Thập Thất Thiếp
-
Chương 3: Chuẩn bị phản kích
Trong mắt lóe ra ánh sáng sắc bén, khóe
miệng Thập Thất khẽ nhếch, thần sắc rõ ràng nhìn qua là mệt mỏi, nhưng
lại khiến người ta có cảm giác lạnh thấu xương. Cẩm Sắc còn muốn nói
thêm điều gì đó, lại lơ đãng cảm giác được một luồng lãnh khí âm trầm
truyền đến từ lòng bàn chân.
Sửng sốt nhìn Thập Thất, tiểu thư làm sao thế? Sao nàng lại cảm thấy tiểu thư hôm nay thật khác so với trước kia? Chẳng lẽ là bị đánh hóa ngốc rồi?
Hay là nói, là bởi vì không có cơm ăn, nên đói ngốc? Tiểu thư kỳ thật rất đáng thương, sau khi vào vương phủ, thân là cửu đẳng thị thiếp, muốn gặp Vương gia căn bản là khó càng thêm khó, hơn nữa, Vương gia cũng không thích tiểu thư, thậm chí có thể nói là chán ghét, hai ngày trước sờ soạng tay tiểu thư, cũng chỉ là do không có thấy rõ là ai mà thôi.
“Tiểu thư, người đừng thương tâm. Cho dù ba ngày không có đồ ăn, Cẩm Sắc cũng sẽ nghĩ mọi biện pháp, Cẩm Sắc sẽ ra phủ tìm phu nhân giúp đỡ, tiểu thư đừng lo lắng, việc này giao cho Cẩm Sắc xử lý đi, Cẩm Sắc nhất định sẽ xử lý tốt.” Cẩm Sắc âm thầm lau nước mắt, nghẹn ngào nói.
Thập Thất thấy vậy, nhướng nhướng mi, nha đầu này…. nàng thích, chỉ có điều quá mức trung hậu thành thật, người đi theo nàng, điều đầu tiên cần phải học chính là gian trá……
Muốn cắt đồ ăn của nàng? Tiện đà tùy tiện khi nhục trên đầu nàng? Nhạc Âm… nàng được lắm!
Hôm nay nàng là Mộ Dung Thập Thất, vô luận Mộ Dung Thập Thất trước kia ra sao, hôm nay nàng không cho phép có người nào khinh khi nàng nửa bước! Nhạc Âm giáo huấn Thập Thất một lần, chẳng những không biết đủ, sau khi nàng bị thương, lại còn không cho đồ ăn, đây không phải là giáo huấn, mà chính là muốn mạng nàng!
Nhạc Âm dám cả gan làm loạn như thế, chính là bởi vì Độc Cô Ngạo Thiên tuyệt đối sẽ không quan tâm sống chết của một người mà hắn chán ghét.
Nay, thị thiếp trong phủ, tam lục cửu đẳng ở cùng một chỗ chừng trăm người, mọi người đều muốn tiến về phía trước. Mà Mộ Dung Thập Thất lại trở thành con cờ cần hi sinh để lập uy trên con đường tiến bước của các nàng.
Trong đôi mắt thâm sâu dấy lên tia sáng đỏ sậm, muốn sinh tồn trong vương phủ, đầu tiên cần phải làm chính là phản kích.
Về phần thân phận thiếp thiếp? Đến thời cơ thích hợp, có thể cởi bỏ thì cởi bỏ!
Song, điều quan trọng trước mắt chính là, như thế nào giải quyết vấn đề thức ăn đây!
Nàng không phải người máy, không ăn cũng có thể tự động khôi phục trình tự.
“Nhạc Âm căn dặn Lâm mẹ như thế nào? Kể rõ đầu đuôi cho ta nghe.” Thập Thất nhìn Cẩm Sắc, cười xán lạn hỏi.
Cẩm Sắc sửng sốt, tiểu thư trong một đêm biến hóa ghê gớm thật nha! Gặp chuyện không những không có một tia bối rối, nay còn có thể tươi cười!
“Nhạc Âm phu nhân nói, tiểu thư nói lời đụng chạm nàng, cho nên, bảo phòng bếp cấm cung cấp đồ ăn ba ngày.” Sau khi Cẩm Sắc thoáng suy nghĩ một chút, đem toàn bộ những lời lúc ấy Lâm mẹ nói thuật lại.
Thập Thất gật đầu, không cho phép phòng bếp cung cấp đồ ăn, làm thật là xinh đẹp.
“Tiểu thư, Cẩm Sắc đi tìm phu nhân.” Phu nhân rất thương tiểu thư, lúc tiểu thư vào vương phủ, phu nhân thương tâm rất nhiều ngày. Nếu phu nhân biết tiểu thư gặp khó khăn, nhất định sẽ ra tay cứu giúp.
Phu nhân? Trong đầu Thập Thất, xẹt qua hình dáng một vị phụ nhân từ ái dịu dàng, bà đối với Mộ Dung Thập Thất trao hết tất cả tình thương của người mẹ, chỉ mới thấy hình dáng ấy cũng có thể cảm thụ được một dòng tình cảm ấm áp, đây là tình thương của mẹ mà nàng chẳng bao giờ cảm thụ được.
Tâm khẽ động, không có suy nghĩ nhiều, nàng lắc đầu nói: “Không được đi.” Nếu để vị phụ nhân dịu dàng kia biết nữ nhi mà mình đặt trong tâm khảm, cuộc sống ở bên trong vương phủ ngay cả hạ nhân cũng không bằng, bà nhất định rất thương tâm.
“A? Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Trong tay chúng ta không có ngân lượng.” Cẩm Sắc kinh ngạc vạn phần, dĩ vãng bất luận phát sinh chuyện gì, tiểu thư đều tìm phu nhân mà, thế nào lần này?
Thập Thất híp đôi mắt, tia sáng ám động, nửa khắc sau, mỉm cười, nói: “Lấy vài món bên trong hộp gấm.” Trang sức của Mộ Dung Thập Thất rất nhiều, nàng xem thấy, có chút tục khí, lưu lại cũng vô dụng.
Cẩm Sắc càng thêm kinh ngạc, những trang sức này trước kia tiểu thư vô cùng yêu thích mà! Cho dù ở trong vương phủ lúc cần bạc khai thông quan hệ, tiểu thư cũng không nỡ xuất ra để cầm cố, đều là hồi phủ xin phu nhân. Bây giờ? Chẳng lẽ sau khi tiểu thư bị đánh một trận, trở nên không tùy hứng nữa?
“Mau đi đi.” Thấy bộ dạng Cẩm Sắc ngây ngốc, Thập Thất nhẹ giọng thúc giục.
Thần trí Cẩm Sắc thoáng cái trở về, vội vàng gật đầu, đi tới bàn trang điểm, cầm lấy hộp gấm, sau khi cầm vài món trang sức mà bình thường tiểu thư không phải đặc biệt ưa thích, xoay người hành lễ đối với Thập Thất liền lập tức đi ra ngoài.
Đợi sau khi Cẩm Sắc rời khỏi, Thập Thất nằm lên giường chậm rãi nhắm mắt lại, tư thái tao nhã, nhưng lại có một tia ngạo khí nghiêm nghị.
Hôm nay là hai kẻ cửu đẳng thị thiếp không được sủng đăng môn cười nhạo. Như vậy ngày mai thì sao?
Nhạc Âm kia hẳn là không có nhiều kiên nhẫn, e rằng không thể chờ đợi được muốn đến xem bộ dáng thê thảm của nàng? Mà ngày hôm nay hai vị thị thiếp kia chắc sẽ lại thêm mắm thêm muối với Nhạc Âm?
Nếu đều muốn xem diễn, nàng ngày mai phụng bồi bọn họ diễn một tiết mục âm phụng dương vi*!
*Âm phụng dương vi: bằng mặt mà không bằng lòng, ngoài mặt thì gây hấn nhau, nhưng sau lưng lại bắt tay hợp tác.
Thanh Tâm Lâu.
Chỗ ở của Minh Thụy vương Độc Cô Ngạo Thiên.
“Mấy ngày sau chính là sinh thần của huynh, hoàng huynh dự định ngày đó tuyển cho huynh một nữ tử tài đức vẹn toàn làm chính phi.” Phượng Thiên Quốc Ngũ Vương gia Hiên Viên Diệp quăng một đôi mắt phượng câu hồn về phía Độc Cô Ngạo Thiên nửa nằm ở trên nhuyễn tháp, trêu tức nói. Ai bảo Độc Cô Ngạo Thiên chiến công lẫy lừng, khiến hoàng huynh phá lệ phong vương, thế nhưng nay đã hai mươi sáu, vẫn không có chính phi, chỉ có vài thị thiếp. Hoàng huynh đây là suy nghĩ vì hắn đấy nha! (16 thị thiếp thêm TT nữa là 17 vậy mà “vài” a’)
Nghe vậy, trên nhuyễn tháp, Độc Cô Ngạo Thiên mở hàn mâu, nhãn thần lợi hại như ưng. Đường nét trên mặt như điêu khắc, ngũ quan rõ rệt, khuôn mặt có góc có cạnh tuấn mỹ dị thường, nhưng lúc này lại có vẻ u ám. Lạnh lùng nhìn lướt qua Hiên Viên Diệp đangg dùng mắt phượng câu hồn không có hảo ý nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Huynh đã có hứng thú như thế, không bằng ở yến hội, bổn vương thỉnh chỉ tứ hôn cho huynh?”
“Coi như bản vương chưa nói gì.” Bờ môi Hiên Viên Diệp cong lên, cái tên này có thể đừng lạnh như thế hay không, đâm trúng chỗ yếu hại? Rõ ràng biết hắn thích tự do phóng khoáng, căn bản không muốn bị trói buộc.
Có điều, trong mắt phượng chợt lóe một tia hào quang, ngữ khí đột nhiên chuyển đổi, có chút khó tin: “Chẳng lẽ huynh muốn Tuyết Nhi làm phi?”
Nghe được hai chữ Tuyết Nhi, trong đôi mắt tối đen lãnh liệt của Độc Cô Ngạo Thiên chợt lóe tia sáng phức tạp, “Vị trí chính phi của bổn vương chỉ giữ vì nàng.”
“Aiz, như vậy thì phải nhìn xem Tuyết Nhi có xuất hiện tại yến tiệc sinh thần của huynh hay không?”
Sửng sốt nhìn Thập Thất, tiểu thư làm sao thế? Sao nàng lại cảm thấy tiểu thư hôm nay thật khác so với trước kia? Chẳng lẽ là bị đánh hóa ngốc rồi?
Hay là nói, là bởi vì không có cơm ăn, nên đói ngốc? Tiểu thư kỳ thật rất đáng thương, sau khi vào vương phủ, thân là cửu đẳng thị thiếp, muốn gặp Vương gia căn bản là khó càng thêm khó, hơn nữa, Vương gia cũng không thích tiểu thư, thậm chí có thể nói là chán ghét, hai ngày trước sờ soạng tay tiểu thư, cũng chỉ là do không có thấy rõ là ai mà thôi.
“Tiểu thư, người đừng thương tâm. Cho dù ba ngày không có đồ ăn, Cẩm Sắc cũng sẽ nghĩ mọi biện pháp, Cẩm Sắc sẽ ra phủ tìm phu nhân giúp đỡ, tiểu thư đừng lo lắng, việc này giao cho Cẩm Sắc xử lý đi, Cẩm Sắc nhất định sẽ xử lý tốt.” Cẩm Sắc âm thầm lau nước mắt, nghẹn ngào nói.
Thập Thất thấy vậy, nhướng nhướng mi, nha đầu này…. nàng thích, chỉ có điều quá mức trung hậu thành thật, người đi theo nàng, điều đầu tiên cần phải học chính là gian trá……
Muốn cắt đồ ăn của nàng? Tiện đà tùy tiện khi nhục trên đầu nàng? Nhạc Âm… nàng được lắm!
Hôm nay nàng là Mộ Dung Thập Thất, vô luận Mộ Dung Thập Thất trước kia ra sao, hôm nay nàng không cho phép có người nào khinh khi nàng nửa bước! Nhạc Âm giáo huấn Thập Thất một lần, chẳng những không biết đủ, sau khi nàng bị thương, lại còn không cho đồ ăn, đây không phải là giáo huấn, mà chính là muốn mạng nàng!
Nhạc Âm dám cả gan làm loạn như thế, chính là bởi vì Độc Cô Ngạo Thiên tuyệt đối sẽ không quan tâm sống chết của một người mà hắn chán ghét.
Nay, thị thiếp trong phủ, tam lục cửu đẳng ở cùng một chỗ chừng trăm người, mọi người đều muốn tiến về phía trước. Mà Mộ Dung Thập Thất lại trở thành con cờ cần hi sinh để lập uy trên con đường tiến bước của các nàng.
Trong đôi mắt thâm sâu dấy lên tia sáng đỏ sậm, muốn sinh tồn trong vương phủ, đầu tiên cần phải làm chính là phản kích.
Về phần thân phận thiếp thiếp? Đến thời cơ thích hợp, có thể cởi bỏ thì cởi bỏ!
Song, điều quan trọng trước mắt chính là, như thế nào giải quyết vấn đề thức ăn đây!
Nàng không phải người máy, không ăn cũng có thể tự động khôi phục trình tự.
“Nhạc Âm căn dặn Lâm mẹ như thế nào? Kể rõ đầu đuôi cho ta nghe.” Thập Thất nhìn Cẩm Sắc, cười xán lạn hỏi.
Cẩm Sắc sửng sốt, tiểu thư trong một đêm biến hóa ghê gớm thật nha! Gặp chuyện không những không có một tia bối rối, nay còn có thể tươi cười!
“Nhạc Âm phu nhân nói, tiểu thư nói lời đụng chạm nàng, cho nên, bảo phòng bếp cấm cung cấp đồ ăn ba ngày.” Sau khi Cẩm Sắc thoáng suy nghĩ một chút, đem toàn bộ những lời lúc ấy Lâm mẹ nói thuật lại.
Thập Thất gật đầu, không cho phép phòng bếp cung cấp đồ ăn, làm thật là xinh đẹp.
“Tiểu thư, Cẩm Sắc đi tìm phu nhân.” Phu nhân rất thương tiểu thư, lúc tiểu thư vào vương phủ, phu nhân thương tâm rất nhiều ngày. Nếu phu nhân biết tiểu thư gặp khó khăn, nhất định sẽ ra tay cứu giúp.
Phu nhân? Trong đầu Thập Thất, xẹt qua hình dáng một vị phụ nhân từ ái dịu dàng, bà đối với Mộ Dung Thập Thất trao hết tất cả tình thương của người mẹ, chỉ mới thấy hình dáng ấy cũng có thể cảm thụ được một dòng tình cảm ấm áp, đây là tình thương của mẹ mà nàng chẳng bao giờ cảm thụ được.
Tâm khẽ động, không có suy nghĩ nhiều, nàng lắc đầu nói: “Không được đi.” Nếu để vị phụ nhân dịu dàng kia biết nữ nhi mà mình đặt trong tâm khảm, cuộc sống ở bên trong vương phủ ngay cả hạ nhân cũng không bằng, bà nhất định rất thương tâm.
“A? Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Trong tay chúng ta không có ngân lượng.” Cẩm Sắc kinh ngạc vạn phần, dĩ vãng bất luận phát sinh chuyện gì, tiểu thư đều tìm phu nhân mà, thế nào lần này?
Thập Thất híp đôi mắt, tia sáng ám động, nửa khắc sau, mỉm cười, nói: “Lấy vài món bên trong hộp gấm.” Trang sức của Mộ Dung Thập Thất rất nhiều, nàng xem thấy, có chút tục khí, lưu lại cũng vô dụng.
Cẩm Sắc càng thêm kinh ngạc, những trang sức này trước kia tiểu thư vô cùng yêu thích mà! Cho dù ở trong vương phủ lúc cần bạc khai thông quan hệ, tiểu thư cũng không nỡ xuất ra để cầm cố, đều là hồi phủ xin phu nhân. Bây giờ? Chẳng lẽ sau khi tiểu thư bị đánh một trận, trở nên không tùy hứng nữa?
“Mau đi đi.” Thấy bộ dạng Cẩm Sắc ngây ngốc, Thập Thất nhẹ giọng thúc giục.
Thần trí Cẩm Sắc thoáng cái trở về, vội vàng gật đầu, đi tới bàn trang điểm, cầm lấy hộp gấm, sau khi cầm vài món trang sức mà bình thường tiểu thư không phải đặc biệt ưa thích, xoay người hành lễ đối với Thập Thất liền lập tức đi ra ngoài.
Đợi sau khi Cẩm Sắc rời khỏi, Thập Thất nằm lên giường chậm rãi nhắm mắt lại, tư thái tao nhã, nhưng lại có một tia ngạo khí nghiêm nghị.
Hôm nay là hai kẻ cửu đẳng thị thiếp không được sủng đăng môn cười nhạo. Như vậy ngày mai thì sao?
Nhạc Âm kia hẳn là không có nhiều kiên nhẫn, e rằng không thể chờ đợi được muốn đến xem bộ dáng thê thảm của nàng? Mà ngày hôm nay hai vị thị thiếp kia chắc sẽ lại thêm mắm thêm muối với Nhạc Âm?
Nếu đều muốn xem diễn, nàng ngày mai phụng bồi bọn họ diễn một tiết mục âm phụng dương vi*!
*Âm phụng dương vi: bằng mặt mà không bằng lòng, ngoài mặt thì gây hấn nhau, nhưng sau lưng lại bắt tay hợp tác.
Thanh Tâm Lâu.
Chỗ ở của Minh Thụy vương Độc Cô Ngạo Thiên.
“Mấy ngày sau chính là sinh thần của huynh, hoàng huynh dự định ngày đó tuyển cho huynh một nữ tử tài đức vẹn toàn làm chính phi.” Phượng Thiên Quốc Ngũ Vương gia Hiên Viên Diệp quăng một đôi mắt phượng câu hồn về phía Độc Cô Ngạo Thiên nửa nằm ở trên nhuyễn tháp, trêu tức nói. Ai bảo Độc Cô Ngạo Thiên chiến công lẫy lừng, khiến hoàng huynh phá lệ phong vương, thế nhưng nay đã hai mươi sáu, vẫn không có chính phi, chỉ có vài thị thiếp. Hoàng huynh đây là suy nghĩ vì hắn đấy nha! (16 thị thiếp thêm TT nữa là 17 vậy mà “vài” a’)
Nghe vậy, trên nhuyễn tháp, Độc Cô Ngạo Thiên mở hàn mâu, nhãn thần lợi hại như ưng. Đường nét trên mặt như điêu khắc, ngũ quan rõ rệt, khuôn mặt có góc có cạnh tuấn mỹ dị thường, nhưng lúc này lại có vẻ u ám. Lạnh lùng nhìn lướt qua Hiên Viên Diệp đangg dùng mắt phượng câu hồn không có hảo ý nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Huynh đã có hứng thú như thế, không bằng ở yến hội, bổn vương thỉnh chỉ tứ hôn cho huynh?”
“Coi như bản vương chưa nói gì.” Bờ môi Hiên Viên Diệp cong lên, cái tên này có thể đừng lạnh như thế hay không, đâm trúng chỗ yếu hại? Rõ ràng biết hắn thích tự do phóng khoáng, căn bản không muốn bị trói buộc.
Có điều, trong mắt phượng chợt lóe một tia hào quang, ngữ khí đột nhiên chuyển đổi, có chút khó tin: “Chẳng lẽ huynh muốn Tuyết Nhi làm phi?”
Nghe được hai chữ Tuyết Nhi, trong đôi mắt tối đen lãnh liệt của Độc Cô Ngạo Thiên chợt lóe tia sáng phức tạp, “Vị trí chính phi của bổn vương chỉ giữ vì nàng.”
“Aiz, như vậy thì phải nhìn xem Tuyết Nhi có xuất hiện tại yến tiệc sinh thần của huynh hay không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook