Thất Giới Truyền Thuyết
-
Chương 1100: Âm mưu thất bại
Lúc này, một tin tức nguy hiểm truyền vào trong não của Lục Vân. Một mũi tên cực độc của Vu Thần khiến Lục Vân cảnh giác, nhanh chóng đề phòng.
Phát hiện được tình hình này, Lục Vân lập tức phân tích tình huống trước mắt, phát hiện né tránh đã không kịp, chỉ còn cách đánh thẳng.
Vì thế Lục Vân không chút do dự nữa, thân thể phân thành bốn nhanh chóng hợp nhất, toàn thân bảy màu lấp lánh, tay phải trong lúc xoay lật, một luồng hào quang rực rỡ rẻ không xuất hiện, hóa thành một lưỡi đao ánh sáng, vừa hấp thu linh khí bốn phía, vừa đón thẳng lấy một tên của Vu Thần.
Tức thì, mũi tên đen ngòm gặp phải đao sáng rực rỡ, hai bên đột nhiên dừng lại, sau đó đứng hẳn cách nhau ba tấc giữa không trung.
Quan sát cẩn thận, chỉ thấy mũi tên ánh sáng đen ngòm chuyển động không ngừng, toàn thân làn sáng âm u lấp lánh hệt như có sức sống, ẩn chứa chấp niệm mạnh mẽ vô cùng, như muốn xuyên thủng tất cả.
Ngoài ba tấc, đao sáng run rẩy không ngừng, bên trong là một lưỡi đao vô cùng xinh đẹp, chính là thần binh "Phá Thương" của Lục Vân.
Cục diện giằng co duy trì một lúc liền chuyển từ thăng bằng như ban đầu thành bất ổn định, mãi cho đến lúc tan biến hoàn toàn.
Lúc này, phát sinh không ít chuyện. Ban đầu hai luồng sức mạnh thứ lực quân bình, dòng khí cuồng dã sinh ra khiến cho cả đại điện rung động không thôi, nhìn xa xa cứ như sắp ngã xuống.
Sau đó, kết thúc một phen tranh đấu, giữa hai bên liền xuất hiện biến hóa yếu ớt. Mũi tên tuyệt độc đó của Vu Thần đã dùng mũi đánh vào diện, phá được sức mạnh trói buộc của thần binh phá thương, hung hăng va chạm lên thần binh, hai bên qua lại liên tục, chia ra rồi lại hợp, hợp rồi lại chia, trạng thái hai bên vô cùng bất ổn.
Cứ vậy, dòng khí bốn bề chịu ảnh hưởng tạo nên một vụ nổ liên hoàn, khiến cho trong Hư Vô đại điện tiếng sấm điếc tai, hoa lửa tung tóe.
Tình hình như vậy kéo dài giây lát, mũi tên ánh sáng đen ngòm trong lúc giao tranh cuối cùng kết dính vào thần binh Phá Thương, hai bên toàn lực đấu tranh, hào quang hai bên nhấp nhô không ổn định.
Thật lâu sau đó, mũi tên cực mạnh của Vu Thần, khi đối mặt với thần binh Phá Thương của Lục Vân, cuối cùng đã không còn tung tích.
Giữa không trung, Vu Thần kêu lên một tiếng, hé miệng phun ra máu tươi, lập tức bị thương không nhẹ. Bên dưới, Lục Vân tay phải thu lại, lòng bàn tay hào quang bảy màu hiện ra, Phá Thương thần binh ảo hóa ngàn vạn, không những hất bắn Thất Tuyệt Phích Lịch xà khiến nó trọng thương, còn đánh tan nát đóa mẫu đơn màu đen.
Đến lúc này, chiêu thứ hai đã kết thúc.
Vu Thần trọng thương, Lục Vân chiến thắng. Điều này khiến những người quan sát vẻ mặt nặng nề, có cái nhìn mới mẻ về thực lực của Lục Vân.
- Chủ nhân,người bị có nặng không?
Hách Triết bay đến quan tâm hỏi han, ánh mắt toát ra mấy phần thất vọng.
Vu Thần nhìn lão, khuôn mặt xấu xí nở nụ cười cay đắng, nhỏ nhẹ nói:
- Ba thì đã qua được hai, trận chiến này xem ra không được theo ý người. Có lẽ …
Có lẽ cái gì Vu Thần không hề nhắc đến, lão chỉ nhẹ nhàng hạ xuống, thân thể hai mặt trong quá trình hạ xuống đã khôi phục lại hình dáng xấu xí.
Nhìn Vu Thần, Lục Vân điềm nhiên nói:
- Còn lại một chiêu cuối cùng, ngươi nhất định có chuyện muốn hỏi.
Vu Thần trong lòng chấn động, lãnh đạm nói: Truyện Sắc Hiệp - http://qtruyen.net
- Một người thông minh quá thường không gặp được chuyện tốt đẹp.
Lục Vân cười đáp trả:
- Đúng thế, bình thường là phúc, người không có tâm cơ mới là thản nhiên nhất, khoái lạc nhất. Đáng tiếc ta và ngươi đều không phải.
Vu Thần hừ lạnh nói:
- Chớ có khua môi múa mép trước mặt ta. Ta hỏi ngươi, Vong Linh trớ chú trong người ngươi vì sao không một chút phản ứng?
Lục Vân trả lời:
- Rất đơn giản, bởi vì ta đã giải trừ được Vong Linh trớ chú, vì thế mưu kế của ngươi không thực hiện được.
Vu Thần sửng sờ, nhìn cẩn thận Lục Vân, cuối cùng than nhẹ:
- Chỉ vài ngày không gặp, vật đổi sao dời rồi, lẽ nào đây chính là ý trời? Không! Ta không tin!
Âm thanh êm ái biến thành sắc bén, giọng nói ngưng tim liệt phổi, biểu lộ sâu sắc sự bất cam và phẫn hận trong nội tâm của lão.
Thấy vậy, Lục Vân không khỏi lắc đầu, trong mắt toát ra nét đồng tình. Hách Triết hơi hơi than nhẹ, mặt đầy vẻ đau khổ.
Bên ngoài, Âm Đế, Thiên Sát lạnh lùng vô tình, Lăng Thiên trong lòng hơi mừng, Liệt Thiên không chút động đậy, Bạch Như Sương cả người và hồn chấn động, khuôn mặt lộ ra vẻ đau khổ không thôi.
- Chủ nhân, Bạch cô nương …
Phát hiện không ổn, Huyền Dạ lập tức mở miệng nhắc nhở.
Liệt Thiên ôm Bạch Như Sương, lo lắng hỏi:
- Như Sương, nàng làm sao vậy? Chỗ nào không ổn cho ta biết.
Nói rồi tay phải truyền một luồng chân nguyên mạnh mẽ ý đồ muốn ổn định tình hình Bạch Như Sương. Ai ngờ kết quả ngược lại càng thêm không ổn, Bạch Như Sương kêu thảm một tiếng liền ngất đi mất.
Đến lúc này, Liệt Thiên lập tức phát hoảng, ôm Bạch Như Sương đang hôn mê kêu to không ngừng.
Biến cố đột nhiên khiến mọi người chú ý, những người ở đó ngoại trừ Vu Thần đều đưa mắt nhìn Bạch Như Sương, quan sát tình hình của nàng.
Trong đó, Âm Đế, Thiên Sát vẻ mặt bình thản, Lăng Thiên lại nghi hoặc:
- Chuyện gì xảy ra vậy? Người đang bình ổn đột nhiên hôn mê là sao?
Huyền Dạ vừa nghe, lập tức nổi giận:
- Ngươi nói xem, không phải trước đó do ngươi động tay chân lên Bạch cô nương, bây giờ mới khiến cô nương xuất hiện tình trạng như thế này sao?
Lăng Thiên quát lên:
- Nói bậy bạ. Chuyện này nếu như ta làm, ta sao còn ở đây hỏi han làm gì?
Huyền Dạ hừ giọng nói:
- Người cố ý bày nhiều trò lúc nào cũng gặp, ai dám đảm bảo ngươi không có dụng ý nào khác.
Lăng Thiên rất giận, hung hăng nói:
- Câm miệng. Nếu là ta làm, ta có thể lên tiếng nói rõ, trực tiếp uy hiếp Yêu Hoàng, hà cớ gì phải ở đây tranh luận với ngươi?
Huyền Dạ nghi ngờ:
- Quả thật không phải là ngươi?
Lăng Thiên hừ giọng nói:
- Người của Hư Vô Giới Thiên còn chưa đến nỗi vô sỉ như vậy.
Cũng cùng lúc đó, Lục Vân dời mắt trừng Vu Thần:
- Té ra đây chính là điều bí mật ngươi một mực che giấu.
Vu Thần nghe vậy chấn động, cười to nói:
- Không sai, đây chính là bí mật ta che giấu, ngươi bây giờ biết được cũng đã quá trễ rồi.
Lắc đầu nhè nhẹ, Lục Vân tiếc nuối:
- Ngươi sai rồi, sai vô cùng lợi hại, chôn vùi cả cơ hội duy nhất để tiến lên. Quả thật khiến người ta phải vừa buồn vừa giận.
Vu Thần khinh bỉ nói:
- Phải buồn? Ha ha ha… Bây giờ đáng buồn không phải là ta mà là ngươi. Với thực lực của ngươi, cố nhiên có thể vượt ta mấy phần, nhưng một khi Liệt Thiên gia nhập, ngươi chắc chắn phải bại không nghi ngờ gì nữa.
Lục Vân nhìn lão thương xót, than nhẹ:
- Ngươi thật không hiểu nổi Liệt Thiên là người thế nào. Ngươi cho là ngươi động tay chân trên người Bạch Như Sương liền có thể uy hiếp Liệt Thiên làm chuyện cho ngươi. Đó là một suy nghĩ hợp tình hợp lý, nhưng lại không phù hợp hiện thực, cuối cùng ngươi phải hối hận mà thôi.
Câu nói của Lục Vân vang lên rõ ràng trong tai mỗi người ở tại đó.
Khi Liệt Thiên biết được mọi thứ đều bởi Vu Thần, cả người lập tức nổi giận, đưa Bạch Như Sương cho Huyền Dạ đỡ lấy, lóe lên đã đến trước mặt Vu Thần, gằn giọng nói:
- Vu Thần ngươi thật âm độc, ngươi vì đối phó với bổn hoàng không tiếc vô sỉ như vậy, ta làm sao có thể tha thứ cho ngươi.
Nói rồi trong tay lóe lên ánh sáng, Liệt Nhật long thương đột nhiên xuất hiện, muốn phát động công kích.
- Chậm đã!
Vu Thần quát to một tiếng rồi nói tiếp:
- Liệt Thiên, nếu như ngươi không muốn mất đi người yêu thương trong lòng, trước hết hãy giúp ta đối phó Lục Vân. Đợi sau khi mọi chuyện nơi này kết thúc, ta sẽ trả lại cho ngươi một người sống hoàn chỉnh. Nếu không, ngươi từ từ mà nhìn nàng ta chết trước mặt ngươi.
Liệt Thiên giận dữ nói:
- Câm miệng, ngươi cho bổn hoàng là đứa ngu xuẩn trẻ con chăng? Với tính tình âm độc của ngươi, cho dù ta giúp ngươi loại bỏ tất cả mọi đối thủ nơi này, ngươi cũng sẽ không bỏ qua cho ta. Như vậy, làm sao ta có thể tin được ngươi!
Vu Thần tức giận, hung hăng nói:
- Nói thật cho ngươi biết, bổn thần đã gieo một loại cấm chế trên người Bạch Như Sương, chính là Si Tình Đoạn Trường chú, cùng với Vong Linh trớ chú, Thiên Thế Huyết chú xưng tụng là ba lời nguyền đại tà ác nhất trên thế gian, ngoại trừ bổn thần ra, ai cũng không thể phá giải được. Nếu như ngươi không muốn cô ta chết, tốt nhất hãy nghĩ cho rõ ràng.
Liệt Thiên nghe vậy rất giận, gào thét:
- Thủ đoạn thật độc ác, ngươi hôm nay không giải trừ lời nguyền trên người nàng, bổn hoàng sẽ khiến ngươi chịu hết muôn vàn thống khổ, sống không bằng chết!
Vu Thần lạnh lùng tàn khốc nói:
- Ngươi uy hiếp ta? Đáng tiếc không tác dụng. Bây giờ ngươi chỉ có một chọn lựa, đó là thỏa hiệp, nếu không nàng ta phải chết.
Liệt Thiên rất giận, long thương trong tay múa lên, một luồng kình khí sắc bén phát ra cùng với sức mạnh rẻ không bắn thẳng vào ngực Vu Thần.
Lắc mình, Vu Thần né tránh một chiêu này, quát to:
- Liệt thiên, ngươi quả thật thà rằng để cho cô ta chết đi, cùng không tình nguyện giúp một tay cho ta?
Liệt Thiên giận dữ nói:
- Bổn hoàng từ trước đến nay không muốn bị người uy hiếp, ngươi chớ có nhắc đến nữa.
Vu Thần giận dữ nói:
- Nếu đã như vậy, ngươi hãy chờ mà hối hận. Bây giờ bổn thần cũng không muốn dây dưa với ngươi, có ân oán gì, đợi sau khi ta kết thúc với Lục Vân rồi ngươi hãy đến.
Dừng lại, Vu Thần khuôn mặt toát ra khí thế bi tráng, rõ ràng sau khi đã mất đi ưu thế chuyển bại thành thắng, trong lòng lão dâng lên một tâm tình đau thương.
Nhưng dù sao lão cũng là Vu Thần, khi đã biết không đường thối lui, lão vẫn giữ được ngạo khí của mình, chọn lựa quyết chiến sinh tử mà không phải né tránh.
Liệt Thiên nghe vậy, bay đến ngăn trước mắt Vu Thần, gằn giọng nói:
- Với thực lực của ngươi, ba chiêu qua phải chết là chắc chắn. Lúc đó, bổn hoàng đi tìm ai đây?
Vu Thần lạnh lùng nói:
- Không cần phải xem nhẹ bổn thần, cho dù ta thua Lục Vân, cũng không dễ dàng chết đi như vậy. Đến lúc đó ta sẽ nói cho ngươi biết chuyện phá giải thế nào.
Liệt Thiên hỏi lại:
- Ta làm sao có thể tin được ngươi?
Vu Thần cười lạnh nói:
- Tin hay không là do ngươi!
Liệt Thiên bất đắc dị, hừ giận một tiếng, xoay người bỏ đi.
Vu Thần cụp mắt, liếc xung quanh, cuối cùng nhìn Lục Vân, hỏi han:
- Trước đây ngươi nói ta đã sai, gần như chỉ là chuyện này thôi sao?
Lục Vân đáp:
- Không phải, ngoại trừ chuyện này ra, còn có một số chuyện khác nữa.
Vu Thần nói:
- Chuyện đã đến thế này, có gì ngươi cứ nói thẳng ra, không cần thiết phải khua môi múa mép.
Lục Vân điềm nhiên nói:
- Những câu này thật ra ta không muốn nhắc đến, bởi vì ta sợ ngưoi nghe rồi sẽ bị đau lòng.
Vu Thần kinh ngạc nói:
- Đau lòng? Ha ha ha … Ngươi cũng xem nhẹ Vu Thần ta quá rồi.
Thấy lão như vậy, Lục Vân than nhẹ nói:
- Nếu ngươi đã cố chấp muốn biết, ta sẽ nói cho ngươi. Ban đầu, ân oán giữa ta và ngươi đúng như ngươi nói, không cần thiết phải quyết sinh tử. Nhưng ta đã từng đáp ứng với ông chủ Cửu U, phải đem sức mạnh Cửu U hoàn lại cho Cửu U. Như vậy, nếu ta có thể giết ngươi, hoặc là lấy đi sức mạnh Cửu U trên người ngươi. Trước đây, ta luôn tính không giết chết ngươi, chỉ thu hồi sức mạnh Cửu U trên người ngươi. Nhưng hành động vừa rồi của ngươi, lại lần nữa đẩy ngươi xuống vực sâu tà ác. Điều này khiến ta đổi ý kiến.
Phát hiện được tình hình này, Lục Vân lập tức phân tích tình huống trước mắt, phát hiện né tránh đã không kịp, chỉ còn cách đánh thẳng.
Vì thế Lục Vân không chút do dự nữa, thân thể phân thành bốn nhanh chóng hợp nhất, toàn thân bảy màu lấp lánh, tay phải trong lúc xoay lật, một luồng hào quang rực rỡ rẻ không xuất hiện, hóa thành một lưỡi đao ánh sáng, vừa hấp thu linh khí bốn phía, vừa đón thẳng lấy một tên của Vu Thần.
Tức thì, mũi tên đen ngòm gặp phải đao sáng rực rỡ, hai bên đột nhiên dừng lại, sau đó đứng hẳn cách nhau ba tấc giữa không trung.
Quan sát cẩn thận, chỉ thấy mũi tên ánh sáng đen ngòm chuyển động không ngừng, toàn thân làn sáng âm u lấp lánh hệt như có sức sống, ẩn chứa chấp niệm mạnh mẽ vô cùng, như muốn xuyên thủng tất cả.
Ngoài ba tấc, đao sáng run rẩy không ngừng, bên trong là một lưỡi đao vô cùng xinh đẹp, chính là thần binh "Phá Thương" của Lục Vân.
Cục diện giằng co duy trì một lúc liền chuyển từ thăng bằng như ban đầu thành bất ổn định, mãi cho đến lúc tan biến hoàn toàn.
Lúc này, phát sinh không ít chuyện. Ban đầu hai luồng sức mạnh thứ lực quân bình, dòng khí cuồng dã sinh ra khiến cho cả đại điện rung động không thôi, nhìn xa xa cứ như sắp ngã xuống.
Sau đó, kết thúc một phen tranh đấu, giữa hai bên liền xuất hiện biến hóa yếu ớt. Mũi tên tuyệt độc đó của Vu Thần đã dùng mũi đánh vào diện, phá được sức mạnh trói buộc của thần binh phá thương, hung hăng va chạm lên thần binh, hai bên qua lại liên tục, chia ra rồi lại hợp, hợp rồi lại chia, trạng thái hai bên vô cùng bất ổn.
Cứ vậy, dòng khí bốn bề chịu ảnh hưởng tạo nên một vụ nổ liên hoàn, khiến cho trong Hư Vô đại điện tiếng sấm điếc tai, hoa lửa tung tóe.
Tình hình như vậy kéo dài giây lát, mũi tên ánh sáng đen ngòm trong lúc giao tranh cuối cùng kết dính vào thần binh Phá Thương, hai bên toàn lực đấu tranh, hào quang hai bên nhấp nhô không ổn định.
Thật lâu sau đó, mũi tên cực mạnh của Vu Thần, khi đối mặt với thần binh Phá Thương của Lục Vân, cuối cùng đã không còn tung tích.
Giữa không trung, Vu Thần kêu lên một tiếng, hé miệng phun ra máu tươi, lập tức bị thương không nhẹ. Bên dưới, Lục Vân tay phải thu lại, lòng bàn tay hào quang bảy màu hiện ra, Phá Thương thần binh ảo hóa ngàn vạn, không những hất bắn Thất Tuyệt Phích Lịch xà khiến nó trọng thương, còn đánh tan nát đóa mẫu đơn màu đen.
Đến lúc này, chiêu thứ hai đã kết thúc.
Vu Thần trọng thương, Lục Vân chiến thắng. Điều này khiến những người quan sát vẻ mặt nặng nề, có cái nhìn mới mẻ về thực lực của Lục Vân.
- Chủ nhân,người bị có nặng không?
Hách Triết bay đến quan tâm hỏi han, ánh mắt toát ra mấy phần thất vọng.
Vu Thần nhìn lão, khuôn mặt xấu xí nở nụ cười cay đắng, nhỏ nhẹ nói:
- Ba thì đã qua được hai, trận chiến này xem ra không được theo ý người. Có lẽ …
Có lẽ cái gì Vu Thần không hề nhắc đến, lão chỉ nhẹ nhàng hạ xuống, thân thể hai mặt trong quá trình hạ xuống đã khôi phục lại hình dáng xấu xí.
Nhìn Vu Thần, Lục Vân điềm nhiên nói:
- Còn lại một chiêu cuối cùng, ngươi nhất định có chuyện muốn hỏi.
Vu Thần trong lòng chấn động, lãnh đạm nói: Truyện Sắc Hiệp - http://qtruyen.net
- Một người thông minh quá thường không gặp được chuyện tốt đẹp.
Lục Vân cười đáp trả:
- Đúng thế, bình thường là phúc, người không có tâm cơ mới là thản nhiên nhất, khoái lạc nhất. Đáng tiếc ta và ngươi đều không phải.
Vu Thần hừ lạnh nói:
- Chớ có khua môi múa mép trước mặt ta. Ta hỏi ngươi, Vong Linh trớ chú trong người ngươi vì sao không một chút phản ứng?
Lục Vân trả lời:
- Rất đơn giản, bởi vì ta đã giải trừ được Vong Linh trớ chú, vì thế mưu kế của ngươi không thực hiện được.
Vu Thần sửng sờ, nhìn cẩn thận Lục Vân, cuối cùng than nhẹ:
- Chỉ vài ngày không gặp, vật đổi sao dời rồi, lẽ nào đây chính là ý trời? Không! Ta không tin!
Âm thanh êm ái biến thành sắc bén, giọng nói ngưng tim liệt phổi, biểu lộ sâu sắc sự bất cam và phẫn hận trong nội tâm của lão.
Thấy vậy, Lục Vân không khỏi lắc đầu, trong mắt toát ra nét đồng tình. Hách Triết hơi hơi than nhẹ, mặt đầy vẻ đau khổ.
Bên ngoài, Âm Đế, Thiên Sát lạnh lùng vô tình, Lăng Thiên trong lòng hơi mừng, Liệt Thiên không chút động đậy, Bạch Như Sương cả người và hồn chấn động, khuôn mặt lộ ra vẻ đau khổ không thôi.
- Chủ nhân, Bạch cô nương …
Phát hiện không ổn, Huyền Dạ lập tức mở miệng nhắc nhở.
Liệt Thiên ôm Bạch Như Sương, lo lắng hỏi:
- Như Sương, nàng làm sao vậy? Chỗ nào không ổn cho ta biết.
Nói rồi tay phải truyền một luồng chân nguyên mạnh mẽ ý đồ muốn ổn định tình hình Bạch Như Sương. Ai ngờ kết quả ngược lại càng thêm không ổn, Bạch Như Sương kêu thảm một tiếng liền ngất đi mất.
Đến lúc này, Liệt Thiên lập tức phát hoảng, ôm Bạch Như Sương đang hôn mê kêu to không ngừng.
Biến cố đột nhiên khiến mọi người chú ý, những người ở đó ngoại trừ Vu Thần đều đưa mắt nhìn Bạch Như Sương, quan sát tình hình của nàng.
Trong đó, Âm Đế, Thiên Sát vẻ mặt bình thản, Lăng Thiên lại nghi hoặc:
- Chuyện gì xảy ra vậy? Người đang bình ổn đột nhiên hôn mê là sao?
Huyền Dạ vừa nghe, lập tức nổi giận:
- Ngươi nói xem, không phải trước đó do ngươi động tay chân lên Bạch cô nương, bây giờ mới khiến cô nương xuất hiện tình trạng như thế này sao?
Lăng Thiên quát lên:
- Nói bậy bạ. Chuyện này nếu như ta làm, ta sao còn ở đây hỏi han làm gì?
Huyền Dạ hừ giọng nói:
- Người cố ý bày nhiều trò lúc nào cũng gặp, ai dám đảm bảo ngươi không có dụng ý nào khác.
Lăng Thiên rất giận, hung hăng nói:
- Câm miệng. Nếu là ta làm, ta có thể lên tiếng nói rõ, trực tiếp uy hiếp Yêu Hoàng, hà cớ gì phải ở đây tranh luận với ngươi?
Huyền Dạ nghi ngờ:
- Quả thật không phải là ngươi?
Lăng Thiên hừ giọng nói:
- Người của Hư Vô Giới Thiên còn chưa đến nỗi vô sỉ như vậy.
Cũng cùng lúc đó, Lục Vân dời mắt trừng Vu Thần:
- Té ra đây chính là điều bí mật ngươi một mực che giấu.
Vu Thần nghe vậy chấn động, cười to nói:
- Không sai, đây chính là bí mật ta che giấu, ngươi bây giờ biết được cũng đã quá trễ rồi.
Lắc đầu nhè nhẹ, Lục Vân tiếc nuối:
- Ngươi sai rồi, sai vô cùng lợi hại, chôn vùi cả cơ hội duy nhất để tiến lên. Quả thật khiến người ta phải vừa buồn vừa giận.
Vu Thần khinh bỉ nói:
- Phải buồn? Ha ha ha… Bây giờ đáng buồn không phải là ta mà là ngươi. Với thực lực của ngươi, cố nhiên có thể vượt ta mấy phần, nhưng một khi Liệt Thiên gia nhập, ngươi chắc chắn phải bại không nghi ngờ gì nữa.
Lục Vân nhìn lão thương xót, than nhẹ:
- Ngươi thật không hiểu nổi Liệt Thiên là người thế nào. Ngươi cho là ngươi động tay chân trên người Bạch Như Sương liền có thể uy hiếp Liệt Thiên làm chuyện cho ngươi. Đó là một suy nghĩ hợp tình hợp lý, nhưng lại không phù hợp hiện thực, cuối cùng ngươi phải hối hận mà thôi.
Câu nói của Lục Vân vang lên rõ ràng trong tai mỗi người ở tại đó.
Khi Liệt Thiên biết được mọi thứ đều bởi Vu Thần, cả người lập tức nổi giận, đưa Bạch Như Sương cho Huyền Dạ đỡ lấy, lóe lên đã đến trước mặt Vu Thần, gằn giọng nói:
- Vu Thần ngươi thật âm độc, ngươi vì đối phó với bổn hoàng không tiếc vô sỉ như vậy, ta làm sao có thể tha thứ cho ngươi.
Nói rồi trong tay lóe lên ánh sáng, Liệt Nhật long thương đột nhiên xuất hiện, muốn phát động công kích.
- Chậm đã!
Vu Thần quát to một tiếng rồi nói tiếp:
- Liệt Thiên, nếu như ngươi không muốn mất đi người yêu thương trong lòng, trước hết hãy giúp ta đối phó Lục Vân. Đợi sau khi mọi chuyện nơi này kết thúc, ta sẽ trả lại cho ngươi một người sống hoàn chỉnh. Nếu không, ngươi từ từ mà nhìn nàng ta chết trước mặt ngươi.
Liệt Thiên giận dữ nói:
- Câm miệng, ngươi cho bổn hoàng là đứa ngu xuẩn trẻ con chăng? Với tính tình âm độc của ngươi, cho dù ta giúp ngươi loại bỏ tất cả mọi đối thủ nơi này, ngươi cũng sẽ không bỏ qua cho ta. Như vậy, làm sao ta có thể tin được ngươi!
Vu Thần tức giận, hung hăng nói:
- Nói thật cho ngươi biết, bổn thần đã gieo một loại cấm chế trên người Bạch Như Sương, chính là Si Tình Đoạn Trường chú, cùng với Vong Linh trớ chú, Thiên Thế Huyết chú xưng tụng là ba lời nguyền đại tà ác nhất trên thế gian, ngoại trừ bổn thần ra, ai cũng không thể phá giải được. Nếu như ngươi không muốn cô ta chết, tốt nhất hãy nghĩ cho rõ ràng.
Liệt Thiên nghe vậy rất giận, gào thét:
- Thủ đoạn thật độc ác, ngươi hôm nay không giải trừ lời nguyền trên người nàng, bổn hoàng sẽ khiến ngươi chịu hết muôn vàn thống khổ, sống không bằng chết!
Vu Thần lạnh lùng tàn khốc nói:
- Ngươi uy hiếp ta? Đáng tiếc không tác dụng. Bây giờ ngươi chỉ có một chọn lựa, đó là thỏa hiệp, nếu không nàng ta phải chết.
Liệt Thiên rất giận, long thương trong tay múa lên, một luồng kình khí sắc bén phát ra cùng với sức mạnh rẻ không bắn thẳng vào ngực Vu Thần.
Lắc mình, Vu Thần né tránh một chiêu này, quát to:
- Liệt thiên, ngươi quả thật thà rằng để cho cô ta chết đi, cùng không tình nguyện giúp một tay cho ta?
Liệt Thiên giận dữ nói:
- Bổn hoàng từ trước đến nay không muốn bị người uy hiếp, ngươi chớ có nhắc đến nữa.
Vu Thần giận dữ nói:
- Nếu đã như vậy, ngươi hãy chờ mà hối hận. Bây giờ bổn thần cũng không muốn dây dưa với ngươi, có ân oán gì, đợi sau khi ta kết thúc với Lục Vân rồi ngươi hãy đến.
Dừng lại, Vu Thần khuôn mặt toát ra khí thế bi tráng, rõ ràng sau khi đã mất đi ưu thế chuyển bại thành thắng, trong lòng lão dâng lên một tâm tình đau thương.
Nhưng dù sao lão cũng là Vu Thần, khi đã biết không đường thối lui, lão vẫn giữ được ngạo khí của mình, chọn lựa quyết chiến sinh tử mà không phải né tránh.
Liệt Thiên nghe vậy, bay đến ngăn trước mắt Vu Thần, gằn giọng nói:
- Với thực lực của ngươi, ba chiêu qua phải chết là chắc chắn. Lúc đó, bổn hoàng đi tìm ai đây?
Vu Thần lạnh lùng nói:
- Không cần phải xem nhẹ bổn thần, cho dù ta thua Lục Vân, cũng không dễ dàng chết đi như vậy. Đến lúc đó ta sẽ nói cho ngươi biết chuyện phá giải thế nào.
Liệt Thiên hỏi lại:
- Ta làm sao có thể tin được ngươi?
Vu Thần cười lạnh nói:
- Tin hay không là do ngươi!
Liệt Thiên bất đắc dị, hừ giận một tiếng, xoay người bỏ đi.
Vu Thần cụp mắt, liếc xung quanh, cuối cùng nhìn Lục Vân, hỏi han:
- Trước đây ngươi nói ta đã sai, gần như chỉ là chuyện này thôi sao?
Lục Vân đáp:
- Không phải, ngoại trừ chuyện này ra, còn có một số chuyện khác nữa.
Vu Thần nói:
- Chuyện đã đến thế này, có gì ngươi cứ nói thẳng ra, không cần thiết phải khua môi múa mép.
Lục Vân điềm nhiên nói:
- Những câu này thật ra ta không muốn nhắc đến, bởi vì ta sợ ngưoi nghe rồi sẽ bị đau lòng.
Vu Thần kinh ngạc nói:
- Đau lòng? Ha ha ha … Ngươi cũng xem nhẹ Vu Thần ta quá rồi.
Thấy lão như vậy, Lục Vân than nhẹ nói:
- Nếu ngươi đã cố chấp muốn biết, ta sẽ nói cho ngươi. Ban đầu, ân oán giữa ta và ngươi đúng như ngươi nói, không cần thiết phải quyết sinh tử. Nhưng ta đã từng đáp ứng với ông chủ Cửu U, phải đem sức mạnh Cửu U hoàn lại cho Cửu U. Như vậy, nếu ta có thể giết ngươi, hoặc là lấy đi sức mạnh Cửu U trên người ngươi. Trước đây, ta luôn tính không giết chết ngươi, chỉ thu hồi sức mạnh Cửu U trên người ngươi. Nhưng hành động vừa rồi của ngươi, lại lần nữa đẩy ngươi xuống vực sâu tà ác. Điều này khiến ta đổi ý kiến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook