Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca
-
Chương 28
Trương Thái hậu biết việc Tiêu Thương Hải chịu nhục, vốn muốn nhân cơ hội làm khó dễ. Trong mấy tên ngôn quan thượng tấu trên triều kia, cũng có mưu kế của bà.
Nhưng thấy tư thế đó của Hoàng đế, Trương Thái hậu biết trong lòng Hoàng đế rất coi trọng vị đích thê (vợ cả)kia. Vả lại gia tộc Tiêu thị cũng không phải dễ chọc.
Trong cơn phong ba này, Tiêu gia vẫn luôn cúi đầu, yên lặng ẩn nhẫn, ngược lại có được không ít sự thông cảm.
Kiếp trước thì Tiêu gia hoàn toàn trái ngược. Thịnh Huy đế đón Tiêu Thương Hải hồi cung, liên tiếp đề bạt không ít đệ tử của Tiêu gia, khiến cho thế lực của Tiêu gia bành trướng, đến mức sau đó đuôi to khó vẫy, Dương Tĩnh liền hạ thủ ngoan độc với Tiêu gia. Tiêu Thương Hải cũng bị liên lụy, càng thêm thất thế.
Nhưng lúc này đây, Dương Tĩnh lại vô cùng cẩn thận. Âm thầm ám chỉ đại ca Tiêu Bá Nguyên của Tiêu Thương Hải, lúc này lấy việc cúi đầu làm chính, Tiêu Bá Nguyên ngầm hiểu.
Hai vị huynh trưởng của Tiêu Thương Hải là Tiêu Bá Nguyên cùng Tiêu Trọng Thành, hiện tại phân biệt làm quan to tam phẩm cùng tứ phẩm. Tiêu Trọng Thành làm Châu mục ở Ích Châu phía Nam, Tiêu Bá Nguyên ở lại kinh thành làm quan trong Thái Khanh Tự. Những đệ tử khác của Tiêu thị làm quan trong triều không hề ít. Dương Tĩnh dự định tương lai sẽ đưa đệ tử của sĩ tộc phía Nam đến phương Bắc làm quan. Đối với đệ tử của Tiêu thị, hiện nay cũng không đặc biệt trọng dụng, nắm chặt trong một mức độ thỏa đáng.
Dương Tĩnh một bên xử lý những chính vụ trong nước, một bên điều động quân đội, hơn nửa năm sau khi quay về kinh, cuối cùng lần thứ hai tập hợp đại quân, thổi kèn lệnh tấn công người Hồ.
Lúc này sớm hơn kiếp trước hai tháng.
Lúc này, Dương Tĩnh ngự giá thân chinh.
Bởi vì đã trải qua một lần, đã nhìn thấy từ trên bàn đá lần này xuất binh bại ở chỗ nào, vì vậy Dương Tĩnh chuẩn bị rất chu đáo.
Hắn tự mình chỉ huy một nhánh đại quân, khi Hạ Thủ Quốc và Trình Hữu Kim đối đầu chính diện với Nô Mã Vương thì, từ phía sau lẻn vào Vương đình của người Hồ.
Trận đại chiến này giằng co gần hai tháng.
Khi Dương Tĩnh tìm được Tiêu Thương Hải ở trong Vương đình của người Hồ thì, hai người đã chia cách được chín tháng từ sau trận chiến ở Cao Mật Sơn.
Thời gian Trương Lữ ở trên thảo nguyên không hề uổng phí, mật thám của người Thịnh ở trong Vương đình nhiều hơn trước rất nhiều, bởi vậy Dương Tĩnh có thể có được càng nhiều tin tức về Tiêu Thương Hải.
Sau khi hắn đuổi đặc sứ của Nô Mã Vương ra khỏi kinh thành, Nô Mã Vương không biết vì sao, vẫn nảy ra ý niệm muốn Tiêu Thương Hải sinh cho gã một nhi tử ở trong đầu giống như kiếp trước. Thế là Tiêu Thương Hải giống như kiếp trước, bị rót vào miệng bí dược sinh con, lần thứ hai có mang.
Có lẽ thực sự là ý trời đã định trước, tuy rằng trong khoảng thời gian đó Tiêu Thương Hải từng nhiều lần muốn bỏ hài tử này đi, thám tử Trương Lữ sắp xếp trong Vương đình cũng mấy lần âm thầm giúp đỡ, nhưng Nô Mã Vương thực sự canh giữ Tiêu Thương Hải quá nghiêm, rất khó tìm được cơ hội để ra tay. Hơn nữa dược hiệu của Hồi hồi đan tuyết liên ngàn năm không hề tầm thường, có thể kéo bất cứ ai từ chỗ Diêm Vương trở về, tiểu sinh mệnh trong bụng Tiêu Thương Hải vẫn tiếp tục ngoan cường giữ lại.
Trương Lữ đã liên hệ với Mạc Tá thị. Mạc Tá thị này quả nhiên tâm nhớ quê hương, trong lúc Tiêu Thương Hải bị giam lỏng, tận hết khả năng âm thầm giúp y, khiến y ở trong Vương đình của Nô Mã Vương sống tốt hơn một chút.
Lá gan của Trương Lữ rất lớn. Kế hoạch ban đầu của hắn là cứu Tiêu Thương Hải từ trong Vương đình ra, trốn về Đại Thịnh. Ai ngờ Tiêu Thương Hải lại có mang, lại bị canh giữ cực nghiêm, cuối cùng cũng không có cơ hội.
Sau khi Trương Lữ biết Tiêu Thương Hải mang thai, không khỏi vừa kinh sợ vừa lo lắng, không biết nên báo lại làm sao với Thịnh Huy đế.
Với thân phận của hắn, đã phẫn nộ vì hoàn cảnh của Tiêu Thương Hải đến mức này, nếu như Hoàng thượng biết, chẳng phải là càng tức đến sùi bọt mép? Có người nam nhân nào có thể chịu được loại sỉ nhục này?
Trương Lữ hiểu tính cách của Thịnh Huy đế rất sâu, lại đã tận mắt nhìn thấy Thịnh Huy đế cùng Tiêu Thương Hải đi tới từng bước một như thế nào, vô cùng rõ ràng tình cảm giữa bọn họ cùng với dục vọng độc chiếm mạnh mẽ của Thịnh Huy đế. Nếu như để Thịnh Huy đế biết chuyện Tiêu Thương Hải đang mang hài tử của Nô Mã Vương… Trương Lữ không dám tưởng tượng Thịnh Huy đế sẽ có phản ứng gì.
Hắn chần chừ vài ngày, vẫn đem chuyện này mật báo về cho Thịnh Huy đế. Không lâu sau liền truyền đến tin tức Thịnh Huy đế ngự giá thân chinh, phát binh chinh phạt thảo nguyên.
Thịnh Huy đế dẫn đầu đánh vào Vương đình của Nô Mã Vương.
Kiếp trước, hắn đem nhiệm vụ dẫn quân đội từ mặt sau của thảo nguyên tiến vào Vương đình của người Hồ giao cho Hạ Thủ Quốc, nhưng Hạ Thủ Quốc lại ngoài ý muốn lạc đường, trận đại chiến sắp thành công lại thất bại, Tiêu Thương Hải cũng không được cứu về, còn kéo dài đến ba năm sau.
Nhưng lúc này đây, bởi vì có kinh nghiệm của kiếp trước cùng quá khứ đã nhìn thấy trên bàn đá luân hồi, giúp Dương Tĩnh hiểu rõ được nguyên nhân thất bại của lần trước, cùng với những đối sách mà Nô Mã Vương có thể áp dụng. Bởi vậy hắn không để ý đến sự phản đối của chúng thần ở kinh thành, kiên trì lần thứ hai ngự giá thân chinh.
Người hắn mang theo cũng không nhiều, chỉ có một vạn người. Đại quân để lại cho Trình Hữu Kim cùng Hạ Thủ Quốc, bọn họ đang giao chiến chính diện cùng với quân đội của Nô Mã Vương bên bờ Trường Giang và vùng lòng chảo sa mạc, đại quân của người Hồ ở đó, khiến Vương đình trống rỗng không người canh giữ, chỉ có phụ nữ già trẻ cùng trẻ em và thiếu niên nhỏ tuổi.
Người Hồ còn chưa kịp phản ứng, đội quân tinh nhuệ của Dương Tĩnh đã xông vào chém giết, bắt được Vương hậu của Nô Mã Vương, còn chém chết trưởng tử của gã.
Tên người Hồ Tô Hợi vốn phụng mệnh trông coi Tiêu Thương Hải, khi quân Thịnh xông vào đánh giết liền chạy đến bên ngoài trướng bồng của Tiêu Thương Hải, thấy trướng bồng của Hoàng hậu Đại Thịnh lại được một nhóm người vây quanh bảo vệ. Mà những người đó tuy rằng mặc trang phục của người Hồ, nhưng dường như đều là người Thịnh.
Tô Hợi thầm kinh hãi, rồi đột nhiên phát hiện trong Vương đình lại có nhiều mật thám của Đại Thịnh mai phục như thế. Biết việc không thể khác, liền xoay người chạy trốn.
Trương Lữ tự mình tiếp ứng, Dương Tĩnh đi đến trướng bồng của Tiêu Thương Hải.
Trương Lữ thấy mặt hắn trầm như nước, không khỏi thấp thỏm trong lòng, nói:
“Bệ hạ, Hoàng hậu điện hạ ở bên trong.”
Dương Tĩnh gật đầu, nhảy khỏi lưng ngựa, bước vào.
Trong lòng hắn rất kích động.
Trải qua mười thế luân hồi, hắn đang chờ chính là giờ khắc lần thứ hai gặp lại Tiêu Thương Hải này.
Có lẽ là đã chờ lâu lắm, tâm tình kịch liệt trái lại trở nên tĩnh lặng.
Có lẽ là đã trải qua nhiều lắm, sẽ càng không thể hiện tình cảm của bản thân.
Có lẽ là… Có lẽ là có nhiều tình cảm lắm, khiến hắn chịu đựng không có cách nào biểu đạt ra.
Trong đầu Dương Tĩnh có chút tê dại. Hắn nghĩ máu toàn thân mình đều đang sôi trào, đầu khớp xương trong thân thể đều đang run rẩy. Thế nhưng kỳ lạ hơn là, biểu hiện bên ngoài lại bình tĩnh khác thường.
Bình tĩnh đến mức không giống hắn.
Bình tĩnh đến mức gần như lạnh lùng.
Dương Tĩnh đi vào đại trướng, trong không khí còn có thể ngửi thấy mùi nhu hương nhàn nhạt lưu lại.
Thái giám cùng thị nữ người Hồ đều đã bị khống chế, lôi ra ngoài, trong đại trướng rất vắng vẻ, duy chỉ có một tấm bình phong được dựng lên ở giữa.
Dương Tĩnh chậm rãi, chậm rãi đi vòng qua bình phong.
Tiêu Thương Hải mặc một bộ trang phục người Hồ rộng thùng thình, hai chân bắt chéo, lặng lẽ ngồi ở bên giường.
Nhưng thấy tư thế đó của Hoàng đế, Trương Thái hậu biết trong lòng Hoàng đế rất coi trọng vị đích thê (vợ cả)kia. Vả lại gia tộc Tiêu thị cũng không phải dễ chọc.
Trong cơn phong ba này, Tiêu gia vẫn luôn cúi đầu, yên lặng ẩn nhẫn, ngược lại có được không ít sự thông cảm.
Kiếp trước thì Tiêu gia hoàn toàn trái ngược. Thịnh Huy đế đón Tiêu Thương Hải hồi cung, liên tiếp đề bạt không ít đệ tử của Tiêu gia, khiến cho thế lực của Tiêu gia bành trướng, đến mức sau đó đuôi to khó vẫy, Dương Tĩnh liền hạ thủ ngoan độc với Tiêu gia. Tiêu Thương Hải cũng bị liên lụy, càng thêm thất thế.
Nhưng lúc này đây, Dương Tĩnh lại vô cùng cẩn thận. Âm thầm ám chỉ đại ca Tiêu Bá Nguyên của Tiêu Thương Hải, lúc này lấy việc cúi đầu làm chính, Tiêu Bá Nguyên ngầm hiểu.
Hai vị huynh trưởng của Tiêu Thương Hải là Tiêu Bá Nguyên cùng Tiêu Trọng Thành, hiện tại phân biệt làm quan to tam phẩm cùng tứ phẩm. Tiêu Trọng Thành làm Châu mục ở Ích Châu phía Nam, Tiêu Bá Nguyên ở lại kinh thành làm quan trong Thái Khanh Tự. Những đệ tử khác của Tiêu thị làm quan trong triều không hề ít. Dương Tĩnh dự định tương lai sẽ đưa đệ tử của sĩ tộc phía Nam đến phương Bắc làm quan. Đối với đệ tử của Tiêu thị, hiện nay cũng không đặc biệt trọng dụng, nắm chặt trong một mức độ thỏa đáng.
Dương Tĩnh một bên xử lý những chính vụ trong nước, một bên điều động quân đội, hơn nửa năm sau khi quay về kinh, cuối cùng lần thứ hai tập hợp đại quân, thổi kèn lệnh tấn công người Hồ.
Lúc này sớm hơn kiếp trước hai tháng.
Lúc này, Dương Tĩnh ngự giá thân chinh.
Bởi vì đã trải qua một lần, đã nhìn thấy từ trên bàn đá lần này xuất binh bại ở chỗ nào, vì vậy Dương Tĩnh chuẩn bị rất chu đáo.
Hắn tự mình chỉ huy một nhánh đại quân, khi Hạ Thủ Quốc và Trình Hữu Kim đối đầu chính diện với Nô Mã Vương thì, từ phía sau lẻn vào Vương đình của người Hồ.
Trận đại chiến này giằng co gần hai tháng.
Khi Dương Tĩnh tìm được Tiêu Thương Hải ở trong Vương đình của người Hồ thì, hai người đã chia cách được chín tháng từ sau trận chiến ở Cao Mật Sơn.
Thời gian Trương Lữ ở trên thảo nguyên không hề uổng phí, mật thám của người Thịnh ở trong Vương đình nhiều hơn trước rất nhiều, bởi vậy Dương Tĩnh có thể có được càng nhiều tin tức về Tiêu Thương Hải.
Sau khi hắn đuổi đặc sứ của Nô Mã Vương ra khỏi kinh thành, Nô Mã Vương không biết vì sao, vẫn nảy ra ý niệm muốn Tiêu Thương Hải sinh cho gã một nhi tử ở trong đầu giống như kiếp trước. Thế là Tiêu Thương Hải giống như kiếp trước, bị rót vào miệng bí dược sinh con, lần thứ hai có mang.
Có lẽ thực sự là ý trời đã định trước, tuy rằng trong khoảng thời gian đó Tiêu Thương Hải từng nhiều lần muốn bỏ hài tử này đi, thám tử Trương Lữ sắp xếp trong Vương đình cũng mấy lần âm thầm giúp đỡ, nhưng Nô Mã Vương thực sự canh giữ Tiêu Thương Hải quá nghiêm, rất khó tìm được cơ hội để ra tay. Hơn nữa dược hiệu của Hồi hồi đan tuyết liên ngàn năm không hề tầm thường, có thể kéo bất cứ ai từ chỗ Diêm Vương trở về, tiểu sinh mệnh trong bụng Tiêu Thương Hải vẫn tiếp tục ngoan cường giữ lại.
Trương Lữ đã liên hệ với Mạc Tá thị. Mạc Tá thị này quả nhiên tâm nhớ quê hương, trong lúc Tiêu Thương Hải bị giam lỏng, tận hết khả năng âm thầm giúp y, khiến y ở trong Vương đình của Nô Mã Vương sống tốt hơn một chút.
Lá gan của Trương Lữ rất lớn. Kế hoạch ban đầu của hắn là cứu Tiêu Thương Hải từ trong Vương đình ra, trốn về Đại Thịnh. Ai ngờ Tiêu Thương Hải lại có mang, lại bị canh giữ cực nghiêm, cuối cùng cũng không có cơ hội.
Sau khi Trương Lữ biết Tiêu Thương Hải mang thai, không khỏi vừa kinh sợ vừa lo lắng, không biết nên báo lại làm sao với Thịnh Huy đế.
Với thân phận của hắn, đã phẫn nộ vì hoàn cảnh của Tiêu Thương Hải đến mức này, nếu như Hoàng thượng biết, chẳng phải là càng tức đến sùi bọt mép? Có người nam nhân nào có thể chịu được loại sỉ nhục này?
Trương Lữ hiểu tính cách của Thịnh Huy đế rất sâu, lại đã tận mắt nhìn thấy Thịnh Huy đế cùng Tiêu Thương Hải đi tới từng bước một như thế nào, vô cùng rõ ràng tình cảm giữa bọn họ cùng với dục vọng độc chiếm mạnh mẽ của Thịnh Huy đế. Nếu như để Thịnh Huy đế biết chuyện Tiêu Thương Hải đang mang hài tử của Nô Mã Vương… Trương Lữ không dám tưởng tượng Thịnh Huy đế sẽ có phản ứng gì.
Hắn chần chừ vài ngày, vẫn đem chuyện này mật báo về cho Thịnh Huy đế. Không lâu sau liền truyền đến tin tức Thịnh Huy đế ngự giá thân chinh, phát binh chinh phạt thảo nguyên.
Thịnh Huy đế dẫn đầu đánh vào Vương đình của Nô Mã Vương.
Kiếp trước, hắn đem nhiệm vụ dẫn quân đội từ mặt sau của thảo nguyên tiến vào Vương đình của người Hồ giao cho Hạ Thủ Quốc, nhưng Hạ Thủ Quốc lại ngoài ý muốn lạc đường, trận đại chiến sắp thành công lại thất bại, Tiêu Thương Hải cũng không được cứu về, còn kéo dài đến ba năm sau.
Nhưng lúc này đây, bởi vì có kinh nghiệm của kiếp trước cùng quá khứ đã nhìn thấy trên bàn đá luân hồi, giúp Dương Tĩnh hiểu rõ được nguyên nhân thất bại của lần trước, cùng với những đối sách mà Nô Mã Vương có thể áp dụng. Bởi vậy hắn không để ý đến sự phản đối của chúng thần ở kinh thành, kiên trì lần thứ hai ngự giá thân chinh.
Người hắn mang theo cũng không nhiều, chỉ có một vạn người. Đại quân để lại cho Trình Hữu Kim cùng Hạ Thủ Quốc, bọn họ đang giao chiến chính diện cùng với quân đội của Nô Mã Vương bên bờ Trường Giang và vùng lòng chảo sa mạc, đại quân của người Hồ ở đó, khiến Vương đình trống rỗng không người canh giữ, chỉ có phụ nữ già trẻ cùng trẻ em và thiếu niên nhỏ tuổi.
Người Hồ còn chưa kịp phản ứng, đội quân tinh nhuệ của Dương Tĩnh đã xông vào chém giết, bắt được Vương hậu của Nô Mã Vương, còn chém chết trưởng tử của gã.
Tên người Hồ Tô Hợi vốn phụng mệnh trông coi Tiêu Thương Hải, khi quân Thịnh xông vào đánh giết liền chạy đến bên ngoài trướng bồng của Tiêu Thương Hải, thấy trướng bồng của Hoàng hậu Đại Thịnh lại được một nhóm người vây quanh bảo vệ. Mà những người đó tuy rằng mặc trang phục của người Hồ, nhưng dường như đều là người Thịnh.
Tô Hợi thầm kinh hãi, rồi đột nhiên phát hiện trong Vương đình lại có nhiều mật thám của Đại Thịnh mai phục như thế. Biết việc không thể khác, liền xoay người chạy trốn.
Trương Lữ tự mình tiếp ứng, Dương Tĩnh đi đến trướng bồng của Tiêu Thương Hải.
Trương Lữ thấy mặt hắn trầm như nước, không khỏi thấp thỏm trong lòng, nói:
“Bệ hạ, Hoàng hậu điện hạ ở bên trong.”
Dương Tĩnh gật đầu, nhảy khỏi lưng ngựa, bước vào.
Trong lòng hắn rất kích động.
Trải qua mười thế luân hồi, hắn đang chờ chính là giờ khắc lần thứ hai gặp lại Tiêu Thương Hải này.
Có lẽ là đã chờ lâu lắm, tâm tình kịch liệt trái lại trở nên tĩnh lặng.
Có lẽ là đã trải qua nhiều lắm, sẽ càng không thể hiện tình cảm của bản thân.
Có lẽ là… Có lẽ là có nhiều tình cảm lắm, khiến hắn chịu đựng không có cách nào biểu đạt ra.
Trong đầu Dương Tĩnh có chút tê dại. Hắn nghĩ máu toàn thân mình đều đang sôi trào, đầu khớp xương trong thân thể đều đang run rẩy. Thế nhưng kỳ lạ hơn là, biểu hiện bên ngoài lại bình tĩnh khác thường.
Bình tĩnh đến mức không giống hắn.
Bình tĩnh đến mức gần như lạnh lùng.
Dương Tĩnh đi vào đại trướng, trong không khí còn có thể ngửi thấy mùi nhu hương nhàn nhạt lưu lại.
Thái giám cùng thị nữ người Hồ đều đã bị khống chế, lôi ra ngoài, trong đại trướng rất vắng vẻ, duy chỉ có một tấm bình phong được dựng lên ở giữa.
Dương Tĩnh chậm rãi, chậm rãi đi vòng qua bình phong.
Tiêu Thương Hải mặc một bộ trang phục người Hồ rộng thùng thình, hai chân bắt chéo, lặng lẽ ngồi ở bên giường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook