Thập Thất Thiếp
-
Chương 77-3: Quyết đấu (3)
“Mộ Dung Thập Thất, nàng cho rằng Cổ Trì có thể cứu được mẫu thân nàng sao?” Tiếng nói băng hàn từ trên đỉnh đầu truyền đến.
Thập Thất ngẩng đầu nhìn nam tử che phía trước nàng, ánh mắt lãnh liệt, bàn tay ở trong tay áo đã nắm chặt thành quyền, trấn định vẽ một nụ cười lên môi, nàng cười nói: “Tam Vương gia đến lúc nào? Nếu vừa mới đến, vậy thật đáng tiếc, tỷ thí đã kết thúc rồi.”
Tránh không đáp, cũng không cần phải trả lời, hắn hạ độc, nàng tìm người giải độc, đây là chuyện rất bình thường, rất logic.
Trong ưng mâu của Hiên Viên Mặc chứa đầy huyết vũ tinh phong, hắn nhếch làn môi mỏng lộ ra chút lãnh khí, “Nàng muốn thoát khỏi sự khống chế của bổn vương? Hay là, nàng căn bản không muốn tiếp xúc với bổn vương?” Trong khi hắn chờ đợi cứ cách mười ngày để gặp mặt nàng một lần, thì nàng lại lựa chọn đến Tây Sơn, xuất toàn lực tỷ thí, muốn thắng để có được sự cứu trị từ thần y Cổ Trì.
Lúc này, đại bộ phận mọi người đã dần xuống núi.
Trước lúc Lăng Dạ và Độc Cô Ngạo Thiên xuống núi, nhìn thấy Thập Thất đang giằng co với Hiên Viên Mặc, mắt hai người đánh giá một chút rồi liền thu hồi, dù sao bọn họ và Hiên Viên Mặc cũng là hai bên đối lập, tốt nhất là không nên tiếp xúc. Cho nên hai người liền xuống núi.
Liễu Nguyệt Phi vốn định cùng Hiên Viên Mặc xuống núi, nhưng nàng vừa mới đến trước mặt bọn họ, chợt nghe thấy Hiên Viên Mặc nói: “Bổn vương có chuyện quan trọng muốn trao đổi với Mộ Dung Thập Thất, nàng xuống trước đi.”
“Vâng.” Liễu Nguyệt Phi thuận ý đáp ứng. Trên đường xuống núi, nàng có làm sao cũng không bình ổn được thống khổ trong lòng, gần đây, chỉ cần Mộ Dung Thập Thất xuất hiện, trong mắt hắn sẽ không có bóng dáng nàng.
Điều này thật không công bằng với nàng!
Trong lòng nàng không chỉ một lần nói như vậy với Hiên Viên Mặc, nhưng hắn lại thủy chung không có nghe được.
Ưng mâu Hiên Viên Mặc khóa chặt vào người Thập Thất, không bỏ qua bất kỳ biểu tình nào trên khuôn mặt phù dung mà thanh nhã tú lệ của nàng, “Nói, rốt cuộc nàng muốn làm gì? Nàng cho rằng chỉ cần giải được độc cho mẹ nàng, thì nàng có thể đào thoát khỏi tay bổn vương sao?”
Nụ cười trên môi Thập Thất vẫn không giảm, mà lại có xu thế tăng lên: “Tam Vương gia, nóng giận sẽ hại thân thể, xin bớt giận. Đúng như ngài sở đoán, vì giảm phiền toái cho ngài, không cần cách mười ngày đều phải lãng phí thời gian cho ta giải dược. Nên ta tới nơi này thử vận khí, ha ha, không nghĩ tới lại thắng, đã như vậy, thì không thể lãng phí. Vẫn nên để Cổ thần y giải độc cho mẫu thân của ta đi.”
“Mộ Dung Thập Thất!” Hiên Viên Mặc đè nén tức giận, trầm thấp quát.
“Tức giận sẽ không tốt cho thân thể, nên có lòng khoan dung độ lượng với người khác. Đối với Tam vương gia, cha ta rất nhanh sẽ mất đi giá trị lợi dụng, cho nên, Tam vương gia làm gì phải tận lực dây dưa không bỏ?” Nụ cười trên môi biến mất, Thập Thất nhìn chằm chằm Hiên Viên Mặc, gằn từng chữ một nói.
Cha sớm đã vô dụng đối với hắn, trong năm năm nay, hắn đã dùng hết tác dụng của cha, lưu trữ cha chẳng qua là chờ sau khi hắn thành công đi lên ngôi vị hoàng đế, rồi trừ bỏ. Suy cho cùng, trong tay cha có chứng cớ xác thực chứng minh hắn muốn âm mưu soán vị. Vì vậy, lúc này hắn mới không thể xảy ra một chút sai lầm nào.
Kỳ thật, nếu hắn không hạ sát tâm với cha, thì chứng cớ vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trên đời.
Nghe được lời nói của Thập Thất, Hiên Viên Mặc cười lạnh, hắn không còn kiên nhẫn, lại gầm nhẹ một lần nữa: “Bổn vương muốn nghe không phải là lời này!”
“Thế Tam vương gia muốn nghe cái gì? Là ta nên run sợ trả lời, ta sẽ không nhờ Cổ Trì cứu mẹ ta?” Thập Thất cũng cười lạnh nói. Đến hôm nay, diễn cũng không cần phải diễn nữa. Nàng và Hiên Viên Mặc đều là người thông minh, đều biết đối phương nghĩ cái gì, cho nên nàng muốn cho hắn biết, dùng mẹ để khống chế nàng và cha, không phải phương pháp tốt nhất.
“Mộ Dung Thập Thất!” Hiên Viên Mặc nghiến răng nghiến lợi, “Bổn vương muốn biết chính là, có phải nàng không muốn gặp bổn vương nên mới để cho Cổ Trì giải độc?”
Trong mắt Thập Thất hiện lên một tia dị sắc, Hiên Viên Mặc thì thầm nghĩ: nàng rốt cuộc là thật thông minh hay là giả thông minh? Sao giờ phút này nàng ngu dốt thế, không có nghe rõ câu hỏi của hắn sao?
“Ta không thể để cho mẹ cứ cách mười ngày lại chịu tra tấn.” Thập Thất vẫn không hiểu hắn muốn biết cái gì, hoặc là muốn hỏi cái gì. Tóm lại, phản ứng của Hiên Viên Mặc quá kỳ quặc, khó hiểu.
Nghe vậy, Hiên Viên Mặc vốn còn đang lửa giận tận trời, trong nháy mắt lại thay đổi thái độ, có điều hắn vẫn lạnh lùng như cũ, “Ờ, chỉ có thể cách mười ngày dùng giải dược một lần, cho đến nửa năm sau, độc liền toàn bộ giải trừ.” Ngụ ý nói cho nàng biết, cổ độc này chỉ có này một loại phương pháp để giải.
Sắc mặt Thập Thất trầm xuống, không lên tiếng nữa. Mặc kệ có hy vọng hay không, nàng cũng phải thử xem, nếu không việc triển lộ tài năng hôm nay, mất nhiều hơn được.
Hiên Viên Mặc cúi thấp đầu xuống, nói bên tai Thập Thất: “Từ lúc Mộ Dung Phong được bổn vương sử dụng thì cả nhà nàng đã định sẽ không chạy thoát khỏi tay bổn vương. Cho dù Cổ Trì có giải độc cho mẹ nàng, kết cục vẫn sẽ không thay đổi.”
Nói xong, Hiên Viên Mặc phất tay áo vung ra gió lạnh, lưu lại bóng dáng tự tin bá đạo.
Thập Thất đứng tại chỗ híp mắt lại, hai bàn tay nắm chặt trong tay áo chậm rãi buông lỏng ra..
“Tiểu thư?” Mai Hoa lên tiếng đánh thức Thập Thất đang xuất thần.
“Đi, đi tìm Cổ Trì.” Thập Thất lập tức thanh tỉnh, trầm giọng nói. Giờ phút này điều quan trọng nhất chính là, nhờ Cổ Trì cứu mẫu thân.
Mai Hoa gật đầu, đi theo sau Thập Thất, dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe được nói: “Tiểu thư, nghe Mẫu Đơn nói, trong hai ngày nay Thiên Hạ Lâu thu được rất nhiều tin tức, đều rất cơ mật chuẩn xác. Cho nên, Mai Hoa tin tưởng, Thiên Hạ Lâu ở trong tay tiểu thư sẽ càng ngày càng lớn mạnh. Đến lúc đó, bất luận kẻ nào cũng đừng hòng uy hiếp tiểu thư.”
“Giấc mộng của ta chính là như thế.” Thập Thất trả lời, khi đủ cường đại, nàng không cần phải ngụy trang chịu nhục.
Cổ Trì vẫn ngồi nguyên tại chỗ chờ Thập Thất, thấy Thập Thất đi đến trước mặt, hắn cười nói: “Mộ Dung tiểu thư, quả nhiên không tầm thường. Bốn tràng tỷ thí, đều đứng thứ nhất, nói đi, muốn cứu ai?”
“Mẹ của ta.”
Dưới núi, Hiên Viên Mặc bước nhanh đi xuống, Lưu Trầm theo sát phía sau, một đường trầm mặc, đến lúc gần đến chân núi, thì hắn lên tiếng hỏi: “Nếu Mộ Dung tiểu thư đã không chịu khống chế, có cần thuộc hạ trừ bỏ nàng?”
Nghe vậy, ngũ quan khắc sâu như điêu khắc của Hiên Viên Mặc trở nên lạnh lùng, lạnh giọng nói: “Nàng là người thông minh, tuy rằng không chịu sự khống chế của bổn vương, nhưng nàng sẽ không bán đứng bổn vương. Cho nên, không cần động nàng.” Nàng coi trọng người nhà, tuyệt đối sẽ không dùng người nhà làm tiền đặt cược, cho nên, hắn đoán chắc nàng sẽ không để cho Mộ Dung Phong bán đứng hắn.
Lưu Trầm đáp: “Vâng.”
Dưới chân núi, mọi người hầu như đã đi hết, Liễu Nguyệt Phi buông lỏng sự khẩn trương, đứng dậy nghênh đón.
Hiên Viên Mặc lạnh lùng nhìn nàng một cái, cất giọng lạnh lùng nói: “Trở về thành đi.”
Nghe vậy, Liễu Nguyệt Phi đau lòng rồi thất vọng, nụ cười trên môi có chút cứng ngắc, “Tam Vương gia không có gì muốn nói với Nguyệt Phi sao?” Dù sao hôm nay nàng lên núi, cũng là theo mệnh lệnh của hắn.
Hiên Viên Mặc quay đầu nhìn nàng một cái rồi nói: “Hôm nay vất vả.”
“Vương gia!” Liễu Nguyệt Phi bởi vì vội vàng mà gọi thẳng kỳ danh. Nàng thật sự rất muốn biết, câu hỏi giấu ở đáy lòng, nàng vẫn muốn biết đáp án của nó.
“Chuyện gì?” Hiên Viên Mặc nhíu nhíu mày, gần đây Liễu Nguyệt Phi càng ngày càng làm càn, dám lấy loại giọng điệu này để nói chuyện với hắn, có phải là bởi vì làm việc cho hắn, nên không còn biết sợ gì nữa?
Liễu Nguyệt Phi hít sâu một hơi, nhìn lướt qua Lưu Trầm đứng phía sau Hiên Viên Mặc, cắn chặt răng, hỏi: “Ở trong lòng Vương gia, rốt cuộc có Nguyệt Phi không?” Nàng chỉ muốn biết đáp án, sau khi có đáp án, nàng mới biết được tiếp theo nàng nên làm cái gì. Nếu trong lòng hắn không có nàng, nàng cũng không cần làm nhiều như vậy.
Ưng mâu chợt lóe, Hiên Viên Mặc chau mày, hàn ý phiếm đọng trong mắt, qua nửa khắc mới nói: “Đợi bổn vương đăng cơ, thì nàng chính là hoàng hậu của bổn vương.” Nàng là nhi nữ của Tả tướng, thân phận cao quý, làm hoàng hậu là thích hợp nhất. Có điều, trong lòng hắn rốt cuộc có nàng hay không? Nhìn lướt qua mỹ mạo của Liễu Nguyệt Phi, nữ nhân đối với hắn mà nói chỉ là công cụ ấm giường hoặc là lợi dụng khi cần, không có tác dụng gì khác.
Cho nên, dỗ nàng một chút thì có ngại gì?
Với lại, hôm nay hắn mới phát hiện, Mộ Dung Thập Thất lại có thể khiến cho hắn chú ý, hơn nữa, hắn cũng có cảm giác đặc thù với nàng ấy, hắn gặp qua vô số người, cho dù có vô số nữ nhân, nhưng những nữ nhân này trong mắt hắn, tuyệt đối sẽ không trọng yếu khiến hắn bất chấp thân phân xâm nhập hoàng cung tương cứu.
Đợi đến khi đăng cơ, liền phong nàng ấy làm phi đi, đây là vinh quang lớn nhất hắn có thể cho nàng. Dù sao thân phận nữ nhi của tri phủ vốn thấp kém, có thể làm phi chính là thiên đại vinh quang.
Chính tai nghe thấy lời nói từ miệng Hiên Viên Mặc, Liễu Nguyệt Phi khó nén kích động trong lòng, “Nguyệt Phi đã biết, tạ Tam vương gia.” Làm hoàng hậu của hắn, đã vượt qua khỏi tưởng tượng của nàng.
20) { content.eq(midLength).after('Loading...]]>
Thập Thất ngẩng đầu nhìn nam tử che phía trước nàng, ánh mắt lãnh liệt, bàn tay ở trong tay áo đã nắm chặt thành quyền, trấn định vẽ một nụ cười lên môi, nàng cười nói: “Tam Vương gia đến lúc nào? Nếu vừa mới đến, vậy thật đáng tiếc, tỷ thí đã kết thúc rồi.”
Tránh không đáp, cũng không cần phải trả lời, hắn hạ độc, nàng tìm người giải độc, đây là chuyện rất bình thường, rất logic.
Trong ưng mâu của Hiên Viên Mặc chứa đầy huyết vũ tinh phong, hắn nhếch làn môi mỏng lộ ra chút lãnh khí, “Nàng muốn thoát khỏi sự khống chế của bổn vương? Hay là, nàng căn bản không muốn tiếp xúc với bổn vương?” Trong khi hắn chờ đợi cứ cách mười ngày để gặp mặt nàng một lần, thì nàng lại lựa chọn đến Tây Sơn, xuất toàn lực tỷ thí, muốn thắng để có được sự cứu trị từ thần y Cổ Trì.
Lúc này, đại bộ phận mọi người đã dần xuống núi.
Trước lúc Lăng Dạ và Độc Cô Ngạo Thiên xuống núi, nhìn thấy Thập Thất đang giằng co với Hiên Viên Mặc, mắt hai người đánh giá một chút rồi liền thu hồi, dù sao bọn họ và Hiên Viên Mặc cũng là hai bên đối lập, tốt nhất là không nên tiếp xúc. Cho nên hai người liền xuống núi.
Liễu Nguyệt Phi vốn định cùng Hiên Viên Mặc xuống núi, nhưng nàng vừa mới đến trước mặt bọn họ, chợt nghe thấy Hiên Viên Mặc nói: “Bổn vương có chuyện quan trọng muốn trao đổi với Mộ Dung Thập Thất, nàng xuống trước đi.”
“Vâng.” Liễu Nguyệt Phi thuận ý đáp ứng. Trên đường xuống núi, nàng có làm sao cũng không bình ổn được thống khổ trong lòng, gần đây, chỉ cần Mộ Dung Thập Thất xuất hiện, trong mắt hắn sẽ không có bóng dáng nàng.
Điều này thật không công bằng với nàng!
Trong lòng nàng không chỉ một lần nói như vậy với Hiên Viên Mặc, nhưng hắn lại thủy chung không có nghe được.
Ưng mâu Hiên Viên Mặc khóa chặt vào người Thập Thất, không bỏ qua bất kỳ biểu tình nào trên khuôn mặt phù dung mà thanh nhã tú lệ của nàng, “Nói, rốt cuộc nàng muốn làm gì? Nàng cho rằng chỉ cần giải được độc cho mẹ nàng, thì nàng có thể đào thoát khỏi tay bổn vương sao?”
Nụ cười trên môi Thập Thất vẫn không giảm, mà lại có xu thế tăng lên: “Tam Vương gia, nóng giận sẽ hại thân thể, xin bớt giận. Đúng như ngài sở đoán, vì giảm phiền toái cho ngài, không cần cách mười ngày đều phải lãng phí thời gian cho ta giải dược. Nên ta tới nơi này thử vận khí, ha ha, không nghĩ tới lại thắng, đã như vậy, thì không thể lãng phí. Vẫn nên để Cổ thần y giải độc cho mẫu thân của ta đi.”
“Mộ Dung Thập Thất!” Hiên Viên Mặc đè nén tức giận, trầm thấp quát.
“Tức giận sẽ không tốt cho thân thể, nên có lòng khoan dung độ lượng với người khác. Đối với Tam vương gia, cha ta rất nhanh sẽ mất đi giá trị lợi dụng, cho nên, Tam vương gia làm gì phải tận lực dây dưa không bỏ?” Nụ cười trên môi biến mất, Thập Thất nhìn chằm chằm Hiên Viên Mặc, gằn từng chữ một nói.
Cha sớm đã vô dụng đối với hắn, trong năm năm nay, hắn đã dùng hết tác dụng của cha, lưu trữ cha chẳng qua là chờ sau khi hắn thành công đi lên ngôi vị hoàng đế, rồi trừ bỏ. Suy cho cùng, trong tay cha có chứng cớ xác thực chứng minh hắn muốn âm mưu soán vị. Vì vậy, lúc này hắn mới không thể xảy ra một chút sai lầm nào.
Kỳ thật, nếu hắn không hạ sát tâm với cha, thì chứng cớ vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trên đời.
Nghe được lời nói của Thập Thất, Hiên Viên Mặc cười lạnh, hắn không còn kiên nhẫn, lại gầm nhẹ một lần nữa: “Bổn vương muốn nghe không phải là lời này!”
“Thế Tam vương gia muốn nghe cái gì? Là ta nên run sợ trả lời, ta sẽ không nhờ Cổ Trì cứu mẹ ta?” Thập Thất cũng cười lạnh nói. Đến hôm nay, diễn cũng không cần phải diễn nữa. Nàng và Hiên Viên Mặc đều là người thông minh, đều biết đối phương nghĩ cái gì, cho nên nàng muốn cho hắn biết, dùng mẹ để khống chế nàng và cha, không phải phương pháp tốt nhất.
“Mộ Dung Thập Thất!” Hiên Viên Mặc nghiến răng nghiến lợi, “Bổn vương muốn biết chính là, có phải nàng không muốn gặp bổn vương nên mới để cho Cổ Trì giải độc?”
Trong mắt Thập Thất hiện lên một tia dị sắc, Hiên Viên Mặc thì thầm nghĩ: nàng rốt cuộc là thật thông minh hay là giả thông minh? Sao giờ phút này nàng ngu dốt thế, không có nghe rõ câu hỏi của hắn sao?
“Ta không thể để cho mẹ cứ cách mười ngày lại chịu tra tấn.” Thập Thất vẫn không hiểu hắn muốn biết cái gì, hoặc là muốn hỏi cái gì. Tóm lại, phản ứng của Hiên Viên Mặc quá kỳ quặc, khó hiểu.
Nghe vậy, Hiên Viên Mặc vốn còn đang lửa giận tận trời, trong nháy mắt lại thay đổi thái độ, có điều hắn vẫn lạnh lùng như cũ, “Ờ, chỉ có thể cách mười ngày dùng giải dược một lần, cho đến nửa năm sau, độc liền toàn bộ giải trừ.” Ngụ ý nói cho nàng biết, cổ độc này chỉ có này một loại phương pháp để giải.
Sắc mặt Thập Thất trầm xuống, không lên tiếng nữa. Mặc kệ có hy vọng hay không, nàng cũng phải thử xem, nếu không việc triển lộ tài năng hôm nay, mất nhiều hơn được.
Hiên Viên Mặc cúi thấp đầu xuống, nói bên tai Thập Thất: “Từ lúc Mộ Dung Phong được bổn vương sử dụng thì cả nhà nàng đã định sẽ không chạy thoát khỏi tay bổn vương. Cho dù Cổ Trì có giải độc cho mẹ nàng, kết cục vẫn sẽ không thay đổi.”
Nói xong, Hiên Viên Mặc phất tay áo vung ra gió lạnh, lưu lại bóng dáng tự tin bá đạo.
Thập Thất đứng tại chỗ híp mắt lại, hai bàn tay nắm chặt trong tay áo chậm rãi buông lỏng ra..
“Tiểu thư?” Mai Hoa lên tiếng đánh thức Thập Thất đang xuất thần.
“Đi, đi tìm Cổ Trì.” Thập Thất lập tức thanh tỉnh, trầm giọng nói. Giờ phút này điều quan trọng nhất chính là, nhờ Cổ Trì cứu mẫu thân.
Mai Hoa gật đầu, đi theo sau Thập Thất, dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe được nói: “Tiểu thư, nghe Mẫu Đơn nói, trong hai ngày nay Thiên Hạ Lâu thu được rất nhiều tin tức, đều rất cơ mật chuẩn xác. Cho nên, Mai Hoa tin tưởng, Thiên Hạ Lâu ở trong tay tiểu thư sẽ càng ngày càng lớn mạnh. Đến lúc đó, bất luận kẻ nào cũng đừng hòng uy hiếp tiểu thư.”
“Giấc mộng của ta chính là như thế.” Thập Thất trả lời, khi đủ cường đại, nàng không cần phải ngụy trang chịu nhục.
Cổ Trì vẫn ngồi nguyên tại chỗ chờ Thập Thất, thấy Thập Thất đi đến trước mặt, hắn cười nói: “Mộ Dung tiểu thư, quả nhiên không tầm thường. Bốn tràng tỷ thí, đều đứng thứ nhất, nói đi, muốn cứu ai?”
“Mẹ của ta.”
Dưới núi, Hiên Viên Mặc bước nhanh đi xuống, Lưu Trầm theo sát phía sau, một đường trầm mặc, đến lúc gần đến chân núi, thì hắn lên tiếng hỏi: “Nếu Mộ Dung tiểu thư đã không chịu khống chế, có cần thuộc hạ trừ bỏ nàng?”
Nghe vậy, ngũ quan khắc sâu như điêu khắc của Hiên Viên Mặc trở nên lạnh lùng, lạnh giọng nói: “Nàng là người thông minh, tuy rằng không chịu sự khống chế của bổn vương, nhưng nàng sẽ không bán đứng bổn vương. Cho nên, không cần động nàng.” Nàng coi trọng người nhà, tuyệt đối sẽ không dùng người nhà làm tiền đặt cược, cho nên, hắn đoán chắc nàng sẽ không để cho Mộ Dung Phong bán đứng hắn.
Lưu Trầm đáp: “Vâng.”
Dưới chân núi, mọi người hầu như đã đi hết, Liễu Nguyệt Phi buông lỏng sự khẩn trương, đứng dậy nghênh đón.
Hiên Viên Mặc lạnh lùng nhìn nàng một cái, cất giọng lạnh lùng nói: “Trở về thành đi.”
Nghe vậy, Liễu Nguyệt Phi đau lòng rồi thất vọng, nụ cười trên môi có chút cứng ngắc, “Tam Vương gia không có gì muốn nói với Nguyệt Phi sao?” Dù sao hôm nay nàng lên núi, cũng là theo mệnh lệnh của hắn.
Hiên Viên Mặc quay đầu nhìn nàng một cái rồi nói: “Hôm nay vất vả.”
“Vương gia!” Liễu Nguyệt Phi bởi vì vội vàng mà gọi thẳng kỳ danh. Nàng thật sự rất muốn biết, câu hỏi giấu ở đáy lòng, nàng vẫn muốn biết đáp án của nó.
“Chuyện gì?” Hiên Viên Mặc nhíu nhíu mày, gần đây Liễu Nguyệt Phi càng ngày càng làm càn, dám lấy loại giọng điệu này để nói chuyện với hắn, có phải là bởi vì làm việc cho hắn, nên không còn biết sợ gì nữa?
Liễu Nguyệt Phi hít sâu một hơi, nhìn lướt qua Lưu Trầm đứng phía sau Hiên Viên Mặc, cắn chặt răng, hỏi: “Ở trong lòng Vương gia, rốt cuộc có Nguyệt Phi không?” Nàng chỉ muốn biết đáp án, sau khi có đáp án, nàng mới biết được tiếp theo nàng nên làm cái gì. Nếu trong lòng hắn không có nàng, nàng cũng không cần làm nhiều như vậy.
Ưng mâu chợt lóe, Hiên Viên Mặc chau mày, hàn ý phiếm đọng trong mắt, qua nửa khắc mới nói: “Đợi bổn vương đăng cơ, thì nàng chính là hoàng hậu của bổn vương.” Nàng là nhi nữ của Tả tướng, thân phận cao quý, làm hoàng hậu là thích hợp nhất. Có điều, trong lòng hắn rốt cuộc có nàng hay không? Nhìn lướt qua mỹ mạo của Liễu Nguyệt Phi, nữ nhân đối với hắn mà nói chỉ là công cụ ấm giường hoặc là lợi dụng khi cần, không có tác dụng gì khác.
Cho nên, dỗ nàng một chút thì có ngại gì?
Với lại, hôm nay hắn mới phát hiện, Mộ Dung Thập Thất lại có thể khiến cho hắn chú ý, hơn nữa, hắn cũng có cảm giác đặc thù với nàng ấy, hắn gặp qua vô số người, cho dù có vô số nữ nhân, nhưng những nữ nhân này trong mắt hắn, tuyệt đối sẽ không trọng yếu khiến hắn bất chấp thân phân xâm nhập hoàng cung tương cứu.
Đợi đến khi đăng cơ, liền phong nàng ấy làm phi đi, đây là vinh quang lớn nhất hắn có thể cho nàng. Dù sao thân phận nữ nhi của tri phủ vốn thấp kém, có thể làm phi chính là thiên đại vinh quang.
Chính tai nghe thấy lời nói từ miệng Hiên Viên Mặc, Liễu Nguyệt Phi khó nén kích động trong lòng, “Nguyệt Phi đã biết, tạ Tam vương gia.” Làm hoàng hậu của hắn, đã vượt qua khỏi tưởng tượng của nàng.
20) { content.eq(midLength).after('Loading...]]>
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook