Thất Giới Truyền Thuyết
-
Chương 1095: Lục Vân phá trận
Lục Vân trả lời:
- Rất đơn giản, quan hệ giữa ta và Liệt Thiên rất phức tạp, ngươi hẳn biết chuyện này, vì thế có thể lợi dụng là chuyện bình thường mà thôi.
Hư Vô tôn chủ cười nói:
- Cho dù là như vậy, có làm hay không cũng thuộc về ngươi.
Bật cười ngạo nghễ, Lục Vân nói:
- Nếu đến đây rồi, tự nhiên muốn xem thử sự thần bí của Hư Vô Giới Thiên.
Hư Vô tôn chủ nói:
- Lòng tự tin đầy đủ, đáng để tán thưởng. Nhưng nếu như cứu Liệt Thiên rồi, lúc đó tình hình càng thêm phức tạp, sợ là hai vị đây sẽ không đồng ý.
Âm Đế thấy Hư Vô tôn chủ dẫn lại câu chuyện về mình, không khỏi cười lạnh nói:
- Cục diện phức tạp, lại không đi đến bất lợi cho chúng ta, thế thì có gì ta phải lo lắng?
Hư Vô tôn chủ cười nói:
- Nếu như bất lợi cho ta, hà tất ta phải nhắc nhở Lục Vân?
Câu này hơi mâu thuẫn, nhưng lại bịt chặt câu hỏi của Âm Đế, khiến hắn nhất thời không biết phải phản kích thế nào. Đồng thời, Âm Đế cũng mơ hồ, không hiểu nổi mục đích của Hư Vô tôn chủ thế nào.
Thiên Sát nói:
- Nói tới nói lui, thế thì bất lợi cho Lục Vân chăng?
Hư Vô tôn chủ cười đáp:
- Nếu bất lợi cho Lục Vân, hắn có cứu người chăng?
Thiên Sát sửng mình, gào lên:
- Như vậy, thật ra ngươi có ý đồ thế nào?
Hư Vô tôn chủ cười nhẹ nói:
- Nói thẳng ra không hề có ý gì, còn giữ lại một số phần tốt.
Thiên Sát rất giận, quát lên:
- Đáng ghét! Bổn sát chịu đựng đủ rồi, không muốn tốn nhiều lời với ngươi.
Thấy Thiên Sát nổi giận, Âm Đế nhắc nhở:
- Không cần phải nóng nảy, sau này mới thu thập hắn cũng không muộn.
Thiên Sát bất cam lên tiếng:
- Thứ xảo trá như vậy, quả thực hữu danh vô thực.
Âm Đế trào phúng nói:
- Vài ngàn năm trôi qua khiến hắn sinh ra lưu luyến, giờ này sợ chết cũng là chuyện hết sức bình thường mà thôi.
Lăng Thiên nghe vậy, nhỏ giọng nói:
- Câm miệng, Hư Vô Giới Thiên từ xưa đến nay chưa có người sợ chết.
Âm Đế khinh thường nói:
- Không sợ chết? Đáng cười. Mới vừa rồi nếu ngươi không sợ chết sao lại kêu thảm đến như vậy?
Lăng Thiên giận dữ, đang muốn phản bác lại nhưng Hư Vô tôn chủ ngăn lại.
- Chớ có mất hơi với hắn, chút nữa sẽ tự có kết cục.
Lăng Thiên không hiểu nói:
- Kết cục tôn chủ nói, không biết ám chỉ …
Hư Vô tôn chủ cười nói:
- Đúng mà sai, sai mà sai, đúng đúng sai sai, định mệnh luân hồi.
Lăng Thiên không hiểu, chìm vào trầm tư. Âm Đế và Thiên Sát lại lạnh lùng không nói.
Ở bên cạnh Lục Vân, Thương Nguyệt kinh ngạc nói:
- Hư Vô tôn chủ rất quỷ dị, dường như ẩn chứa chuyện gì đó.
Lục Vân cau mày nói:
- Đây là người duy nhất huynh không nhìn thấu rõ được, trên người này có một luồng khí tức vừa quen thuộc lại vừa khác lạ khiến huynh cảm thấy rất quái dị.
Bách Linh nói:
- Trên thế gian có nhiều chuyện nghĩ là không rõ được, nhưng lại phải hoàn thành. Lúc này đây, thời khắc quan trọng, bỏ hết mọi thứ, nhận định lại mục tiêu đầu tiên của bản thân, nỗ lực tiến lên.
Trương Ngạo Tuyết tán đồng:
- Bách Linh nói có lý, chúng ta không có thể hiểu mọi thứ. Nên làm thế nào hãy làm thế đó, không cần phải có quá nhiều lo lắng.
Lục Vân nghe vậy, gật đầu nói:
- Được, huynh hiểu ý của các muội.
Nói rồi chầm chậm tiến lên đi gần đến Tinh La Vạn Tượng kỳ trận.
Ba nàng Bách Linh không hề đi theo, giữ Hải Nữ ở nguyên tại chỗ, ánh mắt nhìn theo hình bóng của Lục Vân. Thiên Sát và Âm Đế trầm ngâm không nói, cả hai nhìn theo Lục Vân, trong mắt ngoại trừ cừu hận còn có mấy phần hiếu kỳ. Thật ra Lục Vân có thể phá trận được không?
Hư Vô tôn chủ không thể hiện gì ra mặt, Lăng Thiên lại có phần ưu tư, rõ ràng ông ta không hy vọng Lục Vân phá được trận. Nhưng chỉ có chờ đợi thì có thể thay đổi được chuyện gì?
Lục Vân bước gần gần đến, tiếp theo, hành động của Lục Vân sẽ khiến những người ở đó, khiến cho Hư Vô Giới Thiên có kết cục đến như thế nào đây?
Chọn lựa xông trận với Vu Thần có hai dụng ý.
Thứ nhất, có thể né được Thiên Sát, Địa Âm, khiến bọn họ không còn chỗ nào cố kỵ, hết lòng hết sức giao đấu với Hư Vô tôn chủ.
Như vậy, cho dù kết quả ai thắng ai thua đối với Vu Thần đều là chuyện tốt.
Thứ hai, một khi giải phá được Tinh La Vạn Tượng kỳ trận, cứu được Bạch Như Sương, đến lúc đó bản thân lão liền có thể sai khiến Yêu Hoàng Liệt Thiên, từ đây dựa vào sức mạnh của Liệt Thiên chống lại Thiên Sát, Địa Âm hay là Hư Vô giới.
Như vậy, thắng tính ra cũng có phần lớn một chút.
Dụng tâm như vậy có thể đau khổ, nhưng tính toán của Vu Thần lại hoàn toàn không được như ý.
Khi lão tiến vào Tinh La Vạn Tượng kỳ trận rồi, lão vốn nắm chắc được bảy tám phần liền nhanh chóng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lão bị vây chặt trong trận.
Bên ngoài, Thiên Sát và Hư Vô tôn chủ cũng không hề lưỡng bại câu thương như dự tính của lão, bởi vì Lục Vân can thiệp vào.
Như vậy, kế Vu Thần tính cho người khác không được, ngược lại bản thân còn rơi vào tình cảnh khốn khổ.
Đối mặt với tình hình hiện nay, Vu Thần hơi tức giận. Bất quá dù sao cũng là Vu Thần, sức mạnh có nguồn gốc từ Cửu U, thông hiểu thiên hạ không ít chuyện, đối với chuyện phá trận thành thạo hơn Liệt Thiên nhiều.
Theo những gì nhìn thấy để quyết định, trận này thần kỳ nhất ở chỗ Tinh La Vạn Tượng biến ảo bất định, có vài ngoài loại biến hóa và tổ hợp, trong đó duy có một loại mới là chính xác nhất.
Chỉ có tìm được sự biến hóa chính xác duy nhất mới có thể dễ dàng phá trận được.
Hiểu được điều này, Vu Thần bắt đầu phân tích.
Lão dùng thuật quỷ bí đặc biệt của Cửu U, nhanh chóng thăm dò và sàng lọc, không bao lâu đã có một số thu hoạch nhất định.
Như vậy, Vu Thần dẫn Hách Triết chầm chậm tiến lên. Trong lúc tiến thỉnh thoảng suy tư, cũng thỉnh thoảng gặp phải trở ngại, nhưng lại hoàn toàn thuận lợi. Rất nhanh, Vu Thần đuổi kịp Liệt Thiên và Huyền Dạ.
Bốn người vừa gặp, Liệt Thiên vẻ mặt lạnh lùng hỏi lại:
- Ngươi tới đây làm gì?
Vu Thần cười nói:
- Nếu ta nói đến giúp ngươi thì ngươi có tin không?
Liệt Thiên hừ lạnh nói:
- Ngươi cho là ta sẽ tin ngươi chăng?
Vu Thần đáp:
- Ngươi đương nhiên không tin. Nhưng ta đến đây để giúp ngươi.
Liệt Thiên quát lên:
- Bớt nói sàm đi, có mục đích gì ngươi cứ nói thẳng ra đi.
Vu Thần cũng không ẩn giấu, điềm nhiên nói:
- Ta đến đây ngoại trừ giúp ngươi, cũng muốn biết qua uy lực của trận này. Đương nhiên, còn có một mục đích khác, chính là né tránh hai phe, để bọn họ có cơ hội giao tranh. Như vậy có thể nói là tuyệt vời.
Liệt Thiên cười lạnh nói:
- Té ra ngươi muốn ngồi yên hưởng lợi, làm ngư ông hưởng cá, vì thế mới mượn cớ chạy đến nơi này.
Vu Thần cười nói:
- Cho dù thế nào đi nữa, bổn thần đến đây, ít ra cũng giúp ngươi được một chút, ngươi hà tất phải cừu hận bổn thần?
Liệt Thiên lạnh nhạt đáp:
- Ngươi là loại người thế nào, bổn hoàng trong lòng hiểu rất rõ. Nếu ngươi không muốn đánh bổn Hoàng, sao lại chạy đến nơi này?
Vu Thần giọng lạnh lùng, hừ giọng nói:
- Nói như vậy, ngươi hơi sợ bổn thần rồi chăng?
Liệt Thiên rất giận, muốn phản bác, lại bị Huyền Dạ bên cạnh khuyên bảo:
- Chủ nhân không cần phải chấp nhặt với hắn, nếu như hắn thích đến đây, thì để cho hắn đến. Ngược lại phá không được trận này, hắn cũng không mong rời đi. Lúc đó hắn cho dù có âm mưu, cũng không thể thi triển được, chủ nhân hà tất phải lo ngại nhiều?
Liệt Thiên nghe vậy, hơi hơi lạnh lùng bình tĩnh, hừ giọng nói:
- Cũng được, bổn hoàng bây giờ không có lòng so đo với ngươi, tốt nhất ngươi đừng làm thái quá.
Vu Thần cười nói:
- Không ra khỏi trận này, bổn thần tuyệt đối không làm khó ngươi đâu.
Liệt Thiên không nói, quay đầu tiếp tục xông vào, Vu Thần bên cạnh hỗ trợ, cả hai tạm thời không tranh hơi nữa.
Đến trước Tinh La Vạn Tượng kỳ trận, Lục Vân dừng lại không nói, sau khi quan sát một lát, bắt đầu nói:
- Tinh La Vạn Tượng, sinh trưởng phức tạp vô cùng, nếu dùng phương pháp phá giải thông thường, phí hết tinh lực cả đời mà không giải được.
Lăng Thiên nói:
- Đây chính là đệ nhất kỳ trận của Hư Vô giới, tự nhiên không dễ dàng phá giải được.
Lục Vân không để ý đến lời của ông, tiếp tục nói:
- Chuyện sinh trưởng hỗn tạp thật ra rất đơn giản, chỉ là người đời đều bị vẻ bên ngoài của nó che đậy, cho là rất phức tạp, từ đó chìm vào cảnh suy tư vĩnh viễn không ngừng.
Lăng Thiên hừ lạnh nói:
- Nói thì dễ, có bản lĩnh chờ ngươi phá trận, sau đó tỏ ra huyền diệu cũng chưa muộn.
Xoay người, Lục Vân liếc mọi người, dừng lại ở Hư Vô tôn chủ, hỏi:
- Trước khi ta ra tay, ngươi không phải muốn nói gì chứ?
Hư Vô tôn chủ cười nói:
- Có một số lời để đến sau khi ngươi phá trận mới nói thì càng có ý nghĩa hơn.
Lục Vân điềm nhiên gật đầu, phảng phất hiểu được ý của ông, nhẹ giọng nói:
- Cũng được, có một số lời nói thẳng trước mặt mọi người còn có hứng thú hơn.
Nói rồi xoay người ánh mắt nhìn Liệt Thiên trong trận, vẻ mặt toát ra vài phần suy nghĩ sâu xa.
Chăm chú nhìn theo bóng Lục Vân, Thiên Sát, Địa Âm ánh mắt cừu hận, Lăng Thiên vừa hận vừa lo, Hư Vô tông chủ thì thần bí khó lường.
Thời khắc này, khi toàn thân Lục Vân toát ra khí tức trầm tĩnh, mọi người đều cảm thấy mùi vị trước khi mưa gió không chút tầm thường, bốn bề lập tức không một tiếng động, vô cùng yên lặng. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đột nhiên, Lục Vân bay lên, dừng lại trên không Tinh La Vạn Tượng kỳ trận, cả người ngồi xếp bằng lơ lửng, toàn thân phát ra hào quang bảy màu chiếu rọi bốn bề sáng ngời vô cùng.
Tình hình này kéo dài giây lát, sau đó Lục Vân đang ngồi xếp bằng tự động xoay tròn, làn sáng bảy màu quanh thân theo sự chuyển động của chàng dần dần hình thành một dòng xoáy bảy màu, liên tục không ngừng hấp thu linh khí bốn bề.
Cảnh tượng này khiến người nhìn thấy kinh ngạc, Lục Vân đang làm dáng hay đang phá trận đây?
Trong lúc suy tư, thân thể Lục Vân đang chuyển động đột nhiên tăng tốc, gần như trong chớp mắt đã nhanh đến mức khiến người nhìn không thấy rõ mặt mũi.
Bốn bề, dòng khí chịu ảnh hưởng, lập tức sản sinh những tiếng gào thét điếc tai, sức hút của nó đột ngột tăng gấp mười lần, khiến cho Tinh La Vạn Tượng kỳ trận bên dưới run lên, làn sáng rực rỡ lưu động nhanh chóng trên bề mặt chấn động kịch liệt, sau khi kiên trì giây lát, hóa thành một vầng mây bị dòng xoáy bảy màu bên trên hút lấy.
Lúc này, thân thể chuyển động của Lục Vân đột nhiên đứng yên, cả người xếp bằng lơ lửng, vẻ mặt đối với mọi người hiện lên nụ cười vô cùng tự tin.
Trên mặt đất, Tinh La Vạn Tượng kỳ trận thiếu đi tầng sáng rực rỡ trên bề mặt, không ngờ dần dần dừng lại, chỉ một lát, trận pháp vốn huyền diệu vô cùng liền hệt như trận pháp chết, tê liệt ở ngay nơi đó.
Trong trận, bốn người Liệt Thiên, Vu Thần thấy vậy thất kinh, nhưng sau một lúc liền cảm ứng được khí tức Lục Vân, ai nấy ngửng đầu nhìn chàng, vẻ mặt khác thường.
Lăng Thiên vẻ mặt khiếp hãi, khó tin được rống lên:
- Không, không thể nào, làm sao lại như vậy? Làm sao lại vậy được?
Hư Vô tôn chủ điềm nhiên nói:
- Không cần phải lo lắng, bất cứ trận pháp nào đều có được phương pháp phá giải, chỉ cần nắm vững bí ẩn bên trong thì mọi thứ thật ra rất đơn giản vô cùng.
Lăng Thiên tiếc hận nói:
- Như vậy, kế hoạch trước đây của chúng ta toàn bộ đều thất bại rồi?
- Rất đơn giản, quan hệ giữa ta và Liệt Thiên rất phức tạp, ngươi hẳn biết chuyện này, vì thế có thể lợi dụng là chuyện bình thường mà thôi.
Hư Vô tôn chủ cười nói:
- Cho dù là như vậy, có làm hay không cũng thuộc về ngươi.
Bật cười ngạo nghễ, Lục Vân nói:
- Nếu đến đây rồi, tự nhiên muốn xem thử sự thần bí của Hư Vô Giới Thiên.
Hư Vô tôn chủ nói:
- Lòng tự tin đầy đủ, đáng để tán thưởng. Nhưng nếu như cứu Liệt Thiên rồi, lúc đó tình hình càng thêm phức tạp, sợ là hai vị đây sẽ không đồng ý.
Âm Đế thấy Hư Vô tôn chủ dẫn lại câu chuyện về mình, không khỏi cười lạnh nói:
- Cục diện phức tạp, lại không đi đến bất lợi cho chúng ta, thế thì có gì ta phải lo lắng?
Hư Vô tôn chủ cười nói:
- Nếu như bất lợi cho ta, hà tất ta phải nhắc nhở Lục Vân?
Câu này hơi mâu thuẫn, nhưng lại bịt chặt câu hỏi của Âm Đế, khiến hắn nhất thời không biết phải phản kích thế nào. Đồng thời, Âm Đế cũng mơ hồ, không hiểu nổi mục đích của Hư Vô tôn chủ thế nào.
Thiên Sát nói:
- Nói tới nói lui, thế thì bất lợi cho Lục Vân chăng?
Hư Vô tôn chủ cười đáp:
- Nếu bất lợi cho Lục Vân, hắn có cứu người chăng?
Thiên Sát sửng mình, gào lên:
- Như vậy, thật ra ngươi có ý đồ thế nào?
Hư Vô tôn chủ cười nhẹ nói:
- Nói thẳng ra không hề có ý gì, còn giữ lại một số phần tốt.
Thiên Sát rất giận, quát lên:
- Đáng ghét! Bổn sát chịu đựng đủ rồi, không muốn tốn nhiều lời với ngươi.
Thấy Thiên Sát nổi giận, Âm Đế nhắc nhở:
- Không cần phải nóng nảy, sau này mới thu thập hắn cũng không muộn.
Thiên Sát bất cam lên tiếng:
- Thứ xảo trá như vậy, quả thực hữu danh vô thực.
Âm Đế trào phúng nói:
- Vài ngàn năm trôi qua khiến hắn sinh ra lưu luyến, giờ này sợ chết cũng là chuyện hết sức bình thường mà thôi.
Lăng Thiên nghe vậy, nhỏ giọng nói:
- Câm miệng, Hư Vô Giới Thiên từ xưa đến nay chưa có người sợ chết.
Âm Đế khinh thường nói:
- Không sợ chết? Đáng cười. Mới vừa rồi nếu ngươi không sợ chết sao lại kêu thảm đến như vậy?
Lăng Thiên giận dữ, đang muốn phản bác lại nhưng Hư Vô tôn chủ ngăn lại.
- Chớ có mất hơi với hắn, chút nữa sẽ tự có kết cục.
Lăng Thiên không hiểu nói:
- Kết cục tôn chủ nói, không biết ám chỉ …
Hư Vô tôn chủ cười nói:
- Đúng mà sai, sai mà sai, đúng đúng sai sai, định mệnh luân hồi.
Lăng Thiên không hiểu, chìm vào trầm tư. Âm Đế và Thiên Sát lại lạnh lùng không nói.
Ở bên cạnh Lục Vân, Thương Nguyệt kinh ngạc nói:
- Hư Vô tôn chủ rất quỷ dị, dường như ẩn chứa chuyện gì đó.
Lục Vân cau mày nói:
- Đây là người duy nhất huynh không nhìn thấu rõ được, trên người này có một luồng khí tức vừa quen thuộc lại vừa khác lạ khiến huynh cảm thấy rất quái dị.
Bách Linh nói:
- Trên thế gian có nhiều chuyện nghĩ là không rõ được, nhưng lại phải hoàn thành. Lúc này đây, thời khắc quan trọng, bỏ hết mọi thứ, nhận định lại mục tiêu đầu tiên của bản thân, nỗ lực tiến lên.
Trương Ngạo Tuyết tán đồng:
- Bách Linh nói có lý, chúng ta không có thể hiểu mọi thứ. Nên làm thế nào hãy làm thế đó, không cần phải có quá nhiều lo lắng.
Lục Vân nghe vậy, gật đầu nói:
- Được, huynh hiểu ý của các muội.
Nói rồi chầm chậm tiến lên đi gần đến Tinh La Vạn Tượng kỳ trận.
Ba nàng Bách Linh không hề đi theo, giữ Hải Nữ ở nguyên tại chỗ, ánh mắt nhìn theo hình bóng của Lục Vân. Thiên Sát và Âm Đế trầm ngâm không nói, cả hai nhìn theo Lục Vân, trong mắt ngoại trừ cừu hận còn có mấy phần hiếu kỳ. Thật ra Lục Vân có thể phá trận được không?
Hư Vô tôn chủ không thể hiện gì ra mặt, Lăng Thiên lại có phần ưu tư, rõ ràng ông ta không hy vọng Lục Vân phá được trận. Nhưng chỉ có chờ đợi thì có thể thay đổi được chuyện gì?
Lục Vân bước gần gần đến, tiếp theo, hành động của Lục Vân sẽ khiến những người ở đó, khiến cho Hư Vô Giới Thiên có kết cục đến như thế nào đây?
Chọn lựa xông trận với Vu Thần có hai dụng ý.
Thứ nhất, có thể né được Thiên Sát, Địa Âm, khiến bọn họ không còn chỗ nào cố kỵ, hết lòng hết sức giao đấu với Hư Vô tôn chủ.
Như vậy, cho dù kết quả ai thắng ai thua đối với Vu Thần đều là chuyện tốt.
Thứ hai, một khi giải phá được Tinh La Vạn Tượng kỳ trận, cứu được Bạch Như Sương, đến lúc đó bản thân lão liền có thể sai khiến Yêu Hoàng Liệt Thiên, từ đây dựa vào sức mạnh của Liệt Thiên chống lại Thiên Sát, Địa Âm hay là Hư Vô giới.
Như vậy, thắng tính ra cũng có phần lớn một chút.
Dụng tâm như vậy có thể đau khổ, nhưng tính toán của Vu Thần lại hoàn toàn không được như ý.
Khi lão tiến vào Tinh La Vạn Tượng kỳ trận rồi, lão vốn nắm chắc được bảy tám phần liền nhanh chóng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lão bị vây chặt trong trận.
Bên ngoài, Thiên Sát và Hư Vô tôn chủ cũng không hề lưỡng bại câu thương như dự tính của lão, bởi vì Lục Vân can thiệp vào.
Như vậy, kế Vu Thần tính cho người khác không được, ngược lại bản thân còn rơi vào tình cảnh khốn khổ.
Đối mặt với tình hình hiện nay, Vu Thần hơi tức giận. Bất quá dù sao cũng là Vu Thần, sức mạnh có nguồn gốc từ Cửu U, thông hiểu thiên hạ không ít chuyện, đối với chuyện phá trận thành thạo hơn Liệt Thiên nhiều.
Theo những gì nhìn thấy để quyết định, trận này thần kỳ nhất ở chỗ Tinh La Vạn Tượng biến ảo bất định, có vài ngoài loại biến hóa và tổ hợp, trong đó duy có một loại mới là chính xác nhất.
Chỉ có tìm được sự biến hóa chính xác duy nhất mới có thể dễ dàng phá trận được.
Hiểu được điều này, Vu Thần bắt đầu phân tích.
Lão dùng thuật quỷ bí đặc biệt của Cửu U, nhanh chóng thăm dò và sàng lọc, không bao lâu đã có một số thu hoạch nhất định.
Như vậy, Vu Thần dẫn Hách Triết chầm chậm tiến lên. Trong lúc tiến thỉnh thoảng suy tư, cũng thỉnh thoảng gặp phải trở ngại, nhưng lại hoàn toàn thuận lợi. Rất nhanh, Vu Thần đuổi kịp Liệt Thiên và Huyền Dạ.
Bốn người vừa gặp, Liệt Thiên vẻ mặt lạnh lùng hỏi lại:
- Ngươi tới đây làm gì?
Vu Thần cười nói:
- Nếu ta nói đến giúp ngươi thì ngươi có tin không?
Liệt Thiên hừ lạnh nói:
- Ngươi cho là ta sẽ tin ngươi chăng?
Vu Thần đáp:
- Ngươi đương nhiên không tin. Nhưng ta đến đây để giúp ngươi.
Liệt Thiên quát lên:
- Bớt nói sàm đi, có mục đích gì ngươi cứ nói thẳng ra đi.
Vu Thần cũng không ẩn giấu, điềm nhiên nói:
- Ta đến đây ngoại trừ giúp ngươi, cũng muốn biết qua uy lực của trận này. Đương nhiên, còn có một mục đích khác, chính là né tránh hai phe, để bọn họ có cơ hội giao tranh. Như vậy có thể nói là tuyệt vời.
Liệt Thiên cười lạnh nói:
- Té ra ngươi muốn ngồi yên hưởng lợi, làm ngư ông hưởng cá, vì thế mới mượn cớ chạy đến nơi này.
Vu Thần cười nói:
- Cho dù thế nào đi nữa, bổn thần đến đây, ít ra cũng giúp ngươi được một chút, ngươi hà tất phải cừu hận bổn thần?
Liệt Thiên lạnh nhạt đáp:
- Ngươi là loại người thế nào, bổn hoàng trong lòng hiểu rất rõ. Nếu ngươi không muốn đánh bổn Hoàng, sao lại chạy đến nơi này?
Vu Thần giọng lạnh lùng, hừ giọng nói:
- Nói như vậy, ngươi hơi sợ bổn thần rồi chăng?
Liệt Thiên rất giận, muốn phản bác, lại bị Huyền Dạ bên cạnh khuyên bảo:
- Chủ nhân không cần phải chấp nhặt với hắn, nếu như hắn thích đến đây, thì để cho hắn đến. Ngược lại phá không được trận này, hắn cũng không mong rời đi. Lúc đó hắn cho dù có âm mưu, cũng không thể thi triển được, chủ nhân hà tất phải lo ngại nhiều?
Liệt Thiên nghe vậy, hơi hơi lạnh lùng bình tĩnh, hừ giọng nói:
- Cũng được, bổn hoàng bây giờ không có lòng so đo với ngươi, tốt nhất ngươi đừng làm thái quá.
Vu Thần cười nói:
- Không ra khỏi trận này, bổn thần tuyệt đối không làm khó ngươi đâu.
Liệt Thiên không nói, quay đầu tiếp tục xông vào, Vu Thần bên cạnh hỗ trợ, cả hai tạm thời không tranh hơi nữa.
Đến trước Tinh La Vạn Tượng kỳ trận, Lục Vân dừng lại không nói, sau khi quan sát một lát, bắt đầu nói:
- Tinh La Vạn Tượng, sinh trưởng phức tạp vô cùng, nếu dùng phương pháp phá giải thông thường, phí hết tinh lực cả đời mà không giải được.
Lăng Thiên nói:
- Đây chính là đệ nhất kỳ trận của Hư Vô giới, tự nhiên không dễ dàng phá giải được.
Lục Vân không để ý đến lời của ông, tiếp tục nói:
- Chuyện sinh trưởng hỗn tạp thật ra rất đơn giản, chỉ là người đời đều bị vẻ bên ngoài của nó che đậy, cho là rất phức tạp, từ đó chìm vào cảnh suy tư vĩnh viễn không ngừng.
Lăng Thiên hừ lạnh nói:
- Nói thì dễ, có bản lĩnh chờ ngươi phá trận, sau đó tỏ ra huyền diệu cũng chưa muộn.
Xoay người, Lục Vân liếc mọi người, dừng lại ở Hư Vô tôn chủ, hỏi:
- Trước khi ta ra tay, ngươi không phải muốn nói gì chứ?
Hư Vô tôn chủ cười nói:
- Có một số lời để đến sau khi ngươi phá trận mới nói thì càng có ý nghĩa hơn.
Lục Vân điềm nhiên gật đầu, phảng phất hiểu được ý của ông, nhẹ giọng nói:
- Cũng được, có một số lời nói thẳng trước mặt mọi người còn có hứng thú hơn.
Nói rồi xoay người ánh mắt nhìn Liệt Thiên trong trận, vẻ mặt toát ra vài phần suy nghĩ sâu xa.
Chăm chú nhìn theo bóng Lục Vân, Thiên Sát, Địa Âm ánh mắt cừu hận, Lăng Thiên vừa hận vừa lo, Hư Vô tông chủ thì thần bí khó lường.
Thời khắc này, khi toàn thân Lục Vân toát ra khí tức trầm tĩnh, mọi người đều cảm thấy mùi vị trước khi mưa gió không chút tầm thường, bốn bề lập tức không một tiếng động, vô cùng yên lặng. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đột nhiên, Lục Vân bay lên, dừng lại trên không Tinh La Vạn Tượng kỳ trận, cả người ngồi xếp bằng lơ lửng, toàn thân phát ra hào quang bảy màu chiếu rọi bốn bề sáng ngời vô cùng.
Tình hình này kéo dài giây lát, sau đó Lục Vân đang ngồi xếp bằng tự động xoay tròn, làn sáng bảy màu quanh thân theo sự chuyển động của chàng dần dần hình thành một dòng xoáy bảy màu, liên tục không ngừng hấp thu linh khí bốn bề.
Cảnh tượng này khiến người nhìn thấy kinh ngạc, Lục Vân đang làm dáng hay đang phá trận đây?
Trong lúc suy tư, thân thể Lục Vân đang chuyển động đột nhiên tăng tốc, gần như trong chớp mắt đã nhanh đến mức khiến người nhìn không thấy rõ mặt mũi.
Bốn bề, dòng khí chịu ảnh hưởng, lập tức sản sinh những tiếng gào thét điếc tai, sức hút của nó đột ngột tăng gấp mười lần, khiến cho Tinh La Vạn Tượng kỳ trận bên dưới run lên, làn sáng rực rỡ lưu động nhanh chóng trên bề mặt chấn động kịch liệt, sau khi kiên trì giây lát, hóa thành một vầng mây bị dòng xoáy bảy màu bên trên hút lấy.
Lúc này, thân thể chuyển động của Lục Vân đột nhiên đứng yên, cả người xếp bằng lơ lửng, vẻ mặt đối với mọi người hiện lên nụ cười vô cùng tự tin.
Trên mặt đất, Tinh La Vạn Tượng kỳ trận thiếu đi tầng sáng rực rỡ trên bề mặt, không ngờ dần dần dừng lại, chỉ một lát, trận pháp vốn huyền diệu vô cùng liền hệt như trận pháp chết, tê liệt ở ngay nơi đó.
Trong trận, bốn người Liệt Thiên, Vu Thần thấy vậy thất kinh, nhưng sau một lúc liền cảm ứng được khí tức Lục Vân, ai nấy ngửng đầu nhìn chàng, vẻ mặt khác thường.
Lăng Thiên vẻ mặt khiếp hãi, khó tin được rống lên:
- Không, không thể nào, làm sao lại như vậy? Làm sao lại vậy được?
Hư Vô tôn chủ điềm nhiên nói:
- Không cần phải lo lắng, bất cứ trận pháp nào đều có được phương pháp phá giải, chỉ cần nắm vững bí ẩn bên trong thì mọi thứ thật ra rất đơn giản vô cùng.
Lăng Thiên tiếc hận nói:
- Như vậy, kế hoạch trước đây của chúng ta toàn bộ đều thất bại rồi?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook