Thất Hôn
-
Chương 30
Cảm thấy đắc tội với ông chủ, trợ lý Lục lập tức nhắm mắt tiếp tục giả vờ ngủ, anh ta thật không rõ vì cái gì Chu tổng lại lén lút như vậy, điểm này đều không giống phong cách của Chu tổng, trước đây tốt xấu gì cũng là theo đuổi, bây giờ theo đuổi không ra theo đuổi mà còn lén la lén lút.
Cũng không biết sai từ lúc nào.
Đến khi phi cơ tiếp đất, di động có tín hiệu, trợ lý Lục nhận được tin nhắn của Tằng tổng.
Anh ta mới bừng tỉnh.
Tằng Kiêu: Cậu nói Chu tổng cùng Tô Hảo sao?
Tằng Kiêu: Chu tổng hình như lấy lùi làm tiến, làm bạn bè vì không muốn dọa đến Tô Hảo.
Lục Khởi: Tự nhiên cảm thấy Chu tổng có chút hèn mọn.
Tằng Kiêu: Cũng không phải mình cậu!! Tôi cũng thấy vậy!!
Lục Khởi: Anh hình như rất hưng phấn.
Tằng Kiêu: Không có đâu.
Trợ lý Lục buông di động, nhìn hai người cởi đai an toàn.
Nghĩ thầm, Tô tiểu thư cố lên!
Tô Hảo cũng không biết chính mình sao có thể ngủ như vậy, ngủ hơn một tiếng mới xuất hiện ăn cơm, sau đó xem tạp chí mệt nhọc lại ngủ tiếp, lúc tỉnh lại đã đến kinh đô, mặt trời đã lên cao, Tô Hảo ngồi dậy, che miệng ngáp, Chu Dương khép tạp chí, nhìn đồng hồ, đầu ngón tay gõ gõ bàn của cô: “Uống nước đi rồi xuống phi cơ.”
Tô Hảo ừ một tiếng, đem nước trên bàn uống xong, cởi đai an toàn.
Nằm gần ba tiếng, eo Tô Hảo đều mềm nhũn, cô đứng chống tay, có chút nghiêng ngả.
Chu Dương duỗi tay đỡ nhẹ cánh tay cô..
Áo khoác ngoài trượt xuống rơi trên cánh tay, làn da trắng nõn lộ rõ xương quai xanh, Chu Dương rũ mắt nhìn thoáng qua, nói: “Kéo quần áo lên.”
Tô Hảo lập tức kéo lên: “Anh không cần nhắc, vốn dĩ em đang định kéo.”
Sắc mặt Chu Dương đen vài phần, cầm di động nhìn sang chỗ khác.
Tô Hảo lấy túi xách, mang trên lưng đi hướng cửa khoang, Chu Dương đi ở phía sau, trợ lý Lục đi sau hai bước, khoang doanh nhân không có nhiều người, vẫn còn dư chỗ, theo dòng người đi ra ngoài, cách tấm kính cũng cảm nhận được nhiệt độ bên ngoài.
Ra khỏi khoang, vào điều hòa trong sân bay, Tô Hảo nghiêng người lấy túi, cởi áo khoác trên người nhét vào.
Váy hai dây của cô khá mỏng, màu đen, hơn nữa lại mang giày cao gót nên thân hình vừa cao, làn da vừa trắng nõn lộ ra, tóc dài đen nhánh khoác lên vai, lập tức nơi này liền trở thành một phong cảnh.
Cổ áo Chu Dương hơi mở, tay áo xắn lên để lộ đồng hồ, trong tay tùy ý cầm di động và vé máy bay, hơn nữa khuôn mặt tuấn tú còn có mấy phần phong lưu kia, tự nhiên cũng hấp dẫn người nhìn, nhưng anh chỉ gắt gao nhìn chằm chằm nữ nhân ở phía trước, cô thế nhưng cởi đi áo khoác.
Toàn bộ người đi đường đều nhìn cô!
Hàm răng anh cắn chặt, bước lên trước sóng vai cùng cô, giọng nói trầm thấp: “Không lạnh sao?”
“Rất nóng đấy.” Tô Hảo liếc anh một cái, trả lời.
Chu Dương: “Anh cảm thấy rất lạnh.”
“Tôi thật sự không sao.
Anh có muốn mặc thêm áo khoác không?” Tô Hảo quay lại nhìn trợ lý Lục, người đang cầm trên tay áo khoác của Chu Dương.
Chu Dương: “Em mặc không?”
Nói xong anh liền vẫy tay để trợ lý Lục tiến lên.
Trợ lý Lục đành đưa lên áo khoác, Chu Dương tiếp nhận, muốn khoác lên vai Tô Hảo.
Tô Hảo nhíu mày né tránh: “Em thật sự không có lạnh, anh mặc đi, đừng để bị sốt nữa.”
Tay Chu Dương dừng giữa không trung.
Tô Hảo đi nhanh vài bước, lấy di động trong túi lướt xem, suy nghĩ có muốn gọi Thẩm Hách hay không.
Trợ lý Lục thấy Chu Dương đứng tại chỗ, anh ta chỉ có thể đứng cùng với anh, kỳ thật Chu tổng mà anh ta nhận thức cho tới nay đều rất bá đạo, hơn nữa còn phong lưu thành tánh, ngẫu nhiên hứng khởi nhưng thật ra rất sủng người, đa số thời điểm, đều là anh đắn đo đối với nhà gái.
Rất ít khi chạm vào loại vách tường này, trợ lý Lục suy nghĩ một chút rồi bước xuống đối với Chu Dương: “Chu tổng, điều hòa nơi này không lạnh như vậy đâu.”
Chu Dương quay đầu lại liếc anh ta, vài giây sau cười nhạo: “Câm miệng.”
Sau đó anh đi nhanh lên trước, chân dài bước đến bên cạnh Tô Hảo, di động cũng vừa lúc có tin đến, anh tiếp, ánh mắt lại càng lạnh lẽo hơn.
Lát sau, ba người cùng lấy hành lý, Tô Hảo vừa đẩy vừa nhìn di động, tin nhắn còn chưa được gửi.
Ba người đi vào lối ra.
Lối ra ở tầng một, dưới cầu vượt, mặt trời chói chang nhưng không gắt.
Xe thương vụ màu đen của công ty đã đến đón, ngừng trước cửa.
Chu Dương cúp điện thoại trong tay, cởi một cúc áo khác, thuận thế mở cửa, ra hiệu cho Tô Hảo lên xe.
Tô Hảo vừa mới chuẩn bị lên.
Một chiếc xe màu đen chạy băng băng qua đây, dừng bên cạnh xe thương vụ, cửa được đẩy ra, Thẩm Hách bước từ trong xe xuống: “Hảo Hảo!”
Giọng anh trong sáng, hơn nữa diện mạo lại thanh tú, ở chỗ này thập phần rõ ràng, hấp dẫn không ít ánh mắt.
Tô Hảo quay đầu nhìn lại, ngây ngẩn cả người.
“Anh sao lại?”
“Ha ha ha, dì Tô Thiến nói với anh hôm nay em đến kinh đô, có phải em muốn cho anh một bất ngờ không?” Thẩm Hách bước nhanh tới, tươi cười đầy mặt, lại nhìn về phía Chu Dương: “Anh Chu Dương, đã lâu không gặp!”
“Dì Tô Thiến gửi tin tức cho em, bảo em đến đây đón Hảo Hảo.”
“Vậy sao?” Chu Dương cười cười, nhìn Thẩm Hách không chút để ý hỏi: “Có phải rất bất ngờ không?”
“Đó là đương nhiên rồi.” Thẩm Hách nhìn về phía Tô Hảo: “Bất quá đi ăn trước đi, anh Chu Dương, anh có muốn đi cùng không?”
Chu Dương đỡ đỡ đầu lưỡi, nhìn Tô Hảo.
“Vậy được rồi, Hảo Hảo, đi thôi.” Thẩm Hách vẫy tay với Tô Hảo, Tô Hảo mỉm cười đi qua, Thẩm Hách thấy Tô Hảo mặc váy, ánh mắt sáng lên: “Lần đầu tiên thấy em mặc váy hai dây đấy, thật xinh đẹp.”
“Thỉnh thoảng em cũng mặc, nghe nói bên này khá nóng.” Giọng Tô Hảo ôn nhu nhẹ nhàng đáp lại.
“Đúng vậy, bên này thật sự nóng.”
Âm thanh hai người nói chuyện với nhau dần dần thu nhỏ, Chu Dương đứng bên xe, tai nghe bọn họ đối thoại, cúi đầu cầm một điếu thuốc cắn trong miệng, khí thế áp người.
Bật lửa mở ra lại một chút cũng không lên, trợ lý Lục ở bên cạnh cảm thấy vừa lạnh vừa nóng.
Lạnh là từ trên người ông chủ truyền đến.
Nóng là thời tiết quỷ này thật nóng.
Cho đến khi chiếc xe màu đen kia chạy đi, Chu Dương mới ném chiếc bật lửa đã hỏng vào thùng rác, nghiêng người ngồi vào xe, lúc này trợ lý Lục cũng không dám tiến vào ghế sau, sau khi đóng cửa lại, cút tới ghế phụ ngồi.
Anh ta quay đầu lại nhìn, Chu Dương chân dài giao điệp tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.
Sườn mặt lãnh ngạnh.
Ánh mắt phong lưu đã nhạt đi rất nhiều.
Kinh đô! Đây vốn chính là đô thị quốc tế, cầu vượt tung hoành giữa không trung, thật xa đều nhìn không tới được không trung, nhưng ngay cả như vậy, vẫn thực nóng.
Mặt đất đều nóng đến khô.
Thẩm Hách một bên lái xe một bên cùng Tô Hảo nói về các công trình kiến trúc.
Còn giới thiệu các món ăn vặt linh tinh ở đây.
Dòng xe cộ cũng rất nhiều, đèn xanh đèn đỏ, đi đi dừng dừng, lần này công tác của Thẩm Hách tựa hồ nhiều hơn so với trước đây, lái xe không bao lâu liền nhận được cuộc gọi.
Sau đó, cuộc gọi không bị ngắt quãng, anh lái xe vào trong một tòa nhà, Thẩm Hách lấy một cái thẻ ra, quẹt rồi lái xe đi vào.
Theo sau tìm một chỗ dừng lại.
Lúc này hoàng hôn đã xuống, Thẩm Hách hướng Tô Hảo gật đầu, ý bảo để anh nói chuyện điện thoại xong.
Kiên nhẫn chờ anh hoàn thành.
Đầu dây bên kia là một giọng nữ, có vẻ như đang nói với anh về công việc, bất quá giọng nữ lại rất dễ nghe.
Ước chừng mười phút sau, Thẩm Hách ngắt điện thoại cười nói: “Hảo Hảo, chúng ta ăn sushi đi.”
Tô Hảo gật đầu: “Được.”
Hai người xuống xe đi về hướng cửa hàng sushi được trang hoàng xa hoa, ngoài cửa còn treo chữ 【 Island 】, rất nghệ thuật.
Những người mặc kimono từ bên trong ra tiếp đãi, vị trí ánh đèn đều rất mờ, hai người ngồi xuống, Thẩm Hách rót nước hỏi Tô Hảo: “Công việc có nhiều không?”
Tô Hảo dùng khăn giấy ướt lau tay: “Cũng giống trước thôi, anh thì sao?”
“Bận lắm, gần đây cũng không cách nào đến Lê Thành công tác.”
“Anh còn vẫn giúp anh rể sao?”
“Giúp a, ha ha ha.” Thẩm Hách buông nước ấm, nhìn Tô Hảo thật kỹ, tóc búi cao, váy hai dây mỏng manh làm nổi bật làn da rất trắng, tim Thẩm Hách hơi đập, lông mày không tự chủ được ninh lại, anh rót nước tương cho Tô Hảo: “Hảo Hảo, gần đây em khỏe không?”
“Thật sự khỏe.” Tô Hảo bóp mù tạt cho anh.
“Làm ít thôi, anh sợ cay lắm.” Thấy thế, Thẩm Hách nhanh chóng nói.
Tô Hảo lập tức bóp hết tất cả, Thẩm Hách than vãn một trận, sau đó lại cười rộ lên.
Tô Hảo cũng cười theo.
Bởi vì Tô Hảo không ăn sashimi nên Thẩm Hách chỉ gọi một phần, còn lại đều là sushi và trà, Tô Hảo ăn rất nhiều, hai người tâm sự hi hi ha ha, Thẩm Hách vẫn kể rất nhiều thứ mà anh biết cho Tô Hảo, Tô Hảo vẫn luôn nghe, sẽ không cảm thấy mất kiên nhẫn, ngẫu nhiên sẽ hỏi anh vài câu.
Ánh đèn lờ mờ, Tô Hảo cầm khăn giấy lau khóe môi, mi mắt cong cong, cười ra lúm đồng tiền ở một bên má, Thẩm Hách nhìn đến thất thần.
Sau đó nhanh chóng hoàn hồn, trở lại đề tài.
Thẩm Hách vốn đang muốn hẹn Tô Hảo đến chỗ khác chơi nhưng hiện tại đã trễ như vậy, hôm sau Tô Hảo còn phải đi làm, vì thế Thẩm Hách chỉ có thể đưa Tô Hảo về khách sạn.
Khách sạn ở ngay trung tâm thành phố, không xa lắm.
Công ty cấp cho Tô Hảo một nơi đặc biệt tốt, Thẩm Hách nhìn thấy khách sạn này nên cũng an tâm, xe dừng lại.
Tô Hảo cởi bỏ đai an toàn, đang chuẩn bị đẩy cửa thì Thẩm Hách đi tới, mở cửa giúp cô, Tô Hảo cười, nói: “Anh trở về đi.”
Thẩm Hách nhìn cô.
Tô Hảo nhìn tay anh, tay mình, đang muốn nói chuyện.
Đột nhiên.
Thẩm Hách lại buông lỏng, anh cười: “Ngủ ngon.”
Tô Hảo: “Ngủ ngon.”
Nói xong, Thẩm Hách xoay người về vị trí điều khiển.
Tô Hảo đứng ở tại chỗ, cửa sổ bị cuốn lên, không thấy rõ trong xe có gì, sau khi nhìn anh lái xe đi thì xoay người, bước chân hơi dừng lại, đối diện cách đó không xa là nam nhân đang dựa vào chiếc Bentley, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, mãn nhãn phong lưu, đôi mắt anh từ cổ tay cô xẹt qua đi theo lên mặt.
“Sao về muộn như vậy? Làm gì thế?” Tiếng nói cười của Chu Dương truyền đến, cà lơ phất phơ.
Tô Hảo: “Anh không cần quá lo cho em.”
Nói xong, cô bước vào đại sảnh.
Chu Dương: “” Đôi mắt anh lạnh hơn
Nhìn cánh tay trắng nõn kia, đôi mắt anh lạnh hơn, ——
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook