Hồ thái y vội vã đi ra ngoài, trong trướng bồng chỉ để lại mấy nha hoàn cùng thái giám người Hồ hầu hạ.

Mạc Tá Thị dường như vô cùng hoảng hốt khẩn trương về tình trạng của Tiêu Thương Hải, một hồi sờ sờ bụng y, một hồi lại sờ sờ mạch của y, còn phái nha hoàn bà đỡ không được đứng ngây ra đó, nhanh lên đi sắc thuốc, nấu nước.

Trong trướng bồng chỉ còn lại vài người, hắn thừa dịp tiến lại gần sờ trán y, ghé vào lỗ tai y thấp giọng nói:

“Tiêu Hoàng hậu, những lời vừa rồi ngài đều nghe được đúng không? Bệ hạ đã phái binh đến cứu ngài rồi, lúc này nếu ngài không xuất lực, cho dù khiến hài tử nghẹn chết, bản thân ngài cũng không giữ được.”

Tiêu Thương Hải đột nhiên mở mắt ra, im lặng nhìn hắn.

Mạc Tá Thị không tiện nhiều lời, chỉ vội vã thì thầm để lại một câu:

“Còn ở lại núi xanh, không sợ không có củi đốt.”

Nói xong hắn liền lùi lại. Người ngoài nhìn vào, chỉ thấy hắn đến gần sờ trán để kiểm tra nhiệt độ cơ thể của Tiêu Thương Hải mà thôi.

Tô Hợi biết Tiêu Thương Hải sinh non, vẫn luôn đứng bên ngoài trướng chờ đợi. Nghe Hồ thái y đi ra hồi báo nói Tiêu Thương Hải không chịu phối hợp, chỉ sợ phụ tử khó bảo toàn thì, không khỏi tức giận đến mức mặt tái mét.

Hắn cao giọng mắng to nói:

“Giữ lại! Cả hai đều phải giữ lại! Bất luận là ai xảy ra điều gì ngoài ý muốn, đều sẽ chém đầu các ngươi!”

Thịnh Huy Đế lần này hùng hổ phái đại quân đến, nếu như người Hồ chiến bại, Hoàng hậu Tiêu thị chính là lợi thế duy nhất của bọn họ. Điểm này hắn so với Nô Mã Vương còn rõ ràng hơn.

Tuy rằng Nô Mã Vương có địa vị cao thượng trong lòng người Hồ, sinh ra ở thảo nguyên, lớn lên ở Trường Kinh, từng bái làm môn hạ của lão sư của Tiêu Thương Hải là lão nhân Nga Sơn nổi tiếng, Đại nho Vương thị tiên sinh Tử Bạch ở Thông Sơn, nhưng Vương Tử Bạch là Thịnh nhân, mặc dù vì tình thế bắt buộc và cũng vì gia tộc mà nhận Nô Mã Vương làm đồ đệ, nhưng sao có thể thực sự dốc lòng dạy được?

Thông Sơn Vương thị là thủ lĩnh của sĩ tộc ở phương Bắc, cùng với Tiêu thị ở phía nam dẫn đầu tầng lớp sĩ tộc ở phương nam là trụ cột của Thịnh quốc. Sau khi phương Bắc rơi vào tay giặc, Trường Kinh bị người Hồ chiếm lấy, gia tộc Vương thị vì tình thế bắt buộc mà phải cúi đầu xưng thần. Tộc trưởng của gia tộc bọn họ, là tiên sinh Tử Bạch tuổi đã qua thất tuần, học thức đứng hàng Đại nho, ánh mắt sâu rộng, thấy rõ được cục diện chính trị. Lão chủ động xuống núi, yêu cầu nhận Nô Mã Vương lúc đó vẫn còn là hài tử làm đệ tử, khiến lão Hồ Vương vui mừng quá đỗi.

Thế là Nô Mã Vương ở đây dưới sự giáo dục ‘tận tâm’ của vị lão sư có học thức uyên bác, không chỉ có tuổi trẻ đã học phú ngũ xa, tinh thông các môn công khóa, nhưng trị quốc cùng binh pháp, đều phải xếp ở phía sau. Bởi vậy tuy rằng Nô Mã Vương văn thao võ lược, anh dũng thiện chiến, nhưng so với Thịnh Huy đế, vẫn là kém hơn một chút. Lần trước đại thắng, chẳng qua là vì sau khi Thịnh Huy đế một lần nữa nhất thống giang sơn, liền sinh tâm kiêu căng, phạm vào lỗi tối kỵ là khinh địch.

Chỉ cần nhìn sau khi người Hồ rời khỏi Đại Thịnh, Thông Sơn Vương thị không những không bị bất cứ liên lụy gì, ngược lại còn được Thịnh Huy Đế trọng dụng, mấy vị đệ tử xuất sắc trong gia tộc đều thuận lợi xuất sĩ, Nô Mã Vương cũng hiểu rõ tâm của những sĩ tộc này đều hướng về Đại Thịnh.

Tô Hợi mặc dù không hiểu rõ lắm những việc này, nhưng hắn biết Thịnh Huy Đế một đời võ đế, tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ báo thù mối hận đoạt thê. Lần này hùng hổ tiến đến, là vì tình thế bắt buộc.

Hắn phụng mệnh trông coi Tiêu Thương Hải, quả thực là hết lòng lo lắng, bởi vậy tuyệt không hy vọng dưới tình huống khẩn cấp trước mắt lại xảy ra bất cứ sai lầm nào.

Hồ thái y chạy vào trong trướng, liếc mắt nhìn mấy tên thủ hạ, chỉ có thể tận lực giữ gìn. Khiến lão kinh hỉ chính là là, Tiêu Thương Hải cư nhiên lại hợp tác rồi.

Bởi vì chịu ảnh hưởng của nhu hương, thân thể của Tiêu Thương Hải không có khí lực, nhưng y không giống như trước không rên một tiếng, im lặng giống như không chịu phối hợp, mà theo cơn đau bụng sinh tới thì tận lực đẩy xuống dưới.

Thai vị vẫn chưa xuống, Hồ thái y cùng mấy thái y khác rất có kỹ thuật mà giúp y xoa bụng, đẩy thai nhi xuống.

Tiêu Thương Hải đã đau đến chết lặng, nhưng thần trí vẫn rất tỉnh táo.

Y có thể cảm giác được phương pháp mấy thái y này xoa bụng, không hề giống mấy ma ma được Thái hậu phái từ trong cung đến giúp y đỡ đẻ khi y sinh Vinh nhi mấy tháng trước.

Thủ pháp của mấy ma ma đó, là hoàn toàn không để ý đến sự sống chết của y, chỉ toàn lực giữ lại thai nhi. Mà lần này thế nhưng lại rõ ràng cảm nhận được sự cẩn thận của mấy thái y.

Tiêu Thương Hải nghĩ đến Vinh nhi, ngực liền quặn đau một hồi.

Cũng không biết hiện tại Vinh nhi thế nào rồi? Lớn lên nhiều không? Uyển nương có cẩn thận chăm sóc nó hay không? Thái hậu có thể nào không yêu thương đứa cháu nội này không?

Cho dù Dương Quang Vinh là nhi tử độc nhất của Tiêu Thương Hải cùng Dương Tĩnh, y tin tưởng Dương Tĩnh nhất định sẽ yêu thương hài tử này, nhưng loại địa phương giống như hậu cung, hoàn toàn là địa bàn của nữ nhân, có một số việc, nam nhân ở bên ngoài, vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy.

Không cần nói đâu, chỉ nói phụ thân của Tiêu Thương Hải là Tiêu Nạp có một thê bảy thiếp, còn có mấy người thông phòng. Nhưng đến giờ cũng chỉ có bốn huynh đệ Tiêu Thương Hải, còn có một trưởng nữ ba thứ nữ, nhưng không hề có con của vợ lẽ. Bởi vậy có thể thấy được thủ đoạn của mẫu thân Tiêu Thương Hải. Vả lại sau khi Tiêu Thương Hải bị lập làm Hoàng hậu, Tiêu mẫu liền lập tức đưa một ma ma thiếp thân tiến cung làm ma ma, thực tế là để dạy Tiêu Thương Hải không ít thứ này nọ.

Mấy thứ kia, dù là Tiêu Thương Hải trước đây cũng không thể tưởng tượng, cũng là thứ mà Dương Tĩnh bất kể có thiên tư thông tuệ bao nhiêu, cũng không học được.

Tiêu Thương Hải tuy rằng xem thường những thủ đoạn này, nhưng mấy năm gần đây y ở ngôi chính vị của hậu cung, nhìn thấy nhiều cũng trải qua nhiều lắm, dần dần hiểu rõ rất nhiều. Không khỏi cảm thấy may mắn trước đó mẫu thân đã phái ma ma đến, phân tích lý giải được cho y những đạo lý trong đó, mới giúp y có thể thong dong ứng đối được những lục đục ở trong hậu cung. Nhưng…

“Ách…”

Đau nhức truyền đến, cắt đứt suy nghĩ của Tiêu Thương Hải.

Y có thể cảm nhận được sinh mệnh yếu nhỏ trong bụng đang giãy dụa, giống như đang một lòng khát vọng được sinh ra, tìm hiểu thế giới này.

Tiêu Thương Hải hò hét trong lòng: Không nên là một nam hài! Đừng là một nam hài! Trời xanh ơi, van cầu người, xin đừng để cho ta sinh ra một nam hài!

Nhưng ông trời giống như hết lần này đến lần khác đối nghịch với y.

Sau khi giày vò một ngày một đêm, Tiêu Thương Hải gần như sắp chết, cuối cùng giữa trưa ngày hôm sau, suy yếu sinh ra một nam anh bị sinh non.

Hài tử còn nhỏ gầy yếu đến mức khóc cũng không nổi, là nhi tử thứ ba của Nô Mã Vương, sau này được gọi là A Kỳ Diệp, ý là huynh đệ cùng mẹ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương