Thất Dạ Sủng Cơ
-
Chương 21: Gặp chuyện
Nhược Khả Phi lẳng lặng ngồi trên giường, chậm rãi nắm giữ nội lực của khối cơ thể này. Quả nhiên, Nhược Khả Phi giận tái mặt, đối với cái cơ thể nhu nhược này mà nói, khẩu quyết của Nhược gia quá bá đạo, chỉ sợ chịu ko nổi. Xem ra thân thể này phải rèn luyện mới được.
Nhẹ nhàng thở dài, Nhược Khả Phi chậm rãi đứng dậy, đứng cạnh cửa sổ nhìn bên ngoài ánh trăng sáng vằng vặc. ko biết Vương gia và tiểu tử kia đàm phán ra sao rồi.
Chậm rãi đi đến cạnh cửa, mở cửa.
“Diêm Diễm, cùng ta ra ngoài một chút.” Nhược Khả Phi phủ thêm áo choàng bước ra cửa phòng.
“Dạ.” Diêm Diễm ôm kiếm yên lặng đi theo phía sau Nhược Khả Phi.
Trong vương phủ không ai dám ngăn trở, Nhược Khả Phi mang theo Diêm Diễm đi ra của lớn. Cửa Vương phủ tuyết đã được quét sạch. Nhược Khả Phi không biết nàg muốn đi đâu, chỉ tùy mục tiêu mà tới. Khi hồi phục tinh thần, Khả Phi đi đến cửa thành.
“Chủ tử muốn đi đâu?” Diêm Diễm nhìn Nhược Khả Phi mờ mịt dừng trước cửa thành, có chút buồn bực.
“Không biết, tùy tiện đi.” Nhược Khả Phi quay người, “Trở về thôi.”
Đột nhiên, Diêm Diễm dừng lại không đi, gắt gao nhìn bên đường. Nhược Khả Phi theo ánh mắt Diêm Diễm nhìn lại, ko khỏi ngạc nhiên. Đơn giản là thứ làm cho Diêm Diễm dừng bước ko đi là một quán ăn vặt ven đường. Lão bản đang nấu món thập cẩm, hỗn độn nóng hầm hập hấp dẫn Diêm Diễm.
Nhược Khả Phi cảm thấy buồn cười, một cao thủ như vậy, cư nhiên lại thích ăn. Cười cười, Nhược Khả Phi sờ sờ trong người, hoàn hảo, lấy túi tiền ra.
“Cho hai chén.” Nhược Khả Phi chậm rãi đi lên, ngồi xuống, quay đầu nhìn Diêm Diễm nói, “Ngồi đi, ăn xong rồi trở về.”
“Ta không có tiền nga.” Diêm Diễm biểu tình trên mặt mang vẻ mong chờ, đối lập với lời nói. ( anh này hay thật đi hẹn hò mà để con gái trả tiền ăn, thế thì bị đá sớm)
“Ngươi ko cần trả, ta mời ngươi được rồi?” Nhược Khả Phi buồn cười lắc đầu, trước mặt nam nhân này thật đúng là ko có biện pháp.
Tiểu quán lão bản khinh bỉ nhìn Diêm Diễm, nam nhân gì thế, cư nhiên để nữ nhân mời khách. Nhưng nữ nhân trước mặt thật là cao quý, đẹp đẽ, chắc là thiên kim tiểu thư nhà ai vụng trộm cùng tình lang đi chơi? Lão bản giờ phút này nhìn đến diện mạo nam tử kia: lạnh lùng, sắc mặt sắc như đao, tóc đen dài phiêu tán. Ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào ” thập cẩm” trên tay hắn. Quả thật là mỹ nam tử. Nhìn lại nữ tử này, quần áo hoa lệ, thản nhiên mỉm cười nhìn nam tử trước mắt. Trong mắt lão bản biến thành ẩn ý đưa tình nhìn nam tử. Quả nhiên là đi chơi cùng tình lang.
“Khách quan, mời dùng.” Lão bản có chút khinh bỉ nhìn Diêm Diễm, đưa tay đặt ” thập cẩm ” lên bàn.
Diêm Diễm không để ý đến lão bản thái độ không khách khí, đưa tay để kiếm đặt ở dưới đầu gối, lấy chiếc đũa, chuẩn bị ăn.
Bỗng nhiên, Diêm Diễm ngẩng đầu, một phen ôm chầm Nhược Khả Phi bay ra xa. Không đợi Nhược Khả Phi phản ứng lại, từng tiếng sắc bén như gió xé vang lên. Phi tiêu giống như mưa dừng lại chỗ hai người vừa ngồi. Trong nháy mắt, bàn ghế dính đầy phi tiêu, nhìn qua là biết có kịch độc.
Lão bản ở bên cạnh hỏa lò sợ hãi đến ko thể nhúc nhích, há hốc mồm, muốn kêu nhưng ko ra tiếg, mở to mắt nhìn.
Diêm Diễm nhìn “thập cẩm” trên bàn thật tiếc, dĩa thập cẩm vung vãi rơi đầy bàn, biến thành một màu đen sậm Buông Nhược Khả Phi, Diêm Diễm lạnh lùng nhìn về phía đầu hướng của phi tiêu, trong nháy mắt, xung quanh giống như bị đóng băng. Làm cho người không thể hô hấp một cảm giác áp bách thổi quét tới. Thích khách có cảm giác như đang bị mãnh thú dồn ép, ko thể nhúc nhích. Muốn chạy nhưng chân ko còn cảm giác.
“Hừ!” Diêm Diễm hừ lạnh một tiếng, rút ra kiếm nháy mắt không thấy bóng người. Chỉ để lại trước mặt khả Phi một tàn ảnh.
Thậm chí không có nghe tiếng kêu thảm thiết của “kẻ ám sát”, Diêm Diễm lại xuất hiện ở tại trước mặt Nhược Khả Phi. Chỉ là chưa thu hồi kiếm còn dính đầy máu. Diêm Diễm có thói quen kiếm chưa lau khô sẽ ko cất vào vỏ.
Nhược Khả Phi lẳng lặng nhìn hết thảy. Động tác của thích khách thật đúng là mau. Nàng vừa ra khỏi cửa liền có người đi theo. Điểm ấy cũng rất trùng khớp. Càng đúng dịp cấp thánh chỉ cho Hiên Viên Cô Vân nạp thiếp vừa xong, chính nàng gặp phải thích khách. Những điều này quá khéo.
Kế tiếp một màn lại làm cho Nhược Khả Phi không có nói nổi.
Nhẹ nhàng thở dài, Nhược Khả Phi chậm rãi đứng dậy, đứng cạnh cửa sổ nhìn bên ngoài ánh trăng sáng vằng vặc. ko biết Vương gia và tiểu tử kia đàm phán ra sao rồi.
Chậm rãi đi đến cạnh cửa, mở cửa.
“Diêm Diễm, cùng ta ra ngoài một chút.” Nhược Khả Phi phủ thêm áo choàng bước ra cửa phòng.
“Dạ.” Diêm Diễm ôm kiếm yên lặng đi theo phía sau Nhược Khả Phi.
Trong vương phủ không ai dám ngăn trở, Nhược Khả Phi mang theo Diêm Diễm đi ra của lớn. Cửa Vương phủ tuyết đã được quét sạch. Nhược Khả Phi không biết nàg muốn đi đâu, chỉ tùy mục tiêu mà tới. Khi hồi phục tinh thần, Khả Phi đi đến cửa thành.
“Chủ tử muốn đi đâu?” Diêm Diễm nhìn Nhược Khả Phi mờ mịt dừng trước cửa thành, có chút buồn bực.
“Không biết, tùy tiện đi.” Nhược Khả Phi quay người, “Trở về thôi.”
Đột nhiên, Diêm Diễm dừng lại không đi, gắt gao nhìn bên đường. Nhược Khả Phi theo ánh mắt Diêm Diễm nhìn lại, ko khỏi ngạc nhiên. Đơn giản là thứ làm cho Diêm Diễm dừng bước ko đi là một quán ăn vặt ven đường. Lão bản đang nấu món thập cẩm, hỗn độn nóng hầm hập hấp dẫn Diêm Diễm.
Nhược Khả Phi cảm thấy buồn cười, một cao thủ như vậy, cư nhiên lại thích ăn. Cười cười, Nhược Khả Phi sờ sờ trong người, hoàn hảo, lấy túi tiền ra.
“Cho hai chén.” Nhược Khả Phi chậm rãi đi lên, ngồi xuống, quay đầu nhìn Diêm Diễm nói, “Ngồi đi, ăn xong rồi trở về.”
“Ta không có tiền nga.” Diêm Diễm biểu tình trên mặt mang vẻ mong chờ, đối lập với lời nói. ( anh này hay thật đi hẹn hò mà để con gái trả tiền ăn, thế thì bị đá sớm)
“Ngươi ko cần trả, ta mời ngươi được rồi?” Nhược Khả Phi buồn cười lắc đầu, trước mặt nam nhân này thật đúng là ko có biện pháp.
Tiểu quán lão bản khinh bỉ nhìn Diêm Diễm, nam nhân gì thế, cư nhiên để nữ nhân mời khách. Nhưng nữ nhân trước mặt thật là cao quý, đẹp đẽ, chắc là thiên kim tiểu thư nhà ai vụng trộm cùng tình lang đi chơi? Lão bản giờ phút này nhìn đến diện mạo nam tử kia: lạnh lùng, sắc mặt sắc như đao, tóc đen dài phiêu tán. Ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào ” thập cẩm” trên tay hắn. Quả thật là mỹ nam tử. Nhìn lại nữ tử này, quần áo hoa lệ, thản nhiên mỉm cười nhìn nam tử trước mắt. Trong mắt lão bản biến thành ẩn ý đưa tình nhìn nam tử. Quả nhiên là đi chơi cùng tình lang.
“Khách quan, mời dùng.” Lão bản có chút khinh bỉ nhìn Diêm Diễm, đưa tay đặt ” thập cẩm ” lên bàn.
Diêm Diễm không để ý đến lão bản thái độ không khách khí, đưa tay để kiếm đặt ở dưới đầu gối, lấy chiếc đũa, chuẩn bị ăn.
Bỗng nhiên, Diêm Diễm ngẩng đầu, một phen ôm chầm Nhược Khả Phi bay ra xa. Không đợi Nhược Khả Phi phản ứng lại, từng tiếng sắc bén như gió xé vang lên. Phi tiêu giống như mưa dừng lại chỗ hai người vừa ngồi. Trong nháy mắt, bàn ghế dính đầy phi tiêu, nhìn qua là biết có kịch độc.
Lão bản ở bên cạnh hỏa lò sợ hãi đến ko thể nhúc nhích, há hốc mồm, muốn kêu nhưng ko ra tiếg, mở to mắt nhìn.
Diêm Diễm nhìn “thập cẩm” trên bàn thật tiếc, dĩa thập cẩm vung vãi rơi đầy bàn, biến thành một màu đen sậm Buông Nhược Khả Phi, Diêm Diễm lạnh lùng nhìn về phía đầu hướng của phi tiêu, trong nháy mắt, xung quanh giống như bị đóng băng. Làm cho người không thể hô hấp một cảm giác áp bách thổi quét tới. Thích khách có cảm giác như đang bị mãnh thú dồn ép, ko thể nhúc nhích. Muốn chạy nhưng chân ko còn cảm giác.
“Hừ!” Diêm Diễm hừ lạnh một tiếng, rút ra kiếm nháy mắt không thấy bóng người. Chỉ để lại trước mặt khả Phi một tàn ảnh.
Thậm chí không có nghe tiếng kêu thảm thiết của “kẻ ám sát”, Diêm Diễm lại xuất hiện ở tại trước mặt Nhược Khả Phi. Chỉ là chưa thu hồi kiếm còn dính đầy máu. Diêm Diễm có thói quen kiếm chưa lau khô sẽ ko cất vào vỏ.
Nhược Khả Phi lẳng lặng nhìn hết thảy. Động tác của thích khách thật đúng là mau. Nàng vừa ra khỏi cửa liền có người đi theo. Điểm ấy cũng rất trùng khớp. Càng đúng dịp cấp thánh chỉ cho Hiên Viên Cô Vân nạp thiếp vừa xong, chính nàng gặp phải thích khách. Những điều này quá khéo.
Kế tiếp một màn lại làm cho Nhược Khả Phi không có nói nổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook