Thập Sinh Ái Mộ
Chương 8: Tẩy Ngô cung I

- Nóng quá!

Tư Mạn đưa tay sờ sờ qua khuôn mặt vẫn còn ửng đỏ của mình, mơ hồ nghĩ lại rốt cuộc đã nói những gì với Nguyệt Hạ, lại để nàng lưu luyến như thế, nàng nói chỉ là chăm sóc qua loa, nhưng ánh mắt nàng lại chẳng dám nhìn thẳng, đối diện với Tư Mạn, vậy chắc chắn, nàng đang muốn giấu giếm chuyện gì đó.

Nguyệt Hạ khi vừa khỏi cung tay đã lại chảy máu, vết thương sau lưng cũng rấy lên sự đau xót, nàng phải gồng mình lắm mới có thể giấu nỗi đâu vào trong, không để Tư Mạn phát hiện.

Sau một hồi, cuối cùng điểm tâm và canh gừng cũng xong, cứ mỗi lần nàng cử động, tay chân cứ như sắp gãy vậy, đau đến đỏ mặt, run rẩy, vẫn cố gắng làm cho xong. Bưng đĩa điểm tâm mà chân run, tay cũng run, nếu cứ tiếp tục như vậy, e sợ sẽ bị Tư Mạn phát hiện mất.

- Nàng ấy trước giờ có bao giờ làm điểm tâm lâu như vậy đâu?

Tư Mạn thấy kì lạ, chỉ là chàng đang nghi ngờ Nguyệt Hạ đã liều mạng đi Thủy Mặc Hồ hay là hái Tửu Sinh Dược:

- Không đúng, nếu tới Thủy Mặc Hồ, tại sao giờ mình vẫn chưa bị Thiên Đế triệu kiến, vậy chỉ còn một khả năng, nàng đã đi hái Tửu Sinh Dược rồi. Hèn chi thấy nàng ấy sắc mặt nhợt nhạt, hoảng sợ đến vậy, không được, ta phải điều tra cho rõ.

Nguyệt Hạ lúc ấy bước vào, mặt vẫn gượng cười mời Tư Mạn uống trà, ăn bánh:

- Chàng ngây người ra đó làm gì? Mau ăn đi chứ.

- Nàng lại đây, ngồi xuống.

- Qua.. qua đó làm gì?



- Ta bảo nàng qua thì nàng cứ thế mà làm.

- Ta còn có việc ở Đông Phương cung, ta.. ta phải rời đi trước.

Tư Mạn kéo tay Nguyệt Hạ đang có ý định nhanh chóng rời đi, chắc chắn là tránh bị tra hỏi. Chàng từ từ kéo tay áo của Nguyệt Hạ lên, vết thương vẫn đang chảy máu vì không được sơ cứu cẩn thận, khắp tay nàng đều đầy xây xước, cả chân cũng vậy, máu nhuốm đỏ cả dải băng mà Nguyệt Hạ tự quấn để không cho máu chảy xuống sàn, phòng khi để lại giấu vết. Tư Mạn mặt biến sắc, nhìn Nguyệt Hạ mà lòng loạn, hối hận không nguôi:

- Nàng lại vì ta mà tới U Minh hái thảo dược, nàng..

- Không sao. Hôm ấy chàng đã nghe Nguyệt Hạ tỏ lòng, chàng nói nếu chấp nhận yêu chàng thì phải chịu trách nhiệm, chút đau đớn này có là gì?

- Sao nàng ngốc quá vậy, cứ để ta tới Thủy Mặc Hồ là được rồi, cùng lắm là chịu phạt một chút, còn hơn để nàng bị thương đầy mình như vậy, không đáng đâu.

- Nếu đã nói chịu trách nhiệm, sao có thể để chàng bị phạt được. Đúng rồi, chàng, thật sự không còn một chút ấn tượng nào về đêm hôm ấy sao?

- Không phải nàng muốn nghe lời mà ta nói lúc tỉnh táo sao, nàng lo sợ lúc ta say sẽ nói lời không thật, vậy giờ ta nói cho nàng nghe. Ta yêu nàng, Nguyệt Hạ, ta thật sự đã yêu nàng rồi. Yêu từ lần gặp mặt đầu tiên, yêu mỗi ánh mắt nụ cười của nàng, nàng khiến ta thần trí điên đảo, tim không ngừng nhớ, tuy ta say nhưng tim ta hoàn toàn tỉnh táo, giờ nàng nghe được rồi, hiểu ta rồi, nàng đã yên tâm chưa?

- Ta đã hiểu lòng chàng, không còn hoài nghi chút nào cả, ta cũng yêu chàng, còn lý do ta trở nên bướng bỉnh, cũng vì yêu chàng mà ra.

- Ta còn chưa làm được gì cho nàng, nàng lại vì một chút ngông cuồng của ta mà cược cả tính mạng, sau này, ta sẽ không bao giờ để nàng làm vậy nữa, ta sẽ bảo vệ nàng, tin ta.

Tư Mạn dùng phép thuật chữa trị vết thương cho Nguyệt Hạ, chàng ôm lấy nàng vào lòng, ôm chặt lấy trong sự dằn vặt và hối hận. Sau lưng nàng vẫn còn một vết thương dài nữa, nàng bị Tư Mạn chạm đúng vào miệng vết thương, đau đớn nắm chặt tay chịu đựng. Lúc ấy Tư Mạn cũng cảm nhận điều bất thường, dơ tay lên thì có vết máu:



- Nàng vẫn còn một vết thương sau lưng nữa?

- Không sao, chờ một thời gian nữa sẽ khỏi thôi.

Tư Mạn tiếp tục truyền linh khí cho Nguyệt Hạ, vết thương cũng ngừng chảy máu, nàng cũng đỡ đau hơn:

- Rốt cuộc nàng đã phải chịu bao nhiêu đau đớn khi ở Ma giới rồi?

- Không đáng ngại, chàng yên tâm.

Tư Mạn rơi lệ, nhìn Nguyệt Hạ luôn miệng nói không sao nhưng nàng chắc chắn đang phải đấu tranh khốc liệt với nỗi thương tích đầy mình mẩy, chàng đưa tay sờ lên khuôn mặt nhợt nhạt của nàng:

- Mới có hơn một ngày, đều tại ta không tốt, khiến nàng phải chịu tổn thương như vậy. Ta hứa ta sẽ không bao giờ đụng vào Bách Hoa Lộ nữa.

- Chàng không cần hứa. Nguyệt Hạ có mang về rất nhiều Tửu Sinh Dược, chàng không cần lo lắng về chuyện ấy đâu.

Tư Mạn hôn lên trán nàng, rồi hôn lên đôi môi từ hồng hào đã chuyển sang nhợt nhạt vì mất máu quá nhiều. Nhưng nàng vì quá mệt mỏi, đau đớn, nàng nhắm mắt, nụ hôn của Tư Mạn còn đang nồng say tới vậy, chàng cũng không biết Nguyệt Hạ đã ngất đi từ khi nào. Lúc chàng dừng lại, hai tay vẫn ôm khuôn mặt nàng, chỉ thấy nàng nhắm mắt không tỉnh, chàng gọi:

- Nguyệt Hạ, Nguyệt Hạ.

Nàng vẫn không động tĩnh, chàng vội đặt nàng xuống, dùng linh lực chữa trị cho nàng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương