Thập Thất Thiếp
-
Chương 102: Mũi nhọn chợt hiện
Kiều Vũ cỡi ngựa phi nhanh, lúc sắp đuổi kịp nhóm Thập Thất, thì hắn lập tức thay đổi phương hướng, quẹo vào một lối nhỏ.
Bốn người đi ở phía trước nghe được tiếng vó ngựa, cũng quay đầu nhìn lại, thấy một nam tử đánh ngựa chạy theo hướng khác.
Ánh mắt Thập Thất trầm xuống, “Người nọ là?” Nhìn người ngựa cùng lúc biến mất trước mặt, hai ngày ở Kiều Gia Bảo nàng chưa từng thấy qua người này. Chẳng qua, dường như nghe nói biểu ca của Kiều Linh Nhi tới Kiều Gia Bảo, mặc dù không có chạm mặt nhau, nhưng Thập Thất vẫn lưu tâm vài phần.
“Biểu ca của Kiều Linh Nhi.” Hiên Viên Ninh trầm giọng nói, sau đó nghiêng người lệnh cho Phi Kiếm: “Đuổi theo, xem hắn muốn làm gì, chớ đánh rắn động cỏ.”
Phi Kiếm lĩnh mệnh, đang tính thúc ngựa chạy theo, thì liền thấy một nam tử cưỡi ngựa đuổi theo Kiều Vũ, Hiên Viên Ninh lập tức đưa tay cản Phi Kiếm: “Xem ra không cần chúng ta đuổi theo, đã có người đuổi theo rồi. Trước gấp rút lên đường thôi.”
Hai người kia mặc dù là cùng chạy về một hướng, nhưng, đã quá rõ ràng, người đuổi theo phía sau là người đang theo dõi.
“Ừhm, không cần chúng ta phí tâm.” Thập Thất khẽ cười nói.
Phi Kiếm xoay người, vọng sang Hiên Viên Ninh và Thập Thất, gật đầu nói: “Vâng.”
Mai Hoa cong môi, híp mắt nhìn bụi đất tung bay phía trước, buồn bực nói: “Rốt cuộc Kiều Gia Bảo đang làm cái gì vậy?”
“Chỉ cần không phải nhắm vào chúng ta, chúng ta không cần nhúng tay, nếu như vì chúng ta, thế thì, dù cho Kiều Gia Bảo rất thần bí, cũng phải hủy nó!” Thần sắc Thập Thất lạnh lẽo, vùng mi tâm chợt hiện sát ý. Tốt nhất là không giống như nàng suy đoán, rằng Kiều Linh Nhi có mục đích với họ, để cho họ rời khỏi là vì chuẩn bị một cái bẫy lớn hơn chờ họ!
Nếu đúng như nàng suy đoán, vậy thì, dù cho nàng không nghĩ biện pháp đối phó Kiều Gia Bảo, thì Hiên Viên Ninh cũng sẽ không bỏ qua.
Hiên Viên Ninh gật đầu, không hề hồi đáp. Nàng rất hiểu hắn, biết thủ đoạn của hắn. Chẳng qua là, sự thông minh của nàng lại không đi về hướng mà hắn mong muốn gì cả.
“Trông Linh Nhi tiểu thư không giống kẻ tiểu nhân. Nàng tinh thông y thuật, chúng ta đều bị thương nặng, nàng có thể tận tâm chữa trị, đã nói lên nàng không có mục đích gì với chúng ta.” Mai Hoa trầm tư một lát, rồi nói ra quan điểm của mình.
Ba người đồng loạt gật đầu. Hy vọng hết thảy đều là hiểu lầm.
Hai canh giờ sau.
Kiều Gia Bảo, Kiều Linh Nhi đang ở trong sân chỉnh lý dược thảo thì thấy Tiểu Vân trở lại, vội hỏi: “Biểu ca đi đâu?”
Nam tử có thân hình cao lớn, tướng mạo trung đẳng, cúi đầu chắp tay cung kính trả lời: “Bẩm tiểu thư, Kiều thiếu gia đến kinh thành, sau đó vào Tam vương phủ.”
“Tam vương phủ?” Kiều Linh Nhi nhíu mày, biểu ca có quen biết với người trong triều đình, việc này nàng cũng biết ít nhiều. Nhưng, vì sao sau khi hắn nhận ra Tứ Vương gia, thì lại đi ngay đến Tam vương phủ? Mặc dù nàng chưa bao giờ đến kinh thành, nhưng chuyện tranh đấu trong triều nàng cũng có biết, Tam Vương gia và Hoàng thượng minh tranh ám đấu đã đến hồi kịch liệt, mà Tứ Vương gia từ đầu đến cuối đều không hề biểu hiện có tí dục vọng gì với ngôi vị hoàng đế.
Rốt cuộc biểu ca đến Tam vương phủ làm gì?
“Còn có một chuyện, thông qua một hạ nhân trong Tam vương phủ, thuộc hạ biết được, Tam vương gia đã từng phái một vạn binh lính ám sát bốn người ở vách núi.” Tiểu Vân nói.
Ám sát bốn người?
Không phải là bốn người kia đó chứ?! Thoáng chốc những bí ẩn mà nàng u mê trong nháy mắt đã sáng tỏ! Hèn chi lại gặp phải Tứ vương gia ở dưới vách núi đen, hèn chi bọn họ lại bị trọng thương, hèn chi biểu ca vừa nhận ra Tứ vương gia thì lập tức chạy tới Tam vương phủ!
Biểu ca đi mật báo tin tức!
Vẻ mặt đại biến, trên nét mặt tĩnh lặng xinh đẹp đầy uyển chuyển hàm súc giờ tràn ngập sự lo lắng, Kiều Linh Nhi liền ra lệnh cho Tiểu Vân: “Nhanh đi chuẩn bị ngựa!” Nàng muốn đuổi kịp bọn họ, báo với họ đến kinh thành sẽ gặp nguy hiểm!
Chẳng biết vì sao, nàng không hi vọng người kia gặp nguy hiểm! Có lẽ vì đồng cảm với cảnh ngộ của hắn.
Thân là người trong hoàng thất, sẽ có rất nhiều việc thân bất do kỷ. Một thân thương tích của hắn hắn, sớm đã yếu ớt bất kham, nhưng hắn vẫn không ngừng kiên trì.
Điều quan trọng là, độ để ý hắn dành cho vị cô nương kia, đã vượt trên mức tưởng tượng!
“Vâng!”
Tam vương phủ
“Tam vương gia, thảo dân tận mắt nhìn thấy, Tứ vương gia quả thật xuất hiện ở Kiều Gia Bảo. Hơn nữa bọn họ đều bị trọng thương, lúc đi không hề cưỡi ngựa! Bọn họ đang trên đường trở lại kinh thành!” Kiều Vũ nhìn Hiên Viên Mặc vẻ mặt độc đoán ngồi thẳng trước bàn, hắn càng thêm cẩn thận, khẩu khí lúc nói có vài phần nịnh nọt.
Hiên Viên Mặc vẫn lặng yên không nói, hơi thở toàn thân lạnh như băng khiến Kiều Vũ nhịn không được sợ hãi, nuốt vài ngụm nước bọt, ai cũng nói Tam vương gia là một nhân vật lợi hại, dù không nói gì nhưng chỉ một ánh mắt thôi cũng đủ khiến người khác đổ mồ hôi lạnh, hôm nay được tận mắt nhìn thấy, quả đúng y như vậy. Bởi vì không khí rất tĩnh lẵng nên hắn không khỏi suy nghĩ, hắn có nói sai gì rồi sao?
“Tốt lắm. Bổn vương cũng có một đoạn thời gian không gặp Tứ đệ, đệ ấy rốt cuộc đã du ngoạn trở về, vừa đúng lúc bổn vương cũng muốn cùng đệ ấy hàn huyên một chút. Vì cảm tạ việc ngươi thông báo tin tức của Tứ đệ cho bổn vương biết, về vị trí thiếu chủ của ngươi ở sơn trang, bổn vương sẽ giúp ngươi củng cố.” Một lúc lâu sau, Hiên Viên Mặc nở nụ cười âm lãnh, thong thả nói.
Kiều Vũ kinh sợ đổ mồ hôi lạnh, lúc đầu nghe được câu đầu tiên của Tam vương gia, hắn âm thầm ảo não không nên làm chuyện thừa thải, nhưng lời nói kế tiếp của Tam vương gia khiến hắn âm thầm vui mừng. Có Tam vương gia tương trợ, địa vị thiếu chủ của hắn trong sơn trang sẽ nắm chắc ba phần. Cũng không cần phải sợ đại ca dựa vào thân phận con trưởng, trở thành thiếu chủ của sơn trang! “Kiều Vũ tuyệt đối không quên đại ân đại đức của Tam vương gia, nếu mai sau Tam vương gia cảm thấy thảo dân có điểm hữu dụng, xin cứ ra lệnh. Kiều Vũ dù có nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng sẽ dùng hất sức mình.”
“Ồ? Nếu đã vậy, hãy để bổn vương thấy lòng trung của ngươi, nhiệm vụ đi nghênh tiếp Tứ đệ sẽ giao cho ngươi.” Hiên Viên Mặc thản nhiên nói.
Lời trên vừa thốt ra, thân hình Kiều Vũ run rẩy kịch liệt: “Vương gia…việc này…”
“Đây là lúc ngươi biểu thị lòng trung của mình, để bổn vương nhìn xem ngươi có bao nhiêu năng lực để làm trang chủ của Kiều gia trang.” Hiên Viên Mặc vẫn thản nhiên nói.
Mồ hôi lạnh từ trán rơi xuống từng giọt, Kiều Vũ cắn răng: “Thỉnh Tam vương gia yên tâm, Kiều Vũ nhất định sẽ khiến Tam vương gia hài lòng.” Hắn biết Tam vương gia đang thử thách hắn, chỉ cần hắn làm tốt thì nhất định sẽ được Tam vương gia tương trợ, vậy thì, hắn có thể trở thành trang chủ của Kiều gia trang!
Kiều Vũ lĩnh mệnh xong, nụ cười trên môi Hiên Viên Mặc lại lạnh lẽo hơn vài phần, bây giờ là thời điểm nhạy cảm, không thể xảy ra sai sót, vì vậy, việc ám sát lần này để Kiều Vũ hoàn thành là thích hợp nhất! Thành công thì hắn cũng không cần lo lắng nữa, thất bại thì Hiên Viên Ninh cũng không bắt lỗi hắn được.
Trên đường quay về kinh.
Sau khi nhóm Thập Thất rời khỏi Kiều Gia Bảo, liền hỏi người qua đường mua bốn con ngựa. Sau đó, Thập Thất thấy khá an toàn liền phát tín hiệu, đây là tín hiệu của Thiên Hạ Lâu, để cho Mẫu Đơn phái người đến tiếp ứng!
Muốn an toàn trở lại kinh thành, tuyệt đối không dễ dàng.
Dọc theo đường đi Hiên Viên Ninh không hề có bất kì động tác gì, nhưng nhìn bộ dạng an nhàn trấn tĩnh của hắn, tin rằng muốn an toàn trở lại kinh thành đối với hắn mà nói là việc thập phần dễ dàng.
Thiên Hạ Lâu
Mẫu Đơn nhìn tín hiệu nở rộ trên bầu trời ở ngoài kinh thành, thần sắc u ám bỗng dưng có thần thái, nàng lập tức truyền lệnh! Sai người ra ngoài thành tiếp ứng lâu chủ! Sài Lang sau khi nghe được có tín hiệu liền xin đi tiếp ứng.
Thế nhưng vì ngại việc Sài Lang đã từng lộ mặt trước phe phái Tam vương gia, nên liền để hắn ở lại kinh thành cùng lâu chủ trong ứng ngoại hợp!
Vì tránh để không gặp chuyện ngoài ý muốn nào nữa, Mẫu Đơn bèn tự mình dẫn người cải trang ra khỏi thành.
Sau nửa canh giờ.
Bụi bặm mù mịt, trên quan đạo thưa thớt người, một con thượng đẳng bảo mã lấy tốc độ như tia chớp vượt lên trước chặn đường nhóm Thập Thất.
Nhóm Thập Thất kinh ngạc nhìn tuyệt mỹ nữ tử ở phía trước. Sao nàng ấy lại tới đây?
“Mọi người không thể trở lại kinh thành! Hôm nay ở cửa cung hoặc là ở con đường phía trước, nhất định sẽ có người muốn ám sát mọi người! Ta đã biết thân phận của mọi người, vì vậy xin hãy nghe lời của ta, đừng trở lại kinh thành!” Trên bảo mã, nữ tử mặc đồ trắng, dung nhan thanh nhã cao quý bởi vì vội vàng mà đỏ ửng, nàng lo lắng nói với bốn người. Ánh nhìn của nàng rơi vào người Hiên Viên Ninh, nói tiếp: “Tứ vương gia, những lời Linh Nhi nói đều là sự thật.”
Ánh mắt Hiên Viên Ninh không hề gợn sóng nhìn lướt qua Kiều Linh Nhi, cũng là một thân bạch y, nhưng trong gió, y phục lại bay bay, tựa như vầng mây trắng cao nhã, hơi thở đoạt tâm hồn người khác, khiến Kiều Linh Nhi hít sâu một hơi.
Thấy thái độ khẩn trương của Kiều Linh Nhi, Thập Thất nhíu mày, Kiều Linh Nhi này đối với Hiên Viên Ninh, chẳng lẽ đây chính là nhất kiến chung tình trong truyền thuyết? Trên đời thật sự có chuyện vừa gặp đã yêu ư? Chau mày lại, thu vào mắt ánh nhìn khuynh mộ của Kiều Linh Nhi dành cho Hiên Viên Ninh, lòng bỗng có một tia khác thường. Nàng gục đầu xuống, tựa hồ đang trầm tư, và dường như xuất phát từ bản năng, quanh thân nàng lập tức được bao phủ bởi hơi thở lạnh như băng.
“Người mật báo là biểu ca của Kiều tiểu thư.” Hiên Viên Ninh lạnh lùng xa cách nói. Tầm mắt không hề đặt trên khuôn mặt xinh đẹp xuất trần của Kiều Linh Nhi.
Trước đây, hắn có thể mang bộ mặt ôn hòa đối xử dịu dàng với bất kỳ kẻ nào. Nhưng từ khi trong lòng đã có người mà mình yêu mến, đối với những nữ nhân khác, nụ cười của hắn đã không còn là mặt nạ. Dùng nữ nhân khác để kích thích Thập Thất, loại thủ đoạn này, hắn khinh thường dùng.
Hiên Viên Ninh đối xử với mỹ nhân bằng thái độ lạnh lừng như vậy khiến khóe miệng của Phi Kiếm co rút, sợ là trong mắt Vương gia, ngoại trừ Mộ Dung tiểu thư, bất luận nữ nhân nào, cho dù có là nữ nhân xinh dẹp nhất trần đời cũng chỉ là bụi bặm. Thấy bộ dạng của Kiều tiểu thư, hình như cũng có chút tâm tư với Vương gia, nhưng mà, đáng tiếc đáng tiếc…
Bốn người đi ở phía trước nghe được tiếng vó ngựa, cũng quay đầu nhìn lại, thấy một nam tử đánh ngựa chạy theo hướng khác.
Ánh mắt Thập Thất trầm xuống, “Người nọ là?” Nhìn người ngựa cùng lúc biến mất trước mặt, hai ngày ở Kiều Gia Bảo nàng chưa từng thấy qua người này. Chẳng qua, dường như nghe nói biểu ca của Kiều Linh Nhi tới Kiều Gia Bảo, mặc dù không có chạm mặt nhau, nhưng Thập Thất vẫn lưu tâm vài phần.
“Biểu ca của Kiều Linh Nhi.” Hiên Viên Ninh trầm giọng nói, sau đó nghiêng người lệnh cho Phi Kiếm: “Đuổi theo, xem hắn muốn làm gì, chớ đánh rắn động cỏ.”
Phi Kiếm lĩnh mệnh, đang tính thúc ngựa chạy theo, thì liền thấy một nam tử cưỡi ngựa đuổi theo Kiều Vũ, Hiên Viên Ninh lập tức đưa tay cản Phi Kiếm: “Xem ra không cần chúng ta đuổi theo, đã có người đuổi theo rồi. Trước gấp rút lên đường thôi.”
Hai người kia mặc dù là cùng chạy về một hướng, nhưng, đã quá rõ ràng, người đuổi theo phía sau là người đang theo dõi.
“Ừhm, không cần chúng ta phí tâm.” Thập Thất khẽ cười nói.
Phi Kiếm xoay người, vọng sang Hiên Viên Ninh và Thập Thất, gật đầu nói: “Vâng.”
Mai Hoa cong môi, híp mắt nhìn bụi đất tung bay phía trước, buồn bực nói: “Rốt cuộc Kiều Gia Bảo đang làm cái gì vậy?”
“Chỉ cần không phải nhắm vào chúng ta, chúng ta không cần nhúng tay, nếu như vì chúng ta, thế thì, dù cho Kiều Gia Bảo rất thần bí, cũng phải hủy nó!” Thần sắc Thập Thất lạnh lẽo, vùng mi tâm chợt hiện sát ý. Tốt nhất là không giống như nàng suy đoán, rằng Kiều Linh Nhi có mục đích với họ, để cho họ rời khỏi là vì chuẩn bị một cái bẫy lớn hơn chờ họ!
Nếu đúng như nàng suy đoán, vậy thì, dù cho nàng không nghĩ biện pháp đối phó Kiều Gia Bảo, thì Hiên Viên Ninh cũng sẽ không bỏ qua.
Hiên Viên Ninh gật đầu, không hề hồi đáp. Nàng rất hiểu hắn, biết thủ đoạn của hắn. Chẳng qua là, sự thông minh của nàng lại không đi về hướng mà hắn mong muốn gì cả.
“Trông Linh Nhi tiểu thư không giống kẻ tiểu nhân. Nàng tinh thông y thuật, chúng ta đều bị thương nặng, nàng có thể tận tâm chữa trị, đã nói lên nàng không có mục đích gì với chúng ta.” Mai Hoa trầm tư một lát, rồi nói ra quan điểm của mình.
Ba người đồng loạt gật đầu. Hy vọng hết thảy đều là hiểu lầm.
Hai canh giờ sau.
Kiều Gia Bảo, Kiều Linh Nhi đang ở trong sân chỉnh lý dược thảo thì thấy Tiểu Vân trở lại, vội hỏi: “Biểu ca đi đâu?”
Nam tử có thân hình cao lớn, tướng mạo trung đẳng, cúi đầu chắp tay cung kính trả lời: “Bẩm tiểu thư, Kiều thiếu gia đến kinh thành, sau đó vào Tam vương phủ.”
“Tam vương phủ?” Kiều Linh Nhi nhíu mày, biểu ca có quen biết với người trong triều đình, việc này nàng cũng biết ít nhiều. Nhưng, vì sao sau khi hắn nhận ra Tứ Vương gia, thì lại đi ngay đến Tam vương phủ? Mặc dù nàng chưa bao giờ đến kinh thành, nhưng chuyện tranh đấu trong triều nàng cũng có biết, Tam Vương gia và Hoàng thượng minh tranh ám đấu đã đến hồi kịch liệt, mà Tứ Vương gia từ đầu đến cuối đều không hề biểu hiện có tí dục vọng gì với ngôi vị hoàng đế.
Rốt cuộc biểu ca đến Tam vương phủ làm gì?
“Còn có một chuyện, thông qua một hạ nhân trong Tam vương phủ, thuộc hạ biết được, Tam vương gia đã từng phái một vạn binh lính ám sát bốn người ở vách núi.” Tiểu Vân nói.
Ám sát bốn người?
Không phải là bốn người kia đó chứ?! Thoáng chốc những bí ẩn mà nàng u mê trong nháy mắt đã sáng tỏ! Hèn chi lại gặp phải Tứ vương gia ở dưới vách núi đen, hèn chi bọn họ lại bị trọng thương, hèn chi biểu ca vừa nhận ra Tứ vương gia thì lập tức chạy tới Tam vương phủ!
Biểu ca đi mật báo tin tức!
Vẻ mặt đại biến, trên nét mặt tĩnh lặng xinh đẹp đầy uyển chuyển hàm súc giờ tràn ngập sự lo lắng, Kiều Linh Nhi liền ra lệnh cho Tiểu Vân: “Nhanh đi chuẩn bị ngựa!” Nàng muốn đuổi kịp bọn họ, báo với họ đến kinh thành sẽ gặp nguy hiểm!
Chẳng biết vì sao, nàng không hi vọng người kia gặp nguy hiểm! Có lẽ vì đồng cảm với cảnh ngộ của hắn.
Thân là người trong hoàng thất, sẽ có rất nhiều việc thân bất do kỷ. Một thân thương tích của hắn hắn, sớm đã yếu ớt bất kham, nhưng hắn vẫn không ngừng kiên trì.
Điều quan trọng là, độ để ý hắn dành cho vị cô nương kia, đã vượt trên mức tưởng tượng!
“Vâng!”
Tam vương phủ
“Tam vương gia, thảo dân tận mắt nhìn thấy, Tứ vương gia quả thật xuất hiện ở Kiều Gia Bảo. Hơn nữa bọn họ đều bị trọng thương, lúc đi không hề cưỡi ngựa! Bọn họ đang trên đường trở lại kinh thành!” Kiều Vũ nhìn Hiên Viên Mặc vẻ mặt độc đoán ngồi thẳng trước bàn, hắn càng thêm cẩn thận, khẩu khí lúc nói có vài phần nịnh nọt.
Hiên Viên Mặc vẫn lặng yên không nói, hơi thở toàn thân lạnh như băng khiến Kiều Vũ nhịn không được sợ hãi, nuốt vài ngụm nước bọt, ai cũng nói Tam vương gia là một nhân vật lợi hại, dù không nói gì nhưng chỉ một ánh mắt thôi cũng đủ khiến người khác đổ mồ hôi lạnh, hôm nay được tận mắt nhìn thấy, quả đúng y như vậy. Bởi vì không khí rất tĩnh lẵng nên hắn không khỏi suy nghĩ, hắn có nói sai gì rồi sao?
“Tốt lắm. Bổn vương cũng có một đoạn thời gian không gặp Tứ đệ, đệ ấy rốt cuộc đã du ngoạn trở về, vừa đúng lúc bổn vương cũng muốn cùng đệ ấy hàn huyên một chút. Vì cảm tạ việc ngươi thông báo tin tức của Tứ đệ cho bổn vương biết, về vị trí thiếu chủ của ngươi ở sơn trang, bổn vương sẽ giúp ngươi củng cố.” Một lúc lâu sau, Hiên Viên Mặc nở nụ cười âm lãnh, thong thả nói.
Kiều Vũ kinh sợ đổ mồ hôi lạnh, lúc đầu nghe được câu đầu tiên của Tam vương gia, hắn âm thầm ảo não không nên làm chuyện thừa thải, nhưng lời nói kế tiếp của Tam vương gia khiến hắn âm thầm vui mừng. Có Tam vương gia tương trợ, địa vị thiếu chủ của hắn trong sơn trang sẽ nắm chắc ba phần. Cũng không cần phải sợ đại ca dựa vào thân phận con trưởng, trở thành thiếu chủ của sơn trang! “Kiều Vũ tuyệt đối không quên đại ân đại đức của Tam vương gia, nếu mai sau Tam vương gia cảm thấy thảo dân có điểm hữu dụng, xin cứ ra lệnh. Kiều Vũ dù có nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng sẽ dùng hất sức mình.”
“Ồ? Nếu đã vậy, hãy để bổn vương thấy lòng trung của ngươi, nhiệm vụ đi nghênh tiếp Tứ đệ sẽ giao cho ngươi.” Hiên Viên Mặc thản nhiên nói.
Lời trên vừa thốt ra, thân hình Kiều Vũ run rẩy kịch liệt: “Vương gia…việc này…”
“Đây là lúc ngươi biểu thị lòng trung của mình, để bổn vương nhìn xem ngươi có bao nhiêu năng lực để làm trang chủ của Kiều gia trang.” Hiên Viên Mặc vẫn thản nhiên nói.
Mồ hôi lạnh từ trán rơi xuống từng giọt, Kiều Vũ cắn răng: “Thỉnh Tam vương gia yên tâm, Kiều Vũ nhất định sẽ khiến Tam vương gia hài lòng.” Hắn biết Tam vương gia đang thử thách hắn, chỉ cần hắn làm tốt thì nhất định sẽ được Tam vương gia tương trợ, vậy thì, hắn có thể trở thành trang chủ của Kiều gia trang!
Kiều Vũ lĩnh mệnh xong, nụ cười trên môi Hiên Viên Mặc lại lạnh lẽo hơn vài phần, bây giờ là thời điểm nhạy cảm, không thể xảy ra sai sót, vì vậy, việc ám sát lần này để Kiều Vũ hoàn thành là thích hợp nhất! Thành công thì hắn cũng không cần lo lắng nữa, thất bại thì Hiên Viên Ninh cũng không bắt lỗi hắn được.
Trên đường quay về kinh.
Sau khi nhóm Thập Thất rời khỏi Kiều Gia Bảo, liền hỏi người qua đường mua bốn con ngựa. Sau đó, Thập Thất thấy khá an toàn liền phát tín hiệu, đây là tín hiệu của Thiên Hạ Lâu, để cho Mẫu Đơn phái người đến tiếp ứng!
Muốn an toàn trở lại kinh thành, tuyệt đối không dễ dàng.
Dọc theo đường đi Hiên Viên Ninh không hề có bất kì động tác gì, nhưng nhìn bộ dạng an nhàn trấn tĩnh của hắn, tin rằng muốn an toàn trở lại kinh thành đối với hắn mà nói là việc thập phần dễ dàng.
Thiên Hạ Lâu
Mẫu Đơn nhìn tín hiệu nở rộ trên bầu trời ở ngoài kinh thành, thần sắc u ám bỗng dưng có thần thái, nàng lập tức truyền lệnh! Sai người ra ngoài thành tiếp ứng lâu chủ! Sài Lang sau khi nghe được có tín hiệu liền xin đi tiếp ứng.
Thế nhưng vì ngại việc Sài Lang đã từng lộ mặt trước phe phái Tam vương gia, nên liền để hắn ở lại kinh thành cùng lâu chủ trong ứng ngoại hợp!
Vì tránh để không gặp chuyện ngoài ý muốn nào nữa, Mẫu Đơn bèn tự mình dẫn người cải trang ra khỏi thành.
Sau nửa canh giờ.
Bụi bặm mù mịt, trên quan đạo thưa thớt người, một con thượng đẳng bảo mã lấy tốc độ như tia chớp vượt lên trước chặn đường nhóm Thập Thất.
Nhóm Thập Thất kinh ngạc nhìn tuyệt mỹ nữ tử ở phía trước. Sao nàng ấy lại tới đây?
“Mọi người không thể trở lại kinh thành! Hôm nay ở cửa cung hoặc là ở con đường phía trước, nhất định sẽ có người muốn ám sát mọi người! Ta đã biết thân phận của mọi người, vì vậy xin hãy nghe lời của ta, đừng trở lại kinh thành!” Trên bảo mã, nữ tử mặc đồ trắng, dung nhan thanh nhã cao quý bởi vì vội vàng mà đỏ ửng, nàng lo lắng nói với bốn người. Ánh nhìn của nàng rơi vào người Hiên Viên Ninh, nói tiếp: “Tứ vương gia, những lời Linh Nhi nói đều là sự thật.”
Ánh mắt Hiên Viên Ninh không hề gợn sóng nhìn lướt qua Kiều Linh Nhi, cũng là một thân bạch y, nhưng trong gió, y phục lại bay bay, tựa như vầng mây trắng cao nhã, hơi thở đoạt tâm hồn người khác, khiến Kiều Linh Nhi hít sâu một hơi.
Thấy thái độ khẩn trương của Kiều Linh Nhi, Thập Thất nhíu mày, Kiều Linh Nhi này đối với Hiên Viên Ninh, chẳng lẽ đây chính là nhất kiến chung tình trong truyền thuyết? Trên đời thật sự có chuyện vừa gặp đã yêu ư? Chau mày lại, thu vào mắt ánh nhìn khuynh mộ của Kiều Linh Nhi dành cho Hiên Viên Ninh, lòng bỗng có một tia khác thường. Nàng gục đầu xuống, tựa hồ đang trầm tư, và dường như xuất phát từ bản năng, quanh thân nàng lập tức được bao phủ bởi hơi thở lạnh như băng.
“Người mật báo là biểu ca của Kiều tiểu thư.” Hiên Viên Ninh lạnh lùng xa cách nói. Tầm mắt không hề đặt trên khuôn mặt xinh đẹp xuất trần của Kiều Linh Nhi.
Trước đây, hắn có thể mang bộ mặt ôn hòa đối xử dịu dàng với bất kỳ kẻ nào. Nhưng từ khi trong lòng đã có người mà mình yêu mến, đối với những nữ nhân khác, nụ cười của hắn đã không còn là mặt nạ. Dùng nữ nhân khác để kích thích Thập Thất, loại thủ đoạn này, hắn khinh thường dùng.
Hiên Viên Ninh đối xử với mỹ nhân bằng thái độ lạnh lừng như vậy khiến khóe miệng của Phi Kiếm co rút, sợ là trong mắt Vương gia, ngoại trừ Mộ Dung tiểu thư, bất luận nữ nhân nào, cho dù có là nữ nhân xinh dẹp nhất trần đời cũng chỉ là bụi bặm. Thấy bộ dạng của Kiều tiểu thư, hình như cũng có chút tâm tư với Vương gia, nhưng mà, đáng tiếc đáng tiếc…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook