Thất Dạ Sủng Cơ
-
Chương 123
Dọc đường đi, Trình Thiên Miểu nói cực ít, ngay cả mang thức ăn lên rồi, Trình Thiên Miểu cũng chỉ vùi đầu ăn cơm, không nói gì.
"Ăn chút này đi."
Thẩm Mục Bạch phun ra hai chữ.
"Cảm tạ."
Lại tiếp tục ăn. Bộ dáng đó, khiến người ta liên tưởng đến một câu, nhạt như nước ốc. Nhìn Thẩm Mục Bạch hơi nhăn đầu lông mày, lời gì cũng nói không được. Ăn cơm xong, Trình Thiên Miểu không chờ Thẩm Mục Bạch trả tiền, mà lập tức ra cửa, từ từ đi trên đường. Hiện tại, có thể làm sao đây?
"Ngươi nghĩ đi đâu vậy?" Thẩm Mục đuổi theo đi lên, trong giọng nói có chút lo lắng.
"Không biết, cứ đi thôi." Trình Thiên Miểu cúi mắt, nhìn dưới mặt đất, nhẹ giọng nói. Chính mình còn có thể đi đâu đây? Cảm giác đều giống nhau, đều không có bất kỳ ý nghĩa gì.
"Kia, đi đi thôi." Thẩm Mục Bạch đi bên cạnh Trình Thiên Miểu.
"Ngươi đi theo ta làm gì?" Trình Thiên Miểu liếc mắt nhìn Thẩm Mục Bạch.
"Tiện đường mà thôi. Ta cũng đi bên này." Thẩm Mục Bạch cười ha ha. Trình Thiên Miểu nhìn khuôn mặt Thẩm Mục Bạch tươi cười, không nói gì, tiếp tục chậm rãi đi lên phía trước đi.
Thanh Vân đã mất. Thật sự đã mất. Vốn muốn cùng Thanh Vân đi khắp thiên hạ, nhưng hiện tại chỉ có một mình. Trình Thiên Miểu bỗng nhiên tay đến bình sứ nhỏ chứa tro cốt Thanh Vân. Không đúng, Thanh Vân luôn luôn bên cạnh mình. Mình mang hắn đi khắp các nơi. Trình Thiên Miểu cầm lấy bình sứ nhỏ, thật sâu nhìn vật nhỏ trong tay, nở nụ cười. Hắn đã nói, chính mình nở nụ cười mỹ lệ. Như vậy, mình sẽ đưa hắn đi khắp thiên hạ. Thẩm Mục nhìn động tác Trình Thiên Miểu, lông mày nhướn lên.
"Ngươi muốn đi đâu a?" Trình Thiên Miểu liếc mắt nhìn người bên cạnh, mình đi hắn đi, mình ngừng hắn liền ngừng. Như vậy là tiện đường sao?
"Cái này là thiên cơ không tiết lộ." Thẩm Mục Bạch gượng cười.
"Cắt!" Trình Thiên Miểu cắt thanh âm, tự nhiên xoay người quay đầu đi. Thẩm Mục Bạch mở to mắt, không nói gì, cũng xoay người quay đầu đi theo. Ai ngờ, Trình Thiên Miểu lại xoay người quay đầu hướng vừa rồi đi, Thẩm Mục theo phản xạ cũng theo phía sau. Trình Thiên Miểu không nói gì thêm, bước nhanh lên phía trước đi. Mục Bạch cũng bước đi theo.
Ra khỏi thành, Trình Thiên Miểu ách xì 1 cái, lại kinh ngạc phát hiện trên bầu trời tràn đầy màu sắc của diều. Trên đất trống, một đám tiểu hài tử đang cao hứng thả diều, hoàn toàn không để ý trời nóng nực, đầu đầy mồ hôi. Mà ở bên cạnh, một người bán hàng rong tựa vào bên tường thành bán diều. Có diều đã bay rất cao, có diều ở giữa không trung xoáy tròn không bay lên. Trình Thiên Miểu kinh ngạc nhìn diều trên trời cao bất động.
"Ngươi, muốn thả sao?" Thẩm Mục Bạch hỏi, nhưng Trình Thiên Miểu không trả lời, lại không thấy nói muốn thả hay không. Thẩm Mục Bạch thấy thế, đi đến bên tường thành chỗ người bán hàng rong mua một con diều, đưa cho Trình Thiên Miểu.
Trình Thiên Miểu nhìn diều, nhẹ nhàng lắc đầu. không cầm. Ánh mắt lại nhìn đến cánh diều trên bầu trời. Có người từng nói, một người khi đã mất linh hồn sẽ bay lên trời. Mà diều lại khiến cho nàng nhìn lên bầu trời nhớ đến người đã mất kia. Tuy rằng Trình Thiên Miểu trước kia đã hiểu được đây chỉ là thuyết pháp an ủi, nhưng bây giờ nhìn bầu trời đầy diều vẫn dừng bước. Thanh Vân có ở trên trời lẳng lặng nhìn mình không?
Thẩm Mục Bạch nhìn ánh mắt Trình Thiên Miểu thâm trầm đau thương, hiểu được nàng lại nhớ người kia. Trong lòng thở dài, đem diều trong tay mình thả lên trời. Diều càng bay càng cao, chậm rãi biến thành cái chấm đen nhỏ.
"Này." Thẩm Mục Bạch đưa diều trong tay cho Trình Thiên Miểu. Trình Thiên Miểu nhận lấy, nhìn điểm đen trên bầu trời kia nho nhỏ, si ngốc nhìn, bỗng nhiên tay buông lỏng, đem diều buông ra. Diều càng bay càng cao, càng bay càng xa, dần dần biến mất khỏi tầm mắt.
Thẩm Mục có chút kinh ngạc nhìn Trình Thiên Miểu, bởi vì hắn thấy trong mắt Trình Thiên Miểu nụ cười thản nhiên. Là ảo giác sao? Không phải, tuyệt đối không phải, trong mắt nàng thật sự có nụ cười thản nhiên. Diều chậm rãi bay không thấy, Trình Thiên Miểu thật lâu sau mới thu hồi tầm mắt, quay đầu đối với Thẩm mục trắng cũng là cười: "Cám ơn ngươi."
"A?" Thẩm Mục Bạch không ngờ rằng thái độ Trình Thiên Miểu lại chuyển biến nhanh như vậy.
"Được rồi, cho phép ngươi đi theo ta, làm người hầu của ta." Trình Thiên Miểu sờ sờ cằm mình, đánh giá Thẩm Mục Bạch, dường như là lần đầu tiên nhìn hắn một cách bình thường. Thẩm Mục Bạch so với khóc còn khó coi hơn cười, lời này gọi là ý gì?
"Vậy, chúng ta bây giờ đi đâu?" Thẩm Mục Bạch bất đắc dĩ cười hỏi.
"Ngươi dẫn đường đi,lần đầu tiên ta xuất cốc, chỉ được nghe những người đó nói, cho tới bây giờ chưa đi qua." Trình Thiên Miểu hồi tưởng đến lời bọn quái nhân trong Vạn Tướng Cốc nói qua một vài nơi, trên đời thật sự có người thần kỳ, chỗ thần kỳ sao?
"Xuất cốc?" Thẩm Mục Bạch có chút tò mò, ngày trước nàng ở chỗ nào.
"Vạn Tướng Cốc." Trình Thiên Miểu trả lời. Dứt lời, Thẩm Mục Bạch lại há to miệng! Nơi kia! Nơi đó chỉ có thể vào không thể ra, vào cốc này, trọn đời ngăn cách. Nàng lại từ đó đi ra?
"Ngươi, ngươi thật là từ Vạn Tướng Cốc ra? Nơi đó không phải không cho đi ra sao?" Thẩm Mục Bạch hiển nhiên không tin lời nói Trình Thiên Miểu.
"Bên ngoài nghe đồn như vậy?" Trình Thiên Miểu khóe miệng lộ ra giọng mỉa mai.
"Sự thật không phải như thế sao?" Thẩm Mục Bạch nghi ngờ.
"Không phải." Trình Thiên Miểu thản nhiên nói, "Không phải không cho đi ra ngoài, mà là người ở bên trong đều không bao giờ muốn đi ra ngoài mà thôi. Chân họ, họ muốn đi cũng không có ai hạn chế tự do của họ."
Thẩm Mục Bạch có chút giật mình, đây là lần đầu tiên nghe được chuyện như vậy. "Nói đi, kế tiếp chúng ta đi đâu?" Trình Thiên Miểu hét lớn nhìn Thẩm Mục Bạch. Ở Vạn Tướng Cốc nàng lớn nhất trong đám trẻ nhỏ, rõ ràng không muốn nói chuyện cùng đám tiểu quỷ, nhưng đám kia tiểu quỷ luôn dính nàng, kết cục là bị nàng đuổi đi.
"Đi, bên kia có bán rất nhiều đồ ngon, cái gì cũng có, ngàn tầng du cao, thủy tinh đốt mạch, ma tô đường......" Thẩm Mục đang còn hồi tưởng, mà Trình Thiên Miểu đã đi lên phía trước đi.
"Đi bộ?" Thẩm Mục đuổi theo,kéo khóe miệng. Không phải đâu, nếu như là đi bộ, chờ đến được nơi, mỹ thực chác không còn mà ăn.
"Ngươi mua ngựa đi, ta ở đây chờ ngươi." Trình Thiên Miểu chỉ một cây đại thụ cách nàng gần nhất.
"..................." Thẩm Mục đột nhiên có cảm giác, kỳ thật, cô gái trước mắt là một tiểu ác ma, chứ không phải là tiểu nữ nhân đau thương nhu nhược ngày ấy. Tuy rằng nghĩ như vậy nhưng vẫn thành thật ngoan ngoãn xoay người trở về thành đi mua ngựa.
Thẩm Mục dắt hai con ngựa trở lại dưới gốc cây, nhìn Trình Thiên Miểu tựa vào trên cây, kinh ngạc nhìn diều trên trời bay lượn đủ mọi màu sắc. Trong mắt như có đau thương. Thẩm Mục Bạch nghi hoặc ngẩng đầu nhìn diều trên trời, diều ở trong lòng của nàng quan trọng như vậy sao?
"Đi thôi." Thẩm Mục Bạch lên tiếng khẽ gọi.
"Ân." Trình Thiên Miểu quay đầu, đau thương trong mắt biến mất không thấy gì nữa, nhận lấy dây cương từ tay Thẩm Mục, leo lên ngựa. Thẩm Mục nhìn Thiên Miểu chạy ở phía trước cũng phi thân lên ngựa đuổi tới. Hai người cưỡi ngựa song song trên đường.
"Này, chúng ta cưỡi ngựa mấy ngày mới có thể đến nơi ngươi nói?" Trình Thiên Miểu miễn cưỡng hỏi.
"Tên của ta là Thẩm Mục Bạch, đại khái là bảy tám ngày." Thẩm Mục Bạch sửa đúng, nhắc lại tên mình.
"Nga, Tiểu Bạch." Trình Thiên Miểu không yên lòng đáp trả, "Dọc theo đường đi không có gì ngạc nhiên à?"
"Cô nương, ta còn chưa biết tên ngươi." Thẩm Mục Bạch rối rắm hỏi nàng cách xưng hô, Tiểu Bạch, làm sao giống như kêu mèo, kêu cẩu.
"Trình Thiên Miểu." Trình Thiên Miểu đáp ngắn gọn.
"Thiên Miểu?" Thẩm Mục Bạch nghe tên, nhíu mày, trong lòng tính quẻ. Theo ý tứ mặt chữ mà nói, thiên hạ này nhỏ bé, khí độ cũng không nhỏ. Xa hơn ở chỗ sâu trong tính, cái gì cũng coi như không được. Mỗi lần tính tướng số nàng là cái gì đều tính không được. Thật là kì quái.
"Ngươi là thầy tướng số?" Trình Thiên Miểu nhìn hắn lẩm bẩm, bỗng nhiên nhớ lại hắn đã từng tính quẻ cho mình.
"Là tính toán tài tình." Thẩm Mục Bạch sửa.
"Còn không giống nhau." Trình Thiên Miểu khinh thường bĩu môi, bỗng nhiên nhìn phía trước, "Vậy ngươi tính đám người phía trước đang làm gì đó?" Thẩm Mục nhìn phía trước, một chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá, vài người mặc trang phục đi phía trước xe ngựa, mà chung quanh vây quanh một đám Hắc y nhân, xe ngựa đã muốn đổ xuống. Này rõ ràng là đang cướp bóc, này còn tính?
"Đả kiếp." Thẩm Mục Bạch dừng ngựa phía trước, "Chúng ta chờ người khác đả kiếp hoàn rồi đi ngang qua." Lúc nói lời này càng thêm dị thường.
"Nga?" Trình Thiên Miểu cũng dừng lại, quay đầu nhìn vẻ mặt thành thật của Thẩm Mục Bạch, đột nhiên cảm giác được người này có ý tứ phi thường, "n, vậy thì chờ đi." Trình Thiên Miểu vẫn như vậy bảo chính mình, không phải người tốt, nhưng cũng không phải là người xấu. Vài người đứng ở trước trước xe ngựa bị giết hết, nhóm hắc y nhân chỉ là lên xe ngựa nhìn người trong xe không cử động nữa, mà thu lại hiện trường, chuẩn bị vội vàng rời xe ngựa đi. Lúc này, Thẩm Mục Bạch ngáp. Có một hắc y nhân phát hiện hai người cưỡi ngựa bên này.
"Người nào?!" Một hắc y nhân cao giọng quát.
"Người đi ngang qua." Thẩm Mục Bạch trừng mắt nhìn, thản nhiên trả lời.
"Giết!" Hắc y nhân không hề nghĩ, mà là cúi đầu quát. Chuyện hôm nay, những người chứng kiến phải diệt khẩu.
"Đi thôi, Tiểu Bạch, ta chờ ngươi." Trình Thiên Miểu nhìn Hắc y nhân hùng hổ đi tới, vươn chân đạp cổ ngựa Thẩm Mục Bạch. Thẩm Mục Bạch giật ót, trong lòng hắn lại một lần nữa cảm thấy người phía sau có lẽ thật là tiểu ác ma. Tưởng quy tưởng, Thẩm Mục Bạch vọt xuống ngựa, cùng các Hắc y nhân giao đấu. Ánh mắt Trình Thiên Miểu lại chú ý đến cỗ xe đẹp đẽ quý giá trên xe ngựa, trên xe là người nào? Thúc ngựa, vòng qua mọi người, Trình Thiên Miểu đi hướng xe ngựa.
Trình Thiên Miểu xuống ngựa, tiến lên tò mò kéo rèm cửa, nhìn người ở bên trong giật mình. Lam Nhan họa Thủy! Trình Thiên Miểu lần đầu tiên cảm thấy nam nhân quá xinh đẹp xem ra cũng là một loại tội!
Nam nhân trong xe tạo ra một cảm giác làm cho người ta muốn tàn bạo. Xinh đẹp như vậy, ôn nhu như vậy. Im lặng như nước, chính là dùng đôi mắt xinh đẹp trong suốt thản nhiên nhìn Trình Thiên Miểu. Trình Thiên Miểu nhất thời ngây ngốc, quên mất nói chuyện. Lúc này, người trong xe đã mở miệng, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng:
"Ngươi cứu ta, ngươi muốn cái gì ta đều trả." Nhìn dáng điệu Trình Thiên Miểu, trong mắt nam tử chỉ là sự khinh thường. Trình Thiên Miểu phục hồi tinh thần lại, cười lạnh đứng lên:
"Ta muốn bao nhiêu ngươi đều trả? Ngươi cho rằng ngươi có thể?"
"Phiêu Miểu sơn trang cái giá nào cũng có thể trả." Nam tử nói.
"Đáng tiếc, ta không có hứng thú. Ngươi cứ tiếp tục tại đây hưởng gió đi." Trình Thiên Miểu cười lạnh, khẩu khí thật lớn. Thật là khiến người khác khó chịu tới cực điểm. Dứt lời, hạ rèm xuống, quay đầu nhìn Thẩm Mục Bạch sắp giải quyết xong đám Hắc y nhân khóe miệng khẻ nhếch lên nói: "Tiểu Bạch, đi thôi."
"Đợi chút." Trong xe, nam nhân bỗng kéo màn xe, nhìn Trình Thiên Miểu, "Ngươi vốn không muốn gì sao?"
"Không." Trình Thiên Miểu khẩu khí lạnh nhạt, không xoay người nhìn hắn, không kiên nhẫn, phất phất tay
"Tiểu Bạch ~~ vẫn chưa thu phục xong?"
"Tốt lắm tốt lắm." Thẩm Mục Bạc cảm thấy đầu hơi đau, bất đắc dĩ đáp.
"Vậy đi luôn." Trình Thiên Miểu phi thân lên ngựa thúc giục Thẩm Mục Bạch.
"Vị công tử này, xin dừng bước. Nếu công tử có thể đem ta về Phiêu Miểu sơn trang, ta sẽ lấy tiền trả ngươi." Họa thủy nam tử không thể nhờ Thiên Miểu cứu, liền đem mục tiêu chuyển hướng sang Thẩm Mục Bạch.
"Phiêu Miểu sơn trang?" Thẩm Mục Bạch giờ phút này cũng nhìn thấy dung mạo của nam nhân kia, trong mắt đầy vể ngạc nhiên
"Các hạ chính là trang chủ Phiêu Miểu sơn trang, Vô Diện Nhân? Nhưng giang hồ nghe đồn Vô Diện Nhân trừ bỏ gương mằt họa thủy, còn có tuyệt thế võ công, làm sao có thể bị giặc cướp......" Thẩm Mục Bạch trong mắt hiện lên tia nghi hoặc.
"Đó là đại ca ta, ta là Vô Ngọc." Nam tử tên Vô Ngọc trên mặt có chút xấu hổ. Người trên giang hồ không ai biết Vô Diện Nhân còn có đệ đệ song sinh. Đơn giản là Vô Diện Nhân là một tuyệt thế cao thủ, mà Vô Ngọc từ nhỏ không thể tập võ. Vẫn được Bất Diện Nhân bảo hộ vô cùng bí ẩn, người trên giang hồ hoàn toàn không biết có Vô Ngọc. Nếu không phải lần này xuống núi du ngoạn, bị một nữ nhân thần bí coi trọng, cũng sẽ không xảy ra tình trạng quẫn bách hiện tại.
"Nga?" Thẩm Mục Bạch có chút nghi hoặc, không truy cứu vấn đề này, " Vô Ngọc công tử tại sao lại bị đuổi giết?"
"Này ~~~" Vô Ngọc trên mặt lại hiện lên vẻ mặt xấu hổ, nên nói như thế nào mới tốt?
"Công tử hoa đào, không cần phải nói tại hạ cũng biết sao lại thế này. Chính là hoa đào cũng là phiếm màu đen." Thẩm Mục Bạch cười đắc ý đầy sâu xa.
"Ha ha, công tử nói đúng rồi, không biết công tử đối với đề nghị của tại hạ......?" Vô Ngọc cười có chút xấu hổ, không rõ nam tử trước mắt làm sao có thể biết một chút truyền thuyết, nhưng là trong lòng lại lo không biết hắn có hay không đáp ứng hộ tống mình trở về sơn trang. Vừa rồi chứng kiến thân thủ của hắn, nếu hắn đáp ứng đưa mình trở về, nhất định không có bất cứ vấn đề gì. Nếu là biến thành đồ chơi của một nữ nhân, thật là sỉ nhục, sống không bằng chết.
"Này a, cái này phải hỏi nàng." Thẩm Mục Bạch cười ha ha, nhìn vẻ mặt hờ hững của Trình Thiên Miểu. Vô Ngọc khó xử nhìn Trình Thiên Miểu, nữ tử này, chẳng biết tại sao cho mình cảm giác áp bách. Ngay từ đầu đều giống những nữ nhân khác, nhìn mặt mình liền ngây người, nhưng nàng lại cự tuyệt thỉnh cầu của mình. Cái này phải làm thế nào, chưa từng hạ mặt cầu người, Vô Ngọc không biết phải làm sao.
"Không tiễn, ngươi tự trở về đi." Trình Thiên Miểu lạnh lùng nói, thúc dục ngựa rời đi.
"Cô nương, là ta vừa rồi vô lễ, xin lỗi. Cầu ngươi đưa ta quay về Phiêu Miểu sơn trang?" Vô Ngọc có chút suy nghĩ, rốt cuộc bất chấp mặt mũi. Suy nghĩ cho kĩ nếu bị nữ nhân khác biến thành đồ chơi, thì cô gái trước mắt dường như an toàn hơn.
"Nga?" Trình Thiên Miểu quay đầu, giọng mỉa mai nhìn nam tử, không nói gì. Vô Ngọc nhìn Trình Thiên Miểu giọng mỉa mai, mặt nhất thời đỏ lên, mình cũng đã mở miệng cầu nàng, nàng lại còn như vậy!
"Không phiền toái cô nương. Ta sẽ tự nghĩ biện pháp." Vô Ngọc căm giận nói, kích động chuẩn bị nhảy xuống xe ngựa.
"Được rồi, đừng xuống dưới, chúng ta đưa ngươi." Trình Thiên Miểu trên mặt không có biểu tình, lạnh lùng nhìn Vô Ngọc, lại chép miệng, "Lên đi, chúng ta sẽ đem ngươi đưa trở về. Đến lúc đó hỏi thù lao, ngươi đừng chối là được." Vô Ngọc giật mình, nhất thời không có phản ứng, ngơ ngác đứng ở nơi đó.
"Tiểu Bạch, không có phu xe." Trình Thiên Miểu chỉ trước mặt xe ngựa, phu xe sớm đã bị giết rồi. Thẩm Mục Bạch khóe môi run rẩy, kêu một cái. Đã thăng cấp thành phu xe. Trình Thiên Miểu nhìn xe ngựa, lại nhìn bầu trời không mặt trời, trở mình xuống ngựa, vào xe ngựa. Mắt liếc Vô Ngọc lạnh lùng nói:
"Ngươi cưỡi ngựa?" Vô Ngọc không nói gì, cũng vào xe ngựa. Thẩm Mục Bạch ngồi trên phía trước xe ngựa, làm phận sự phu xe. Trong xe ngựa rộng mà thoải mái. Trình Thiên Miểu tựa vào một bên, không liếc mắt một cái nhìn Vô Ngọc, nhắm mắt lại tĩnh tâm.
Vô Ngọc mới bắt đầu còn có chút khẩn trương nhìn Trình Thiên Miểu, không biết nên cùng nàng đối mặt thế nào, bây giờ nhìn Trình Thiên Miểu nhắm mắt lại không để ý đến mình, trong ngược lại có chút mất mát. Ngay từ đầu, Trình Thiên Miểu chỉ nhắm mắt dưỡng thần, lát sau lại buồn ngủ. Đầu nhẹ nhàng nghiêng một cái, tựa vào bên cửa sổ ngủ.
Vô Ngọc liếc nhìn Trình Thiên Miểu, thấy nàng thật sự đang ngủ, lúc này mới xoay đầu lại, nhìn kỹ cô gái trước mắt. Trên mặt trắng noãn gần như trong suốt, nhíu mày, trên mắt có gì đó đang lóe lên. Nàng rơi lệ?!
"Thanh Vân ~~" bỗng nhiên Trình Thiên Miểu phát ra hơi thở dài, cúi đầu lẩm bẩm, ánh mắt vẫn chưa mở. Thanh Vân? Thanh âm nàng dường như rất đau thương. Người này là người nào? Nàng cùng người đánh xe không phải một đôi sao?
Trong xe ngựa một mảnh im lặng, thẳng đến một khu nhà trong tiểu trấn thì dừng lại, Thẩm Mục Bạch quay đầu nói:
"Thiên Miểu, phía trước có gian trà, muốn uống chút trà ăn qua cái gì rồi đi không?" Trong xe ngựa không có thanh âm, Trình Thiên Miểu đang ngủ say.
Vô Ngọc do dự, nhấc màn xe thấp giọng nói: "Nàng, đang ngủ."
"Nga, Vô công tử có đói bụng không, có muốn ăn chút gì hay không?" Thẩm Mục Bạch khách khí hỏi.
"Ta nghĩ ta nên ở trên xe, phiền công tử mua ít đồ đến đây. Đúng rồi vẫn chưa thỉnh giáo đại danh công tử cùng vị cô nương này." Vô Ngọc có chút ngượng ngùng, hiện tại mới nhớ tới vấn đề này.
"Ta là Thẩm Mục Bạch, nàng là Trình Thiên Miểu. Vô Ngọc công tử, quán nhỏ thôi nên sẽ không có gì ngon nên đành ủy khuất công tử vậy." Thẩm Mục nhìn Vô Ngọc ngón tay trắng noãn, hiểu được nam tử này ở trong sơn trang nhất định là hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất.
"Vô phương, phiền Thẩm công tử." Vô Ngọc cười có chút ngại ngùng, nhưng trong suy nghĩ Thẩm Mục Bạch vì sao lại cảm thấy quen thuộc, nhưng nhất thời nhớ không nổi đã nghe qua ở đâu.
" Vô Ngọc công tử xin chờ một chút." Thẩm Mục xuống xe ngựa, một mình đi hướng trà phô. Vô Ngọc buông màn xe, ngồi trở về. Hắn hiểu được, cái khuôn mặt này nếu bị người khác nhìn đến chỉ rước lấy phiền toái.
Vô Ngọc nhẹ nhàng tựa vào chỗ ngồi, trong lòng nghĩ đến Thẩm Mục Bạch, Thẩm Mục Bạch, Thẩm Mục Bạch, thật sự đã từng nghe qua, hay là! Trong đầu hiện lên một cái ý niệm, chẳng lẽ là hắn, Thẩm Mục Bạch? Có bao nhiêu anh hùng giang hồ đang tìm hắn, hiện tại giang hồ một mảnh hỗn loạn. Ai cũng đều muốn tìm được người này, đoán một quẻ, tìm ra người nhất thống giang hồ. Nhưng là không ai tìm được hắn, đơn giản là chưa từng có ai nhìn thấy mặt hắn. Trước mắt có phải là Thẩm Mục Bạch trong truyền thuyết hay không? Vô ngọc trong lòng nổi lên hoài nghi.
" Vô Ngọc công tử." Một lát sau, Thẩm Mục Bạch kéo màn xe xốc lên, đưa bọc giấy trong tay đưa cho Vô Ngọc, “Có bánh bao, thịt bò cùng gà nướng, gà quay. Phiền Vô công tử chờ một lát, ta đi phía trước mua ít đồ sẽ về."
Vô Ngọc nhận lấy gói đồ lại buông màn xe, quay đầu nhìn Trình Thiên Miểu vẫn đang ngủ, do dự có nên đánh thức nàng hay không. "Trình cô nương ~~~" do dự một lát, Vô Ngọc vẫn lên tiếng đánh thức Trình Thiên Miểu.
"Cái gì?" Trình Thiên Miểu chậm rãi mở mắt ra, nhìn người trước mắt, dường như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh.
"Cái kia, cô có đói bụng không? Nơi này có đồ ăn." Vô Ngọc đưa thức ăn trong tay tới trước mặt Trình Thiên Miểu, trong lòng có chút không yên, chẳng biết tại sao, trong lòng luôn có chút e ngại với cô gái trước mắt. Người trước mắt đã cho hắn một áp lực.
"Có chút đói." Trình Thiên Miểu không khách khí nhận lấy, mở ra nhìn, đều là thịt, còn có vài cái bánh bao, "Tiểu Bạch đâu?"
"Thẩm công tử nói đi phía trước mua ít đồ sẽ trở lại." Vô Ngọc lập tức theo phản xạ trả lời.
"Nga, chúng ta ăn trước đi." Trình Thiên Miểu ách xì 1 cái, nàng cũng biết nếu xuống xe để Vô Ngọc lộ diện, rất có thể sẽ mang đến phiền toái không cần thiết, chỉ có nhịn một chút. Bất quá, Tiểu Bạch mua cái gì đây.
Lát sau, Trình Thiên Miểu đã biết Thẩm Mục Bạch đi mua cái gì, Thẩm Mục Bạch trở lại, kéo màn xe đem một quả táo nhét vào tay Trình Thiên Miểu, liền lui ra ngồi trở lại phía trước. Trình Thiên Miểu kinh ngạc nhìn quả táo trong tay, người này làm sao biết mình thích ăn táo sau khi ăn cơm? Đúng rồi, nghĩ tới, ngày ấy hắn ở đó. Thấy được Thanh Vân rửa táo cho mình. Trình Thiên Miểu muốn ném quả táo ra ngoài cửa sổ, sẽ không bao giờ ăn táo nữa. Nhưng khi nhìn quả táo trong tay đỏ bừng, do dự, không ném ra.
Cắn môi, Trình Thiên Miểu bỗng nhiên nói:
"Tiểu Bạch, ngươi đưa cho ta quả táo không rửa!" Mà giờ khắc này ở ngoài xe Thẩm Mục Bạch trong lòng đã sớm bất ổn, đang suy đoán phản ứng của Trình Thiên Miểu sau khi cầm quả táo là gì. Là đem mình mắng một chút, vẫn là thương nhớ tới nam tử kia. Nhưng như thế nào cũng không nghĩ đến những lời này. Nhưng là, nghe được câu này, tâm Thẩm Mục cũng là để xuống, trong mắt lộ ra ý cười.
Lưu loát xoay người, "Ăn đi, ta đã rửa cho nàng." Vô Ngọc nghi hoặc nhìn hành động hai người, trực giác mách bảo, sự tình dường như không phải đơn giản như vậy. Thẩm Mục tiếp tục vội vàng lên đường. Một đường coi như không có chuyện gì, thẳng đến ra thôn trấn đi được một đoạn, khi này mới xảy ra chuyện.
Ra khỏi thôn, Trình Thiên Miểu ở trong xe ngựa buồn ngủ. Hạ Thiên sau giữa trưa thì khí trời vẫn là thực nóng bức.
"Nóng quá." Trình Thiên Miểu không kiên nhẫn quạt gió.
" trán ~~" Vô Ngọc dường như nhớ ra cái gì, từ chỗ ngồi lấy ra quạt giấy đưa cho Trình Thiên Miểu, "Trình cô nương, hãy dùng quạt này."
"Nga, cám ơn a. Vô Ngọc công tử thật sự là người tốt." Trình Thiên Miểu không có nhận lấy chính là vô liêm sỉ nói, "Vô ngọc công tử nếu có thể quạt cho ta thì càng là người tốt."
Vô Ngọc tay cứng đờ, dung nhan như ngọc hiện lên tia quái dị thản nhiên đỏ ửng, do dự, vẫn là vì Trình Thiên Miểu mà quạt.
Trình Thiên Miểu vừa lòng lắc đầu, không tiết thốt lời khen: "Vô công tử thật là một người tốt, nhất định hảo tâm có hảo báo."
Vô Ngọc tay có một chút rung rung, cô gái trước mắt thật là quái nhân. Nói không rõ ràng rốt cuộc là cảm giác gì. Khó hình dung đó là một người như thế nào. Nhất thời lạnh lùng, nhất thời tuyệt tình, nhất thời vô sỉ, nhất thời lại thiện lương. Mặc kệ nàng lúc đầu ác liệt như thế nào, cuối cùng thủy chung cũng đã đáp ứng đưa chính mình trở về. Có lẽ, cô gái trước mắt bất quá nói năng chua ngoa "khẩu xà tâm phật" thôi.
"Trình cô nương là người nơi nào?" Vô Ngọc khó khăng tìm ra chủ đề để. Đơn giản là trong xe ngựa không khí dị thường nặng nề.
"Vạn ~~~" Trình Thiên Miểu trong lời nói chưa ra tới miệng, xe ngựa bỗng nhiên phanh lại, Trình Thiên Miểu cùng Vô Ngọc nhất thời không phòng ngự đều đi chúi về phía trước, Vô Ngọc theo bản năng giơ tay giữ chặt Trình Thiên Miểu, lại không cẩn thận cùng nhau chúi về phía trước, mặt hai người dính sát vào, môi mềm mại cứ như vậy sát qua nhau, vừa chạm vào. Trình Thiên Miểu không để ý, ngồi lại hướng ngoài xe phẫn nộ rít gào:
"Tiểu Bạch, ngươi có thể đánh xe hay không a." Mà trong mắt Vô Ngọc vốn không hề có gợn sóng lại xuất hiện tia thản nhiên bối rối, cũng nhanh chóng ngồi lại, cố gắng không nhìn mặt Trình Thiên Miểu.
"Thiên Miểu, không phải là lỗi của ta a,phía trước đột nhiên có mỹ nữ chặn đường." Ngoài xe Thẩm mục nói thật là vô tội.
"Mỹ nữ?" Trình Thiên Miểu thò đầu ra nhìn về phía trước, quả nhiên thấy phụ nhân đứng trước mặt hồng y đẹp đẽ thật cao quý, mà phía sau nàng lại là một đám trang phục nam tử. Phụ nhân thoạt nhìn đã gần ba mươi, xinh đẹp mà có chút phúc hậu. Chính là nhìn chằm chằm xe ngựa bên này.
"Giết cho ta, không cần thương tổn người trong xe ngựa." Hồng y nữ tử kiều mỵ trên mặt tất cả đều là âm tàn, lời nói không có bất kỳ từ nào thừa trực tiếp hạ lệnh.
"Tình nhân của ngươi?" Trình Thiên Miểu lùi về nhìn vẻ mặt Vô Ngọc tò mò hỏi.
"Không phải." Vô Ngọc cắn chặt răng, giọng căm hận nói, "Nàng chính là nữ nhân giết mọi người bên cạnh ta. Thời điểm các ngươi cứu ta đã thấy những hắc y nhân kia đều là thủ hạ của nàng.”
"Ăn chút này đi."
Thẩm Mục Bạch phun ra hai chữ.
"Cảm tạ."
Lại tiếp tục ăn. Bộ dáng đó, khiến người ta liên tưởng đến một câu, nhạt như nước ốc. Nhìn Thẩm Mục Bạch hơi nhăn đầu lông mày, lời gì cũng nói không được. Ăn cơm xong, Trình Thiên Miểu không chờ Thẩm Mục Bạch trả tiền, mà lập tức ra cửa, từ từ đi trên đường. Hiện tại, có thể làm sao đây?
"Ngươi nghĩ đi đâu vậy?" Thẩm Mục đuổi theo đi lên, trong giọng nói có chút lo lắng.
"Không biết, cứ đi thôi." Trình Thiên Miểu cúi mắt, nhìn dưới mặt đất, nhẹ giọng nói. Chính mình còn có thể đi đâu đây? Cảm giác đều giống nhau, đều không có bất kỳ ý nghĩa gì.
"Kia, đi đi thôi." Thẩm Mục Bạch đi bên cạnh Trình Thiên Miểu.
"Ngươi đi theo ta làm gì?" Trình Thiên Miểu liếc mắt nhìn Thẩm Mục Bạch.
"Tiện đường mà thôi. Ta cũng đi bên này." Thẩm Mục Bạch cười ha ha. Trình Thiên Miểu nhìn khuôn mặt Thẩm Mục Bạch tươi cười, không nói gì, tiếp tục chậm rãi đi lên phía trước đi.
Thanh Vân đã mất. Thật sự đã mất. Vốn muốn cùng Thanh Vân đi khắp thiên hạ, nhưng hiện tại chỉ có một mình. Trình Thiên Miểu bỗng nhiên tay đến bình sứ nhỏ chứa tro cốt Thanh Vân. Không đúng, Thanh Vân luôn luôn bên cạnh mình. Mình mang hắn đi khắp các nơi. Trình Thiên Miểu cầm lấy bình sứ nhỏ, thật sâu nhìn vật nhỏ trong tay, nở nụ cười. Hắn đã nói, chính mình nở nụ cười mỹ lệ. Như vậy, mình sẽ đưa hắn đi khắp thiên hạ. Thẩm Mục nhìn động tác Trình Thiên Miểu, lông mày nhướn lên.
"Ngươi muốn đi đâu a?" Trình Thiên Miểu liếc mắt nhìn người bên cạnh, mình đi hắn đi, mình ngừng hắn liền ngừng. Như vậy là tiện đường sao?
"Cái này là thiên cơ không tiết lộ." Thẩm Mục Bạch gượng cười.
"Cắt!" Trình Thiên Miểu cắt thanh âm, tự nhiên xoay người quay đầu đi. Thẩm Mục Bạch mở to mắt, không nói gì, cũng xoay người quay đầu đi theo. Ai ngờ, Trình Thiên Miểu lại xoay người quay đầu hướng vừa rồi đi, Thẩm Mục theo phản xạ cũng theo phía sau. Trình Thiên Miểu không nói gì thêm, bước nhanh lên phía trước đi. Mục Bạch cũng bước đi theo.
Ra khỏi thành, Trình Thiên Miểu ách xì 1 cái, lại kinh ngạc phát hiện trên bầu trời tràn đầy màu sắc của diều. Trên đất trống, một đám tiểu hài tử đang cao hứng thả diều, hoàn toàn không để ý trời nóng nực, đầu đầy mồ hôi. Mà ở bên cạnh, một người bán hàng rong tựa vào bên tường thành bán diều. Có diều đã bay rất cao, có diều ở giữa không trung xoáy tròn không bay lên. Trình Thiên Miểu kinh ngạc nhìn diều trên trời cao bất động.
"Ngươi, muốn thả sao?" Thẩm Mục Bạch hỏi, nhưng Trình Thiên Miểu không trả lời, lại không thấy nói muốn thả hay không. Thẩm Mục Bạch thấy thế, đi đến bên tường thành chỗ người bán hàng rong mua một con diều, đưa cho Trình Thiên Miểu.
Trình Thiên Miểu nhìn diều, nhẹ nhàng lắc đầu. không cầm. Ánh mắt lại nhìn đến cánh diều trên bầu trời. Có người từng nói, một người khi đã mất linh hồn sẽ bay lên trời. Mà diều lại khiến cho nàng nhìn lên bầu trời nhớ đến người đã mất kia. Tuy rằng Trình Thiên Miểu trước kia đã hiểu được đây chỉ là thuyết pháp an ủi, nhưng bây giờ nhìn bầu trời đầy diều vẫn dừng bước. Thanh Vân có ở trên trời lẳng lặng nhìn mình không?
Thẩm Mục Bạch nhìn ánh mắt Trình Thiên Miểu thâm trầm đau thương, hiểu được nàng lại nhớ người kia. Trong lòng thở dài, đem diều trong tay mình thả lên trời. Diều càng bay càng cao, chậm rãi biến thành cái chấm đen nhỏ.
"Này." Thẩm Mục Bạch đưa diều trong tay cho Trình Thiên Miểu. Trình Thiên Miểu nhận lấy, nhìn điểm đen trên bầu trời kia nho nhỏ, si ngốc nhìn, bỗng nhiên tay buông lỏng, đem diều buông ra. Diều càng bay càng cao, càng bay càng xa, dần dần biến mất khỏi tầm mắt.
Thẩm Mục có chút kinh ngạc nhìn Trình Thiên Miểu, bởi vì hắn thấy trong mắt Trình Thiên Miểu nụ cười thản nhiên. Là ảo giác sao? Không phải, tuyệt đối không phải, trong mắt nàng thật sự có nụ cười thản nhiên. Diều chậm rãi bay không thấy, Trình Thiên Miểu thật lâu sau mới thu hồi tầm mắt, quay đầu đối với Thẩm mục trắng cũng là cười: "Cám ơn ngươi."
"A?" Thẩm Mục Bạch không ngờ rằng thái độ Trình Thiên Miểu lại chuyển biến nhanh như vậy.
"Được rồi, cho phép ngươi đi theo ta, làm người hầu của ta." Trình Thiên Miểu sờ sờ cằm mình, đánh giá Thẩm Mục Bạch, dường như là lần đầu tiên nhìn hắn một cách bình thường. Thẩm Mục Bạch so với khóc còn khó coi hơn cười, lời này gọi là ý gì?
"Vậy, chúng ta bây giờ đi đâu?" Thẩm Mục Bạch bất đắc dĩ cười hỏi.
"Ngươi dẫn đường đi,lần đầu tiên ta xuất cốc, chỉ được nghe những người đó nói, cho tới bây giờ chưa đi qua." Trình Thiên Miểu hồi tưởng đến lời bọn quái nhân trong Vạn Tướng Cốc nói qua một vài nơi, trên đời thật sự có người thần kỳ, chỗ thần kỳ sao?
"Xuất cốc?" Thẩm Mục Bạch có chút tò mò, ngày trước nàng ở chỗ nào.
"Vạn Tướng Cốc." Trình Thiên Miểu trả lời. Dứt lời, Thẩm Mục Bạch lại há to miệng! Nơi kia! Nơi đó chỉ có thể vào không thể ra, vào cốc này, trọn đời ngăn cách. Nàng lại từ đó đi ra?
"Ngươi, ngươi thật là từ Vạn Tướng Cốc ra? Nơi đó không phải không cho đi ra sao?" Thẩm Mục Bạch hiển nhiên không tin lời nói Trình Thiên Miểu.
"Bên ngoài nghe đồn như vậy?" Trình Thiên Miểu khóe miệng lộ ra giọng mỉa mai.
"Sự thật không phải như thế sao?" Thẩm Mục Bạch nghi ngờ.
"Không phải." Trình Thiên Miểu thản nhiên nói, "Không phải không cho đi ra ngoài, mà là người ở bên trong đều không bao giờ muốn đi ra ngoài mà thôi. Chân họ, họ muốn đi cũng không có ai hạn chế tự do của họ."
Thẩm Mục Bạch có chút giật mình, đây là lần đầu tiên nghe được chuyện như vậy. "Nói đi, kế tiếp chúng ta đi đâu?" Trình Thiên Miểu hét lớn nhìn Thẩm Mục Bạch. Ở Vạn Tướng Cốc nàng lớn nhất trong đám trẻ nhỏ, rõ ràng không muốn nói chuyện cùng đám tiểu quỷ, nhưng đám kia tiểu quỷ luôn dính nàng, kết cục là bị nàng đuổi đi.
"Đi, bên kia có bán rất nhiều đồ ngon, cái gì cũng có, ngàn tầng du cao, thủy tinh đốt mạch, ma tô đường......" Thẩm Mục đang còn hồi tưởng, mà Trình Thiên Miểu đã đi lên phía trước đi.
"Đi bộ?" Thẩm Mục đuổi theo,kéo khóe miệng. Không phải đâu, nếu như là đi bộ, chờ đến được nơi, mỹ thực chác không còn mà ăn.
"Ngươi mua ngựa đi, ta ở đây chờ ngươi." Trình Thiên Miểu chỉ một cây đại thụ cách nàng gần nhất.
"..................." Thẩm Mục đột nhiên có cảm giác, kỳ thật, cô gái trước mắt là một tiểu ác ma, chứ không phải là tiểu nữ nhân đau thương nhu nhược ngày ấy. Tuy rằng nghĩ như vậy nhưng vẫn thành thật ngoan ngoãn xoay người trở về thành đi mua ngựa.
Thẩm Mục dắt hai con ngựa trở lại dưới gốc cây, nhìn Trình Thiên Miểu tựa vào trên cây, kinh ngạc nhìn diều trên trời bay lượn đủ mọi màu sắc. Trong mắt như có đau thương. Thẩm Mục Bạch nghi hoặc ngẩng đầu nhìn diều trên trời, diều ở trong lòng của nàng quan trọng như vậy sao?
"Đi thôi." Thẩm Mục Bạch lên tiếng khẽ gọi.
"Ân." Trình Thiên Miểu quay đầu, đau thương trong mắt biến mất không thấy gì nữa, nhận lấy dây cương từ tay Thẩm Mục, leo lên ngựa. Thẩm Mục nhìn Thiên Miểu chạy ở phía trước cũng phi thân lên ngựa đuổi tới. Hai người cưỡi ngựa song song trên đường.
"Này, chúng ta cưỡi ngựa mấy ngày mới có thể đến nơi ngươi nói?" Trình Thiên Miểu miễn cưỡng hỏi.
"Tên của ta là Thẩm Mục Bạch, đại khái là bảy tám ngày." Thẩm Mục Bạch sửa đúng, nhắc lại tên mình.
"Nga, Tiểu Bạch." Trình Thiên Miểu không yên lòng đáp trả, "Dọc theo đường đi không có gì ngạc nhiên à?"
"Cô nương, ta còn chưa biết tên ngươi." Thẩm Mục Bạch rối rắm hỏi nàng cách xưng hô, Tiểu Bạch, làm sao giống như kêu mèo, kêu cẩu.
"Trình Thiên Miểu." Trình Thiên Miểu đáp ngắn gọn.
"Thiên Miểu?" Thẩm Mục Bạch nghe tên, nhíu mày, trong lòng tính quẻ. Theo ý tứ mặt chữ mà nói, thiên hạ này nhỏ bé, khí độ cũng không nhỏ. Xa hơn ở chỗ sâu trong tính, cái gì cũng coi như không được. Mỗi lần tính tướng số nàng là cái gì đều tính không được. Thật là kì quái.
"Ngươi là thầy tướng số?" Trình Thiên Miểu nhìn hắn lẩm bẩm, bỗng nhiên nhớ lại hắn đã từng tính quẻ cho mình.
"Là tính toán tài tình." Thẩm Mục Bạch sửa.
"Còn không giống nhau." Trình Thiên Miểu khinh thường bĩu môi, bỗng nhiên nhìn phía trước, "Vậy ngươi tính đám người phía trước đang làm gì đó?" Thẩm Mục nhìn phía trước, một chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá, vài người mặc trang phục đi phía trước xe ngựa, mà chung quanh vây quanh một đám Hắc y nhân, xe ngựa đã muốn đổ xuống. Này rõ ràng là đang cướp bóc, này còn tính?
"Đả kiếp." Thẩm Mục Bạch dừng ngựa phía trước, "Chúng ta chờ người khác đả kiếp hoàn rồi đi ngang qua." Lúc nói lời này càng thêm dị thường.
"Nga?" Trình Thiên Miểu cũng dừng lại, quay đầu nhìn vẻ mặt thành thật của Thẩm Mục Bạch, đột nhiên cảm giác được người này có ý tứ phi thường, "n, vậy thì chờ đi." Trình Thiên Miểu vẫn như vậy bảo chính mình, không phải người tốt, nhưng cũng không phải là người xấu. Vài người đứng ở trước trước xe ngựa bị giết hết, nhóm hắc y nhân chỉ là lên xe ngựa nhìn người trong xe không cử động nữa, mà thu lại hiện trường, chuẩn bị vội vàng rời xe ngựa đi. Lúc này, Thẩm Mục Bạch ngáp. Có một hắc y nhân phát hiện hai người cưỡi ngựa bên này.
"Người nào?!" Một hắc y nhân cao giọng quát.
"Người đi ngang qua." Thẩm Mục Bạch trừng mắt nhìn, thản nhiên trả lời.
"Giết!" Hắc y nhân không hề nghĩ, mà là cúi đầu quát. Chuyện hôm nay, những người chứng kiến phải diệt khẩu.
"Đi thôi, Tiểu Bạch, ta chờ ngươi." Trình Thiên Miểu nhìn Hắc y nhân hùng hổ đi tới, vươn chân đạp cổ ngựa Thẩm Mục Bạch. Thẩm Mục Bạch giật ót, trong lòng hắn lại một lần nữa cảm thấy người phía sau có lẽ thật là tiểu ác ma. Tưởng quy tưởng, Thẩm Mục Bạch vọt xuống ngựa, cùng các Hắc y nhân giao đấu. Ánh mắt Trình Thiên Miểu lại chú ý đến cỗ xe đẹp đẽ quý giá trên xe ngựa, trên xe là người nào? Thúc ngựa, vòng qua mọi người, Trình Thiên Miểu đi hướng xe ngựa.
Trình Thiên Miểu xuống ngựa, tiến lên tò mò kéo rèm cửa, nhìn người ở bên trong giật mình. Lam Nhan họa Thủy! Trình Thiên Miểu lần đầu tiên cảm thấy nam nhân quá xinh đẹp xem ra cũng là một loại tội!
Nam nhân trong xe tạo ra một cảm giác làm cho người ta muốn tàn bạo. Xinh đẹp như vậy, ôn nhu như vậy. Im lặng như nước, chính là dùng đôi mắt xinh đẹp trong suốt thản nhiên nhìn Trình Thiên Miểu. Trình Thiên Miểu nhất thời ngây ngốc, quên mất nói chuyện. Lúc này, người trong xe đã mở miệng, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng:
"Ngươi cứu ta, ngươi muốn cái gì ta đều trả." Nhìn dáng điệu Trình Thiên Miểu, trong mắt nam tử chỉ là sự khinh thường. Trình Thiên Miểu phục hồi tinh thần lại, cười lạnh đứng lên:
"Ta muốn bao nhiêu ngươi đều trả? Ngươi cho rằng ngươi có thể?"
"Phiêu Miểu sơn trang cái giá nào cũng có thể trả." Nam tử nói.
"Đáng tiếc, ta không có hứng thú. Ngươi cứ tiếp tục tại đây hưởng gió đi." Trình Thiên Miểu cười lạnh, khẩu khí thật lớn. Thật là khiến người khác khó chịu tới cực điểm. Dứt lời, hạ rèm xuống, quay đầu nhìn Thẩm Mục Bạch sắp giải quyết xong đám Hắc y nhân khóe miệng khẻ nhếch lên nói: "Tiểu Bạch, đi thôi."
"Đợi chút." Trong xe, nam nhân bỗng kéo màn xe, nhìn Trình Thiên Miểu, "Ngươi vốn không muốn gì sao?"
"Không." Trình Thiên Miểu khẩu khí lạnh nhạt, không xoay người nhìn hắn, không kiên nhẫn, phất phất tay
"Tiểu Bạch ~~ vẫn chưa thu phục xong?"
"Tốt lắm tốt lắm." Thẩm Mục Bạc cảm thấy đầu hơi đau, bất đắc dĩ đáp.
"Vậy đi luôn." Trình Thiên Miểu phi thân lên ngựa thúc giục Thẩm Mục Bạch.
"Vị công tử này, xin dừng bước. Nếu công tử có thể đem ta về Phiêu Miểu sơn trang, ta sẽ lấy tiền trả ngươi." Họa thủy nam tử không thể nhờ Thiên Miểu cứu, liền đem mục tiêu chuyển hướng sang Thẩm Mục Bạch.
"Phiêu Miểu sơn trang?" Thẩm Mục Bạch giờ phút này cũng nhìn thấy dung mạo của nam nhân kia, trong mắt đầy vể ngạc nhiên
"Các hạ chính là trang chủ Phiêu Miểu sơn trang, Vô Diện Nhân? Nhưng giang hồ nghe đồn Vô Diện Nhân trừ bỏ gương mằt họa thủy, còn có tuyệt thế võ công, làm sao có thể bị giặc cướp......" Thẩm Mục Bạch trong mắt hiện lên tia nghi hoặc.
"Đó là đại ca ta, ta là Vô Ngọc." Nam tử tên Vô Ngọc trên mặt có chút xấu hổ. Người trên giang hồ không ai biết Vô Diện Nhân còn có đệ đệ song sinh. Đơn giản là Vô Diện Nhân là một tuyệt thế cao thủ, mà Vô Ngọc từ nhỏ không thể tập võ. Vẫn được Bất Diện Nhân bảo hộ vô cùng bí ẩn, người trên giang hồ hoàn toàn không biết có Vô Ngọc. Nếu không phải lần này xuống núi du ngoạn, bị một nữ nhân thần bí coi trọng, cũng sẽ không xảy ra tình trạng quẫn bách hiện tại.
"Nga?" Thẩm Mục Bạch có chút nghi hoặc, không truy cứu vấn đề này, " Vô Ngọc công tử tại sao lại bị đuổi giết?"
"Này ~~~" Vô Ngọc trên mặt lại hiện lên vẻ mặt xấu hổ, nên nói như thế nào mới tốt?
"Công tử hoa đào, không cần phải nói tại hạ cũng biết sao lại thế này. Chính là hoa đào cũng là phiếm màu đen." Thẩm Mục Bạch cười đắc ý đầy sâu xa.
"Ha ha, công tử nói đúng rồi, không biết công tử đối với đề nghị của tại hạ......?" Vô Ngọc cười có chút xấu hổ, không rõ nam tử trước mắt làm sao có thể biết một chút truyền thuyết, nhưng là trong lòng lại lo không biết hắn có hay không đáp ứng hộ tống mình trở về sơn trang. Vừa rồi chứng kiến thân thủ của hắn, nếu hắn đáp ứng đưa mình trở về, nhất định không có bất cứ vấn đề gì. Nếu là biến thành đồ chơi của một nữ nhân, thật là sỉ nhục, sống không bằng chết.
"Này a, cái này phải hỏi nàng." Thẩm Mục Bạch cười ha ha, nhìn vẻ mặt hờ hững của Trình Thiên Miểu. Vô Ngọc khó xử nhìn Trình Thiên Miểu, nữ tử này, chẳng biết tại sao cho mình cảm giác áp bách. Ngay từ đầu đều giống những nữ nhân khác, nhìn mặt mình liền ngây người, nhưng nàng lại cự tuyệt thỉnh cầu của mình. Cái này phải làm thế nào, chưa từng hạ mặt cầu người, Vô Ngọc không biết phải làm sao.
"Không tiễn, ngươi tự trở về đi." Trình Thiên Miểu lạnh lùng nói, thúc dục ngựa rời đi.
"Cô nương, là ta vừa rồi vô lễ, xin lỗi. Cầu ngươi đưa ta quay về Phiêu Miểu sơn trang?" Vô Ngọc có chút suy nghĩ, rốt cuộc bất chấp mặt mũi. Suy nghĩ cho kĩ nếu bị nữ nhân khác biến thành đồ chơi, thì cô gái trước mắt dường như an toàn hơn.
"Nga?" Trình Thiên Miểu quay đầu, giọng mỉa mai nhìn nam tử, không nói gì. Vô Ngọc nhìn Trình Thiên Miểu giọng mỉa mai, mặt nhất thời đỏ lên, mình cũng đã mở miệng cầu nàng, nàng lại còn như vậy!
"Không phiền toái cô nương. Ta sẽ tự nghĩ biện pháp." Vô Ngọc căm giận nói, kích động chuẩn bị nhảy xuống xe ngựa.
"Được rồi, đừng xuống dưới, chúng ta đưa ngươi." Trình Thiên Miểu trên mặt không có biểu tình, lạnh lùng nhìn Vô Ngọc, lại chép miệng, "Lên đi, chúng ta sẽ đem ngươi đưa trở về. Đến lúc đó hỏi thù lao, ngươi đừng chối là được." Vô Ngọc giật mình, nhất thời không có phản ứng, ngơ ngác đứng ở nơi đó.
"Tiểu Bạch, không có phu xe." Trình Thiên Miểu chỉ trước mặt xe ngựa, phu xe sớm đã bị giết rồi. Thẩm Mục Bạch khóe môi run rẩy, kêu một cái. Đã thăng cấp thành phu xe. Trình Thiên Miểu nhìn xe ngựa, lại nhìn bầu trời không mặt trời, trở mình xuống ngựa, vào xe ngựa. Mắt liếc Vô Ngọc lạnh lùng nói:
"Ngươi cưỡi ngựa?" Vô Ngọc không nói gì, cũng vào xe ngựa. Thẩm Mục Bạch ngồi trên phía trước xe ngựa, làm phận sự phu xe. Trong xe ngựa rộng mà thoải mái. Trình Thiên Miểu tựa vào một bên, không liếc mắt một cái nhìn Vô Ngọc, nhắm mắt lại tĩnh tâm.
Vô Ngọc mới bắt đầu còn có chút khẩn trương nhìn Trình Thiên Miểu, không biết nên cùng nàng đối mặt thế nào, bây giờ nhìn Trình Thiên Miểu nhắm mắt lại không để ý đến mình, trong ngược lại có chút mất mát. Ngay từ đầu, Trình Thiên Miểu chỉ nhắm mắt dưỡng thần, lát sau lại buồn ngủ. Đầu nhẹ nhàng nghiêng một cái, tựa vào bên cửa sổ ngủ.
Vô Ngọc liếc nhìn Trình Thiên Miểu, thấy nàng thật sự đang ngủ, lúc này mới xoay đầu lại, nhìn kỹ cô gái trước mắt. Trên mặt trắng noãn gần như trong suốt, nhíu mày, trên mắt có gì đó đang lóe lên. Nàng rơi lệ?!
"Thanh Vân ~~" bỗng nhiên Trình Thiên Miểu phát ra hơi thở dài, cúi đầu lẩm bẩm, ánh mắt vẫn chưa mở. Thanh Vân? Thanh âm nàng dường như rất đau thương. Người này là người nào? Nàng cùng người đánh xe không phải một đôi sao?
Trong xe ngựa một mảnh im lặng, thẳng đến một khu nhà trong tiểu trấn thì dừng lại, Thẩm Mục Bạch quay đầu nói:
"Thiên Miểu, phía trước có gian trà, muốn uống chút trà ăn qua cái gì rồi đi không?" Trong xe ngựa không có thanh âm, Trình Thiên Miểu đang ngủ say.
Vô Ngọc do dự, nhấc màn xe thấp giọng nói: "Nàng, đang ngủ."
"Nga, Vô công tử có đói bụng không, có muốn ăn chút gì hay không?" Thẩm Mục Bạch khách khí hỏi.
"Ta nghĩ ta nên ở trên xe, phiền công tử mua ít đồ đến đây. Đúng rồi vẫn chưa thỉnh giáo đại danh công tử cùng vị cô nương này." Vô Ngọc có chút ngượng ngùng, hiện tại mới nhớ tới vấn đề này.
"Ta là Thẩm Mục Bạch, nàng là Trình Thiên Miểu. Vô Ngọc công tử, quán nhỏ thôi nên sẽ không có gì ngon nên đành ủy khuất công tử vậy." Thẩm Mục nhìn Vô Ngọc ngón tay trắng noãn, hiểu được nam tử này ở trong sơn trang nhất định là hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất.
"Vô phương, phiền Thẩm công tử." Vô Ngọc cười có chút ngại ngùng, nhưng trong suy nghĩ Thẩm Mục Bạch vì sao lại cảm thấy quen thuộc, nhưng nhất thời nhớ không nổi đã nghe qua ở đâu.
" Vô Ngọc công tử xin chờ một chút." Thẩm Mục xuống xe ngựa, một mình đi hướng trà phô. Vô Ngọc buông màn xe, ngồi trở về. Hắn hiểu được, cái khuôn mặt này nếu bị người khác nhìn đến chỉ rước lấy phiền toái.
Vô Ngọc nhẹ nhàng tựa vào chỗ ngồi, trong lòng nghĩ đến Thẩm Mục Bạch, Thẩm Mục Bạch, Thẩm Mục Bạch, thật sự đã từng nghe qua, hay là! Trong đầu hiện lên một cái ý niệm, chẳng lẽ là hắn, Thẩm Mục Bạch? Có bao nhiêu anh hùng giang hồ đang tìm hắn, hiện tại giang hồ một mảnh hỗn loạn. Ai cũng đều muốn tìm được người này, đoán một quẻ, tìm ra người nhất thống giang hồ. Nhưng là không ai tìm được hắn, đơn giản là chưa từng có ai nhìn thấy mặt hắn. Trước mắt có phải là Thẩm Mục Bạch trong truyền thuyết hay không? Vô ngọc trong lòng nổi lên hoài nghi.
" Vô Ngọc công tử." Một lát sau, Thẩm Mục Bạch kéo màn xe xốc lên, đưa bọc giấy trong tay đưa cho Vô Ngọc, “Có bánh bao, thịt bò cùng gà nướng, gà quay. Phiền Vô công tử chờ một lát, ta đi phía trước mua ít đồ sẽ về."
Vô Ngọc nhận lấy gói đồ lại buông màn xe, quay đầu nhìn Trình Thiên Miểu vẫn đang ngủ, do dự có nên đánh thức nàng hay không. "Trình cô nương ~~~" do dự một lát, Vô Ngọc vẫn lên tiếng đánh thức Trình Thiên Miểu.
"Cái gì?" Trình Thiên Miểu chậm rãi mở mắt ra, nhìn người trước mắt, dường như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh.
"Cái kia, cô có đói bụng không? Nơi này có đồ ăn." Vô Ngọc đưa thức ăn trong tay tới trước mặt Trình Thiên Miểu, trong lòng có chút không yên, chẳng biết tại sao, trong lòng luôn có chút e ngại với cô gái trước mắt. Người trước mắt đã cho hắn một áp lực.
"Có chút đói." Trình Thiên Miểu không khách khí nhận lấy, mở ra nhìn, đều là thịt, còn có vài cái bánh bao, "Tiểu Bạch đâu?"
"Thẩm công tử nói đi phía trước mua ít đồ sẽ trở lại." Vô Ngọc lập tức theo phản xạ trả lời.
"Nga, chúng ta ăn trước đi." Trình Thiên Miểu ách xì 1 cái, nàng cũng biết nếu xuống xe để Vô Ngọc lộ diện, rất có thể sẽ mang đến phiền toái không cần thiết, chỉ có nhịn một chút. Bất quá, Tiểu Bạch mua cái gì đây.
Lát sau, Trình Thiên Miểu đã biết Thẩm Mục Bạch đi mua cái gì, Thẩm Mục Bạch trở lại, kéo màn xe đem một quả táo nhét vào tay Trình Thiên Miểu, liền lui ra ngồi trở lại phía trước. Trình Thiên Miểu kinh ngạc nhìn quả táo trong tay, người này làm sao biết mình thích ăn táo sau khi ăn cơm? Đúng rồi, nghĩ tới, ngày ấy hắn ở đó. Thấy được Thanh Vân rửa táo cho mình. Trình Thiên Miểu muốn ném quả táo ra ngoài cửa sổ, sẽ không bao giờ ăn táo nữa. Nhưng khi nhìn quả táo trong tay đỏ bừng, do dự, không ném ra.
Cắn môi, Trình Thiên Miểu bỗng nhiên nói:
"Tiểu Bạch, ngươi đưa cho ta quả táo không rửa!" Mà giờ khắc này ở ngoài xe Thẩm Mục Bạch trong lòng đã sớm bất ổn, đang suy đoán phản ứng của Trình Thiên Miểu sau khi cầm quả táo là gì. Là đem mình mắng một chút, vẫn là thương nhớ tới nam tử kia. Nhưng như thế nào cũng không nghĩ đến những lời này. Nhưng là, nghe được câu này, tâm Thẩm Mục cũng là để xuống, trong mắt lộ ra ý cười.
Lưu loát xoay người, "Ăn đi, ta đã rửa cho nàng." Vô Ngọc nghi hoặc nhìn hành động hai người, trực giác mách bảo, sự tình dường như không phải đơn giản như vậy. Thẩm Mục tiếp tục vội vàng lên đường. Một đường coi như không có chuyện gì, thẳng đến ra thôn trấn đi được một đoạn, khi này mới xảy ra chuyện.
Ra khỏi thôn, Trình Thiên Miểu ở trong xe ngựa buồn ngủ. Hạ Thiên sau giữa trưa thì khí trời vẫn là thực nóng bức.
"Nóng quá." Trình Thiên Miểu không kiên nhẫn quạt gió.
" trán ~~" Vô Ngọc dường như nhớ ra cái gì, từ chỗ ngồi lấy ra quạt giấy đưa cho Trình Thiên Miểu, "Trình cô nương, hãy dùng quạt này."
"Nga, cám ơn a. Vô Ngọc công tử thật sự là người tốt." Trình Thiên Miểu không có nhận lấy chính là vô liêm sỉ nói, "Vô ngọc công tử nếu có thể quạt cho ta thì càng là người tốt."
Vô Ngọc tay cứng đờ, dung nhan như ngọc hiện lên tia quái dị thản nhiên đỏ ửng, do dự, vẫn là vì Trình Thiên Miểu mà quạt.
Trình Thiên Miểu vừa lòng lắc đầu, không tiết thốt lời khen: "Vô công tử thật là một người tốt, nhất định hảo tâm có hảo báo."
Vô Ngọc tay có một chút rung rung, cô gái trước mắt thật là quái nhân. Nói không rõ ràng rốt cuộc là cảm giác gì. Khó hình dung đó là một người như thế nào. Nhất thời lạnh lùng, nhất thời tuyệt tình, nhất thời vô sỉ, nhất thời lại thiện lương. Mặc kệ nàng lúc đầu ác liệt như thế nào, cuối cùng thủy chung cũng đã đáp ứng đưa chính mình trở về. Có lẽ, cô gái trước mắt bất quá nói năng chua ngoa "khẩu xà tâm phật" thôi.
"Trình cô nương là người nơi nào?" Vô Ngọc khó khăng tìm ra chủ đề để. Đơn giản là trong xe ngựa không khí dị thường nặng nề.
"Vạn ~~~" Trình Thiên Miểu trong lời nói chưa ra tới miệng, xe ngựa bỗng nhiên phanh lại, Trình Thiên Miểu cùng Vô Ngọc nhất thời không phòng ngự đều đi chúi về phía trước, Vô Ngọc theo bản năng giơ tay giữ chặt Trình Thiên Miểu, lại không cẩn thận cùng nhau chúi về phía trước, mặt hai người dính sát vào, môi mềm mại cứ như vậy sát qua nhau, vừa chạm vào. Trình Thiên Miểu không để ý, ngồi lại hướng ngoài xe phẫn nộ rít gào:
"Tiểu Bạch, ngươi có thể đánh xe hay không a." Mà trong mắt Vô Ngọc vốn không hề có gợn sóng lại xuất hiện tia thản nhiên bối rối, cũng nhanh chóng ngồi lại, cố gắng không nhìn mặt Trình Thiên Miểu.
"Thiên Miểu, không phải là lỗi của ta a,phía trước đột nhiên có mỹ nữ chặn đường." Ngoài xe Thẩm mục nói thật là vô tội.
"Mỹ nữ?" Trình Thiên Miểu thò đầu ra nhìn về phía trước, quả nhiên thấy phụ nhân đứng trước mặt hồng y đẹp đẽ thật cao quý, mà phía sau nàng lại là một đám trang phục nam tử. Phụ nhân thoạt nhìn đã gần ba mươi, xinh đẹp mà có chút phúc hậu. Chính là nhìn chằm chằm xe ngựa bên này.
"Giết cho ta, không cần thương tổn người trong xe ngựa." Hồng y nữ tử kiều mỵ trên mặt tất cả đều là âm tàn, lời nói không có bất kỳ từ nào thừa trực tiếp hạ lệnh.
"Tình nhân của ngươi?" Trình Thiên Miểu lùi về nhìn vẻ mặt Vô Ngọc tò mò hỏi.
"Không phải." Vô Ngọc cắn chặt răng, giọng căm hận nói, "Nàng chính là nữ nhân giết mọi người bên cạnh ta. Thời điểm các ngươi cứu ta đã thấy những hắc y nhân kia đều là thủ hạ của nàng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook