Lúc rất nhỏ, tôi đã nhận định về cái chết.

Một người nếu như không có mẹ, vậy thì người đó cũng sẽ không còn có nhà.

Cho nên năm 12 tuổi, lúc Tống Dã và mẹ anh ta xuất hiện, tôi không có một chút ác cảm nào, ngược lại còn vui mừng, ngày đó sớm như vậy đã đến rồi, tôi cũng không còn phải lo lắng sợ hãi nữa.

Không phải là bọn họ thì cũng sẽ có người khác.

Bố tôi vào một ngày nào đó, trở thành chồng của người khác, bố của người khác.

Tôi cũng không biết, quá sớm để hiểu cái đạo lý này, là tôi quá thành thục hay là tôi quá tiêu cực.

Dù sao thì tôi cũng là hiểu rồi.

Tôi còn hiểu, Tống Dã cũng rất đẹp trai, tạo mối quan hệ tốt với anh ta, mang ra ngoài không chỉ có là thể diện, còn có thể khiến cho nhóm chị em mê trai của tôi quyết một lòng đi theo tôi lăn lộn.

Tống Dã lớn hơn tôi 3 tuổi, trầm mặc hướng nội, ngôn từ không khéo.

Sau khi làm anh trai tôi, anh ta có thể nói là không có được một ngày tốt lành.

Thời thanh xuân, sự nổi loạn của tôi nổi lên vô cùng mãnh liệt, dăm ba bữa lại gây rắc rối.

Mỗi ngày không phải là đi giúp bạn thân này dạy dỗ tình địch, thì chính là đi giúp anh em nào đó chống lưng.

Tống Dã sợ tôi chịu thiệt, mỗi lần đều đi theo tôi.

Bên tôi đánh không lại, anh ta liền gia nhập vào.


Đánh lại, anh ta liền ở bên cạnh làm bài tập, ôn tập bài học.

Có một lần làm xong trận, mặt mũi tôi bầm dập với Tống Dã cùng nhau về nhà, bố tôi uống quá nhiều, có chút kích động, nhìn thấy dáng vẻ nhem nhuốc của tôi, phản ứng đầu tiên là đánh Tống Dã.

Nhưng ông ấy không biết là Tống Dã cũng đã bị thương, chỉ là đều ở trên người.

Hôm đó, bố tôi đã ra tay rất mạnh, giúp tôi trả thù.

Tống Dã không hề tức giận, còn quay lại an ủi tôi: "Bố em vẫn là bố em, em mãi mãi là người ông ấy yêu thương nhất.

"
Đúng vậy, cái khoảnh khắc mà bố tôi hiểu nhầm, tôi nhất thời nảy sinh ra ý, cố ý không giúp Tống Dã giải thích, chính là muốn thăm dò xem bố tôi sẽ làm như thế nào.

Nhưng tôi không hề nghĩ tới, Tống Dã lại nhìn thấu cái cách nghĩ bỉ ổi này của tôi.

Tôi rất kinh ngạc, cũng rất hổ thẹn, hung hăng liếc anh ta một cái, rồi mắng: "Bố anh chết rồi, anh liền đến giành bố với tôi, bây giờ biết mình thua chưa? Ở cái nhà này, anh mãi mãi là người ngoài.

"
Tống Dã quay người đi không để ý đến tôi.

Qua một lúc sau, tôi mới suy xét lại thủ đoạn của mình.

Kể từ đó, tình cảm tôi đối với Tống Dã liền có sự thay đổi vi diệu.

Trước đây cho dù anh ta đối tốt với tôi như thế nào, trong lòng tôi đều không chút cảm động.

Bởi vì bố tôi đối với anh ta rất tốt, cho nên tôi cảm thấy cái tốt mà anh ta đối với tôi, chỉ là đang báo ơn, không đáng để tôi cảm ơn.

Nhưng lại quên rằng, bố tôi đối với mẹ anh ta rất tốt, vậy cũng chính là nói rõ, tôi bất cứ lúc nào cũng có thể bị người nhà bọn họ loại trừ ra ngoài.

Năm 20 tuổi, tôi ở trường đại học đã có một mối quan hệ vội vàng, ngắn ngủi trong mười ngày, người con trai đó đã cho tôi đội ba cái mũ xanh.

Thật là thần kỳ.

Nửa đêm tôi không thể nhịn được nỗi buồn trong lòng, gọi điện thoại tìm Tống Dã dốc bầu tâm sự, cuối cùng vừa mắng vừa khóc rồi ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại lần nữa, bạn cùng phòng nói với tôi, anh tôi đang ở dưới lầu đợi tôi.

Vừa chạy ra khỏi tòa nhà kí túc xã, tôi ở trong cái ánh nắng hào nhoáng xán lạn nhìn thấy cái bóng dáng thon dài mảnh khảnh đó.

Lúc tôi muốn đi qua giữ lấy cánh tay anh ta, anh ta lại dựa vào chiều cao một mét tám mấy của mình đưa tay lên trán tôi chặn lại, không để tôi lại gần.

Tống Dã: "Ai bảo em yêu đương?"
Tôi: "Người trong kí túc xá đều yêu đương hết rồi, em cũng muốn yêu đương.

"
Anh ta hít một hơi thật sâu: "Muốn yêu có thể nói với anh mà.


"
Nói với anh thì có tác dụng gì?
Lời còn chưa nói ra tôi liền bị anh ta ôm chặt vào lòng.

Có cái gì đó xua tan mây mù lộ rõ ra, tôi nghe nhịp tim đập loạn nhịp điệu của mình, trên mặt càng lúc càng nóng.

Lúc đó, người không nhạy bén như tôi không hề lĩnh hội được là Tống Dã thích tôi, chỉ là phát hiện chính mình thật sự có mưu đồ làm loạn với Tống Dã.

Rõ ràng chỉ là một cái ôm, trong đầu tôi bây giờ lại đang tự mình diễn đến kết hôn sinh con.

Tuổi trẻ đầy khí lực, người con gái với sức lực dồi dào làm sao có thể khống chế được ý nghĩ xấu của chính mình.

Sau khi sự việc sảy ra tôi tự an ủi mình như thế này trong lòng.

Tôi và Tống Dã đã trải qua buổi sáng tốt lành, buổi chiều tốt lành, ngủ ngon kéo dài trong ba tháng mới chính thức do anh ta nói rõ ra và xác định mối quan hệ.

"Không được cho người trong nhà biết, nhưng bạn bè và đồng nghiệp bên cạnh anh đều bắt buộc phải biết em là bạn gái anh.

"
Hôm đó, tôi rất nghiêm túc dặn dò Tống Dã.

Trong khoảng thời gian hai năm ở cùng với anh ta, anh ta đối với tôi rất tốt, nói gì nghe nấy, ngoan ngoãn phục tùng.

Ý thức về lễ nghĩa, chia sẻ mong muốn, tất cả những chi tiết mà con gái quan tâm đến, anh ta đều hoàn thành rất tốt.

Nhưng tôi cảm thấy khủng hoảng, vì một ngày nào đó trong tương lai có thể cảm thấy không cách nào có thể tiếp tục được nữa.

Cho đến một ngày, tôi bắt gặp đồng nghiệp Bạch Phú Mĩ của Tống Dã, tỏ tình với Tống Dã.

Tôi mới triệt để đưa ra hạ sách đối với chính mình.

Chập tối ngày hôm đó, tôi một mình đi chân đất trên bờ sông, trong lòng hạ quyết tâm: "Thôi bỏ đi, Lâm Tiểu Mãn, đừng hủy đi sự kỳ vọng đối với tình yêu của người ta, cái sự hẹp hòi này của cô trông không đẹp, tính tình còn là một cô gái nóng nảy, không hợp với anh ta.

Đừng quên cô vẫn còn là em gái trên danh nghĩa của anh ta.


Đoạn đường giữa hai người chỉ càng ngày càng trắc trở.

"
Tôi cũng không làm rõ được tâm trạng là như thế nào, chia tay lại không nói chia tay đàng hoàng, cứ nhất định phải chửi bới hủy hoại tình cảm, xé vụn đi những điều tốt đẹp, nói ra đủ loại lời độc ác, khó nghe để làm tổn thương anh ta.

"Tiểu Mãn, đừng chia tay có được không? Anh có thể từ chức đổi công việc, như vậy thì sẽ không còn gặp phải người con gái đó nữa.

"
Dáng vẻ Tống Dã thỏa hiệp khiến cho tôi đang cuồng loạn bên trong cảm thấy hổ thẹn khó làm được, nhất thời không thể phát ra được bất cứ âm thanh gì.

Tôi thật đúng là một người đáng ghét mà.

Tôi tuyệt vọng mà suy nghĩ, nhưng trên mặt lại không thể để lộ ra bất cứ sự yếu đuối nào.

Sau khi chia tay, tôi tự xỏ cho mình một hàng lỗ tai.

Rất đau, không bao lâu còn bị viêm, càng đau hơn nữa.

Nhưng trong bệnh trạng tôi lại cảm thấy đau là một loại phương thức để chữa lành.

Có lúc, tôi thậm chí còn cố ý đi tìm kiếm sự đau khổ, để khiến cho bản thân tỏ ra bớt cô đơn hơn, để khiến cho sự nhớ nhung không đến mức tràn lan gây ra họa.

Những chuyện đó Tống Dã không hề biết.

"Bảy cái lỗ tai, em đúng thật là không sợ đau nhỉ?
Tống Dã, em thật sự là không biết đau sao?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương