơn điệu, trong ánh sáng lay động, cư nhiên cũng sinh ra vài phần tình cảm đặc biệt.
Thái Dương ngồi ở ghế mình, ngơ ngẩn trân trân nhìn một hàng mã hóa trên màn hình máy tính, song kết quả cái gì cũng nhìn không ra, chính là vô thức lấy tay lăn thanh cuốn chuột, có chút không yên lòng.
“Suy nghĩ gì thế?”
Bên người đột nhiên vang lên một thanh âm, Cố Văn Vũ không biết khi nào thì đã đi tới, tựa vào bên bàn làm việc của Thái Dương nhìn cậu.
Thái Dương hoảng sợ, không cẩn thận đụng đổ tách cafe một bên, một chút cafe còn chưa uống hết bên trong liền vung ra đầy bàn. Cậu vội vàng dùng giấy ăn lau loạn một hồi, biến thành đầy tay đều là cafe.
Thái Dương có chút quẫn bách ngẩng đầu cười cười với Cố Văn Vũ, nói: “Tớ đi rửa tay, cậu chờ một chút a.” Nói xong bỏ chạy đến toilet.
Cậu mở vòi nước cúi đầu rửa tay, cũng không có chú ý tới động tĩnh bốn phía, mãi đến khi bị người nhẹ nhàng từ phía sau ôm lấy.
Thân thể Thái Dương bỗng chốc cứng đờ, ngẩng đầu nhìn gương mặt mình trong gương, còn có người con trai đứng phía sau cậu. Cằm người kia để ở đầu vai cậu, cánh tay ôm vòng lấy toàn thân cậu, khóa vào trong ngực.
“Em gần đây gầy quá.” Cố Văn Vũ nhìn Thái Dương trong gương, nhíu nhíu mày.
“Cậu không phải cũng thế à?” Thái Dương đem vòi nước đóng lại, hơi hơi nghiêng mặt cười liếc mắt nhìn hắn, tay còn chưa khô sờ sờ trên gương mặt Cố Văn Vũ.
“Thực xin lỗi.” Cố Văn Vũ nói.
“Hử? Xin lỗi tớ để làm gì vậy?” Thái Dương kinh ngạc nhướn mi.
“Khiến cho em mệt như vậy.”
“Ý nha? Đau lòng hả?” Thái Dương nhịn không được trêu ghẹo.
“Ừ.” Cố Văn Vũ vẫn thần tình nghiêm túc, còn rất nghiêm túc gật đầu, sau đó càng xiết chặt tay ôm cậu.
Như vậy ngược lại làm cho Thái Dương không biết nói gì cho phải, chỉ cảm thấy tim đập đặc biệt mau. Cậu thực thích Cố Văn Vũ ôm mình, khiến cho người ta có một loại cảm giác thực ấm áp kiên định, thật giống như ở thời khắc nhắc nhở cậu, bất luận phát sinh điều gì, trên thế giới này sẽ luôn có một người như vậy, nguyện ý ở chung một chỗ cùng cậu, cùng nhau đối diện.
“Hứ, đau lòng mà chỉ nói miệng suông thế thôi mà được á, cậu xem phải bồi thường tớ thế nào đi chứ?” Thái Dương nhìn mắt Cố Văn Vũ cười.
“Em muốn gì?” Cố Văn Vũ hỏi.
“Đoán thử coi?” Thái Dương trả lời.
Cố Văn Vũ trầm mặc một chút, lấy di động nhấn vài cái.
“Ấy, lại nữa à?” Thái Dương vội vàng đẩy di động của Cố Văn Vũ ra, “Tớ hiện tại nhìn thấy cái phần mềm này liền nhức đầu, thật đúng là không tin nổi nó có thể phân tích ra hiện giờ tớ đang nghĩ cái gì.”
Cố Văn Vũ không nói lời nào, chính là hai mắt nhìn màn hình, sau đó liền quăng di động sang bên cạnh, trực tiếp cúi đầu, hôn lên môi Thái Dương.
Trong lòng Thái Dương nhất thời hiện lên một chuỗi dấu chấm than! Tâm nói không phải chứ, thế...... thế mà lại có thể...... phân tích ra sao?!
Sau khi trận ôm hôn kéo dài kết thúc, Thái Dương thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn Cố Văn Vũ, có điểm ngượng ngùng, cậu đem ánh mắt dời đi, dừng ở di động trên bồn rửa tay, trực tiếp lấy qua.
Cậu cũng không tin chuyện tà môn như vậy, chẳng lẽ...... Thật sự chỉ bằng mấy câu cậu vừa nói liền phân tích ra ư? Nếu chương trình thật sự có thể nghịch thiên như vậy, vậy mấy người bọn họ còn có gì mà sầu muộn nữa chứ?
Nhưng mà, sau khi trượt mở màn hình, Thái Dương không biết nên mừng hay là nên lo.
Bởi vì trên màn hình thượng biểu thị vẫn là đang phân tích số liệu, căn bản không có những câu Thái Dương e ngại như là “Hôn em đi”, “Em muốn hôn anh” hay “Cố Văn Vũ môi của kưng thật là gợi cảm nha”.
Nhưng Cố Văn Vũ như thế nào lại biết cậu mới nãy muốn hôn hắn chứ?
Đây là một vấn đề hết sức huyền bí.
Thái Dương nhất thời không nghĩ ra, lại không thể hỏi ra, cứ như vậy không khỏi có vẻ trông ngốc nghếch.
Cậu cứ như vậy rơi vào một vòng tư duy lẩn quẩn, vắt hết óc suy xét Cố Văn Vũ vì sao biết cậu muốn hôn hắn, nhưng lại chưa từng nghĩ qua, bọn họ vốn là tình nhân, một nụ hôn căn bản chỉ là biểu đạt lưỡng tình tương duyệt.
Cố Văn Vũ hôn cậu, đương nhiên là vì người ta muốn làm như vậy, còn cần lý do gì nữa?
Nhưng Thái Dương chính là người như vậy, một khi tiến vào hình thái tư duy nào đó, chín con trâu kéo cũng không quay về được, cứ thế chết dí một chỗ.
Hai người rời khỏi phòng làm việc, trước chuẩn bị đến khu bách hóa phụ cận tìm một khách sạn dùng cơm chiều, sau đó sẽ đi xem film.
Nơi đó cách cũng không xa, bọn họ dọc theo phố xá yên lặng đi tới, chung quanh đèn đuốc huy hoàng, các cửa hàng đều dựng bảng mở các hoạt động mừng Giáng Sinh, các ông già mũ đỏ béo tốt khắp nơi đều thấy. Ngày lễ phương Tây này, tại mảnh đất phương Đông, cũng được tổ chức đến ra trò.
Cố Văn Vũ thấy Thái Dương vẫn cúi đầu mân mê di động của hắn, cũng chẳng buồn nói chuyện với mình, khó tránh khỏi trong lòng sa sút, liền câu được câu chăng nói chuyện cùng Thái Dương, ý đồ dẫn lại sự chú ý của cậu.
Mà tên cứng đầu Thái Dương lại hoàn toàn không có chú ý tới cảm xúc của người con trai bên cạnh, đương nhiên, cảm xúc của Cố Văn Vũ cũng không phải dễ dàng để cho người ta nhìn ra như vậy.
Cuối cùng Thái Dương thật sự tuyệt vọng đối với câu “Analyze data” giống như đang đông cứng lại trên màn hình di động, dứt khoát không quan tâm đến nó nữa, chính là thở dài một hơi nói: “Ai, phần mềm này vận hành càng ngày càng chậm, hơn nữa bên trong mới chỉ chủ yếu là ghi âm lại giọng nói của hai chúng ta, thật không dám tưởng tượng một khi mở rộng phạm vi tiếp nhận ngữ âm sẽ là có hậu quả gì.”
“Ừm, hơn nữa trước mắt cũng chỉ có phân tích ngữ âm đối với hai người chúng ta là tương đối chuẩn xác.” Cố Văn Vũ nói, thật cao hứng Thái Dương rốt cục chịu để ý đến hắn.
“Đương nhiên rồi, cậu lúc trước cơ hồ là dùng di động ghi lại toàn bộ những cuộc nói chuyện mỗi ngày của chúng ta, số liệu thu thập đến hoàn chỉnh như vậy, còn có thể không chính xác nữa được không?” Thái Dương hoàn toàn không có chú ý đến cảm xúc biến chuyển của đồng chí IT bị mình lạnh nhạt, vô tâm vô phế tiếp lời nói.”Phần mềm này cứ như là đặc biệt thiết kế vì hai ta vậy!”
Cố Văn Vũ kéo tay Thái Dương nhét vào túi áo mình, nhẹ nhàng cong khóe miệng nới: “Kỳ thật như vậy cũng rất tốt.”
“Tính ra, chúng ta đây cũng quá xa xỉ rồi.” Thái Dương cười nói, sau đó lại hết nhìn đông tới nhìn tây một phen, hỏi Cố Văn Vũ: “Như thế nào lại chọn hôm nay vậy? Lễ Giáng Sinh không phải ngày mai sao?”
“Ừ, hôm nay là sinh nhật tôi.” Cố Văn Vũ nhẹ nhàng bâng quơ trả lời, sau đó liền dẫn Thái Dương đi vào một khu Plaza.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook